NHỮNG ÂN NHÂN CỦA ĐỜI TÔI
NGUYỄN VĂN CỦA ( trích trong mùa chinh chiến ấy )
Hàng ngày, tôi thường xuống hồ tập bơi. Bởi nhiều tin lính chết đuối từ các đơn vị khác dội về. Năm nào trung đoàn tôi cũng có vài người chết đuối.
....
Một đêm, đang ngủ trên đỉnh đồi, tôi bỗng nghe thấy tiếng kêu. Không biết là tiêng mang tác hay tiếng người gọi. Tôi định thần lại thì nghe thấy có tiếng người kêu rất xa. Tôi nhìn thấy ở dưới hồ có hai đứa trẻ đang bị đuối nước. Hai chị em. Đứa chị chừng 9 tuổi. Đứa em chừng 6-7 tuổi. Hai chị em đang chìm trong nước. Chúng kêu gào khóc lóc, đưa tay lên vẫy. Xung quanh, mặt nước đen ngòn, sóng vỗ mạnh. Hai chị em chấp chới giữa hồ. Tôi vội vùng dậy, chạy một mạch từ ngôi nhà trên đỉnh đồi xuống . Chạy hết sức nhanh. Nhất định cứu được hai chị em. Nhanh lên, không chúng nó chết mất. Tôi vừa chạy đến chân đồi, thấy anh nuôi Nguyễn Văn Của, người Bình Định, đang bê rổ gạo đi vo. Cạnh đó, bếp lửa đang cháy. Của hỏi tôi:’’ Đồng hương chạy đi đâu thế?’’-‘’ Cứu người chết đuối. Hai chị em đang chết đuối ngoài hồ kia kìa!’’-tôi vội nói.’’Ngoài hồ nào? Bây giờ mới 4 giờ sáng. Làm gì có ai ngoài đó?’’-Của nói.-‘’ Thật mà. Có người chết đuối!’’-tôi gạt Của sang bên. Nhưng anh tóm tôi lại. Của đẩy tôi xuống bao tải măng, dùng hai bàn tay ướt xoa vào mặt tôi. Lúc đó tôi chợt bừng tỉnh. Nhìn ra xung quanh, tôi thấy trời tối đen như mực. Chỉ bếp lửa mới nhóm là sáng. Tôi biết mình vừa tỉnh cơn mơ. Nếu không gặp Của lúc ấy, có lẽ tôi đã lao ra, nhảy thẳng xuống hồ và…chết đuối . Chết trong lúc mộng du. Chết kiểu này không biết có đau đớn không?
Cả ngày hôm đó, tôi như người mất hồn. Không làm được gì hết. Máy móc giao hết cho Thành. Tôi cũng không dám ra ngoài, không dám nhìn xuống hồ.
.....
Trích từ:
https://www.facebook.com/375707592849530/photos/a.377042146049408/656300328123587/