Tim thông tin blog này:

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2019

Ca ngợi danh nhân văn hoá rồi cái hậu với người đã khuất thì sao?

Những tờ báo lớn có được bài đi vào lòng người như báo Phụ nữ không?
(trích)
"... Học giả Vương Hồng Sển, trước khi qua đời, đã quyết định hiến tặng ngôi nhà (Vân Đường phủ) và hơn 800 cổ vật cùng lượng sách quý đồ sộ cho Nhà nước, với hy vọng thành lập một bảo tàng mang tên ông.
Dù được UBND TP.HCM xếp hạng di tích lịch sử cấp thành phố và từng được các tạp chí danh tiếng như Times, Newsweek… đến tìm hiểu, giới thiệu về ngôi nhà chứa đựng nhiều giá trị văn hóa này; nhưng 1/4 thế kỷ đã trôi qua, kể từ ngày mất của cụ, nguyện vọng cuối cùng về một bảo tàng vẫn chưa thành, căn nhà thì xập xệ, xuống cấp, thoi thóp giữa Sài Gòn. Đó là một sự thật cay đắng.

Hay như ngôi nhà lưu niệm của giáo sư Trần Văn Khê ở quận Bình Thạnh - nơi chứa đựng một khối tư liệu đồ sộ liên quan đến nghiên cứu, giới thiệu âm nhạc truyền thống Việt Nam và âm nhạc thế giới, được giao cho Sở Văn hóa và Thể thao TP.HCM, thì đến nay, cũng gần như rơi vào quên lãng. Đó lại là một sự thật cay đắng.

Loạn luân cận huyết nên hạt giống đỏ thoái hoá ráo trọi !


Bạn lớp nhứt của tôi.


Lúc nhỏ có chim chuẩn phết! Đúng là con nhà quan có khác, cái nào đàng hoàng ra cái đó... 
Đi học thì giỏi nhứt lớp. Sau phỏng dái, lao động là vinh quang lang thang là chết đói, rồi ra đi tìm đường cứu nước...


Anh hùng nổ Lê Mã Lương!

Ngồi lại với nhau bàn thảo để tìm ra đối sách bảo vệ Bãi Tư Chính mà mời ông thần chém gió này thì sao gọi là "Toạ đàm khoa học". Có lẽ lão í được bơm thổi nên ngộ nhận về mình, rồi ăn nói văng mạng.
Dám nói và nói đúng là hai việc khác nhau. Lẽ ra toạ đàm nên dành cho những cái đầu lạnh có lập luận chặc chẽ "biết địch biết ta" thì thằng Tàu mới sợ, còn không nó cười khẩy!
Xem clip, nhìn tướng chả gãi đầu, quơ tay, khoe biết nhiều chứng tỏ thiếu tự tin và bế tắc trước chủ đề của toa đàm.
Thợ cạo xem một đoạn đã phát chán, coi nữa cũng chả bổ ích gì ba cái màn tự sướng.

Bãi Tư Chính, không hề đơn giản.

Vì khu vực đó, nó nằm sát mép EEZ và trong thềm lục địa của VN. Mỹ và các nước chỉ hô hào chứ không can thiệp. VN không buông, TQ không nhả. Hai bên sẽ dùng cảnh sát biển, hải giám và dân quân biển để quần nhau, không ngu gì để xảy ra chiến tranh.
Lực lượng trên biển của VN mỏng và yếu so với TQ. Tàu 10, Việt 1 và nó thừa tiền của để đeo đuổi vấn đề. Đấu dài hơi e rằng VN đuối, vậy là trúng kế cù nhay và đạt mục đích chiến lược của nó, biến vùng không tranh chấp thành vùng tranh chấp dưới con mắt quốc tế.
Để hiểu tâm và thế của lãnh đạo VN, hãy để ý điệp khúc của BT Phạm Bình Minh trước ĐHĐ Liên Hiệp Quốc: "Các nước liên quan nên kiềm chế, tránh các hành động đơn phương có thể làm phức tạp hoặc làm tăng thêm căng thẳng trên biển..." - Sao là "các nước liên quan" ở khu vực cụ thể này? nghe như lập luận của TQ.
Ai cũng biết cái lưỡi bò tham lam phi lý nhưng VN làm căng để chặn thì không dám vì lệ thuộc TQ quá sâu, kinh tế lẫn chính trị. Kịện thì cũng không dám luôn vì lấy chứng cứ cụ thể gì, nếu thắng thì làm được gì nhau? nên họ sợ mất lòng TQ thêm. Thợ cạo nghĩ những vấn đề nêu trên thì TQ đã dự liệu được từ lâu và nằm trong kịch bản của nó.
Đoán theo cảm tính vậy thôi, kế sách của lãnh đạo nước chủ nhà thì thằng dân ai cho biết mà bàn sâu.

Tổng công trình sư Trần Văn Cạo thiết kế công trình có một không hai.

Công ty có hướng làm bàn ghế bằng gỗ dầu, có yêu cầu cần phải luột cho ra dầu trước khi sấy để gỗ không bị nứt. Khi ấy TC là kỹ thuật lò sấy, anh chủ dẫn đi tham khảo mô hình 3 nơi trong đó có một đơn vị bộ đội nấu cơm chảo bằng than đá, chẳng nơi nào như ý mình muốn sao chép. Sếp hỏi: Sao anh? TC đáp: Nấu cơm được thì luột gỗ được, vướn đề còn lại là kỹ thuật cho quy mô. Mình chơi chiêu lên bản vẽ ất giáp (học lóm của thằng em kỹ sư) trình chủ và quản đốc, anh chủ khoái, ok duyệt.
Mặc dù mình chưa hình dung nó sẽ ra răng? nhưng nghĩ bụng: tiền chủ ngán gì không chơi !
Bể luột gỗ dầu bằng than đá cho ra dầu trước khi sấy, bể sắt đặt âm dưới đất ngang 1,5m, dài 7m, sâu sâu 1,5m. Với 5 lò đốt có quạt thổi, có đường ray kéo gỗ vào ra và ba lăng tời gỗ thả xuống kéo lên cùng hệ thống bơm xả nước tại chỗ. Sếp Cạo trực tiếp chỉ đạo thi công, tốn 40 triệu thời giá năm 2000.
Hoàn thành, thử nghiệm vài mẻ đạt yêu cầu, chủ thưởng, sếp cạo khao anh em nhậu uống rượu máu dê và bia hơi.
Rồi một lính già hít hơi than đá hộc máo mũi, rồi sếp bị đuổi vì sấy hư gỗ (chiện khác, hổng phải do luột gỗ). TC giã từ đi làm thợ học nghề điện nước, thế mới đau! Đây là lần thứ hai trong 3 lần làm công ty, mình bị đuổi. Lần thứ nhất là chỗ công ty Loan Méng - Quốc Cường, các bạn Kon tum - Gia Lai không lạ gì.
Địa điểm tại công ty Công Danh (cũ) ở Cây số 3 Hòa Bình, TX Kon Tum, có lẽ bây giờ vẫn còn di tích lịch sử.
Ảnh binh tôm tướng cá.


Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2019

Chỉ thị Z30 là gì?

Vi.wiki: 
"Thuộc tính của chỉ thị là mật, không rõ của Ban Bí thư hay của Chính phủ, không có người ký, không có văn bản không dựa trên bất kỳ một điều khoản pháp luật hiện hành cũng như một chủ trương chính sách của Đảng. Ngay cả cấp bí thư tỉnh uỷbộ trưởng bộ công anVăn phòng Trung ương Đảng và Văn phòng chính phủ cũng không rõ thuộc tính của Chỉ thị, hiệu lực thực thi của Chỉ thị mà chỉ được biết là Hà Nội lúc đó đã làm và các địa phương khác phải làm theo.
________________

Đăng 4 kỳ trên báo Pháp Luật TP HCM đầu tháng 3/2008. Gộp chung lại đây cho dễ đọc. 
CÂU CHYỆN "Z30" 25 NĂM TRƯỚC

1. Bàng hoàng vì chỉ thị miệng

Bùi Hoàng Tám

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2019

Phải gọi Xuân Quỳnh là Thánh nữ

bỡi nói lên được lòng người phụ nữ.
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
4-1963

TC review so sánh các dòng xe máy của Nhật hiện nay.

Honda - Chất lượng thấp nhất vì tỉ lệ nội địa hoá đến 90%, ăn theo nhờ cái tiếng năm thìn bão lụt. Hơi nổi trội về công nghệ, còn những chiện khác thuộc loại râu ria linh tinh. Mẫu mã đẹp xem xem với Yamaha. Sở trường đường ngắn. Nhìn chung ai thích "đẳng cấp" chuộng dòng Honda.
Yamaha - Chất lượng hơi trội hơn Honda vì tỉ lệ nội địa hoá 80%. Các loại xe số bình dân của hãng này khá bền và hợp túi tiền giới bình dân. Mẫu mã bám sát thị hiếu giới trẻ. Sở trường tăng tốc. Nhìn chung ai thích "đỏm đáng" chuộng dòng Yamaha.
Suzuki - Tỉ lệ nội địa hóa thấp nhất 40% nên chất lượng cao nhất là dĩ nhiên. Mẫu mã dưới mắt giới trẻ là cổ lỗ, ít thay đổi. Rạder 150 giá hơi mắc vì nó chứng tỏ ăn đứt hai hãng kia cùng loại, còn lại đa số đều rẻ. Sở trường đường dài. Nhược điểm của dòng xe này là hao xăng. Nhìn chung ai thích "nồi đồng cối đá" chọn Suzuki.
Ngoài ra: người ta mua Honda, Yamaha vì tuyệt đối tin "tiền nào của ấy", thấy ai cũng chạy dzẫy chứng tỏ nó "ngon". Và không mua xe Suzuki vì khi bán lại mất giá nhiều. Đếch có xiền đong xe, mượn chạy mà phán như thánh. Thế mới là người Việt Nam. haha


Ngựa gì càng già chạy càng sung.

Ấy là con ngựa ô nồi đồng cối đá của lão. Lúc mới tậu về nó còn trẻ dạ nên háu đá chạy cà dựt cà chọt. Đến năm thứ ba mới thuần tính, chạy mướt mà. Nay tròn 10 tuổi vẫn phi mát trời ông đia. Nó đã tận tình phục vụ ông chủ 80 ngàn kilô mết rồi.
Lão hỏi: mày có dám đua với mấy con Ẹc 150 đẹp mã không? Nó tự tin bảo chuyện nhỏ, đường đâu mà chạy, phi hết tốc lực lên bàn thờ à. Chúng mà chùn chân dưới 90 km/giờ, con húc vào đít mấy thằng trẻ ranh háu đá đó ngay!.
Khà khà...Thương chi lạ!


Tìm kiếm Blog này