Tim thông tin blog này:

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2020

Tại sao người ta nói “Ngậm ngải tìm trầm”

Xin phép được trích lại bài viết rất hay và đầy đủ của 1 anh khách hàng ViP rất tâm huyết với Trầm Hương. Mọi người đón đọc cho biết thêm tại sao có người ta nói “Ngậm ngải tìm trầm” nghề trầm nghề gian lao vất vả & nguy hiểm lắm
Tôi xin được trích:
“Người Khánh Hòa, nhất là người đi địu, tin rằng trầm hương là của Bà Thiên Y A Na. Bà cho ai thì người ấy được. Bằng Bà không cho thì dù đứng một bên cũng không tìm thấy. Có đôi kẻ có phước, không cố tâm đi tìm mà tự nhiên bà cho hưởng lộc.
Bởi vậy trước khi đi tìm trầm, người đi địu phải dâng lễ cầu khấn Bà, và trong những rừng nào có nhiều cây gió đều có miếu có am thờ Bà do những người đi địu lập, để tiện việc cúng kính trước khi nhập lâm.
Người đi địu toàn là đàn ông vì đàn bà một là không thể xông pha nơi rừng sâu núi thẳm, hai là người nhà nghề tin rằng trầm hương kỵ khí âm.
Bởi dẫn thân vào nơi nguy hiểm, người đi địu rất thận trọng. Ngày ra đi phải lựa chọn kỹ càng. Chẳng những là ngày lành mà còn phải hạp với người cầm đầu tục gọi là Địu Bầu.
Mỗi Ðịu Bầu có một tốp riêng và mỗi tốp có một khẩu hiệu riêng để biết được đi và về ra khỏi trùng đường cùng các tốp khác.
Ði tìm trầm phải đi lâu ngày và phải vào sâu trong rừng trong núi. Nên ngoài lương thực chuẩn bị đầy đủ, người đi địu phải mang theo thuốc trừ lam chướng, trị bệnh hiểm nghèo và phòng rắn rít. Thuốc đó gọi là Ngải.
Ngải là một loại thảo giống như cây nghệ cây huỳnh tinh, cao chừng một thước, củ giống như củ riềng, bên trong hơi vàng và bay mùi long não.

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2020

"Ông đi nhậu tình nghĩa,

mài thả ra ngay không, thủng chim ông chém cả họ nhà mài"


Hồi nhỏ coi Mỹ chơi đĩ như gà đạp mái!



Ngày trước, mấy thằng nhóc cùng lớp tụi mình hay ra sông Dakbla KT tắm và đùa nghịch. Thường thấy từng tốp, 5.7 anh lính Mỹ chạy xe ra bờ sông để đổ đạn dược thừa, rửa xe và xúc cát về làm công trình. Các chị đĩ đến bán bia, nước ngọt và phục vụ tình dục tận nơi. Các chị mặc đồ bikini hai mảnh mỏng tanh, có chị chơi màu trắng, lập lờ "hoa bướm". Lượn qua lượn lại rồi mấy chĩ áp hàng vô người mấy anh lính. Lính sao chịu nổi. ặc. thế là 2 bên xí lô xí lào ra dấu giá cả, ok xong là dìu di. Nơi "đạp mái" đâu xa, cách chừng 10,10 mét. Họ lấy bao cát quây tạm 3 mặt làm chỗ bụp xẹt. Cứ vậy người ra, kẻ vô... làm một choác xong, tiếp tục công việc.
Còn mấy thằng nhóc chim mới ra ràng thì... ôi thôi khỏi nói! Có lần, mấy đứa còn bạo gan, bò men theo bờ cát đến tận nơi để coi họ làm cái giống gì. hehe.
Mỹ mà, rất đơn giản, đúng với câu "giải quyết nhu cầu sinh lý". Xem cái hình minh hoạ dưới, tuy nhà cửa xập xệ nhưng còn đỡ hơn cảnh màn trời chiếu đất nói trên.

Bình quân về quân nhân Mỹ tham chiến ở VN


Hảo. hảo!

Mùa dịch Covid 19

Hãy bỏ ra 8 phút để nghe PTT Vũ Đức Đam nói!

Nếu bạn chưa nghe, hãy bỏ ra 8 phút để nghe PTT Vũ Đức Đam nói!
Dù bạn không tin bất kỳ và thường chỉ trích những phát ngôn của Lãnh đạo nhưng trước nạn dịch Covid-19 lần này, bạn hãy bình tâm lắng nghe người có trách nhiệm nói. Chỉ 8 phút thôi để hiểu những vấn đề then chốt trước nguy cơ dịch bênh lan rộng và các biện pháp đối phó của Chính phủ. Có thể bạn cho rằng ông ta nổ thì bạn hãy thử đặt mình vào vai trò đó, liệu nói khác không?

Ngẫm về cái danh ở thời Internet.

Mỗi người có vai trò nhất định trong thời gian nào đó, hoàn thành nhiệm vụ "lịch sử" là xong. Cái danh chả là gì. Với bất kỳ ai, nó cũng tồn tại rất ngắn. Nếu không theo kịp thời đại, thay đổi nhận thức, cố bám lấy tư duy cũ mà chém gió thì sẽ thành người hoang tưởng, ăn mày dĩ vãng.
Cái danh, có chăng còn tồn tại trong lòng mấy ông lẩm cẩm và đám trẻ trâu mù quáng. Cuộc sống luôn nghiệt ngã rạch ròi, trước tung hô ngọn cờ đầu, sau coi như giẻ rách vứt vào sọt rác, đừng thấy vậy mà buồn. Có ngựa già còn máu, có ngựa non đá như già.
Bỏ qua đảng "muôn năm". Bình tâm nhìn lại: không ít những người đấu tranh cho tự do dân chủ, mà thấy. 5-10 năm về trước khác, nay thì kẻ bay, người tuột xích, đài rè... Thế hệ mới có tư duy và góc nhín mới sẽ tiếp bước, vậy thôi

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2020

Cạo cắn linh tinh... 11



Ngày xưa khi chưa có máy tính, đây là cách các nhà khoa học NASA tính toán.

(ảnh do nhiếp ảnh gia người Mỹ J.R. Eyerman chụp 1961)


Phạm Tuân - Kẻ ăn may vĩ đại,

Phạm Tuân được xem là phi công đầu tiên và duy nhất trên thế giới hạ tại chỗ một pháo đài bay B52. Chỉ với 2 quả tên lửa Vympel K13 nhỏ bé đeo trên cánh và an toàn trở về.
Điều đáng nói là đến mãi tận bây giờ, thành tích vô tiền khoáng hậu này vẫn không có bằng chứng nào khác hỗ trợ ngoài 1 chiếc B-52 cũng bị bắn rơi vào gần thời điểm đó (tối 27.12.1972), được quân đội xem là nạn nhân của Phạm Tuân (MIG-21), nhưng phía Mỹ khẳng định, nó bị bắn hạ bởi 1 quả tên lửa SAM 2, từ mặt đất.
Mỹ cũng cho rằng, nếu có xài hết và trúng mục tiêu hai quả tên lửa không đối không tầm nhiệt Vympel K13 có khối lượng chiến đấu (đầu nổ) bé hạt tiêu (warhead: 7.4 kg) được thiết kế để đánh tiêm kích 1 động cơ, cũng không đủ sức hạ tại chỗ chiếc bomber khổng lồ (lớn gấp 20 lần chiếc tiêm kích), có 8 động cơ hoạt động độc lập, nó chẳng khác gì chuyện bắn 2 viên K59 vào mông con voi. Chỉ có quả tên lửa đất đối không SAM 2 với khối chiến đấu lớn 200 kg mới có thể hạ gục tại chỗ 1 chiếc B52.
Thực tiễn chiến đấu cũng chứng minh quan điểm này:
Ngày 20/11/1971, phi công Vũ Đình Rạng đã từng bắn trúng 1 B52 bằng 1 quả tên lửa, chiếc B52 vẫn bay về hạ cánh an toàn tại Utapao mà phi hành đoàn hầu như không biết. Điều này được chính các phi công Mỹ sau này qua thăm Vn kể lại. Phi công Vũ Đình Rạng đã từ chối danh hiệu anh hùng được trao muộn.

Tìm kiếm Blog này