Tim thông tin blog này:

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Quân tình nguyện VN đã sống và chiến đấu như thế nào...(XVII)

Mấy ngày sau thì chúng tôi có lệnh rút ra khỏi Phnom Penh trở về căn cứ bên núi Novea kết thúc chuyến công tác , trước lúc đi khỏi khu vực này và không bao giờ đơn vị quay trở lại đây nữa chúng tôi có vào chào hỏi tạm biệt những người dân sống tại đây , những ngày ở đây tuy không va chạm tiếp xúc nhiều với dân K nhưng ít nhiều cũng có nhờ vả gây phiền hà cho họ hơn nữa sống gần nhau cũng sinh tình cảm .
 Chiều hôm trước nhóm chúng tôi rủ nhau vào chào tạm biệt gia đình người K ở gần bên cạnh mà chúng tôi hàng ngày vẫn vào tắm nhờ , họ có vẻ lưu luyến chúng tôi họ nói nhiều lắm chúng tôi không hiểu nhưng cũng đủ để hiểu họ nói những lời chia tay tốt đẹp với chúng tôi . Chúng tôi mong cho họ có cuộc sống bình yên và chúng tôi lại trở về với thân phận của những người lính chiến .
 Em yêu anh bộ đội VN . Đó là lời nói lúc chia tay của em gái K nói với tôi và đám anh em C2 lúc đó cười ầm lên khiến em ngượng cúi đầu chạy thẳng lên nhà còn tôi thì luống cuống ngượng ngùng trước đám anh em nghịch như quỷ này .

 Sáng hôm sau xe đến đón chúng tôi lúc khoảng 7h rồi theo đường cũ trở về căn cứ , từ đây bắt đầu một cuộc sống mới với nhiều thay đổi của nhiệm vụ cũng như mọi sinh hoạt khác của lính C2 chúng tôi .
 Về cứ Novea được mấy ngày thì anh Tập CTV đại đội đi phép về đơn vị , những món quà cùng tin tức miền Bắc là thời sự nóng hổi lúc đó trong toàn D7 , anh ấy dành cả tuần chỉ để đi đưa thư cùng tin tức gia đình cho anh em đồng hương đồng khói Hải hưng , lính cùng đoàn 1974 với anh ấy chưa từng 1 lần về phép thăm nhà sau từng đó năm và đi qua 2 cuộc chiến tranh nên ai cũng mong ngóng tin nhà , anh ấy đến với bạn bè trong E chia sẻ cùng anh em khác những tin tức nơi quê nhà , hình như anh ấy có tranh thủ cưới vợ trước khi đi về đơn vị , ngày đó mấy ông SQ cưới vợ vội vàng trước khi về đơn vị và giấu nhẹm chuyện đám cưới chắc sợ anh em biết mà " truy sát " đến tận cùng cái đêm tân hôn ra sao ? 1,5 tháng nghỉ phép cả đi lẫn về mà các ông này làm được khối việc , nào là yêu và cưới vợ , kịp tặng cho vợ cái bụng to , sửa lại cái chái nhà cho phòng tân hôn thêm phần thi vị , trước ngày đi còn lát cho vợ cái sân gạch để còn có chỗ phơi thóc , rồi những việc công tác của đơn vị nữa chứ nào điều tra lý lịch kết nạp Đảng cho ai đó với thăm hỏi gia đình anh em khác chưa có điều kiện về thăm nhà , lúc về đơn vị thì khiêng vác quà cáp hộ anh em khác ít nhiều thân nhân họ cũng muốn gửi chút quà cho con em đang cầm súng ở cái nơi xa ấy , thôi thì kín lịch thời gian và 1,5 tháng nghỉ phép là luôn thiếu chẳng mấy ai đi phép đúng thời gian cả có ông bầy hầy đi phép gần 2 năm mới về đơn vị , cưới vợ sinh con và chờ ăn đầy năm thằng cu xong mới lò mò về đơn vị , thì đến kỷ luật là cùng chứ làm gì nữa không lẽ mang mấy ông đi phép về muộn ra mà bắn . Ngày đó mới có lệnh các SQ thay nhau đi phép , anh A trả phép xong thì mới đến lượt cho anh B đi phép vì vậy trước khi anh A đi phép thì anh B dặn dò cẩn thận : Đi vào nhanh nhé để tao còn được đi phép , rồi ông B mong ông A về đơn vị còn hơn mong mẹ về chợ , lúc đó SQ lính 74 mới bắt đầu được nghỉ phép thì những thằng lính cỡ chúng tôi đừng bao giờ hy vọng chuyện phép tắc .
 Một hôm anh Lịch tập tễnh về đơn vị , lúc đó tôi đang ngồi trong nhà C bộ nhìn ra con đường từ D về C2 , bóng ai đó men theo bụi tre cạnh hồ nước với bộ quân phục bạc màu nhìn dáng quen quen , ôi anh Lịch tôi chạy vội ra đón anh chỗ cái khoảng trống ngay đường xuống hồ nước , anh cười hiền nhìn tôi cái thằng em đã cùng anh đi qua một trận đánh có 1 không 2 trong lịch sử C2 ngày còn ở BG , anh em chúng tôi dù rất ít thời gian ở bên nhau nhưng lại có nhiều kỷ niệm mà lính C2 hiện còn tồn tại không mấy người có được , thậm chí số lính bổ sung sau này cho chiến dịch GP có thể từng nghe tên nhưng không biết anh Lịch là ai . Qua câu chuyện của anh về thời gian sau đó tôi được biết :
 Sau khi bị thương rất nặng lúc đó anh Lịch mê man bất tỉnh không còn biết trời đất gì nữa , vận tải D7 kịp thời cáng anh ra khỏi chốt rồi chuyển lên phẫu E , cũng may là chuyển ra ngay lúc đó nếu để chậm khoảng nửa giờ nữa thì có lẽ anh Lịch sẽ chung số phận giống số anh em thương binh khác còn nằm lại chốt , qua viện các cấp rồi về viện 175 SG rất may khi đó anh được chuyển bằng đường hàng không ra viện 103 ở Hà đông lúc nào không biết , khi tỉnh dậy được đã thấy mình nằm tại miền Bắc rồi và hiện nay đang nằm ở trại ăn dưỡng chờ chế độ , anh quay về đơn vị lấy giấy tờ sinh hoạt Đảng cùng một số thứ khác còn ở đơn vị , anh Lịch nói sơ qua về tình hình khó khăn của miền Bắc lúc đó và người lính thương binh trở về với 2 bàn tay trắng thì nó khó khăn đến mức nào , giống như lớp lính chúng tôi , rời ghế nhà trường là cầm súng nghề nghiệp không có quan hệ xã hội cũng không cái thành thạo nhất của tuổi trẻ lúc đó là nổ súng chiến đấu là chiến thuật tác chiến là vận động là hành quân chứ có biết kiếm tiền nó thế nào làm việc ra sao đâu , học lại từ đầu để tiếp thu cái kinh nghiệm cuộc sống đời thời và bắt đầu một cuộc sống mới , một trang mới của cuộc đời . Không hề dễ một chút nào và không thiếu người rất giỏi trong chiến đấu lại về lấy khe giữa của 2 chân sau con trâu làm thước ngắm của cuộc đời .
 Thời gian ở đơn vị khoảng 1 tháng chờ lấy giấy tờ anh Lịch sinh hoạt như anh em khác , cũng công tác và gác xách đêm như mọi người , anh quấy động phong trào thể thao thể dục của đơn vị rồi những tối đêm trời mưa anh hay đầu trò bắt cá bắt ếch cải thiện , cái chân trái bị thương nặng lúc đó mà vẫn tập tễnh đá bóng , lội ruộng với đi bắn chim tìm đồ cải thiện cùng anh em , thế rồi việc anh ấy cần cũng đã đầy đủ , cũng đến ngày anh em phải chia tay chưa biết bao giờ gặp lại , cũng vừa hay lần đó có quân trang bổ sung cho anh em trong đơn vị mọi người tự bảo nhau bớt ra một bộ tặng anh mang về mặc trong điều kiện còn khó khăn , tôi chẳng có gì ngoài 1 viên đạn AK lâu nay vẫn cất giấu kỹ dưới đáy ba lô mang ra tặng anh mang về làm quà thêm chiếc đèn 3 pin TQ còn mới nguyên lấy được khi mới GP , chỉ nói nhỏ đủ nghe với riêng anh Lịch : Bên trong viên đạn ấy anh nhé , anh hiểu ý gật đầu cám ơn tôi , cám ơn cái gì ? Anh em có gì mà cám ơn , em giữ đây cũng lo bỏ đời ra chứ xung sướng gì , lần càn quét Amleeng trước mấy anh em hạ thằng Pốt với cái ba lô trên lưng lúc lục đồ của nó thì có sợi dây chuyền vàng anh em chặt ra mỗi người mỗi khúc chia nhau , tôi tháo đầu viên đạn AK ra đổ bỏ thuốc súng đi nhét vào viên đạn rồi lấy đầu đạn lắp lại như cũ sau đó bỏ đáy ba lô để ở cứ vì vậy mấy lần về Phnom Penh chưa có cơ hội mang ra đổi đồ , nếu mang theo từ những lần trước thì chắc cũng tiêu mất rồi , nay anh Lịch trở về trước cuộc sống quá khó khăn tôi đã nghĩ tặng anh là tốt hơn cả biết đâu từng đó tuy không nhiều nhưng đủ để giúp anh qua khỏi những khó khăn bước đầu của cuộc sống .
 Anh Phượng đi phép tiếp ngay sau đó một thời gian ngắn , nhìn đi nhìn lại chẳng còn gì nữa có mỗi bộ quân trang niên hạn đầu năm 1980 mới phát đây cũng mang ra tặng anh mang về nếu đi đường có khó khăn thì bán đi để qua bữa , rồi phụ cấp của lính lúc đó để trên hậu cần E chỉ việc ghi tờ giấy tên tuổi đơn vị nào và cho ai tên gì số lượng bao nhiêu rồi mang lên hậu cần D xin chữ ký xác nhận là người được cho có thể nhận được khi về E trước khi đi phép hay công tác , tôi ghi có bao nhiêu phụ cấp cho hết anh Phượng và cũng chẳng biết mình có bao nhiêu tiền phụ cấp nữa , giữ làm gì giữ cũng có tiêu được đâu mà giữ chi bằng cho béng đi cho xong nhất là anh Phượng đi phép lúc này , cả đơn vị tôi lúc đó ai cũng viết giấy cho tiền phụ cấp anh Phượng bởi ai cũng thương anh ấy .
 Lúc tiễn đưa anh đi phép tôi không thể ngờ rằng phải 27 năm sau anh em tôi mới lại gặp nhau , những bước ngoặt của cuộc đời luôn là những điều bí hiểm mà không ai có thể lường trước được .

Trước ngày anh Phượng đi phép bàn giao lại quyền C trưởng C2 cho anh Hát lúc đó đã làm C phó được 1 thời gian ngắn rồi , còn C phó C2 vẫn là  anh Chỉnh , 2 anh này đều lính Thái bình 1975 hoặc 1976 gì đó còn tại sao 2 người này lên nắm quyền chỉ huy quân sự của C2 chúng tôi thì không ai rõ chỉ biết rằng cùng một lúc cả 2 có quyết định phong C phó C2 .
 Theo tôi được biết lúc đó vì cầm quyển sổ trích ngang của đơn vị và có thời gian khá dài nằm trên C bộ nên mọi chuyện dù to dù nhỏ đều biết khá rõ , cả 2 anh này từng bỏ ngũ thời còn nằm ở BGTN trong một trận đánh mà C2 chúng tôi bị thương hy sinh quá nửa quân số , họ về xóm Lò lấy vợ sinh con và sống ở đó lẫn cùng với dân một thời gian , sau ngày Phnom Penh GP đến tháng 5.1979 thấy tình hình K có vẻ êm êm họ mò về đơn vị và chịu kỷ luật , lúc đó anh Tập và anh Phượng không nhận mà trả về D , anh Hồng trên D cũng không nhận trả về E nhưng có một áp lực nào đó từ trên xuống khiến các cán bộ của D7 lúc đó phải chấp nhận , thế rồi con đường quan lộ của họ cứ từ trên trời rơi xuống còn thực lực khả năng của họ thì thua xa những cán bộ B khác từ năng lực công tác đến hiểu biết quân sự và cả phong cách sống giữa một tập thể .
 2 cán bộ chính trị C2 lúc đó thì không nói làm gì , anh Tập sau khi trả phép khoảng 1 tháng thì lên nhận chức vụ CTV phó D7 và trao quyền CTV C2 cho anh Thao , con người này tính tình hẹp hòi nhỏ nhen thù vặt , học hành không bao nhiêu nên hiểu biết rất giới hạn nhưng lại mắc bệnh bảo thủ cố chấp nên rất mất lòng anh em , có một lần bình bầu gì đó mà cả C không có nổi 1 lá phiếu ủng hộ .
 Bắt đầu từ đây C2 của chúng tôi ngày một đi xuống giã đám dần , mỗi người mỗi ngả , mọi người tự tìm cho mình một con đường và mỗi người mỗi cách , chỉ có những thằng lính không biết chui vào đâu mới nằm lại C2 chờ thời còn ai đó có cửa thì đều lặng lẽ xách ba lô biến mất một cách hợp pháp nhất .
 Thời điểm đó tôi vẫn là liên lạc C trưởng vì vậy trong chiến đấu tôi vẫn phải bám theo C trưởng và rất may thời gian đó đơn vị tôi đi vào huấn luyện tập lại một số chiến lược chiến thuật của lính bộ binh , tập bắn súng theo chương trình huấn luyện của Liên Xô lúc đó , ngoài ra còn tập leo lên leo xuống ô tô vì là đơn vị cơ giới cơ động nhanh của mặt trận , có học thêm chiến thuật đổ bộ bằng đường không vận để đáp ứng tình hình mới của chiến trường .
 Ôi ! Thời gian này nó nản làm sao , lính chiến trong C2 lúc đó thằng cầm súng đánh nhau ít nhất cũng là 50 trận lớn nhỏ , 1,5 năm chiến trường thực tế giữa cái sống và cái chết giờ đây hàng ngày ngồi phơi nắng ngoài thao trường lăn lê bò toài nó nản kinh khủng , mang tiếng là tập theo chương trình của Liên Xô lúc đó thì cũng vậy thôi , bắn bia bài 1 thì 10 viên đạn chứ không phải 3 viên như cũ , bài 2 vẫn vậy 12 viên chia 6 loạt đạn và cấm bắn tắc cú , 3 loạt trên bệ bắn 3 loạt bắn vận động , rồi bài 3 bắn 8 viên ban đêm , bắn bia nhấp nháy ở cự ly 75m , bài 4 bia thằng còm di động , rồi B41 B40 bắn xe tăng . Đắp cái ụ đất cao 1,5m cho lính tập đeo nặng trên vai súng cầm trên tay leo lên nhảy xuống giống như đuôi xe ô tô tải vẫn chở lính và cuối cùng là đắp cái ụ đất cao 2,5m rồi cho lính tập bông nhông từ trên đó xuống đất giống như đổ bộ từ máy bay trực thăng xuống đất vậy .
 Lính tráng C2 chúng tôi chán quá nhiều thằng cùi đời chửi đổng chuyện hành tỏi này , lạ quái gì nữa mấy cái bài tập này mà khi vào trận nếu cứ theo mấy bài tập này có mà ăn cám , lính đánh nhau nhiều kinh nghiệm cùng mình nhanh như sóc mạnh như hổ còn chết như ngả rạ chứ đừng nói mấy bài tập sơ đẳng này , những bài tập này chỉ áp dụng cho lính tân binh thì tốt vì họ chưa từng va chạm thực tế còn mang ra dạy mấy thằng lính từng vào sinh ra tử nhiều lần rồi thì chẳng khác gì dạy mèo bắt chuột . Cán bộ C có vặn vẹo thì nó trả lời thẳng tưng rằng : Lúc đánh nhau nếu có chết vì không tập thì tôi chết chứ ông có chết quái đâu mà ông lo . Sau này cán bộ C cũng thấy vô lý ở những bài tập bắn nên cùng lờ đi cho anh em có thời gian nghỉ ngơi , chỉ đến khi nào gần ngày đi bắn đạn thật thì động viên các kiểu để anh em họ đi tập cho đông quân số .
 Lúc đó đơn vị đưa ra một mức thưởng nghỉ phép cho ai có thành tích cao trong công tác huấn luyện , bài 1 bắn đạt 95 điểm trở lên , bài 2 bắn đạt 9 viên vào bia , bài 3 bắn ban đêm đạt 7 viên , bài 4 ....( không nhớ ) , chỉ cần ai đó bắn đạt yêu cầu của bất kể bài nào thì đều được thưởng nghỉ phép 1 tháng , sau này nếu cứ theo như đã treo thưởng thì có lẽ đơn vị tôi hết người công tác vì tất cả đang đi phép , có người không phải 1 bài đạt tiêu chuẩn mà là tất cả các bài đều đạt thành tích đủ để đi phép và sau đó thì chẳng thằng nào được đi phép cả lời hứa vẫn luôn là lời hứa , miệng quan chôn trẻ quả không sai các cụ xưa nay nói trăm ngàn câu không bỏ đi đâu được câu nào .
 Luyện tập là vậy nhưng ăn uống của lính chúng tôi lúc đó rất thiếu thốn , lính thì không đói nhưng đã bắt đầu thiếu ăn nhìn bữa ăn đến thảm hại ngoài ít cơm và cá khô ra chẳng có gì khác , ai đời tiêu chuẩn ăn của lính thừa tiền ăn trả vào phụ cấp bao giờ vì vậy chiều nào chúng tôi cũng phải tăng gia thêm rau xanh cải thiện bữa ăn của lính , lão Phúc lỳ luôn đùa cợt chuyện này bằng những câu chuyện tiếu lâm thời đại :
 Thấy mẹ đi chợ Tý chạy theo bảo mẹ : Mẹ ơi đi chợ mua thịt mua cá mà ăn lâu nay ăn toàn rau con chán lắm rồi , chị gái Tý nghe vậy liền bảo : Em ơi rau tuy không ngon nhưng bổ hơn thịt nhiều , nghe lời chị từ đó hàng ngày Tý vác cuộc theo chị ra vườn trồng rau .
- Chúng mày đã nghe chị gái Tý nói gì chưa ? Rau tuy không ngon nhưng bổ hơn thịt nhiều , dậy đi trồng rau .
 Nói tếu như vậy xong thì lão ấy cười hô hố bởi tâm đắc với triết lý về cái bổ của rau chỉ có trong trí tưởng tượng . Lính lại vơ vét cái gì có thể là mang ra dân đổi bằng hết lấy chó gà về thịt cải thiện với nhau , những bữa liên hoan rượu vào xỉn bét nhè lính gõ nồi niêu ca hát cả đêm đến mệt nhoài , thằng cười thằng khóc như phường tuồng chèo với nhau cả lũ . Lính đã bắt đầu mất đi niềm tin mất đi phương hướng ở ngày mai , nhiều câu hỏi đã được đặt ra nhưng lúc đó không có câu trả lời .
 Trên D bộ bố Xuyến đi đâu vắng và anh Hồng D trưởng từ tác chiến E một lần nữa về làm D trưởng D7 chúng tôi , bố Minh vẫn D phó chuẩn bị đi phép , thỉnh thoảng gặp tôi bố Minh vẫn hỏi :
- Tao sắp đi phép , có gì gửi về nhà không đồng hương ơi ?
 Trời ơi ! Lính trên răng dưới súng làm gì có gì để gửi về nhà mà bố hỏi , tôi nói đùa lại :
- Nhờ bố mang hộ con cái mạng sống về nhà là được rồi .
 Cũng trong thời gian này sau khi anh Phượng đi phép được 2 tháng thì tôi nhận được thư của anh ấy , đọc thư của anh ấy tôi không cầm nổi nước mắt , thật không ngờ anh ấy có hoàn cảnh éo le quá , lúc đó và cho đến tận bây giờ tôi vẫn cho rằng anh ấy đã hành động đúng .
 Quê anh Hương sơn Mỹ đức HSB ( chùa Hương ) , cha mẹ anh sinh anh hiếm muộn khi tuổi cả ông và bà đã cao , trước anh thì toàn là chị gái và dưới anh Phượng các cụ sinh cố thêm được 1 người em trai nữa và hiện đang chiến đấu trên BGPB , các cụ nay đã già năm đó cụ ông 80 tuổi còn cụ bà thì cũng 7 mươi mấy , có đông con mà như người không nương tựa , các chị gái lấy chồng từ lâu và đã có cháu bế bản thân họ cũng nghèo nên chẳng giúp được gì nhiều cho cha mẹ , 2 người con trai thì đi xa chưa ai có gia đình vợ con gì cả , 2 ông bà cụ già lụi cụi chăm nom nhau và khi tuổi cao sức yếu thì không thể đi làm đồng ruộng cho HTX được nên cũng không có công điểm 1 năm chỉ có 9kg thóc , bước chân về đến nhà sau gần 7 năm xa vắng anh không còn tin ở mắt mình nữa , trong khi anh em nhà anh ấy chinh chiến đó đây đi qua 2 cuộc chiến tranh chiến đấu vì cuộc sống của người khác trong khi cha mẹ đẻ ra anh ấy thì đang sống thế này đây . Không thể cầm lòng mình được nữa anh Phượng quyết định mang toàn bộ súng ngắn K54 giấy tờ cùng quân hàm trung úy Đảng viên về tỉnh đội Hà Sơn Bình ( Hà đông ) nộp trả , kiên quyết dứt khoát không đi nữa vì phải bận ở nhà chăm sóc cha mẹ già , ai muốn làm gì anh ấy cũng được , anh ấy phải báo hiếu cha mẹ khi tuổi già sức yếu bỏ ngoài tai những lời động viên cũng như dọa nạt , rồi xắn quần móng lợn lên người lính đi làm thuê làm mượn kiếm tiền nuôi cha mẹ già .
 Anh ấy dặn dò tôi mấy chuyện ở đơn vị khi bên tôi không có anh Phượng nữa , anh xin lỗi vì không lường trước được tình huống nên đã chưa kịp lo lắng cho tôi đi đâu đó hay chăm lo cho tôi như đã hứa với anh Quân , tôi không quan tâm đến điều đó vì chưa bao giờ tôi nghĩ đến sẽ rời xa C2 tìm cho mình một chỗ an nhàn tránh xa bom đạn , lúc đó tôi chỉ thấy mình thực sự cô đơn tại sao những người mà tôi yêu quý tin tưởng cứ lần lượt ra đi bằng đường này hay đường khác , chỉ còn lại mình tôi chơ vơ giữ những người gần mà xa lạ , cấp trên mà chẳng xứng đáng , đồng đội mà thiếu đi niềm tin .
 Tôi cũng cần tìm cho mình một con đường và con đường thì cần phải tự mình khai hóa không dưng tự nhiên có một con đường cho mình đi và thời cơ đã đến nhưng tôi lại bỏ lỡ mất thời cơ đó cũng chỉ bởi chút ân tính .
 Khi đó mỗi đơn vị cho 1 đến 2 người loại ốm đau yếu sức khỏe trở về D32 của sư đoàn làm công tác tăng gia xây dựng lại căn cứ tại Lai khê Sông bé , tôi thuộc loại nằm trong ống ngắm của BCH C2 lúc đó , họ chẳng tử tế gì với tôi đâu nhưng cũng muốn nhân đây đẩy tôi đi cho khuất mắt hơn nữa khi đó tôi cũng liên tục sốt rét , tuy không nặng nhưng cũng không thể công tác được , hàng ngày cứ đến tầm trưa là cơn sốt ập đến cho đến 4 5h chiều là tỉnh như sáo , nằm mãi trên C bộ cũng chán có lúc CTV Thao đã bóng gió nói những điều rất khó nghe rằng tôi ốm giả ốm tư tưởng và tôi cũng đã có lần nổi khùng lên chửi thẳng vào mặt bằng những lời thách thức , vì vậy đẩy tôi đi là nhổ được cái gai trong mắt họ nên khi đó họ chẳng cần bàn bạc nhiều đã đi đến quyết định cử tôi về D32 , tôi thì muốn đi quá rồi xa chốn này bao nhiêu tốt bấy nhiêu càng xa càng tốt . Mọi thủ tục được lo đầy đủ giấy tờ chuyển lên D chờ ngày về VN , anh em trong đơn vị cho tôi rất nhiều tiền phụ cấp tất nhiên là trên giấy còn tiền về E nhận sau , bản thân tôi cũng đã bàn giao hết sổ sách giấy tờ văn thư cho thằng Lộc nó vừa anh nuôi kiêm luôn văn thư đại đội , anh em C2 có tổ chức một bữa liên hoan thịt chó tiễn đưa tôi về sư đoàn và chỉ còn chưa đủ 24h nữa tôi sẽ chính thức bước chân khỏi C2 thì chuông điện thoại hữu tuyến reo , tiếng bố Minh bọ trong máy yêu cầu gặp tôi :
- Mày lên D ngay có việc cần .
 Tôi khoác súng đi về D bộ , linh cảm có chuyện gì đó không được thuận lắm trong vụ việc tôi về D32 . Gặp bố Minh ngay sân D bộ bố kéo tôi vào nhà giao ban của D khi đã yên vị bố mới nói :
- Sao mày lại về D32 ? Tại sao lại chấp nhận về đơn giản như vậy ? Mày định bỏ bố ở bên này để mày về phải không ? Ngu lắm con ơi , ở lại đây với bố nay mai có lớp học gì đó như cơ yếu hay lái xe bố cho mày đi rồi từng bước đi học tiếp sau này về nhà có cái nghề chứ bây giờ mà về thì xôi hỏng bỏng không con ạ . Ai họ còn nhớ đến mày nữa ?
- Con ốm quá hơn nữa cũng muốn về VN một thời gian có gì quay sang sau .
- Ốm thì đi viện , ai cấm mày đâu ? Ốm thì nghỉ nằm ở cứ thằng nào lôi thôi với mày thì điện lên đây cho bố hay thằng Hồng biết tao xuống tao đập vào mặt chúng nó . Thằng nào dám làm gì mày ? Hay mày lên D bộ với bố nhé ? Thôi ở lại với bố đi con .
 Chỉ từng đó thôi làm sao tôi đủ bản lĩnh bước chân đi , lên D bộ thì tôi không muốn 2 năm làm liên lạc chiến đấu chán lắm rồi giờ lên làm liên lạc D bộ suốt ngày cơm bưng nước rót cho các bố tôi không quen , thằng LL D và LL C chiến đấu khác nhau nhiều lắm nên từ chối :
- Làm LL D bộ con không làm được đâu bố ạ .
- Hay tạm thời mày qua trinh sát hoặc thông tin D tùy mày thích chỗ nào cũng được . Lúc nào thấy thích thì bảo bố một câu rồi lên D thôi . Thế nhé .
 Bố Minh không ép nhưng bằng cách nói đó bố đã thuyết phục được tôi , dù ở lại nhưng tôi vẫn thấy buồn giá như lúc đó tôi kiên quyết muốn về D32 thì đời lính của tôi đã rẽ sang một ngả khác ít nhất thì cũng đỡ vất vả hơn mấy năm tiếp theo .
 Hơn 1 tháng sau bố Minh đi phép trong thời gian đó đơn vị chuyển cứ lên hướng ga Bom Nọ không còn ở chỗ cũ núi Novea nữa , cuối năm 1980 bố Minh quay về đơn vị trả phép thì đi theo tàu hỏa về , trên đường đi tàu bị địch phục kích giữa đường , vài loạt đạn lẹt đẹt từ trong rừng bắn ra thật không may bố Minh dính 1 viên đạn cha vơ chú váo trúng chỗ hiểm hy sinh ngay trên đường về trả phép , người lính già đeo tới bạc màu quân hàm thượng úy đi qua 3 cuộc chiến tranh của đất nước KCCP , KCCM và BGTN oai hùng là thế bao nhiêu trận đánh bao nhiêu chiến dịch chưa thể quật ngã được ông . Vậy mà đã hy sinh nhạt nhẽo bởi mấy viên đạn còi của mấy thằng lính Pốt ranh con trốn chui trốn lủi trong rừng , không phải tôi bỏ bố để đi về tuyến sau như bố Minh nói mà là bố Minh đã bỏ lại tôi , một lần nữa tôi mất đi điểm tựa .

Sau 27 năm gặp lại BY và anh Phượng có 2 đêm ngồi nói chuyện với nhau , thôi thì thượng vàng hạ cám chuyện của ngày đó anh em tâm sự . Khi anh Phượng quyết định sẽ trả lại vũ khí cùng quân hàm để ở nhà làm tròn chữ hiếu đối với mẹ cha , cuộc sống gặp rất nhiều khó khăn , vì là quân nhân vô kỷ luật nên không được sự giúp đỡ gì của địa phương , nhưng xét về tuổi quân cùng những gì anh ấy đã cống hiến cũng như hoàn cảnh gia đình lúc đó thì chính quyền và tỉnh đội lúc đó xếp anh ấy vào loại bị kỷ luật cho rời quân ngũ , cũng cấp cho giấy tờ đầy đủ để trở về chăm sóc cha mẹ già như mọi người khác những mất hết quyền lợi chính trị .
 Cuộc sống sau đó rất khó khăn rồi lấy vợ sinh con cha mẹ già lần lượt qua đời một tay vợ chồng anh ấy gánh vác , người em trai trở về sau cuộc chiến cũng bỏ đi xây dựng kinh tế mới tại Đắc lắc vì quê nhà khó làm ăn , bản thân anh Phượng thì không thể bỏ đi được vì vướng bận chuyện mồ mả tổ tiên , bản thân anh ấy là trưởng tộc của một dòng họ tại quê nhà thờ tổ tiên không người chăm nom nên đành phải chấp nhận ở lại , gần đây con trai đã lớn xây dựng gia đình rồi nên bàn giao lại ngoài này và anh ấy đã vào Đắc lắc trồng cafe cho người em trai .
 Khoảng gần chục năm lại đây chính quyền địa phương đã hiểu cái chính là nhờ anh em đồng ngũ cũ ở đơn vị nay về công tác tại địa phương nắm giữ một vài chức vụ có thể giúp đỡ được đồng đội nên đã xếp cho vợ con anh ấy có một xuất ngồi bán hàng và chèo đò ở Chùa Hương , thôi thì cuộc sống cũng đỡ nhiều rồi .
 Nhiều người lính ở K lúc đó đã tự buông vũ khí không phải vì họ hèn nhát mà đôi khi do hoàn cảnh riêng bắt buộc họ phải lựa chọn , được mặt này thì sẽ mất mặt kia và quyết định như thế nào cũng đều đúng cả .


Thời điểm đó C2 chúng tôi xảy ra một chuyện khá đau đầu tốn kém nhiều thời gian họp hành kiểm điểm kỷ luật .
 Do điều kiện sinh hoạt thiếu thốn quá nên lính tráng thèm ăn thiếu chất vì vậy sinh ra chuyện đi săn bắn cải thiện , thôi thì bắn chim bắn cá và cả chó gà của dân ở những phum gần quanh cứ đơn vị , tiếng súng nổ vang C B nào cũng có thậm chí cử hẳn một thằng thuộc loại thiện xạ của C B ăn rồi chuyên đi bắn cải thiện , lúc đó trong C2 chúng tôi có thằng Vinh bọ người thành phố Vinh Nghệ an bắn súng rất siêu , nó bắn chim cu gáy mà chỉ bắn vào đầu những con chim nó bắn xách về thì luôn là mất cái đầu , hỏi tại sao thì nó nói nếu bắn vào thân thì nát hết còn thịt đâu nên bắn vào đầu là gần như còn nguyên con chim , bát cháo chim cu gáy cho những thằng sốt rét ăn rất nhanh lại sức .
 Trưa hôm đó anh Vượng kều lính 1974 ( cùng đoàn với anh Lâm ) gọi vài thằng xách B40 lên cái hồ cách cứ C2 khoảng 3km bắn cá , cả C2 trưa đó đang nghỉ thì nghe bùng ... bình một tiếng phía trên rồi im luôn , cũng có thắc mắc sao thế nhỉ ? Ở đây yên ổn làm gì có địch mà nghe tiếng hỏa lực B40 nổ là sao ? Lâu lắm rồi lính chúng tôi không bắn B40 B41 có trận đánh nào căng thẳng lắm đâu mà phải dùng đến hỏa lực này , lẹt đẹt vài phát AK là kết thúc trận đánh rồi còn đâu nữa mà phải dùng đến đạn B . Trên C bộ không ai biết có nhóm anh em rủ nhau đi cải thiện nay , sau tiếng nổ khoảng nửa giờ thì một người trong nhóm đó hớt hải chạy về báo tin :
- Thằng Thể bị thương mảnh đạn B40 vào bụng và anh em đang cõng về .
 Cả đơn vị nháo nhác chưa hiểu mô tê gì cả lo chuyện cáng thằng Thể về cái đã , thế là buộc cái võng mấy anh em sấp ngửa lo đi , khi mang thằng Thể về đến C2 thì cả D7 đã biết tin lính C2 đi cải thiện bắn cá bằng đạn B40 trên cái hồ lớn bị thương và hiện đang cáng lên D7 , thằng Thể nằm thêm thiếp trên võng mặt nó xanh như tàu lá nhăn nhó vì đau cựa quậy trên võng , C2 cử ra gần chục người thay nhau lo cáng thằng Thể lên phẫu E , chưa ai biết chuyện gì lý do tại sao thằng Thể bị thương và cũng không nỡ trách móc nó cùng anh em đi cải thiện .
 Tôi nằm trong nhóm người cáng thằng Thể về E , giữa trưa nắng nôi như vậy mà anh em mướt mải mồ hôi lo chạy thật nhanh đưa nó về phẫu kịp thời cứu chữa , thằng Thể bị thương 2 lần thì cả 2 lần đều có mặt tôi cả , lần trước nó dính viên đạn đại liên của địch xiên qua mông nó lăn quay ra trước mặt tôi ngay mặt ruộng khi C2 đánh vận động giải vây cho C1 bên cánh trái núi Novea , mồm nó leo lẻo : Anh ơi ! cứu em , trong mưa đạn của địch nó nằm trơ vơ giữa ruộng với khẩu RPD chổng kềnh lăn lóc không ai dám lao ra cõng nó vào nấp sau bụi thốt nốt , chờ cho ngớt bớt tiếng súng tôi đã lao ra cõng thằng Thể chạy vào khi băng cho nó thì nó luôn mồm hỏi : Anh ơi ! Em có chết không , nó hỏi làm tôi phì cười chưa gì đã lo chết , bị thương phần mềm ở mông mà đã lo mình chết rồi làm sao mà dễ chết thế được , hôm nay thêm một lần nữa tôi lại phải cùng anh em lo cho nó .
 Khi đó chẳng ai bắt tôi phải hành động như vậy cả , thấy anh em mình gặp nạn thì lăn xả vào mà làm thôi chứ ai nghĩ gì nhưng quả thật là sau này thấy phí công sức của mình đã từng 2 lần lo cho nó trong lúc nó bị thương , nó là quân phản phúc vô ơn bạc nghĩa nhất mà tôi từng gặp , sau này khi tôi bị kỷ luật thì chính nó lại là thằng bới móc tôi nhiều nhất khiến anh em khác bực mình quá phải lôi nó ra ngoài rừng nện cho 1 trận rửa hận cho tôi , cũng sau này nó từng xin lỗi tôi về chuyện đó với lời giải thích nó nghe lời xúi giục phỉnh phờ của vài người trong đơn vị nên đã đứng ra bán đứng anh em , dù tha thứ cho nó nhưng trong lòng tôi vẫn rất khinh thường thằng này , với tôi cách sống của thằng này không hơn được con vật , lúc đó tôi thấy thấm thía câu chuyện dân gian trong kho tàng cổ tích VN : Cứu vật , vật đền ơn , cứu nhân , nhân trả oán .
 Thì ra chuyện thằng Thể bị thương mảnh đạn B40 sau này bị đưa ra kiểm điểm mới biết rõ nguyên nhân , nguyên nhân hết sức vô lý và đi ngược hẳn nguyên lý về đạn B40 mà lính ta từng biết , có những điều tưởng chừng là vô lý nhưng đôi khi nó vẫn xảy ra .
 Khi anh em vác súng lên hồ nước cách C2 khoảng 3km , từ vị trí con đê cao bắn xuống hồ nước ở góc bắn khoảng 30 35 độ , khi thằng Thể bị thương rồi thì mọi người ở đó đổ hết cho thằng Thể tự bắn rồi nó bị thương bởi mảnh đạn do nó bắn nhưng anh em xì xào người bắn là anh Vượng chứ không phải thằng Thể , khi phát B40 nổ trên mặt nước mảnh đuôi đạn bật ngược trở lại phang trúng bụng thằng Thể đứng cách anh Vượng 3m , thôi thì ai bắn cũng vậy nhưng mảnh B40 bay ngược lại phía người bắn thì đúng là trái với nguyên lý nổ của quả đạn , trái nhưng lại là phải bởi xưa nay đạn B40 trích nhiệt để phá hủy xe tăng phương tiện của địch chứ mấy ai để ý cái đuôi của quả đạn sau khi nổ nó sẽ đi về đâu , vì vậy khi quả đạn nổ cái đuôi gặp mặt phẳng của hồ nước đã dội ngược trở lại và thằng Thể đen đủi dính đòn . Sau vụ này cả C2 chúng tôi đều bị kỷ luật , bất kể thằng nào có dính dáng đến đi bắn cá cải thiện hay không cấp trên không cần biết , miễn là lính C2 thì đều bị kỷ luật hết , những người như tôi cùng anh em khác chẳng dính dáng hay biết gì về vụ bắn cá cũng bị kỷ luật oan , đã vậy còn vất vả cả buổi chiều khiêng cáng đưa thằng Thể lên phẫu trung đoàn . Đúng là họa vô đơn chí và cái họa đến cả khi mình không phải là người trong cuộc , trong vụ này chỉ béo dân K sống quanh hồ nước , khi cá nổi lên không ai còn bụng dạ đâu nữa lo chuyện bắt cá và dân K thì được bữa vớt cá .
 Sau vụ việc này anh Hồng trên D bộ ra một sắc lệnh khá nghiêm ngặt và cũng là cái lệnh cho toàn E209 học tập sau này : Kiểm tra lại toàn bộ vũ khí đạn dược của các đơn vị trong D7 , súng của ai người đó giữ ghi rõ số súng và giao đủ cơ số đạn cho từng người sổ xách ký nhận đàng hoàng , nếu thiếu đạn sẽ trừ vào phụ cấp 1 viên đạn AK thiếu sẽ trừ 1 đồng , 1 quả đạn B40 trừ 70 đồng B41 sẽ trừ 100 đồng , từ đó lính bớt bắn bậy vì ai cũng sợ bị trừ tiền phụ cấp . Tôi thì vẫn bắn bậy vô tư có ngày xách súng đi bắn chim cả buổi chiều , anh em khác lo thiếu đạn thì tôi thường bảo : Lên tao mà lấy đạn về cho đủ cơ số , mặc dù đã giao sổ văn thư cho thằng Lộc nhưng thực ra việc vẫn do tôi làm nên chẳng ai kiểm tra tôi cả , hơn nữa tôi luôn thừa đạn trên C bộ có mà bắn thoải mái cũng không lo thiếu . Cũng vì chuyện này nên về sau đi càn gặp địch bắn vài ba viên đạn chẳng hạ được thằng địch nào mà báo cáo bắn vài thùng đạn lên đến 1 ngàn mấy trăm viên .
 Cũng trong thời gian này bên C3 một SQLQ2 mới bổ sung về chống lệnh bầy hầy trong công tác và sinh hoạt ở đơn vị , mọi việc được báo cáo trong giao ban hàng ngày trên D , anh Hồng tức lắm nhưng chưa có thời gian cũng như lý do chính đáng hơn nữa để xuống tận nơi giáo dục , biết tính anh này nóng nẩy không giáo dục dạy bảo bằng mồm mà chỉ giáo dục bằng tay với chân nên anh Tập CTV phó D7 đã vài lần xuống gặp riêng đả thông tư tưởng , ông lính SQLQ2 này cậy là con trai TL QD4 làm tàng lắm và anh em cán bộ C3 ít nhiều kiêng nể , nhưng chuyện mỗi ngày một quá đáng khiến anh Hồng nổi máu điên lên vì hôm đó ông lính SQLQ2 kia đánh C trưởng C3 và xách súng đòi bắn C phó Thành heo , tin được báo ngay lên D bộ anh Hồng một mình mò xuống C3 thấy ông kia đang nằm võng toòng teeng trong nhà liền hỏi :
- Đồng chí sao còn nằm đây mà không tham gia công tác cùng đơn vị ?
- Ốm .
- Ốm thì có ý tá khám bệnh chăm sóc có báo cáo và cho phép nghỉ chứ sao ......?
- .........
 Ông SQLQ2 kia trả lời gì đó chắc xấc láo khiến D trưởng nổi máu điên ba máu sáu cơn anh Hồng lôi tuột ông lính SQLQ2 kia xuống khỏi võng nện cho một trận tơi bời khói lửa rồi chỉ tận mặt nói :
- Này ! Bố mày làm tướng chứ không phải mày là tướng đâu nhé , nhưng mày bố láo thì tao vẫn nện cho mày một trận nhất là tao về đi cày chứ tao không cần đâu nhé , chúng tao làm lính cũng chỉ là bởi nhiệm vụ chứ chẳng thiết tha hay tham vọng gì ở QD này đâu nhé . Mày làm lính của tao thì phải chấp hành nếu chống lại là tao đánh bất kể bố mày là ai làm tới chức vụ gì ?
 Từ hôm nay mày mỗi ngày phải đào 5m giao thông hào , hàng ngày tao xuống kiểm tra nếu không làm xong thì đừng có trách tao nặng tay với mày , nếu có giỏi thì chống lệnh của tao đi .
 Thế rồi hàng ngày anh Hồng xuống C3 kiểm tra công việc của ông SQLQ2 con trai tướng TL QD4 kia bất kể đêm hôm nếu chưa làm xong trong ngày thì bắt phải làm cho bằng đủ , biết không thể bầy hầy được với anh Hồng nên anh kia không dám bầy hầy nữa , rồi thời gian sau ông SQLQ2 kia mất hút khỏi đơn vị .
 Sang khoảng tháng 8.1980 đơn vị tổ chức họp Đoàn tôi được cất nhắc lên làm thư ký Liên chi Đoàn của D7 , trước cuộc họp Đoàn toàn D7 ngồi một mình một bàn với giấy bút ghi chép lại biên bản cuộc họp chuẩn bị cho bước tiếp theo lên làm bí thư liên chi Đoàn , bố Minh thì luôn khen thằng con văn hay chữ đẹp nhiều người biết chuyện bấm nhau cười nói : con hát làm gì bố chẳng khen hay , cất nhắc tôi lên cũng là chủ trương của bố Xuyến và anh Tập muốn lôi tôi lên từng bước còn anh Hồng thì vẫn luôn nhắc nhở :
- Anh muốn mày phải đi lên bằng chính đôi chân của mình , anh tin mày làm được điều đó .
 Sang tháng 9.1980 chúng tôi lại nhận lệnh vào Amleeng càn quét một lần nữa , trong đợt càn quét này thời gian khoảng 1 tháng và C2 chúng tôi dưới sự chỉ huy của C trưởng mới .

Thời kỳ đó để trở thành một sỹ quan chuyên nghiệp thì không khó , nhưng để khoác lên mình bộ quân phục SQ suốt đời thì lại là cả một vấn đề . Tuổi trẻ còn biết bao nhiêu hoài bão ước mơ cuộc đời ở phía trước , rồi cuộc sống bình yên bên gia đình và những người thân luôn là nỗi khát vọng cháy bỏng trong lòng những người lính nên ai ai cũng chỉ ao ước duy nhất một điều : Chiến tranh qua đi chấm dứt đau khổ và còn sống để trở về .
 Vì vậy người lính lúc đó phải chiến đấu phải đánh nhau không sợ không ngán nhưng lại ngán nhất cái quân hàm chuẩn úy , thiếu úy  Grin
 Nhiều người đã khóc tu tu như đứa trẻ khi bất ngờ có quyết định phong quân hàm SQ vì nhận nó là gắn liền cả cuộc đời với bộ quân phục và chiến trận , phút chốc những ước mơ riêng tư về tương lai cuộc đời tan vỡ . Sau nhiều trường hợp xảy ra lính rút kinh nghiệm bằng cách nhận quân hàm thượng sỹ một thời gian rồi bài bây bầy hầy để bị kỷ luật hoặc ít nhất là không phấn đấu để đứng nguyên tại chỗ hoặc hạ cấp thì càng tốt . Grin
 Môi trường QD rèn dũa lên những con người sắt đá ý trí quyết tâm cao ngút trời không lùi bước trước khó khăn và BY ít nhiều cũng học được phần nào điều đó áp dụng vào cuộc sống , không dám tham vọng nhiều chỉ muốn được sống theo sở thích của cá nhân mình thôi . Grin

 Còn chuyện của ông SQLQ2 ở C3D7 là chuyện từng có ở D7 lúc đó , không vì chuyện đó trong 1 thời điểm nhất định mà đánh giá tốt xấu đúng sai về một con người . Nếu ngày hôm nay ông SQLQ2 đó đã thành đạt trong cuộc đời binh nghiệp thì chắc cũng phải cám ơn D trưởng Hồng về bài học hôm đó , những bài giảng trực tiếp trên chiến trường là những bài dễ tiếp thu nhất và cũng thấm nhất 


Trước ngày vào chiến dịch càn quét Amleeng cuối năm 1980 đơn vị chúng tôi tổ chức bắn đạn thật tổng kết thời gian huấn luyện .
- Bài 1 theo chương trình huấn luyện của Liên Xô lúc đó bắn 10 viên cự ly 100m thước ngắm 3 , các đại đội tự tổ chức bắn đạn thật có sự giám sát tận nơi của cán bộ D E , thao trường bắn đạn thật của C2 thì ngay đơn vị tất cả bắn trụm vào cái ụ mối to để đạn không lạc phải dân thường K sống quanh đó , kết quả huấn luyện bài 1 ngoài sự mong đợi của cán bộ D E , quá nửa C2 bắn đạt trên 95 điểm .
- Sang bài 2 phức tạp hơn phải về thao trường E bắn đạn thật , cách bắn cũng bình thường như trước kia từng bắn , số lượng đạn 12 viên chia làm 6 loạt bắn hoặc ít hơn , tuyệt đối cấm bắn tắc cú nếu ai đó để bắn tắc cú sẽ bị loại vì không đạt yêu cầu , nằm tại bệ bắn cách mục tiêu 200m được phép bắn 3 loạt đạn , có thể bắn 1 loạt rồi nghỉ dành đạn bắn khi vận động nếu người lính biết chắc đã bắn trúng bia khi nằm tại bệ bắn , lúc này nếu trượt không trúng bia sau 3 loạt đạn thì thôi bỏ luôn vì không đạt yêu cầu , sau 3 loạt nếu bắn trúng bia dù chỉ 1 viên đạn thì người bắn được phép vận động , khi bia ẩn thì vận động khi bia hiện thì phải quỳ xuống bắn , có 3 lần bia ẩn hiện thì quỳ xuống bắn , người lính có thể không bắn ở 1 2 lần bia hiện dành đạn cho đến khi vận động cuối cùng vào gần bia hơn . Bài bắn này đòi hỏi kỹ năng chiến đấu rất cao bởi nó gần giống thực tế trên chiến trường , người lính phải luyện tập nhiều nhanh nhẹn , tinh mắt và có thêm chút tiểu xảo trong chiến đấu . Bài 2 này chúng ta cứ tưởng tượng ra cảnh thật của chiến đấu trên chiến trường sẽ thấy : Lính nằm cách mục tiêu 200m phát hiện địch ngắm bắn 3 loạt , thằng địch bị trúng ít nhất 1 viên sau đó ta vận động lên thằng địch lúc ẩn lúc hiện , khi nó hiện ra ta quỳ xuống hạ mục tiêu tiếp theo cho đến hết . Tuy là bài tập nhưng nó lại rất thật với tình huống đánh vận động trong tác chiến , người lính phải vận dụng hết tất cả các chi giác của cơ thể khi tham gia bắn bài 2 và một điều khá quan trọng là tay ghì súng phải thật chắc mới mong có được kết quả cao , ghì chặt súng đạn bắn liên thanh sẽ trụm và chỉ cần chạm bia là đạt kết quả tính điểm , cách tính điểm bằng số lượng viên đạn trúng bia còn nó trúng chỗ nào không quan trọng .
 Lúc đó D E thông báo : Nếu ai đó bắn bài 2 mà đạt được kết quả 9 viên trúng bia thì sẽ thưởng cho đi phép 1 tháng , không hề dễ chút nào nếu là 9 viên vì phát đạn thứ nhất của loạt bắn liên thanh thì khó có thể trượt khỏi bia , lính bắn cả vạn viên đạn rồi kinh nghiệm đầy mình và điều quan trọng nhất lúc đó là tuổi còn trẻ mắt rất tinh nên khi ngắm bắn khó nói chuyện trượt , nhưng viên thứ 2 thì súng đã nẩy lên tay ghì súng không chắc nên thường là viên thứ 2 sẽ tìm chim . Vậy thì 9 viên vào bia cho 6 loạt đạn bắn quả là một con số thách đố lớn khó có thể thực hiện được , khó nhưng không có nghĩa là không bắn đạt được như vậy , nếu theo đúng bài bản thì phải nói là không thể bắn đạt được , có tài bằng giời kể cả ông lính từng cầm súng chiến đấu đến 50 năm cũng không thể bắn nổi 9 viên vào bia . Vậy thì phải có chút nghệ thuật , chút tiểu xảo kiểu lính lách qua tý luật mà vẫn đúng luật không ai bắt bẻ vào đâu được và kết quả còn nhiều hơn yêu cầu của 9 viên , cái tài của những thằng lính là chỗ đó . Lính chúng tôi trụm đầu lại bày mưu tính kế rồi cùng đi đến quyết định cho phương án bắn bài 2 đạn thật của C2 .
 Sáng hôm đó xe E về đón chúng tôi lên thao trường E bắn đạn thật , C2 cũng phải 9h mới đến lượt vào bắn , thao trường đâu gần Udong với 5 bệ bắn và 5 đường vận động riêng với hàng cọc tiêu chia rõ ràng tránh khi vận động bắn nhầm phải bia của nhau hoặc bắn vào lưng nhau , với ai thì không rõ chứ với lính chúng tôi thì khó có chuyện nhầm bia hoặc táng vào lưng nhau . Nghe đọc tên từng người bước lên bệ bắn tôi nằm trong tốp đầu danh sách bắn của C2 .
 Vào bệ bắn súng cùng đạn đã được quân khí của F chỉnh sửa cùng giao băng đạn lắp sẵn 12 viên , lính lên bệ chỉ cần kiểm tra thước ngắm 2 và lắp băng đạn vào súng rồi lên đạn khóa an toàn lại nằm chờ , mỗi bệ có 1 người hướng dẫn bắn cho đúng nội quy trường bắn quỳ ngay bên cạnh , sau khi nghe khẩu lệnh cho phép bắn là bắt đầu ngắm bắn , tôi bình tĩnh ngắm chính xác nổ 1 loạt 2 viên rồi cắm cờ đứng dậy , anh hướng dẫn bắn trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên hết sức xưa nay chưa từng thấy thằng nào bắn bài 2 mà chỉ bắn duy nhất 1 loạt đạn 2 viên trong tư thế nằm tại bệ bắn , quá liều lĩnh nếu trượt thì quay lui ngay phải là người thật tự tin ở loạt đạn đầu tiên của mình phải trúng bia mới dám thôi không bắn nữa , C trưởng C phó C2 đứng ngoài nhìn tôi ngán ngẩm bởi lúc đó tưởng tôi phá đám muốn lôi thành tích C2 xuống mới làm vậy , thoáng thấy mặt các cán bộ C nặng trình trịch to như cái nồi sau này mỗi lúc nhớ lại 2 cái mặt nặng đó là tôi thấy buồn cười , 4 bệ bắn còn lại cũng cắm cờ bắn xong thì đứng chờ kết quả xem có được vận động không , kết quả báo về BCH thao trường là cả 5 bệ bắn đều đạt kết quả để vận động bắn tiếp , tất cả vào vị trí và bia bắt đầu ẩn , chúng tôi vận động thật nhanh chạy hết tốc lực với vận động viên điền kinh cấp kiện tướng là 11 giây/100m thì lúc đó chúng tôi chạy khoảng 15 giây , khi bia hiện tôi không quỳ ngay mà chạy cố thêm khoảng chục mét mới chịu quỳ bắn , quỳ xuống chống súng vậy đấy nhưng không bắn để dành thời gian đó nghỉ lấy sức , bia ẩn lại chạy tiếp và cũng lại áp dụng chiến thuật đúng như lần trước chạy thật nhanh rồi chạy cố thêm chục mét khi bia hiện , lại nghỉ chống súng chờ bia ẩn , lúc này mấy cán bộ C đứng ngoài sốt ruột lắm rồi , họ sợ tôi không bắn và chẳng hiểu tôi đang dở cái trò gì ra đây , BCH trường bắn cũng rất ngạc nhiên vì xưa nay chưa từng thấy trường hợp nào lạ kỳ như vậy , có vận động lên nhưng lại chống súng nhìn không bắn , tiếp đến lần thứ 3 bia ẩn thì tôi vận động tiếp lần này thì đã vào gần sát bia quá rồi cự ly chỉ còn chưa tới chục mét , hết sức bình tĩnh tôi quỳ xuống khi bia hiện lên vẫn nguyên 10 viên đạn điểm xạ bằng 5 loạt và đương nhiên là không bao giờ tắc cú rồi , tay ghì chặt súng ở cự ly gần như vậy thì khó có thể trượt viên thứ 2 sau loạt liên thanh , gần tới mức sau khi quất hết đạn đứng dậy bước thêm 2 bước nữa có thể nhìn thấy đầu người ngồi dưới hố điều khiển bia ẩn hiện , chỉ có điều hơi ghê khi mình vận động cao hơn anh em cùng bắn trong tư thế chờ vận động tiếp anh em khác phía dưới quỳ bắn nghe tiếng nổ sau lưng chát chúa , nhỡ thằng nào ngáo ơ nó quất vào lưng mình thì hỏng bét , nhưng sợ là sợ vậy thôi chứ không đến nỗi thằng nào đó dở hơi tới mức như vậy .
 Sau khi bắn xong quay lại chờ báo kết quả mấy ông cán bộ E F chạy ra ngó mặt thằng bắn bia trên đường bắn số 3 xem nó là thằng nào và bắn bia bài 2 kiểu gì mà quái thai vậy ? Không bắt bẻ được tôi điều gì vì đúng là không hề phạm quy trường bắn và đó chỉ là cách bắn của cá nhân tôi thôi , ai cũng có cách của mình để làm sao hiệu quả nhất miễn là đạn trúng bia nhiều và không vi phạm nội quy trường bắn .
 Kết quả số điểm bài 2 của tôi thừa tiêu chuẩn đi phép , số anh em bắn tiếp theo sau tôi cũng bắn như vậy thậm chí có những lượt 5 người cùng bắn một lượt cùng vận động suốt của 2 lần bia ẩn và khi bia hiện ra không nổ súng phát nào , sang lần thứ 3 bia hiện thì đã tiến sát bia và chỉ việc xổ đạn vào bia là kết thúc . Thành tích bắn bài 2 của C2 chúng tôi cực kỳ cao , cán bộ quân sự C2 mũi nở to bằng cái chén uống nước thoải mái hênh hoang nói phét về kết quả tập luyện của anh em C2 chúng tôi .
- Sang bài 3 bắn ban đêm đèn nhấp nháy ( tôi không nhớ lắm là 8 hay 9 viên , cũng rách áo ăn tiền ) cự ly 75m . Theo bài bắn này là tình huống ngắm bắn vào họng súng của địch khi súng địch tóe lửa đầu nòng thì lợi dụng nó làm điểm ngắm bắn trả hạ mục tiêu , bài tập này cũng rất giống những tình huống trên chiến trường đòi hỏi người lính hết sức dũng cảm và bình tĩnh khi nằm dưới mưa đạn của kẻ địch , muốn đạt kết quả cao bắt buộc phải luyện tập tốt chứ không bắn kiểu chiến thuật như bài 2 được . Lính C2 chúng tôi luyện tập khá nghiêm túc bài bắn này và kết quả ngoài sự mong đợi của cấp trên thành tích ít nhất là từ loại khá giỏi trở lên chỉ có mỗi thằng Vinh bọ chuyên bắn chim cu gáy thì chỉ bắn vào đầu lại bắn ở mức trung bình , bao nhiêu hy vọng ở nó bắn bài này tốt thì lại cho kết quả hết sức bình thường đến là lạ . Ở bài này giải thưởng đi phép cho phép bắn trượt 1 viên thì C2 chúng tôi gần 20 người bắn đủ tiêu chuẩn đi phép .
- Bài bắn đạn thật B41 B40 thì C2 chọn ra gần chục người bắn , cự ly của B41 là 100m và B40 là 50m , mục tiêu là cái xe tăng to tổ bố được làm bằng tre và chiếu thốt nốt xin của dân K về buộc căng vào cái khung bằng tre , xạ thủ B41 thì còn phải ngắm cẩn thận chứ mấy thằng bắn B40 thì nói : Tao kẹp nách súng B40 khỏi cần ngắm bắn cũng trúng .
- Bài 4 bắn bia thằng còm di động thì chúng tôi chưa kịp bắn đạn thật đã có lệnh hành quân tác chiến trong núi Amleeng .
 Nói chung kết quả huấn luyện của chúng tôi khá tốt đạt thành tích cao và cái giá để treo giải thưởng đi phép cho lính nếu bắn đạt kết quả cao chỉ là chuyện đùa vì nếu thực hiện thì gần như sẽ chẳng còn ai ở đơn vị nữa , người không bắn đạt bài này thì bài khác lại bắn tốt thừa tiêu chuẩn đi phép nên sau này cấp trên cũng chỉ cười trừ về chuyện giải thưởng .
 Chúng tôi chuẩn bị vũ khí lương thực quân tư trang cho chiến dịch càn quét đầu mùa khô cuối năm 1980 và ngày lên đường đã được xác định . lính tráng tranh thủ đổi trác mua bán những thứ cần thiết mang theo khi hành quân , lúc này đã bắt đầu phát tiền ria của Campuchia cho lính QTN VN rồi , lúc đó tôi vẫn binh nhất nên được khoảng  8 10 đồng tiền ria thì phải , tiền này do Campuchia trả phụ cấp cho lính QTN VN khi làm nhiệm vụ Quốc tế còn tiền phụ cấp VND thì vẫn còn nguyên để tại hậu cần E không tiêu đến , mọi khoản ăn thừa cũng dồn vào phụ cấp cho lính hết , sau này ai đi học hay ra quân thì sẽ thanh toán một lần , chẳng mấy ai để ý rằng mình đang có bao nhiêu tiền phụ cấp trên E đó không phải là thứ mà lính quan tâm , với lính lúc đó cái gì dùng được ngay , cho vào mồm ngay nuốt ngay mới là thứ cần để ý còn cái gì thuộc về ngày mai hay thuộc thời tương lai thì tạm coi như không có

D7 chúng tôi lên xe vào càn quét Amleeng lần này thời gian khoảng nửa đầu tháng 9.1980 và sau đó không bao giờ quay lại khu vực rừng núi Amleeng nữa , trước ngày đi vài ngày thì bố Xuyến về đơn vị , anh Hồng lại trở về ban tác chiến E , anh Điệp lại trở về giữ cương vị CTV trưởng D7 qua câu chuyện với anh Điệp thì tôi được biết lúc đó D7 chúng tôi đã được trả lại tên phiên hiệu cũ của những năm tháng thời đánh Pháp . D130 E209 F312 là tên cũ của đơn vị chúng tôi thời KCCP , sau nhiều biến động của chiến tranh với nhiều lần thay đổi nay tên cũ của D7 được trả lại thành D130 như vốn gốc tên phiên hiệu của nó . Chuyện đó cũng không làm lính chúng tôi quan tâm lắm bởi khi đó phiên hiệu đơn vị thay đổi liên tục nhiều khi chẳng kịp thuôc xem mình ở đơn vị mới đây tên là gì , có lúc trồng chéo 2 3 tên phiên hiệu chẳng biết đường nào mà lần , lính với nhau thì vẫn dùng tên cũ cho dễ nhớ chứ nói tên mới chưa chắc người nghe đã kịp hiểu , nói lôi thôi họ lại tưởng đơn vị tôi là đơn vị mới thành lập gần đây còn mới nguyên mọi người chưa từng biết . Ngày đó lính đơn vị tôi hỏi nhau : Mày lính K nào đấy ? chứ không ai gọi là : Lính D nào ? từ K là ký hiệu của tiểu đoàn gọi tắt như vậy và chẳng hiểu cách gọi này có từ bao giờ .
 Khoảng 3h chiều hôm đó chúng tôi vào đến ngã 3 trong của Amleeng , từ đây xuống hành quân bộ ngược lên hướng bắc rồi nghỉ lại qua đêm , khu vực này chúng tôi đi lại nhiều lần rồi nên mạnh đơn vị nào là đơn vị đó hành quân đi chẳng cần bản đồ địa bàn gì hết , đêm hôm đó như nhiều đêm khác từng ở đây chúng tôi không gặp bất kể điều gì đáng quan tâm lắm , cho đến sáng hôm sau chúng tôi hành quân tiếp , hướng đi cắt rừng chéo về hướng đông khoảng 30 độ rồi cắt thẳng mà đi , hướng này chúng tôi cũng đã đi 1 lần như vậy rồi chỉ có điều không đi vào đường cũ , thêm 1 ngày hành quân vất vả rồi dừng lại nghỉ ngơi chuẩn bị cho kế hoạch càn quét khu vực này , đi về hướng này có thể theo đường núi Kimry cắt hướng tây bắc vào cũng được nhưng D7 chúng tôi được phân công cắt rừng đường ngã 3 Amleeng vào , có thể hướng bên kia đơn vị khác càn quét mà ở góc độ người lính lúc đó thì không thể thấy được .
 Sau một ngày nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị cho những ngày càn quét tiếp theo chiều hôm đó C2 lên D nhận lệnh và kế hoạch , anh Hát lên D và kéo tôi đi theo , dù chỉ một quãng ngắn chưa đến 1km nhưng anh Hát vẫn muốn lôi tôi cùng đi chắc ngại đi một mình , lên đến D bộ thì tôi bỏ qua thông tin ngồi chơi mặc kệ C trưởng muốn vào họp đến bao giờ về cũng được , những đời C trưởng trước thì tôi hay bám vào ngồi ngoài hóng hớt cũng bởi khi đó tình hình còn căng thẳng nhưng bây giờ thì khác rồi chẳng cần thiết phải hóng hớt làm gì ? Làm gì có địch mà đánh nếu có vài ba thằng Pốt lẻ tẻ đáng gì mà phải quan tâm , hơn nữa tôi cũng ngán ngẩm cái chân liên lạc đại đội lắm rồi , cứ nghĩ loanh quanh một chút sẽ thấy mình lăn lóc như quả bóng qua tới 4 đời thủ trưởng đại đội hết ông này tới ông khác , trước khi tôi làm chân LL đại đội C2 có truyền thống chỉ chết và bị thương thủ trưởng và LL , không có mấy thằng LL C2 qua nổi 6 tháng vậy mà tới phiên tôi thì chưa có thằng LL C2 nào dính đòn cả mặc dù không kém phần ác liệt , ngẫm lại chặng đường LL đại đội đã qua cũng gần 2 năm rồi , nhanh quá .
 Kế hoạch lần này của C2 chúng tôi là càn quét theo hợp đồng của D , D đóng quân nguyên một chỗ cho các C bộ binh càn quét khu vực bán kính khoảng 5 7km rồi chuyển vị trí khác như kế hoạch của E , như vậy là các C bộ binh sẽ độc lập tác chiến theo kế hoạch của riêng mình không chung chạ hay chi viện gì cho nhau khi cần thiết , lúc đó thì địch cũng đâu có mạnh mà cần sự chi viện cho nhau giữa những C chiến đấu , vài thằng Pốt thì C tự đánh nó cũng đủ chết đứ đừ rồi còn đâu . Hôm sau chúng tôi bắt đầu càn quét trong rừng , lính cũng cứ đi khơi khơi vậy thôi hàng ngang càn đều vừa đi vừa chuyện trò túm 5 tụm 3 cả , lúc này tôi bám theo sau C trưởng Hát lâu lâu lại thấy xem địa bàn rồi chỉnh đội hình , nếu gần người đi trước thì gọi :
- Ê ! X ..Y  sang trái hay sang phải . Rồi khi thấy được rồi là gật đầu chỉ đi thẳng , đội hình chúng tôi cứ thế càn thốc theo hướng C trưởng chỉ dẫn mà đi thôi chẳng ai để ý làm gì , lính tráng thì biết gì cứ Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy khỏi cần biết tham mưu tác chiến là ai hết , tội vạ đâu có C trưởng lo .  Đến chiều tối thì có lệnh dừng lại cơm nước nghỉ ngơi , một cánh rừng thưa lính mắc võng tùm lum cả chỗ này thì từng đến rồi chỉ có điều cụ thể ở đâu thì chưa xác định được , khi càn ban ngày nhiều người cũng đã ngờ ngợ nhận ra hình như chỗ này đợt trước đã từng đi qua hoặc chỗ kia có lẽ đã biết rồi . Lúc chiều gần tối tôi thấy anh Hát dở tấm bản đồ khu vực ra xem rồi loay hoay lộn ngược ngó xuôi , chỉnh chỉnh sửa sửa góc địa bàn , cũng bút cũng vẽ cũng chấm rồi ngó nghiêng , có lúc đứng dậy cầm theo tấm bản đồ đi tìm thực tế địa hình , tôi cũng không buồn để ý chuyện đó bởi nó quá bình thường với 1 cán bộ quân sự , trước kia anh Hồng anh Phượng cũng vẫn như vậy mỗi khi đơn vị dừng chân đâu đó .
 Sang ngày hôm sau chúng tôi càn tiếp , đêm hôm trước C trưởng lệnh tập hợp B trưởng họp cũng có thấy nói gì đâu ngoài chỉnh đốn đội hình càn quét cần cảnh giác hơn nữa và nhắc nhở anh em đây không phải là chuyến hành quân dã ngoại , kết thúc buổi họp giao ban tôi ngồi ngoài chỉ nghe thấy câu : Các đồng chí rõ cả chưa là rõ ràng nhất to nhất dễ nghe nhất còn đâu chẳng thấy C trưởng trình bày gì cho ra hồn bài phát biểu hay kế hoạch tác chiến của C2 lúc đó . Sáng nay lại đi , lại càn nhưng vẫn thấy C trưởng liên tục dở bản đồ ra xem rồi ngó nghiêng ra chừng đăm chiêu căng thẳng lắm , tôi lại gần C trưởng hỏi :
- Có chuyện gì thế hả anh ?
- Theo nhiệm vụ mình sẽ càn tới con suối này mà đi từ sáng tới giờ chưa thấy con suối đó đâu .
 Tôi hơi chột dạ , bỏ mẹ lôi thôi ông này dắt anh em C2 đi lạc đường chưa biết chừng , chuyện này thì đơn vị tôi chưa từng gặp nhưng đơn vị khác thì nó thành những giai thoại của chuyện đi lạc đường và E209 nổi tiếng bác Hiến đậu phụng đường bên D9 , 100 lần như cả 100 lần luôn là đậu phụng đường , đậu phụng tới mức lính D9 mà thấy bác Hiến D trưởng cầm bản đồ và địa bàn là run lên cầm cập 2 đầu gối đập vào nhau bởi sợ , sợ ông quá rồi bởi ông toàn dắt con nhà người ta đi lang thang trong rừng với ba lô nặng trĩu lưng thì thử hỏi ai mà không sợ . Nay C2 lại nổi lên có ông Hát cũng định tranh chức đệ nhất đậu phụng đường với ông Hiến D9 chắc .
 Thấy kiểu này chắc không xong rồi nên tranh thủ lúc nghỉ trưa tôi dở bản đồ ra xem , cần kiểm tra lại từ đầu bắt đầu từ điểm dừng chân hôm trước xem nằm chỗ nào cái đã rồi từ đó tới điểm hôm qua dừng chân , góc cắt theo hướng nào ? bao nhiêu độ ghé đâu ? Từ sáng đến giờ đi hướng nào bao nhiêu độ ? Ngay từ lúc đầu tiên đã thấy ông Hát này sai khi sử dụng bản đồ địa bàn rồi , nguyên tắc bất di bất dịch là phải trải tấm bản đồ ra quay chỉnh về hướng bắc một cách thật chính xác vì bản đồ luôn là quay về hướng bắc , từ đó chấm điểm dừng chân rồi căn góc độ của điểm cần đến sao cho chuẩn nhất rồi từ đó cầm địa bàn mà chỉnh hướng đi , khi đi thì phải ngắm cọc tiêu bằng thực tế địa hình khi bước lệch thì phải trả lại một cách tương đối nhất để sao cho đến mục tiêu đỡ lệch lạc nhất , điểm suất phát mà lệch thì đến mục tiêu lệch không biết bao nhiêu mà kể , đã vậy vừa đi vừa phải kiểm tra xem đã đúng chưa nếu thấy nghi ngờ thì phải dừng ngay đội hình tìm vật mốc mà đi cho đúng , đằng này chiều hôm qua ông ấy thấy nghi ngờ mà im không nói để đến bây giờ đi thêm buổi sáng nữa mà tìm không ra con suối thì chắc chắn ông này cho lính ăn đậu phụng với đường rồi . Nếu điều này tôi nói ra thì lính tráng nó cười C trưởng đến thối mũi vì vậy tôi bàn kế với C trưởng Hát :
- Theo em biết chắc chắn chúng ta đi lạc đường rồi , bây giờ cần tìm vật mộc xác định điểm dừng chân hiện tại đã , khi xác định xong chúng ta sẽ cắt đường vào mục tiêu đã định , hiện nay giữa rừng toàn cây cối thế này thì không thể xác định nổi đâu , bây giờ mình đi tìm mốc bằng suối hay bình độ hoặc những khe nhỏ giữa những bình độ cái đã , sau khi có thì mới xác định nổi điểm dừng chân , nếu không tìm ra thì chỉ còn mỗi một nước là dắt đơn vị quay lại chỗ cũ nếu cố tình đi nữa thì càng đi càng lạc đường .
 Chúng tôi cùng thống nhất quay trở lại đường cũ , kệ đời nó cứ quay lại cho đến khi nào đúng điểm xác định được thì mới cắt đường đi đến mục tiêu , nhưng nếu quay lại đường cũ thế nào anh em cũng thắc mắc la ó nhưng thôi kệ C trưởng mới lần đầu dắt anh em đi rừng có sai cũng là chuyện bình thường , cũng may chúng tôi quay lại đến chiều tối thì xác định được điểm dừng chân , cái phum mà trước kia cả D7 chúng tôi tiến vào không hề có gì với 2 dãy nhà giữa rừng , lính Pốt mới bỏ chỗ đó đi trước khi chúng tôi đến và từng nghỉ lại đây buổi trưa , gì chứ chỗ này thì chúng tôi biết và nhớ ra ngay nó nằm ở đâu trên bản đồ , thế là có điểm mốc dừng chân rồi thì cứ theo đó mà cắt hướng thôi , đêm đó chúng tôi nghỉ lại cái phum hoang này để sáng hôm sau đi tiếp , tôi đã phải đọc hướng và cắt bao nhiêu độ để đến mục tiêu mà cứ thấy anh Hát loay hoay với cái địa bàn , hết xoay bên nọ lại xoay bên kia khiến tôi một lần nữa nghi ngờ khả năng sử dụng bản đồ địa bàn của ông này nên tôi dở trò tham mưu kiểu đểu :
- Anh phải dí sát địa bàn vào ngực mình rồi nhìn thẳng từ trên xuống thì mới chính xác .
 Càng dí sát địa bàn vào ngực lại càng thấy kim địa bàn nhảy loạn lên , lúc này tôi mới để ý C trưởng thì ra C trưởng vừa đeo K54 vừa chơi cả AK và cái bao xe đeo ngực với mấy băng đạn , vì vậy khi dí địa bàn vào ngực thì nó nhiễm từ kim nhảy loạn lên là phải , cái sơ đẳng nhất khi sử dụng địa bàn là phải tránh để nó nhiễm từ mà còn không biết thì dắt lính chúng tôi đi đậu phụng đường là phải .
 Ối làng nước ơi ! C trưởng ơi là C trưởng , lạy bố . Rồi C trưởng cầm địa bàn đi trước tôi đi đằng sau dùng địa bàn của anh em khác mà vừa đi vừa chỉnh cho đúng hướng , ngày đó chúng tôi gần như B nào cũng có địa bàn thu được của địch , hàng TQ mới kính coong nên có sẵn mà dùng . Cho đến chiều hôm đó chúng tôi vào đến mục tiêu đã định , như vậy là chúng tôi mất đứt 1 ngày về chuyện đậu phụng đường so với các C khác trong D . Tôi phải lặng lẽ truyền đạt lại những gì tôi biết về sử dụng bản đồ địa bàn cho C trưởng Hát , cũng không dám nói ra sợ anh em khác họ biết chuyện , tất nhiên không phải ai không học mà cái gì cũng biết , ít nhiều cũng phải học qua dù là truyền miệng cho nhau , tôi cũng vậy thôi nếu có biết cũng là nhờ anh Hồng chỉ bảo sơ sơ nên biết chút ít mà sử dụng khi cần thiết chứ lính tráng mấy người được học hành đào tạo bài bản về sử dụng bản đồ địa bàn .
 Rồi bố Xuyến chửi ầm ỹ chuyện lính thông tin PRC25 máy móc làm sao không liên lạc được với C2 , thằng lính thông tin đi phối thuộc bị chửi oan vì chuyện máy móc tậm tịt , thực ra lỗi đâu phải tại nó mà do đi lạc đường nên cách xa D bộ quá nên máy móc không thể liên lạc được , thằng thông tin này cũng không có kinh nghiệm đi tác chiến như người ta thì chuyển bị đoạn dây mà nối ăng ten hoặc trèo lên cây mà liên lạc với D bộ vào những giờ đã quy định , đằng này lười khi thấy không liên lạc được là cho qua luôn thì làm gì không ăn chửi .
 Chúng tôi càn quét như vậy gần nửa tháng trời quanh khu vực đó , thời điểm đó chẳng biết chiến dịch gì mà thấy cả E tiền phương cũng bám theo và E209 chúng tôi bắt được 2 con voi của Tà Mốc , không rõ D vào bắt được nhưng chắc chắn không phải D7 chúng tôi , sau này nghe kể lại :
 Lính D8 hay D9 gì đó gặp địch với 2 con voi to lừng lững , trong lúc lộn sộn lính ta bắn chết mất 1 thằng quản tượng của Pốt , bắt sống 2 voi và 1 thằng quản tượng kia , con voi có thằng chết buồn bã mấy ngày liền không chịu ăn uống gì không chịu sự điều khiển của bất kể ai , E cho lệnh : Lấy thằng quản tượng Pốt kia sang chỉ huy con voi của thằng Pốt đã chết , còn con voi của nó cho 1 lính mình biết tý chút về chỉ huy voi điều khiển nó , con voi mà lính mình chỉ huy thì không sao nó bình thường như chủ nó chỉ huy vậy nhưng con voi của thằng Pốt chết rồi thì lồng lộn lên rồi trong cơn nhớ chủ nó dùng vòi cuộn chặt thằng lính Pốt kia dơ lên định đập chết , nhưng nghĩ thế nào đó nó không đập mà thả xuống đất nên thằng tù binh Pốt quản tượng kia sợ quá không dám chỉ huy con voi đó nữa , nó chắp tay lạy như tế sao vì quá sợ , lúc đó E thấy hết cách rồi nên ra lệnh cho bắn chết con voi đó xả thịt cho lính ăn , 1 khẩu 12.8ly được giá lên ngắm thẳng vào đầu nó quất liền 5 7 phát nó mới chịu gục , lính E209 được ăn thịt voi Tà Mốc thoải mái thịt từng tảng to thâm như thịt trâu cho vào nồi luộc rồi thái miếng chấm muối ăn với nhau , các cụ vẫn nó : Trăm voi không được bát nước xáo quả đúng không sai , nước luộc thịt voi trong nhờ nhờ và chả có vị ngọt của thịt gì cả , thớ thịt thì to ăn rắt răng vì thịt voi , nghe nói cái vòi và đế chân của nó là ngon nhất thì E bộ xơi mất rồi lính chỉ được ăn thịt thôi .

D7 chúng tôi càn quét thêm một thời gian nữa rồi có lệnh rút ra khỏi khu vực Amleeng và từ đó chúng tôi không còn quay lại khu vực này nữa , trước ngày rút ra khỏi đó ít ngày chúng tôi vẫn đi càn theo tọa độ đã định sẵn , trước đó thỉnh thoảng vẫn gặp những nhóm địch lẻ tẻ và ba thằng lính Pốt hay những lán che tạm trong rừng bằng lá cây mà địch đã bỏ đi từ lâu , những trận đuổi săn địch như trẻ con chơi công an bắt gián điệp vậy , chúng tôi lùa chúng chạy như gà và chúng thì cũng nhanh lắm , mới thoáng đó mà chúng chạy nấp sau bụi tre gai hay cây dại um tùm đó khi lính mình sáp vào gần đã mất hút đi đâu rồi , lùng xục cả một khu vực cũng bặt vô âm tín , con người giữa cái sống và cái chết thì chạy nhanh chưa từng thấy , thời gian này địch cũng không còn đói như trước nữa nên chúng có sức mà chạy tháo thân .
 Hôm đó C2 chúng tôi đi càn khi đến khu vực giữa 2 bình độ có đoạn khe suối nhỏ với cây cối um tùm bên trên không thấy được ở giữa là khe , khi mùa mưa đến nước trên đồi chảy xuống dưới điểm thấp là cái khe giữa 2 bình độ , nước chảy mãi tạo thành cái khe đứng khá sâu , có chỗ đất vỡ sụt lở rộng ra thành suối lớn có thể thấy được nhưng có chỗ khe nhỏ cây mọc che mất thì khó thấy , hai bên là rừng cây gỗ dầu dày đặc , gần khe bình độ cây leo và tre gai khá nhiều khuất tầm mắt . Lúc đó cũng cỡ trưa nhiều rồi chúng tôi đi từ sáng đến giờ chưa gặp bất kể chuyện gì lính cũng đã thấm mệt muốn nhanh chóng kiếm chỗ nào đó nghỉ trưa chiều càn tiếp thì bất chợt hướng B3 cánh trái nổ súng , thằng Trung lính Đông Anh HN ôm khẩu RPD xổ đạn từng tràng , anh em nhanh chóng chiếm vị trí có lợi của địa hình quan sát về hướng đó , không thấy gì chỉ thấy tiếng súng AK bắn trả đạn nổ toang toác trên đỉnh đầu , lâu rồi chúng tôi không gặp sự chống trả như hôm nay cả năm nay rồi lính Pốt ở đây chưa từng có một trận đánh cho đáng mặt thằng lính với chúng tôi và hôm nay không hẹn mà gặp quyết sống mái một trận cho ra trò .
 Từ hướng khe giữa 2 bình độ những phát đạn AK chống trả đều nhìn rõ khói sịt ra từ đầu nòng súng nhưng chúng di chuyển rất nhanh sau khi bắn vài loạt đạn , lính C2 quay hết về hướng đó bọc rộng 2 cánh không cho chúng phát triển đội hình rộng ra , những điểm đã lộ khi địch bắn trả thì chỉ 3 giây sau lính ta đã nện cho 1 phát đạn B vào đó , theo ước tính của chúng tôi địch có khoảng gần chục tên co cụm về đây bất ngờ gặp phải đơn vị tôi biết chạy khó thoát nên chúng chống trả rồi tìm đường chạy tháo thân , lính C2 chúng tôi thì có quá nhiều kinh nghiệm để đánh kiểu này rồi , chẳng cần đợi C trưởng ra lệnh chỉ cần biết có địch là 2 bên cánh sẽ mở rộng đội hình không cho chúng rẽ ngang bỏ chạy , khi đội hình đã triển khai rộng rồi là bắt đầu dập mạnh , mũi chính giữa sẽ đánh nhiệt tình rồi tất cả chỉ còn chờ lệnh xung phong là bật khỏi vị trí ào ạt xông lên .
 Thằng Pốt chỉ huy nhóm địch chắc cũng nắm được cách đánh của ta hay chúng nó bị đánh nhiều kiểu này rồi nên có kinh nghiệm hơn vì vậy khi mũi chính giữa đội hình phang mạnh thì chúng tìm chỗ nấp chỉ khi ta dừng là chúng bắn lại điên cuồng cản chân , lúc này tôi cách C trưởng khoảng 5m nấp sau gốc cây gỗ dầu , anh Hát bảo tôi :
- Mày thúc B2 đánh mạnh vào rồi lên đi nếu không bọn nó chạy mất .
 Cũng chờ cho ngớt tiếng súng thì tôi mới vận động lên đẩy B2 được , ông Tấn tréc B phó quyền B trưởng nằm xa tôi quá , muốn gì LL cũng phải truyền lệnh cho B trưởng cái đã rồi mới đẩy anh em khác cùng lên được chứ B trưởng chưa nhận lệnh mà LL đẩy quân của ông ấy thì dễ sinh chuyện lắm , tôi làm LL chiến đấu lâu rồi mấy cái trò này tôi không lạ , nhiều ông B trưởng hơi một tý là tự ái chắc sợ LL làm giảm bớt đi cái oai của B trưởng không bằng . Trong khi đó anh Hát móc khẩu K54 ra khỏi bao da , hôm nay lão ấy bỏ AK và cái bao xe đeo ngực cho lão Chỉnh chỉ còn khẩu K54 với tấm bản đồ , khẩu K54 rút ra khỏi bao lằng nhằng dây dợ ở phía đuôi báng súng , SQ ngày đó cũng thật buồn cười khẩu súng ngắn còn buộc sau báng cái dây dù để khi sử dụng chỉ rút một phát là dây dù nó tụt ra , tụt rồi đấy nhưng dây nó vẫn cuộn như cái lò xo sau báng súng và chỉ sơ xuất tý chút là dây dù nó rối chẳng ra làm sao cả , súng thì súng mà bao da thì bao da chứ việc gì phải buộc cái dây đó làm gì , khẩu K54 nó nặng gần 2kg đeo bên sườn mất thế nào được mà phải buộc dây . Đúng là vẽ chuyện , vừa hay lúc đó anh Hát tay lăm lăm khẩu súng ngắn hỏi tôi :
- K54 có bắn liên thanh không ?
 Chết thật ! C trưởng mà thế này thì chết thật , thôi thì nguyên lý của súng ngắn không phải ai cũng được học ai cũng biết , nếu muốn tìm hiểu thì phải hay tháo lắp lau chùi rồi từ đó suy luận ra chứ có ai dạy về súng ngắn đâu mà biết , nhưng ít nhiều thì cũng phải biết là nó không thể bắn liên thanh được vì cái đó là cái tối thiểu lính phải biết chứ . Thật sự là tôi choáng , choáng vì không ngờ cương vị 1 C trưởng cầm quân và cả mạng sống của 3 chục con người mà thiếu hiểu biết tới mức đó về khí tài thì quả thật là nguy hiểm hết mức , đâu phải chỉ chuyện súng còn nhiều cái như chiến lược chiến thuật khác cần sự hiểu biết của người chỉ huy chứ , người chỉ huy ít nhất cũng phải là người tài năng đúng cương vị của họ chứ không thể bằng sự quen biết hay đồng hương đồng khói đun đẩy nhau lên mà làm được , cũng phải trải qua thực tế và chút ít học hành cho có thêm kiến thức và bài bản .
 Cũng chỉ sau vài loạt đạn hỏa lực thì địch biết rằng chúng không đủ mạnh để chiến đấu ngang ngửa với chúng tôi nên bỏ chạy dần , vài thằng bị thương thì chui tọt xuống khe suối trốn có thằng chui tít vào đoạn khe nhỏ chỉ vừa người lách vào và phía trên cây lá phủ kín , lính C2 truy đuổi địch một số vận động lên đến khe giữa 2 bình độ thì ở lại tìm địch trốn tại đó , tôi nằm trong nhóm đuổi theo địch lúc đó đang hăng máu và lâu ngày chưa được ngửi mùi thuốc súng thơm đến thế nên đang say đòn , lội bừa qua những khóm cây dại mà vận động lên , anh em bắn dát lắm cứ chỗ nào nghi ngờ có địch ẩn nấp là xả đạn mà xông lên , mới đó tôi thoáng thấy thằng lính Pốt chạy trước mặt lúc ẩn lúc hiện giữa những thân cây lúc khuất sau những tán lá rậm , mình thì dưới thấp địch thì ở thoai thoải trên cao nên mắt mải tìm địch không để ý dưới chân mà chỉ lội bừa mà chạy ngược theo , đang chạy thì chỉ 1 giây tôi thấy mình hẫng một cái rồi thấy mình tụt mất hút giữa khoảng rừng với đồng đội bên cạnh đang vận động cùng , thấy mình tự nhiên ở giữa một khoảng tối xầm chung quanh vách đất với cái khe dài toàn đất nhỏ tý , ngược nhìn lên trên phải sâu tới 2m và ở trên là khoảng ánh sáng của trời xanh cây lá phất phơ trên đầu , anh em vẫn hò hét vận động đuổi theo địch súng vẫn nổ râm ran phía trên . Tôi đã mải vận động không để ý dưới chân nên xa xuống cái khe này rồi tìm đường bò lên mồm gọi anh em ầm ỹ , khi tôi ngoi được lên mặt đất thì cuộc chiến đấu cũng đã kết thúc , địch chạy đằng địch ta thì cũng đã xong một trận đánh , anh em lùng xục khắp nơi cũng phát hiện ra địch lẩn trốn ở dưới khe giữa 2 bình độ mà hạ nốt những thằng bị thương không chạy được trốn tại đó .
 Tin gặp địch được báo về D để tổ chức lực lượng càn đón đầu tiêu diệt nốt số còn lại , tôi không rõ số phận những tên lính Pốt đó sẽ ra sao khi bị ta chặn đánh các ngả , các C bộ binh càn quét lúc đó ở xa nhau lắm , vài 3 khẩu súng AK báng gấp thu được của địch lính C2 đun đẩy nhau thu súng , không ai muốn nhận nhiệm vụ này vì rất rách việc vừa phải mang vác nặng trên đường hành quân vừa mất thì giờ viết báo cáo thu súng địch trong trường hợp nào ? Có hạ địch không và hạ nó như thế nào ? Lính C2 kể cả thằng thích được khen thưởng và thích sao thích gạch nhất cũng lắc đầu quầy quậy nếu ai đó dí súng địch sang cho nó mang vác .
 Đêm đó nằm móc võng giữa rừng tôi không tài nào ngủ được , suy nghĩ miên man những gì đã diễn ra trong ngày hôm nay trước và sau trận đánh , suy nghĩ về quãng đời lính chiến của mình đã đi qua từ những giờ phút đầu tiên ra tuyến trước , những gì đã diễn ra ở thời gian đó đều lượt qua trong đầu , bao nhiêu đợt bổ sung quân và ai còn ai đã mất , 2 năm chiến trường dài đằng đẵng với nhiều trận đánh hay chiến dịch qua đi , bao nhiêu đường đất đã nằm dưới chân thằng lính trên mỗi bước đường hành quân , đơn vị mất gì được gì và còn lại cái gì ?
 So sánh giữa 4 cán bộ đại đội của C2 chúng tôi trong mỗi hoàn cảnh khác nhau ai hơn ai kém ? Hơn ở cái gì và kém ở điểm nào ? Rồi từ đó tôi đi đến quyết định phải bằng mọi cách rời xa cái chân liên lạc này càng sớm càng tốt , ý tôi đã quyết không nể nang trần trừ gì nữa , xuống B sống thoải mái hơn mới đây mấy thằng cùng đoàn cũng góp ý thẳng thắn : Xuống thôi chứ mày nằm trên đó làm gì , xuống đây có anh có em sống với nhau vui hơn mày xuống B nào cũng được đâu cũng là nhà ở đâu chẳng anh em . Chúng nó nói đúng xuống B thôi .
 Các cụ xưa có câu : Làm tớ thằng khôn còn hơn làm thày thằng dại , làm thằng lính thì chỉ trông chờ vào lớp đàn anh để ở gần mà học hỏi kinh nghiệm của họ mong lấy sự sống sót để trở về , đàn anh nhiều kinh nghiệm dạy bảo đàn em được nhờ , đàn anh kém thì đàn em chết như rạ , đàn anh giỏi thì đàn em cũng khôn như rận . Nay cũng đã 2 năm rồi ít nhiều có chút kinh nghiệm chiến đấu cho mình chẳng dám tự nhận mình khôn nhưng cũng có lẽ không còn dại nữa , mình ở với ông khôn còn học hỏi được kinh nghiệm và cửa sống sẽ rộng hơn , nay C trưởng ấm ớ thế thì mình học được cái gì mà không xuống B , xuống thôi chứ nằm đây dễ có ngày chết oan lắm .
 Quyết định như vậy và tôi cũng quyết tâm thực hiện bằng được không gì có thể ngăn cản nổi tôi .
 Sau đó chúng tôi rút về cứ tại núi Novea kết thúc vĩnh viễn những trận càn quét khu vực Amleeng này , 1 tháng càn quét lính lại sốt rét lại ốm đau lại chổng mông lên mà tiêm Quinin với nhau , lại vác súng đi bắn chim kiếm cho đồng đội bát cháo thịt và cả đổi chó đổi gà của dân về cải thiện với nhau . Sau khi ổn định đơn vị được khoảng chục ngày thì nhân buổi giao ban buổi tối của đơn vị đầy đủ cán bộ B tôi đề nghị được xuống B chiến đấu , anh Hát có vẻ sững người chuyện này nhưng Chỉnh và Thao thì đồng ý ngay , đồng ý là tốt chứ không để tôi xuống B cũng không xong với tôi , lúc đó anh Thao có nói vớt vát một câu làm tôi nhớ mãi :
- Đồng chí  ở trên C bộ đã lâu nay xuống B chúng tôi thấy ngại lắm , dù gì cũng là người ở C bộ xuống nên thế nào cũng có điều tiếng nhưng thôi ý đồng chí đã quyết thì cứ xuống B một thời gian , khi nào có lớp đi học đâu đấy chúng tôi sẽ cử đồng chí đi sau .
-  Thôi khỏi cần anh ạ , tôi không có tham vọng gì đâu , học hành cũng chẳng để làm gì vì tôi không có ý định gắn bó cuộc đời mình với QD , cứ khi nào QD cho về là tôi sẽ về , học làm gì cho tốn gạo của QD ra .
 Tôi mát mẻ kháy đểu anh Thao một câu và khi biết tôi nói kháy thì im luôn , còn Chỉnh thì biết rằng nói không lại được với tôi nên cũng chon im lặng là thượng sách . Anh Hát có vẻ muốn giữ tôi lại nhưng không nói được câu nào vì xưa nay môn ăn nói cũng ấm ớ lắm , lúng ba lúng búng mãi chẳng được một câu và không diễn tả được hết ý mình muốn nói .
 Hôm sau tôi xách ba lô xuống B1 ở cùng thằng Bình cứt , anh Phình quản lý cũng đã xin xuống B cùng với tôi nên cả 2 anh em cùng về B1 tôi xuống trước vài ngày anh Phình xuống sau , lúc đó B1 tập trung nhiều lính bầy hầy nhất C2 dồn cả về đây , B1 gần nhà C bộ nhất chắc để dễ quản lý đám lính chày cối này , tôi thì không phải loại lính chày cối bầy hầy nhưng lại là loại ngang và ít nhiều anh em C2 và cả D7 biết mà nể mặt , lúc xuống B lão Chỉnh bảo tôi :
- Mày bỏ lại C bộ khẩu AKM , xuống dưới B nhận súng khác .
 Tôi thừa biết thằng cha này muốn khẩu AKM của tôi từ lâu rồi , súng vừa nhẹ vừa bắn chính xác , lão thích mà chưa có lý do vơ nó về mình , từ ngày lão lên C phó mấy lần sử dụng súng của tôi mang đi mà không hỏi tôi đã công khai tỏ thái độ không đồng ý rồi , nay nhân chuyện tôi xuống B lão định cướp khẩu AKM của tôi đây . Tôi thì gắn bó với khẩu AKM gần 2 năm nay rồi , dù là khẩu súng vật vô chi vô giác thật nhưng gắn bó với nó nhiều thời gian và nhất là trong hoàn cảnh chiến đấu thì ít nhiều cũng sinh tình cảm , không dễ để rời xa nhau và tôi cũng không phải kẻ dễ bắt nạt nên tôi bốp chát lại ngay , đập tan ý định trước mắt và mưu đồ lâu dài chiếm đoạt khẩu AKM của tôi :
- Thằng nào muốn chiếm khẩu súng của tôi thì phải bước qua xác tôi đã .
 Nói rồi tôi khoác ba lô và súng AKM xuống B1 , câu nói cuối cùng của tôi trên C bộ C2 đầy coi thường và thách thức , tất cả im lặng nhìn tôi đi xuống B tức sùi bọt mép mà không làm gì nổi , họ biết việc làm của họ hôm nay như thả hổ về rừng vì sau đây tôi không bao giờ đứng về phía những người như họ , tôi không làm điều gì quá đáng những cái gì cũng thế đúng thì thôi .

Người lính tác chiến trên chiến trường thì khẩu AK là người bạn đồng hành tin cậy nhất trên mọi nẻo đường , buồn vui sướng khổ không lúc nào rời xa thực sự là không dễ để chia tay với nó .
 Vì khẩu AKM có nhiều ưu điểm vượt trội hơn loại AK khác nên luôn là tâm điểm để người khác nhòm ngó , thời đó quân số thiếu hụt nhiều nên gần như không có mấy người được mang vác súng AK mà tập trung vác hỏa lực mạnh để oánh nhau cho máu , mỗi B chỉ 1 đến 2 người mang AK nên thường C phó B trưởng B phó giữ súng này đôi khi cả C trưởng cũng ôm AK oánh nhau như lính , bởi vậy nhòm ngó khẩu AKM của BY thì B trưởng B phó không dám mơ rồi chỉ có cán bộ C mới dám mơ màng đến .
 Thời đó nếu ai đó gặp đơn vị BY trên đường hành quân nếu thấy thằng nào vác súng AK thì toàn là loại lính " ngon " cả đấy
 Sau vụ thẳng thắn thách đố ai đó động đến vũ khí của BY thì không ai dám mơ màng nó nữa , mỗi lúc BY đi đâu vắng thường gửi súng trên anh nuôi ai dùng thì dùng nhưng khi BY trở về thì tự giác mang súng tới trả lại . Đến lúc ra quân giao lại cho thằng em trong B của mình .
 Chọn người để giao súng của mình chứ không phải giao nó một cách lung tung , ai tôn trọng súng , tính tình cẩn thận sạch sẽ tin tưởng được mới giao . Thật bùi ngùi khi phải chia tay với nó và cũng thật là mừng khi được chia tay với nó , chiến trường và quá khứ cầm súng đã lùi lại ở sau lưng , không còn là việc của mình nữa bây giờ tới lượt người khác . Grin


Tôi xuống B1 cùng anh em lúc này B1 chỉ có 4 người thêm tôi nữa thành 5 , anh em mới đi viện mất 2 người , thằng Hiển SQLQ2 là B trưởng , anh Xuyên thương binh chưa đủ loại 31% thương tật B phó , anh này làm cán bộ B từ ngày tôi mới về đơn vị và cũng chính anh Xuyên lên nhận tôi với thằng Bình về B2 ngày đó , anh này chiến đấu thì lỳ lợm người dân tộc Mường nói tiếng Kinh chưa sõi ăn nói thì ấp úng như gà mắc tóc nghĩ mãi mới nói được một câu nhưng đã không nói thì thôi nói câu nào thì đều chắc như đinh đóng cột , thằng Thanh ụ mối A trưởng xạ thủ trung liên RPD lính Thái bình 1978 giống tôi nó về đơn vị trước tôi 24h , thằng này nó khoái tôi từ ngày mới về đơn vị hôm nay thấy tôi về B1 ở cùng với nó thì nó vui lắm , nó lăng xăng giống như ngày nào giúp tôi ổn định chỗ ăn ở quét dọn cái sạp tre chỗ nằm , nó coi tôi như người đi vắng xa lâu ngày trở về nhà vậy , thằng Bình cứt xạ thủ B40 A trưởng với tôi thì chẳng nói làm gì , lâu nay nó với tôi vẫn thế xưa ở gần nhau nay lại về ở cạnh nhau .
 Còn tôi sau 2 năm làm LL đại đội nay trở về B1 vẫn nguyên như thế , binh nhất chiến sỹ nhưng được tạm phong A trưởng bằng mồm , vì không lẽ B1 chỉ có 2 A thêm tôi thì phải là A thứ 3 , cả A chỉ có mình tôi thì không là A trưởng thì là cái gì ? Cái danh A trưởng hão mấy thằng tự phong với nhau hoặc cán bộ C phong bằng mồm cho lính chứ làm gì có quyết định phong chức vụ cho ai , duy nhất có mấy thằng đi học HSQ mới về thì có quyết định phong A trưởng còn lại tự phong tạm thời dùng tạm thời gian khi có tác chiến sau đó đá đít đuổi xuống nếu không thì gắn cho cái mác A phó là cùng , nói ra thì bảo bất mãn chứ quả thật tôi nghe cái chức A phó chỉ muốn đá vào mông cái thằng đã phong cho thằng nào cái chức vụ đó , 1 B giỏi lắm 7 8 thằng B trưởng B phó mất đứt 2 thằng rồi còn lại 5 6 thằng , mỗi B có 3 A đi đứt mất 3 thằng A trưởng còn lại 2 3 thằng thì chiến sỹ đời nó đi cho nhẹ nợ , bày đặt cái chức A phó để rồi nhìn xuống chẳng còn thằng nào , đấy là quân 1 B đông rồi đấy , lúc hết người thì có mà B trưởng B phó xong là sạch nhẵn làm gì có cấp A trưởng nữa chứ đừng nói đến A phó với chiến sỹ .
 Tôi thì chẳng màng chuyện cấp bậc chức vụ là cấp gì cũng được miễn anh em sống với nhan chan hòa tình cảm là được rồi , dù là binh nhất chiến sỹ nhưng thằng Hiển thiếu úy SQLQ2 B trưởng nể tôi một vành , tôi và nó bằng tuổi nhau quê Nghệ an nó nhập ngũ sau tôi 3 tháng và về QD3 , ở đơn vị được một thời gian thì đi học SQ đầu năm 1979 , nếu ngày đó tôi nghe anh Hồng đi học SQLQ2 thì có lẽ sẽ cùng khóa với nó , thằng này sau khi học xong thì đơn vị nó chuyển ra BGPB rồi nên nó được điều động về QD4 và về làm B trưởng C2 , nó không giấu diếm chuyện chưa từng cọ sát thực tế chiến trường nhiều bằng chúng tôi và nhiều cái cần học hỏi , nghe chúng tôi kể lại những trận đánh trước kia nó ngồi há hốc mồm nghe như người hành tinh khác mới xuống trái đất vậy , nhưng ngược lại nó lại có tố chất của một SQ thời bình , nội vụ ngăn nắp sạch sẽ sống rất quy củ giờ giấc , chính nó là người quấy động phong trào thể dục thể thao sinh hoạt điều độ ở đơn vị và đẩy phong trào này lên rất mạnh trong C2 chúng tôi .
 Một hôm nó vỗ vai tôi rồi mời tôi ra một góc ruộng trước B1 ngồi nói chuyện , thẳng thắn không úp mở nó đi thẳng vào đề :
- Tao có việc này muốn nói muốn thực hiện ở B1 của mình , tao tuy là thiếu úy B trưởng nhưng lại là người về đơn vị sau mày dù gì đi chăng nữa anh em nể mày hơn nên tao cần sự ủng hộ của mày .
- Có chuyện gì mày cứ nói , nếu là chuyện đúng thì tao luôn ủng hộ mày .
- Chẳng có gì quan trọng cả , tao muốn anh em mình bỏ thêm công sức ngoài giờ hay ngày nghỉ sửa sang lại cái nhà B1 , dột nát quá rồi sửa sang lại giá ba lô giá súng hay vách tường cần làm lại cùng nhiều thứ khác nữa , nếu mày không muốn làm hay đi xin tranh thốt nốt của dân thì thôi cứ ở nhà công việc có chúng tao lo nhưng mày ủng hộ tao là được .
- Ủng hộ quá đi chứ , mày làm tốt thì tao ủng hộ chứ sao nữa .
 Thế là ngay tối hôm đó chúng tôi họp B1 trên tinh thần cùng nhau sửa sang lại doanh trại nơi ăn chốn ở của B1 , anh em ai cũng nhất trí cùng nhau chung tay cùng làm , thời gian được chọn vào những giờ nghỉ hoặc ngày nghỉ cùng làm , mỗi lúc một tý từ chẻ cái lạt buộc đến đi xin tàu tranh thốt nốt , đóng lại cái giá súng , buộc lại cái dây phơi rồi làm thêm cái bàn lấy chỗ ngồi ăn cơm không phải ngồi chồm hổm chậu cơm dưới đất nữa , mỗi lúc làm một tý làm mãi cũng thấy hòm hòm tươm tất hơn , thằng Bình đi xin được mấy cây mướp con về trồng rồi đi lấy những ngọn tre hay chặt tre gai về làm giàn mướp chẳng mấy chốc chúng tôi có 5 6 giàn mướp mỗi giàn cả 100m2 , mướp bò trên vách lên mái nhà làm cho nhà chúng tôi càng thêm mát , rồi quây thêm cái chái bếp để tiện đun nấu khi mùa mưa đến đi ra đi vào đỡ ướt đến san lại cái sân trước cửa nhà B1 cho phẳng phiu đi lại đỡ lầy lội , chiều chiều sau giờ nghỉ chúng tôi lau súng rồi gánh nước tưới mướp tắm giặt rất là vui , ai đó thích bóng đá bóng chuyền thì lên sân đại đội , những ngày nghỉ rủ nhau ra dân mua bán đổi chác lấy đồ cải thiện hoặc bắn chim có cả bắn gà bắn chó của dân nữa , mùa đó không có ếch thì kéo nhau lên mấy con suối cạn cách đơn vị 5 7km mà tát cá mang về cải thiện rồi rượu thốt nốt tu vào say xỉn đàn ca sáo nhị đập phản đập chiếu với nhau cả đêm .
 Anh em các B khác thấy chúng tôi sống vui quá nên muốn xin sang B1 sống cho vui , lão Đông Ske quân số của " Liên Hợp quốc " lão chẳng thuộc quân số B nào cả mò về B1 đầu tiên , khỏi cần xin xỏ cứ lừ lừ xách ba lô về B1 ở chúng với chúng tôi , rồi anh em khác cũng muốn về B1 nên một thời B1 chúng tôi không phải là dễ nếu muốn xin về đấy mặc dù các B khác anh em cũng bắt chước làm vậy nhưng họ vẫn không thích bằng về B1 . Sau vụ thu hoặc mấy tạ mướp phải chuyển lên D bộ chia cho các C khác cùng ăn chứ C2 ăn không hết  thì tiếng vang B1 C2 đã khắp E209 , nhiều đoàn cán bộ trong E về kiểm tra học tập B1 lúc đó và sau này ngay cả đại tá tham mưu trưởng QD4 cũng xuống kiểm tra khen ngợi anh em .
 Thằng Bình khéo tay tháo tấm tôn dựng vách tường ra đập cho phẳng và chỉ với cái rìu cùn rỉ toét với cái lưỡi lê vừa là dao găm chuôi bằng nhựa đen của súng M16 mà nó chặt tôn gò được cặp thùng gánh nước với cái chậu giặt quần áo khá to , trên C bộ thấy nó gò thùng hay quá nên điều động nó chuyên trách chuyện gò thùng cho đơn vị , thằng này ở nhà gia đình nó có nghề gò nên làm rất chuẩn và nhanh , lúc đó nó lý do phải có thêm người phụ cho nó mới làm được nên nó chọn tôi làm phụ cùng với nó , đơn vị thì đồng ý ngay nên tôi cũng chuyển qua gò thùng gò chậu cùng với thằng Bình , tiếng là vậy chứ nó đâu có cần tôi làm , nó lý do vậy để tôi trốn công tác của đơn vị mà ăn rồi nằm ngủ hoặc vác súng đi chơi chứ gò ghiếc gì tôi thì biết gì chuyện gò thùng với chậu nếu có muốn làm thì cũng làm gì có dụng cụ mà làm , thế rồi trên D và C khác cũng kéo tôn xuống C2 nhờ gò thùng chậu thế là thằng Bình thì gò còn tôi thì đi chơi cả tháng liền chẳng làm gì hết .
 Thế rồi phong trào tập võ thể dục buổi chiều do thằng Hiển phụ trách , nó học SQLQ2 rất bài bản nên môn này nó thuộc làu như cháo chảy , rồi buổi sáng cũng tập thể dục , rèn luyện vận động chạy trong tư thế chiến đấu khiến cho trên E phải cử cán bộ các C khác phải về nằm tại C2 mà học tập . Đó là thời gian chúng tôi sống vui nhất của cuộc sống lính , hồn nhiên vô tư chan hòa tình cảm ngay trên chiến trường .
 Do chúng tôi sống với nhau vui quá nên anh em khác kéo về sống chung , người thì được bố trí về theo đội hình B1 người không được về thì cùn lên cứ vác ba lô sang cùng sống với anh em , tối đến cái sạp tre chạy dọc nhà dài 9m kín người nằm thêm số anh em móc võng nằm ngang dọc nhà nữa , tôi thì khoái nằm võng hơn nhưng cũng bực mình vì anh em đi lại lúc thay gác cứ động vào dây võng làm mình giật mình mất ngủ nên đành phải nằm giường sạp , đến bữa cơm thì buồn cười nữa nhìn chậu cơm chia trên anh nuôi thì B1 đầy ắp còn các B khác chỉ toen hoẻn đáy chậu , anh em tự tiện cắt cơm về B1 nên chẳng còn mấy người ăn cơm bên các B . Lúc đó A hỏa lực gần như giải tán cối 60 và đại liên cũng xếp một xó nên quân quyền chạy tứ táng cả , ông Phúc Lỳ A trưởng hỏa lực cũng mới đi đá bóng trên F về xin xuống làm chiến sỹ rồi chạy về B1 ở cùng chúng tôi , lão Vượng kều hết đi viện lại về B1 nằm thở suốt ngày rên rỉ bài ca ốm đau bệnh tật , sau này tôi mới biết hội lính già này lắm mưu mẹo lắm và thông tin cũng nhanh chưa từng thấy , cán bộ C D chưa biết thì mấy lão này đã nhỏ to rỉ tai nhau những chuyện chỉ có trời mới biết , mấy lão có anh em chiến hữu trên E F chỉ cần có thông tin gì liên quan là không quá 48h các lão này đã nắm chắc như đinh đóng cột rồi , không dễ để mấy lão này phun ra cho mình biết nhưng nếu là anh em thì cũng chỉ nói ý để hiểu thôi , có lần lão Phúc Lỳ ghé tai tôi nói nhỏ :
- Cùng đoàn HN với mày có thằng Sinh nghe nói anh của nó là bạn của F trưởng hiện nay nó làm bảo mật của F , hôm mới đây tao ngồi nói chuyện với nó thì nó bảo nó biết mày , nếu mày cần gì lên F gặp nó nhờ nó giúp đỡ .
 Lão Vượng kều thì bỗ bã hơn :
- Mày ngu bỏ mẹ ra ấy , ông Minh bọ đã nói thế rồi thì cứ lên phẫu E mà nằm , trên đó có thằng Bình đoàn của tao là Y sỹ trên phẫu có gì bảo tao ghi cho cái thư là xong , nằm chán trên đó thì về C hay lên viện F , ở đây làm quái gì . Lính đoàn mày nhiều thằng bây giờ loong toong ở trên ban E nhiều rồi lên đó mà nhờ chúng nó , sống phải có anh em chứ .
 Thì ra mấy ông này đã biết tin từ trước rồi , sang đầu năm 1981 sẽ bắt đầu cho những đợt lính 1975 1976 nếu là HSQ và binh sỹ thì cho ra quân , nhóm lính thương binh dưới 31% sẽ được đi khám lại vì vậy sống chết gì các lão ấy cũng quẫy cho bằng ra quân đợt này thì thôi , thảo nào lão Phúc Lỳ trả gấp cái chân A trưởng hỏa lực còn lão Vượng lính 1975 thật nhưng cứ tèn tèn hạ sỹ dưới chẳng có thằng nào là quân của lão ấy cả , nhìn sang các anh lính già khác còn ở dưới B cũng vậy nốt , dạo này thấy mấy ông ấy cứ lử đử lừ đừ thế nào ấy như đang trông chờ một điều gì đó chứ không hăng hái như trước nữa , gần đây mỗi lần có lệnh hành quân tác chiến là các anh biến sạch đi đằng nào trơ khấc còn lại toàn bọn em dại , khi ổn ổn tý chút là các anh lại về đơn vị , thì ra các anh biết sắp có cái lệnh này nên giữ gáo đây .
 Lúc đó tình hình đường sắt K từ Bat Dambang về Phnom Penh rất phức tạp , địch thường xuyên tổ chức lực lượng chặn đánh đoàn tàu chở gạo từ BG về Phnom Penh , chúng lợi dụng địa hình đường sắt đi qua đoạn rừng núi hiểm trở rồi bất ngờ nổ súng vào đoàn tàu hay đặt bom mìn phá hủy đường sắt gây cho ta nhiều thiệt hại , vì vậy đơn vị tôi phải tổ chức bảo vệ đường sắt trong khu vực chịu trách nhiệm của đơn vị , cứ khoảng 1 tuần đến chục ngày thì B1 của tôi phải đi một lần mỗi lần đi 6 anh em trở lên , đoạn đường bảo vệ khoảng 15km từ ngã 4 đường tàu về hướng Phnom Penh , đoạn nữa cũng từ ngã 4 đường tàu ngược lên những D7 không đi hướng đó các C thay nhau đi tuần canh gác bảo vệ đoạn đường này . Hôm đó tôi đi bảo vệ đường sắt về thì biết tin Vinh lùn từ D429 dân vận về đơn vị thăm tôi , rất tiếc chúng tôi không gặp nhau và Vinh Lùn gửi lại cho tôi 1 bao thuốc Samit rồi Vinh quay về Phnom Penh , anh em khác biết ý nên cất bao thuốc vào ba lô của tôi chờ tôi về cùng hút , lúc đó trong C2 có anh Hồng Phù bệnh binh cũng bị trả về đơn vị cùng đợt với anh Đông Ske , anh này lính đoàn Thái bình nhưng nhà lại giáp tỉnh Hải phòng chỉ cách nhau mỗi con mương nước nên toàn nhận nhằng là lính Hải phòng , chắc lão nghĩ là lính HP thì oai hơn thì phải nên đi đâu ngồi đâu nói chuyện gì toàn giở giọng lấy mác lính HP ra dọa người khác , người thì bé tẹo gày yếu do mắc bệnh phù , da tái nhợt mặt phù to tay chân chỉ lấy ngón tay ấn vào thịt phải một lúc sau nó mới phồng lại được , lão chưa từng đánh nhau trận nào suốt đời lính nằm viện với trại ăn dưỡng sau này giải tán D33 của F7 ở Lai khê thì lão về đơn vị thôi , anh em trong C2 ai cũng thương bởi lão ốm đau như vậy mà không được ra quân cứ phải theo đơn vị , người như thế thì cho về địa phương cho xong nhưng chưa có chính sách với loại bệnh binh này nên cứ treo cổ nằm đó , vừa khổ người ta vừa tốn cơm áo của QD . Anh em thương , cấp trên thông cảm hoàn cảnh bao nhiêu thì lão Hồng Phù lại làm tàng bấy nhiêu , với anh em ở dưới thì luôn vác cái mác lính HP ra dọa dẫm nhau , hơi một tý là Thanh niên thành phố Cảng , lính thành phố Hoa phượng đỏ , lão ấy cứ làm như lính HP như con ngáo ộp của D7 không bằng , anh em thì không chấp mấy chuyện nhỏ nhặt đó biết lão thế tính hâm hâm không ai chấp đàn anh làm gì . Cấp trên thì biết lão ấy là bệnh binh thật nên hay xí xóa cho qua , lão thì cứ tưởng thế là hay nên càng ngày càng vênh váo ăn nói bừa bãi đôi khi rất trịnh thượng ,lão ở trên anh nuôi nhưng thường xuyên xuống làm khách B1 , mỗi khi có gì cải thiện là lão cắt cơm xuống ăn cùng chúng tôi , rất khệnh khạng chờ cho mâm bát đâu vào đó là vác bát xuống thôi chứ chẳng chịu cùng làm cùng nấu nướng với anh em , chúng tôi thì ba lô ngày càng xẹp dần đi do mang quân trang ra dân đổi lấy gà lấy chó về thịt còn ba lô của lão Hồng Phù ngày một to ra đầy hơn , kệ lão dù gì thì lão cũng cần vơ vét chút ít trước khi rời xa quân ngũ ở nhà lão chắc cũng chẳng khá giả gì .

Hôm đó sau 2 ngày chúng tôi đi bảo vệ đường sắt về đến cứ thì biết chuyện thằng Vinh Lùn về thăm đơn vị và nó gửi cho tôi bao thuốc Samit để trong ba lô , anh em nhớ mình về thăm có chút quà cho nhau , nó ít nhiều sống gần dân và làm công tác phát gạo cho dân ít nhiều dễ kiếm bao thuốc hơn tôi cùng anh em khác , có chút quà nhớ đến nhau là quý rồi , để đấy tối nay anh em liên hoan chung chứ mấy ai hút một mình .
 Tối đó cơm nước xong chúng tôi phải tập chung lên hội trường C bộ họp gấp , một chuyện tày đình mới xảy ra trong C2 đúng lúc chúng tôi đi công tác vắng . CTV phó C2 Thao làm mất khẩu K54 tại C bộ C2 , theo nguồn tin thì sáng hôm đó chúng tôi đi công tác thì trưa anh Thao còn lau súng và tối đêm hôm đó thì mất súng , khẩu súng K54 nguyên bao da và thắt lưng đeo vẫn treo nơi cái cột trong C bộ , vậy mà mất súng chỉ còn cái bao da , khẩu súng này trước đây tôi hay lôi ra lau chùi nghịch ngợm nhiều lần rồi , nó của CTV Tập còn khẩu của C trưởng thì anh Phượng đi phép mang theo và đã giao trả lại QD ở miền Bắc . Nay bỗng chốc mất hút giữa doanh trại đơn vị .
 Những thành phần ngoại phạm dần dần được thanh lọc trong đó có tôi , không lẽ đổ cho mấy thằng đi công tác vắng 2 ngày lấy trong khi nó đi công tác nên 6 thằng chúng tôi ở B1 được loại ra khỏi diện nghi vấn , song B1 vẫn chưa thoát khỏi diện sổ đen gạch đít vì ở đó tập trung toàn thành phần bầy hầy của C2 , lâu nay thấy cách sống của chúng tôi họ chẳng ưa đâu nhưng chưa có lý do gì để hạch xách thì đành chịu vậy thôi chứ nếu có lý do thì họ cũng chẳng ngại hành tỏi lính B1 , 6 thằng chúng tôi không dính dáng tới nhưng còn anh em khác trong B1 vẫn nằm trong diện nghi vấn nên chúng tôi vẫn phải ngồi để kiểm điểm tức không tả nổi , ngày đó khẩu K54 mang ra đổi cho du kích K cũng được con bò mà du kích K thì khoái đeo K54 lắm , đeo K54 để thể hiện là lục thum mà , mỗi lần chúng tôi đi tác chiến anh em dưới B bộ binh thường nhận đơn đặt hàng của du kích K : Nếu diệt địch có súng K54 thì mang về đổi lấy con bò , vì vậy sau này diệt địch nếu có súng ngắn thì nó biến mất hút trong nháy mắt , chuyện này đến khi tôi xuống B1 mới biết anh em kín tiếng lắm không nói lung tung đâu sợ lộ bí mật với cấp trên .
 Mọi nghi vấn cuối cùng đổ dồn hết về thằng Hợi LL , sau khi tôi xuống khỏi C bộ thì nó thay chân LL đại trưởng cả C bộ chỉ một mình nó là LL , thằng Lộc vừa văn thư vừa quản lý C2 nhưng nó đâu có ở C bộ mà ở dưới anh nuôi chẳng mấy khi nó vào nhà C bộ nên cũng chẳng nghi được cho nó , thằng thông tin hữu tuyến Y tá C2 thì ăn đó nằm đó có đi đâu đâu nên cũng chẳng thể nghi cho chúng nó , chịu chẳng thể điều tra ra mặt CTV phó C2 xanh lét vì sợ , BCH C2 thay nhau quay thằng Hợi như đèn cù , hết người này hỏi đến người kia tra , hết nói ngọt đến dọa nạt quát mắng còn nó thì thề lên thề xuống đưa ra cả đống lý do ngoại phạm nhưng kết thúc nó vẫn là đối tượng đáng nghi ngờ nhất , sau này tôi mới biết thằng Hợi chẳng dính dáng gì đến vụ mất súng K54 của CTV phó nó hoàn toàn bị nghi ngờ oan , kẻ gây án là thằng Ánh Thái bình và hình như có cả âm mưu đồng lõa của C phó Chỉnh , Hát , Chỉnh , Ánh cả 3 từng bỏ ngũ ra dân sống cả năm trời khi đơn vị còn ở BGTN , sau một thời gian về đơn vị thì Ánh chán rồi muốn bỏ đơn vị một lần nữa nên lợi dụng đồng hương với C trưởng C phó ra vào C bộ và cuỗm khẩu K54 của CTV phó giấu đi , sau khi có được khẩu súng ngắn K54 thì Ánh tiến hành nhiều việc mờ ám , một mình vác súng AK đi khỏi đơn vị vào những phum xa dình dập lúc dân đi làm vắng chỉ có trẻ con ở nhà vào lục lọi đồ đạc của dân tìm vàng , không biết có tìm thấy và lấy gì của dân K không nhưng đã bị trẻ con và dân K nhận mặt  và chẳng biết bằng cách nào khi quân pháp mặt trận chuẩn bị bắt giữ kỷ luật thì thằng Ánh bỗng nhiên biến mất hút không để lại tung tích , sau này anh em lính cũ ghé qua xóm Lò Bến Cầu Tây ninh thì dân mang trả khẩu K54 cho đơn vị nói là thằng Ánh gửi ở đó mà dân thì sợ giữ súng quân dụng nhỡ chính quyền biết thì tù mọt gông , lúc đó mới lòi ra thủ phạm ăn cắp súng K54 là thằng Ánh và nó đào ngũ hẳn khỏi đơn vị không bao giờ về nữa , còn tại sao nó kịp thời trốn thoát thì đó vẫn còn là một bí ẩn , kẻ nào tay trong cho thằng Ánh có điều kiện làm bậy ai cũng biết chỉ có điều thiếu chứng cứ quy kết tội thôi . May ngày đó tôi đã xuống khỏi C bộ nếu không chắc chắn sẽ nằm trong diện nghi vấn số 1 của vụ mất súng K54 , điều may nữa lại đúng lúc tôi đi công tác cùng 5 anh em khác và trước khi đi khỏi đơn vị thì khẩu súng vẫn còn nếu không cũng đến là rách việc .
 Sau buổi sinh hoạt đơn vị chúng tôi về B1 ngồi uống nước mới mang gói thuốc thằng Vinh Lùn gửi cho ra hút với nhau , sờ đến bao thuốc chỉ còn 4 5 điếu , hỏi nhau thuốc đâu hết rồi thì anh em ở nhà mới nói :
- Thằng Hồng Phù nó biết chuyện thằng Vinh Lùn gửi thuốc lá nên đã tự động bóc ra hút rồi , anh em ngăn nó không nên làm thế nhưng nó không nghe cố tình lấy thuốc lá của mày .
 Vừa hay lão Hồng Phù khệnh khạng nhânh nháo xuống B1 tôi hỏi :
- Sao anh tự động lấy thuốc lá của tôi ? Đã vậy lại lấy gần hết bao thuốc như thế ? Nếu tôi có cũng để anh em cùng hút chứ có dùng một mình đâu , mà nếu thèm quá thì lấy vài điếu cũng được đằng này anh lấy hết cả như vậy anh em khác dùng bằng cái gì ?
 Vẫn quen giọng ông tướng không ai thèm chấp lão trả lời tôi rất bố láo :
- MK ! Làm đ.. gì có chuyện cơm treo mèo nhịn đói , thèm thuốc lá mà thuốc để trong ba lô , bất kể của ai tao cứ lấy hút , nếu tao có hút hết thì cũng thôi , mày làm đ.. gì mà nhặng xị lên thế ?
 Không thể nhịn hơn được nữa máu nóng trong người ngút lên tận đỉnh đầu tôi túm ngay lấy cổ áo lão mà vít co về mình rồi tay kia giơ thẳng một quả đấm vào mặt lão Hồng Phù , người lão nhẹ như bấc bị tôi vít cổ thì cái áo lót may ô cổ tròn có tay của lão toạc một phát từ cổ xuống tận nách , trong lúc nóng giận tôi còn kịp nhận ra cái mặt lão xanh lét giữa ánh đèn dầu lờ mờ của 2 ngọn đèn , khi vung tay định đấm lúc đó tôi còn kịp nhớ ra lão là bệnh binh nếu mình đánh lão vài quả thôi chắc phải nằm cả tháng nên tôi chùng tay lại , chẳng phải sợ lão với cái mác nhận nhằng lính HP ở đây mà thấy thương cho lão cái thằng ốm đau quặt quẹo chẳng biết sống thêm được mấy hơi , tôi chuyển từ quả đấm vào mặt lão sang tát cho 2 phát cánh cáo .
- Tôi cảnh cáo anh tội ăn nói bố láo nhé , chúng tôi nể anh lính cũ nhiều tuổi hơn chúng tôi chứ không sợ anh bất kể điều gì , dù chúng tôi ít tuổi hơn anh nhưng anh nên sống tôn trọng nhau nếu anh muốn chúng tôi cũng tôn trọng anh nhé .
 Khi tôi thả lão Hồng Phù ra thì lão chạy về anh nuôi đòi vác súng ra bắn tôi thì chuyện đã ầm ỹ lên rồi , tôi ra thẳng trước sân xem lão có dám bắn không , loại lính chiến như lão Hồng Phù tôi chấp từ 3 đến 5 thằng vì lão hơn gì mấy thằng lính Pốt đói cơm trong rừng , tôi ra để xem cái gan lão to bằng từng nào hay chỉ to mồm , thấy anh em can ngăn thì lão càng làm già cho đến khi CTV Thao phải lôi lão xềnh xệch về C bộ , lão dọa dẫm ngày mai sẽ gọi anh em HP trong D7 xuống làm việc tôi . Tôi cười khẩy khiến lão điên lắm .
 Hôm sau lão gọi điện khắp các C trong D7 rồi xách súng về D bộ kêu gọi đồng hương HP xuống C2 phục thù 2 cái tát , lão nâng quan điểm đây là danh dự lính HP bị lính HN xúc phạm cần phải rửa hận , cần phải phục thù , có người biết chuyện lão thì nói : Ai bảo lấy đồ của nó lại còn ăn nói bố láo nó tát cho là phải , nó đánh Hồng Phù thì liên quan gì đến lính HP mà lão nói chuyện danh dự với cả phục thù , Hồng Phù lính Thái bình cơ mà . Người khác thì ghét nên nói : Kệ cho đàn em nó dạy , ai bảo không biết cách sống để đàn em nó khinh đã vậy lại còn mang lính HP ra dọa nạt người khác , mình có phải lính đánh thuê tay sai cho nó đâu .
 Tôi thì chẳng lạ gì anh em HP trong D7 , họ cũng có làm gì quá đáng đâu nhiều người còn thân với tôi đằng khác , họ chẳng làm điều gì vô lý cho ai và cũng chẳng muốn ai làm gì vô lý cho họ , họ cũng đâu muốn giây dưa mấy chuyện vớ vẩn này làm gì nhưng lão Hồng Phù thì cứ kéo họ vào . Chiều hôm đó một ban bệ lính HP 5 6 anh xuống C2 , mặt lão Hồng Phù vênh vác lắm chắc lão nghĩ lần này tôi lo đòn với lão đây , vừa về đến bếp anh nuôi lão hùng hồn tuyên bố :
- Lần này tao bắt thằng H.. quỳ xuống mà lạy cũng không tha .
 Thằng Lộc hớt hải chạy xuống B1 báo tin cho tôi biết lính HP đã xuống C2 phục thù cho lão Hồng Phù mày nên cảnh giác , tôi cười bảo nó :
- Chẳng có chuyện gì đâu , yên tâm đi .
 Một lúc sau anh Lạnh B trưởng thông tin dẫn đầu cả nhóm lính HP xuống B1 , lão Hồng Phù hăng hái dẫn đầu chỉ mặt tôi cho anh em biết , tôi phì cười vì cái tính trẻ con của lão , tôi mời anh em vào nhà B1 ngồi chơi uống nước , không ai đả động chuyện tối hôm qua khiến Hồng Phù sốt ruột hăng hái chen vào câu chuyện để nhanh đi đến phần lão muốn , lão trình bày từ đầu anh em khác ngồi nghe sau đó anh Lạnh nói luôn :
- Ông như thế nó tát ông là phải , ông là anh mà có ra thằng anh đâu , ai đời lấy đồ của nó lại còn ăn nói như vậy thì làm gì nó chẳng cáu , ông nên rút kinh nghiệm chuyện này , lính chiến không giống như lính thời hòa bình đâu , anh em chúng tôi cũng thương nhau lắm , thằng H.. với chúng tôi cũng như ông với chúng tôi thôi . Thôi anh em xí xóa với nhau đi hận thù ghét bỏ nhau làm gì .
 Lúc đó lão Hồng Phù mới té ngửa ra nhiều chuyện trong mối quan hệ của tôi với anh em HP cũng như anh em khác trong D7 , anh em HP trong D7 họ rất nể tôi sau vụ tôi cứu C bộ C2 trong đó có anh Hồng C trưởng là đàn anh của họ ở trận cánh trái núi Novea  , sau vụ đó lão Hồng Phù không dám mang lính HP ra dọa nạt người khác nữa và cũng biết cách sống hơn . Ngày lão Hồng Phù ra quân tôi cho lão ấy hết tiền phụ cấp trên E chẳng biết có bao nhiêu tiền và nghe nói lão về quê được đâu vài năm thì chết vì bệnh , tôi ân hận mãi chuyện mình nóng nảy từng tát lão Hồng Phù , giá như mình đừng hành động như vậy thì hay hơn dù sao Hồng Phù cũng đáng thương hơn đáng trách .

Khoảng 2h chiều hôm đó C2 có nhóm cán bộ E xuống thăm kiểm tra nội vụ sinh hoạt của đơn vị , đi đầu là một anh người thấp chắc lẳn da trắng với bộ quân trang gabadin cũ đã bạc màu , tôi cùng anh em khác chẳng biết là ai vì gần đây cán bộ trong ban bệ trên E thay liên tục ai mà biết và nhớ cho hết chuyện , nếu có biết thì cũng chẳng để làm gì cán bộ E và binh sỹ chiến đấu dưới các B C là một khoảng cách khá rộng và cũng chẳng có gì liên quan giữa những cá nhân với nhau nên lính tráng cũng chẳng cần phải biết ông đó là ai chức vụ gì .
 Nhóm 5 6 người đó vào C bộ rồi khoảng 30 phút sau thì có lệnh tập trung đơn vị trên sân đại đội , cũng phải nhềnh nhàng còn chán lính mới tập trung về hội trường C với súng ống bất ly thân , thằng dựng súng một góc thằng lăn ra ghế hội trường nằm thằng kê dép dưới sàn dựa lưng cột nhà hội trường làm điếu thuốc rê mơ màng chờ đợi , cuối cùng mọi người cũng tập trung đông đủ thì cán bộ C và nhóm cán bộ này mới từ trong nhà đi ra , cái nhà hội trường thì rộng bát ngát nếu tập trung sinh hoạt ở đây thì có đến 3 đại đội cũng vẫn thừa chỗ nhưng họ lại bắt lính tập trung ngoài sân giữa trưa nắng , khi nghe xong cái lệnh ra ngoài sân nắng tập trung thì nhiều thằng lính cùn C2 đã chửi đổng rồi .
- Bọn này nó khùng à mà bắt tập trung giữa sân nắng thế này .
 Thằng Nam Angola nói ông ổng chẳng ý tứ gì hết :
- Đồ điên , đồ điên .
 Mấy ông cán bộ E nghe thấy nhưng lờ đi mặc dù quá biết lính tráng nó bảo mình là đồ điên là thằng khùng đấy , mấy cán bộ C xị mặt nháy lính đừng nói bậy nữa lo tập trung đi , càng thế lính càng nhềnh nhàng khật khưỡng không muốn chấp hành , lúc đó mới sinh ra trò đi vệ sinh chiến thuật thằng báo cáo xin đi đại tiện thằng chẳng cần xin phép cứ tự tiện bước ra khóm thốt nốt gần đó đi tiểu tiện , được thằng này mất thằng kia chẳng ra đâu vào với đâu cả , một cách chống đối của lính rất khó chịu trong khi đó nhóm cán bộ cứ phải đứng ngoài nắng chờ lính tập trung quân , cán bộ B thì quát thằng này gọi thằng kia thúc thằng nọ ngoài mặt thì thế đấy nhưng trong bụng thì cũng a dua cùng với anh em chống đối ngầm .
 Thế rồi cũng gom quân đủ xếp hàng theo B cũng hô khẩu lệnh nghiêm nghỉ , hô thì cứ hô vậy chứ lính nó chưa bị điên để rồi đứng nghiêm làm gì , thằng nào tử tế hay thằng đứng trên đầu xếp hàng của mỗi B nó thu cái chân về chứ không đứng dạng háng ra là tốt lắm rồi , đội hình tập trung xong thì quay sang báo cáo cấp trên chờ lệnh , lúc đó cái anh thấp người da trắng đó mới đứng ra phát biểu , sau một vòng giới thiệu tên tuổi chức vụ và nhiệm vụ lần này xuống C2 kiểm tra chế độ bảo quản lau chùi vũ khí hàng ngày , thôi thì nâng quan điểm lên ví dụ nọ kia đến sốt cả ruột giữa trưa nắng về chuyện bảo quản súng rồi anh ấy đi xuống theo từng hàng quân mà sờ mó chỉ chỏ bình phẩm nhận xét những khẩu súng của lính , tôi lúc đó giữ khẩu AKM thì đỡ hơn súng của nhiều thằng khác chứ súng anh em khác toàn súng TQ nên nhanh rỉ lắm , chậm lau độ 3 ngày thì súng nó đã vàng ra rồi , sau khi kiểm tra xong vũ khí của lính anh ấy mới phát biểu về tầm quan trọng của bảo quản vũ khí cùng chế độ hàng ngày lau chùi bảo dưỡng súng :
- Ngay tôi đây hàng ngày vẫn phải thực hiện đầy đủ chế độ lau chùi súng , chúng ta phải yêu súng như vợ đạn như con ...vv
 Để chứng minh cho lời mình nói anh ấy móc khẩu súng ngắn K54 của mình ra cho anh em thấy rằng anh ấy nói có dẫn chứng , khi anh ấy móc khẩu K54 ra khỏi bao thì lính tráng chúng tôi không còn nhịn được cười nữa , tất cả cùng cười ồ lên .
 Trời ơi ! Súng của anh ấy cũng vàng như con tôm luộc chẳng sạch sẽ hơn gì súng của chúng tôi , lúc nói vì mải móc súng ra khỏi bao không để ý khi giơ khẩu súng lên cho lính xem thì nhỡ mất rồi , anh ấy cũng lười lau súng như lính chúng tôi chỉ toàn nói phét , chắc anh ấy tưởng thằng liên lạc hay loong toong gì đó trên E hàng ngày đã lau súng cho mình rồi nên thả sức ba hoa đến khi lính chúng tôi cười thì chữa ngượng bằng cách giải thích là đeo nhầm súng của ông cán bộ khác . Nhầm là nhầm thế quái nào được , anh nói phét không gặp thời thì nhận đời nó đi cho xong lại còn giải thích kiểu đó ai mà nghe cho được , chúng tôi có phải loại không biết súng là gì đâu mà giải thích kiểu như vậy , súng có bao da có dây lưng đeo súng , nó có kích cỡ của nó theo từng người có vòng bụng to nhỏ khác nhau , đồ lạ của người khác sờ vào là biết ngay nhầm là nhầm thế nào ? Anh mà nhầm súng K54 thì súng của chúng tôi cũng có mà nhầm của nhau suốt .
 Chắc cũng do ngượng chuyện đó nên anh ấy cho giải tán sớm chứ nếu còn nói chuyện này nữa thì có mà làm trò cười cho lính chúng tôi , chiều nay về E bộ thằng liên lạc hay loong toong trên ban chắc phải nghe chửi thủng từ tai này sang tai kia về chuyện này . Đám cán bộ lặng lẽ rút khỏi C2 nhìn như Tây thất trận còn lính C2 có thêm một câu chuyện tiếu lâm thời đại để thỉnh thoảng ôn lại cười ngặt nghẽo với nhau .
 Một hôm sáng ra C2 phải tập trung người qua C3 làm giúp gì đó cho anh em bên đó cả C2 đi vắng cả , mỗi B phân công 1 2 người ở nhà trông cứ và làm mấy việc lặt vặt trong B , tôi mệt nên ở lại B1 không đi , mấy việc vệ sinh quét dọn nhà cửa , đun nước uống cho anh em có nước sôi uống , chăm mấy dàn mướp chỉ một lúc là xong nên đang nằm khểnh gác chân chữ ngũ trên sàn tre thì nghe lạo xạo tiếng dép cao su đi trên cát mỗi bước lại một gần về B1 , tôi chẳng buồn để ý chắc lại mấy thằng ở nhà buồn mò sang đây chơi hoặc cán bộ C xuống kiểm tra xem tôi ở nhà làm gì đây , thế rồi tiếng anh Hồng nói oang oang :
- Sao giờ này còn nằm đây .
 Tôi chồm dậy ơ anh Hồng , anh đi đâu mà chỉ có một mình thế này ? Chiếc mũ cối TQ bạc màu túi mìn Claymo đeo chéo qua vai với khẩu súng ngắn bên sườn , thấy tôi nằm dưới B1 anh ấy cũng ngạc nhiên hỏi :
- Ơ ! Sao mày vẫn còn ở C2 ? Tao tưởng mày đi rồi cơ mà ?
- Em không ở C2 thì đi đâu bây giờ ? Anh về C2 một mình à ? Anh ngồi đi để em lấy nước uống .
- Đơn vị đi đâu hết rồi ? Mày xuống B rồi à ?
- Anh em qua C3 làm gì đó em không biết , em ở nhà trông nhà , em mới xuống B1 khoảng gần tháng nay .
- Lần trước có đợt đi học cơ yếu thấy danh sách đưa lên có tên mày tao tưởng mày đã đi học rồi . Thế ra chúng nó không cho mày đi à ?
- À ! Đi học cơ yếu là thằng H.. bên đại liên lính Vĩnh phú  , thằng đó trùng tên với em anh không nhớ à ? Nó đi hơn tháng nay rồi đâu phải là em , em thì cho về D32 tại Lai Khê nhưng bố Minh bọ giữ lại không cho về F .
 Anh Hồng làu bàu trong miệng nghe trừng cáu lắm rồi nói :
- Trước khi tao lên E đã dặn lại chúng nó hết cả rồi , khi nào có lớp đi học gì đó thì phải ưu tiên mày trước tiên , tao không muốn khi tao ở đơn vị mà cử mày đi vì tao muốn mày phải đi lên bằng khả năng của mình chứ không người khác sẽ nói là tao thiên vị mày . Thôi được để tao về E xem có đợt nào sẽ lấy đích danh tên mày . Tao không ngờ chúng nó âm mưu đẩy mày xuống B như thế này , thôi được rồi để tao hỏi lại cái đã .
- Không ai đẩy em xuống B đâu mà là do em xin xuống B đấy anh ạ , gần đây C2 khác xưa nhiều rồi không còn như thời anh còn ở D đâu , khi anh còn ở đơn vị anh mà không nhớ đến em thì chẳng thằng nào nó quan tâm đến em đâu , nhưng thôi chẳng sao đâu anh ạ , em ở dưới B cũng được rồi nay mai khi nào có thể ra quân được là em về chứ em không muốn ở lại QD lâu dài .
 Thật lâu rồi anh em tôi mới có điều kiện ngồi với nhau nói chuyện riêng tư lâu đến như vậy , tôi không ngần ngại nói ra hết những suy nghĩ của mình về cá nhân về đơn vị hiện nay cùng những nhận định đánh giá về tương lai sắp tới , anh Hồng dù không còn ở cương vị D trưởng chỉ huy D7 nhưng ít nhiều ở trên E cũng có ảnh hưởng đến tình hình nhiệm vụ của đơn vị sắp tới , nắm bắt được thực tế khả năng của cán bộ và tư tưởng của binh sỹ cấp dưới , trưa hôm đó anh ở lại ăn cơm dưới B với chúng tôi mặc dù 2 3 lần LL hay cán bộ C2 xuống mời lên C bộ ăn cơm rồi lăn ra ngủ một giấc chiều thì về D7 , trước khi đi anh Hồng không ghé qua C bộ C2 mà ngủ trưa dậy rửa qua cái mặt là anh ấy đi thẳng luôn .
 Nhóm cán bộ của C2 biết có sự phản ứng của anh Hồng ở chuyện gì đây và biết chắc rằng do tôi nói ra còn cụ thể là nói cái gì thì họ không rõ , tôi thì tình thực thế nào cứ thể nói không thêm và cũng chẳng bớt , tôi cũng chẳng sợ bất kể chuyện gì mà phải che giấu sự thật cho ai , mình cây ngay đâu sợ chết đứng , lên không thích xuống cũng chẳng cần cứ ngang ngang thế ai làm gì được nhau .
 Từ đó đám cán bộ C2 kiềng mặt tôi ra rất ít khi đụng chạm đến , mỗi khi có gì đụng chạm đến cá nhân tôi thì đều lựa lời mà nói họ thừa biết dây dưa với tôi không có lợi cho họ , tôi thì chẳng có gì để mất còn họ lôi thôi thì ít nhất là mất mặt . Thế rồi quân hàm hạ sỹ cũng đến lúc về với tôi vậy là sau hơn 2 năm cầm súng họ mới chịu phong quân hàm HSQ và dí cho cái mác A trưởng tự họ phong chứ chẳng có tờ giấy quyết định nào cả  , tôi thì cho rằng đây là một kiểu đấm mỗm đấm miệng của cán bộ đại đội muốn tôi bớt giở trò bằng cách gắn cho mày cái vạch vàng ở giữa quân hàm và lấy đi bớt một sao , ít nhiều thì đồng phụ cấp của mày cao hơn và trách nhiệm cũng nhiều hơn và đừng làm gì khiến họ đau đầu . Tôi cũng thừa biết cái bản chất của họ nên đã thế lại càng hay trêu ngươi , trêu cho họ tức mà chẳng làm gì nổi tôi , ở họ nếu thích trêu thì tôi có vô khối thứ để trêu chọc khiến họ tức sùi bọt mép ấy chứ .
 Lần đó họp đơn vị buổi tối , lính thì mệt và buồn ngủ quá rồi , muỗi đốt dưới chân mà cứ phải ngồi nghe mấy chuyện nói đi nói lại nghe nhức cả đầu , C trưởng Hát đứng quán triệt nhiệm vụ công tác đã ăn nói lởm khởm ấp úng rồi thì lại hay nói dai nói dài quá giờ sinh hoạt tối cả 30 phút mà vẫn thấy nói chưa biết bao giờ dừng lại , tôi ngồi dưới đếm những từ nối của C trưởng trong bài phát biểu dài lướt thướt đó :
- Báo cáo các đồng chí ... vấn đề là ... ngày mai ....vấn đề là .....đề nghị các đ/c ....vấn đề là .....vv và vv .
 Rồi kết thúc bài phát biểu của mình C trưởng Hát hỏi lại : Các đồng chí đã rõ cả chưa ? Nếu chưa thông suốt để tôi còn giải thích tiếp .
 Trời ! Lạy bố , bố còn định nói nữa cơ đấy , định nói đến bao giờ nữa đây ? Tôi giơ tay xin phát biểu :
- Về kế hoạch nhiệm vụ ngày mai chúng tôi đã thông suốt và điều chúng tôi thông suốt ở bài phát biểu của C trưởng mà tôi đếm được tới 153 từ nối : Vấn đề là , đó là điều chúng tôi hiểu nhất . Chúng tôi đã hiểu rõ : Vấn đề là ... là ... vấn đề là .
 Cả hội trường cười ồ lên sau ý kiến phát biểu của tôi , lão Hát ngượng né tránh sự công kích của tôi , lão Thao mặt xạm lại vì biết tôi chơi sỏ BCH đại đội giữa cuộc họp , cay mà chẳng làm gì được tức cũng đành nghiến răng tới đứt lưỡi mà chịu với nhau .

Lúc đó chúng tôi phải làm công tác bảo vệ đường sắt quay đi quay lại là lại đến lượt B1 chúng tôi phải đi , B nào đi thì qua quản lý anh nuôi nhận lương thực gạo nước rồi tự động tổ chức cơm nước với nhau khi đi làm nhiệm vụ , cũng chẳng có gì ghê ghớm lắm hàng ngày tuần tra đoạn đường sắt rồi cơm nước mắc võng ngủ chia nhau canh gác vậy thôi , xen kẽ răng lược dân và địch chẳng biết đường nào mà lần nhưng ở hướng gần đơn vị chúng tôi đóng quân thì không có địch song công tác tuần tra cảnh giác vẫn là điều nên làm , tối đến dừng lại trên đoạn đường tuần tra cơm nước xong là chúng tôi phải bí mật chuyển vị trí khác mà nằm ngủ , ngày đi dọc đường tàu nếu thấy có hiện tượng khả nghi gì thì lập tức dừng đoàn tầu đi ngang lại không cho đi qua , xong việc thì chui tạm vào dâu đó có bóng mát nằm ngủ với nhau hay đánh bài tiến lên giải trí , chuyện đánh bài vô thưởng vô phạt ấy vậy mà cũng cãi nhau khiếp lắm , hơn thua nhau 1 lá bài thôi mà cũng cãi vã chửi bậy văng tục tùm lum với nhau cả , nhưng cũng chỉ là vui chứ chẳng ai làm gì quá đáng .
 Hôm đó chúng tôi phát hiện ra một bí mật của chuyến công tác bảo vệ đường sắt , ngày hôm trước đi qua đâu có thấy gì mới lạ nhưng chiều hôm sau đi tới thì thấy có sự khác lạ trên đường sắt , đống đá giải đường sắt cũ bẩn đen với những cây cỏ mọc xen nay thấy có vết mới đảo lộn đá giải đường sắt lên , nghi ngờ có chôn mìn hay chất nổ trên đường vì vậy chúng tôi phải chia người chặn 2 đầu đường sắt một khúc thật xa rồi dùng vải đỏ làm hiệu dừng tàu lại nếu nó đi qua , rồi cho người chạy về báo công binh E đồng thời tự tìm cách dò tìm giải quyết , ngày đó tàu chạy trên đường sắt cũng bất tử lắm chẳng giờ giấc gì cả nên chẳng biết sắp tới tàu sẽ chạy suôi hay chạy ngược và lúc đó cũng làm gì có công nhân đường sắt để họ sửa chữa quan tâm đến chuyện đường tàu còn dân thường thì ai làm gì trên đường sắt đâu nên cứ thấy khác lạ thì lính nghi ngờ vậy thôi .
 Hôm đó nhằm đúng chuyến tàu từ Bat Dambang xuôi về Phnom Penh thì chúng tôi chặn lại , dùng mẩu vải đỏ vẫy báo cho nhân viên đường sắt dừng tàu lại rồi thông báo cho họ biết đoạn đường phía trước không được an toàn chờ công binh xuống giải quyết , trên chuyến tàu đó chở gạo từ biên giới về với hơn chục lính bác Hênh đi bảo vệ nhưng dân thường đi buôn thì đông vô kể , thôi thì người ngồi trên nóc toa xe , những điểm tiếp nối giữa các toa họ đứng ngồi kín hết cả , ngay bên ngoài thành tàu cũng có người treo võng rồi nằm ngồi thu lu trong cái võng treo tòong teeng bên ngoài , rồi hàng hóa từ Thái lan về họ chất kín những toa tàu trống không biết bao nhiêu mà kể , khi nghe có nghi ngờ trên đường sắt thì nhóm bác Hênh và dân đi buôn lúc đó có vẻ sợ , thế là họ mang thuốc lá ra cho lính chúng tôi , chắc đó là cái để biểu hiện tình cảm hay biết ơn của họ vậy , ngay lái tàu cũng mang thuốc lá ra cho , thuốc lá Samit thì chúng tôi hút nhiều rồi nhưng thuốc lá 555 bao dẹt màu vàng và điếu thuốc thì dài hơn bình thường thì lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy và được họ cho , 6 7 thằng chúng tôi mỗi thằng được cho cả cây thuốc lá chứ không ít , gì chứ ngày đó mà được như vậy là quý lắm mấy thằng chúng tôi sướng rơn , lần đầu được uống bia lon của Thái với cái vỏ lon bằng nhôm mỏng dính đẹp kinh khủng , tôi cứ thắc mắc mãi chuyện có nửa lít bia mà sao họ làm cái vỏ đẹp thế không biết , phải nói rằng lính ta ngày đó " quê " thật .
 Thế rồi đường sắt cũng thông , chẳng có gì chỉ là chuyện chiếc xe bò của dân khi đi ngang đường sắt đoạn đó bị hỏng nên người dân xúm lại sửa chữa xe nên dẫm đạp làm đảo lộn lớp đá trên mặt đường sắt khiến chúng tôi nghi ngờ vậy thôi , lính chúng tôi thì cảnh giác đúng với tinh thần nhiệm vụ khi đi tuần tra dọc đường sắt , ai mà biết trước được điều gì sẽ xảy ra . Nhưng cũng vì chuyện đó mà chúng tôi biết được dân đi buôn cần phải đút lót lính chúng tôi trên dọc đường đi vì chính chúng tôi là người bảo vệ cho họ và từ đó mỗi lần tàu đi ngang qua nếu là ngược lên biên giới thì bao giờ lái tàu cũng giơ tay vẫy chào lính tuần tra dưới đường còn xuôi về Phnom Penh thì thế nào họ cũng ném cho bọn lính phía dưới vài bao thuốc lá . Tin này nhanh chóng được báo về các C hoặc các B đi tuần tra bảo vệ đường sắt coi đó là kinh nghiệm để kiếm trác chút ít cho cuộc sống lính và những thằng lính đi bảo vệ đường sắt về thì thế nào cũng có thuốc lá ngon hút với nhau , trên D bộ bắt đầu có những vụ kiện cáo là tại sao C kia đi bảo vệ đường sắt nhiều thế mà chưa đến lượt lính C tôi , giữa các B trong C cũng thấy cãi vã nhau chuyện này . Lần đầu tiên trong đời tôi thấy họ tranh nhau đi tác chiến chẳng bù cho trước kia cứ thấy đơn vị mình bị đi làm nhiệm vụ nhiều quá là lính cho rằng C mình hay B mình bị đì bị ủi , nay mỗi lần nhận lệnh đi bảo vệ tàu là mặt mũi lính B đó phấn khởi ra mặt .
 Thế rồi bổ sung thêm quân trang lính , đâu mỗi C vài bộ thôi thêm vài cái mũ cối mũ mèm với mấy đôi dép , ít tăng võng nylon thế là thành chuyện rồi . C2 lão Chỉnh C phó hăng hái nhảy vào tranh bộ quần áo , của ít mỗi thằng mỗi thứ nhường nhịn nhau mà dùng chứ có đáng gì đâu mà phải tranh nhau nhưng bởi lão này bẩn tính quá đòi cả bộ quân trang bổ sung nên mới sinh chuyện , thế rồi thằng Lộc quản lý C2 nó dò ra được thông tin từ hậu cần D : Quân trang chỉ bổ sung cho lính chứ không dùng bổ sung cho SQ , là SQ thì phải bỏ tiền lương ra mà mua còn lính được phát không rách nát quá thì bổ sung thêm . Như vậy là SQ không nằm trong danh sách bổ sung được bổ sung quân trang , lúc đó lão Chí Phèo lên nói rằng : Lão mới là SQ gần đây và trước kia là HSQ thì quân trang rách vẫn là của lính nên vẫn nằm trong danh sách được bổ sung lần này . Chuyện chẳng đáng gì nhưng lính nó ghét nó không ưa nên đấu tranh đến cùng và tất nhiên là lão Chỉnh sẽ không được nhận bổ sung rồi nên lão quyết để bụng chuyện này với những thằng to mồm nhất đấu tranh làm mất đi quyền lợi của lão , tôi thì chẳng dính dáng đến chuyện này chỉ đứng ngoài nhìn họ cãi vã kiện tụng nhau mà phì cười , người tham thì cũng vừa vừa thôi dành phần cho người khác nữa chứ , còn anh em thì cũng quá đáng có cái quần cái áo thôi mà làm lão mất mặt .
 Rồi số quân trang bổ sung đó cũng lặng lẽ chạy dần ra dân và thu về bằng những con gà con chó cho những buổi liên hoan đàn ca sáo nhị với nhau , vẫn quen thói khệnh khạng ông tướng mỗi khi thấy B nào có đồ cải thiện là lão Chỉnh cắt cơm về B đó bữa đó , cũng chờ cho mâm bát đầy đủ là lão xách bát gõ đũa leeng keeng xuống ăn ké , lần đó B1 chúng tôi có thịt con chó cái anh Vượng kều làm sạch sẽ cái " ấy " của con chó cái cắt lộn thịt ra bên ngoài rồi lấy kim chỉ khâu lại , miếng thịt rõ là to nóng hổi múc ra xoay cái bát thịt về hướng lão Chỉnh , vừa ngồi vào là lão bập ngay miếng thịt chó to ngon đó rồi chệu chạo nhai , trợn mắt trợn mũi mà nhai nuốt không nổi mà nhè ra thì không xong , lính chúng tôi bấm bụng nhìn nhau cười khi lão Chỉnh cứ làu bàu chuyện thịt chó gì mà dai thế , sau đó biết không nuốt nổi lão nhè ra rồi kêu ầm lên là thịt dai quá . Chuyện đó sau này cũng lộ ra làm lão Chỉnh càng căm B1 chúng tôi và cũng từ đó chúng tôi bớt đi một vị khách không mời mỗi lần có liên hoan .
 Lại một lần nữa D7 chúng tôi có nhiệm vụ mới và tất nhiên C2 phải đi đầu tiên , C2 sẽ bám theo tàu hỏa của một chuyến đi bảo vệ tàu , từ ngã tư đường tàu lên Bat Dambang rồi ngược lại .


__________________

Thợ Cạo st đặt tựa bài tổng hợp từ các chủ đề:
Ngã 3 Chóp - Biên giới Tây nam hướng sư đoàn 7 bộ binh
Mũi chính diện giải phóng Nông pênh 
Mũi chính diện giải phóng Nông pênh - phần 2 
Mũi chính diện giải phóng Nông pênh phần 3 . 
Chiến trường K - Hướng Sư đoàn 7 Bộ Binh (Mũi chính diện... PP - Phần 4)
Theo chân Anh, Tình Nguyện Quân Sư đoàn 7 BB (tt "Mũi chính diện..." - phần 5)

*****

Tìm kiếm Blog này