Tim thông tin blog này:

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

Vì sao nước Mỹ không quản lý hộ tịch mà không loạn?

Tam Dương dịch
 Dưới đây là chuyện kể của một người Mỹ gốc Hoa về vấn đề này: 

Từ khi quen Surens năm 1997 đến năm 2007, trong 11 năm đó Surens đã chuyển nhà 5 lần, trung bình hơn hai năm một chút là đã chuyển nhà. Người Mỹ đều như vậy, không chỉ chuyển nhà luôn mà hình như thích chuyển nhà.

Khi mới tham gia công tác, do thu nhập chưa cao, nói chung người Mỹ thuê căn hộ nhỏ để ở; khi thu nhập cao lên một chút sẽ đổi thuê căn hộ lớn hơn; khi có điều kiện mua nhà lại dọn đến nhà mới; khi thu nhập tăng lên, lại bán nhà cũ mua nhà mới rộng đẹp hơn; giầu có hơn nữa sẽ mua nhà ở những khu có điều kiện sinh sống tốt hơn, khi về già, nhà cửa không để lại cho con cái, mà bán đi rồi đến nhà dưỡng lão. Trước khi đi chầu Thượng đế còn bao nhiêu tiền tiêu hết .

Người Mỹ cũng thay đổi việc làm tương đối nhiều, đến một thành phố khác, một bang khác, thậm chí từ miền Tây sang miền Đông làm việc, đối với người Mỹ xem ra là một việc rất đơn giản. Tổ tiên đầu tiên của người Mỹ, khi từ châu Âu đến Bắc Mỹ đã có câu nói nổi tiếng: “Ở đâu có bánh mì, ở đó là tổ quốc”. Người Mỹ hiện đại thừa kế tinh thần này: ở đâu cuộc sống tốt ở đó là nhà mình. Có xí nghiệp Mỹ khi muốn tìm nhân viên công tác tại ngoại tỉnh, thậm chí đã trả cả tiền dọn nhà.

Lý do chuyển nhà của người Mỹ còn nhiều nữa, địa phương này có môi trường tốt, địa phương kia thu thuế ít, địa phương nọ trường học tốt, địa phương kia nhiều người cùng dân tộc với mình, địa phương này có nhiều quán ăn ngon v.v…, đều có thể là lý do để chuyển nhà. Nghe nói trong một đời, người Mỹ trung bình chuyển nhà mười mấy lần. 

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Ở nơi sâu nhất địa cầu

Jasmin Fox-Skelly
19 tháng 3 2015

Vào ngày 26/3/2012, đạo diễn Hollywood James Cameron cúi khom người trong một khoang tàu ngầm chật hẹp ở ngoài khơi Thái Bình Dương. Trong khoảng thời gian hai tiếng rưỡi, Cameron đã điều khiển con tàu Deepsea Challenger xuống độ sâu 10.898 mét và thiết lập một kỷ lục thế giới mới về lặn một mình. Ông đã lặn đến nơi sâu nhất của đại dương: Rãnh Mariana.

Đại Việt và các cuộc chinh phạt mở cõi Thế kỷ X - XI

Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017
Người Việt thường tự nhận mình là nạn nhân của các cuộc xâm lăng, thực tế không như vậy. Các vị quân vương Đại Việt thế kỷ X – XI đầy ắp tham vọng văn trị võ công. Đó là bản ngã của quân vương, vì bản ngã ấy mà Đại Việt chiến chinh không ngừng.
Họ Khúc nhân Giao Châu vô chủ, kéo thân binh vào thành Long Biên (Đại La) tự xưng Tiết Độ Sứ (Thống đốc bang) Giao Châu thuộc Đế quốc Đại Đường, đó là năm 905. Chưa đầy trăm năm quá độ, Giao châu nhỏ nhoi, xa lắc của Đại Đường đã trở thành một vương quốc ương ngạnh, hiếu chiến.
Đừng nói đến việc chinh phạt Chiêm Thành như cơm bữa, ngay cả Tống triều, Đại Việt còn kinh thường, cả gan xâm lăng, giết người cướp của, tàn phá thành trì. Tống triều phải đối phó vô cùng vất vả.
Liên tục xâm lăng láng giềng
Ban đầu, Lãnh thổ triều đình Đại Việt trực tiếp quản trị gồm Trung du và đồng bằng Bắc bộ, Trung du và Đồng bằng Thanh Nghệ; Diện tích ước chừng 30 – 40.000km2; dân số ước hơn 1 triệu người. Bao quanh vương quốc là những quốc gia như Ngưu Hống, Đại Lý, Tống, Đại Nguyên Lịch, đất của các tộc Tày Nùng, Champa.

Những đường băng hiểm trở nhất thế giới

Husna Haq
Xếp hàng dài dằng dặc, nhân viên phục vụ thì cấm cảu, đồ ăn đắt cắt cổ, đã thế lại còn thường xuyên hoãn chuyến... Trong thế giới của dân 'phượt', sân bay rõ rành rành là những cục tắc nghẽn giữa họ và những điểm đến cuối cùng mà chẳng cách nào tránh được.
Nhưng theo khảo sát trên trang mạng chuyên hỏi đáp Quora.com, lại có những sân bay dị nhất thế giới, khiến việc được cất cánh và hạ cánh ở đó làm cho dân lang thang lành nghề khoái chí.

Đường băng dốc sinh tử


Bản quyền hình ảnhGETTY
Image captionĐường băng trên đỉnh Himalaya (Hình: Prakash Mathema/Getty)

4 ngộ nhận về Việt Nam

Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017
Nhiều người Việt Nam thường nghĩ rằng, đất nước này là nạn nhân của những cuộc xâm lăng, nhưng thực tế lại không hoàn toàn như vậy. Nhiều người nghĩ sống cạnh Trung Quốc khó, nhưng sống cạnh người Việt mới thực sự là nỗi bất hạnh đối với bất kỳ một sắc dân nào, dù văn minh, hay còn ở trạng thái bán khai .
Những ngộ nhận!
Đại Việt ngày Thế kỷ X - XI và các quốc gia, vùng lãnh thổ láng giềng
Ngộ nhận thứ nhất: Chống xâm lăng, quật cường đánh trả ngoại xâm
Đúng nhưng thiếu một vế: người Việt đi xâm lăng nhiều hơn chống xâm lăng.

Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

10 sự khác biệt giữa Đạo Công Giáo và Đạo Tin Lành

Nhà thờ Tin Lành

Nhiều bạn Đạo Công Giáo chúng ta luôn thắc mắc về sự khác biệt về Đạo Công Giáo và Đạo Tin Lành, và đâu là sự khác biệt. Đôi khi bạn đi xa gặp 2 Nhà Thờ Công Giáo và Nhà Thờ Tin Lành thì làm sao để nhận biết và ứng xử ra sao. Bài viết này sẽ chỉ ra 10 sự khác biệt giữa Đạo Công Giáo và Đạo Tin Lành.

"Đắp mộ cuộc tình" - sáng tác: Vũ Thanh, trình bày: Đạt Võ


Sáng tác: Vũ Thanh
Lời bài hát:

Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2017

Chừng nào dân Mỹ bị cấm xài súng?

CHỪNG NÀO DÂN MỸ BỊ CẤM XÀI SÚNG?
Trước khi nhập đề, để tôi viết đôi điều ngoài đề một chút.
Tôi có cái tật dong dài. Bệnh dễ chữa. Tật khó chừa lắm!
Viết dài mới lột hết tâm ý, tránh cho người đọc hiểu lầm “gà hoá vịt”. Viết một bài ngắn ngủn, vài câu, chấm hết, nó khô như cốm dẹp thiếu nước cốt dừa, nuốt trẹo bảng họng! Viết kiểu đó, giống như anh khờ đi cua gái: ngồi bên người đẹp cả buổi trời, chỉ nghĩ ra được có mỗi một câu “Hôm nay trời đẹp quá”. Mười lăm phút sau, rặng thêm được một câu nữa: “Trời nhiều mây quá!” Con ghệ ngồi chờ hoài hỏng thấy động tĩnh gì, tưởng tay hắn bị liệt, miệng hắn bị câm, hay là hắn chưa nói rành tiếng Việt, bèn phán cho một câu: “Thôi em về!” Vậy là xong game! Hẹn kiếp sau! Một buổi hẹn hò khô khan, vô duyên, lãng nhách! Ai thích đọc?
Tuy nhiên, viết dài cũng có cái bất lợi:
Thứ nhứt, gặp người làm biếng, sẽ không thèm đọc, thì uổng công mình ngồi gõ hằng giờ, bằng “nhứt dương chỉ”! Kệ đi! Chín người mười ý, ai hỏng thích kiểu dong dài, cà kê dê ngỗng của tui, thì cứ tự nhiên “nhấn nút biến”, chả ai phiền hà ai cả, đúng không? Thời a còng, có biết bao nhiêu chọn lựa. Cứ lựa món nào hạp khẩu vị mình.
Thứ hai, gặp những người “tay nhanh hơn não”, mới đọc một đoạn, chưa biết mình viết cái giống gì tiếp theo, chưa đọc đến cái kết luận coi nó ra sao, thì họ đã “nhảy đong đỏng như nước nóng đổ trong quần” (nói kiểu miền Tây của tui), rồi phán loạn xà ngầu, như thánh. Hơn 20 năm lớn lên ở miền Tây, thật sự tui chưa từng thấy ai bị nước nóng đổ trong quần, và lỡ có đổ thì nhảy kiểu gì. Chỉ nghe má tui luôn nói vậy, khi gặp người có cái nết đong đỏng, như “khỉ mắc phong”! Cũng chỉ nghe bà già nói, chớ cũng chưa thấy khỉ mắc phong nhảy ra làm sao! Dùng hình ảnh này để định nghĩa cái thứ khác thiệt là khó! Thôi cứ hiểu đại khái: Đó là những người nóng tính, tươm tướp, nhảy dựng, hấp tấp,… (không muốn dùng chữ hồ đồ ở đây).

Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

Súng đạn ở Mỹ

Peter Chánh Tran đã thêm 16 ảnh mới.
7 Tháng 6

Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

Ông Bảy Nhị & bốn phép toán “làm quan”

Thứ Hai, 22/10/2012, 09:43:00

Tôi điện thoại cho ông Bảy Nhị tỏ ý muốn về An Giang thăm ông. Biết tôi từ Hà Nội lặn lội vô, ông xởi lởi: “Để chú lên TP Hồ Chí Minh cho đỡ cực”. Đúng hẹn, hai ngày sau, ông tới tìm tôi tại Văn phòng đại diện Báo Nhân Dân ở 40 Phạm Ngọc Thạch.
Tôi nhìn quanh: “Xe chú đâu?”, ông cười hiền: “Chú lên bằng xe đò, tiện thể thăm con, thăm cháu ngoại”. “Chú không có nhà riêng ở Sài Gòn sao?” - tôi ngạc nhiên. Ông Bảy Nhị sổn sảng: “Đừng nghĩ quan chức là ở đâu cũng có nhà cửa. Chú nghỉ hưu, về nuôi bảy hầm cá tra, mỗi năm thu hoạch cả ngàn tấn, kiếm bộn tiền, nhưng đã gắn một đời với bà con nông dân mảnh đất Long Xuyên, An Giang, giờ mắc mớ chi lên Sài Gòn cho mệt”...
Ông trải lòng với NDHT qua những câu chuyện thuở làm quan có lẽ... ít giống ai.

Tìm kiếm Blog này