Nhân Le Van Duc
Có tag lão, tính comment tham gia nhưng nói đủ ý khá dài nên gõ thành stt:
Vì sao Mỹ không thay đổi sách lược và cách đánh khi can thiệp vào nước khác?
Không thể bàn chiến tranh chính nghĩa hay phi nghĩa vì nó vô cùng, bản thân chính trị là quyền lợi bên này hoặc bên kia, gây tranh luận không đáng có. Lão nghĩ tới lịch sử thế giới từ xưa tới nay, khi một nước lớn tiến công vào nước nhỏ thì chỉ có 2 cách: Một là chiếm và nhập nước đó vào lãnh thổ của mình, thì thời nay không cho phép. Thứ hai, biến nước đó hoàn toàn theo mình thì phải đổ quân can thiệp nhanh. Mà viễn chinh thì hầu như tất cả nước lớn trước hay sau đều phải rút, để lại cái giá phải trả rất đắc. Cái mà Mỹ làm được là của đi thay người, nhân mạng bỏ ra thấp nhất so với các đế quốc khác..
Mỹ tự cao nhưng không hề bảo thủ. Trải qua từng cuộc chiến, đặc biệt là CT Việt Nam họ nghiên cứu đúc kết rất cẩn thận, hy vọng tìm cách xử lý vấn đề mâu thuẫn và thay đổi cách đánh. Nhưng họ không thay đổi được bỡi vì bản chất của một nước tư bản, còn quân đội thì phụ thuộc vào tính chất ấy nên khó thể điều binh khiển tướng cách khác. Nên lặp lại vết xe đổ là điều khó tránh...
Nga thì có vấn đề của Nga. Trung Quốc có lúc mạnh lúc yếu nhưng mãi là cường quốc đáng gờm của thế giới. Thế tại sao thời hiện đại, TQ không làm như Mỹ? - Vì TQ rộng lớn luôn tìm ẩn vấn đề nội bộ sắc tộc ở các vùng lãnh thổ đã sát nhập. Chứ không phải TQ cao thượng, không có mưu đồ thôn tính nước khác. Thành ra họ chơi bài không cầu toàn, âm thầm gặm nhấm và làm cho nước khác phải lệ thuộc họ trong chừng mực nào đấy...
Dịch dã cứ nói hoài chuyện covid cũng chán, thợ cạo tám chơi vậy thôi.
Tim thông tin blog này:
Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2021
Ngày sao đêm vậy.
Hồi tối lão nằm mơ. Tại nơi tập trung tiêm vaccine, thấy không báo chích loại nào, mình thây kệ miễn sao có chích, ngày sao đêm vậy. Nhưng thâm tâm vẫn thích chích của Mẽo PT hơn. hehe. Khi chích xong, Y tá đưa cái giấy xác nhận đã tiêm. Mờ cái chỗ... ghi tên vaccine thì không rõ mà ghi với chú thích: đại khái cũng của Sino Tàu phù nhưng tên thương mại thay đổi... loằng ngoằng chữ cao chữ thấp, xem tới xem lui vẫn không hiểu nó nói gì.
Sáng tỉnh dậy còn nhớ, ngẫm thì ra tại ngày ngày lên mạng méo lướt xem mấy cha nội chống xuồng nói xấu vaccine Tàu. Lão không mấy quan tâm chất lượng các loại vc hay âm miu này nọ nhưng nó cứ trước mặt đập vào mắt mình đành phải ngó sơ. Thế là nhiễm âm miu của thế lực thù địt rồi. Phần nữa, chắc do lão thấy mấy dòng chữ in dỏm ồm trên vaccine Sino, nhìn rất mất giá cứ như thời bao cấp năm thìn bão lụt.
Vậy là cấu thành giấc mơ loạn não.
Sáng tỉnh dậy còn nhớ, ngẫm thì ra tại ngày ngày lên mạng méo lướt xem mấy cha nội chống xuồng nói xấu vaccine Tàu. Lão không mấy quan tâm chất lượng các loại vc hay âm miu này nọ nhưng nó cứ trước mặt đập vào mắt mình đành phải ngó sơ. Thế là nhiễm âm miu của thế lực thù địt rồi. Phần nữa, chắc do lão thấy mấy dòng chữ in dỏm ồm trên vaccine Sino, nhìn rất mất giá cứ như thời bao cấp năm thìn bão lụt.
Vậy là cấu thành giấc mơ loạn não.
"Ai tự phát, ai vô pháp vô thiên"?
Báo chí, truyền hình gọi những người đùm túm nhau chạy xe máy về quê là "tự phát". Không ít người lên án họ "vô pháp, vô thiên", bỏ đi là nguồn lây nhiễm dịch ra nơi khác.
Họ có muốn vậy không?
Cần đặt mình vào hoàn cảnh họ mới hiểu, mình có điều kiện ở yên một chỗ thì cần thấu cảm với người trong cuộc.
Tạm phân ra có 2 đợt đổ xô nhau về quê nhà, tập trung đông người có, lai rai có. Cả 2 lần đều ít nhiều liên quan đến chính sách của nhà nước. Lần đầu, hầu hết là những người lao động tự do, làm các công ty nhỏ không có BHXH... thu nhập kém, bấp bênh nên phải chạy trước. Lần này là những người làm công ty lớn, chế độ lương bỗng, chế độ ổn hay những người làm ăn tự do có đời sống đỡ hơn lớp người đi lượt đầu. Nay chịu đời hết thấu, nhắm mòi không trụ nổi kéo dai phải bức mà đi. Ai đi cũng chấp nhận bỏ lại phương tiện đồ dùng sinh hoạt cần thiết của đời ở trọ mà họ dành dụm qua thời gian mới có tiền mua sắm. Đi là phó mặc hết dịch liệu quay về chỗ cũ, có kiếm được miếng cơm như xưa hay không.
Người ta đã mất lòng tin vào chính quyền, họ sợ đói và bị bệnh không được cứu chữa kịp thời. Chính quyền địa phương ra công văn sẽ hổ trợ đối tượng này đối tượng nọ. Không phủ nhận CQ không làm, nhưng con số người được hưởng trên giấy với thực tế, có trời mà biết bao nhiêu %. Vì nếu đa số được hưởng thì sao trên mạng không ít người kêu ca, hỏi nhau: chỗ bạn có chưa? sao chỗ tui chưa thấy gì? Cụ thể Bình Dương chỗ tôi, từ trước đến nay chưa thấy đồng nào cứu trợ của chính quyền, chờ đến bao giờ?
Ra đi là chấp nhận đầy bất trắc trước mắt, chưa biết khi nào đến được quê nhà. Nếu nhà nước làm được như đã hứa thì chả ai ngu mà đùm túm nhau về trong lúc này. Chính quyền khó khăn về tài chính và nhận lực thì dân ngặt nghèo hơn họ. Cán bộ CNV nhà nước vẫn nhận đủ lương còn dân trắng tay. Chính quyền không cho họ đi làm thì phải nuôi họ chứ dù tiền hổ trợ vẫn là tiền của dân đóng góp, nhưng họ rất cần lúc này, gì thì gì tính sau. Công nhân, người nghèo phải sống trong cảnh may rủi, trông chờ và cứu trợ của dân, chờ hổ trợ từ nhà nước. Chính quyền nói "không ai bỏ lại phái sau", "sống đâu ở yên đấy", sẽ có "hổ trợ". Nếu chính quyền nói nhiều làm ít, muốn phát lúc nào thì phát thì chả phải cả nhà nước và dân đều "tự phát, vô pháp vô thiên", theo tôi thì nhà nước trước dân sau...
Họ có muốn vậy không?
Cần đặt mình vào hoàn cảnh họ mới hiểu, mình có điều kiện ở yên một chỗ thì cần thấu cảm với người trong cuộc.
Tạm phân ra có 2 đợt đổ xô nhau về quê nhà, tập trung đông người có, lai rai có. Cả 2 lần đều ít nhiều liên quan đến chính sách của nhà nước. Lần đầu, hầu hết là những người lao động tự do, làm các công ty nhỏ không có BHXH... thu nhập kém, bấp bênh nên phải chạy trước. Lần này là những người làm công ty lớn, chế độ lương bỗng, chế độ ổn hay những người làm ăn tự do có đời sống đỡ hơn lớp người đi lượt đầu. Nay chịu đời hết thấu, nhắm mòi không trụ nổi kéo dai phải bức mà đi. Ai đi cũng chấp nhận bỏ lại phương tiện đồ dùng sinh hoạt cần thiết của đời ở trọ mà họ dành dụm qua thời gian mới có tiền mua sắm. Đi là phó mặc hết dịch liệu quay về chỗ cũ, có kiếm được miếng cơm như xưa hay không.
Người ta đã mất lòng tin vào chính quyền, họ sợ đói và bị bệnh không được cứu chữa kịp thời. Chính quyền địa phương ra công văn sẽ hổ trợ đối tượng này đối tượng nọ. Không phủ nhận CQ không làm, nhưng con số người được hưởng trên giấy với thực tế, có trời mà biết bao nhiêu %. Vì nếu đa số được hưởng thì sao trên mạng không ít người kêu ca, hỏi nhau: chỗ bạn có chưa? sao chỗ tui chưa thấy gì? Cụ thể Bình Dương chỗ tôi, từ trước đến nay chưa thấy đồng nào cứu trợ của chính quyền, chờ đến bao giờ?
Ra đi là chấp nhận đầy bất trắc trước mắt, chưa biết khi nào đến được quê nhà. Nếu nhà nước làm được như đã hứa thì chả ai ngu mà đùm túm nhau về trong lúc này. Chính quyền khó khăn về tài chính và nhận lực thì dân ngặt nghèo hơn họ. Cán bộ CNV nhà nước vẫn nhận đủ lương còn dân trắng tay. Chính quyền không cho họ đi làm thì phải nuôi họ chứ dù tiền hổ trợ vẫn là tiền của dân đóng góp, nhưng họ rất cần lúc này, gì thì gì tính sau. Công nhân, người nghèo phải sống trong cảnh may rủi, trông chờ và cứu trợ của dân, chờ hổ trợ từ nhà nước. Chính quyền nói "không ai bỏ lại phái sau", "sống đâu ở yên đấy", sẽ có "hổ trợ". Nếu chính quyền nói nhiều làm ít, muốn phát lúc nào thì phát thì chả phải cả nhà nước và dân đều "tự phát, vô pháp vô thiên", theo tôi thì nhà nước trước dân sau...
Ghi nhận kết quả cuộc gọi qua Tổng đài 1022.
Kiot bán tạp hoá sát nhà mình có 3 mẹ con bị nghi nhiễm Covid (chồng đi vắng vào công ty SX tại chỗ). Sáng nay, mình qua hỏi thăm xem tình hình thế nào? Cô tạp hoá bảo: Không sao bác à, ổn rồi. Đứa bé ho, mới gọi điện thoại cho trạm Y tế, nhiều lần không ai bắt máy (điện thoại bàn), nóng ruột nên gọi dịch vụ test nhanh thì dương tính, tốn hơn triệu đồng. Cô tính gọi dịch vụ test lại. Mình khuyên: kết quả âm hay dương tính thì cũng phải tự cách ly, không nên tốn tiền mấy lần, nếu y tế nhà nước chưa làm, chuyện đó tuỳ gia đình. Mình hỏi: thế có báo TĐ 1022 chưa, cô bảo em bấm gọi không được.
Do cô ấy không quen thao tác gọi qua tổng tài nên mình gọi giúp. Người trực TĐ bắt máy liền, cô nữ hỏi khá cặn kẽ, hỏi đến đâu, mình trả lời đến đó, đúng như thực tế những gì vừa biết. Nửa giờ sau, Một chú Trạm Y tế phường gọi đến để xác nhận thông tin và căn dặn...
Như vậy để các bạn thấy, ai đó hoài nghi TĐ 1022, cho là nhà nước lập ra cho có lệ là không đúng. Vì nó là TĐ để ghi nhận các lãnh vực liên quan đến dịch bệnh cấp bách, bao gồm cứu đói. Có người trực 24/24 và thông tin được ghi âm, phản ánh đến nơi có trách nhiệm. Nếu có sự cố, mà không biết tận dụng mà bỏ qua, thiệt thòi rất lớn cho gia đình, không những thế còn giúp cơ quan chức năng nắm bắt xử lý tình hình dịch bệnh kịp thời.
Trên mạng có hướng dẫn, mình nhắc lại nếu ai chưa biết:
Bấm mã vùng, ví dụ Bình Dương là 0274 + 1022 thành 02741022. Chuông reo, bấm vào hình ... ở góc phải điện thoại để nó hiện bàn phím ảo, bấm vào phím 2 Cấp cứu (nếu như trường hợp trên), sẽ có người bắt máy nghe, ghi nhận và hướng dẫn...
Do cô ấy không quen thao tác gọi qua tổng tài nên mình gọi giúp. Người trực TĐ bắt máy liền, cô nữ hỏi khá cặn kẽ, hỏi đến đâu, mình trả lời đến đó, đúng như thực tế những gì vừa biết. Nửa giờ sau, Một chú Trạm Y tế phường gọi đến để xác nhận thông tin và căn dặn...
Như vậy để các bạn thấy, ai đó hoài nghi TĐ 1022, cho là nhà nước lập ra cho có lệ là không đúng. Vì nó là TĐ để ghi nhận các lãnh vực liên quan đến dịch bệnh cấp bách, bao gồm cứu đói. Có người trực 24/24 và thông tin được ghi âm, phản ánh đến nơi có trách nhiệm. Nếu có sự cố, mà không biết tận dụng mà bỏ qua, thiệt thòi rất lớn cho gia đình, không những thế còn giúp cơ quan chức năng nắm bắt xử lý tình hình dịch bệnh kịp thời.
Trên mạng có hướng dẫn, mình nhắc lại nếu ai chưa biết:
Bấm mã vùng, ví dụ Bình Dương là 0274 + 1022 thành 02741022. Chuông reo, bấm vào hình ... ở góc phải điện thoại để nó hiện bàn phím ảo, bấm vào phím 2 Cấp cứu (nếu như trường hợp trên), sẽ có người bắt máy nghe, ghi nhận và hướng dẫn...
Ai phải làm, ai ở yên một chỗ đều là phận sự, chả ai muốn.
Không ít người bảo: Nhân viên y tế, nhân viên công vụ ngày đêm phải hy sinh vì xã hội, có giỏi thì làm gì cho cộng động đi ! Nghe vớ vẩn lắm. Người dân biết ơn nhưng nên nhớ: ai có điều kiện và ai cho phép di chuyển. Rất nhiều người làm thiện nguyện, chấp nhận có thể bị nhiễm dịch bệnh còn gặp khó khăn cản trở, không biết sao.
Nhà nước cấm dân đi làm ăn thì nhà nước phải có trách nhiệm nuôi, đơn giản vậy thôi, lấy tiền của dân đóng góp mà thực hiện. Không phải ban ơn, được chăng hay chớ. Người ta kêu ca, buồn chán, cái chính chẳng qua là không tin vào lời hứa của nhà nước, sợ đói khổ. Cũng đừng bảo: sống như thời chống Pháp, chỉ cần cơm rau là được, vậy thì đơn giản quá trước nhu cầu sống của người hiện đại. Họ bí quá thì đành chịu, còn cựa quậy được họ còn cố lách để tìm cách đáp ứng nhu cầu của gia đình mình. Người có tích cóp tiền bạc khác với người bần cùng, hai dạng nhận thức và ứng xử khác nhau cho nên ngày nào cũng có chuyện kêu ca, ồn ào rồi phạt là điều dĩ nhiên khó tránh khỏi...
Đó là suy nghĩ của mình trước cái stt dưới của Le Van Duc.
Nhà nước cấm dân đi làm ăn thì nhà nước phải có trách nhiệm nuôi, đơn giản vậy thôi, lấy tiền của dân đóng góp mà thực hiện. Không phải ban ơn, được chăng hay chớ. Người ta kêu ca, buồn chán, cái chính chẳng qua là không tin vào lời hứa của nhà nước, sợ đói khổ. Cũng đừng bảo: sống như thời chống Pháp, chỉ cần cơm rau là được, vậy thì đơn giản quá trước nhu cầu sống của người hiện đại. Họ bí quá thì đành chịu, còn cựa quậy được họ còn cố lách để tìm cách đáp ứng nhu cầu của gia đình mình. Người có tích cóp tiền bạc khác với người bần cùng, hai dạng nhận thức và ứng xử khác nhau cho nên ngày nào cũng có chuyện kêu ca, ồn ào rồi phạt là điều dĩ nhiên khó tránh khỏi...
Đó là suy nghĩ của mình trước cái stt dưới của Le Van Duc.
Dịch không giảm, mình cầu trời mưa lớn vì nhớ chiện này.
Hồi mình còn ở nhà, trời đang nắng chang chang, cả nhà đang trang, cày phơi lúa, bỗng trời mây đen kéo tới tốc hành, chớm mưa. Bà già với hai thằng con vừa ngó lên trời vừa chạy tung chạy tác lo gom xúc lúa vô nhà. Ông già ngược lại đi ra vườn, tuốt lá chuối khô vào nhét 2 lỗ lù sân phơi, bà già chửi, ổng nói tỉnh bơ: "ướt còn cháy mất". hehe.
Nhân chuyện dân chui rào, nhớ bài học đánh cửa mở.
Năm xưa, Trường Hạ sĩ quan QK5 đào tạo chỉ huy cấp tiểu đội (đến trung đội). Trong phần kỹ chiến thuật có bài tổ chức tấn công căn cứ định.
Trước khi đánh có phân đội trinh sát vào ra căn cứ để nắm tình hình bên trong về báo cáo lên chỉ huy cấp trên. Chỉ huy và tham mưu lên kế hoạch tác chiến, hạ quyết tâm. Nếu đánh cứ điểm lớn thì đắp sa bàn, nhỏ hơn là xem bản đồ đã vẽ tác nghiệp trên đó để các cấp chỉ huy, tham mưu cùng nhau nghiên cứu, bàn bạc cách đánh. Muốn đánh vào một cứ điểm cần rất nhiều đơn vị, phân đội phối đồng tác chiến.
...
Mình chỉ chủ yếu việc tổ chức đánh cửa mở:
Đánh cửa mở là xoi thủng cái vỏ cứng của căn cứ địch, là phá những lớp rào phòng thủ... để quân chủ lực tràn vào theo chỗ ấy. Khi đánh dĩ nhiên tấn công nhiều hướng để phân tán lực lượng đối phó của địch nhưng trong diện có điểm.
Bộ phận đánh cửa mở chấp nhận có thể bị thiệt hại nặng vì nếu địch bên trong phát hiện sẽ tập trung hoả lực bắn ra hướng này. Cho nên phân đội cửa mở phải tổ chức thật kỹ, làm sao phá rào mở đường cho nhanh chóng.
...
Việc chuẩn bị của phân đội, từng người được phân công:
- Tự ghép và mang theo giá mìn ĐH (định hướng), kích nổ bằng điện, để dùng thuốc nổ có cấu tạo lõm tập trung quét thẳng một luồng hẹp.
- Tự làm và mang theo bộc phá ống, nhồi thuốc nổ TNT vào ống tre, kích nổ bằng nụ xoà rút chốt, để phá hàng rào bùng nhùng còn sót lại.
- Mang theo súng đại, trung liên để bắn chế áp địch, yểm trợ cho bộ phận xâm nhập phía trước.
- Mang theo kềm lớn cắt kẽm gai, đồ tự chế linh tin như các loại móc,...
...
Phân đội đánh cửa mở thực hành:
- Ban đêm di chuyển đến vị trí tập trung gọi là tập kết, thường cách căn cứ địch từ 1 cây số trở lên. Từ vị trí tập kết dè dặt đi về hướng mục tiêu.
- Trinh sát bò vào trước, gỡ mìn, vạch rào sẵn, đánh dấu bằng cách thả mặt trong óng ánh của vỏ cây chuối ở 2 bên mép đường, rồi rút ra.
- Bộ phận cửa mở 1 bò vào theo đánh dấu, tiếp tục khắc phục nếu còn sót. Giá mìn định hướng từ trong ra ngoài, có thể 2 hay 3 lớp mìn.
- Bộ phận mìn ĐH bò ngược ra khỏi rào, tìm chỗ núp chờ lệnh. Hiệu lệnh tấn công toàn đơn vị là tiếng nổ cực lớn của mìn.
- Bộ phận cửa mở 2 lao lên theo hướng mìn ĐH đã quét. Hàng rào bùng nhùng nào còn sót thì thọc mìn ống vào, rút nụ xoè điểm hoả xong chạy ra tìm chỗ núp.
- Hai loại mìn đã nổ xong, coi như nhiệm vụ chính đã hoàn thành, còn lại là phụ, phân đội trinh sát và cửa mở sẽ cùng số đông đơn vị tấn công.
- Đơn vị cứ theo hướng mìn quét mở đường chạy vào, càng nhanh càng tốt vì địch bên trong sẽ tập trung tối đa pháo và đại liên bắn ra hướng này.
- Cho nên đơn vị nhận lãnh nhiệm vụ tấn công địch hướng chủ công bị tổn thất nhiều nhất, nếu có.
.....
Mình hay có thói quen chia sẻ gì đó theo liên tưởng, nên hy vọng các bạn không cảm thấy vô duyên trong lúc này.
Trước khi đánh có phân đội trinh sát vào ra căn cứ để nắm tình hình bên trong về báo cáo lên chỉ huy cấp trên. Chỉ huy và tham mưu lên kế hoạch tác chiến, hạ quyết tâm. Nếu đánh cứ điểm lớn thì đắp sa bàn, nhỏ hơn là xem bản đồ đã vẽ tác nghiệp trên đó để các cấp chỉ huy, tham mưu cùng nhau nghiên cứu, bàn bạc cách đánh. Muốn đánh vào một cứ điểm cần rất nhiều đơn vị, phân đội phối đồng tác chiến.
...
Mình chỉ chủ yếu việc tổ chức đánh cửa mở:
Đánh cửa mở là xoi thủng cái vỏ cứng của căn cứ địch, là phá những lớp rào phòng thủ... để quân chủ lực tràn vào theo chỗ ấy. Khi đánh dĩ nhiên tấn công nhiều hướng để phân tán lực lượng đối phó của địch nhưng trong diện có điểm.
Bộ phận đánh cửa mở chấp nhận có thể bị thiệt hại nặng vì nếu địch bên trong phát hiện sẽ tập trung hoả lực bắn ra hướng này. Cho nên phân đội cửa mở phải tổ chức thật kỹ, làm sao phá rào mở đường cho nhanh chóng.
...
Việc chuẩn bị của phân đội, từng người được phân công:
- Tự ghép và mang theo giá mìn ĐH (định hướng), kích nổ bằng điện, để dùng thuốc nổ có cấu tạo lõm tập trung quét thẳng một luồng hẹp.
- Tự làm và mang theo bộc phá ống, nhồi thuốc nổ TNT vào ống tre, kích nổ bằng nụ xoà rút chốt, để phá hàng rào bùng nhùng còn sót lại.
- Mang theo súng đại, trung liên để bắn chế áp địch, yểm trợ cho bộ phận xâm nhập phía trước.
- Mang theo kềm lớn cắt kẽm gai, đồ tự chế linh tin như các loại móc,...
...
Phân đội đánh cửa mở thực hành:
- Ban đêm di chuyển đến vị trí tập trung gọi là tập kết, thường cách căn cứ địch từ 1 cây số trở lên. Từ vị trí tập kết dè dặt đi về hướng mục tiêu.
- Trinh sát bò vào trước, gỡ mìn, vạch rào sẵn, đánh dấu bằng cách thả mặt trong óng ánh của vỏ cây chuối ở 2 bên mép đường, rồi rút ra.
- Bộ phận cửa mở 1 bò vào theo đánh dấu, tiếp tục khắc phục nếu còn sót. Giá mìn định hướng từ trong ra ngoài, có thể 2 hay 3 lớp mìn.
- Bộ phận mìn ĐH bò ngược ra khỏi rào, tìm chỗ núp chờ lệnh. Hiệu lệnh tấn công toàn đơn vị là tiếng nổ cực lớn của mìn.
- Bộ phận cửa mở 2 lao lên theo hướng mìn ĐH đã quét. Hàng rào bùng nhùng nào còn sót thì thọc mìn ống vào, rút nụ xoè điểm hoả xong chạy ra tìm chỗ núp.
- Hai loại mìn đã nổ xong, coi như nhiệm vụ chính đã hoàn thành, còn lại là phụ, phân đội trinh sát và cửa mở sẽ cùng số đông đơn vị tấn công.
- Đơn vị cứ theo hướng mìn quét mở đường chạy vào, càng nhanh càng tốt vì địch bên trong sẽ tập trung tối đa pháo và đại liên bắn ra hướng này.
- Cho nên đơn vị nhận lãnh nhiệm vụ tấn công địch hướng chủ công bị tổn thất nhiều nhất, nếu có.
.....
Mình hay có thói quen chia sẻ gì đó theo liên tưởng, nên hy vọng các bạn không cảm thấy vô duyên trong lúc này.
Vùng xanh trong lòng vùng đỏ!
Đến giờ nhiều người chưa biết thế nào là chuẩn của vùng xanh, vùng vàng, vùng cam, vùng đỏ. Đa số chỉ hiểu ang áng nó biểu thị mức đô lây nhiễm dịch ở các nơi thôi.
Khi nghe tin chính quyền Bình Dương tuyên bố 11 phường phải “khóa chặt, đông cứng vùng đỏ đậm đặc", mình cảm thấy rất lạ. Bỡi phường mình nằm trong diện trên nhưng nơi biết khá chính xác là khu phố đang ở, đã yên ổn cả tháng nay. Trước đó có 2 chợ nhỏ và dăm căn nhà bị dăng dây cách ly, so với một KP đông công nhân ở trọ thuộc top đầu của BD thì nó như "muỗi". Rất may mắn!
Lâu nay dân không được ra khỏi khu phố, chứ bên trong đi lại khá dễ, trước vài ngày còn thấy dân phòng gỡ dây cách ly chợ. Do cứ đinh ninh là vùng xanh, thành ra rất khó hiểu trước quyết định của CQ.
Vì dân ở đâu biết đó nên mình sực nhớ, nhắn tin hỏi người quen thì mới hiểu ra khu phố khác cùng phường, nguyên văn: "... 2 tuần nay hốt hơn 100 người nhiễm đi cách ly, trước đó cũng có rồi anh". Còn khu phố nào bị nặng, nhẹ nữa không biết.
Mình thiết nghĩ nếu tỉnh BD làm kỹ, cụ thể hơn đến cấp khu phố thì dân cũng đỡ ngột ngạt mà lực lượng chức năng cũng đỡ "bao sân" vừa tốn sức vừa tốn kinh phí để tập trung cho nơi đúng nghĩa trọng điểm "vùng đỏ đậm đặc".
Khi nghe tin chính quyền Bình Dương tuyên bố 11 phường phải “khóa chặt, đông cứng vùng đỏ đậm đặc", mình cảm thấy rất lạ. Bỡi phường mình nằm trong diện trên nhưng nơi biết khá chính xác là khu phố đang ở, đã yên ổn cả tháng nay. Trước đó có 2 chợ nhỏ và dăm căn nhà bị dăng dây cách ly, so với một KP đông công nhân ở trọ thuộc top đầu của BD thì nó như "muỗi". Rất may mắn!
Lâu nay dân không được ra khỏi khu phố, chứ bên trong đi lại khá dễ, trước vài ngày còn thấy dân phòng gỡ dây cách ly chợ. Do cứ đinh ninh là vùng xanh, thành ra rất khó hiểu trước quyết định của CQ.
Vì dân ở đâu biết đó nên mình sực nhớ, nhắn tin hỏi người quen thì mới hiểu ra khu phố khác cùng phường, nguyên văn: "... 2 tuần nay hốt hơn 100 người nhiễm đi cách ly, trước đó cũng có rồi anh". Còn khu phố nào bị nặng, nhẹ nữa không biết.
Mình thiết nghĩ nếu tỉnh BD làm kỹ, cụ thể hơn đến cấp khu phố thì dân cũng đỡ ngột ngạt mà lực lượng chức năng cũng đỡ "bao sân" vừa tốn sức vừa tốn kinh phí để tập trung cho nơi đúng nghĩa trọng điểm "vùng đỏ đậm đặc".
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)