chắc là của người Chăm mình.
Bảo Đại
Đơn vị này đang quánh nhau ná thở, cấp trên lệnh đơn vị rút về tuyến sau, đơn vị khác lên thay. Quân mới dĩ nhiên sung hơn còn quân cũ đã sứt đầu mẻ trán mệt bơ phờ, quân số hao hụt. Về để bổ sung quân, lấy lại sức lên quánh tiếp. Mà cũng là nghi bình, có khi chỗ ấy mà có khi chỗ khác, thay đổi phiên hiệu tá lả âm binh. Binh pháp kiểu ấy có từ lâu lắc, ngày nay người ta còn áp dụng cho cả các LL cảnh sát chống báo động.
Hệ thống có 7 đồn và các công trình khác phạm vị trải rộng 23.000 ha, phân bố trên 4 huyện ngày nay ở Bắc Giang. Thực dân Pháp rất khó chịu với cuộc khởi nghĩa Yên Thế, đánh dai dẳng kéo dài gần 20 năm. Quân Pháp gặp một đối thủ đáng gườm, biết tận dụng địa hình, lối đánh du kích... lúc đánh lúc hoà nhưng không chiêu dụ được.
Tôi kể các bạn nghe, chứ không có ý khoe khoang gì.
Khi ở K lúc ấy tôi chỉ là thượng sĩ đội trưởng đội công tác thôi ở một xã nghèo xa xôi. Nhưng khi tôi kêu gọi dân quân hãy cùng sát cách với bộ đội VN bảo vệ xóm làng và hứa không bao giờ bỏ rơi anh em. Đến khi nửa đêm địch đánh vào phum nọ cánh chỗ chúng tôi hơn 3 km. Tôi dám dẫn quân đi chi viện, bạn nên biết rằng: ban đêm xuất quân xuyên rừng rất nguy hiểm dễ lọt vào bẩy phục kích của địch mà vẫn đi... Mình là người Việt mới đến, họ là người Kh'mer xa lạ, xã hội phức tạp, không phải là đơn vị đồng đội. Gặp người khác thất hứa ngay vì chả cấp trên nào khiển trách, chả dân quân nào dám trách móc ông trùm. Phải thế, vì đó là danh dự của một người chỉ huy dù cấp nhỏ bé, dù có thể dẫn đến hy sinh tính mạng...
Một trường hợp khác, là đồng đội nhưng cũng xa lạ nốt.
Không phải chữ tín nhưng có liên quan, sẵn kể luôn.
Vào ban ngày, nghe tiếng súng nổ ở phum cách chỗ chúng tôi 4 km. Ban đầu tôi tưởng Trinh sát đơn vị đánh được địch, chúng tôi đi ké hôi đồ để cải thiện đời sống. Nửa đường mới biết địch đánh ta, tôi sợ địch vào chiếm lính vị trí sẽ giết hết anh em bị thương nên lệnh đội công tác của tôi tăng tốc vừa đi vừa chạy, hy vọng đến kịp cứu anh em còn lại. Đến nơi thì hỡi ôi, 10 xác người nằm la liệt bên sông trong đó có 6 lính ta còn 2 lính khác chạy thoát được. Chúng tôi căm giận quyết ăn thua trả thù nên bám theo định tập hậu chúng. Dù đội chúng tôi có 8 người còn phía đối phương dám đánh 8 trinh sát nhà mình tức là quân số ắc hẳn đông hơn... Rồi vỡ lẽ quân ta đánh quân mình, một trung đội của đơn vị khác đánh nhóm trinh sát đơn vị tôi. Vụ việc dài tôi từng kể trên fb này.
Đó là việc không ai yêu cầu phải làm nhưng đó là tình cảm lính chiến dành cho nhau.
Vừa rồi phát hiện mỏ dầu khí khủng, bọn Tung Chảo hậm hực, không quậy chỗ này thì nó sẽ kiếm chiện khác. "Nước xa không thể cứu lửa gần", chiện bụp xẹt để em lo. Chỉ đề nghị mấy cái mà Mẽo anh cũng biết tỏng rồi, thằng Tung Chảo chả la làng gì được!
- Một là cung cấp tin tức tình báo. Hễ tàu nổi tàu chìm kể cả mái bai của nó mà ra cảng, bay đi đâu thì sè sẹ báo ngay cho em. Chiện tình páo bí mật mật nên chỉ nói thế có gì mình àlô chi tiết.
- Hai là bán rẻ máy bay tuần tra hết date kèm thiết bị hiện đại. Em cần cỡ Orion P-3 trở lên để chống ngầm và giám sát biển. Bỏ bãi cũng phí thì làm ơn làm phước có được không.
- Ba là tiếp tục cho tàu tuần duyên. Hết date nhưng lớn tí để em trang bị cho cảnh sát biển và kiểm ngư ũi va với tàu thái giám hải cẩu Tung Chảo.
- Bốn là mấy con kilo bắp chuối của em lỡ có bề gì nó chìm, phát tín hiệu thì hai quần Mẽo, Sin vớt ngay anh nhá.
- Năm là tiếp tục viện trợ cho ngư dân em. Tụi ngư dân khoái có tàu sắt để làm ăn đồng thời được coi như cột mốc chủ quyền. Em cho dầu nữa thì thế trận ngư dân đã sẵn sàng...