Tháng 7 24, 2014
Người ngoại đạo như tôi, sống ở thời
Google Map, đứng trước những tấm bản đồ cổ phương Tây, chữ Latinh hẳn
hoi, thường chỉ ngắm chứ không thực sự hiểu. Giống như xem những chiếc
răng, hộp sọ, lưỡi rìu mấy ngàn năm gì đó trong bảo tàng. Còn bản đồ cổ,
châu Á, lại chữ Hán, trông như tranh của Hans Hartung đè lên Tề Bạch
Thạch trong tinh thần “Phẳng chung thủy“, thì chịu, hoàn toàn phải nhờ giới chuyên môn thuyết trình.
Từ nhiều năm nay cứ thỉnh thoảng lại có
một tấm bản đồ cổ chứng minh chủ quyền biển đảo Hoàng Sa-Trường Sa của
Việt Nam được phát hiện. Tôi vốn nghĩ sơ sài rằng mọi bản đồ trong lịch
sử đều chỉ có hiệu lực đến một thời điểm lịch sử nhất định. Có lẽ không
một nước nào ngày nay trên trái đất còn giữ đúng lãnh thổ được vẽ vào
thế kỉ 18, huống gì ở thuở nhân loại chưa biết đến các khái niệm quốc gia dân tộc và chủ quyền quốc gia
theo nghĩa chúng ta đang dùng. Đảng của ông Sam Rainsy không thể mang
bản đồ của Vương quốc Khmer ra đòi Việt Nam và Thái Lan trả đất. Tôi
không biết Dải Gaza từng được đưa vào bản đồ của bao nhiêu nước khiến số
phận nó phải long đong khốn khổ thế, song tôi chắc chắn rằng nếu Putin
cho phát hành toàn thế giới bản đồ Đại Nga bao gồm cả Sao Hỏa thì một
trăm năm sau chủ quyền của nước Nga trong vũ trụ vẫn không hề được chứng
minh. Nếu Công hàm Phạm Văn Đồng có hiệu lực pháp lí thì mọi bản đồ
trong lịch sử đều chỉ còn giá trị nghiên cứu.