“Đến nay vẫn còn rơi rớt sự sùng kính thái quá chữ Hán, thậm chí là
sợ hãi... tiếp nối mấy bác “hay chữ lỏng” mang chữ Hán ra dọa, hù nhau
như ở làng xưa!”. Đây là một điều rất đáng suy nghĩ.
Chữ
Hán (loại chữ vuông biểu ý) là một thành tựu, một giá trị đáng ghi nhận
về mặt văn hóa của Trung Quốc và của cả nhân loại. Vì nhiều lý do, Việt
Nam (và một số nước Châu Á khác) đã tiếp nhận, sử dụng và chịu ảnh
hưởng rất nhiều văn hóa Hán học trong một thời gian dài. Việc học chữ
Hán là một yêu cầu bắt buộc đối với học trò và trình độ của lớp nhân sĩ,
trí thức phụ thuộc vào năng lực hiểu biết chữ Hán của họ. Các triều đại
nhà nước phong kiến nước ta chấp nhận sử dụng chữ Hán là “quốc tự”
trong các văn bản hành chính, đối nội và đối ngoại. Các sáng tác văn
thơ, công trình khoa học, sử học... của nhiều thế hệ tiếp nối nhau được
lưu lại cho tới nay bằng chữ Hán (là chính).
Chữ Hán
còn hiển hiện qua các di tích mang tính tín ngưỡng, tôn giáo như đình
đền, chùa chiền, miếu mạo... mà đó thực sự được coi là di sản vô giá để
chúng ta nghiên cứu, tìm hiểu. Dù chữ Pháp, văn hóa Pháp, văn hóa phương
Tây sau này tiếp tục ảnh hưởng và ghi dấu ấn trong lịch sử nước ta thì
chữ Hán, văn hóa Trung Hoa vẫn đứng ở vị trí cao hơn, sâu đậm hơn.