Tim thông tin blog này:

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2022

Chiện Hạ sĩ tui chỉnh tác phong Đại úy tổng quản.

Cuối năm 1978, Đoàn 578 của mình giúp Bạn xây dựng lực lượng vũ trang nòng cốt cho QK Đông Bắc Campuchia. Đơn vị nằm ở ngả ba Đông Dương, thuộc tỉnh Gia Lại - Kon Tum. Ban tác huấn có vài sĩ quan huấn luyện và một nhóm hạ sĩ quan trợ giảng. Lúc ấy, mình cấp hạ sĩ, là người duy nhất được vinh dự phụ trách giảng một tiết mục chiến thuật cho tiểu đoàn Bạn là: Tiểu đội bộ binh hành tiến qua địa hình. 
Tháng 12, toàn quân đang chuẩn bị mở chiến dịch lớn đánh sang Camphuchia. Nhóm trợ giáo huấn luyện giải thể. Đoàn 578 có nhiều biến động, nhận bổ sung cán bộ chiến sĩ từ các nơi khác về, biên chế thành các đoàn nhỏ. Nhằm sẵn sàng đảm nhiệm việc giải phóng đến đâu thì cùng lực lượng Bạn tiếp quản các tỉnh đến đó. Thấy "văn võ" coi cũng được, thế là cấp trên điều về mình làm nhân viên thống kê phòng chính trị. Mình dãy nảy giải trình thoái thác công việc vì chỉ muốn được tham gia chiến đấu ngay. Đơn vị đang lu bu gấp gáp sắp xếp tổ chức, mà bộ phận huấn luyện thì không còn nên Phòng chả biết trả về đâu. Thành ra thằng tui lơi bơi, tuy thuộc quân số thuộc Đoàn T2 (5503 sau này) mới thành lập, không biết bố trí vào đâu cho tiện. 

Rồi các đơn vị quân khu 5 hội quân ở Đức Cơ - Gia Lai, gần biên giới Campuchia. Lần đầu tiên, mình chứng kiến biết thế nào là sức mạnh của quân đội. Cả một rừng quân, thấy cơ man nào các quân binh chủng, xe pháo rầm rập ngày đêm. Đơn vị cấp quân trang vũ khí mới, lòng mình rộn ràng náo nức, cảm giác lâng lâng!
Lên đường... ngày 03 tháng 1 năm 1979, thị xã Stung Treng được giải phóng. Đoàn T2 ôn định đóng quân rồi các "bố" nhét hạ sĩ tui làm chiến sĩ quay viên máy phát điện (dynamo). Quay cái maniven bằng tay, còn gọi là đầu bò để cung cấp điện cho máy thông tin 15W, phục vụ cho thằng binh nhất gõ manip đánh morse tin hiệu. Hạ sĩ tui nằm trong số vài học viên tốt nghiệp trường HSQ được cấp trên phê là "trải qua thực tế có thể giao B phó" nghe ưng cái bụng, thế có điên gan không! Tuy công việc rất nhàn nhã, ngày lên máy chừng 2 giờ, thời gian còn lại la cà đi chơi nhưng với mình là ngậm đắng nuốt cay. 

Chịu đựng 2 tháng là quá đủ! Chiều một ngày nọ, hết giờ hành chính, Hạ sĩ (HS) tui chủ định đi gây sự với sếp. Mặt sưng sỉa đến nhà sàn ban chỉ huy chỗ "cha" Đại úy (ĐY) chỉ huy tổng quản. Lúc ấy ảnh mặc quần đùi, áo lót ba lỗ, đang ngồi uống nước trà với hai ông khác. 

Mình nhớ tóm tắt câu chuyện như vầy:

HS - Chào Thủ trưởng, cho em trình bày đề đạt...
ĐY - Chú vào đây, có việc gì cứ nói.

Mình thay đổi cách xưng hô: tôi và đại úy hoặc đồng chí.

HS - Không. Đây là việc công, đề nghi Đại úy mặc quần áo nghiêm chỉnh, tôi mới nói.

Mình nghĩ bụng: lính có cái danh dự của lính chứ bộ!
Ảnh nhíu mày, mặt hơi tái, miễn cưỡng vào phòng mặc quân phục rồi ra tiếp.

ĐY - Thế có chuyện gì?
HS - Do yêu cầu nhiệm vụ trước mắt nên tôi buột chấp nhận sự phân công tạm thời "trái khoáy" của tổ chức, nay đơn vị đã ổn định, đề nghị Đại úy xem xét lại.

ĐY - Nhiệm vụ chính trị là hàng đầu. Tôi đại úy đây này, hàng ngày còn phải đi phát gạo từng lon cho dân nữa là!...
HS - Đó là chuyện của Đại úy, tôi không biết. Còn tôi được đảng nhà nước đưa đi học trường Hạ sĩ quan là để chỉ huy chứ không phải để làm lính quay viên 15W mà ai cũng làm được.

Lính tui và tay chỉ huy lời qua tiếng lại, từ nhỏ thành to chuyện, ồn ào căng thẳng...

ĐY: Tôi không giải quyết theo nguyện vọng cá nhân của đồng chí, thì sao?
HS - Vậy là còn gì để nói! 

Tui sầm mặt chào ra về. Biết là thế nào "Chả" cũng lên cấp trên Đoàn T2 để "tâu" báo nói xấu thằng lính ngang bướng vô tổ chức. Hạ sĩ tui đâu có ngu gì chịu trận! Nên mình tức tốc tới nhà ông Thiếu tá cấp trên nữa để giải bày phản ánh sự việc. Ổng nói: được rồi, thôi về đi, chúng tôi sẽ nghiên cứu trường hợp của đồng chí.

HS Cạo tưởng sẽ thoát ách. Ai dè! nhận quyết định điều về làm cần vụ (tà lọt - gạc đờ co) cho bộ chỉ huy đoàn. Lần này, ở nhà lầu với thượng tá, trung tá càng sướng hơn mà nhiều thằng lính ước được vậy cho đỡ nguy hiểm và khổ cực. Lệ thường thì Cần vụ phục dịch các sếp cả việc nấu ăn, cải thiện đời sống và giặt giũ quần áo. Mình giữ đúng nguyên tắc chỉ phục vụ cho việc công thôi là truyền đạt ý hay công văn của chỉ huy xuống các phòng ban bên dưới. Ngoài ra, hằng ngày đi lấy đồ ăn từ bếp cơ quan về nhà để ăn cùng nhưng không giặt quần áo cho mấy ổng. Rảnh việc là đi chơi la cà chỗ này chỗ nọ, học tiếng Kh'mer, tán con gái. Tuy vậy, các ảnh vẫn thương. 

Chịu trận ba tháng, lại cựa quậy đề đạt tiếp... Chỉ huy đành điều từ cần vụ xuống đại đội 4, D2 làm trung đội phó. Từ đấy trở đi là những ngày tháng rúc rừng dầm mưa dãi nắng, đi truy quét, phục kích, bảo vệ đường 13. Cuối năm, Trên cho đi học công tác giúp Bạn ở địa bàn xã... Sang một trang khác của đời lính ở K...

Ngẫm lại thời gian về trước.
Hồi còn nhỏ, Trần Văn Cạo ham chơi thích nghịch ngợm. Đi học thì chỉ canh me sao cho đủ điểm để lên lớp! Tình hiền lành hơi nhút nhát nhưng hay lý sự và bướng ngầm nên có hai lần hỗn láo, đôi co với hai ông thầy ở hai cấp học phổ thông. Dzẫy là mình có máu nổi loạn từ nhỏ! hehe. Khi lớn lên bỏ học ngang về quê làm công tác thanh niên, rồi đi bộ đội.
Kết thúc khóa huấn luyện tân binh thì chỉ huy lôi về làm liên tạc đại đội. một thời gian, TC dãy, cấp trên đưa về đơn vị khác làm tiểu đội trưởng để huấn luyện khoá sau. Được ba tháng, chỉ huy lại điều về làm tiểu đội trưởng vệ binh kiêm kiểm soát quân sự. Đang là tiểu đội trưởng thì cho đi đào tạo hạ sĩ quan. Đi học cái chức vụ mà mình đã đảm nhiệm cả năm rồi. Có học vấn, đoàn viên ưu tú và trải qua 2 năm quân ngũ thì lẽ ra phải cho đi học trường sĩ quan mới đúng. Trong khi đó chả ai quan tâm cái cấp, hai năm vãn còn binh nhất...
Mình chỉ muốn tunh hoành chứ hổng thích giam chân làm lính phò, dù tham mưu, chính trị hay hậu cần. Chỉ huy thấy ai có chữ nghĩa, ăn nói được lại là đoàn viên tích cực nữa nên mấy ảnh khoái lôi về cơ quan, giúp việc mình. Vì vậy sau đó, lính Cạo đã nhiều lần ý kiến ý cò từ chối công việc mà nhiều người khác mơ. Được gần sếp, khoẻ tấm thân, ăn ở tươm tất. Nên mấy ảnh đành trả về chỗ cũ hoặc đá qua chỗ khác. Chỉ huy thích lính có học một tí, gương mẫu, năng động mà lôi về làm liên lạc cần vụ hay nhân viên cho sếp. Mình đang sục sôi nhiệt huyết của tuổi trẻ, thế có oái oăm, ác đạn không!...
Sang CPC, đang làm chuyên gia quân sự thị đội Stung Treng thì cho đi học bổ túc cán bộ tiểu đoàn - tức là: lại cùng cấp đã trải qua. Lẽ ra, cấp trên cho đi học trường sĩ quan lục quân - đào tạo cấp trung đoàn mới phải. Dzẫy mà TV Cạo vẫn khăn gói ra đi, có ngu không! Do thói quen chấp hành sự phân công của tổ chức. Mặt khác: ngại chỉ huy đánh giá đương sự "có vấn đề tư tưởng"...
Cạo tui đã trải qua cả chục nhiệm vụ khác nhau, từ vài ngày cho đến vài tháng, vài năm. Hồi đó mình rất bôn-sê-vích, đầy hoài bão và tham vọng. Nguyện cả đời theo Bác với Đảng, tận tâm tận lực phục vụ Quân đội. Với mười mấy năm lính thì ít có người mà năm nào cũng được khen thưởng như mình. Thành tích "máu lửa đầy người", mơ thành chuyên gia chống chiến tranh du kích đúng nghĩa. Tự tin chả ngán thằng địch nào nào, dù ở đâu. Về nghiệp vụ: tự hào trên mình chỉ nể mỗi một ông Thầy.
Sau này nghĩ lại: tại sao mình phấn đấu quên mình đến vậy mà kẹt số không thăng tiến? Là do đã quá thơ ngây tin vào tổ chức chí công vô tư. Chơi solo mình êng, không có đồng hương đồng khói nâng đỡ, không có sếp trên để tựa lưng. Túm lại là: có tài chi cũng cần có bệ phóng, có cày bã người đi nữa thì cũng đừng có mơ leo cao!.Ôi cái cơ chế "máy móc"
có tiếng "định hướng"! Nhưng con người không được đặt đúng chỗ, không chỉ trong lãnh vực người cầm súng. Từ lâu nó đã kiềm hãm con người cống hiến cho Đất nước...Tiếc thay!.
Ra quân rồi mới nhớ lời ông anh rể Bắc cờ đã mất. Ổng từng khuyên: "cậu đừng ăn cái bánh vẽ của cộng sản". Bản chất "người cộng sản" là không ân hận việc mình làm! hehe.

Ảnh minh họa chiến sĩ quay máy phát điện thông tin.



Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2022

Nhớ cái chuồng cu C4 ở xã Bà la Khành.

Năm 1983, mình đi công tác lên xã này. Đại đội 4 đóng quân ở đầu Phum, mình vào liên hệ công việc và chơi với anh em. Do tụi Pốt hay quấy nhiễu nên đơn vị đào hầm hào giao thông khá bài bản. Quanh đơn vị cây lúp xúp, cỏ mọc um tùm là mấy lớp hàng rào tre và có gài mìn nên thỉnh thoảng trâu bò đi vào khu vực, vướng mìn nổ chết. Dân ca thán, phàn nàn. Không biết có lấy được thịt ăn.
 
Chỗ nền cao trong doanh trại, chỉ huy đại đội cho làm một cái chòi gác đồng thời là điểm hỏa lực sẵn sàng bắn bao quát xung quanh, mình gọi là chuồng cu. Nó có 4 chân bằng gỗ khá cao, trên đó gắn một khẩu đại điên M60, xung quan chất bao cát. Đơn vị cắt người canh gác và sẵn sàn nổ súng diệt địch xâm nhập từ các hướng. Nhìn oai ra phết, tối nghe ngoài hàng rào sột soạt là khạc lửa "Đoành. Đoành".
 
Mình nghĩ tụi Pốt cũng dở, gan tí bò sát hàng rào, ngắm phóng một quả B41, nếu chính xác là bay cái chuồn cu đó.

Nhớ vậy, các đồng đội ở c4, d2 có gì bổ sung cho vui nhớ kỷ niệm một thời.

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2022

Một ngày, hai lần chống lệnh Hà Bá.

Lần thứ nhất thoát chết khi sắp rơi vào lòng chảo nước.
Mùa mưa năm 1979, Đại đội 4 chúng tôi đóng quân ở bản Tà Đẹt, ven sông Sê Kông. Đơn vị có một chiến sĩ liên lạc tên Trúc bị bênh sốt xuất huyết. Do Vũ y tá chưa kinh nghiệm, không biết được đây là bệnh có nguy cơ cao. Để lính nằm đơn vị một tuần, sau thấy nặng dần, da nổi mẩn đỏ và đái ra máu, mới đề nghị Ban chỉ huy đưa đi bệnh viện. Tôi lúc ấy là trung đội phó, mới tập tành biết võ vẽ chèo thuyền nên xung phong một tay chèo, phụ trách việc đưa bệnh nhân đi viện. Đi gồm có: Tôi, Vũ y tá, Trúc bệnh nhân và Nhẫn, gốc nghề biển. Chúng tôi mượn thuyền dân Hăng Khô Bản về, tổ chức chèo đi. Vũ y tá không biết bơi ngồi giữa, Bệnh nhân nằm trên sàn thuyền, Tôi đứng trước chèo mũi, Nhẫn giỏi đứng chèo lái.

Mùa nước lớn, nước đục ngầu phù sa, chảy cuồn cuộn. Thuyền chúng tôi xuôi dòng dọc bờ, đến quãng ngả ba sông hợp lưu của con sông Se Kong bắt nguồn từ Lào và Se San có nguồn từ Việt Nam sang. Chỗ nhập chung phía trên cách thị xã Stung Treng chừng 7 km, rồi chảy vào sông cả Mê Kông. Đến ngả ba, chúng tôi bẻ lái thuyền, cắt ngang sông Stung Treng để qua bờ phía bên kia là Thị xã, nới có bệnh viện 21 của Mặt trận 579. Tính là nước chảy mạnh, qua đoạn này thuyền trôi xéo dần về phía bến phà là vừa…

Ai dè, đến giữa sông, chúng tôi cảm thấy tay chèo càng lúc càng nặng, mũi thuyền chúi thấp dần, nghe tiếng nước sôi rào rạt ngày càng lớn. Chúng tôi ngó dáo dát, nhìn xem đó là hiện tượng gì?. Thì mẹ ơi! Trước mắt phía trên gần đó là một lòng chảo nước to gần bằng cái sân bóng mini ngày nay. Không ai nói với ai, hồn vía lên mây!. Tôi hét khản giọng với Nhẫn: chèo mạnh tay vào, cố lên, cố lên... Chúng tôi đem hết sức bình sinh chèo thuyền. Với tôi không phải như chèo bình thường mà đúng hơn là đập mái chèo xuống nước để nâng thuyền lên và đẩy mạnh cho nó rướn tới. Còn Nhẫn cầm lái nạy dầm chèo, ráng bẻ hướng thuyền chệch ra khỏi guồng nước. Tai tôi nghe nước ào ào ù ù xung quanh, có lúc lặng thinh. Nhìn vào dòng chảo thấy nó xoáy trôn ốc, cuộn vào tâm. Khi thuyền bị kéo vào cách mép lòng chảo đâu chừng dăm mét, nghe nước êm ả lạ thường, kinh hoàng không thể tả! Mãi một lúc sau, thuyền lơi dần ra, dạt dần xa cái lòng chảo ác quỷ hung tợn đó, chúng tôi mới tin chắc là mình còn sống.
Kỳ diệu thay, sự nổ lực vô biên được đền đáp xứng đáng. Rồi chúng tôi đưa bệnh nhân đi bệnh viện kịp thời sống được. Thời gian sau nghe nói lại, Trúc - chú chiến sĩ liên lạc ấy bị bệnh tái phát lần hai, không cứu được nên đã chết.

Sau nghĩ lại, chúng tôi có cơ may sống sót là nhờ cắt ngang phía dưới dòng nước xoáy. Mặt khác Nhẫn chiến sĩ chèo lái có sức khoẻ, tay chèo quá cứng cựa. Nếu không nó sẽ lôi thuyền vào tâm lòng chảo, nhận bọn tôi xuống đáy sông vài chục mét chiều sâu, rồi đẩy ra xa, xác bọn tôi nổi lên cách đấy phải bốn, năm trăm mét không chừng. Tôi nhận đinh nếu bị lật chìm, khả năng sống sót là 10% cho Nhẫn chiến sĩ giỏi sông nước duy nhất nói trên. Ba thằng còn lại sau đó xác nổi lềnh, nếu dân không vớt thì làm mồi cho cá rỉa.
Hỏi dân mới biết là dân không bao giờ họ dám chèo thuyền vào mùa mưa qua chỗ đó. Chúng tôi lính tráng quen kiểu trên rừng, muốn cắt đi đâu thì đi, có biết gì đâu.

Lần thứ hai qua suối trong đêm mùa lũ.
Chúng tôi từ bên này Thị xã chèo thuyền về trả cho dân bên kia sông và đi bộ về đơn vị. Không nhớ Nhẫn đi đường nào mà chỉ mỗi tôi và Vũ y tá cùng đi. Khi đến cầu để về Đại đội thì cầu đâu chẳng thấy, nước dâng tràn hai bên suối. Tôi và Vũ đi ngược lên, vòng lên rừng để tìm chỗ cạn qua. Trời sập tối, rọi đèn pin dò dẫm mà lội. Trước mắt là ụ mối nhấp nhô xen lẫn rừng cây lúp xúp, bước chân đi có lúc nước ngang bụng, có lúc tới vai tới cổ. Tính thôi vượt suối, quay lại thoái lui thì cũng vậy, chả biết đâu mà lần. U u minh minh, tiến thoái lưỡng nan. Gay nhất là Vũ không biết bơi, tôi đi trước dò đường, Vũ bám theo sau, cứ thế mà bương. Nước tới cổ thì vòng hướng khác, cứ thế mà đi mà lội, không ngừng nghỉ.
Ơn trời, về đến đơn vị chừng 10 đêm. Ban chỉ huy thấp thỏm chờ đợi. Anh Phú đại đội trưởng "quạt" tôi một tăng. Anh có biết thằng Vũ không biết bơi không mà dẫn đi kiểu đó, sẩy chân là chết, sao không ở lại ngủ nhờ nhà dân. Vựa mệt vừa nghỉ đến chuyện đi gian nan khổ ải nên tôi lên tiếng "cự lại"... Rồi cũng qua.

Chuyện sông nước chưa hết với tôi. Tiếp năm sau 1980, tôi đi công tác với bạn Campuchia, trên đường từ xã Ô Rư xây Kondal về xã Kro Sre Săng. Mùa mưa nên nước dâng tràn bờ suối. Tôi tự tin bản thân nên bơi đứng qua, do mang theo cái túi đồ thấm nước, cộng cây AK và băng đạn quá năng nên một lát sau tôi đuối chìm dần. Sợ bị kỷ luật mất súng nên tôi cố giữ nó, đến nổi chìm dần. Bơi hóa thành nín thở đi dưới nước. May là gần tới bờ bên kia người mới chìm, đạp chân dưới lòng suối mấy phát là cặp bờ chỗ cạn chứ không chưa biết ra sao. Xém tí nữa thì tôi đã thăm Hà Bá rồi !…

Cái sống và cái chết, không thể và có thể, đôi khi với thằng lính chỉ là sợi chỉ mong manh. Tôi, một thằng vô thần nhưng có số luôn được Bà thương tình nâng đỡ, có lẽ vì hắn chưa bao giờ làm điều ác với dân. Mình thoát chết nhiều lần nên nghĩ cái số mình trời không bao gì hại chỉ có mình hại mình thôi. Vậy đó. Ha.ha.

Tính mình không hề ngang bướng, rất tôn trọng nguyên tắc trên dưới, nhưng khi đã nổi máu thì gay gắt rất xốc, không kiêng nể dù là chỉ huy. Bao giờ cũng vậy, tôi luôn tự tin là mình ngay thẳng, chỉ một lòng một dạ vì cái chung, vì đơn vị. Không quản ngại trước khó khăn nào. Điểm tự phê phán là tính mình hay chủ quan, duy ý chí cộng với cái máu hiếu chiến muốn lập công, khoái phiêu lưu mạo hiểm, không thích đi theo đường mòn nên gặp chuyện nhớ đời…

Hình vị trí ngả 3 sông:



Hình người kể chuyện, phía sau là dòng sông Stung Treng




Thứ Hai, 10 tháng 10, 2022

Một ngày, hai lần chống lệnh Hà Bá hay là Hà Bá thương tình đỡ mấy thằng tui.

Lần thứ nhất thoát chết khi sắp rơi vào lòng chảo nước.
Mùa mưa năm 1979, Đại đội 4 chúng tôi đóng quân ở bản Tà Đẹt, ven sông Sê Kông. Đơn vị có một chiến sĩ liên lạc tên Trúc bị bênh sốt xuất huyết. Do Vũ y tá chưa kinh nghiệm, không biết được đây là bệnh có nguy cơ cao. Để lính nằm đơn vị một tuần, sau thấy nặng dần, da nổi mẩn đỏ và đái ra máu, mới đề nghị Ban chỉ huy đưa đi bệnh viện. Tôi lúc ấy là trung đội phó, mới tập tành biết võ vẽ chèo thuyền nên xung phong một tay chèo, phụ trách việc đưa bệnh nhân đi viện. Đi gồm có: Tôi, Vũ y tá, Trúc bệnh nhân và Nhẫn, gốc nghề biển. Chúng tôi mượn thuyền dân Hăng Khô Bản về, tổ chức chèo đi. Vũ y tá không biết bơi ngồi giữa, Bệnh nhân nằm trên sàn thuyền, Tôi đứng trước chèo mũi, Nhẫn giỏi đứng chèo lái.

Mùa nước lớn, nước đục ngầu phù sa, chảy cuồn cuộn. Thuyền chúng tôi xuôi dòng dọc bờ, đến quãng ngả ba sông hợp lưu của con sông Se Kong bắt nguồn từ Lào và Se San có nguồn từ Việt Nam sang. Chỗ nhập chung phía trên cách thị xã Stung Treng chừng 7 km, rồi chảy vào sông cả Mê Kông. Đến ngả ba, chúng tôi bẻ lái thuyền, cắt ngang sông Stung Treng để qua bờ phía bên kia là Thị xã, nới có bệnh viện 21 của Mặt trận 579. Tính là nước chảy mạnh, qua đoạn này thuyền trôi xéo dần về phía bến phà là vừa…
Ai dè, đến giữa sông, chúng tôi cảm thấy tay chèo càng lúc càng nặng, mũi thuyền chúi thấp dần, nghe tiếng nước sôi rào rạt ngày càng lớn. Chúng tôi ngó dáo dát, nhìn xem đó là hiện tượng gì?. Thì mẹ ơi! Trước mắt phía trên gần đó là một lòng chảo nước to gần bằng cái sân bóng mini ngày nay. Không ai nói với ai, hồn vía lên mây!. Tôi hét khản giọng với Nhẫn: chèo mạnh tay vào, cố lên, cố lên... Chúng tôi đem hết sức bình sinh chèo thuyền. Với tôi không phải như chèo bình thường mà đúng hơn là đập mái chèo xuống nước để nâng thuyền lên và đẩy mạnh cho nó rướn tới. Còn Nhẫn cầm lái nạy dầm chèo, ráng bẻ hướng thuyền chệch ra khỏi guồng nước. Tai tôi nghe nước ào ào ù ù xung quanh, có lúc lặng thinh. Nhìn vào dòng chảo thấy nó xoáy trôn ốc, cuộn vào tâm. Khi thuyền bị kéo vào cách mép lòng chảo đâu chừng dăm mét, nghe nước êm ả lạ thường, kinh hoàng không thể tả! Mãi một lúc sau, thuyền lơi dần ra, dạt dần xa cái lòng chảo ác quỷ hung tợn đó, chúng tôi mới tin chắc là mình còn sống.

Kỳ diệu thay, sự nổ lực vô biên được đền đáp xứng đáng. Rồi chúng tôi đưa bệnh nhân đi bệnh viện kịp thời sống được. Thời gian sau nghe nói lại, Trúc - chú chiến sĩ liên lạc ấy bị bệnh tái phát lần hai, không cứu được nên đã chết.
Sau nghĩ lại, chúng tôi có cơ may sống sót là nhờ cắt ngang phía dưới dòng nước xoáy. Mặt khác Nhẫn chiến sĩ chèo lái có sức khoẻ, tay chèo quá cứng cựa. Nếu không nó sẽ lôi thuyền vào tâm lòng chảo, nhận bọn tôi xuống đáy sông vài chục mét chiều sâu, rồi đẩy ra xa, xác bọn tôi nổi lên cách đấy phải bốn, năm trăm mét không chừng. Tôi nhận đinh nếu bị lật chìm, khả năng sống sót là 10% cho Nhẫn chiến sĩ giỏi sông nước duy nhất nói trên. Ba thằng còn lại sau đó xác nổi lềnh, nếu dân không vớt thì làm mồi cho cá rỉa.
Hỏi dân mới biết là dân không bao giờ họ dám chèo thuyền vào mùa mưa qua chỗ đó. Chúng tôi lính tráng quen kiểu trên rừng, muốn cắt đi đâu thì đi, có biết gì đâu.

Lần thứ hai qua suối trong đêm mùa lũ.
Chúng tôi từ bên này Thị xã chèo thuyền về trả cho dân bên kia sông và đi bộ về đơn vị. Không nhớ Nhẫn đi đường nào mà chỉ mỗi tôi và Vũ y tá cùng đi. Khi đến cầu để về Đại đội thì cầu đâu chẳng thấy, nước dâng tràn hai bên suối. Tôi và Vũ đi ngược lên, vòng lên rừng để tìm chỗ cạn qua. Trời sập tối, rọi đèn pin dò dẫm mà lội. Trước mắt là ụ mối nhấp nhô xen lẫn rừng cây lúp xúp, bước chân đi có lúc nước ngang bụng, có lúc tới vai tới cổ. Tính thôi vượt suối, quay lại thoái lui thì cũng vậy, chả biết đâu mà lần. U u minh minh, tiến thoái lưỡng nan. Gay nhất là Vũ không biết bơi, tôi đi trước dò đường, Vũ bám theo sau, cứ thế mà bương. Nước tới cổ thì vòng hướng khác, cứ thế mà đi mà lội, không ngừng nghỉ.
Ơn trời, về đến đơn vị chừng 10 đêm. Ban chỉ huy thấp thỏm chờ đợi. Anh Phú đại đội trưởng "quạt" tôi một tăng. Anh có biết thằng Vũ không biết bơi không mà dẫn đi kiểu đó, sẩy chân là chết, sao không ở lại ngủ nhờ nhà dân. Vựa mệt vừa nghỉ đến chuyện đi gian nan khổ ải nên tôi lên tiếng "cự lại"... Rồi cũng qua.

Chuyện sông nước chưa hết với tôi. Tiếp năm sau 1980, tôi đi công tác với bạn Campuchia, trên đường từ xã Ô Rư xây Kondal về xã Kro Sre Săng. Mùa mưa nên nước dâng tràn bờ suối. Tôi tự tin bản thân nên bơi đứng qua, do mang theo cái túi đồ thấm nước, cộng cây AK và băng đạn quá năng nên một lát sau tôi đuối chìm dần. Sợ bị kỷ luật mất súng nên tôi cố giữ nó, đến nổi chìm dần. Bơi hóa thành nín thở đi dưới nước. May là gần tới bờ bên kia người mới chìm, đạp chân dưới lòng suối mấy phát là cặp bờ chỗ cạn chứ không chưa biết ra sao. Xém tí nữa thì tôi đã thăm Hà Bá rồi !…

Cái sống và cái chết, không thể và có thể, đôi khi với thằng lính chỉ là sợi chỉ mong manh. Tôi, một thằng vô thần nhưng có số luôn được Bà thương Trời độ, có lẽ vì hắn chưa bao giờ làm điều ác với dân. Mình thoát chết nhiều lần nên nghĩ cái số mình trời không bao gì hại chỉ có mình hại mình thôi. Vậy đó. Ha.ha. 🤪
Tính mình không hề ngang bướng, rất tôn trọng nguyên tắc trên dưới, nhưng khi đã nổi máu thì gay gắt rất xốc, không kiêng nể dù là chỉ huy. Bao giờ cũng vậy, tôi luôn tự tin là mình ngay thẳng, chỉ một lòng một dạ vì cái chung, vì đơn vị. Không quản ngại trước khó khăn nào. Có điều phê phán là tính mình hay chủ quan, duy ý chí cộng với cái máu hiếu chiến muốn lập công, khoái phiêu lưu mạo hiểm, không thích đi theo đường mòn nên gặp chuyện nhớ đời…

Hình vị trí ngả ba sông và người kể chuyện, phía sau là dòng sông Stung Treng.


Thứ Tư, 29 tháng 9, 2021

Cạo cắn linh tinh... 27

 












Các mã số đầu... của những tỉnh thành rất lộn xộn.


Sao không thống nhất một số đầu cho dễ nhớ nhỉ?
Ví dụ:

Vì sao bộ ngựa còn gọi là phản chỉ dài tối đa 1 mét 8.

Được đặt ở nhà trên để quí ông uống nước trà đàm đạo và nghỉ ngơi, không dành cho phụ nữ. Phải "ba xoa, hai đập" trước khi leo lên cho nên nó cần ngắn để thò hai bàn chân ra ngoài và đắp bằng chiếu cho sạch.
Người có giày dép để nhá xèng lễ lạc và chụp hình thôi, ra đường đi chân đất đến nhà khách mới xổ đôi dép vô cho lịch sự, về nhà mình thì khỏi. - Đấy là văn mình Việt lúa nước.
Đấy là văn mình Việt lúa nước. hehe.
Hình đầu cái phản nhà mình của ông Nội để lại, hình còn lại mượn.








Cách ly ở BV Dã chiến Thới Hoà BD, không tệ như đồn đoán.

Mình hỏi, cô cùng dãy phòng trọ sau khi đã trải qua về kể lại.
- Chuyện sinh hoạt. ok. 120 ngàn đối với người lớn, trẻ em 80 ngàn. Ngày 3 bữa, phần ăn đổi món như bún, phở, bánh mì, thịt, cá, mực, tôm, trứng... và đồ ăn tráng miệng. Xe đẩy đến phát tận giường. Khu nào ở khu đó, đi lại trong phạm vi. Phòng tắm, cầu tiêu tập thể dùng chung, khá sạch sẽ. Có người thấy ăn uống sinh hoạt khá nên muốn ở lại thêm, thành ra người ta quy định ở phải đóng tiền...
- Chuyện xét nghiệm thì vô chừng, chả biết mà lường. Từ nhà lên, có người vài ngày sau test nhanh, có người nửa tháng chả thấy. Ai muốn sớm về nhà thì liên tục yêu cầu, mới được test. Đến ngày thứ 10, test sâu PCR, ai âm tính thì được về. Người cách ly không triệu chứng thì y tế không phát thuốc, ai có thì cá nhân tự dùng hoặc đau gì đó thì lên y tế mà xin. Khu cách ly tập trung có 5.000 giường, nhân viên y tế quá tải đâm lạnh nhạt, ai hỏi gì cứ bảo về chờ chừng nào có gọi test thì đi. Thời gian cách ly không phải ai cũng như ai, hình như có người, họ quên luôn í.
Theo mình biết quy định mới của Bộ Y tế, xét nghiệm sâu PCR dương tính mới xác định là bệnh nhân F0. Trên thực tế, hễ người ta xét nghiệm nhanh 2 lần mà dương tính thì mặc định F0 với Covid. Bắt buộc dân phải đi cách ly tập trung một thời gian, đến khi test sâu PCR âm tính thì tha về.

Hú lên một tiếng gọi mời

Hú lên một tiếng gọi mời
Những thằng chơi được ... nghỉ chơi thình lình !
Hú lên một tiếng gợi tình
Những nàng coi được ... mất linh hết rồi !
Xuân tàn còn mỗi... Con thoi !
Tơ lòng buộc lỏng vẫn hoài ... đong đưa !

Bản quyền Phú Đặng, Thợ cạo xin phép chỉ lái 1 chút xíu. hehe.

Tìm kiếm Blog này