Tim thông tin blog này:

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2019

Chém vè ở miền Tây, nam nữ cũng thọ thọ bất thân!.

Quê mình ở miền Trung, nhỏ có nghe nên biết được ít nhiều về hầm do cơ sở đào cho mấy ông VC ẩn nấp gọi là nằm hầm bí mật. Khi về sống ở miền Tây, thấy cảnh quan lạ lẫm... Nhớ chuyện xưa, nên có lần hỏi ông nguyên là bí thư huyện uỷ:
Chém vè vùng sông nước đất thấp, hoạt động ở trong dân thì trốn ở đâu vậy Bác?
Ổng kể: Khi bị địch càn, ai ở chỗ sông nước thì lặn xuống nước, núp lục bình, cây cỏ dại. Ai đang ở trong dân thì trốn vào cái lu hoặc cái hầm đặt âm dưới đất, kéo nắp đậy lại. Họ làm những tấm đan bê tông ghép lại hình chữ nhật như cái kim tĩnh chôn người chết. Rồi trét xi măng kỹ mạch, quét thêm dầu hắc chống thấm, xong chôn xuống đất. Khi đụng chuyện nhảy vào, nam nữ ở riêng. Chứ bịt bùng mà nam nữ sống chung, mùi của nữ khó chịu, lâu chịu không nổi đâu!, Chú à.
Mình địa thêm: Đúng vậy, phải "nam nữ thọ thọ bất thân", ở quê con, mấy ông VC cũng kiêng cữ đờn bà dữ lắm! Bác ơi!...
Hình dân trục 2 cái "hầm" bí mật lên, tặng bảo tàng Tiền Giang.

Về cái chết người thân quen và nghĩ về cách trói "thúc ké".

Ám ảnh lúc nhỏ trong chiến tranh:

Hồi nhỏ chừng 5-6 tuổi ở quê, nghe tin ông Dượng (chồng cô Bảy em Cha) bị lính Nghĩa quân phục kích bắn chết nên mình đi xem. Tới nơi, thấy trên con đường vào ấp chiến lược, một xác bị nát bấy người, thịt bị phá ra, lỗ to gần bằng khu chén. Trẻ dân quê thời ấy đã biết là do đạn của súng tiểu liên Tam sông (Thompson). Trong hoàn cảnh: Dượng lén về trong đêm để hoạt động kinh tài, tức là móc nối dân, quyên góp gạo muối... để nuôi quân trên rừng.
Sau này, VC lôi kéo đứa con trai đầu của cô Bảy, mới chừng 17 tuổi căm thù địch, nối tiếp truyền thống, nhảy lên núi. Tham gia bộ đội địa phương để trả thù cha, rồi chết trong một trận đánh cũng tại quê nhà...
Tiếp theo - mới sáng nọ, mình nghe hàng xóm xôn xao nên chạy ra ngã ba giữa đường với bờ ruộng. Thì thấy một xác chết là ông... ở cách nhà mình hai miếng vườn nhà bà con. Mình thấy vết đạn và máu rỉ ra ở mang tai. Hai ngón chân cái có dây buột lại với nhau, lúc ấy quá nhỏ nên không nhớ chắc, nếu có thì mình không biết sao phải cần vậy. Có một mảnh giấy viết tay đặt trên người (sau này, biết

Mười mấy con M113 dàn hàng ngang làm cái giống dzề?

Tủ lạnh chạy đốt bằng đèn dầu.


Nhìn qua thói quen chạy xe, đoán tính cách con người.

Tám chơi ở đây là xe máy, lợi và hại, chưa hẳn là tính tốt xấu.
Lão hay thấy và cảm nhận:
- Có người đã lên xe là phóng và luôn sẵn sàng thắng. Đã đi là muốn nhanh đến chỗ dù không gấp cũng vậy. Khi xe dừng, đèn xanh vừa bật là vít ga dọt liền. Luôn cố chạy lên đâu tốp xe cho thoáng đường. Luôn xem bản đồ canh đoạn đường cần mất bao lâu. Không bao giờ trừ hao đi sớm nên đôi khi bị trục trặc, thế là vắt giò lên cổ mà chạy. Đó là dạng người như lão. Bù lại những người như vậy thường quan tâm kỹ thuật máy móc và kỹ năng lái sao cho an toàn. Khi cắm đầu mà chạy, tuy có nguy cơ tông té hơn nên tập trung sẵn sàng đối phó với tình huống có thể xảy ra. Những người chạy xe tốn tiền hơn người khác vì tội lấn đường và bị hao xăng...
- Có người lên xe thì chạy bao lâu không thành vấn đề, ai đua ai lấn thây kệ! Khi vượt xe khác, thậm chí chẳng tăng tốc gắt, dễ bị xe lớn chèn. Cứ tà tà mà chạy dù có chuyện gấp gáp đi nữa. Nên ít quan tâm đoạn đường và thời gian chạy. Mỗi lần đi luôn trừ hao đến chỗ sớm ít nhất 15 phút. Có vẻ an toàn cao hơn loại người nói trên nhưng do chậm nên dễ xao lãng khi chạy. Lại ít quan tâm bảo trì, kỹ thuật chạy và khi gặp tình huống thì xử lý kém. Mình ghét mấy ông bà đã chạy như rùa lật ngửa, đã chậm mà rề rà vào mép trong phần đường dành cho "anh hùng xa lộ"....

Giờ lão mới hiểu rõ vì sao cánh lái xe ác cảm với đám áo vàng công lộ.

Vì xưa nay, lão có nghe nhiều nhưng thông cảm với áo vàng, nghĩ ai có phận sự nấy, không có họ làm gắt cũng không được.
Vừa rồi, chú em là người nhà kể:
Chú thuê tài xế lái chiếc xe tải nhẹ 580 kg, chở nông sản từ miền Tây lên thành phố bán. Vì lần đầu làm ăn nên dè dặt không dám chở nhiều và chạy rất thận trọng. Qua 4 tỉnh miền Tây, không sao. Đến Thành phố, Bồ câu áo vàng thấy xe lạ, biển số tỉnh khác đến nên rượt theo, chặn xe. Kiểm tra giấy tờ hợp lệ, chạy đúng luật, hàng chưa đầy xe nên chú em tưởng vậy là êm. Ai dè nó bắt cân xe, lố chỉ có 60 kg. Chú năn nỉ ỉ ôi, đưa 500 ngàn, nó không thèm nhận, dứt khoát đòi 2 triệu. Rốt cục, đành phải bấm bụng chung vì sợ cò cưa lâu thì nông sản sẽ bị hư. Tới nơi, người thì mặt mũi méo xẹo, người thì chửi thề, bàn cãi rân bần!
Chúng đứng đường thường xuyên thừa biết xe nhỏ khi lên hàng nông sản đủ thứ, người ta chỉ ước lượng chứ ai đâu mà cân xe. Và xe tải đi đường xa chở có bao nhiêu hàng, vài trăm ký như vậy là loại kiếm sống cò con qua ngày. Nào ăn uống, xăng cộ, trả tiền cho tài, trả góp mua xe, lời còn ít thôi để nuôi con. Ăn thì ăn nhưng cũng nên nghĩ nồi cơm người khác. Sao đành đoạn ăn vô hậu như thế, thật thất nhơn ác đức quá! Chắc gia đình chúng cũng có thờ Phật Chúa, ai chứng. Ông Bà nào phù hộ?.

Về cái tên Thợ Cạo.

(fb nhắc stt kỷ niệm, post lại cho vui)
Là nghề thiệt chứ hổng đùa! Bắt nguồn từ một dạo lão bán đồ lạc xoong phụ tùng máy Kohler, BS cho ghe đuôi tôm ở miền Tây. Đại úi gùe ở bộ đụi ra, làm cái chức phó chủ tịt hội cựu chiến binh phường, phụ cấp ba cọc ba đồng. Thất nghiệp, héo! lão có ít tiền nên hùn với hai tên nữa sang cái sạp để kiếm ăn chợ trời. Cái sạp nhỏ xíu, đen xỉn, chuyện trị mua bán phụ tùng đồ ve chai và máy bùa.
Đại ca nguyên là lính VNCH có nghề mánh mung làm đầu tàu. Một thằng đệ nguyên là thầy giáo dứt cháo, khoẻ nên chuyên giật cho máy nổ để khách ưng thì mua. Mình đâu có nghề ngỗng, biết chi máy móc nên tự nhận công việc cạo chà sét, bôi nhớt đồ bỏ đi như đồ máy mới rã ra. Cái nào sứt tai gãy gọng thì đem thợ tiện, thợ hàn gắn tháp lại. Rồi bán cho nông dân, cái nào dân không xài được đem máng vốn, ba thằng hùn cười ruồi, giải thích blah. blah như chẳng có gì xảy ra. Quá lắm thì đổi cái khác, có gì mà ghê!.
Thỉnh thoảng bị tổ trác là do đồ ngày xưa người ta bị hư nên bỏ như cốt, cam thì đem đi tiện, ráp râu nọ với cằm bà kia. Bình xăng con hư chi tiết này nọ thì xàng xê, lấy của cái khác ráp vào cho đủ bộ. Cây dên gãy thì hàn rồi chà nhám cho liền mạch, đem bó bột (hàn) gió đá cho sậm màu như cũ.

Nguyễn Hà Phan, anh là ai? (2)

Người từng đảm nhiêm những chức vụ to đùng như: Phó Chủ tịch Quốc hội, Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư. Khi sống, dân không biết vì sao ông bị cách chức. Khi chết, dân không biết đã từ trần.
Truyền thông Việt Nam không đưa tin - Nếu cho là theo ý nguyện của cá nhân ông thì đó là nguỵ biện vì ông nguyên là Phó Chủ tịch Quốc hội của một nước.
....
Thế cờ lật ngược - leo cao ngã đau!
Theo Huy Đức viết trong "Bên thắng cuộc", TC hiểu rất phức tạp trong việc chuẩn bị Đại hội VIII Đảng CSVN và con người Nguyễn Hà Phan.
Trước thềm ĐH, được ông Nguyễn Văn Linh (TBT) ủng hộ lên làm thủ tướng. Ông Nguyễn Hà Phan đang làm trưởng Ban Tổ chức đại hội, theo truyền thống của đảng thì có thể sẽ là Tổng bí thư.
Nói ông bị bôi nhọ chuyện khai báo trong tù là không phải. Vì khi người ta kỷ luật một ông tầm cỡ ấy phải có chứng cứ rõ ràng mang tính thuyết phục, BCH Trung ương mới đồng thuận được. Nhiều ông cực to ủng hộ NHP cũng không đỡ được.

Bạn Lê Anh Dũng nhớ bạn bè

Dung Le

Trần Hùng là bạn thưở 10 tuổi của tôi, ngồ ngộ, dân miền Trung, lý sự, từ bé Hùng đã là hướng đạo, đưa tôi ra khỏi bong bóng cù lần của một gia đình gốc Bắc, có tí địa vị ở 1 tỉnh nhỏ, nên làm gì cũng sợ mang tiếng là ỉ này, ỉ nọ, sống rất là khiêm tốn (mình nghĩ vậy thôi, nhưng có lẽ người khác không nghĩ vậy). Hùng rủ tôi và Phạm Thái Vĩnh đi chụp hình ở tiệm, rủ đi tắm sông và cởi truồng.
Con nít, từ 7, 8 tuổi, đã biết để ý tới người khác phái, tôi còn nhớ hồi còn bé tí, chắc 4, 5 tuổi gì đó, chơi trốn tìm, chui vào gầm giường với con Tí hàng xóm, con bé hôi hôi, tanh tanh mùi nước mũi, nhưng mình đã cảm thấy rất phê, mình biết nó là con gái, khác mình.
Năm 10 tuổi, mình và Hùng học chung với Tuyết Vân, trắng bóc, tóc hoe vàng, chuyên trị quần dài xanh, nhưng hở bắp vế ra, làm bao chàng 10 tuổi như Hùng, như tôi "thương trộm, nhớ thầm". Tụi này còn học chung với nhau lớp 6, lớp 7, thôi thì khỏi nói. Tụi này còn khám phá ra "new rising star" khác, làm những tim non mệt quá.
Mới đây mình liên lạc lại được với Tuyết Vân, qua điện thoại, đúng như Trần Đình Nghĩa nói, TV vô lớp làm như lớp sáng ra vì "nàng" nói tiếng Nam, vui vẻ, rất tự nhiên, giữa một đám con nít nói tiếng

Nhớ ông anh rể Bắc Kỳ!

Cha mẹ sinh ra nhưng mình chịu nhiều ảnh hưởng từ ông anh rể, nên dù ảnh mất đã lâu vẫn nhớ. Cha để lại cái tình hiền, mẹ để lại nghị lực sống, ông anh rể để lại cách đối nhân xử thế. Ông anh rể gốc Sơn Tây, làm công nhân nhà máy xi măng Hải Phòng, rồi bị động viên đi lính quân đội quốc gia. Thời ấy còn lệ thuộc vào Pháp, tuy làm y tá nhưng anh biết nói tiếng Pháp và cư xử lịch thiệp. Sau 1954, ở lại miền Nam luôn, kẹt không về được (hay ổng muốn lánh cộng sản không rõ). Xa gia đình, bỏ hai bà vợ (do bà đầu không có con nên lấy bà hai). Đơn vị ổng có thời gian đồn trú ở Phú Yên. Tuy lúc ấy ảnh đã cứng tuổi nhưng cao lớn đẹp trai nên "dụ" được gái quê 17 là bà chị mình, trốn má dẫn chị đi mất hút...
Mãi sau này, mẹ con liên lạc lại được, đang ở Kontum. Ảnh giải ngũ, dành dụm được ít tiền, hai vợ chồng sang cái sạp bán rau ngoài chợ, rồi mua căn nhà ở sát chợ bán tạp hoá. Đó là thời kỳ bà già (má) dẫn mình lúc ấy chừng 8 tuổi lên thăm. Rồi quốc lộ 19 bị Việt Cộng đặt mìn. đánh cắt đường thường xuyên nên không về được. Chần chừ lâu quá thì không dám về luôn vì về sợ mấy ông VC bắt đi học tập và đẩy đi biểu tình phản đối Mỹ, VNCH hành quân "phá ruộng vườn hoa màu"...
Thế là mình gắn bó với gia đình anh chị từ nhỏ.

Tìm kiếm Blog này