Nhớ lại ngày còn bé ở cái thị xã Kontum heo hút. Chỗ tui ở gọi là dãy liên kế (còn gọi là phố chợ, nghe cho oách), mặt tiền nhà là chợ, mặt hậu sau lưng giáp với rạp xi nê... Lũ nhóc trai bọn tui ngoài giờ học thích đi tắm sông, chơi đánh vụ, bắn bi, đánh đáo, tạt lon, lật hình... ngoài ra là mê xi nê. Dưới con mắt trẻ thơ là thế giới ly kỳ, hấp dẫn, thèm chảy nước miếng! Nào là phim chưởng kiếm hiệp Hongkong, cao bồi phi ngựa bắn súng, điệp viên 007 Mỹ, thần thoại Ấn độ, Kingkong Nhật...
Thỉnh thoảng, mấy ông chính quyền chiếu phim ở sân vận động cho dân coi thì thế nào hàng đầu ngồi xổm cũng có đám con nít lu xa bu giành chỗ gần nhất. Xem đâu có đã nên thường ngày coi ké phim rạp thôi.
Cái rạp này thỉnh thoảng cho thuê các đoàn về diễn cải lương, đôi khi kiêm cả đại nhạc hội. Nào Minh Cảnh, Lệ Thuỷ, Mỹ Châu... ca mùi mẫn. Có ông Trường Xuân đầu trọc lóc chuyên đóng vai quan Tàu Ô dữ tợn, gian ác. Đại nhạc hội có nhảy sexy nữa chứ, ôi rạo rực trong người. Đám con trai lớn thì leo tường rào cao, nhảy dù vào phía nhà vệ sinh rồi lẻn vô rạp. Bọn con nít đâu dám bắt chước các đại ca nên đành đứng chầu chực canh me trước cửa rạp cho đến gần hết phim, hết tuồng. Để được người gác cửa thương tình thả giàn, cả bọn ùa vào, có ghế trống thì nhào đại vô, không thì đứng coi đoạn cuối vô cùng ác liệt. Thời lũ tui lấy đâu có tiền đi xem cho đàng hoàng. Gia đình, người lớn chỉ cho vài đồng ăn uống vặt linh tinh như đá bào xi rô, gỏi đu đủ, mía ghim, bánh quế, kẹo đậu phộng... mà con nít ngày nay chê.