Tim thông tin blog này:

Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2019

"Chơi 1 qủa lựu đạn, bắn 1 trái M79, tim như ngưng đập!"

.... Từ xa, bắt đầu nghe có tiếng động, tôi hạ thấp người, nhẹ nhàng tiếp cận sát hơn trong điều kiện địa hình cho phép. Dừng lại, tìm một gốc cây, xung quanh là vạt cỏ rừng cao tầm 5 tất, nằm nghe ngóng, chờ hội quân. Cách chỗ tôi nằm áng chừng hơn 10 mét, phía bên kia lùm cây lớn, chỉ nghe tiếng 2 tên địch đang nói chuyện lao xao. Thật lạ! Chờ mãi 15 phút, không thấy bóng quân ta cùng đến...
Bỗng nghe tiếng động chặt cây rồi nghe giọng nói của 2 tên kia lớn dần vang vang trong rừng vắng. Tôi nhìn thấy chúng vòng qua khỏi lùm cây. Một thằng vác súng trên vai, một thằng tay không, chúng vừa đi, vừa ngước nhìn lên, có lẽ định chặt cây hay kiếm dây leo gì đó. Trời ạ! chúng nhè đi ngay về hướng mình đang nằm. Tình thế căng như dây đàn, tim tôi đập thình thịch. đầu nghĩ thoáng qua: không thể di chuyển để né được, nó sẽ thấy. Thôi một sống hai chết vậy! Nhưng không sợ lắm vì mình chủ động thấy nó, ngược lại nó không hề biết minh đang tính luột nó!. Ngặt nỗi, súng M 79 bắn ở cự ly gần, đạn chưa chắc đã nổ. Tôi quyết định đánh lựu đạn trước, bắn M 79 sau. Tôi rút chốt trái lựu đạn của Mỹ, sẵn sàng.
Chúng bước tiếp, khoảng cách nhau còn chừng 8 mét. Không thể nào khác, tôi bung thìa cho lựu đạn điểm hoả trên tay trước. Ý nhằm để lựu đạn chạm đất là nổ. Không cho địch có thời gian nằm xuống né mảnh, nó có cơ hội sống sót, sẽ diệt mình!
Tôi rướn người ném vội quả lựu đạn tới. ‘Bốp’ – “Bịch’. Eo ôi! Quả lựu đạn quăng trúng gốc cây nhỏ trước mặt, dội lại rớt xuống, chếch sát phía sau lưng, cạnh tôi. Lúc này, hồn vía lên mây, tim như ngưng đập. Lẽ ra lúc ấy, tôi lăn người để tránh nổ thì còn cơ may sống sót. Ngược lại, do quá hoảng hốt, tôi sợ khẩu AK của tên kia sẽ khạc đạn về mình. Trong đầu tôi lúc đó: chỉ duy nhất một ý nghĩ là nó phải chết thì tôi mới sống được! Nên nhoài người ra sau chụp lấy quả lựu đạn ném tiếp lần hai về hướng địch. 

Chiện dại: Vùi lửa quả cối lấy chì và cạy đầu đạn M79 ra coi.

Khi bé, Nhà gọi mình là thằng Cu em. 
Lúc ấy khoảng chừng 4 tuổi chi đó, mình đã biết đi chận bò. Ngày nọ, ra đồng nhặt được một quả bự nặng chịch (cối 61) đem về. Hí hửng khoe: Má ơi, quả này lùi lấy chì nhiều lắm tha hồ để câu má à!.
Bà già đang nấu, dân quê đâu biết gì nên không cản ông con. Thằng Cu em đưa vào bếp lửa vùi dưới tro than. Một lát sau nghe "bụp" một phát, nồi canh lật ngang, tro bui bay mù. May thiệt, nó mà nổ thì hai mẹ con đã banh xác.
Lớn lên học tới lớp 11 vẫn còn ngu!.
Mình cùng chúng bạn đi chơi dã ngoại. Ngang qua ruộng dưa vắng chủ, cả bọn vặt trộm, cạp nhồm nhàm, cười ha hả. Mình bỗng thấy đầu quả đạn M79, đầu chóp mạ vàng trông rất đẹp bắt mắt! Trước đó có nghe người lớn bảo: nó tinh vi lắm.
Mình tò mò, thế là một mình ngồi hì hục cạy vỏ ra coi. Quả đúng vậy, bên trong nhìn rất phức tạp có mấy lớp mỏng vòng răng cưa bằng nhôm. Sau này mới biết đó là bộ phận tự động. Đạn bắn ra từ súng chưa nổ vì chưa đủ tua, nếu thêm đủ vòng quay là nó nổ.
Eo ôi! Nhìn lại đời mình, lão thoát chết biết bao lần bỡi cái ngu vô đối và liều mạng vô chừng!. Nhưng lúc nào cũng có Bà đỡ. hehe
Ảnh minh hoạ: quả đạn cối 61ly và bên trong đầu đạn M79

Thơ - Boạn phương xa, sô reng rứa hè?

Tau hủa thiệt reng không dề rứa hỉ
Mi lồm chi moà tệ rứa hở mi
Mi đi miết tau chờ hùa béc mệt 
Dề quê đi hẹn gặp nhậu như ri
Có bọn nớ tết chừ lâu mới gặp
Rứa mi hè ..tranh thủ dề chơi dui
Mấy đứa hén nhắc mi hùa mi hỉ
Boạn bè thương.. mi đừng có bùi nhùi
Dề đi mi en bê thui Cầu Mống
Rẽ Hội An en bánh đập Cẩm Nam
Đến Thăng Bình...chố lươn xanh đẹt sản
Mi còn chê mi núa chổ mô hơn
Dề bãi Rạng en cá chùn xanh nướng
Cén ớt xanh...chấm mắm nhĩ Nôm Ô
Ghé Hội An thưởng thức món Cô Lầu
Dề đi mi en món chi cũng tuyệt
Thịt heo mụa quê mình thơm ngon thiệt
Mì Quảng nôm en nhớ miết , nhớ hùa
Rôm chiên dòn đẹt trưng ngon chi lạ
Bún cá Ngừ hương dị ngọt cai chua
Dề đi mi hái mít non dô trộn
Đậu phụng rang...thơm phức nhúm rau mùi
Thịt goà toa xé phay... nồi chố nóng
Mồi bô loa... đổm bổ nhậu ngon dui
Dề đi mi ...ruột doà tau xồ nghệ
Xồ hến hành xúc bánh tráng mê ly
Cá Nục hấp tiệt dời rau mún cún
Nhậu ngon hùa mồi quá đã nghen mi
Dề đi mi ...cá Tràu hấp ...rau dườn
En kành bụng ún rựu lò nghiên chất
Dề quê mình tình cổm ngừi chân thật
Mi không dề... reng chi lạ mi hè ?
Bô chừ dề núa phát một tau nghe
Dề đi mi ... không con mình mất gốc
Dề thăm quê thăm boạn bè doòng tộc
Đừng để ngừi...hủa reng tệ rứa mi?
St
Tụa thơ, nẫu đẹt.

Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2019

Tín ngưỡng chính trị của người Hoa

Trong tiếng Hán-Việt, Chợ Lớn (khu vực quận Năm và quận Sáu bây giờ) gọi là Đề Ngạn, phát âm theo tiếng Quảng Đông là Thày Ngòn. Mà Thày Ngòn dịch ra tiếng Nam Bộ chính là Sài Gòn. Nguyên thủy, trung tâm Sài Gòn nằm trong Chợ Lớn bây giờ, khu vực mà người Khmer gọi là Prei Nokor. Sài Gòn cũ lúc đầu (thế kỷ 17) chỉ là một ngôi làng quê hẻo lánh, trong khi đó thành phố Nam Vang đã phát triển lắm rồi.
Còn khu vực Sài Gòn mới như bây giờ ta thấy có chợ Bến Thành, có quận Một và quận Ba, thì ngày xưa người Khmer gọi là Kas Krobei, người Việt gọi là Bến Nghé.
Hôn nhân chính trị giữa công chúa Ngọc Vạn và vua Chân Lạp Chey Chetta Đệ Nhị diễn ra vào năm 1620 với món quà cưới tặng cho chúa Nguyễn là khu Chợ Lớn bây giờ (Prei Nokor/ Sài Gòn cũ/ Thày Ngòn). Năm 1623 chúa Nguyễn yêu cầu con rể cho lập hai trạm thu thuế, một tại trung tâm Prei Nokor và một tại Kas Krobei. Lúc đấy khu vực Prei Nokor chỉ có một ít người Miên và một ít người Việt.
Năm 1679 nhóm người Hoa “phản Thanh phục Minh” được chúa Nguyễn giới thiệu với vua Chân Lạp để tới vùng Cù Lao Phố (nhóm Trần Thượng Xuyên) và vùng Mỹ Tho (nhóm Dương Ngạn Địch) lập hai thương cảng có tên Nông Nại Đại Phố (Cù Lao Phố) và Mỹ Tho Đại Phố. Trong khi đó ở Kiên Giang và Cà Mau, một người Hoa khác là Mạc Cửu đã làm quan cho Cao Miên và lấy đất của chính quyền Nam Vang lập khu dân cư, mở sòng bài dọc theo bờ biển vịnh Thái Lan từ Sihanouk Ville tới Cà Mau, mở thương cảng ở Hà Tiên… rồi mới đem đất Cao Miên đó nộp cho chúa Nguyễn.
Do đó, sau này một số người Hoa ở Nam Bộ thờ cúng Trần Thượng Xuyên và Mạc Cửu, họ cho rằng tổ tiên họ có công đầu khai phá đất này. Họ không thờ Nguyễn Hữu Cảnh.

Người Khmer Krom đòi Nam Bộ là 'vô lý'

Tiến sỹ Nguyễn Văn HuyGửi cho BBC từ Pháp
17 tháng 9 2014
cộng đồng người Khmer Krom tại Campuchia đã liên tục tổ chức nhiều cuộc biểu tình trước sứ quán Việt Nam phản đối chính sách đất đai của Việt Nam.
Nguyên do của những cuộc xuống đường này là phát biểu của ông Trần Văn Thông, tham tán sứ quán Việt Nam tại Phnom Penh, nói rằng miền đất Nam Bộ thuộc về Việt Nam từ lâu trước khi Pháp chuyển giao lại cho Việt Nam.
Trả lời phỏng vấn đài BBC ngày 09/09/2014, ông Thach Setha, Chủ tịch Cộng đồng Khmer Krom ở Campuchia, cho biết :
"Chúng tôi không đòi lại đất, mà chúng tôi muốn gửi thông điệp tới chính phủ Việt Nam, yêu cầu họ phải tôn trọng chủ quyền của chúng tôi, không được can thiệp vào công chuyện của chúng tôi.

Hôn phối của người Miên ở biên giới.

Châu Đốc có nhiều người Miên. Người Miên Châu Đốc đi qua đi lại biên giới, đi xe qua thị xã Tà Keo, cảng Sihanouk Ville hay lên thủ đô Nam Vang dễ dàng chớ không phải khó khăn như người Miên Trà Vinh, Sóc Trăng sau năm 1979 mới có thể đi Nam Vang dễ dàng.
Người Miên có tiền hay có thế lực ở Thất Sơn hay Châu Đốc ưa cho con cái lên Nam Vang học trung học chương trình Pháp chớ không đưa lên Sài Gòn. Khoảng cách đường sông Châu Đốc- Nam Vang gần hơn Sài Gòn, đi ghe đò theo sông Cửu Long lên Nam Vang khá thuận tiện. Đi bằng đường bộ lên Nam Vang cũng dễ dàng và cự ly ngắn hơn đường bộ Châu Đốc- Sài Gòn.
Thời Sihanouk chưa bị lật đổ tức trước năm 1970 đường sông và đường bộ bên Miên an toàn hơn bên phía Việt Nam đang có chiến tranh.
Hiện nay đi về Châu Đốc không còn phải qua phà nữa do đã có cầu Mỹ Thuận, cầu Vàm Cống. Tuy nhiên thời gian đi xe từ Châu Đốc lên Nam Vang cũng vẫn nhanh hơn Châu Đốc- Sài Gòn nhiều. Đó là lý do người Miên Châu Đốc vẫn dễ gắn bó với Nam Vang hơn là gắn bó với Sài Gòn nếu tính kỹ từ hồi Pháp thuộc cho tới thời bây giờ.

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2019

Cạo cắn linh tinh... 2



Có một lần Đại uý què húng chó cả gan hù doạ Thủ tướng Hun Sen

ĐẠI ÚY QUÈ NHẮN THỦ TƯỚNG ĐỈNH CAO: HUN SEN, ÔNG HÃY LIỆU HỒN !
Thưa ông Hun Sen và độc giả,
Sau khi biết kết quả Hội nghị các bộ trường Asean, dư luận Việt Nam phẩn nộ với đối sách của chính phủ Campuchia, ông có thể xem thêm giới bloggers đánh giá ông ở Đây.
Tôi suy nghĩ rất nhiều về hàng vạn đồng đội mình qua các thời kỳ. Những chàng trai mặt còn lông tơ đã bỏ xác xứ người. Máu, mồ hôi của họ đã thấm đẫm, rải khắp đất nước Campuchia. Người còn lại trở về Tổ quốc với vết chân tròn trên cát, mang theo mầm sốt rét, di chứng bệnh tật ... được cái gì cho ngày hôm nay?
Tôi đã viết lời nhắn này hơn tuần rồi, nhưng phân vân liệu mình có tư tưởng sô vanh nước lớn và ngạo mạn với ông chăng? Nghĩ lại, từ góc độ cá nhân, chẳng thay mặt cấp nào, sao không nói với ông, người từng cầm súng chiến đấu như chúng tôi, có thời chúng ta cùng một hướng, đã từng trả giá vì chiến tranh. Nói thẳng nói thật thì ngôn từ có lẽ khó nghe, mong ông thấu hiểu...
Dẫn chuyện:
Trước khi sang Campchia tôi từng ở đơn vị làm nhiệm vụ xây dựng lực lượng cách mạng cho quân khu Đông Bắc Campuchia trước 1979, đã từng chiến đấu, công tác 7 năm ở đất nước ông. Trung thành với lời dạy của Chủ tịch Hồ Chí Minh của đất nước tôi, đã luôn coi "Giúp bạn chính là tự giúp mình". Là người ghét tư tưởng nước lớn và nằm trong số ít người thực sự tôn trọng đất nước, con người Campchia, tôi có đồng chí, đồng đội, có cha mẹ nuôi, người yêu là người Khmer. Tôi là người cầm súng có lý tưởng, đã tận tâm cống hiến vun đắp hết mình vì sự đoàn kết bền vững của hai dân tộc Việt nam - Campuchia...

Chuyện giữ súng ngắn để thanh toán với đời.

Lão xem tin tức, biết mấy trường hợp người dân bức xúc nổ súng ở VN và ở TQ. Người "đáng" chết thì không chết, mà đòm ngay đơ những người khác cùng chỗ làm với kẻ ức hiếp . Khi bị dồn nén, cơn nóng giận lên đỉnh điểm thì người ta mất đi sự tỉnh táo, sáng suốt gây oan mạng. Thật tội lỗi. oái ăm đời! Lão mà xử thì tính toán mọi tình hướng như đánh nhau với địch í.
Nhớ lại chuyện mình. 
Với lão, súng ngắn không phải là bạn. Hồi ở K dù lên đến cấp thượng uý nhưng vẫn khư khư bên mình khẩu AK muôn thuở nặng chịch. Chả màng súng ngắn vì nghĩ thứ đó để giải quyết khâu oai chứ đánh đấm gì khi hữu sự. Vả lại có khi về phép, mang nó theo cho oách, biết đâu khi tức khí bắn sảng rồi đi tù. Quên để trộm mất thì bị kỷ luật, chứ chẳng chơi !
Khẩu ru lô của Mỹ, mình có được và rất thích. Do anh trợ lý tác chiến đơn vị cho mượn, sau ảnh mất, nghiễm nhiên thuộc về mình. Lão từ CPC về mang theo nó và 2 quả lựu đạn để làm kỷ niệm. Lựu đạn thì cho ông anh ruột đánh cá. Còn súng cũng có định bụng: "Tao hiền thôi, chưa bao giờ công thần gây chuyện với đảng, chính quyền địa phương. Chưa bao giờ mất lòng hàng xóm dù là đứa con nít. Nhưng thằng nào dồn tao vào chân tường thì mạng đổi mạng. Mà không chỉ một cho phí công nếu nó có bè với nhau".

Vì sao lão không tin thuốc Đông y, thuốc Bắc, thuốc Nam!

Dân ta thường nói: Có bệnh thì vái tứ phương hay Phước chủ may thầy!. Nhiều người có tâm lý theo hướng đó, nhất là ở nông thôn. Trị bệnh mà như đánh đề, chơi xổ số!.

Lão tin bất kể loại nào đều có nguồn gốc từ thực vật, động vật, hoá học... có bất kỳ ở đâu trên thế giới mà Tây y họ chưa biết cả. Các loại thuốc hiện hành được chiết xuất bào chế cũng từ nguồn ấy. Các viện khoa học luôn nghiên cứu nát óc để khám phá cho ra đời thuốc mới. Các hãng dược phẩm vì lợi nhuận nên tung người thi nhau săn lùng nguồn thuốc mới. Chỗ nào họ chả có mặt, sao không biết?.

Thuốc "đông tây nam bắc" dạng thô, uống nhiều vị kết hợp, đồng nghĩa người bệnh phải nạp vô người những chất kèm theo không cần thiết, thậm chí có hại cho người bệnh. Chưa loại bỏ hết độc tố trong đó nên rất nguy hiểm cho người bệnh. Chính vì vậy đơn thuốc uống kéo dài để hoá giải dần độc tố. Chưa kể các loại "thuốc dược" hầm bà lằng của lang băm, thầy cúng, thầy mò,...

Tây y cũng có chuyện, hãi nhất là vừa dứt bệnh này thì đẻ ra bệnh khác. Do bác sĩ hành nghề "chụp giựt" cứ theo phác đồ điều trị mà bổ lên đầu, ít ai hỏi tiền sử bênh nhân, ra toa không dặn kỹ chứ không phải do nền y học.

Tìm kiếm Blog này