Tim thông tin blog này:

Thứ Hai, 1 tháng 2, 2016

Chuyện trong tù của doanhnhân6886 - Bão lòng (II)

TC - Các bạn có thể vào luôn: Trang kế tiếp để liền mạch câu chuyện.
Dưới đây là phần giới thiệu và tự sự của tác giả, sẽ quay lại xem sau.
_______


Tôi đã từng được nghe kể về cuộc sống trong tù không chỉ một lần. Câu chuyện từ những người được nghe và kể lại, từ những người đã từng trong cuộc cũng có. Những chuyện xoay quanh những sự kiện như đòn tù – hiểm độc, giã man; những chuyện về con người trong đó, tốt có, xấu có. Hầu hết chỉ để giải trí cho vui vì có những câu chuyện chỉ có “tù” mới nghĩ ra được. Tôi chưa từng đọc tác phẩm nào của Việt Nam nói về cuộc sống tù cho đến khi tìm thấy blog mang tên doanhnhan6886 do một người bạn gửi.
Bạn sẽ được nghe kể những câu chuyện mà anh đã từng trải qua ở chốn “địa ngục trần gian” đó. Tôi đã đọc và bị cuốn hút theo những tập mà anh đã viết. Anh ấy đã từng là giám đốc, có học nhưng phải vào tù vì một lần đánh nhau. Thế nên cái nhìn của anh hoàn toàn khác với số đông những người trong đó – cái nhìn của người có tri thức.
Với cá nhân tôi, tôi thấy những câu chuyện rất bổ ích và tôi nghĩ cũng sẽ không phải là phí thời gian nếu bạn đọc nó. Vì sao? Vì ta có thể tránh “vết xe đổ” khi nhìn vào những sai lầm của người khác. Ngoài ra, câu chuyện giúp ta hiểu thêm về thế giới của những người không có “quyền công dân”. Chắc các bạn cũng không ngờ lại có những câu chuyện đầy tính nhân văn ở chốn “địa ngục” đó.
Tất nhiên, trong hồi ký tác giả đưa ra những ý kiến cá nhân. Suy nghĩ đó có thể đúng hoặc sai. Đây là bản thảo! Trong đó có một số lỗi chính tả tôi cũng chưa sửa. Tôi chỉ biên tập lại và mong muốn người đọc có thể tự đưa ra những suy nghĩ riêng của mình, cũng có thể tự mình “sửa” sao cho đúng.
Tôi muốn nhắc lại ý của người viết: Ở đâu cũng có người tốt người xấu. Không nên và không thể từ một vấn đề ở một góc độ tương đối hẹp và mang những đặc thù “riêng” này mà để “suy rộng” sang chính trị, xã hội…
Tôi sẽ cập nhật khi có phần mới. Các bạn có thể xem tại blog gốc từ địa chỉ: http://blog.360.yahoo.com/blog-HyCM9...V8nfyoZYX.cHXz
Hoặc xem phần tổng hợp trên website: http://huynguyen.net/blog/hoi-ky-baolong/

(Cập nhật đến phần 24, bổ sung phần 14 và một vài ý kiến của tác giả)



Những lời giới thiệu của tác giả
Sáng nay ngồi cafe một mình, ngẫm về cuốn hồi ký "BÃO LÒNG" đang được rất nhiều blogger quan tâm chia sẻ. Tôi cảm thấy vui vì điều đó đã phần nào giúp các bạn hiểu được, phía sau mặt trái của xã hội (mà ở đây cụ thể là sau song sắt của trại giam) là gì? Hiểu được bản chất của một vấn đề không chỉ đơn giản như câu nói : Một ngày ở tù ---> thiên thu tại ngoại. Điều tôi viết là cả một "cơn bão" vô cùng lớn, mà nếu trong cuộc đời, ai đó chỉ cần "sơ sểnh" một tí sẽ rất dễ gặp phải.
"BÃO LÒNG" phần nào giúp các bạn ý thức hơn được những vấn đề nhạy cảm trong cuộc sống để mà sống tốt hơn... Tuy nhiên tôi cũng có một chút suy tư khi đón nhận những ý kiến trái chiều khác nhau, được phản hồi từ bạn đọc và từ những người xung quanh... Trong đó có nhiều bạn tỏ ra lo lắng nếu như Blog "Doanh Nhân 6886" và tác giả sẽ bị "sờ gáy" vì đã "đụng chạm" đến nhiều vấn đề nhạy cảm (trong đó có đụng chạm trực tiếp đến những người là "đầy tớ của nhân dân", "vì nước quên thân, vì dân phục vụ").
>>>
Đã có người (là công an) tìm cách "nói chuyện với tôi" để "phản đối", họ cho rằng tôi xúc phạm họ. Nhưng tôi đã trả lời rằng, tôi viết cuốn hồi ký này là viết lên tất cả những gì là sự thật mà tôi đã trực tiếp nhìn thấy và trải qua, tôi đồng ý rằng ở đâu cũng có người tốt, người xấu... và trong cuốn hồi ký của tôi, tôi cũng đã có những phần viết về những người được cho là tốt trong chính lực lượng công an đấy thôi. Nếu cần chứng minh là tôi đã viết sự thật thì đơn giản lắm, tất cả những người đã từng vào tù sau khi đọc "BÃO LÒNG" của tôi đều cho rằng hồi ký của tôi chưa phản ánh được quá 60% những gì là sự thật diễn ra ở trong đó, họ chính là những NHÂN CHỨNG SỐNG đấy, vậy thì có ai dám ra mặt mà phản đối họ nói đi?
Tôi viết SỰ THẬT và tôi sẽ chẳng sợ gì cả. SỰ THẬT KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỂ CHỐI CÃI ĐƯỢC! và tôi tin là cộng đồng BLOG, cũng như những người bạn ở xung quanh sẽ ủng hộ tôi.
Các bạn hãy cứ thử hình dung về một câu chuyện như thế này:
>>>
Buổi sáng... Quán phở trong ngõ đông... Xung quanh, mọi người cắm cúi ăn... Dưới đường dòng người hối hả ...
Bên kia đường, một đứa bé chừng 3 tuổi đang ngồi ỉa ... lộ thiên, mát mẻ.... Xong, một người đàn ông xách nước rửa cho đứa bé... Chỉ có điều đống cứt thì không được hót dọn đi, nó vẫn lộ thiên... trơ trơ, lỳ lợm và nguyên trạng...
Mọi người trong quán phở vẫn cắm cúi ăn...
Đã có những bước chân đi qua... Chẳng có ai chịu nhìn xuống dưới đất... Đống cứt vẫn nguyên vẹn... Không một ai nhìn xuống để mà nhớ rằng họ đang bước trên trái đất và mặt đất nâng đỡ đôi chân họ...
Cũng chẳng lâu được... Một bàn chân liếm lẹm một góc của đống cứt... Họ chẳng hề hay biết... họ vẫn hối hả...
Bàn chân thứ hai... Bàn chân thứ ba... bàn chân thứ hai mươi... bàn chân thứ ba mươi... Đống cứt biến mất, nhường lại cho con đường sạch sẽ như chưa từng có sự hiện diện của đống cứt đó...
Mỗi bước chân là một "dấu vết"... và "dấu vết" dài tưởng như không đếm nổi... Đống cứt đó vô tình được tha đi, lan toả ra bốn hướng...
Trên đường đời... đã có biết bao nhiêu, bao nhiêu kẻ vô tình mang theo mình những thứ "cặn bã" dơ bẩn như thế vào cuộc sống???...
Có thể coi đó là một cạm bẫy... Cạm bẫy thô thiển.... Nhưng, còn có biết bao cạm bẫy khác trên đường đời được che đậy bằng những vỏ bọc êm ái, ngọt ngào???
Đáng sợ...
>>>
Quay lại với "BÃO LÒNG", liệu những gì tôi viết, những sự thật đó, những quản giáo, những tù nhân đó..., có bao nhiêu người đã "vô tình" và bao nhiêu người đã "cố tình" mang vào đời những thứ được coi là "cặn bã" như thế???
...
Tóm lại, với tôi, "dấn thân" thế này dẫu biết có bị "ảnh hưởng" bao nhiêu đi chăng nữa thì tôi cũng không hề e ngại. Tôi cảm thấy mình thanh thản vì đã được viết ra những gì là sự thật và được bạn đọc chia sẻ. Điều tôi viết cũng chỉ đơn giản là mong muốn cho một cuộc sống này tốt đẹp hơn. Chính vì lẽ đó, sẽ chẳng có lý do gì để tôi phải dừng đăng "BÃO LÒNG" cả.
Ngày mai, một ngày mới, "BÃO LÒNG" sẽ tiếp tục được trích đăng trên DOANH NHÂN 6886' S BLOG!
Trân trọng!
DOMINO
DOANH NHÂN 6886


NHÀ PHÊ BÌNH - HOẠ SĨ P.C.T VÀ HOẠ SĨ NT.SƠN NÓI VỀ "BÃO LÒNG"
(Lược trích)
Cuộc sống luôn Vô thường, chẳng ai có thể khẳng định được ngày mai điều gì sẽ xảy ra.
Trong thiên tai hoạn nạn bất ngờ, khi đau khổ ập xuống, khi cùng lâm vào cảnh cơ hàn, mọi người thường dễ xích lại gần nhau hơn, lúc ấy họ có thể chân thành sưởi ấm cho nhau bằng những lời động viên an ủi, san sẻ cho nhau từ mẩu bánh, ngụm nước… mọi khoảng cách về trình độ, địa vị xã hội, sự giàu nghèo… lúc đó bị xoá nhoà… chỉ còn lại những trái tim, họ hiểu và đồng cảm với nhau, họ đùm bọc lẫn nhau trong cơn hoạn nạn……
Nói thế để thấy rằng, có những nỗi buồn nếu không trải qua, chắc hẳn không mấy người thấm thía và hiểu được nó… Gia Nguyễn* cũng vậy, nếu không có cái tình, hẳn anh đã chẳng “vạch áo” cho người ta xem “lưng”. Rõ ràng chuyện của anh không vui, thế nhưng anh đã nói, anh viết về những gì mắt thấy tai nghe, anh viết về những gì anh cảm nhận, những gì anh hiểu và thấm thía từ một góc cạnh mà anh coi là “mặt trái của xã hội”.
>>>
Bão lòng - Cuốn hồi ký thẫm đẫm chất “đời” như chính cái tên gọi của nó - Là tất cả những gì Gia Nguyễn ghi chép lại được từ một chuyến đi kinh hoàng, một chuyến đi đánh đu cùng số phận của chính anh…
Là một trong những Hoạ sĩ - Doanh nhân trẻ thành đạt đầu những năm 2000, tưởng như công danh và sự nghiệp cứ thế trên đà thẳng tiến, không ngờ có một lý do hết sức ngớ ngẩn đã làm thay đổi cuộc đời của Gia Nguyễn, từ một doanh nhân trẻ thành đạt anh bỗng rơi vào vòng xoáy của lao lý - vòng xoáy mà người đời luôn nhìn nhận nó với một góc nhìn đầy định kiến…
Gia Nguyễn phạm tội “Cố ý gây thương tích”!…
Vẫn biết rằng đó không phải là bản chất của anh… Thế nhưng theo như lời anh tâm sự: Đó cũng là cái số - mà căn số thì khó tránh khỏi lắm.
>>>
Khi trở về, Gia Nguyễn đã từng nói rằng: “không phải thằng tù nào cũng xấu và không phải những thằng không phải là tù đều tốt, là ai cũng vậy thôi, có rơi vào hoàn cảnh nào thì mới hiểu và thấy rõ hoàn cảnh đó thế nào”…
Gia Nguyễn là một hoạ sĩ chứ không phải là một cây bút chuyên nghiệp, nhưng những gì anh viết trong “Bão lòng” thật sự đáng kinh ngạc. Lối viết của anh ngẫu hứng, lạ lẫm… lạ lẫm như chính những gì mà người đọc đọc được trong những dòng anh viết…
Không phải là một tác phẩm lớn, nhưng rõ ràng “Bão lòng” của Gia Nguyễn là một trong những đề tài nóng của thể loại hồi ký. Điều hay nhất là Gia Nguyễn đã viết nó dưới góc độ là một hoạ sĩ, nghệ sĩ… cho nên cảm nhận của anh rất “đời” - đúng như lời của hoạ sĩ Nguyễn Thái Sơn đã từng nhận xét. Thật hay.
...
PCT
NT. SƠN

__________________________________________________ _____


Giới thiệu 1. DOANH NHÂN 6886 - DOMINO - TÔI LÀ AI?
Sinh ra trong một gia đình cán bộ CNVC
Thời kỳ còn học PT sống cùng mẹ, chị gái và anh trai (lúc đó mẹ là Hiệu trưởng một trường tiểu học - Còn bố là kỹ sư công tác tại Hà Nội); Năm 1992 Bố được phân nhà tại Hà Nội, nhưng mãi đến khi học xong PT thì cả nhà mới chuyển hẳn về Hà Nội.
Hai lần thành lập Công ty riêng vào các năm 2001 và 2005, bị bắt tháng 3 năm ... vì tội "Cố ý gây thương tích" và bị ngồi tù 18 tháng.
Là người khá nóng tính, đôi khi bảo thủ, ngang bướng và có phần bốc đồng, tuy nhiên sống rất thẳng thắn. tình cảm và không ngại va chạm. Trong công việc khá quyết đoán, nhưng trong CS đôi khi có những lúc rất yếu lòng.
Tôi từng nếm trải đầy đủ Cay - Đắng - Ngọt - Bùi của cuộc sống... Và tôi muốn bộc bạch những suy nghĩ thật nhất, muốn kể những câu chuyện ĐỜI nhất của chính bản thân mình với các bạn... Chắc là các bạn sẽ hỏi để làm gì? Đơn giản lắm, tôi muốn mình đối diện nghiêm túc với chính cuộc đời của mình, muốn mình không phải là một thằng HÈN trong cuộc sống này... Tôi sẽ viết thật, tất cả sự thật về mình... thậm chí tôi sẽ viết một cách trần trụi nhất để các bạn có thể hình dung. Tôi sống không thật với cuộc đời này nhiều rồi và cũng nhiều lần bị cuộc đời này không thật lại... Đó là những bài học mà khi con người ta không trải qua, dễ có mấy ai hình dung nổi?...
Giữa ranh giới của Tốt - Xấu, Thiện - Ác, Thành công - Thất bại.... thường là người ta sẽ nghiêng về một phía, thế nhưng tôi đã từng bước qua tất cả, từng đứng ở mọi góc độ của những điều đó. Giờ đây tôi viết, viết bằng bản năng, bằng tất cả suy nghĩ của mình... Tôi muốn tìm lại tôi của chính cuộc đời này...
Trân trọng
DOMINO
DOANH NHÂN 6886 'S BLOG


Giới thiệu 2. TÔI TỰ LẬP SỚM - MỘT PHẦN VÌ TỰ ÁI...

Cuộc sống thay đổi với việc tôi vào học tại một trường nghệ thuật. Tôi dẹp bỏ mọi vấn đề khác để quyết tâm tập trung cho việc học và thực tế là tôi đã học rất tốt, tôi là một trong những đứa có chuyên môn vững nhất khoá.
Năm học thứ 2, nhờ tham gia tích cực vào các hoạt động của Đoàn trường, trong đó có các phong trào văn nghệ, thể thao... tôi quen biết và có mối quan hệ khá rộng với các thày cô giáo và các anh chị SV khoá trên. Một trong số đó là Tấn Đ - Một "siêu phẩm" điển hình về phong cách sống đầy chất ngẫu hứng và nghệ sĩ với biệt danh "Đ. Bợm" - Tấn Đ hơn tôi 3 tuổi, là một cây văn nghệ có hạng, một tay trống cừ khôi và cũng là một kẻ được mệnh danh là có "đôi bàn tay vàng" trong lĩnh vực quảng cáo (tôi sẽ có một entry riêng để nói về anh chàng Đ "Bợm" này)... Hồi đó Tấn Đ đang làm tai một cửa hàng Quảng cáo ở đầu ngõ nhà tôi và mỗi lần đi làm về tôi đều đứng xem một cách say mê những đường dao trổ chữ, những nét cọ quá đẹp của anh...
Những ngày tiếp theo là những ngày tôi theo Tấn Đ và bắt đầu học những bài học đầu tiên về cắt chữ quảng cáo... Tôi tiến bộ theo từng công việc, nắm bắt vấn đề tốt đến mức mà chỉ sau đó chừng 6 tháng, tôi trở thành một trong hai người có khả năng làm mỹ thuật ứng dụng tốt nhất của trường Nhạc Hoạ lúc bấy giờ (chỉ sau Tấn Đ).
Có lẽ thời gian đầu vì tôi đam mê một cách thái quá với công việc nên tôi thường xuyên phải nhận những câu phàn nàn từ bố - một người đàn ông khá chỉn chu và gia trưởng. Một lần ông chỉ thẳng vào mặt tôi và tuyên bố: Mày không học hành cẩn thận, cứ suốt ngày lêu lổng với những việc vô bổ, làm cái gì mà làm, cái ngữ mày bây giờ chỉ cần rời bố mẹ nửa bước là chết đói thôi... - Tôi nghẹn đắng cả cổ bởi câu chửi. Được rồi, từ ngày mai con sẽ tự lập, con sẽ tự lo cho bản thân con, để xem xem rời khỏi cái nhà này con có chết đói được không...
Những ngày sau đó, tôi tự mình bươn chải, mặc dù rất vất vả nhưng tôi muốn chứng minh rằng, một thằng con trai hai mươi tuổi như tôi hoàn toàn có thể tự lập và lo được cho cuộc sống của mình chứ không đến mức phải "chết đói" khi rời xa gia đình...
Sau vài tháng vừa đi học vừa đi làm, tôi trở về nhà vì những dòng nước mắt của một người mẹ thương con, tôi cũng cảm thấy như thế là quá đủ để bố tôi có thể thấy tôi là người như thế nào. Tôi đã có thể thoải mái làm việc mà không còn phải chịu sự nhìn nhận ấu trĩ của bố nữa. Tôi bắt đầu sự tự lập sớm từ đó - cũng một phần vì tự ái.
DOMINO
DOANH NHÂN 6886


Giới thiệu 3. VINH QUANG VÀ CAY ĐẮNG

Ba lần xin vào Đoàn không được, một lần từ chối vào Đảng, hai lần thành lập Công ty và một lần ngồi tù... Đó là những gì khái quát nhất 10 năm "chìm nổi" của tôi.
Trước khi viết về những vấn đề cụ thể, về những bài học trong kinh doanh, về những bài học trong cuộc sống, về những bài học trên tình trường, về những tháng ngày đứng trên đỉnh vinh quang và về những tháng ngày ở dưới đáy sâu của xã hội,... Tôi muốn sơ lược một chút, tóm tắt một chút về quãng đường 10 năm vừa qua của mình, một quãng đường có quá nhiều nụ cười và nước mắt.
Năm học cuối cùng của cấp 3, tôi là một trong số ít những học sinh cá biệt không được vào Đoàn - Lý do là tôi hay trốn học. Lúc đó chuẩn bị thi tốt nghiệp, tôi "nghe doạ" nếu không vào Đoàn thì sẽ không được thi ĐH? .v.v... Lúc đó tôi tin ngay, thế là tôi viết đơn xin vào Đoàn theo gợi ý của bạn Bí thư, đơn lên đến VP Bí thư Đoàn trường thì bị trả lại vì "trường hợp này sẽ xem xét sau", tôi kiên nhẫn viết tiếp lá đơn thứ hai với phần trình bày có "cảm động" hơn một chút, tôi vẫn bị từ chối. Tôi bực, cố nén bất mãn viết tiếp lá đơn thứ 3, sau đó cùng bạn Bí thư lên trực tiếp VP Đoàn trường. Trình bày một lúc, tay bí thư nói rằng sẽ báo cáo lên Hiệu trưởng. Tôi rất bực. Bạn Bí thư an ủi, nhưng tôi tuyên bố: "Tao không cần Đoàn nữa, Đoàn là cái đếch gì cơ chứ". Bạn Bí thư bảo: "Thôi để tao viết thêm một lần nữa hộ mày"... Tôi nói: "Tuỳ mày, chứ tao không cần nữa đâu"...
Tôi tốt nghiệp cấp 3 với số điểm cao thứ nhì trong tổng số học sinh của ba trường PTTH, cũng năm đó tôi thi một trường duy nhất là CĐSP Nhạc Hoạ Trung ương và trúng tuyển. Trước khi tôi nhập học, chỉ với "30 phút đi ra ngoài" mẹ tôi đã mang về cho tôi một quyển sổ Đoàn với dấu mực đỏ chói và lời nhận xét không thể tốt hơn được nữa. Tôi chính thức trở thành đoàn viên Đoàn TNCS HCM như thế.
Sau tháng đi học quân sự trở về trường, tôi được bầu vào ban cán sự của lớp nhờ một số thành tích và nhiệt huyết tuổi trẻ của mình. Không thể hình dung nổi, một thằng 3 lần xin vào Đoàn không được như tôi, bỗng trở thành lớp trưởng, rồi Bí thư Đoàn, uỷ viên BCH Đoàn trường... Được chọn đi học cảm tình Đảng từ cuối năm thứ 2. Thế nhưng sau những buổi học cảm tình Đảng, tôi đã gặp Bí thứ Đoàn trường xin rút vì thấy mình "không phù hợp" với con đường chính trị. Sau này khi tôi học sang ĐH Mỹ thuật CN, tôi vẫn được đề nghị đảm trách công việc cán bộ lớp nhưng ở thời điểm đó, tôi bận làm ăn, có ít thời gian nên tôi đã từ chối khéo.
Những năm học tại Trường CĐSP Nhạc Hoạ TW, tôi đã có được rất nhiều kiến thức, mối quan hệ và cả tiền nữa, hồi đó những việc liên quan đến quảng cáo tôi làm ngày làm đêm không hết. Tôi đã thầm ước mình có một cửa hàng hoặc một công ty chuyên làm về quảng cáo từ đó. Đến khi tôi đã TN, đi làm một thời gian và vào học năm thứ nhất của ĐH Mỹ thuật CN, tôi mạnh dạn chung vốn mở Công ty riêng sau một thương vụ "khởi nghiệp" thành công (thiết kế, xây dựng hệ thống nội thất, quảng cáo sàn nhảy khách sạn 4 sao LAKE SIDE). Năm đó tôi 23 tuổi. Đây được coi là thời kỳ thành công nhất của tôi. Tôi đã từng nghĩ, cứ thế này tôi sẽ giàu rất nhanh. Nhưng cuộc sống không đơn giản như thế. Dù có giỏi đến mấy, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ non nớt trên thương trường, có một tôi lại muốn có 2, có 3, tôi đầu tư cả vào những lĩnh vực tôi không hề liên quan đến chuyên môn của tôi. Tôi sai lầm và chủ quan vì nghĩ rằng tôi có thể theo đà phát triển này được. Công ty tôi không chết, nhưng tôi đã có một cú vấp trị giá cả bạc tỉ, một loạt công trình và hệ thống 25 đại lý trực thuộc công ty của tôi sập một cách cay đắng. "Giậu đổ bìm leo", "vận áo xám" đeo bám không buông tha, trong một lần trao đổi về công việc trên bàn nhậu, từ một kẻ can gián, tôi trở thành nhân vật chính trong một vụ ẩu đả mà cái giá của nó là 18 tháng ngồi tù. Phút chốc tôi trở thành kẻ trắng tay. Phút lâm nạn, tôi kịp nhận ra những người vẫn "vỗ tay vào" với tôi thực chất là ai... (Tôi sẽ đăng lần lượt hồi ký liên quan đến mỗi sự việc cụ thể trên BLOG này, những điều mà chắc hẳn khi đọc, các bạn sẽ rất bất ngờ vì nó).
Đi tù, nhưng thực chất tôi cũng là người có "quý nhân phù trợ", tôi ở ngay Kim Giang, Hà Nội, không phải cải tạo, cuộc sống thì chẳng khác bên ngoài là mấy, tôi ở phòng riêng, có đầy đủ ti vi, sách báo và những vật dụng thiết yếu khác, tuy nhiên trước đó, tôi có mấy tháng ở Hoả Lò, cái nơi mà còn hơn cả cái mà người ta gọi là "địa ngục trần gian" ấy (tôi sẽ kể trong hồi ký của mình để các bạn dễ hình dung). Có lẽ tôi cũng phải cảm ơn quãng thời gian này đã dạy cho tôi nhiều điều, nhờ đó mà tôi sống chai sạn, bản lĩnh hơn để mà làm lại.
Tôi trở về với con số 0 tròn trĩnh, một số người muốn giúp đỡ tôi, nhưng tôi đã lặng lẽ từ chối... Tôi không muốn nhận sự giúp đỡ từ những người tôi không coi là người thân. Tôi quyết tâm học nốt tại trường ĐH Mỹ thuật và sau này tôi đã thực hiện được điều đó. Sau hai tháng trở về, tôi và một chị bạn thân bàn với nhau và quyết định thành lập một công ty mới, một công ty mà ở đó chứa đựng quá nhiều tình nghĩa. Đây là lần thứ hai tôi thành lập công ty riêng...
(còn tiếp)


BÃO LÒNG - NHỮNG TRĂN TRỞ RẤT ĐỜI
Vậy là phần 24 "Bão Lòng" đã đi qua (trên blog), những ngày vừa rồi phải thú thật rằng, mỗi trang viết, mỗi dòng chữ đều tái hiện lại trong tôi những trăn trở, những suy nghĩ, 24 phần với muôn vàn sắc thái tâm trạng.
Tôi có cái tâm hướng thiện. Viết truyện cũng vậy, bao giờ cũng chỉ muốn để dành phần kết thúc có hậu về cuối, chấp nhận lột tả hết sự thật (nội dung câu chuyện) trước (dù "nội dung" ấy có là cùng cực của sự đắng cay).
Bản thảo "Bão lòng" cũng được tôi viết theo "tiêu chí" ấy (tất nhiên là viết với tất cả sự thật mà cá nhân tôi đã trải qua và nhìn thấy). Chỉ hơi tiếc là 24 phần đầu có phần cay nghiệt này đã gây "ác cảm" với một số không ít cán bộ công an.
Tôi có một anh bạn là công an bảo rằng: Mày không sợ sẽ bị bọn phản động lợi dụng vấn đề này để lu loa về nhân quyền (vốn đã rất phức tạp) hay sao? Rồi công an họ sẽ nghĩ mày thế nào? - Tôi đã trả lời rằng: Tôi hướng câu chuyện này vào mục đích rõ ràng, câu chuyện của tôi sẽ là một bài học để cảnh tỉnh chung cho giới trẻ, để các bạn trẻ ý thức hơn được những gì họ làm. Tôi hy vọng mọi người khi đọc hết cuốn bản thảo này của tôi, sẽ hiểu và đưa ra được những lời nhận xét chính xác nhất.
Rất nhiều người khi vào đọc blog của tôi, đọc "Bão lòng", đã có những cảm giác bất ngờ, thậm chí là rất giận dữ với những điều xảy ra tưởng như là phi lý ở trong trại giam. Hơn ai hết, tôi là người trực tiếp nếm trải những điều đó, nên tôi rất "ngấm". Tôi cũng đã rất giận, cũng đã thường xuyên chửi rủa những kẻ vô lương tâm, thậm chí đã đôi lần tôi có suy nghĩ tìm cách vạch mặt những kẻ xấu xa đó, thế nhưng rồi lại thôi. Tôi đã nghĩ nhiều đến quy luật "nhân quả" trên đời.
24 phần đầu, tiếc là chưa có nhiều điều để mà so sánh, vì thế khi đọc người đọc rất dễ có cảm giác những gì tôi viết là"ác nghiệt", rằng nội dung câu chuyện được diễn tả bằng ngôn từ của một kẻ bất mãn.
Trong bản thảo "Bão lòng", tôi chỉ lột tả những gì là sắc thái của cuộc sống trong tù mà tôi gặp phải. Đầu tuần tới từ Quảng Ninh về, tôi sẽ bắt đầu với phần 25, các bạn sẽ thấy được những gì mà tôi đã gọi là "con đường đỏ đưa tôi khỏi ao tù" như thế nào.
Tôi đã từng tâm sự với một người quản giáo già nơi tôi cải tạo trước khi được đặc xá, về câu chuyện ở Hoả Lò, ông ấy chỉ thở dài, ông ấy không khuyên tôi gì hơn ngoài câu: Hãy quên chuyện đó đi, hãy gắng cải tạo tốt để mà sớm trở về.
Ở Hoả Lò tôi đã mất rất nhiều niềm tin vào những người quản giáo, còn ở đây, niềm tin nơi tôi đã dần được lấy lại (tôi thậm chí chưa bao giờ nghe thấy tiếng của quản giáo nơi đây chửi tù, họ luôn sống đúng mực, để cho lũ tù phải vừa sợ, mà vẫn phải vừa nể).
Thế đấy, mong cho những trăn trở, những suy nghĩ sẽ sớm qua đi... Mong cho những phần còn lại của "Bão lòng" sẽ sớm được post nốt, để tôi có thể có những trang viết đặc biệt khác về quãng đường làm kinh doanh ( có cả máu và nước mắt) của mình.
Dù sao cũng là một lần để tôi nhìn lại mình.
Rất mong được hướng thiện, làm được nhiều việc tốt. (Tôi có dự định sang năm 2008 sẽ mở một triển lãm tranh từ thiện, toàn bộ tiền bán tranh và tiền quyên góp được sẽ dành để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn).
Tôi muốn trở thành một con người có ích thực sự cho xã hội!
DOMINO
Doanh Nhân 6886


BÃO LÒNG - ĐỪNG AI LỢI DỤNG NÓ CHO MỤC ĐÍCH CHÍNH TRỊ
Các bạn thân mến.
Trước tiên tôi rất cảm ơn các bạn đã vào blog của tôi tại địa chỉ http://360.yahoo.com/doanhnhan6886 để đọc bản thảo "BÃO LÒNG" được tôi ghi chép và kể lại về quãng thời gian đi tù đầy cay đắng của mình. Cảm ơn các bạn đã comment chia sẻ và nói lên suy nghĩ của mình.
Ngày hôm nay tôi đã đọc lại tất cả các comment của các bạn trong blog của tôi. Tuy nhiên tôi thấy một số bạn có cách nhìn nhận về những gì trong hồi ký "Bão lòng" cực đoan quá. Đành rằng tôi tôn trọng những ý kiến và quan điểm của các bạn, nhưng có những vấn đề theo tôi thì các bạn không nên quá nặng nề như thế, sẽ rất không hay cho bản thân tôi và ảnh hưởng chung đến các vấn đề khác.
Những gì tôi viết mới chỉ là một phần của "Bão lòng" thôi, các phần sau sẽ còn có rất nhiều điểm sáng, những cán bộ công an tốt chứ không phải toàn là sự tăm tối đâu. Xã hội thì ở đâu cũng có người tốt và ở đâu cũng có người xấu. Tôi viết vậy nhưng tôi chưa bao giờ dám "vơ đũa cả nắm". Tôi hy vọng các bạn hiểu điều tôi nói.
Tôi viết sự thật đã trải qua, đã chứng kiến, đã nghe kể lại, có thể cách thể hiện vấn đề và cách viết còn phô và trần trụi, có thể đã đụng chạm đến một bộ phận không nhỏ những người làm công an. Nhưng rõ ràng tôi không có ý định mang điều xấu đó ra để mà bêu diếu lực lượng công an nói chung.
Tôi viết hồi ký, đưa lên blog cá nhân (một dạng nhật ký online), để chế độ public và các bạn đã vào đọc. Thú thật là tôi không nghĩ hồi ký của tôi lạ có sức lan tỏa mạnh như thế này. Tôi đã nghĩ, đã hy vọng các bạn (bằng cách nào đó) mà đọc được những dòng tôi viết, sẽ hiểu, sẽ rút ra được cho mình những bài học nhất định để mà sống tốt hơn, nhất là các bạn trẻ sẽ có cho mình một chút vốn sống mà nếu không trải qua sẽ thật khó mà hình dung nổi.
Với những ý kiến trong comment của các bạn, tôi không chịu trách nhiệm nếu điều các bạn nói mang màu sắc chính trị, làm ảnh hưởng đến cá nhân tôi và những người khác.
Còn về nội dung cuốn hồi ký, tôi có thể nói thế này, đến nay đã có ít nhất bốn (nhà xuất bản, công ty xuất bản, báo của người Việt ở nước ngoài) ngỏ ý muốn mua bản quyền và xin phép xuất bản, nhưng tôi đã từ chối, bởi hiện nay, những gì tôi viết vẫn mang tính cá nhân (một dạng nhật ký), còn nếu xuất bản chính thức ra công chúng thì đương nhiên nội dung sẽ phải chỉnh sửa và phải có giấy phép của cơ quan có thẩm quyền.
Hy vọng sự chia sẻ của các bạn bằng comment sẽ không mang màu sắc chính trị để làm ảnh hưởng đến cá nhân tôi và blog của tôi.
Chúc các bạn mạnh khỏe và thành đạt!
Trân trọng
DOMINO
Doanh Nhân 6886

Theo: Thegioivohinh
___________

DOANH NHÂN - KÝ SỰ (Phần 1)
Một yêu anh có Sen-ko
Hai yêu anh có Pơ-giô cá vàng
Ba yêu nhà cửa đàng hoàng
Bốn yêu hộ khẩu rõ ràng thủ đô
Năm yêu không có bà bô
Sáu yêu Văn Điển ông bô sắp về
Bảy yêu anh vững tay nghề
Tám yêu sớm tối đi về có nhau
Chín yêu gạo trắng phau phau
Mười yêu nhiều thịt ít rau hàng ngày.
Tôi xin mạo muội mượn bài thơ truyền miệng của "quý cô" những năm 70 để làm phần mở đầu cho tập bản thảo "Doanh nhân - Ký sự" này của mình. Bài thơ như đánh dấu một thời kỳ đổi mới và mở cửa, thời kỳ chuẩn bị cho cơn lốc xoáy thị trường với sự thực dụng đến "kinh hồn" sau này.
Kinh tế thị trường như một cơn lốc xoáy cuốn con người ta (nhất là những người thành phố) vào những cơn "thất điên bát đảo", người ta bắt đầu sống thực dụng nhiều hơn, bon chen nhiều hơn và cũng thủ đoạn nhiều hơn. Và hình như giữa cơn lốc ấy, tôi cũng từng là kẻ a dua và rồi cũng đã từng bị cuốn vùi bầm dập?!
Hai lần thành lập công ty riêng, tôi có gần mười năm bươn trải với đầy đủ "ái, ố, hỷ, nộ" để lại trên những vết chân đi của mình, tôi không nghĩ rằng mình lại được biết đến nhiều những chuyện "hậu trường" kinh doanh của các doanh nhân đến vậy. Những "chiêu" kinh doanh với không ít những nhiễu nhương và quái đản.
Những gì tôi viết không áp đặt, tuy nhiên cũng có chỗ cũng mạo muội suy diễn với "logic" của một doanh nhân khi đó. Bạn đọc, nhất là bạn đọc trẻ có thể đọc và suy ngẫm. Tôi tin là sẽ có rất nhiều bài học hay để mà tham khảo.
Năm 1997, tôi bắt đầu đi làm (năm đó tôi đang là sinh viên năm thứ 2), câu đầu tiên tôi nhớ nhất là câu của ông chủ nơi tôi làm thuê "dạy" vợ, hắn nói rằng: "Làm kinh doanh mà không ma cô, không thủ đoạn thì chỉ có bốc *** mà ăn". Tôi đã nhớ "bài học vỡ lòng" của cái thằng cha mắc dịch này như là một sự ám ảnh.
Hồi đó năm thằng làm thuê thì... bốn thằng rưỡi coi ông chủ chẳng ra cái mẹ gì, nói là "bốn thằng rưỡi" vì trong đó có một thằng là... thằng tôi, biết chấp nhận "lùi một bước..." nên có phần ý tứ. Trước mặt, thằng nào cũng cặm cụi và "ngoan ngoãn", nhưng sau lưng, chúng nó chửi chủ như chửi... chó, lý do là ông chủ sống "chẳng ra cái ***" gì cả, rằng là ông ta đã "ăn giầy" lại còn "ăn cả tất", ăn cơm mà không cho chúng nó húp cháo.
Đó là chỗ đầu tiên tôi làm và tôi cũng chỉ làm ở đó đúng 2 tuần. Tôi đang xác định đi học việc cho nên tôi cũng chẳng để ý nhiều đến những thứ đó. Nhưng rõ ràng hai tuần đó là hai tuần tôi "thấy" được khá nhiều, tôi bắt đầu manh nha về một cuộc sống phức tạp phía sau những đồng tiền. Sau này khi làm chủ, tôi mới hiểu rằng việc làm cho nhân viên kính trọng và nể phục chủ là một việc khó như leo núi.
Tôi đang nói đến sự phức tạp, sự phức tạp ngay từ những điều nho nhỏ, mà thương trường thì vạn dặm đường thiên lý. Những gì tôi viết cũng chẳng là gì cả và cũng chẳng "mô tả" được hết, đó chỉ là những gì đã từng thuộc về tôi, tôi trải qua và tôi nghe thấy.
Dẫu tôi chỉ là một hạt cát thì cũng xin được phơi bày, phơi bày để mọi người thấy rằng hạt cát này dù sao cũng đã góp phần tạo nên một sa mạc mênh mông, một sắc màu trong muôn vạn sắc màu của cuộc đời. Ừ, tôi đã và cũng vẫn đang là một doanh nhân, một doanh nhân đứng giữa hàng triệu doanh nhân khác trên thương trường. Ở đấy, dù tôi có nhỏ nhoi, thì sự nhỏ nhoi ấy cũng đã là một phần không thể thiếu. Và tôi viết, bắt đầu ngay từ những "góc khuất" của một doanh nhân.
Tốt nghiệp khoa hội hoạ của trường nhạc hoạ trung ương, tôi về dạy hợp đồng tại trường cao đẳng SP Hải Phòng. Vui, khỏi nói là vui như thế nào khi mà tôi chủ nhiệm một lớp thuộc khoa mầm non với 43 cô sinh viên nữ. Nhưng nghèo. Mà nghèo thì... chán lắm. Lương giáo viên mới ra trường như tôi hồi đó chỉ đủ... đi chơi với sinh viên đúng... 2 lần. Tháng nào tôi cũng phải điện về HN xin trợ cấp.Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi... "mất... dạy" sau mấy tháng làm thầy. Tôi trở về HN, xin vào làm tại một công ty liên doanh, cùng hè năm đó tôi thi tiếp vào trường ĐH Mỹ thuật CN.Công việc thuận lợi với 150 USD/ tháng (hồi đó mức lương này so với mặt bằng chung là cũng khá "tươm"), tuy nhiên với một thằng trai trẻ vẫn còn ham chơi như tôi thì bấy nhiêu chưa là "cái đinh gỉ" gì hết, tôi cố bóp trán, cố rình rập xem có cái việc gì có thể kiếm thêm hay không. Đầu tiên tôi lân la làm quen, "đánh hơi" xem "mùi tiền" ở đây nó như thế nào để còn... "cá kiếm". Công ty liên doanh tôi làm sở hữu một khách sạn vào hàng oách nhất lúc bấy giờ ở HN. Tôi trên danh nghĩa là một hoạ sĩ (dù lúc đó mới chỉ là một hoạ sĩ... đểu thôi) của liên doanh, phụ trách mảng mỹ thuật, tôi thường xuyên được họp giao ban với ban giám đốc nên cũng thường xuyên đề đạt các ý kiến "góp phần tạo dựng hình ảnh công ty to đẹp hơn, đàng hoàng hơn".
Tôi bắt đầu có thêm thu nhập từ các công việc lặt vặt, chỉ tính riêng tiền % phết phẩy từ những "đối tác" bên ngoài cũng tạm coi là kha khá ("đối tác" của tôi ở đây là những người nhận việc của tôi đưa ra để làm, và dĩ nhiên là tôi chọn kẻ nào biết "lại quả" cho tôi nhiều nhất). Nhưng nói chung là lòng tham của con người thì vô cùng, tôi quyết tâm "theo đuổi" một dự án lớn. Tôi xây dựng và đưa đề xuất làm lại sàn nhẩy của khách sạn theo hướng hiện đại, một ý tưởng được cho là điên rồ với nhiều người lúc bấy giờ, vì trong dự án, tôi dám... "bê" nguyên cái sàn nhẩy và khán phòng... đặt ra chỗ khác.
Tôi bắt đầu với những bài học đầu tiên về cách "vận động hành lang". Tôi "làm quen" với nhiều người ở nhiều vị trí quan trọng. Trong quá trình "vận động" tôi đã hiểu thế nào là "phe" và "cánh"...

DOANH NHÂN - KÝ SỰ (Phần 2)
Tôi bắt đầu khởi nghiệp giống như một sự xui khiến của định mệnh vậy.
Trước đây khi còn đi học, mặc dù đã biết kiếm tiền nhưng tôi cũng chỉ nghĩ và mong muốn sau này tôi sẽ có được một công việc tốt, nhưng rõ ràng sự đời không đơn giản như tôi nghĩ, khi đồng tiền kiếm ra được quá dễ, con người ta biến đổi một cách đáng sợ, lòng tham không biết đến điểm dừng.
Và chính bản thân tôi cũng đã trải qua nấc thang quỷ quái đó.
Thời điểm làm tại liên doanh chính là thời điểm mà trường đời dạy cho tôi nhiều về sự thực dụng, đôi khi là sự thực dụng đến tàn nhẫn, tôi hiểu thế nào là sức mạnh của đồng tiền. Công sức lao động, sự thăng hoa của tôi thậm chí là bị gạ gẫm và xâu xé, những kẻ có quyền lực xung quanh dường như là đánh hơi được cái dự án của tôi là rất khả thi và rất có thể sẽ được thực hiện trong ngày một ngày hai.
Lại nói về việc tôi phải ?ovận động hành lang?, đó chính là sự quan hệ mang tính ngoại giao chiến lược mà một gã trai 21 tuổi như tôi phải mò mẫm, tìm hiểu.
Tôi khoan chưa nói về những kẻ ?oăn tiền? tàn nhẫn xung quanh tôi vội, bởi tôi muốn nói đến một nhân vật ?ođặc biệt quan trọng? đối với tôi trong thời điểm này, một kẻ thừa thãi tiền bạc, nghiện gái và bệnh hoạn, đó chính là gã tổng giám đốc nơi tôi đang làm việc, một gã đàn ông người Đài Loan có vẻ bề ngoài rất phong độ và lịch lãm.
Tôi không hiểu là gã sang Việt Nam để làm tổng giám đốc là nhờ đâu, nhưng rõ ràng trong con mắt của tôi gã chỉ là một kẻ ngu dốt bệnh hoạn không hơn không kém. Bất kể ban ngày hay ban đêm, gã thường xuyên công khai dắt gái về phòng của gã trên tầng 2 khách sạn, số gái cặp kè với gã thay đổi theo ngày. Hồi đó tôi có chơi với lái xe riêng của gã và được nghe kể khá nhiều chuyện dị hợm về gã, nào là hắn sử dụng một loại thuốc bột ma quái nào đó để có thể chơi gái không biết mệt mỏi mà vẫn tràn đầy hưng phấn, gã chơi gái đều như thụi mỗi ngày, ?ocon bệnh? ấy chơi nhiều đến nỗi mà có đợt gã bị sệ đít, lòi rom, phải chữa mất vài chục triệu.
Gã là thế, nhưng gã lại có ?oquyền huynh thế huỵch?, mọi việc to việc nhỏ nếu không có chữ ký của gã thì coi như không có tác dụng, gã cũng sẵn sàng dằn mặt và phủ nhận những gì gã không thích dù kẻ đó có là phó tổng.
Tôi có cái may là tôi được lòng gã, chẳng biết cái may này đến từ đâu, nhưng rõ ràng mỗi việc tôi đề xuất gã đều nhanh chóng ủng hộ...(Còn nữa...)(Xin lỗi, cả ngày bận tối mắt tối mũi nên không thể type được, thôi thì post tạm đoạn đang type giở vậy)... Tôi nghĩ, những gì tôi rỗi hơi, ghi chép ở đây, nó chỉ là một tác phẩm viết đơn thuần. Và để tránh phiền toái đồng thời để bản thảo này có thể đi đến những trang cuối cùng, tôi xin được nói luôn: "Tác phẩm này là một tác phẩm hư cấu dựa trên những câu chuyện có thật", còn ai muốn tin, muốn hiểu thế nào thì tuỳ. Tôi rất sợ cái sự viết của mình nó sẽ khiến cho mình bị... "mệt mỏi''.

DOANH NHÂN - KÝ SỰ (Phần 3)
Tôi bước vào đời, va vấp từ rất sớm, sự thật thà chất phác nhanh chóng bị cuộc đời đớp mất, tôi bị sự may mắn trong cuộc sống lấp liếm khiến cho cái sự tưởng về mình bỗng trở nên cao siêu. Có tí tiền, có tí danh vọng và có tí quan hệ, tôi những tưởng mình là số 1, tôi đã sống phóng túng quá nhiều với bản thân.
Gã tổng giám đốc tin tôi vì có lẽ tôi là kẻ được việc, mọi công việc gã giao tôi đều làm trôi chảy. Thời gian đầu tôi luôn thật thà trước gã mà không biết rằng có khá nhiều kẻ lườm nguýt coi tôi như người rừng, tôi thật thà trong công việc thôi, chứ còn với tiền thì tôi thề là tôi đã không thật thà tẹo một nào. Nhưng tôi cũng chẳng xấu xa đâu, ai cũng thế cả, tiền để vào mồm mà không ngửi, không cắn thì hơi bị lạ, có chăng đó là những kẻ mắc "đao", viêm não... Lần đầu tiên tôi bị tiền nó tát vào mặt là lần tôi được cử đi mua đồ trang trí noel cho khách sạn, tôi đi cùng anh chàng phụ trách vật tư, sở dĩ phải có người ở các bộ phận khác nhau đi cùng là với mục đích kiểm tra chéo lẫn nhau, cái bọn nước ngoài kể ra nó cũng tài giỏi thật, nhưng xét cho cùng thì độ bầy bựa, ma mãnh, khôn vặt thì thua xa mấy bố Việt Nam mình. Tôi không là người trực tiếp lĩnh tiền, tôi chỉ là người chỉ ra những đồ phải mua cho anh "vật tư" mua thôi, mỗi thứ đồ mua anh ta cứ tăng giá vống lên 20% và cộng vào hoá đơn, xong việc anh ta lạnh như kem thanh toán và gọi xe chở đồ về, trên đường về anh ta đưa cho tôi 3 triệu và nói ngắn gọn: Phần của cậu đây.Chà chà, thằng này tởm thật, tổng giá trị số hàng hơn 40 triệu, 20% sẽ là 8 triệu, nó dùng 3 triệu để "dán" vào mồm mình, đấy, thế đấy, thật là... "dã man". Nhưng cũng phải thừa nhận là khi đã... "dán" 3 triệu vào mồm rồi, đố mà "há mồm" ra được.Tôi hỏi:- Anh không sợ bị phát hiện sao?
- Không.
- Tại sao? Không lẽ họ không đi tham khảo giá thị trường trước sao?
- Có, có vài lần anh báo giá đúng của các công ty về, nhưng đa phần các báo giá đều đã được nâng lên rồi.
Anh ta cười khà khà:
- Chú máy yên tâm, giá này về đến sếp là giá... gốc rồi đấy.
Thì ra là vậy. Hoá ra ở đâu có tiền là ở đó có lưu manh. Ố la la, tôi cũng sắp trở thành một thằng lưu manh chính cống rồi.
Quay lại với cái dự án sàn nhảy của tôi, phương án thiết kế mới của tôi được ban giám đốc chấp nhận và chờ ý kiến của chủ tịch HĐQT bên Đài Loan fax sang. Trong khi chờ đợi, các bộ phận chủ chốt được giao đi liên hệ, mời các công ty có uy tín tham gia báo giá để ban giám đốc tổng hợp nghiên cứu.Thông tin về dự án được tôi thông báo mới một đối tác gạo cội bên ngoài, tôi yêu cầu họ hoàn thiện hồ sơ, báo giá một cách lành mạnh, nhưng mà là báo giá trước cho... tôi xem.Một tuần sau, trên bàn giám đốc hầu như là có đầy đủ bản chào giá của các công ty, lúc đó tôi cũng không được biết giá, tôi chỉ được tiếp xúc với các công ty đó để kiểm tra năng lực và đối chứng danh mục vật tư. Sự tiếp xúc của tôi hầu hết là trên bàn cafe và trên bàn nhậu, cái mặt còn búng ra sữa của tôi thường được tôi bóp nắn thành kiểu quan cách, tôi luôn tỏ ra mình là kẻ quan trọng trong dự án.Tôi lấy lý do kiểm tra danh mục báo giá để đảm bảo vật tư đạt tiêu chuẩn, nên đã đề nghị tổng giám đốc đưa các báo giá cho tôi xem, gã đưa cho tôi ngay, gã đã tin tôi mà không mảy may nghi ngờ rằng tôi sẽ đem số báo giá đó phô tô lại. Lúc này tôi có trong tay sự "thành, bại" của tất cả các doanh nghiệp tham gia báo giá, toàn là các công ty to vật và có số má trong thời điểm đó cả. Tôi đang có cái mà nhiều thằng thèm nhỏ dãi, nuốt nước bọt ừng ực mà không có, sự ma quái có được là do sau lần đi mua đồ noel cùng anh "vật tư", "ăn" được 3 triệu cái đầu tôi nó cũng sáng ra hẳn, tôi đã biết và mơ ước nhiều hơn đến những tham vọng của cuộc sống.
Mở công ty. Đó là ý tưởng máu me nhất của tôi sau khi có trong tay 50 triệu. Tôi thích điều đó, dù tôi chẳng hiểu mấy về sự phức tạp của một công ty, tôi không hiểu tý gì về kế toán, về tổ chức, về kế hoạch kinh doanh... tóm lại là tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng tôi vẫn thích... Tôi thấy tôi rất...oai khi có một số tiền lớn, có vẻ như tôi thích oai hơn, tôi không biết rằng tiền đang biến mình thành một kẻ ngông cuồng.Năm 1999, năm mươi triệu là số tiền khởi nghiệp lớn nhất mà tôi có, cũng là số tiền lớn nhất tôi từng được cầm. Tôi bắt đầu nâng cấp mình, đầu tiên là việc sắm cho mình một con motorola "tắc X", con dế mà thời đó ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ, "oách" lắm, tôi đeo lủng lẳng ở hông, ai đó mới lần đầu gặp có lẽ sẽ ngỡ tôi là con của một đại gia, hồi đó dùng điện thoại không khó, nhưng "nuôi" điện thoại thì không phải ai cũng làm được, lúc ấy chỉ có một hình thức duy nhất là thuê bao trả sau của Vinaphone và Mobifone, cước thuê bao hàng tháng những mấy trăm nghìn.Tôi "lột xác" cả trong suy nghĩ và hình thức, số tiền đó là số tiền tôi kiếm được bằng tư duy và khả năng thật sự của mình, đó là số tiền tôi đáng được hưởng và tôi đã hưởng, tôi hưởng mà không hề phải nâng khống như anh chàng vật tư kia.
Thủ tục đăng ký thành lập công ty đơn giản đến kinh ngạc, cái giá dịch vụ của một công ty luật lúc đó là 2,5 triệu, tôi chỉ phải làm một việc duy nhất là ký vào một vài loại giấy tờ, sau đó lên phòng đăng ký kinh doanh ký một lần nữa là xong.Sau 10 ngày, tôi chính thức trở thành giám đốc, lúc này tôi vẫn đặt một chân trong liên doanh. Tôi thuê một ngôi nhà 3 tầng tại Ngã Tư Sở, một trong những ngôi nhà to nhất lúc đó, đây là ngôi nhà của một chị bạn, người đã góp vốn mở công ty lúc đó với tôi.Thú thật, ở thời điểm này nhìn lại, tôi mới thấy rằng hồi đó mình phô trương một cách thô thiển và kệch cỡm, tôi muốn người ta nghĩ rằng công ty mình là một công ty rất to, ừ thì cũng tại vì có ai kiểm tra xem mình có bao nhiêu tiền đâu, trong đăng ký kinh doanh mình khai bao nhiêu cũng được mà. Tôi trưng biển và tổ chức Lễ khai trương hoành tráng. Ngày khai trương cũng là ngày gia đình tôi mới biết là tôi mở công ty. Đó là cú sốc đầu tiên đối với gia đình.Các phòng ban được lập ra theo đúng nghĩa mà một thằng ranh con 23 tuổi đầu là tôi nghĩ ra, một chiến dịch tuyển nhân viên ào ạt, hồi đó đăng báo tuyển nhân viên là người ta kéo đến ầm ầm chứ không khó khăn như bây giờ, nào là nhân viên văn phòng, nào là nhân viên kế toán, nào là nhân viên thiết kế, nào là nhân viên kinh doanh... Tóm lại là đủ các phòng ban để tạo nên một công ty theo... suy nghĩ của tôi.Tôi bắt đầu phải suy nghĩ nhiều và bắt đầu phải đương đầu với những thử thách lớn, tôi bắt đầu những bài học đầu tiên khi bước vào thế giới của doanh nhân. Tôi bắt đầu tung mình vào "sự khốc liệt của chiến trường", tôi bắt đầu hiểu và biết được nhiều thứ mà trước đây tôi chưa hề biết.Sai lầm đầu tiên của tôi là sai lầm trong việc tuyển dụng nhân viên, cũng may là sau này tôi đã khắc phục được. Đó chính là tiêu chí "ưu tiên" tuyển với những cô nàng xinh đẹp mà không quan tâm nhiều tới năng lực làm việc, thật là điên rồ, ấy thế mà hồi ấy tôi lại làm như vậy. (Còn nữa)GIA NGUYỄN(Tôi nghĩ, những gì tôi rỗi hơi, ghi chép ở đây, nó chỉ là một tác phẩm viết đơn thuần. Và để tránh phiền toái đồng thời để bản thảo này có thể đi đến những trang cuối cùng, tôi xin được nói luôn: "Tác phẩm này là một tác phẩm hư cấu dựa trên những câu chuyện có thật", còn ai muốn tin, muốn hiểu thế nào thì tuỳ. Tôi rất sợ cái sự viết của mình nó sẽ khiến cho mình bị... "mệt mỏi")

DOANH NHÂN - KÝ SỰ (Phần 4)
Tôi trở nên nổi tiếng, sự nổi tiếng ở nhiều góc độ, người thì bảo tôi giỏi, người thì bảo tôi liều, người thì bảo tôi ngông... tóm lại là có nhiều ý kiến trái chiều. Với tôi thì tôi hiểu, lý do tôi mở công ty một phần vì muốn khẳng định một cái gì đó, một phần tôi muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để có thể giúp đỡ gia đình, tôi khát khao đưa được gia đình mình lên một tầm cao mới.
Tôi nghĩ rằng tôi có khả năng, tôi có các mối quan hệ, tôi đã dựa vào những điều đó để tin, thậm chí là tin một cách thần thánh, tin là chẳng mấy chốc mình sẽ trở nên giàu có.

Tôi lo lắng, trăn trở, nhưng đôi lúc cũng lo sợ. Tôi chưa ý thức hết được việc mở ra một công ty nó sẽ phức tạp đến thế nào.Công việc thuận lợi. Thời kỳ này việc làm quảng cáo được coi là khấm khá, cộng với việc tôi cho nhân viên kinh doanh tiếp cận một cách triệt để, tận dụng mọi phương thức tiếp thị, khai thác khách hàng qua nhiều kênh khác nhau. Tôi cảm thấy yên tâm khi đơn đặt hàng bắt đầu có đều, dù cũng mới chỉ là những công việc đơn giản kiểu như in card, in tờ rơi, làm biển quảng cáo...Thời kỳ này nhiều công ty lo không có việc, còn tôi thì khác, tôi vẫn rất tự tin.Nhưng rõ ràng việc điều hành công ty, để công ty phát triển ổn định thì có quá nhiều việc phải làm.

Cho đến tận bay giờ tôi vẫn cho rằng mình đã thành công với công ty này, thậm chí là rất thành công, mặc dù từ quá trình thành lập đến tận bây giờ tôi đã phải trải qua nhiều phen chao đảo, thậm chí là chết đi sống lại. Nói một cách dễ hiểu như thế này, có thời điểm tôi có đủ khả năng để mua ô tô, thậm chí là mua đất, nhưng cũng có thời điểm tôi chỉ có trong túi 2 nghìn đồng, phải lang thang, đờ đẫn ở các vườn hoa, không dám về nhà, cái bánh mì cũng không dám mua để mà ăn dù rất đói, có lúc tôi cũng phải cơ cực lắm...
Ngẫm cho cùng thì cuộc đời là thế, "sông có khúc, người có lúc", tôi còn nhớ 2 nghìn đồng cuối cùng ấy tôi đã đem cho nốt một bà lão ăn xin...
Trước khi viết sâu hơn và kỹ hơn về những gì đã trải qua, tôi cũng đã phải đắn đo, phải suy nghĩ rất kỹ. Hiện nay công ty đầu tiên này của tôi không còn hoạt động nữa, nhưng nó vẫn chưa bị giải thể. Tôi đang làm Phó giám đốc một công ty truyền thông và một công ty mỹ thuật, cả hai công ty đều chưa được cho là lớn nhưng tôi cảm thấy thanh thản rất nhiều. Có đôi lúc, tôi tự lái xe một mình, đi trên những "con phố quen", tôi vẫn muốn có thể biến một câu "Giá như..." thành sự thật.
Tôi không hối tiếc điều gì cả, đúng hơn là tôi chưa từng cảm thấy hối hận về những việc mà mình đã làm, dù có thể đó là những việc làm chưa tốt.Tôi xin quay lại với công ty của mình, với những bài học trong việc sử dụng nhân viên, trong việc làm kinh doanh và trong các mối quan hệ...
Tôi tuyển cùng lúc 10 nhân viên kinh doanh. Tôi nghĩ đơn giản rằng mình có thể tuyển nhân viên kinh doanh một cách thoải mái, bởi tôi sẽ không phải lo lắng đến tiền lương cho họ, rằng tôi có thể "lấy mỡ nó để rán chính nó". Tôi nghĩ ra các phương án tiếp thị sản phẩm theo lối chủ quan cá nhân, tôi đã cho rằng cứ để nhân viên gọi điện đến các địa chỉ có sẵn và đi tiếp thị trực tiếp là được, họ đi nhiệt tình và đi nhiều thì nhất định sẽ có việc.Tôi thật ngốc, cái suy nghĩ đó trên thương trường đúng là chỉ có ở một thằng "nhãi nhép vắt mũi chưa sạch" thôi, thế nhưng lúc đó tôi là vậy.
Thời kỳ này, nhân viên kinh doanh vẫn còn được coi trọng, số sinh viên mới tốt nghiệp ra trường mong muốn có được việc làm rất nhiều, họ sẵn sàng làm ở vị trí này và sẵn sàng chạy cả ngày ngoài đường, đơn giản là bởi họ cần miếng cơm, manh áo, cần sự tồn tại ở phố thị phồn hoa thay cho việc phải về quê mỏi mòn chờ việc.
Chả ở đâu trên thế giới mà hễ cứ nhắc đến kinh doanh, đến marketing người ta chèm chẹp cái mồm chê bai như ở Việt Nam, nào là đó là cái nghề chả đâu vào đâu, nghề không ổn định, nghề vớ vẩn... Đó chính là định hướng, là sự đào tạo củ chuối của mấy ông giảng viên đại học, đó là sự ngu dốt của một thế hệ quá độ những người thầy quen sống bao cấp nay bước vào kinh tế thị trường.
Họ dạy lý thuyết suông, chẳng có một tí tẹo nào là thực tế cả, ở nước ngoài người ta chú trọng đến ý thức tự giác nghiên cứu, học tập, sáng tạo của học sinh, chú trọng đến việc đào tạo các kỹ năng, chú trọng đến sự ứng dụng trong thực tiễn kinh doanh, sinh viên thường có rất nhiều giờ học và thực tế tại các doanh nghiệp, còn đằng này ở Việt Nam thì...
Thậm chí cho đến tận bây giờ cũng không nhiều doanh nghiệp là thực sự chú trọng thật sự đến bộ phận kinh doanh một cách chuyên nghiệp, họ mải mê với những ý tưởng "cao siêu" mà quên mất rằng sự thành bại của doanh nghiệp họ phụ thuộc phần nhiều vào bộ phận ấy.
Tôi cẩn thận mời một anh bạn là giảng viên trường kinh tế quốc dân về để tập huấn 5 buổi cho số nhân viên kinh doanh tôi tuyển. Tôi không học một ngày nào về nghiệp vụ kinh doanh, về quản lý, về marketing... nhưng cái tối thiểu là sự hiểu biết thực tế thì tôi có, tôi đã rất cẩn thận yêu cầu anh bạn tập huấn nhiều về những kiến thức thực tế và đưa ra nhiều ví dụ, thế nhưng kết thúc khoá tập huấn, thật đáng thất vọng khi có một số nhân viên nói rằng: Anh ạ, những điều này bọn em được học ở trường cả rồi, giờ nghe lại... vẫn thấy thế.

DOANH NHÂN - KÝ SỰ (Phần 5)
Việc tôi liên tục cho nhân viên kinh doanh gọi điện tới khách hàng cũng đã đem lại một chút hiệu quả, hồi đó báo Hà Nội Mới mỗi ngày thường đăng thông tin bố cáo thành lập của các doanh nghiệp mới, tôi nghĩ rằng phàm đã là công ty mới thì nhu cầu cơ bản về in ấn và quảng cáo đầu tiên sẽ có, nên tôi đã yêu cầu nhân viên của mình hết sức chú ý.
Trong số 10 nhân viên kinh doanh thì chỉ được 1 - 2 đứa gọi là có... năng khiếu một tí, còn lại thì... như vịt, ngoài kêu "cạc cạc" ra thì chẳng biết gì hơn, chính vì lẽ đó mà hầu hết tất cả các công việc khách hàng gọi tôi đều trực tiếp đi gặp, tôi cũng muốn mình đưa "kiến thức thực hành" cho nhân viên để họ dễ hình dung nên bao giờ tôi cũng cho nhân viên đi theo.
Cái lợi là tôi xử lý thông tin và xử lý công việc tốt hơn, nhưng "lợi bất cập hại", công việc lúc đó chẳng có gì to tát cả, nhưng tôi thì lại luôn "phơi" cái mặt của mình ra, tôi không biết giữ cái "chất" của một giám đốc khi mà đi nhận hộp card cũng giới thiệu... tôi là giám đốc, thế mới ngu chứ, đi thế và giới thiệu như thế thì người ta biết ngay mình là... "cò con" còn gì. Tôi vừa làm vừa... sửa, làm đến đâu rút kinh nghiệm đến đấy, tuy nhiên có lúc tôi cứ bị rối tinh hết cả lên, rối ngay từ những việc nhỏ, hầu hết các bộ phận đều phải có sự giám sát và can thiệp của tôi, bởi hầu hết công việc của họ làm tôi đều không yên tâm, lỗi ở tôi, tôi tuyển nhân viên không có những tiêu chí rõ ràng, chính vì thế mà lứa nhân viên đầu tiên này chỉ là một lũ a - ma - tơ không hơn không kém.
Với vị trí là một giám đốc, điều hành công việc của công ty, vạch ra lộ trình phát triển mà cứ phải để tâm làm những việc "tiểu tiết" thì còn đâu thời gian, tư tưởng cho những việc lớn nữa, cụ thể hơn là bản thân tôi sẽ chẳng thể làm tốt được việc nào cả, nhất là công việc của công ty tôi lúc đó hầu hết là thương mại, tức là nhận việc xong rồi lại thuê thằng khác làm, chính vì thế sự phụ thuộc là rất lớn, gặp đối tác tốt thì không sao, gặp phải thằng tiềm lực lởm khởm thì coi như là mình mất tiền như chơi, nặng hơn là mất đi uy tín, mất đi hình ảnh do mình gây dựng lên Tôi thay thế hầu hết số nhân viên cũ để làm lại. Đó là quyết tâm mà nếu không thực hiện thì sớm muộn công ty của tôi cũng sẽ lâm vào cảnh giãy chết. Tôi phân loại khách hàng, nâng cấp tư duy và cách thức giao tiếp, với khách hàng là các công ty lớn, tôi sẵn sàng đầu tư một cách công phu, từ thuê xe ô tô, thuê phiên dịch, thuê thư ký riêng... để "giao thiệp", tóm lại là rất hoành tráng, còn với các công việc bình thường thì tôi để nhân viên của mình xử lý. Rõ ràng nhờ đó mà hình ảnh công ty của tôi bắt đầu rõ nét.
Quan hệ xã hội, giao thiệp rộng cho tôi hiểu sâu hơn về nhiều thứ, ở một tầng lớp khác, vị trí xã hội cũng sẽ khác, tôi khoác lên mình chiếc áo của một doanh nhân, là giám đốc một công ty thì các mối quan hệ giao tiếp của tôi với các đối tác cũng sẽ nâng lên, khách của tôi chí ít thì cũng phải là trưởng phó phòng, phó giám đốc, giám đốc... Tôi hiểu, nếu tôi quan hệ tốt thì công ty của tôi sẽ phát triển.
Sự phức tạp là thứ mà chẳng doanh nhân nào có thể tránh khỏi, thương trường mà, chuyện công an, thuế vụ "làm tiền" chỉ là chuyện nhỏ, chuyện làm gì để mà tồn tại, để mà vươn lên mới là chuyện lớn.
Bản thân mỗi con người đều có một thứ mà cuộc sống gọi nôm na là "đạo đức", đạo đức là phẩm chất của một con người tốt, thể hiện ở nhiều góc độ trong cuộc sống. Nhưng trong kinh doanh thì, tôi dám khẳng định là không có đạo đức đâu, một doanh nhân thành đạt thì nhất định phải là một doanh nhân tàn nhẫn, tàn nhẫn ở nhiều góc độ.
Tôi còn quá trẻ, sống thẳng thắn nhưng cũng quá tình cảm và vị nể, điều đó đã kìm hãm tôi lại. Thậm chí sự cả nể đôi khi đã làm tôi chao đảo. Tôi quá non nớt và quá dễ dãi trong công việc, đó là sai lầm. Nhưng dù sao đó là những thứ mà tôi có thể khắc phục được. Bởi có những thứ sai lầm khác dễ xoá sạch đi mọi thứ.
Là một giám đốc trẻ, tuy chưa giàu nhưng sức hút của tôi đối với các cô gái trẻ là rất lớn, tôi không hiểu có phải họ thích tôi vì cái mác giám đốc không nữa (bởi về hình thức tôi không quá nổi trội so với người khác). Đàn ông thì thằng nào chả máu gái, tôi cũng vậy, tôi bị sự hào nhoáng của đàn bà ở xung quanh làm cho tưởng bở và ngộ nhận, tôi đã nghĩ rằng mình rất giỏi nên mới được như vậy, nhất là sau khi có một bài báo viết về công ty tôi được đăng trên một tạp chí của bộ thương mại, bài báo viết: tôi là người trẻ nhất đầu tiên ở Hà Nội thành lập một công ty chuyên về mỹ thuật ứng dụng. Bây giờ nghĩ lại thấy tầm phào quá mức, xét một cách công bằng thì công ty tôi hồi đó tiềm lực có là cái đinh gì so với mặt bằng chung đâu, bài báo đó có chăng cũng chỉ là một chiêu lăng xê của mấy anh bạn làm phóng viên thôi, hồi đó tôi chỉ mất đúng một bữa nhậu để đổi lấy nguyên trang báo ấy...
Nhưng cũng chính sự "nổi tiếng" đó cũng khiến cho nhiều người ngộ nhận về sự "hoàn hảo" của tôi, thậm chí có nhiều gia đình lấy tôi ra làm tấm gương cho con cái họ noi theo
.Tuổi trẻ bồng bột mà, tôi cũng không biết là nếu như không có những sự trả giá sau này thì liệu tôi có nhận ra những điều đó không nữa... Chắc là không đâu, và khi ấy tôi sẽ không thể là tôi như bây giờ được
. Có hai bài học, tuy chưa phải là lớn nhất nhưng lại là hai bài học khiến cho tôi thấm thía nhất trong quá trình làm kinh doanh cuả mình, cả hai bài học đều có sự tác động không nhỏ đến công ty của tôi lúc đó - Hai bài học đó mang tên là: NGU - ngu vì dễ dãi tin người dẫn đến nhắm mắt ký một hợp đồng lớn gây thất thoát về kinh tế, cái ngu nữa là ngu vì... nghe lời gái, tin gái dẫn đến... mất uy tín với khách hàng...
Khi mở công ty ra, tôi luôn mong muốn công ty sẽ có nhiều việc, tình trạng chung là nếu ít việc thì hầu hết đều sẵn sàng ký hợp đồng mà không cần phải xem xét nhiều, miễn là nhìn qua thấy có lãi. Bây giờ nếu bảo tôi ký hợp đồng thì tôi sẽ xem xét rất kỹ chi tiết trong bản hợp đồng đó, tôi sẽ phân tích công việc đó mang lại lơi ích gì, đối tác đó là đối tác thế nào, nhưng ngày xưa thì...

DOANH NHÂN - KÝ SỰ (Phần 6)
Người đời nói: Ai nên khôn mà không dại đôi lần, Còn tôi thì nghĩ rằng muốn nên khôn thì phải dại... nhiều lần, thậm chí là phải dại... liên tục.
Cuộc đời là cả một biển rộng mênh mông những điều mới mẻ, chỉ khi nào người ta ít dùng chữ "À" hoặc chữ "Ồ" thì con người ta mới ít dại...
Tôi đặt chỉ tiêu phấn đấu sau 6 tháng công ty phải hoạt động ổn định, tức là không còn phải bù lỗ nữa, sau đó là phát triển. Nhưng nói là một chuyện, thực hiện nó lại là chuyện khác.
Có cả chục lý do mà một thằng trai trẻ như tôi chưa lường hết được.
Công việc cuốn tôi hoà chảy vào dòng thị trường nhộn nhạo, tôi làm khá tốt công việc đối ngoại để mang việc về, nhưng tôi lại không quán xuyến được khâu tổ chức, dẫn đến thực hiện công việc không tốt. Về quản lý thì hầu như chỉ có một mình tôi, bởi chị bạn - người góp vốn chung thường xuyên không có mặt vì chị là một công chức nhà nước cần mẫn, chị ta chỉ biết quan tâm đến việc... "hôm nay lãi được bao nhiêu" thôi.
Sở dĩ việc thực hiện công việc không tốt là cũng bởi do cách thức làm việc của tôi lúc đó, tôi thiếu kinh nghiệm bao quát, thiếu sự tinh tế trong cách điều hành, hầu như tôi chỉ tập chung vào những công việc được cho là "lớn" mà quên đi những công việc "nhỏ".
Doanh thu vẫn đảm bảo hoạt động cho công ty, nhưng tôi đã bị mất đi một lượng khách hàng không nhỏ vì tôi đã "thờ ơ" với họ, tôi không biết rằng chính những việc nhỏ ấy, nếu tôi làm tốt thì nó sẽ mang lại cho tôi sự ổn định, nó sẽ góp phần mang lại cho tôi những việc lớn hơn sau đó và quan trọng hơn là nó sẽ tạo nên sự phát triển vững chắc của chính công ty tôi.
Tôi sai lầm khi cho rằng họ là khách hàng nhỏ thì làm chậm một tí, sai hẹn một tí cũng không sao... Sự sai lầm khiến cho chữ TÍN của công ty bị giảm sút đáng kể.
Đó chính là bài học, một trong số muôn vàn bài học mà khi trải qua nó mắt tôi mới sáng ra.
Nếu như cứ túc tắc với công việc làm in ấn và quảng cáo thì có lẽ tôi cũng sẽ ổn định được cuộc sống của chính mình, dù lúc ấy tôi khá vất vả, công việc của phòng thiết kế cũng như công việc sản xuất hầu như tôi vẫn phải thường xuyên làm trực tiếp.
Tôi nhận những việc "đá lại" từ các công ty quảng cáo lớn hơn để làm như vẽ xe ô tô, quảng cáo cho Cocacola, Suzuki, Hoà Phát...
Những hợp đồng có giá trị được ký kết, tôi bắt đầu tạo được danh tiếng trong giới quảng cáo, nhưng cũng chính sự danh tiếng ấy đã bị các "đối tác" lợi dụng để khai thác triệt để.
Tôi bắt đầu tập giao du kiểu "chén chú, chén anh", tôi bắt đầu "đón nhận" sự đề cao (và đôi khi là cả sự nịnh bợ) từ trên bàn nhậu, những lời hứa như rót mật vào tai được tôi đón nhận, lúc đó tôi dễ dãi tin tưởng, tôi mững rỡ vì tương lai tốt đẹp ở phía trước. Tôi sẽ có tiền, tôi sẽ có nhiều tiền từ những hợp đồng mới và tôi sẽ có tất cả...
Tôi liên tục có những cuộc hẹn, liên tục có những buổi tiệc tùng, liên tục có những buổi chiêu đãi tại các quán bar, karaoke..., liên tục có sự đeo bám của các cô gái, liên tục có sự tung hô tán thưởng... Tôi chỉ chú ý đến những công việc lớn và tôi giao lại toàn quyền việc xử lý các công việc nhỏ ở văn phòng cho nhân viên.
Chính vì lẽ đó mà tôi đã không kiểm soát được các đơn đặt hàng, không kiểm soát được những vị "thượng đế" của mình để mà có kế hoạch chăm sóc, nguy hiểm hơn nữa là tôi đã không kiểm soát được chính những đồng tiền do tôi bỏ ra...
Sự việc kéo dài chừng 4 tháng, công nợ tăng cao, trong đó có cả những con nợ thuộc vào loại "gãi ghẻ", chây ỳ, ba bửa, nhân viên thì "lạm dụng tín nhiệm" tiền thu về không giao nộp theo từng khoản dứt điểm mà lại mang đi xử lý các công việc khác dẫn đến tình trạng chồng chéo, nguy hiểm hơn là đã manh nha có dấu hiệu của sự chiếm dụng vốn và dối trá...
Khi sự việc bắt đầu khó kiểm soát và có phần ảnh hưởng nghiêm trọng đến công ty cũng là lúc tôi tỉnh táo nhận ra, tôi tìm cách để sửa sai, nhưng sự sửa sai lần này đã dẫn dắt tôi đến với một dạng quan hệ mới - quan hệ với xã hội đen.

DOANH NHÂN - KÝ SỰ (Phần 7)
Bước chân vào đời, tôi tự nhủ rằng mình sẽ làm ăn một cách đàng hoàng, lương thiện, tôi nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ tôi phải tiếp xúc và va chạm với thế giới của những con người sống trong "bóng tối", bóng tối của cuộc sống với quyền lực, với tiền bạc, với gái và với những lắt léo ma trận. Ở đó có sự tàn sát, có sự sòng phẳng bằng một thứ luật, một thứ luật mà Khánh "Trắng", Phúc "Bồ" hay Năm Cam cũng chưa thể "diễn tả" hết được khi đã bị "phơi" ra "ánh sáng".
Với tôi, có hai dạng người vô cùng đáng sợ, đó là bọn "cướp ngày" với vỏ bọc trí thức, đầu hói và bụng phệ. Bọn thứ hai là bọn vô học, ngu đần sống bằng nghề dao kiếm.
Tôi đã từng phải "luồn lách", từng phải cậy nhờ nhiều lần ở "cửa quan", từng phải giả câm, giả điếc khi thấy tiền của nhà nước (mà đúng hơn là tiền của dân) bị lũ ô lại xâu xé một cách trắng trợn, những cái đầu hói nghĩ ra cả trăm thứ ABC đằng sau những hợp đồng kinh tế để mà chia chác.
Tôi đã từng ký một hợp đồng trị giá 30 triệu nhưng phải phù phép thành... 110 triệu. Chưa hết, từ việc to đến việc nhỏ, từ hợp đồng bé đến hợp đồng lớn, nếu muốn trơn tru thì phải được "bôi dầu, bôi mỡ"...
Tôi từng có vinh hạnh được tiếp kiến với ông A - thứ trưởng và là phó chủ nhiệm một cơ quan to nhất nước, ông B - thứ trưởng một bộ phụ trách thể thao, được nghe các ông "trút bầu tâm sự". Khi ấy các ông rất chán đời vì bị ngồi trong cũi nên cứ thoải mái "mồm năm, mép mười" (nói bậy một tí thì phải gọi là "mồm loa, mép giải").
Ừ thì cũng chẳng biết nên tin bao nhiêu, nhưng bằng suy nghĩ và bản năng của một con người có va chạm thì tôi tin là họ không bịa chuyện, nhất là chuyện phe nọ cánh kia, chuyện "thằng ăn, thằng phá", chuyện "thanh toán" bằng mọi cách để đưa nhau vào cũi.Với những thằng giám đốc "bé bằng con kiến" như tôi thì có là cái thá gì ở đời, "chúng nó" mà không hài lòng thì chúng nó "hành" cho bét xác ra ấy chứ.
Vậy mà khi mới thành lập công ty, tôi cứ nghĩ đơn giản rằng mình kiếm việc để làm, mình không va chạm với ai thì không việc gì phải ngại. Nghĩ là nghĩ thế, nhưng mà hỡi ôi đời dâu bể bể dâu. Mình có không muốn thì cũng phải chấp nhận để cho đời "nó nhào, nó nặn".
Tôi bị cuốn vào dòng đời như một lẽ tự nhiên vậy thôi. Được đi nhiều, được "hiểu" nhiều. Chuyện làm ăn thì có làm mới biết, đau đầu lắm chứ không đơn giản đâu, gì thì gì chứ dính đến đồng tiền là không hề đơn giản.
Ở phần trước tôi đã viết, từ một sự sửa sai thế nào mà lại dẫn dắt tôi đến một dạng quan hệ mới - quan hệ với bọn xã hội đen - cái bọn mà chỉ cần cho năm triệu đồng là chúng sẵn sàng xẻo tai, moi mắt người khác ngay lập tức.
Vì công việc, đôi khi tôi cũng đành phải dằn lòng, tôi là người sống tình cảm và vị nể nhưng đôi khi tôi cũng chấp nhận "nhắm mắt" liều...
Tất nhiên tôi chưa đến mức phải... "cắt tai hay moi mắt" thằng nào, với tôi việc đòi nợ và dằn mặt có quá lắm thì cũng chỉ là một trận đòn thôi.
Nói ra điều này tức là nói đến nhân phẩm của bản thân mình, nhân phẩm của tôi, tôi có nhân phẩm không? Tôi có chứ, nhưng mà tôi phải chấp nhận "ngồi xổm" lên đầu "chúng nó" khi mà "chúng nó" dám chẹt vào đường sống của tôi.
Ôi thương trường, đã dấn thân vào đây rồi thì phải chấp nhận thôi. Đằng sau cái vẻ hào hoa phong nhã của các doanh nhân ra thì ẩn chứa đằng sau là cả một thế giới vô tận những mảng đời màu tối.
Cũng giống như họ, với cuộc sống bình thường, tôi cũng được chào đón. Tôi được khen ngợi và được trân trọng. Đi giữa cuộc đời, tôi cũng như mọi người thôi.
Nhưng rõ ràng ẩn chứa trong tôi là một thế giới khác lạ mà rất ít người có thể biết được. Tôi còn nhớ một đoạn thơ, đoạn thơ mà mới đọc thì sẽ thấy vô cùng... "chuối", nhưng đọc xong rồi đọc lại thì sẽ thấy thật là hay. Một kiểu chửi đời mang tính ví von chua chát.
Lạ đời nhân phẩm là chi
Phục hồi sao đổi được gì trong tâm
Thiên hạ thì cứ chửi bọn *******
Nhưng mà thiếu nó thì... đâm cái gì
Mấy thằng nỏ mõm mà chi
Rêu rao thì cũng làm gì được nhau
Phấn thắm rồi cũng phai màu
Hồng hoa cũng chỉ nát nhàu đấy thôi

Hay như một đoạn thơ khác, khiến cho người ta phải giật mình nghĩ đến sự "thực tế" giữa thời buổi này. Đoạn thơ này tôi nghe từ chính miệng một vị "quan" to khi nói về mấy cô nàng trong đường dây ******* cao cấp phục vụ VIP:
...
Tàu nhanh tàu chậm em thầm nhẩm thu
Ngày nào chẳng mấy con... ku
Ngửa lưng cũng để tận thu thật nhiều
Khác chi cái chốn cầu tiêu
Xả vào cũng để một điều cho xong
Cần chi rằng nhớ với mong
Tiền giờ khác giấy dùng xong vứt rồi

Việc tôi "va" với xã hội đen từ những suy nghĩ đầu tiên là thuê bọn chúng đi đòi nợ những con nợ "chầy bửa", thế nhưng tôi chỉ thực sự "va" với chúng bắt nguồn từ một công trình quảng cáo trên phố Cát Lin. Hợp đồng thì không có vấn đề gì, nguyên do chỉ đơn giản bắt nguồn từ việc tay giám đốc khách hàng của tôi là một tay đồng bóng, mê tín dị đoan. Lúc đầu hắn yêu cầu tôi treo biển lúc 7 giờ sáng, tôi ok. Sau đó khi tôi đã sắp lịch để ô tô chở đến vào giờ đó thì hắn lại yêu cầu đổi xuống 5h30 sáng, tôi rất khó chịu nhưng với phương châm "khách hàng là... bố tướng" nên tôi cũng chấp nhận
.Sáng sớm, tôi rất cố gắng đúng hẹn, thậm chí tôi còn trực tiếp đi cùng anh em xuống. Xe đến nơi là 5h37, tức là muộn mất 7 phút. Hắn lấy lý do này gây sự với tôi, hắn làm ầm ầm lên rằng chúng tôi làm ăn vớ vẩn, chúng đòi phạt 50% hợp đồng, đòi không nhận biển, đòi thu đồ...

Theo: Ttvnol


Tìm kiếm Blog này