Tim thông tin blog này:

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2020

Ghi nhớ vài chi tết về nạn dich SARS tại VN năm 2003.

Có 63 người nhiễm bệnh thì trong đó có 35 người bị là y bác sĩ, tất cả đều công tác tại Bệnh việt Việt - Pháp Hà Nội. Có 6 người chết, 1 bác sĩ của Tổ chức Y tế Thế giới là Carlo Urbani làm việc tại VN, sau đó chết tại Thái Lan, người có công phát hiện, báo cáo cho WHO và khuyến cáo chính phủ VN. 5 người còn lại bị chết, có 2 bác sĩ người Pháp (1 người gốc Việt), 1 bác sĩ và 2 điều dưỡng người Việt.
Tất cả đều bị lây vi rút từ bệnh nhân đầu tiên là ông Johny Chen, người Mỹ gốc Hong Kong. Có người do điều trị chăm sóc cho bệnh nhân, có người do làm việc gần khu vực. Do ban đầu chưa biết đấy là chủng vi rút mới nên sơ suất trong việc tiếp xúc với bệnh nhân.
Tất cả bệnh nhân nhập viện đều được điều trị khỏi. Việt Nam là nước đầu tiên công bố đã khống chế dịch SARS. "Bí quyết" của Việt Nam chỉ điều trị triệu chứng, rồi mở rộng cửa sổ, cửa đi của buồng bệnh cho thông thoáng.
Từng có đề nghị truy tặng danh hiệu liệt sĩ cho những nhân viên y tế đã mất trong dịch SARS năm ấy nhưng chưa được chấp thuận.
Một bảo vệ Bệnh viện Việt Pháp, thắp hương miếu thờ 6 bác sĩ, nhân viên y tế đã qua đời vì đại dịch SARS 2003 .
(Tóm tắt từ nguồn báo Tuổi trẻ và En.wiki...)

Thơ và ảnh: viếng đồng đội

Tớ đến muộn
Bạn ơi bạn ở chỗ nào
Rừng xanh hiểm trở toàn rào với cây
Cuối cùng tớ cũng đến đây
Nhớ lại ký ức những ngày tháng nao
Lòng đau xúc động nghẹn ngào
Bao nhiêu kỷ niệm tớ nào có quên
Hôm qua xe chạy tuyến trên
Tớ đi nhầm tuyến thế nên muộn giờ
Để bạn phải đợi phải chờ
Giữa nơi rừng rậm bơ vơ một mình
Bạn ơi nếu bạn có linh
Báo mộng tớ biết chỗ mình nằm nha
Tớ sẽ đưa bạn về nhà
Với cha với mẹ với bà với ông
Ở nhà vợ bạn đang mong
Bao năm tìm kiếm mà không thấy gì
Nước mắt cứ chảy trên mi
Tớ có quà nhé nhận đi bạn hiền

Tác giả: Trương Đình Đại

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2020

Chiện lũ tui "coi cọp".

Nhớ lại ngày còn bé ở cái thị xã Kontum heo hút. Chỗ tui ở gọi là dãy liên kế (còn gọi là phố chợ, nghe cho oách), mặt tiền nhà là chợ, mặt hậu sau lưng giáp với rạp xi nê... Lũ nhóc trai bọn tui ngoài giờ học thích đi tắm sông, chơi đánh vụ, bắn bi, đánh đáo, tạt lon, lật hình... ngoài ra là mê xi nê. Dưới con mắt trẻ thơ là thế giới ly kỳ, hấp dẫn, thèm chảy nước miếng! Nào là phim chưởng kiếm hiệp Hongkong, cao bồi phi ngựa bắn súng, điệp viên 007 Mỹ, thần thoại Ấn độ, Kingkong Nhật...
Thỉnh thoảng, mấy ông chính quyền chiếu phim ở sân vận động cho dân coi thì thế nào hàng đầu ngồi xổm cũng có đám con nít lu xa bu giành chỗ gần nhất. Xem đâu có đã nên thường ngày coi ké phim rạp thôi.
Cái rạp này thỉnh thoảng cho thuê các đoàn về diễn cải lương, đôi khi kiêm cả đại nhạc hội. Nào Minh Cảnh, Lệ Thuỷ, Mỹ Châu... ca mùi mẫn. Có ông Trường Xuân đầu trọc lóc chuyên đóng vai quan Tàu Ô dữ tợn, gian ác. Đại nhạc hội có nhảy sexy nữa chứ, ôi rạo rực trong người. Đám con trai lớn thì leo tường rào cao, nhảy dù vào phía nhà vệ sinh rồi lẻn vô rạp. Bọn con nít đâu dám bắt chước các đại ca nên đành đứng chầu chực canh me trước cửa rạp cho đến gần hết phim, hết tuồng. Để được người gác cửa thương tình thả giàn, cả bọn ùa vào, có ghế trống thì nhào đại vô, không thì đứng coi đoạn cuối vô cùng ác liệt. Thời lũ tui lấy đâu có tiền đi xem cho đàng hoàng. Gia đình, người lớn chỉ cho vài đồng ăn uống vặt linh tinh như đá bào xi rô, gỏi đu đủ, mía ghim, bánh quế, kẹo đậu phộng... mà con nít ngày nay chê.

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2020

Nói về Lực lượng 47

Cạo cắn linh tinh... 8

Biếm hoạ: Trên xương máu cựu chiến binh


Một đơn xin phép đi đường năm 1976

Lý do là về quê giỗ cha.

(hình chôm trên mạng)

Chuyện “Một khúc tâm tình của người Hà Tĩnh”

Trần Thái Trung
·
Người ta kể, nhạc sỹ Nguyễn Văn Tý viết “Một khúc tâm tình của người Hà Tĩnh” xong, đưa cho NS Thu Hiền hát. Nguyên câu mở đầu nhạc sỹ viết “Đi mô cũng nhớ về HT”, nghệ sỹ Thu Hiền bàn ông thêm vào từ “chơ” và “rồi” vào câu hát cho dễ hát, mang âm sắc Nghệ ngữ. Ông đồng ý và câu “Chơ đi mô rồi cũng nhớ về HT” chính thức được công bố cho đến giờ.
Cũng nghe kể, bản gốc bài hát ông viết “Trâu ơi theo đàn ta về đồng cỏ mênh mông”. Nhưng khi hát lên, ca sỹ luyến láy thế nào đó nên người nghe cứ nghe thành “Trâu ơi theo đảng ta về đồng cỏ mênh mông”. Bị nhắc nhở, ông vội sửa từ “đàn” thành từ “bầy” trong câu hát đó.
Sau này Hà Tĩnh có một vị quan đầu tỉnh tên Đàn, dân HT nhiều lúc vui mồm cũng gọi Đàn thành Bầy.
Người Hà Tĩnh tha phương khắp nơi, mỗi khi gặp nhau, họ lại cùng nhau hát bài này, gọi là bài “Hà Tĩnh ca”. Chỉ có điều, câu hát “Ai hôm nay xa khơi buông lưới” họ lại sửa thành “Ai đi mô cho tui theo với”.
Để cho đến giờ, người vùng khác họ vẫn hát “Chơ đi mô rồi cũng thấy người Hà Tịnh”

Anh Bảy cười em cười, anh Bảy chỉ em chỉ.

Cái này mình kéo đám mây về được nè anh Bảy!

Đại úi guè đấu với luật xư & phiên toà bỏ túi.

Vụ xử Nguyễn Bắc Son cùng hạm đội vừa qua, phiên toà kéo dài, cho đến khi hắn hội ý với người nhà nhả ra 66 tỷ thì Toà tuyên bố bản án nhanh chóng. Hiểu rằng: hai bên, giữa toà với thằng luật sư và thân chủ cò kè bớt một thêm hai, rồi mới kết thúc. Chiêu trò do đám luật xư thầy dùi đạo diễn, chứ hắn biết cái mẹ gì! Từ đại sự, lão nghĩ lại chuyện nhỏ của mình, kể các bạn nghe vui.
Chuyện thế này,
Năm kia, bà xã lão bị Công ty (mới thay đổi chủ) cho nghỉ việc ngang cái rẹt. Lão giận quá bảo vợ khiếu nại... Thế là họ ra công văn gọi đi làm lại. Nhưng bà xã cảm thấy bị xúc phạm nên nghỉ luôn. Mình bảo bà uỷ quyền cho tui lãnh ấn tiên phong đi kiện. Hoà giải cấp cơ sở, nắn gân không xong nên kiện ra Toà án thị xã. Bên Công ty thuê luật sư, lão chả ngán! Bỏ một tuần lên mạng tìm hiểu Luật lao động và các nghị định. Đơn từ viết tới viết lui mấy lần, chấm phết chuẩn đét! Lão đòi bồi thường cho nguyên đơn 45 triệu. Trong quá trình tiếp xúc, thấy lôm côm, mình nóng máu xì nẹt cả Giám đốc công ty lẫn chú Luật sư và cô Thư ký toà án. Con giám đốc Cty trong hoà giải, nó hù... mình chửi: đồ đàn bà nhiều chiện (xin lỗi các bạn nữ) nói trật ngoài vấn đề đang khiếu nại. Với tay luật sư thì khuyên bảo lão, mình bảo: chú biết luật còn công dân ngu à, lo bảo vệ thân chủ của chú đi. Con bé thư ký thì chậm trễ, ghi biên bản không đúng lời khai nên mình chỉnh luôn. hehe. Thủ tục kiện cáo nhiêu khê, giấy tờ lằng nhằng mất ba tháng mới ra Toà xử.
Ngày ra Toà, giấy mời 7h30 sáng có mắt. Đúng giờ lão đến, chẳng thấy ma nào nên lấy điện thoại ra chụp hình và quay cảnh Toà bê trễ. 30 phút sau, Bộ sậu mới kéo nhau vào.

Tìm kiếm Blog này