Tim thông tin blog này:

Hiển thị các bài đăng có nhãn Khám phá. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Khám phá. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2023

Vùng đất Giang Thành, Kiên Giang.

Chạy xe theo đường QLN1, cặp kênh Vĩnh Tế, từ hướng Châu Đốc xuống, qua Tịnh Biên, Ba Chúc, hết An Giang là đến địa phận Kiên Giang. Cánh đồng này giáp ranh Campuchia, ngày xưa là rừng tràm tái sinh xen lẫn ít ruộng. Ngày nay bạt ngàn đồng lúa, đất tốt có, nhiễm phèn có, lẫn lộn. Ruộng lúa, đường sá, kinh nước như ô bàn cờ...
Sau 1975, nhà nước đào kinh, mở đường để phát triển vùng đất hoang này. Dân chưa có đất được chính quyền cấp mỗi gia đình một lô, mỗi lô 2 ha, hỗ trợ cho xi măng tôn cất nhà để có chỗ ở khai phá đất hoang. Ai có sức thì xin đất làm thêm. Sau khi cải tạo đất, dân bán sang tay nhau qua nhiều đời chủ, người đi kẻ đến...

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2023

Ghi chép ngắn cuộc đua chinh phục Mặt trăng

Và các quốc gia tiếp tục theo đuổi nhằm mục đích gì.
Liên Xô:
Vật thể - phi thuyền Luna 2 chạm bề mặt Mặt trăng đầu tiên trên thế giới là của LX vào năm 1959, thời gian bay 2 ngày.
Đến phi thuyền Luna 9 trở thành phi thuyền đầu tiên hạ cánh trên Mặt Trăng năm 1966, thời gian bay 3 ngày.

Thứ Hai, 22 tháng 5, 2023

Siêm Riệp, ánh mặt trời đẹp đến ngỡ ngàng!

Thiên nhiên đã ban tặng cho Campuchia cảnh vật đồng quê yên bình và ánh sáng mặt trời huyền diệu.
Tụi mình chưa thật sự là người yêu thiên nhiên nên không có kế hoạch sẽ ngắm bình mình và hoàng hôn ở Siêm Riệp như khách du lịch đã ca ngợi hay dân săn ảnh.
Trời chưa sáng, tụi mình đã dậy lên đường đi Kompong Thom. Khi xe máy rời thành phố chừng mười mấy cây số thì bất ngờ thay, bắt gặp cảnh rất kỳ lạ, không thể không dừng lại.

Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2023

Mậu Thân, VC đã tấn công 3 lần vào TX Tuy Hòa, thiệt hại nặng do đâu?

- Không phải do quân yếu kém mà do địa hình bất lợi nhưng lãnh đạo và chỉ huy duy ý chí.


Tham chiến, phía VC có 1 trung đoàn chủ lực và các đại đội địa phương.
Về phía VNCH có 1 trung đoàn chủ lực và địa phương quân, ngoài ra có quân Đại Hàn và Mỹ.

Một mặt là biển, một mặt là cánh đồng, một mặt là sông. Có hai điểm cao ở Thị xã là núi Chớp Chài và Tháp Nhạn khống chế đều do đối phương nắm giữ. Cách con sông là một căn cứ không quân lớn của Mỹ.

Thứ Tư, 26 tháng 4, 2023

Thật bất ngờ khi biết ở xã Ô Rưsây Kondal ở Siêm Bouk có dân theo đạo Islam !

Ngày xưa nơi này, phái viên ta không hề hay biết có dân theo đạo Islam. Vì họ không dám khai báo thân phận. Chế độ Pol Pot cấm tự do tín ngưỡng cũng như buột người dân không được nói tiếng và theo phong tục tập quán của dân tộc thiểu số mình.
Ngày nay xã có hai Thánh đường và trường học. Một số hình ảnh dân được cứu trợ bỡi chính quyền và hai nước Trung Đông:

Thứ Hai, 24 tháng 4, 2023

Choáng ngợp với Đại sứ quán Trung Quốc ở Phnom Penh!

Ai bảo ngày xưa, TQ nghèo và lạc hậu.
Trước 1970, từ thời Sihanouk, Đại sứ quán TQ lớn nhất Phnom Penh, tọa lạc trên khu đất rộng có 5 mặt tiền. Thời ấy mà đã có hệ thống máy lạnh trung tâm, nhà chiếu phim, hồ bơi, sân vườn. Tòa đại sứ mấy nước được như vậy? Năm 1980, tôi đã thấy và choáng ngợp, đến nay tu bổ thêm càng hoành tráng hơn. Năm 2022, tôi còn thấy đường Mao Trạch Đông vẫn còn đó.




Thứ Tư, 5 tháng 4, 2023

Siêm Riệp, ánh mặt trời đẹp đến ngỡ ngàng!

Thiên nhiên đã ban tặng cho Campuchia cảnh vật đồng quê yên bình và ánh sáng mặt trời huyền diệu.
Tụi mình chưa thật sự là người yêu thiên nhiên nên không có kế hoạch sẽ ngắm bình mình và hoàng hôn ở Siêm Riệp như khách du lịch đã ca ngợi hay dân săn ảnh.
Trời chưa sáng, tụi mình đã dậy lên đường đi Kompong Thom. Khi xe máy rời thành phố chừng mười mấy cây số thì bất ngờ thay, bắt gặp cảnh rất kỳ lạ, không thể không dừng lại.

Những cây cầu trên đường hành binh của Đế quốc Angkor.

Từ Việt Nam đi Siem Reap, du khách bắt gặp cây cầu cổ Kompong Kdei cạnh bên Quốc lộ 6 Camuchia. Người Việt hay gọi nôm là cầu Rồng, nói vậy là không đúng, rồng chỉ có trong văn hóa Trung Quốc, đúng ra là cầu rắn (thần Naga). Cây cầu đã ngàn năm tuổi, được xây bằng đá ong, cầu dài 75 mét, rộng 16 mét. Như vậy, ngày nay nếu dàn hàng ngang 4 chiếc ô tô qua được cùng lúc. Cầu làm để phục vụ cho đội quân cực lớn như Đế quốc La Mã, hành quân cùng phương tiện chiến tranh đi qua. Đường sá chắc rằng tương xứng với quy mô của cầu. Thời xưa mà nó rộng lớn đến vậy, ta tưởng tượng thời ấy Đế quốc Angkor hùng mạnh đến cỡ nào!

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2021

Góc kỹ thuật: Vì sao xe máy Suzuki nổi tiếng "nồi đồng cối đá".

Không đơn thuần là chất lượng sắt thép.
Clip không phải do người yêu xe tự sướng ca ngợi chiếc xe mình mà do một thợ có trình độ chuyên môn nhưng không chuyên sửa dòng xe này phân tích, đánh giá mới khách quan.
Hình ảnh và thuyết minh cho thấy:
Chiếc xe tay ga Hayate đã chạy 128.000 km. Do người chủ là phụ nữ không quan tâm bảo trì cho đến khi đem xe đi sửa. Tháo bộ nồi ra đầy bụi đất và sét gỉ, nhớt lỏng lẫn tạp chất... Nhưng vẫn tiếng máy vẫn êm, tháo đầu bò ra, lòng và piston vẫn sáng bóng, không xướt.
Chính vì vậy nên dù có tiền xông xênh, muốn đổi đời thì mình vẫn mua dòng xe của hãng Suzuki.

https://www.youtube.com/watch?v=NwUQekEjpKU

Một khoảng khắc làm nên tên tuổi Trịnh Đức Việt.

Tác giả chụp từ Thảo Điền về phía Bình Thạnh và Quận 1.
(Tối 17/8 và 18/8)







Thứ Năm, 21 tháng 1, 2021

Kỳ công xây dựng tuyến "đường sắt trên không" từ Quảng Bình qua Lào.

Vào thời đó, đấy là tuyến cáp treo dài nhất thế giới.

Tài chính, kỹ thuật do người Pháp, nhân công Việt xây dựng bằng thủ công ở vùng rừng núi. Đội ngũ Pháp-Việt bị đau ốm bệnh tật, bao gian nan cực khổ mới hoàn thành. Để đưa sản vật chủ yếu là vàng sa khoáng từ Lào về và ngược chiều đưa gạo từ Việt Nam sang. Đoạn phía Việt Nam dài 60 km từ ga Tân Ấp (xã Hương Hóa, huyện Tuyên Hóa, tỉnh Quảng Bình) đến đèo Mụ Giạ (cửa khẩu Cha Lo). Xe goòng phải chui qua 2 hầm còn lại kéo bằng cáp treo qua núi đồi. Hàng hoá xuất nhập qua cảng Vũng Áng, Hà Tĩnh...
Ban đầu các kỹ sư của Pháp trình kế hoạch xây dựng 187km đường sắt đến Thà Khẹc, Lào. Nhưng do núi rừng hiểm trở, ngốn nhiều ngân sách nên kế hoạch xây dựng đường sắt đã phải đình đốn, thay vào đó là tuyến cáp treo.
.....

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2020

Ankroet - nhà máy thủy điện đầu tiên ở Việt Nam.

Nhìn từ xa như biệt thự giữa rừng thông ở thôn Đan Kia xã Lát huyện Lạc Dương tỉnh Lâm Đồng. Pháp xây dựng chủ yếu bằng đá với lao động thủ công, máy phát điện Mỹ sản xuất, công suất ban đầu 600 kW. Khởi công 1942 khánh thành 1945.
(Ảnh VnExpress)













Nhà máy thủy điện đầu tiên ở VN, 100 năm còn lại chút này.

Đầu tiên không phải là Ankroet ở Lâm Đồng mà là Cát Cát ở Sapa (Lào Cai).
Được người Pháp xây dựng vào năm 1925, công trình có công suất thiết kế ban đầu là 50 kw/h, chủ yếu phục vụ cho sĩ quan và binh lính Pháp tại Sa Pa.
Đến năm 1953, trong phong trào tiêu thổ kháng chiến, hệ thống máy được di chuyển về Yên Bái nên công trình ngừng hoạt động.
Đến năm 1960, người Ba Lan xây dựng Trạm Vật lý địa cầu tại huyện Sa Pa đã giúp khôi phục lại nhà máy thủy điện Cát Cát với một bộ máy khác sản xuất tại Ba Lan, đưa công suất lên 100 kw/h, cung cấp điện cho Trạm Vật lý và một số cơ quan đầu não của huyện.
Nhà máy hoạt động liên tục đến năm 1979, trong thời kỳ xảy ra chiến tranh biên giới phía Bắc thì phục vụ thêm nhu cầu dân sinh thị trấn Sa Pa theo hình thức luân phiên cách ngày.
Đến tháng 3-1993, cùng với sự phát triển của ngành điện Việt Nam, nơi đây được sử dụng điện lưới quốc gia. Nhà máy thủy điện Cát Cát ngừng hoạt động, chấm dứt vai trò sau quãng thời gian hàng chục năm cung cấp điện cho một vùng núi cao.
Nguồn: Baodaklak




Người Việt như cò, người Nhật như chim!









 

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2020

Những ngộ nhận về Tàu

Nam Nguyen

Ghét Tàu quá mà không làm được gì thì nói xấu nó cho bõ ghét! Xin kể vài “ngộ nhận” của chính bản thân mình về dân Trung Quốc, mà khi qua đấy nhiều mới hiểu là những định kiến của mình đôi khi sai 180 độ (vì sách vở, vì tuyên truyền mồm, vì ... không rõ) để có thể có ai đó còn chưa biết:

-Tàu mua bán rõ ràng, giá cả niêm yết đâu ra đấy: thực ra đó là bề nổi, chứ họ buôn bán chỉ mong “nhất bản vạn lợi”- về nói thách thì chúng nó là “cụ” của người VN, và cái kiểu hướng dẫn viên du lịch của ta hay dẫn đoàn (ta hay nước ngoài bất kể) vào các cửa hàng đồ lưu niệm, cửa hàng ăn kiểu “cơm tù”... rồi sau quay lại lấy % là học của Tàu.
Ở Tàu vào bất kỳ khách sạn nào nhìn giá phòng niêm yết bao nhiêu đều mặc cả được, càng nhiều sao càng mặc cả xuống nhiều, bình thường là 4-5 lần! Hình như tiếng Tàu gọi khách sạn là “điếm”.
Mua đồ càng tránh mua ở khách sạn 5 sao. Có lần đi với thằng em thạo tiếng Tàu, nó mặc cả hộ mua cái chuỗi tràng hạt để đeo cổ bằng đá quý, mặc cả từ 18000 “tệ” xuống 50 “tệ” bán luôn, ở khách sạn 5 sao tại Vương Phủ Tỉnh, Bắc Kinh!

-ăn cơm Tàu ngon: ai nói thế chắc chưa ở Tàu quá 5 ngày! Cơm Tàu ăn bữa đầu khá, bữa thứ hai ngấy, bữa thứ ba như tra tấn! Ai ở đó hơi lâu cũng phải tìm cách tự nấu hoặc đi “đánh dậm” mấy em sinh viên đồng hương hay sứ quán VN! Đồ Tàu khác đồ Việt ở chỗ không tươi ngon, cả nước chỉ có một loại rau là cải thảo, một loại củ quả là dưa chuột, hết!
Hồng Kông dễ ăn hơn hẳn, và cơm Tàu ở Việt Nam được ảnh hưởng nhiều của Hồng Kông, nên còn nuốt được!

-tửu lượng: cứ ngỡ Trung Quốc toàn “anh hùng hảo hán” như các nhân vật Thủy Hử, hay chí ít cũng như chưởng Kim Dung, uống rượu cả đấu lớn, suốt ngày này qua tháng khác, hóa ra bọn này uống chả bằng một góc thằng Việt Nam mới mổ ruột thừa! Đi Tàu bao nhiêu bận mà chỉ gặp có một thằng uống hơn mình - mà mình là loại bét Việt Nam rồi - riêng chuyện uống thì anh em “Uê Nán” cứ yên tâm mà "bóp chết" chúng nó đê!
Miêu tả thế này để bà con rõ chúng nó uống thế nào: mình sang đấy có thằng em Việt dặn trước nên tự tin lắm, gạ Tàu đi uống rượu ngay. Tàu tưởng mình “lão bản”, tập trung độ 15 “lão bản” địa phương để nghênh tửu. Mỗi thằng có một thằng đệ tử đứng sau, chạm cốc một phát chuyển cho thằng đệ uống cạn-được cái thằng đệ Việt Nam bên mình nó khỏe, chơi luôn 15 cốc Mai Quế Lộ. Đến vòng thứ hai, 15 thằng đệ Tàu kia toi từ cốc đầu rồi, nên bảo rót cho quan thầy chúng nó toàn nước lọc, thằng đệ mình vẫn máu, chơi tiếp rượu. Thế mà Tàu chả biết ngượng, còn làm tiếp vài vòng, hể hả lắm, bố khỉ... (không phải chúng nó tiểu xảo, mà bên ấy chấp nhận cả bầy uống nước để tiếp một đứa uống rượu!)
Tất nhiên rượu kém thì bia cũng quá kém luôn. Bọn Tàu sang đây có thằng uống được, vì hoặc được rèn luyện, hoặc gốc 79. Bia Thanh Đảo uống được, may mà Việt Nam đồn đại thế nào ta không uống...

-giỏi võ: Thể thao thể dục: nước Tàu chả khác nước ta, chăm lo sức khỏe nhất là các bà già về hưu, rồi đến các ông già về hưu, rồi mới đến toàn dân còn lại. Sáng sớm khắp nơi thấy các cụ tập trung bật nhạc múa kiếm đi vài đường quyền hăng hái lắm, chỗ nào cũng giống như tượng vua Lý ở Bờ Hồ bên ta. Cũng phải nói là dân tàu trung bình nó khỏe hơn ta thật tuy rằng hay hút thuốc, có thể do chả có xe máy mà đi, đi đâu cũng chạy bộ hay phi xe đạp nên thường rắn rỏi. Bọn trung niên, thanh niên có môn thể thao hay chơi nhất là “oẳn tù tì” với đổ xúc xắc, bạ đâu cũng chơi, trong quán cũng chơi mà trên tàu hỏa cũng chơi. Người già hơn một chút thì hay mạt chược, cũng ham lắm, nhưng thua bên ta chả có món “lô”, “đề”, lạc hậu thế chứ! Riêng máu mê cờ bạc thì Tàu có nhỉnh hơn ta một tí thật! “Thể thao vua” là môn bóng đá thì cũng có ham hố nhưng ít người thuộc tên danh thủ lắm, chả mấy khi sùng bái như kiểu U23 Việt Nam đâu! Bảo Tàu giỏi võ, tôi ở đấy cũng lâu lâu, chưa thấy chũng nó đánh nhau bao giờ để mình chiêm ngưỡng, chán ghê cơ! Chỉ thấy chửi nhau ầm ĩ suốt ngày, mà có khi cũng chả phải chửi nhau, chúng nó tâm sự thân mật mình nghe tưởng thế thôi… chắc sợ công an, chả thấy cao thủ bát đại môn phái mình mang tuyệt học thi triển võ công lần nào!

-hảo xực: Tàu ít ăn cơm (lúc đầu không biết, cứ tưởng tượng Tàu dân ăn gạo nhiều, đến hết bữa vẫn chưa thấy mang cơm ra, hóa ra chúng nó cả ngày không ăn cơm, toàn cháo với bánh bao!). Dân Tàu được cái ăn thì vô địch thiên hạ, thùng bất chi thình, mấy quán “gà Mạnh Hoạch” dọc đường 5 mà đón được xe khách Trung Quốc thì trúng to, mỗi thằng bất kể to lớn hay loẻo khoẻo đều gọi một con luộc, một con rán (trong khi dân mình ăn 1 suất = ½ con thôi).

-to mồm: dân Tàu thích chém gió hơn dân ta nhiều, cả trai lẫn gái, chỉ có 2 đứa cũng ầm ầm như họp hội đồng Liên Hiệp Quốc, còn “tả a lô” thì người xung quanh điếc tai, vô duyên hơn cả Việt mình. Thế nên điện thoại bên Tàu thằng nghe cũng phải mất tiền - mông muội thế chứ - thế mà chúng nó vẫn “tả” nhiệt tình!

-Vịt quay Bắc Kinh: Beijing có hàng vạn quán vịt, nhưng nổi tiếng nhất có hai quán. Vào cửa đã thấy đồng hồ báo mình là khách thứ một trăm triệu lẻ bao nhiêu từ khi thành lập quán, lại thêm phấn khởi tự hào vì thấy treo ảnh toàn nguyên thủ nước ngoài! Cứ nghĩ đến vịt luộc chấm nước mắm ớt tỏi ở nhà mà nhỏ dãi. Lên phòng sạch đẹp, ngồi chờ mãi mang ra rượu thì nặng như cồn, thơm như nước hoa (Mao Đài, Mai Quế Lộ tả bủ xiểng), bia thì uống cốc bé bằng cái chén Tống, chả ra làm sao. Bao giờ cũng phải đặt ít nhất 2 con, thấy bê dần các món lên, có tí chân rút xương thì ăn cũng được, vèo phát hết, rồi mấy thứ vớ vẩn, rồi thịt cắt lát thật mỏng cuốn vào bánh tráng, ăn cũng được, vèo phát hết. Mình cứ canh me lúc nào nó vác thịt ra phải xơi cái phao câu cho sướng mồm, tiết canh thì chắc quay nên không có... Rồi đến cháo đậu xanh, ăn cũng được, vèo phát hết... Hỏi thịt luộc hay quay của tao đâu rồi, thì bảo chỉ nhà quê mới ăn thịt vịt, bọn tao chỉ phục vụ da là chính! Đói hơn lúc đi vào, lại mất mấy ngàn tệ, pú hảo!
Ra phố thấy nhiều quán treo con vịt, vào ăn chống đói, thì thấy chỉ năm bảy chục tệ, cũng có bánh tráng mà cuốn, nhưng thôi xẻ thịt ăn luôn, cũng tạm ổn, chỉ được gần bằng mấy quán vịt quay Hồng Kông bây giờ đang mọc ra như nấm ở Hà Nội. Mấy thằng ăn hai con khá no, làm thêm mấy bát mỳ kéo bằng tay loại vài tệ một bát, hấn hảo! Cạch mặt mấy cái quán vịt quay Bắc Kinh thương hiệu mạnh kia...

-Phong kiến: cứ tưởng đàn ông Tàu oai phong lắm, năm thê bảy thiếp là thường, dạy vợ bằng roi, nhất hô bá ứng... Thằng em ở bên đấy lâu nó giải thích: nước Tàu phía bắc con gái dữ như cọp, đàn ông sợ vợ như giời, bọn dát nhất là đàn ông Thượng Hải, cả nước trêu nhưng mà không khá lên được đâu, truyền thống rồi. Còn bọn miền Nam tương đối giống trai Hà Nội, cũng to mồm ở ngoài chứ về nhà nem nép, tuy thế là đã uy phong hơn bọn miền Bắc nhiều! Mình chưa tin, bảo là Tàu toàn trang hảo hán, sao mà sợ vợ? Tối hôm ấy đi uống rượu với một thằng “lão bản” - thằng Tàu mà mình thấy duy nhất nó uống hơn mình vì bên Nga nó uống được 2 chai vođka - nó mang vợ theo (hay vợ nó bắt mang theo thì không biết). Đang uống dở mồm, mình với thằng đệ cùng với nó uống mới được một chai, vừa đủ khởi động thì vợ nó đứng lên, chả hiểu nói gì mà thằng này cum cúp xin về luôn... Hôm sau nó xin lỗi rối rít, bảo nước tao đàn bà dữ lắm, nhất là bọn quê ở Nội Mông, đánh chửi chồng như két, vợ tao cũng quê ở đấy...

-Mát xa: dân Tàu không bao giờ bơi, hạn chế tắm tối đa thì tôi kể rồi (chắc học tập Mao chủ tịch chỉ lau người). Được cái khí hậu bên đó cũng không phải ngày tắm hai bận như ở Việt Nam. Nhà tắm công cộng của Tàu thì hay, châu Âu còn chạy dài, mấy cái kiểu như ở khách sạn Oasis nhà mình làm là bắt chước vụng về của bên đó thôi. Mấy đứa Việt Nam hay đi lại bên Tàu có kinh nghiệm đến thành phố lạ không cần thuê khách sạn cho tốn, cứ vào đấy vừa rẻ vừa sạch, có chỗ ngủ chỗ ăn ngon, chỗ nằm nghe nhạc sống, có đứa đấm bóp, ở vài ngày cũng được... Ta chưa có những chỗ to như thế, nhưng ở Tàu thì vùng nhà quê hẻo lánh cũng có. Ở Bắc Kinh mấy chú Tàu dẫn đến chỗ có vẻ to nhất ở đây, 5 tầng to như đại siêu thị Aeon, chắc là người cả quận Hoàn Kiếm tắm vẫn thừa chỗ. Vào cửa thấy nhân viên phục vụ mang ra hai cái áo khoác lụa đỏ cho mình và thằng Tàu làm "sếp", mấy đứa nhân viên Tàu của nó thì áo khoác bông màu xám, mình chọn áo xám cho sướng thì bạn Tàu bảo không được, chỉ có tao là “lão bản” và mày là khách thì mới mặc áo này vì phải mua (độ 100 đô), còn đàn em của tao có tiền cũng không được phép mua khi đi với tao, áo xám kia không mất tiền... thế là đã thấy lằng nhằng. Trai gái tắm riêng, vào đấy đi loạn lên chả hiểu tầng mấy nữa, sạch sẽ lắm rồi thì Tàu mời mát xa. Phấn khởi nghĩ rằng đấy mới là “chương trình”, chắc nó đãi mình oai lắm đây, mà đúng là “chương trình” thật, nó tống mình vào một phòng khác đóng cửa lại. Trong đấy có mấy cái giường sắt như ở bệnh viện, một thằng to khỏe lột truồng mình, vứt lên giường rồi xịt nước cực mạnh, y như tắm lợn, bôi xà phòng tứ tung, bóp cho phát nào đau điếng phát ấy. Rồi nó lấy cái dao (sợ quá chả nhìn nó bằng gì nữa) cạo mình từ đầu đến gót chân, sồn sột đúng như cạo lông lợn, sợ chết khiếp nên nằm im re, vì không biết tiếng nên chả xin nó thôi được. Cạo lợn xong nó phun nước đuổi ra, ra ngoài mừng quá bảo bạn Tàu cho về luôn, không ăn chơi gì trong ấy nữa. Ra cửa gió thổi vi vu, lúc ấy thì sướng, vì lỗ chân lông bị nó cạo sạch, mở hết toang hoang ra, thích lắm nhưng nghĩ đến “cạo lợn” lại sợ, tự hứa không chơi mát xa với bọn Tàu này nữa, sang Việt Nam mình đãi nó mát xa thì ngon thế mà của chúng mày như shit... Về rồi vẫn có thằng chạy theo ra đưa cái áo khoác lụa đã gấp cẩn thận làm kỷ niệm, tỉu nà ma lần sau ông cạch!

-Thuốc lá: đàn ông Tàu đứa nào cũng hút, mà hút nhiều dã man luôn, có thể vì chống lạnh (Tàu không bao giờ đội mũ, mình đã đến Cáp Nhĩ Tân lạnh âm 40 độ mà thấy chúng nó cũng đầu trần, chân đi giày hè!). Nhưng ngoài ra “ăn hút” còn để thể hiện đẳng cấp, quan hệ, giàu sang... nữa. Có loại rượu riêng, thuốc lá riêng cho “Trung Ương cục” (thằng đệ dịch thế, chả biết đúng không, mình chả đọc được!) - nhưng thấy khoe là đại gia có tiền cũng khó mua, dân Tàu trông thấy là sợ vãi tè. Tuy không hút nhưng thấy thằng quen mình khoe thế, mình cũng bảo Tàu đưa tao một chai và mấy bao thuốc, tao mang về có việc, cũng để thử xem Tàu có bốc phét mình không nữa. Mang về Nga rồi mời mấy chú Tàu đến uống, cho thêm mỗi thằng một bao thuốc, thấy các chú ấy xì xồ ghê lắm, sau đòi nợ thấy cũng dễ thật, chẳng nhẽ chúng nó chuộng bề nổi thế à, hay là...?

-Con và Chó:
Tàu cấm đẻ 2 con một gia đình, nên dân số khai là 1,2 tỷ nhưng thực tế lên 1,6-1,8 tỷ, cụ thể chả ai biết, tất nhiên lắm hệ lụy kèm theo. Ở nông thôn miền núi có thể xuê xoa, chứ ở thành phố mà đông con chắc chắn phải loại “tay to”. Một lần ở Bắc Kinh gặp một thằng mà thấy mấy chú Tàu khác xun xoe, tôi mới hỏi thằng này sao mà oai thế, thì bọn kia thầm thì: “nó có hai con và mấy con chó đấy!”. Hóa ra muốn có thêm đứa con nữa phải quen biết rộng lắm, chưa kể tốn khoảng 50-100 ngàn $ nữa. Nhưng chưa oai bằng có giấy phép nuôi chó, cũng phải quan hệ và tốn 15-30 ngàn $ (lúc đó đang sắp Olympic, nay không biết đắt rẻ thế nào, nhưng hồi đó là vậy). Thấy bảo muốn sắm cái mô tô xịn thì còn khó nữa... Mình nghĩ bụng, ở quê tao 2 bánh đầy, chó thiếu chó gì, còn con chỉ sợ hết trứng...

-Đồ uống:
Tàu rượu bia đã kém rồi mình đành xoay sang uống đồ khác. Chúng nó tự hào Đại Hán, không uống ba cái nước Cola, Pepsi... (thôi cái đó kệ chúng mày) nhưng lại toàn uống cái nước của “Khang sư phụ” mà sau này THP khuân về Việt Nam đấy, uống cứ lợ lợ. Cafe thì kém toàn tập rồi, ngoài phố có quán cafe thì toàn bán nước ngọt, cafe Tàu ít khi uống, dân mình thèm quá uống thử thì như nước sái ba của cà phê phin, trên dưới trăm tệ một ly. Chè thì càng đắt uống càng nhạt nước, mà đắt lòi mắt, vài ngàn đô/túi mà Tàu vẫn mua, nâng niu lắm! Đành đi ăn ở đâu thì tranh thủ uống cái nước chè khuyến mại không mất tiền còn ngon hơn, rót biểu diễn bằng cái ấm vòi dài như cái que, đứng xa 2 m vẫn rót không trượt, như Trần Nguyên Hãn rót dầu...

-An ninh:
Đến Thủ đô Tàu thấy bảo tuyệt đối an ninh, mà đúng thế thật, chả thấy lưu manh trộm cắp đâu, công an cũng lịch sự, dân Nga sống buôn bán cả một khu quần thể láo nháo ầm ĩ mà vẫn bao năm nay tồn tại, cái trò để mũ công an trong xe ô tô là VN bắt chước Tàu! Hóa ra chỉ Beijing được thế thôi, vùng khác thì tùy. Xuống đến cái thành phố nhỏ sát Quảng Châu, nơi bà con ta hay “đánh quần bò” sang Đông Âu, lúc nào cũng có cả trăm “đại diện” người Việt sống ở đấy, thì được dặn ngay là “đi đâu tuyệt đối đừng mang cái gì, vì nó cướp”. Đơn giản nhất là điện thoại, phải dùng loại “cùi bắp”, đi đâu con gái phải cho vào cái túi ni lông để đựng thực phẩm xách toòng teng trông nhếch nhác thì "chúng nó" tha... Bao năm rồi mà chả thấy chính quyền làm gì được xã hội đen, bách nhục!

-Gái mú:
Tất nhiên Tàu cũng tệ nạn kinh người, nhưng nó phải theo quy hoạch đâu ra đấy, không “tả bủ xiểng” như Việt Nam được, mất hết cả hay! Các thành phố lớn muốn chơi bời gì thì cũng phải qua karaoke (nó cứ ghi là KTV cho sang mồm!) - như shit, đắt lòi mắt mà vào đấy toàn tiếng giun dế không đọc không hát được, lại tuyệt đối cấm động chạm chân tay, ngu thế chứ...
Tung Quảng là thành phố vệ tinh của Quảng Châu, nơi nghệ thuật ăn chơi được đưa lên đỉnh cao mà không Thái Lan nào so được... Hôm đi xuống đấy thì lại đúng dịp báo động đỏ (và sau đó toi luôn cả một “khu công nghiệp”). Số là đang có dịch cúm gà, UBND thành phố mới gửi điện báo cáo lên Bộ Y tế về tình hình ABC, nhưng lại fax nhầm sang Bộ Công An. Mà tiếng Tàu “gà” là “cave” thế nên Công an trên bộ lập chuyên án, về đập cho tan nát cả một rừng hoa, đến nay vẫn chưa hồi phục... Thảo nào Tàu thích sang Việt Nam thế!

-Hàng nhái, hàng giả:
Phải nói lại một thực tế, là Tàu cái gì cũng làm giả, làm nhái được hết, từ thô sơ cho đến siêu tinh vi, từ phụ tùng tên lửa máy bay cho đến đồng hồ siêu xịn. Cái tàu mới chìm trên sông Trường Giang không biết có bao nhiêu % phụ tùng rởm nữa. Có lẽ các anh tay đeo Patek Philipe, Frank Muller hay Rolex, các chị õng ẹo khoác LV, dùng đồ Versace nên nhớ lại mình mua đồ ở đâu, vì khả năng vô tình hay cố ý ẵm phải đồ giả là trên 90%! Nhưng trắng trợn nhất là giữa thủ đô Bắc Kinh có một tòa nhà cực nổi tiếng, cao 5 tầng, to gấp chục lần cái Tổng hợp Tràng Tiền, bán toàn đồ hiệu từ túi đánh golf đến "áo cá sấu" với giá khoảng vài % giá hàng thật, đã bao năm nay bất chấp các tập đoàn đồ xa xỉ lừng danh kia tìm mọi cách tác động để tiêu diệt mà không được, chứng tỏ nhà nước nó phải bật đèn xanh!
Tàu nó lại quái ác ở chỗ nó chỉ làm hàng nhái để cho chúng ta - tức là phần còn lại của nhân loại dùng! Chả bao giờ bạn thấy đứa Tàu nào dùng những cái điện thoại Vertu rởm như ở Việt Nam, mặc đồ Adidas cố tình in sai một chữ hay mấy ông xe kéo mặc áo Moschino cả, thế mới căm... Tức là ta đã kịp học nó cái xấu - làm giả đủ trò - mà chưa học được cái tính kiêu hùng kia của dân Tàu!

-Đồng hương:
Ta cứ ngộ nhận cho là dân Tàu đoàn kết tương trợ nhau lắm, nhất là ở nước ngoài, chả giống dân ta vừa cục bộ vừa ích kỷ... Đi sâu vào mới biết chúng nó cũng “bóp nhau ra bã”, thậm chí sẵn sàng tiêu diệt đồng hương nếu vướng đường làm ăn, có thể bề ngoài không “phũ phàng” như dân Nga, dân Ý... nhưng về độ “thâm nho” thì Tàu vẫn xứng danh số một!
Giàu nghèo thì phân cách quá lớn rồi (Việt Nam mười năm nữa cũng thế). Bọn giàu có nói về tiền bạc hay dùng từ “ức vạn” - chả rõ là bao nhiêu tỷ như ta hay dùng nữa, trong khi công nhân mặt bằng chung hơn Việt Nam một tý thôi, đa số là chỉ lấy tiền 1-2 lần trong năm thôi (tết Nguyên Đán), còn bình thường đủ ăn ở là may rồi... Nghe quen quen!
Trung Quốc quá lớn, vấn đề “vùng, miền” như của ta, nhưng bình phương lên, vùng này nói vùng kia nghe chả hiểu được thổ ngữ, thế nên về lâu về dài không tan vỡ thì mới là chuyện lạ...

-Đại Hán:
Nói đi cũng phải nói lại, dân Tàu đa phần khá chân chất, chịu khó làm ăn, dễ thích nghi... nói chung là không đến nỗi nào, dân ta được thế cũng đã tốt. Nhưng...
Nói chuyện gì động đến dân tộc, lập tức thằng Tàu bất kỳ nào cũng trợn mắt, ngoạc mồm, dậm chân bành bạch, vỗ ngực thậm chí nhổ nước bọt xuống đất mà nói to như hét, rằng “Tao là dân Đại Hán nhé, không như chúng mày, chúng nó...đâu”. Chúng mày, chúng nó là ai thì đây:
Dân Tàu ghét số một là Nhật! Mở tivi ra thì đa số là phim “chiến đấu”, toàn cảnh Nhật lùn vác kiếm chém người, đốt nhà, hãm hiếp dân Tàu... ngày này qua ngày khác! Thế nên chả mấy khi thấy thằng Tàu nào dùng đồ Nhật, kể cả Sony, mối thù đã thấm vào xương tủy rồi (thế nhưng trẻ con lại đang mốt trông phải giống anime của Nhật...). Mỹ đỡ ghét hơn, thôi thì dân Tàu dùng điện thoại Motorola hay iPhone, nhưng chúng tao mới là nhất, rất nhiều Cty nọ kia của Tàu hay bắt đầu bằng “SINO” - Đại Hán đấy - kiểu Vina nhà mình (cứ thấy Vina y rằng trước sau gì cũng phá sản)! Dân tộc Triều Tiên cũng ghét nốt, trong lịch sử đánh nhau mãi rồi, trong phim cổ trang bọn này cũng hay gây tội ác lắm. Dân Mông Cổ thì lịch sử ghê gớm rồi, nhưng cuối cùng cũng bị người Hoa đồng hóa về lâu về dài, chả thèm chấp. Nước Nga - “Ya lao sư” - thì là khách hàng lắm tiền thôi, chứ về lâu về dài từ Siberi đổ về đến Thái Bình Dương trước sau cũng bị Tung Của chiếm về - vì xưa kia đây là đất tổ tiên nhà Tàu mà. “Thằng” Hồng Kông đã phải quy phục rồi, còn “thằng” Đài Loan đấy, thử buông thằng Mỹ xem, đánh luôn! “Thằng” Uê Nán - tức Việt Nam - thì láo quá rồi, chúng mày thực chất là một tỉnh, thậm chí chỉ là một vùng đất phía Nam, mà ngang bướng, đánh cho một trận năm 79 chưa chừa đâu, liệu hồn...

Vậy đấy, cứ uống rượu tâm tình với bất cứ thằng Tàu nào về chính trị thì câu chuyện sẽ như thế đấy, hỏi sao có thể tin tưởng gì cái thằng láng giềng đểu này, anh em gì chúng mày! Đừng ngộ nhận...


Ghi chú: Bài này đã viết mấy năm trước, chỉ đăng trong group với tiêu đề "Tàu đểu" - tất nhiên đây là đánh giá của bản thân tác giả, có nhiều phần chủ quan và ngộ nhận, chưa kể mang tính hài hước, hôm nay lôi ra "xào" lại. Đó không phải là một phân tích xã hội học hay mang tính chính trị, mà là cảm nhận thật của bản thân người viết, để chia sẻ với những bạn chưa hay ít sang Trung Quốc... Chứ thực ra đất nước này cũng đã từng cho người viết nhiều người bạn tốt, nhiều phút giây may mắn và hạnh phúc!

Ghi chú 2: sau 2 năm đăng bài tác giả nhận được khá nhiều ý kiến phản hồi của bạn bè cõi “Phây”. Cũng hơi lạ rằng khá nhiều người không hiểu (hay cố tình chả hiểu?) sự hài hước của bài viết, mà cứ tưởng nó là văn chính luận hay nghiên cứu chuyên sâu, lạ thật! Một điều khác lạ nữa là những ý kiến sai lầm nhất về Trung Quốc lại thuộc về hai nhóm người: những người đã vài lần du lịch theo tour đi Trung Quốc, và những người đã từng theo học ở Trung Quốc. Xin thưa rằng các bạn mới đi, mới học ở một vùng nào đó đâu đã thâm nhập được vào xã hội của người ta, chưa cảm nhận được dù chỉ một góc bé xíu của đất nước tỷ dân này, nên không biết hết cũng là quá dễ hiểu, đừng tỏ ra “nguy hiểm” như vậy chứ! Ngay tác giả mỗi lần quay lại cũng khá bất ngờ về những đổi thay mà còn cần nhiều bài viết, nhiều chuyên gia trải nghiệm và nêu lên thì mới đủ. Xin hãy là những người đọc thông minh!








https://www.facebook.com/namhhn/posts/956400334421904

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2020

Đạn pháo hạm lớn nhất của Mỹ từng bắn ở VN

Quả đạn pháo có chiều dài 1,3 mét, đường kính hơn 40 cm.

Đầu đạn nổ mạnh HC Mk 13 cỡ 406mm của pháo 16"/50 Mark 7 trên thiết giáp hạm USS New Jersey (BB-62) thuộc lớp Iowa được phát hiện ở Quảng Trị 2015. Trong những năm gần đây cũng đã vài lần Quảng Trị phát hiện và xử lý các đầu đạn pháo loại này.
Đầu đạn HC (High Capacity) Mk13 có khối lượng 862kg, có thể tạo thành hố đạn sâu 6m và rộng 15m. Khả năng xuyên bê tông tối đa là 5m với góc chạm 0 độ và 4m với góc chạm 30 độ. Khi bắn ở tầm tối đa (38km) khả năng xuyên bê tông lần lượt là 3,7m và 2,9m. Ở VN, nhiều trường hợp USS New Jersey bắn 1 phát duy nhất vào rừng để dọn bãi cho trực thăng đổ bộ, phát đạn này sẽ tạo ra bãi đáp đường kính 180m và làm trụi lá cây cối trong phạm vi 270m bên ngoài.
USS New Jersey đã được loại biên từ năm 1957 nhưng sau đó được đưa vào hoạt động trở lại vào ngày 6-4-1968 và được đưa ngay sang VN. Mặc dù chỉ tham chiến trong hơn 6 tháng, từ 29-9-1968 đến 1-4-1969, USS New Jersey được ghi nhận đã bắn tổng cộng 5.866 viên đạn 406mm và 14.891 viên đạn 127mm, tổng khối lượng đạn dược sử dụng là trên 5.400 tấn, nhiều hơn lượng đạn được chiến hạm này bắn đi trong Thế chiến 2 và Triều Tiên cộng lại.
(Theo Vietnam war)

Có 2 chi tiết, Thợ cao không đồng ý vì thấy vô lý:
Số đạn bắn không quá nhiều như trên nói vì đạn pháo lớn cỡ này dùng để bắn xuyên phá mục tiêu quan trọng. Nếu không vì thế thì Hải quân Mỹ dùng pháo nhỏ gọi là "pháo bầy" để bắn diện đại trà sẽ có tác dụng hiệu quả hơn.
Và đạn này để công phá mục tiêu kiên cố nên không thể dùng để dọn bãi đáp trực thăng vì khi nổ nó tạo hố hình nón ngược. Làm rụng lá cây khu vực chứ tác dụng tầm ngang phá cây cối xung quanh rất hạn chế. Địa hình sẽ biến dạng gập ghềnh làm cho trực thăng khó đáp hơn.










Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2020

Kỳ tích vượt thoát khỏi Đông Đức bằng khinh khí cầu.

Người Đức quả là thông minh và gan dạ!

Từ năm 1978 đến 79, làm thế nào mà hai người (một thợ điện và một thợ hồ) với sự tiếp tay của vợ đã làm được quả khinh khí cầu. Quả bóng khổng lồ có kích thước 20 mét x 25 mét, cần 1.250 mét vuông vải may nối lại, cả thiết bị nặng đến 550 kg. Hai gia đình chồng vợ và các con, tất cả 8 người đã bay bằng khinh khí cầu tự chế đáp xuống bên Tây Đức, một người gãy chân khi hạ. Họ tự mày mò kỹ thuật và chế tạo rồi mấy lần thử nghiệm. Tạo một vật cồng kềnh đến thế mà vượt qua được con mắt dò xét của cảnh sát. Bay ban đêm thì lửa cháy phát ra ánh sáng mà không bị biên phòng phát hiện bắn hạ...





Tìm kiếm Blog này