Tim thông tin blog này:

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2019

Miên man về cái đọc.

Nhân xem bài: Cần bắt buột thầy cô phải đọc sách.
https://vnexpress.net/…/thay-vi-to-chuc-thi-day-gioi-hay-ba…
Nghe thảm cho nền giáo dục XHCH làm sao!. Đa số độc giả phản ứng... Đúng, vì không có tính khả thi nhưng ngẫm có lẽ người comment từng qua thời đi học như vậy nên không khác mấy với thầy cô ngày nay. Thói quen đọc sách hình thành từ khi còn trẻ, giờ thì muộn, tâm hồn đã xơ cứng rồi.
Thế hệ học sinh chúng tôi thụ hưởng nền giáo dục thời VNCH. Có bạn đọc sách từ tiểu học, truyện tranh, truyện cố tích. Số ít, có bạn đã tiếp xúc dần với kiến thức khoa học, chính trị xã hội... Lớn lên, đa số bắt đầu đọc nhiều từ cấp trung học, nhất là vào mấy năm cuối cấp, khi chuẩn bị bước vào đời. Ai cũng ít nhiều đều đọc một thể loại nào đó để bổ túc cho vốn học ở sách giáo khoa hoặc đơn giản để thoả mãn sở thích. Coi việc xem sách là thú vui giải trí sau giờ học. Không nhà trường nào, thầy cô nào định hướng hay ép buột phải đọc sách này sách nọ.
Có nhiều nguồn sách: bỏ tiền ra mua, thuê tiệm, mượn sách ở thư viên hoặc của bạn bè. Người ít đọc "chí bét" cũng vài chục cuốn, cá biệt có người đọc lên đến cả ngàn. Chúng tôi xem đa dạng, đủ các thể loại sách "đông tây kim cổ". Ngoài của Việt Nam ra, xem nhiều nhất là tiểu thuyết đủ các nền văn học. Từ truyện lịch sử, kiếm hiệp Tàu đến tiểu thuyết Nhật, Pháp, Nga, Anh, Mỹ, Mỹ Latin... Đa số chúng đều hay vì có hấp dẫn, có giá trị nhân văn, người ta mới dịch.
Người đọc kỹ, người đọc lướt ngấu nghiến "hầm bà lằn", dù sao "không bổ bề dọc thì cũng bổ bề ngang" và làm cho đời mình phong phú. Còn ai chỉ mê sách, TV lịch sử Tàu, nhập tâm chỉ làm cho người đối với người mưu mẹo, thâm độc hơn mà thôi. Ai chỉ biết có văn học cách mạng, thì chỉ thấy đời đầy hoa theo những lối mòn.
TC nhớ và nghĩ vậy!.

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2019

Mấy cảm nhận về sự khác biệt giữa giáo dục miền Nam và giáo dục miền Bắc

Vương Trí Nhàn
Đối chiếu với những điều bọn tôi được dạy bảo từ nhà trường phổ thông và sau này từng coi là phương hướng suy nghĩ, với các tài liệu mới đọc được, càng thấy trong khi khác biệt với GDMN, thì GDMB cũng khác nhiều so với thế giới. Đủ hiểu tại sao sau khi đào tạo trong nước, ra tiếp xúc với xã hội hiện đại, cánh học sinh sinh viên miền Bắc bọn tôi thường ú ớ, lạc lõng, trong khi những người được GDMN đào tạo thì hội nhập rất tự nhiên và hiệu quả.
Tôi vốn là người làm nghề nghiên cứu văn học.Trong cái nghề thuộc loại công tác tư tưởng này, những năm trước 1975, tôi chỉ được phép đọc các sách báo miền Bắc, còn sách vở miền Nam bị coi như thứ quốc cấm. Có điều, không phải chỉ là sự tò mò, mà chính lương tâm nghề nghiệp buộc tôi không thể bằng lòng với cách làm như vậy. 
Tôi cho rằng, muốn hiểu cặn kẽ văn học hiện đại, phải hiểu văn học cổ điển; muốn hiểu văn họcVN phải hiểu văn học thế giới. Thế thì để hiểu văn học miền Bắc làm sao lại lảng tránh việc nghiên cứu văn học miền Nam được.
Đối với giáo dục cũng vậy. Từ sau 30-4-75, tôi vẫn sống ở Hà Nội. Sự tiếp xúc với giáo dục miền Nam (dưới đây viết là GDMN), chỉ dừng ở mức sơ sài bề ngoài. Tuy nhiên, do việc tìm hiểu chính nền giáo dục miền Bắc (GDMB) ở tôi lâu nay kéo dài trong bế tắc, trong khoảng mươi năm gần đây tôi tìm thấy  ở GDMN một điểm đối chiếu.

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2018

"Hữu tướng vô tâm, Tướng tùng tâm diệt. Hữu tâm vô tướng, Tướng tự tâm sinh"

Thời trẻ, lão thích đọc sách tìm hiểu tướng số đông tây kim cổ, cho đến khi gặp câu trên, lão đâm nghi hoặc. Nói xà quầng dzậy quề tiền à, thầy coi tướng số để làm gì?.
Lớn hơn chút, suy nghĩ về cuộc đời, nghiệm ra: Nói chung, cùng trong một tích tắc thì thằng ra đời ở một nước châu Phi nghèo đói, không cần coi số đã biết chắc hậu vận nó đã khác với đứa sinh ở nước Âu Mỹ văn minh. Rồi cùng một thời điểm, hai anh chị em đẻ sinh đôi, chắc chắn là cuộc đời chúng sẽ không bao giờ giống nhau. Và "coi mặt mà bắt hình dong" có đúng có sai rất cảm tính, bé cái nhầm khối người. Thôi quên mịa nó đi!
Nhưng mờ thình thoảng lão về quê dịp Tết gặp ông anh kế nghiệp nghề thầy bói của bà Dì để nghe ảnh nịnh cái số của mình. Trước tiên, ảnh nói: chú cần đặt tiền lấy lộc, tỳ hỉ vài chục ngàn cũng được. Mình nghĩ bụng: anh em mà cũng lấy tiền à, tui cho ông mượn cuốn từ điển Hán - Viêt để ông khè bà con kiếm cơm, sao hổng biết?. Vậy chứ, đâu bi nhiêu, thành lệ rồi, đặt thì đặt!.
Ảnh thắp nhang vái tổ, thiện linh linh, địa linh linh chi đó. Xong ra ngồi xem lá số, chỉ tay, bòi bài cho mình... Rồi nhìn mặt lão, ảnh trầm ngâm phán: đời chú khổ, nhiều trắc trở... nhưng đã có sao chiếu mệnh, có quý nhơn phù hộ..., yên chí năm tới sẽ... Lão gật gật, biết tỏng là xạo nhưng cũng sướng cái bụng. Kết thúc, ảnh đem mồi rượu, anh em giao lưu hỉ hả vì lâu ngày không gặp. Rai rai ít thôi rồi về để ảnh còn đong xiền ba bữa Tết.
Âu cũng là mua lấy niềm vui nho nhỏ. Sau đó quên béng mất ông anh đã phán gì, trúng hay trật chỗ nào...
TC

Nhìn anh Phúc niểng đi lạc rất mắc cười!

Nhất là những hình ảnh ở nghi thức ngoại giao, được chụp trong khoảng khắc bằng máy ảnh tự động tốc độ nhanh. Ảnh hay niểng đầu cuối xuống đã đành mà có vẻ như còn lơ đểnh ít chú ý đến xung quanh và người bên cạnh nên cử chỉ thường là chậm một bước so với người khác. Thanh ra nhìn ông Thủ tướng như người "mất sổ gạo"!
Coi tấm hình dưới, TC tưởng là ghép photoshop để chế diễu, tìm hiểu ra thì là thật.
Xem clip có đoạn hai nguyên thủ ra duyệt đội ngũ danh dự. Thấy thủ tướng Lý Khắc Cường đứng bên phải gần tâm của tấm thảm có ý hai vị cùng đi vào khoảng giữa chiều dài tấm thảm đỏ. Sau khi hai nguyên thủ TQ-VN cuối đầu chào quốc kỳ, ông Cường ngước lên thì anh Phúc nhà mình còn cuối đầu. Xong ảnh cũng ngước lên để đi, nhưng bẻ lái ôm cua bước xéo ra mép gần ngoài thảm, buột ông Cường đành đi song hành theo kiểu chả giống ai trên thế giới. haha.
https://www.youtube.com/watch?v=Ax1chwGMc2g
TC

Chiện ông giáo sư trung hoc "ngông" ở Sè Gồng xưa

Khiet Nguyen
Hình chụp ngày 26 tháng Tám 1971. Người đang dằng co với cảnh sát là Trần Tuấn Nhậm, một người khá nổi tiếng vì có tinh thần chống Mỹ - Thiệu. Nhậm ra ứng cử vào Hạ Nghị Viện với chiêu bài này. Bích chương tranh cử của y ta có hình Tổng Thống Richard Nixon với bộ râu Hitler. Cảnh sát tháo gỡ những bích chương này vì nó mang nội dung khiêu khích và xúc phạm nên Nhậm dẫn một bầy đàn em ra đối đầu với cảnh sát. Sau 1975, không rõ tên này có được ban phát cho chức vụ nào hay là không.

Tám chơi chiện xử em cá bự của Tung Chảo bơi lạc.

Thời chiến tranh, VN tóm được vũ khí, phương tiện hiện đại nào của Mỹ thì giao cho đại ca LX nghiên cứu để sao chép hoặc tìm cách khắc chế. Nay bắt của TQ rồi sao chép thì VN chưa đủ trình độ, giao cho sen đầm Mẽo thì căng à nha, liệu có gan dám giỡn mặt với đại ca Tung Chảo?. Cho nên, biết đâu VN sẽ âm thầm trao trả bé bự bị lạc này lại cho Tung Chảo?
Theo En.wiki thì cũng ngẫu nhiên như vậy, năm 197+ ngư dân TQ vớt được một quả ngư lôi Mark 48 của Mỹ. Từ đó TQ mổ xẻ sao chép nhưng do trình khoa học còn yếu lẫn kinh nghiệm chưa chín nên đã nhiều lần thất bại mới thành công. Có thể TQ nghiên cứu tối ưu bằng cách cóp của Mỹ lẫn Nga. Về hình dáng của ngư lôi các nước khá tương tự nhau, quan trọng là thiết bị ở bên trong tự động tìm và diệt mục tiêu. TQ đã sản xuất và thử nghiệm từ đời từ Yu-1 đến các đời Yu... sau này.
Tuy TQ đã phát triển đến đời Yu-9 nhưng ngư lôi Yu-6 xếp loại hạng nặng - quả do ngư dân Phú Yên vớt xác được là vũ khí chủ lực hiện nay của Hải quân TQ, được phóng đi từ tàu ngầm là chính. Là loại không thuốc nổ dùng để diễn tập, khi bắn thử, ngư lôi có thiết bị định vị và thuốc phát quang nổi lên mặt nước để thu hồi lại. Do trục trặc nên chìm luôn, hải lưu kéo trôi dạt vào bờ biển VN. Nhưng cũng có thể nó là đòn gió, TQ giả vờ bị lạc để đánh lừa Mỹ hoặc dùng để nắn gân Hải quân VN "hãy cái thần hồn!".
TC

Về bài thơ "Vợ tôi dở dại dở khôn..."

Bùi Hoàng Tám
Khoảng năm 1990 khi đó báo Văn Nghệ tổ chức cuộc thi thơ rất hoành tráng. Nhà thơ tật nguyền Đỗ Trọng Khơi được giải nhì với chùm Ánh trăng. Do không đi nhận giải được báo Văn nghệ tổ chức về tận nhà trao giải. Đoàn gồm nhà văn Nguyễn Khắc Trường- Phó TBT trưởng ban thơ Bế Kiến Quốc...
Hôm ấy Hội Văn nghệ Thái Bình tiếp đoàn ở quán cạnh nhà tôi. Dạo đó tôi còn bán thịt chó ở Thái Bình (nhân dân Thái Bình có tặng tôi 2 câu thơ: Thái Bình có chú Bùi Hoàng - Tám bán quán thịt... chó làm thơ hay. Giời ạ tôi làm thơ ra cái... chó gì).
Nhòm qua khe cửa thấy nhà thơ Bế Kiến Quốc đeo kính ngồi quay lưng ra phía ngoài. Tôi bèn gấp mấy bài thơ đưa cho cô con gái khi đó mới 9 - 10 tuổii bảo: Con đem sang đưa cho cái bác đeo kính kia nhé. Nhìn qua khe cửa tôi mong ông giở ra lướt qua cho một cái. Nhưng không. Ông thản nhiên cuộn cuộn nhét vào cái túi như túi dết rồi tiếp tục câu chuyện. Thế là toi rồi. Tôi tự nhủ.
Cũng cần nói thêm ngày ấy được in thơ trên báo Văn Nghệ là niềm mơ ước không chỉ của loại văn sĩ tép riu như tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì dạo đó lũ văn sĩ ở Thái Bình mới chỉ có khoảng 5 -6 người (nói như quê tôi là chưa đầy một cỗ) có thơ in trên Văn nghệ. Tôi nhớ có lần chúng tôi đang ba hoa thơ phú một nhà thơ đàn anh ngồi lặng lẽ nghe rồi phán nhẹ một câu: Năm một nghìn chín trăm mấy mấy mình có bài in trên Văn Nghệ". Thế là chao ôi cả bọn ngồii im như thóc giống. Vì vậy chuyện được in trên Văn nghệ như một chứng chỉ "bảo kê" cho tầm văn chương "vượt qua phà Tân Đệ". Do đó tuy thất vọng nãp nề nhưng tôi không buồn và cũng mau quên "niềm vinh quang" ảo tưởng đó đi.

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2018

Ngày 2/12/1978, thành lập Mặt trận Đoàn kết Dân tộc Cứu nước Campuchia

tại huyện Snuol, tỉnh Kratie

K76 Chúng tôi viết về chúng tôi: 1969-1976

Từ năm 1965 chiến tranh đã lan rộng tại các vùng quê của tòan Tỉnh Phú yên. Dòng người tản cư về Thị xã Tuy hòa từ các quận trong tỉnh ngày càng nhiều, lứa chúng tôi đa phần về thị xã học tiểu học là theo dạng ấy…
Niên khóa 1968 – 1969 chúng tôi hầu hết đang theo học lớp nhất. Có một số ít các bạn có đủ điều kiện cần thiết thì được vào học ở ngôi trường tiểu học tốt nhất Tỉnh Phú Yên thời ấy là Trường nam tiểu học Tuy hòa . Còn phần nhiều học ở các trường nhỏ có tên gọi Trường tiểu học Bình nhạn, Bình An, Bình Kiến…hay khiêm tốn hơn thì học ở ngôi trường nhỏ bé mới thành lập như là Trường Ấp Tân sinh Bình hòa, Trường Ấp Tân sinh Bình tịnh …Một số đông các bạn học ở các trường nông thôn của các quận mà chiến tranh chưa lan tràn để chính quyền phải đóng cửa trường lớp…Còn một số rất ít thì đang học lớp tiếp liên tại Trường Bình Mỹ, ôn luyện 2 môn Toán và Quốc Văn chờ ngày thi để một lần nữa hy vọng được trúng tuyển vào lớp đệ thất của trường công duy nhất của Thị xã .
Thực trạng thời ấy trong lòng Thị xã có nhiều trường tư thục, việc dạy và học cũng rất tốt như Trường Trung học Đặng Đức Tuấn của nhà dòng Công giáo, Trường Trung học Bồ Đề của giáo hội Phật giáo, Trường Trung học Tân Dân, Trường Trung học Văn Minh… nhưng tất cả đều vướng cái khó cho phụ huynh học sinh là phải…đóng tiền !
Niềm ao ước của chúng tôi và gia đình là thi đậu vào Trường Trung học Nguyễn Huệ
Năm trước khi chúng tôi vào trường là niên khóa 1968 – 1969 ( K75) Trường Trung học Nguyễn Huệ tuyển lựa được rất ít học sinh vào học lớp đệ thất, đó là lớp đàn anh gần kề khóa chúng tôi, ước chừng khoảng 200 học sinh trong hàng ngàn thí sinh dự thi vào trường của toàn Tỉnh Phú Yên tạo một áp lực khủng khiếp cho lứa học trò chúng tôi và cho cả các bậc phụ huynh …Nam sinh chúng tôi mơ được mặc bộ đồng phục toàn trắng, nữ sinh mơ được mặc chiếc áo xanh màu xanh biển để dự lễ chào cờ và học trung học trong ngày thứ 2 hàng tuần…

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2018

Một mình sống 13 ngày trong vòng vây quân thù

Nguyễn Đình Thi 
(Ghi theo lời kể của Trung đội Trưởng Trần Văn Quý - C9/D6/E24 , quê Quyết Tiến - Xuân Viên - Yên Lập - Phú Thọ)
Bị thương ở mắt , tôi phải trở về hầm y tá băng bó vết thương , nhưng địch vẫn tiếp tục tấn công vào chốt của Đại đội , tôi lại bị tiếp một mảnh đạn ĐKZ xuyên qua hàm . 4 ngày qua đại đội tôi cùng Tiểu đoàn chốt giữ ở đây - bản Pờ Lon ( CPC ) bị địch bao vây vo tròn . Nhìn xung quanh chỗ nào cũng thấy lố nhố địch . Mấy lần Tiểu đoàn tổ chức giải vây cho Đại đội tôi nhưng vẫn không thành . Hôm vào đây đêm 29/2/1978 , quân số đại đội tôi là 86 người , đến hôm nay 4/3/1978 , mới có 4 ngày , Đại đội giờ chỉ còn 16 người . Sáng nay 4/3/1978 , trời chưa sáng , địch lại hò hét , nổ súng tấn công vào chốt chúng tôi . Đạn địch nổ tứ phía . Biết không thể cầm cự được nữa vì người còn ít , súng đạn còn lại không đáng là bao . Tôi bàn với anh Quyền đại đội trưởng :
- Không thể giữ được nữa đâu anh , ở lại đây sẽ chết hết ! Giờ em chạy ra hướng cửa mở , hút địch về hướng đó . Anh cùng anh em còn lại rút theo hướng khác !
Nói xong , tôi lao lên khỏi hầm chạy về hướng cửa mở nơi có Kỷ và Ngọc của Trung đội tôi đang chốt giữ ở đó , kêu lớn :
- Kỷ ơi ! Ngọc ơi ! rút thôi ! mọi người bắt đầu rút rồi ! Tôi cố kêu thật to để Kỷ và Ngọc biết vì trước đó không có cách nào báo cho Kỷ và Ngọc được .
Phát hiện tiếng tôi kêu và chạy , địch quay súng hướng về phía tôi , bắn như vãi đạn . May quá tôi không dính một viên đạn nào . Chạy thêm chừng 200m thì mệt quá không thể chạy được nữa , thấy một bụi le to bị đạn đổ rạp , tôi chui vội vào trong đó nằm , vơ vội ít lá ở ngoài nấp lỗ vừa chui vào và phủ một ít lá lên người để chúng không nhìn thấy . Nằm trong bụi le tôi nghe rõ tiếng chân bọn chúng đi lùng sục ở phía ngoài , tôi nghĩ phen này mình chắc chết , nhưng may làm sao chúng không phát hiện ra tôi nằm trong đó . Chiều hôm đó chúng lại đi lùng sục , tới bụi le chỗ tôi nằm chúng bắn một loạt đạn , do chúng bắn hơi cao tôi lại nằm sát đất nên may quá tôi không sao . Cả ngày hôm đó tôi vẫn nằm im trong bụi le . Tôi biết thế là mình đã nằm trong vòng vây quân thù rồi ! Bao nhiêu ý nghĩ , bao nhiêu câu hỏi cứ xoay quanh tôi . Làm thế nào để thoát được chúng trở về Việt Nam ? Làm thế nào để sống trong những ngày tới ? vì trong tôi lúc này không có một thứ gì ! Vũ khí không , lương thực không , nước không , trong khi vết thương của tôi vẫn rỉ máu , đau nhói . 3 ngày đầu tôi phải nằm im trong bụi le đổ , không dám ra ngoài vì địch liên tục đi lùng sục . Cái đói , cái khát lúc này cũng hành tôi thật dữ dội .

Tìm kiếm Blog này