Tim thông tin blog này:

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2020

Chúng ta hiểu gì về đạo Hồi?

Hôm qua tôi vô tình nghe hai bạn trẻ chắc là sinh viên hay cùng lắm chỉ mới ra trường ra dáng trí thức ngồi bàn tán về tình hình thời sự quốc tế mà tâm điểm là vụ khủng bố ở Paris và những tội ác do IS gây ra.
Chuyện không có gì đáng nói nếu các bạn đó không có những câu nói cực kỳ thiếu muối kiểu như: “Từ ngày thằng cha Bin Laden sáng lập ra Hồi giáo tới nay, thế giới chả có ngày nào yên” hay “Hồi giáo là cái đạo gì mà đi thờ con heo?” và cuối cùng một bạn kết luận: “Mỗi lần thấy ông bà già tao coi phim “Cô dâu tám tuổi” là tao muốn đập mẹ cái TV. Bộ ổng bả không biết đây là tụi Hồi giáo mọi rợ sao mà còn coi?”
Thực sự là tôi hơi bị choáng về sự “nguy hiểm” của hai bạn trẻ kia, chém gió cứ như đúng rồi. Chả trách có quá nhiều trẻ trâu lên trang facebook ảo của IS mà chửi bới thách thức.
Ở VN chúng ta phần lớn không theo đạo Hồi và cũng ít chịu ảnh hưởng từ đạo Hồi, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không trang bị cho mình một số kiến thức cơ bản nhất về một tôn giáo lớn với 20% dân số thế giới.
Tôi đã từng sống ở Pakistan một thời gian đủ lâu để hiểu được một số điều thú vị về đạo Hồi cũng như những người theo đạo này. Sau này khi ở Mỹ, tôi cũng chơi với nhiều bạn đến từ Pakistan, Bangla Desh và Kuwait. Đạo Hồi khác xa với những hiểu biết hạn hẹp của chúng ta. Đôi khi tôi nghĩ, một trong những nguyên nhân gây ra chiến tranh cũng chính là sự ngu xuẩn của nhân loại luôn kỳ thị và chỉ trích vô cớ những gì không giống mình trong khi bắt người khác phải tôn trọng văn hóa của mình.

Tại sao người Do Thái thông minh?

Người Do thái thông minh, đó là sự thật. Tuy nhiên, sự thông minh này không chỉ diễn ra trong 1 thế hệ mà được chứng minh di truyền quá nhiều đời.


Chúng ta hay nói rằng người Do Thái là dân tộc thông minh nhất thế giới. Tuy nhiên, đây không phải là nhận định vô căn cứ mà đã được chứng minh bằng khoa học.

Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2020

Cạo cắn linh tinh... 9


Dzẫy đi. dẫn dắt chi cho mệt !


Đầu năm, Phú Đặng tặng sách



Hỗn láo. Đảng đã 90 tuổi rồi nhé....

(An Van Tao)

Nhớ, một vật bất ly thân.

Thời ở K, tấm bản đồ quân sự gần gũi hàng ngày đối với chỉ huy và những người lính có phận sự. Mình lấy làm lạ và khâm phục, làm sao mà Mỹ làm được bản đồ chính xác như thế. Đi bất cứ nơi đâu, dù là thật xa đi nữa, tưởng như chưa từng có con người từng hiện diện, vậy mà đều thấy trên bản đồ có cái gì thì mặt đất có cái đó... Được biết bản đồ UTM của Mỹ dựa trên nền bản đồ Đông Dương cũ thuộc Pháp. Mỹ dùng máy bay chụp không ảnh, nhiều tấm ghép lại. Rồi họ cử người đi thực địa xác minh làng bản, suối khe... để bổ sung chi tiết ấy vào BĐ. Làm cách nào mà nhân viên thám sát đến những nơi thâm sơn cùng cốc, chưa từng có ai đặt chân đến...
Ảnh là bìa cuốn nhật ký ở K của Trương Công Mùi có bài thơ “Tổ quốc gọi tên mình”.
Mình có một cuốn y như thế, đóng ghép lại từ sổ tay với giấy rời. Viết dăm đoạn rồi thôi. Vì tính mình không tỷ mẫn, vả lại băn khoăn liệu có dám nói sự thật suy nghĩ những diễn biến quanh mình không. Nó sẽ đụng chạm đến anh em đơn vị và cấp chỉ huy. Nếu nó lọt vào tay cấp trên thì có thể trở thành chuyện chính trị, bị đánh giá tư tưởng có vấn đề. Nếu là đoàn viên thì chặn không kết nạp đảng, là sĩ quan đảng viện có thể bị kỷ luật. Mà chỉ nói đến cái hay, cái đẹp, cái khí thế hào hùng của lính thì không thật là chính mình. Mà lúc ấy, mấy ai để tâm lưu giữ ký ức cho ngày sau. Chính vì vậy, mình không tin tính chân thực trong "nhật ký" của người trong cuộc được in thành sách.


Thơ Thạch Quỳ - Với con

Với con
Con ơi con, thức dậy giữa ban ngày
Nghe chim hót đừng nghe mê mải quá
Qua con đường đất đến con đường rải đá
Cha e con đến lớp muộn giờ.
Con ơi con, nàng Bạch Tuyết trong mơ
Không thể nào yêu con thay mẹ được
Vì thế nếu khuy áo con bị đứt
Thì nói lên để mẹ khâu cho.
Và con ơi, trên ấy Ngân Hà
Có thể rồi con sẽ lên đến được
Nhưng đêm nay con cần phải học
Bốn phép tính cộng trừ hoặc đọc một trang thơ.
Con ơi con, nếu thầy giáo dạy con
Có ánh sáng bảy màu trong ánh sáng
Thì con hỡi hãy khêu lên cho rạng
Ngọn bấc đèn con hãy vặn to lên.
Con ơi con, trái đất thì tròn
Mặt trăng sáng cũng tròn như đĩa mật
Tất cả đấy đều là sự thật
Nhưng cái bánh đa vừng tròn, điều đó thật hơn!
Mẹ hát lời cây lúa ru con
Cha cày đất làm nên hạt gạo
Chú bộ đội ngồi trên mâm pháo
Bác công nhân quai búa, quạt lò.
Vì thế những lời cha dặn dò
Cũng chưa hẳn là điều đúng nhất
Cha mong con lớn lên chân thật
Yêu mọi người như cha đã yêu con.
Tháng 6/1979
Thạch Quỳ

Thơ Cạo






Sông kia bơi dọc bơi ngang
Ngược về chốn cũ đất mang tình người
Xa rồi một thuở mấy gang
Bao giờ ta đến lang thang một mình



Thơ Vạn Lộc - Anh giờ như áng mây bay bên trời

Sáu mươi năm mình bên nhau
Cả hai mái tóc trắng màu thời gian
Giờ anh, một nhánh xuân tàn
Lòng em con nước bàng hoàng lệch trôi
Trăm năm đã gọi phai phôi
Anh như mây xám bên trời đang bay
Cầm tay anh, những ngón tay
Guộc gầy năm tháng, đong đầy yêu thương
Đã qua bao nỗi đoạn trường
Các con, các cháu muôn phương an lành
Em cùng anh gieo mùa xanh
Bây giờ hương chín thơm nhành xuân vui
Anh nhắm mắt, ngắm xa xôi
Có nghe sâu thẳm những lời em không
Có nghe sóng đôi dòng sông
Thu Bồn biêng biếc, mênh mông câu hò
Hương Cần ngăn ngắt sông Bồ
Để em liều bước lên đò bỏ quê
Sáu mươi năm một hẹn thề
Đời mình trọn nghĩa phu - thê đá vàng
Dẫu đã biết hợp rồi tan
Lòng em vẫn thấy muôn vàn thương đau
Trọn tình hai chữ đậm sâu
Rồi mai ai sẽ bên cầu nước xoay
Bàn tay, sẽ vắng bàn tay
Anh giờ như áng mây bay bên trời


Tìm kiếm Blog này