Thầy dạy trung học lũ tui ở một tỉnh miền núi, đi "thị sát" ngày hội trại, nam sinh nghĩ ra cách chào thầy cô và quan khách rất ư "độc đáo".
Tim thông tin blog này:
Thứ Tư, 16 tháng 12, 2020
Hiệu trưởng đại học kinh tế quốc dân HN coi đây mà học nè.
Tâm sự chiện nghề: Trời đã sinh ra Cạo mà còn hành cạo.
Hôm qua, Thợ cạo soạn một bài khá dài về chuyện vì đâu mà người lính ở chiến trường K dễ bị bào mòn sức khoẻ và bị sang chấn tâm lý về sau... Gần buổi chiều, gõ xong rồi kiểm tra chánh tả tạm ổn, tính để hôm nay post lên fb để chia sẻ với bạn bè. Thế mà ĐM. sơ suất nó bốc hơi mịa mất, tức gì đâu! Bao chất xám của thằng Cạo! Chán, mất hứng, chả viết lại nữa đành đăng cái tút ngắn bên dưới gỡ gạc..
Có người giỏi bắn thú rừng ban ngày có người giỏi về ban đêm.
Nơi đội công tác của mình đứng chân ở bên suối ven sông Mê Kông, một mặt giáp rừng nên cá và thú rừng rất nhiều. Lính ta dùng lựu đạn đánh cá, bắn chim cò vớ vẩn chứ bắn thú thì dở nên nhờ dân quân mà vài ngày là có ăn. Đôi lúc, xui đứt chớn xin mắm bồ hốc, hốc thôi...
Thời tụi mình thì ở K thú móng guốc nhiều lắm như bò rừng, nai, mang vì CPC trảng rừng bạt ngàn và do dưới thời Kh'mer Đỏ không cho phép dân tự tiện săn bắn.
Bao giờ mới trang bị vật dụng cần thiết cho bộ đội?
Quân trang quân dụng, VN lạc hậu cả 100 năm từ thời Mỹ từng sản xuất cho binh lính trong Đệ nhị Thế chiến. Đừng có bảo nước ta nghèo, nghe không lọt lỗ tai. Cái gì tốt nhất thì lẽ ra phải được trang bị cho quân đội.
Cách mang vác súng của bộ đội VN cũng khác với quân đội các nước.
Bộ đội đi đường dài, vác súng trên vai, tay cầm nòng súng, mỏi thì đổi vai. Đi chặng đường ngắn thì mang súng ngang bên hông, tay nắm giữ nòng súng hay ốp nòng. Khi gần nổ súng thì đưa nòng súng chếch vào trong trước ngực, hơi nghếch lên, tay cầm ốp nòng súng để khi có biến dễ nắm lấy súng. Người việt thấp bé nhẹ cân nên mang vác vậy mới đi được xa, có thể kéo nòng súng tránh vật cản và sẵn sàng chiến đấu. Cấp trên không quy định tư thế nào, nó là thói quen hình thành tự nhiên của người lính.
Thịt ba rọi chấm với mắm cái quê tui ngon hết thuốc!
Nói hổng phải phe chứ tui sành ăn mắm không số một thì cũng số hai.
Thứ Năm, 10 tháng 12, 2020
Vì sao Kh'mer Đỏ nước nhỏ mà dám cương với VN.
Theo tôi thì có 3 lý do cơ bản.
- TQ cam kết ủng hộ tối đa và toàn diện làm KMĐ tin không thể thua và không ngờ VN sẽ tổng phản công.
- Về chiến thuật, gia đoạn đầu 2 bên đánh nhau ngang ngửa làm cho KMĐ chủ quan, sau quân VN mở chiến dịch 77 thì đã quá muộn.
Bạn học cũ gặp lại nhau để làm gì?
Nói ra cũng vô duyên nhưng do mình xem bài: "Chỉ nên họp lớp khi tuổi đã già" và "Kỳ vọng - thất vọng những buổi họp lớp" ở trên báo Vnexpress. Thấy bình luận góp ý, phần đông thất vọng nhiều hơn. Trước hết, không thể không đặt dấu hỏi cái lớp họ ở vùng miền nào nên thế. Mình đoán các bạn ấy ở tuổi sồn sồn nằm quảng giữa cuộc đời. Họ vẫn còn làm ăn, còn lo toan nhiều việc... phản ánh đúng thực tế phần nào nhưng khi đặt thành vấn đề, họ có soi lại mình. Có quá khắc khe trong đời thường hay quá coi trọng cái tôi "chuẩn mực" nơi chốn đông người. Mình có quen vài bạn trẻ dân có trình độ và có đi dự một bữa nhậu của nhóm bạn từ lò đại học kinh tế tài chính nên hiểu phần nào. Giả như có hỏi thăm chuyện này chuyện nọ, cuộc sống mày nay thế nào? Chưa hẳn là soi mói đời tư, phân biệt thành công hay thất bại. Có tìm cơ hội câu móc làm ăn cũng là điều tốt thôi. Số ít nhân đó khoe giàu, khoe con cái thành đạt, gia đình hạnh phúc cũng bình thương thôi. Tại sao phải dị ứng với những cái đời thường như vậy.