(Phần 11) ĐI TÙ - ĐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
(Tiếp theo...)
>>>
Việc "đập buồng" của lũ trinh sát (choang) thường là theo định kỳ mỗi
tuần một lần, nhưng nhiều khi bọn nó "hứng" lên, chúng nó sẽ "đập" liên
tục, ấy là khi chúng nó thấy trong tuần lũ tù đầu đi xử về đông (thường
tù lần đầu thì dễ có điều kiện vì phạm tội lần đầu vẫn còn được gia đình
thương), bọn "choang" ngửi thấy có mùi tiền và thế là chúng nó "đập"
nhiệt tình...
Lũ "choang" chiếm phần lớn ở độ tuổi ngoài 20, biết nói thế nào nhỉ, bọn
"lính nghĩa vụ" này không những chẳng có "vẹo" gì mà còn bị chỉ huy
trong trại nó coi chả ra cái mẹ gì, thế cho nên chúng luôn thích "thể
hiện" với lũ tù để lấy "oai", lũ tù đi "lấy cung" , đi xử, hoặc đi gặp
người nhà về... trên đường có lỡ gặp chúng thì "khôn hồn" tránh gọn vào
một bên không là ăn "sút" ngay lập tức, thằng nào không biết "cụp pha"
mà cứ giương mắt lên nhìn chúng nó là được nghe: "Đ. cái con mẹ mày,
thích nhìn à, bố đá chết mẹ mày bây giờ" ngay.
Khi chúng vào buồng để dẫn giải thằng nào đi xử, thì câu đầu tiên của
chúng cũng là: "Lát có muốn gặp người nhà không?" Nếu trả lời là "thưa
thầy, con có" thì sẽ nhận được câu tiếp theo "Bảo người nhà mày đưa tiền
cho tao nghe chưa, đừng đưa cho... mấy thằng kia". Đấy, nội bộ chúng nó
đã thế rồi, chúng thích "cẩu xực" kiểu ấy để khi chia chác thì có thể
"cấu" lại được một phần... (lũ tù cũng luôn phải một điều "thầy thầy,
con con" với cái loại "cẩu" này, lớ xớ gọi nhầm là "biết tay nhau
ngay").
>>>
Lại nói về việc "đập buồng" của lũ "choang". Khi chúng đến buồng nào,
chúng sẽ dàn quân thành hàng trước cửa buồng, thằng chỉ huy sẽ ra mệnh
lệnh với tù: "Tất cả ngồi đâu ngồi đấy, thằng nào cử động bố đập chết",
sau đó chúng sẽ đợi quản giáo mang chìa khoá đến để mở cửa buồng.
Cửa buồng mở, chúng ào vào "án ngữ" ở những vị trí chủ chốt và "xung yếu" nhất đồng thời ra tiếp mệnh lệnh:
- Tất cả đưa tay lên đầu và ngồi hết xuống "lòng mà"!
Thế là già trẻ lớn bế lặng lẽ ngồi xếp thành hai hàng, 4 thằng "choang"
sẽ đi rũ tung chăn chiếu, nội vụ, 3 thằng khác đi soi đèn pin và khám
những chỗ "tối" nhất, 2 thằng đứng chặn ở cửa buồng và lần lượt gọi từng
thằng tù ra "lồng" để khám người, chúng khám người cũng "hiểm" lắm, đầu
tiên là bắt há mồm để "soi" xem có ngậm cái gì không, sau đó bắt tụt
quần, chổng mông lên để cho chúng nó nhòm vào... lỗ đít, kế đến chúng
mới lần sờ khắp nơi trên người...
Khám xong chúng sẽ dồn tù vào một góc và chờ đợi kết quả của việc khám buồng.
Tôi là người được chứng kiến khá nhiều lần "đập buồng" thế này, có thể
dễ dàng nhận thấy thái độ "đập" của bọn "choang" thế nào, nếu buồng nào
mà quản giáo có sự "thân quen" thì chúng sẽ "đập" rất nhẹ nhàng, khám
qua loa thôi, thậm chí có khi thấy đồ vi phạm chúng cũng sẽ làm ngơ, thế
nhưng ngược lại thì, chúng "hành" cho tới nơi tới chốn, đã có thằng
"xe" làm nhiệm vụ quản lý "đồ" vì vội vàng mà quên mất gói thuốc lào
chưa kịp cất, chúng sờ thấy, thế là chúng gọi ra một góc, hai thằng
"choang" dồn lại, một thằng cứ "cặc ngựa" (dùi cui chống bạo động) nó
táng, thằng còn lại vừa dùng gầm giày dẫm lên mặt vừa dùng dùi cui điện
dí vào người, khổ cho cái thằng "xe" kia, nó bị đối xử còn hơn cả một
con vật.
Tay quản giáo đứng trơ như trời trồng, mặt tái dại, với việc để trong
buồng có đồ vi phạm thế này nó sẽ bị "mất điểm" và bị kỷ luật, nhẹ thì
cũng là nêu tên khiển trách trong lần họp giao ban, còn nếu vài lần
"dính" thế này thì sẽ bị "đẩy" đến khu vực khác "ít màu, ít mỡ".
Ở đây chỉ có khu giam giữ tù đầu là "ngon" nhất thôi, chứ khu giam loại
nhiều tiền án tiền sự thì cũng ít "vẹo" lắm, còn "củ chuối" nhất thì vẫn
là bị "khật" đi trông mấy thằng tử tù, tử tù chờ ngày đi bắn thì chúng
còn kiêng nể mẹ gì nữa, đối xử với chúng mà không tử tế có khi còn bị
chúng nó hất cả bô cứt vào người ấy chứ...
Việc "choang" túm được đồ vi phạm đồng nghĩa với việc chúng nó có "cơ
hội" kiếm tiền, còn việc bị phát hiện có đồ vi phạm, đồng nghĩa với việc
quản giáo có "cơ hội"... mất tiền... Thôi thì khôn ngoan, biết điều thì
mời tay đội trưởng trinh sát về buồng mà "dỗ ngon dỗ ngọt"... Mỗi lần
"dỗ" thế này mất không ít đâu, nhưng quản giáo vẫn phải "ngậm tăm", sau
đó thì "quay" lại tù thôi, cuối cùng theo cái vòng luẩn quẩn thì tù vẫn
là những kẻ phải "hứng" tất...
>>>
Bị túm đồ vi phạm, quản giáo chỉ "đỡ" được vụ kỷ luật của chính mình,
còn với tù thì đương nhiên là một "suất" đi kỷ luật cùm chân dành cho kẻ
vi phạm, trong trường hợp quản giáo không khéo thì thằng "trực buồng"
cũng sẽ bị "đi" nốt.
Trong thế giới muôn hình vạn trạng của tù thì việc bị đi kỷ luật cùm
chân cũng là một nỗi kinh hãi. Nơi đó là một căn phòng tối rộng chừng
3m2, không đèn, không quạt, không nước, trong buồng là cái "mà" (bục xi
măng), phiá cuối "mà" là một cái suốt bằng sắt, tù vi phạm sẽ bị đưa một
chân vào đó và cùm cứng lại (mỗi lần kỷ luật là 10 ngày), đái ỉa sẽ có
bô, bẩn thỉu kinh hồn, đến bữa sẽ có thằng chạy ngoài ném cho nắm cơm
(bị cấm tất cả các loại thức ăn)... 10 ngày liền như thế, cho nên có
khoẻ đến mấy đi chăng nữa, sau khi đi kỷ luật về thì trông cũng chẳng
khác nào một con đười ươi cả, đi đến đâu... ruồi bâu đến đó, tắm cỡ nửa
bể nước cũng không hết được mùi...
Có già nửa số tù vi phạm sau khi đi cùm về thì không thể đi nổi và phải chuyển ngay xuống bệnh xá. Nhục nhã hết chỗ nói.
>>>
Trong buồng, cuộc sống nhiễu nhương và quái đản vẫn cứ tiếp diễn, đôi
khi tôi cũng muốn nâng đỡ cho lũ tù không có điều kiện, nhưng rồi tôi
cũng chỉ có thể làm đươc một phần rất nhỏ, quy luật hà khắc nơi đây
không cho phép tôi làm điều đó.
Ăn bẩn, sống bẩn thành một thứ "tiêu chuẩn" bắt buộc dành cho lớp người
bên dưới. Ở đây, mùa hè thì nóng đến khủng khiếp, khối bê tông hộp thẩm
thấu và hấp sức nóng lên lũ tù, cho dù cởi trần quần đùi cả ngày và bật
quạt trần thì mồ hôi mồ kê vẫn cứ ra như tắm, ướt sũng hết cả quần,
không thể hình dung nổi mấy chục con người như thế bị nhốt trong một cái
"hộp" bê tông mấy chục mét...
Nước thì thiếu thốn, tiêu chuẩn 3 gáo dành cho "dân" là bất di bất dịch,
cái quần đùi đầy mồ hôi kia cũng không được phép thay, một tuần chỉ
được tiêu chuẩn một lần thay ra để giặt (gọi là giặt cho oách chứ cũng
chỉ là rũ qua vào nước thôi, chứ "tuổi" gì mà đòi giặt bằng xà phòng),
cũng là tiêu chuẩn một lần trên tuần, đấy là "được" gội đầu với "lai -
boi", mà cũng không phải gội nhiều đâu, chỉ xoa qua loa lên cho có tí
bọt thôi, đến ngay như chúng tôi là tầng lớp trên mà cũng phải chung
nhau 3 thằng một gói dầu gội đầu, cũng may là ngày nào tôi cũng được tắm
gội và thay... quần đùi.
Chính vì bẩn thỉu như thế nên quân số nhiễm ghẻ lở, hắc lào và nấm ở trong buồng đạt tới con số kỷ lục: 99%.
Đến sạch sẽ như tôi mà còn bị dính một cơ số ghẻ vào chân nữa là...
Những ngày sống ở đây tôi thấy kinh hãi thật sự, "dân" ngồi bó gối nhiều
bị suy kiệt, bị liệt nhiều vô kể, cứ liên tục phải khênh đi bệnh xá,
các bệnh ngoài da thì coi như "mút chỉ kinh niên"... Nhiều thằng bị ghẻ
lở toàn thân, chỉ còn chừa lại duy nhất cái mặt là không bị (cũng không
hiểu tại sao mà ghẻ nó lại không chịu "chơi" với mặt?).
Trại giam thì cũng tỏ ra "nhân đạo", một tuần có hai lần lũ tù bị bệnh được "khám và cấp thuốc miễn phí".
Khám thế nào? Xin thưa là khám bằng mắt và một câu hỏi quen thuộc cho
tất cả các loại bệnh: "Mày làm sao?". Sau khi "khám" xong, thằng nào
cũng được phát vài viên "te - ta, xuyên - pha" hoặc "pép - pe - zin"...
Những thứ thuốc ấy nếu mắc bệnh đi ỉa, sốt thì đem uống, mắc bệnh ghẻ lở
thì đem nghiền ra bôi... Trường hợp bệnh cực nặng, không ăn không uống
được, hoặc nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ được "chuyển khẩu" qua bệnh
xá, mà có xuống bệnh xá thì cũng chỉ có "kinh niên" tiêm kháng sinh, có
chăng tiêu chuẩn sống "khấm khá" hơn đôi chút do được "phụ cấp" thêm...
một bát cháo trắng.
>>>
Ơn trời là dù đã có quá nhiều biến cố nhưng tôi vẫn bình an vô sự. Sau
những ngày đầu dằn vặt khổ sở, tôi cũng đã phần nào xác định tư tưởng.
Dù sao gia đình và những người thân yêu vẫn luôn ở bên tôi và dành cho
tôi những tình cảm tốt đẹp nhất. Tôi đã phải xác định, đây chỉ là "một
vụ tai nạn" không hơn không kém, xác định tư tưởng "cải tạo" để thời
gian có thể "bon" nhanh hơn...
Sau mỗi buổi tối ăn uống, cứ tầm 8h30 là chúng tôi cho buồng "đổ", vị
trí nào nằm nguyên vị trí đó để có thể thực hiện các "lai - vờ - sâu"
văn nghệ, tôi luôn là kẻ khởi xướng và kiêm luôn "trưởng ban tổ chức",
tôi hiểu, ngoài giấc ngủ là người bạn tốt nhất, thì món ăn tinh thần này
với tù là người bạn tốt thứ hai...
Văn nghệ trong tù cũng có những quy luật riêng, chẳng hạn bất cứ thằng
nào được chỉ định đều phải hát, không hát được thì phải múa bài "một con
vịt", mỗi lần có thằng múa "một con vịt" thì cười cứ gọi là vãi đái ra
quần, trẻ thì còn đỡ, có ông già 60 tuổi không hát được thế là chấp nhận
"múa", cứ phải vừa nhảy lên nhảy xuống ở cái bục xi măng và "vỗ cánh"
theo giai điệu do một thằng tù khác hát. Như thế vẫn còn là "may mắn"
đấy, chứ thằng nào bị chỉ định mà không hát không múa thì xác định
phải... cởi trần, cởi truồng chạy nhông nhông trong phòng 3 vòng...
(quái dị hết chỗ nói!)... Tuy thế nhưng mà dù sao 30 phút "lai -vơ sâu"
chui lủi này cũng khiến lũ tù sảng khoái ra rất nhiều (hát trong phòng
giam cũng là điều bị cấm, nhưng cấm thì cứ cấm thôi, hát thì cứ hát,
chứ... "sợ đéo gì bố con thằng nào" đúng như lời cái thằng trực buồng nó
nói).
Tôi luôn là một cây văn nghệ chủ lực trong buồng giam, có lẽ lời ca
tiếng hát cũng làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào... Thậm chí,
tôi đã sáng tác được một số bài hát khá hay và đã được rất nhiều thằng
học thuộc... Nhưng trong đó phải kể đến một bài tân cổ, tôi viết tặng
cho một bạn tù bị xử án chung thân vì tội ma tuý, bài hát đã làm cho
nhiều can phạm phải rơi nước mắt vì nhớ nhà, trong bài hát có những câu:
"Em ơi hôm nay anh bước chân ra toà mà lòng nghe chua... xót - Nhìn thấy
cha mẹ già và em đang bồng con thơ đứng đó mà anh nước mắt... lưng...
tròng...
....
Cha mẹ ơi hãy tha lỗi cho con, một thằng con bất hiếu
Em yêu ơi hãy thay anh lo chăm sóc gia đình...
Chỉ vì anh mà nên tội nên tình...
Nhìn con thơ đang hồn nhiên ngơ ngác...
Cha biết rằng con có tội gì đâu...
Vậy mà cha làm lỡ nhịp cầu
lấy của con đi tuổi thơ con vui nhất...
>>>
Xe tù chuyển bánh lăn đi, nhìn nhau qua song sắt nghĩ gì đây em ơi?..."
(Còn nữa...)
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
(Phần 12) ĐI TÙ - ĐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
(Tiếp theo)
Tôi sốt, đầu tôi nóng ran, thế nhưng tôi phải đắp tới hai cái chăn vì
quá lạnh, thứ thuốc đầu tiên mà tôi có thể dùng là chanh tươi, một thằng
"xe" pha cho tôi cốc nước chanh, sau đó nó dùng chính cái vỏ quả chanh
đó để "đánh cảm" cho tôi...
Tôi gắng gượng với thanh lương khô, cố gắng ăn một nửa, tôi hiểu ở cái
chốn này, nếu tôi không biết tự lo cho mình, tôi sẽ không tồn tại nổi.
Có ốm có đau trong cái chốn tù đầy như thế này thì mới cảm nhận được đầy
đủ và rõ nét nhất nỗi cô đơn nặng trĩu, tôi nhớ đến căn phòng ấm áp của
mình, nhớ đến người thân với những vòng tay yêu thương...
Ký ức đau buồn, u uất cứ hiện ra rõ mồn một...
>>>
.... Một ngày chủ nhật đẹp trời, tôi rất thoải mái vì vừa mới đạt được
một thoả thuận tốt trong công việc, tôi qua chỗ bạn gái, với dự định sẽ
tổ chức một bữa ăn tươi...
Nói một chút về cô bạn gái đã có thời gian rất đẹp "đi sâu vào đời tôi",
tôi và nàng quen nhau trong một dịp tình cờ, đó là khi Công ty tôi thuê
một khu nhà để làm xưởng sản xuất, cơ duyên đó khiến cho tôi gặp nàng,
khi đó nàng đang là sinh viên năm thứ 3, thuê trọ ở dãy phòng đối diện.
Thực sự lần đầu tiên gặp nhau tôi chẳng quan tâm lắm, dù em là một cô
gái khá đẹp, điểm cuốn hút người khác của em chính là nụ cười tươi, một
làn da trắng mịn và mái tóc dài luôn để xoã vai đầy nữ tính...
Tôi chỉ thật sự để ý khi mà lũ nhân viên của tôi hay nhắc đến em... “Anh
ơi, con "ranh kon" này hơi bị được đấy...”, cậu trưởng phòng kế hoạch
thì bậy bạ thẳng toẹt “Chè Thái, gái Tuyên có khác, "hàng họ" mới nhìn
bên ngoài thôi, nhưng cứ phải gọi là đâu ra đấy. Anh ơi tuyển con này về
văn phòng làm "chim mồi"... câu khách đê...”...
Bố khỉ, hình như mấy cái thằng làm mỹ thuật hay nhiễm cái kiểu tán bậy
tán bạ và dùng từ thô lỗ như thế thì phải, có "chú" thậm chí còn chưa
biết cầm tay bạn gái là gì, âý thế mà "tán bậy" nghe như một lão 40 từng
trải mới gớm chứ.
Lúc ấy tôi cười nhạt: "Các cậu... tởm quá đấy", nhưng nói là nói thế thôi, tôi cũng đã hùa theo (cái này hơi "mất nết" này):
- Cứ để đấy, vụ này để anh... “xử lý” cho...
- Ôi Sếp lại đùa rồi, có người nghe thấy... lại phát sốt lên thôi.
Thời điểm ấy, Phòng Kinh doanh Công ty tôi có một cô NV tên là N, N
không thật đẹp nhưng cô nàng lại có cái duyên mà dường như người khác
không có, đặc biệt là tính cách thẳng thắn, tình cảm, trong công việc
thì khá năng nổ và hiệu quả...
Điều quan trọng, tôi biết rằng ở thời điểm ấy N rất thích tôi. Thế nhưng
giữa chúng tôi vẫn có một khoảng cách nhất định, dù rằng tôi cũng rất
ấn tượng và thiện cảm về N (trong một khoảnh khắc nào đó, tôi nghĩ trái
tim tôi cũng đã có... rung rinh một chút). Chính vì thế mà lũ NV cứ
thích "vun vào"...
...
Nhắc lại về cô nàng "chè Thái, gái Tuyên". Có lẽ là sự đời vốn cũng
hay... "tréo ngoe, tréo nguẩy", sau mấy lần lũ nhân viên hay "buôn dưa
lê, bán dưa hấu" về nàng tôi đâm ra tò mò và rất muốn biết xem là cái cô
bé tên Hà kia... hoành tráng tới cỡ nào...
Chẳng khó khăn gì, tôi đã có buổi nói chuyện đầu tiên... nói chung cũng không đến nỗi tệ.
Thế rồi buổi nói chuyện thứ hai đã đến như thể Tất - Lẽ - Dĩ - Ngẫu vậy…
Cho đến lần thứ ba, tôi bắt đầu có cảm giác và thấy rằng... rơm đang sắp… cháy...
Người ta thường nói “Gái ham tài - Trai ham sắc” chẳng biết là đúng đến
đâu, cũng chẳng biết là lúc ấy nàng kết mấy cái tài vặt vãnh của tôi,
hay là bởi vì mỗi lần nói chuyện nàng thường hay bị tôi... rót rất
nhiều… mật vào tai?...
>>>
Thật lòng mà nói, lúc ấy tôi đến với nàng theo… bản năng của một thằng
đàn ông thôi, đúng hơn là bản năng của một thằng đàn ông trẻ tuổi đầy
ngạo mạn, thế nhưng cũng vì cái sự... bản năng này mà… tôi đã không bao
giờ gặp lại N nữa (giờ ở tận trời nam xa xôi, chắc N vẫn còn có nhiều
"ấm ức" với tôi lắm?), lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là vào một buổi
chiều tại quán cà phê SM, câu chuyện đang... "thanh bình", tôi bỗng bất
ngờ khi thấy N khóc và nói: “Em... chưa từng yêu ai cho đến khi em...
gặp anh, thế nhưng có lẽ em đã sai... Từ hôm nay em xin được nghỉ việc
vì lý do... gia đình... Chào anh”, nói rồi N đứng dậy...
Tôi cảm thấy hụt hẫng và rất buồn, tôi đã đánh mất một cô nhân viên tốt,
một người bạn tốt, một người đã hết mình vì công việc và vì cả tôi
nữa... Tôi đã có lỗi với một người yêu tôi.
>>>
Những ngày tiếp sau tôi rất muốn gặp N, rất muốn nói để N hiểu, thế
nhưng N tìm mọi cách để tránh mặt tôi. Còn nàng, cô nàng "chè Thái..."
thì tranh thủ thời cơ... một mình một chiến tuyến, liên tiếp bồi cho tôi
những cú... “ô sa ma”… tình chưởng. Nàng chăm sóc tôi một cách kỹ lưỡng
cho đến khi tôi cảm thấy... nỗi buồn sắp hết… và rồi... hết hẳn.
Trái tim tôi đã bị nàng vác xà beng đến... cạy cửa như thế, tôi đã bị
knock out dù rằng lúc ấy khái niệm về tình yêu của tôi đối với nàng chỉ
là một thứ... mơ hồ.
Thời gian dần đi qua, tôi cũng cảm nhận được những gì mà nàng dành cho
tôi là chân tình, điều này được thể hiện rõ nhất cả ở trong những thời
điểm mà tôi gặp rất nhiều khó khăn, nàng đã luôn ở bên cạnh tôi, động
viên và chăm sóc tôi... Cũng phải nói rằng nhờ thế mà tôi vững tin hơn
trước sóng gió... Cũng từ đấy những tình cảm mà tôi dành cho nàng trở
nên sâu đậm hơn.
ĐIỀM BÁO?
Mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp và chẳng có gì để mà nói khi bữa ăn tươi hôm
chủ nhật ấy... không bỗng dưng biến thành bữa tiệc chia ly... cứ như sự
việc ấy là định mệnh sắp đặt vậy...
Bữa ăn hôm ấy kéo dài đến tận 21h, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện,
thế nhưng bỗng nhiên nàng đã nhắc đến N, và rồi câu chuyện của N đã
khiến chúng tôi cãi nhau... Lý do rất vớ vẩn, nhưng chuyện cãi nhau thì
không... vớ vẩn chút nào, mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi nàng lấy bức
chân dung tôi vẽ nàng ném xuống đất “em chẳng cần mấy thứ này...”, tôi
nhặt lên “ không cần thì em xé nó đi”.... thế là nàng... xé thật... (vụ
này lãng xẹt à)
Tôi trợn tròn mắt, khỏi phải nói cảm giác của tôi lúc đó thể nào (tôi là
người sống tình cảm, nhưng cũng khá nóng tính, thậm chí khi nóng tôi
luôn bất cần)... tôi nén áp suất trong người... “Em được lắm, em không
cần những gì tôi dành cho em, vậy được thôi, tôi sẽ giúp em một
tay....”... Nói rồi tôi lẳng lặng lấy tất cả những thứ gì tôi tặng nàng
ngồi xuống phá... cái gì đốt được thì tôi châm lửa, cái gì không đốt
được thì tôi... đập nát.... Tôi chẳng cần chú ý tới cái gương mặt sợ hãi
đang ngồi thu lu ở xó giường kia (hồi đó tôi cũng thật là... trẻ
ranh)....
Không khí bao trùm như một đám tang... chưa bao giờ chúng tôi cư xử với
nhau như thế này. Tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, dường như là vô thức tôi với
tay lấy chai rượu vẫn còn 1/3 và làm một hơi... Tôi lim dim đôi mắt, nói
đúng hơn là đôi mắt tôi bị ríu lại bởi rượu, thế nhưng thay vì cảm giác
say, tôi lại thấy mình rất tỉnh táo, từng ngụm rượu cứ ngọt lịm trôi
xuống cổ họng... Nàng khóc, tôi biết thật sự Nàng thấy sai và muốn xin
lỗi, thế nhưng tôi cũng đâu có đúng trong chuyện này, có khi tôi còn sai
nhiều hơn ấy chứ, tôi cũng muốn xin lỗi, nhưng...
Tôi ngật ngưỡng đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo rét
- Ngày mai tôi có việc phải đi xa - Dứt lời tôi xách cặp, mở cửa đi ra... đã là 23 giờ, tôi gọi taxi.......
>>>
Tôi uể oải vươn vai, trời đã sáng... Mình đang ở đâu thế này? ồ mình đang ở nhà, thì ra đêm qua chiếc taxi đã đưa mình về đây.
Tôi bật dậy đi xuống cầu thang, hôm nay tôi có rất nhiều việc phải làm
- Hôm qua con đi đâu về muộn vậy? rượu bia nồng nặc nữa chứ.... - Mẹ tôi hỏi khi vừa nhìn thấy tôi
- Dạ... hôm qua con... tiếp khách nên về muộn - tôi nói dối
Bố tôi từ trong phòng khách nói vọng ra
- Lần sau có về thì về sơm sớm, nửa đêm nửa hôm làm mất trật tự quá
Tôi nhăn nhó đi vào nhà vệ sinh, trời ơi mới sáng ra mà đã bị lên lớp rồi....
Đánh răng rửa mặt xong, tôi mặc quần áo, chỉnh lại chiếc cavat và xách cặp...
- Con không ăn sáng à?” - mẹ tôi hỏi
- Dạ, thôi... con đi làm luôn đây
Đã lâu lắm rồi, hiếm khi nào tôi ở nhà nổi lấy một ngày, vì công việc
nên tôi thường ngủ lại Công ty luôn, cho nên bố mẹ rất thương và muốn
tôi dù bận mấy thì cũng nên về nhà ở. Tôi biết bố mẹ rất lo lắng cho sức
khoẻ của tôi - Với bố mẹ, tôi vẫn là một thằng "oắt con" bé bỏng ngày
nào, cần phải có sự chăm sóc.
Tôi bước ra ngoài với bước chân nặng trịch, những hình ảnh của buổi tối
hôm trước cứ hiện ra chập chờn trước mắt tôi... Hừ trên đời này có quá
nhiều sự vớ vẩn, và chắc là chẳng có gì vớ vẩn hơn chuyện hôm qua của
tôi?
Tôi đã nhầm, có chuyện còn vớ vẩn hơn thế rất nhiều, mà vì cái chuyện vớ
vẩn này, tôi đã phải trả một cái giá quá đắt - một cái giá không
tưởng........
>>>
Tôi gọi cho Tùng, một người bạn, người đang giúp tôi thủ tục để thu hồi
công nợ với Tập đoàn LIFAN và cũng là người đang mời tôi tham gia vào
một kế hoạch kinh doanh mới, chúng tôi hẹn nhau 12 giờ trưa tại nhà hàng
Nam Hải...
Chúng tôi nâng cốc chúc mừng cho thành công ban đầu, chúc sự hợp tác của
chúng tôi sẽ ngày càng tốt đẹp. Trong tiệc rượu tôi có kể cho Tùng nghe
câu chuyện tối hôm trước, Tùng cười: “Ôi giời, ông phải nhớ rằng đàn bà
mãi mãi vẫn chỉ là đàn bà mà thôi, nghĩ làm gì cho nó nặng đầu, ông cứ
bơ bơ điếc điếc đi cho tôi, rồi nó cũng sẽ phải mò đến mà năn nỉ, mà xin
lỗi ông thôi... Ông phải nhớ rằng đàn ông mình nó như cái gậy thằng ăn
mày ấy...”
Tôi phì cười
- Nó thích chọc vào đâu nó chọc chứ gì
- Đúng đúng, chúng nó mà không biết giữ cái gậy của anh em mình thì chúng nó chỉ có thiệt thôi, đúng không nào?
Nói rồi thằng Tùng cười ha hả ha hả - Thằng này đúng là quái dị.
Chúng tôi uống gần hết một chai cá ngựa thì tôi có điện thoại, đó là
cuộc điện thoại của một người bạn cũ tên Ngọc Thanh, cậu bạn này đang
làm tại Công ty liên doanh xây dựng VIC, cậu ta muốn gặp tôi ngay để bàn
về vấn đề tìm kiếm công nhân đưa vào công trình nạo vét sông Tô Lịch,
thế là tôi hẹn luôn Ngọc Thanh đến nhà hàng Nam Hải...
Ba chúng tôi vừa uống vừa nói chuyện, không ai nghĩ rằng cuộc nói chuyện
lại bị đổ vỡ nghiêm trọng vì hai người bạn của tôi. Chẳng là trong khi
uống rượu Tùng và Thanh luôn mồm tranh luận về các vấn đề liên quan đến
công trình của nhau, không ai chịu thua ai, rồi từ vui vẻ chuyển sang
kích bác chê bai nhau.... Tôi đã cố gạt đi để nói sang chuyện khác thế
nhưng có lẽ vì rượu mà hai người bạn tôi đã thiếu kiềm chế... Ngọc Thanh
văng một câu chửi thề khởi đầu cho một cuộc ẩu đả... Tôi không bênh ai
nhưng có nói trách Ngọc Thanh sao lại hồ đồ hành động như người không có
học thế, Ngọc Thanh nhìn tôi có vẻ hằn học... Lúc ấy có lẽ vì tay chủ
quán thấy tức vì vụ gây lộn làm náo loạn quán nên đã đẩy Ngọc Thanh ra
và tát Ngọc Thanh một cái... Đến đây vụ gây lộn vớ vẩn này chính là lý
do đẩy cuộc đời tôi bước sang một bước ngoặt mới...
Ngọc Thanh đã không còn đủ tỉnh táo khi cho rằng tôi cố tình bênh Tùng,
để cho thằng chủ quán cũng là người quen tôi đánh nó... và Ngọc Thanh bỏ
về với vẻ mặt đầy tức giận...
Ngày hôm sau tôi gặp Tùng, tôi nói rất nhiều về sự việc chẳng đâu vào
đâu hôm qua, tôi đề nghị Tùng chiều nay đến nhà Ngọc Thanh để hoà giải,
Tùng đồng ý và hẹn tôi sau khi đi ăn cơm trưa xong sẽ cùng đi...
Chúng tôi đã lại tiếp tục mắc thêm sai lầm trong bữa ăn trưa khi lôi
rượu ra uống... Dường như là có sự sắp đặt vô hình, hoặc như thể có ma
xui quỷ khiến vậy...
(Còn nữa...)
Theo: Thegioivohinh