Tim thông tin blog này:
Thứ Hai, 3 tháng 4, 2023
Coi lại sao hồi ấy mình múp rụp dzậy chời.
Tháng 9/1976 nhập ngũ, buông cuốc cày tập trung vào quân trường ăn cơm chảo. Sắp sếp sàng lọc mất hơn tuần, chắc do chưa tập tành gì chỉ ăn và chơi nên nó múp vậy. Biết ngày hôm sau sẽ phát quân trang chính thức, mình lên thị trấn Phú Lâm tìm tiệm chụp một pô kỷ niệm.
Ô Rây- Những tháng ngày không quên...
Trịnh Thanh Sáu
Đầu tháng 6-1979, tôi được cấp trên triệu tập về Bộ Chỉ huy Quân sự Thống nhất T2 (sau này đổi tên thành Đoàn 5503, Mặt trận 579, Quân khu 5) tham gia lớp tập huấn về công tác xây dựng chính quyền cách mạng thôn, xã. Qua một tháng tập huấn, tôi nhận quyết định cử sang làm chuyên gia Đội công tác xã Ô Rây, xã Căn Chàm và xã Chôm Ka Lơ, thuộc huyện Tha La, tỉnh Stung Treng (Campuchia).
Xã Ô Rây nằm cách thị xã Stung Treng chừng 30km về phía Tây Nam, dọc theo sông Mê Kong. Đội công tác chúng tôi gồm có 12 người do tôi làm Đội trưởng, thực hiện nhiệm vụ xây dựng chính quyền cách mạng thôn, xã. Đây là nhiệm vụ hết sức mới lạ so với người lính chỉ biết cầm súng chiến đấu trên mặt trận. Cái khó nhất của anh em chúng tôi là chưa thông thạo ngôn ngữ nước bạn.
Đầu tháng 6-1979, tôi được cấp trên triệu tập về Bộ Chỉ huy Quân sự Thống nhất T2 (sau này đổi tên thành Đoàn 5503, Mặt trận 579, Quân khu 5) tham gia lớp tập huấn về công tác xây dựng chính quyền cách mạng thôn, xã. Qua một tháng tập huấn, tôi nhận quyết định cử sang làm chuyên gia Đội công tác xã Ô Rây, xã Căn Chàm và xã Chôm Ka Lơ, thuộc huyện Tha La, tỉnh Stung Treng (Campuchia).
Xã Ô Rây nằm cách thị xã Stung Treng chừng 30km về phía Tây Nam, dọc theo sông Mê Kong. Đội công tác chúng tôi gồm có 12 người do tôi làm Đội trưởng, thực hiện nhiệm vụ xây dựng chính quyền cách mạng thôn, xã. Đây là nhiệm vụ hết sức mới lạ so với người lính chỉ biết cầm súng chiến đấu trên mặt trận. Cái khó nhất của anh em chúng tôi là chưa thông thạo ngôn ngữ nước bạn.
"Chỉ riêng huyện Đức Thọ - Hà Tĩnh có 56 tướng lĩnh
đủ cung cấp cho cả nước. Anh em nơi khác tâm tư quá!"
Kinh nghiệm cỡi con xe trâu bò phi như ngựa.
Điểm lại 12 năm cỡi xe tay ga Hayate: Chạy hơn trăm mấy cây số. 1 lần ô tô và 2 lần xe máy khác húc đít xe mình. 1 lần gần đây mình đi nhậu về ngủ từ trong bụng ra nên húc đít xe ô tô. Còn cua mà thắng gấp thì tự té 4-5 lần. Ngã xuống đất, chủ nhân trặc tay chân, bầm dập mình mẩy vậy mà con ngựa chỉ gãy tay thắng là cùng. Dàn áo của xe không si nhê gì, chứ nói chi đến máy móc. Mỗi lần bị, chủ cà nhắc dựng xe lên, rồ ga phi tiếp phà phà về nhà dưỡng thương. Con khác húc nó thì chủ bị còn nó không hề gì. Ngược lại, nếu đang phi ngon trớn mà nó húc con khác thì hỡi ôi, không dám nghĩ...
Cho nên ai cỡi xe xác nặng phi nhanh thì phải luôn tâm niệm: Sẵn sàng Thắng và Thắng. Phải cả hai thắng mới kềm cương được nó. Chuyện mới nhất của mình tuần rồi, trời mưa vừa tạnh, đang vi vu đường hơi dốc xuống, với tốc độ 70-75km/giờ. Thì bỗng dưng nghe Xoạt, Rầm phát ! xe ga thằng trước tự đổ kềnh ngay trước mặt, cách chừng 5-7m, Mình nghĩ nhoáng trong đầu, thế nào cũng tông xe kia. Không hề né tránh, chỉ siết thắng khá gắt, xe không hề rung động, trờ tới sát rạt chú kia là dừng. Hú hồn!
Cho nên ai cỡi xe xác nặng phi nhanh thì phải luôn tâm niệm: Sẵn sàng Thắng và Thắng. Phải cả hai thắng mới kềm cương được nó. Chuyện mới nhất của mình tuần rồi, trời mưa vừa tạnh, đang vi vu đường hơi dốc xuống, với tốc độ 70-75km/giờ. Thì bỗng dưng nghe Xoạt, Rầm phát ! xe ga thằng trước tự đổ kềnh ngay trước mặt, cách chừng 5-7m, Mình nghĩ nhoáng trong đầu, thế nào cũng tông xe kia. Không hề né tránh, chỉ siết thắng khá gắt, xe không hề rung động, trờ tới sát rạt chú kia là dừng. Hú hồn!
Sống với bao nhiêu tiền là đủ?
Mình biết ba chiến hữu sống nơi đô thị chỉ với trên dưới 2 triệu vẫn ok, còn để dành tiền đi chơi và góp chút ít nhậu với đồng đội. Điều kiện là các bạn í sống chỉ một mình, nghỉ nên không cần tái tạo sức LĐ, rất tiện tặn ăn sao cũng được...
Một bạn trẻ nọ đã đăng trên báo: Tháng lương 12 triệu, ăn tiêu 3,5 triệu, gửi tiết kiệm 8,5 triệu. Cày miệt mài 2 jop nữa. Rốt cục sau 3 năm đã đành dụm được 500 triệu... Thật đáng nể "ý chí sắt đá" của gương startup này, cần học hỏi.
Nhưng ê hèm! do nhiều người còm dè bỉu nên tác giả xác nhận:
"Tôi là người viết bài này. Số tiền đó tôi để mua ô tô đi lại rồi..."
Một bạn đọc còm lại tức thì, nghe rất tức cười:
"Ông mua ô tô chắc chỉ để ở nhà, chiều chiều đẩy ra rửa rồi ngắm xong đẩy vô nhà ha."
Một bạn trẻ nọ đã đăng trên báo: Tháng lương 12 triệu, ăn tiêu 3,5 triệu, gửi tiết kiệm 8,5 triệu. Cày miệt mài 2 jop nữa. Rốt cục sau 3 năm đã đành dụm được 500 triệu... Thật đáng nể "ý chí sắt đá" của gương startup này, cần học hỏi.
Nhưng ê hèm! do nhiều người còm dè bỉu nên tác giả xác nhận:
"Tôi là người viết bài này. Số tiền đó tôi để mua ô tô đi lại rồi..."
Một bạn đọc còm lại tức thì, nghe rất tức cười:
"Ông mua ô tô chắc chỉ để ở nhà, chiều chiều đẩy ra rửa rồi ngắm xong đẩy vô nhà ha."
Chia sẻ việc đi xe máy qua cửa khẩu quốc tế Hoa Lư BP
Trước khi đi, mình đắn đo vì cà vẹt xe mình không chính chủ nên hỏi các chiến hữu từng đi thì hai bạn đều nói không hề gì. Tuy vậy, mình vẫn ngán vì biết đâu trước khác nay khác thì sao. Tham khảo trên mạng thì mấy cái trang hướng dẫn du lịch và phượt đều nói không được. Hỏi tiếp một bạn trẻ trên Phây mới đi còn nóng hổi thì nói: không sao, đi được anh à.
Thế là mình yên tâm cùng hai bạn đi phượt qua Campuchia bằng 2 xe tay ga. Thực tế là nhân viên hải quan, biên phòng của 2 cửa khẩu VN và CPC đều không quan tâm đến xe (loại 4 bánh không rõ). Đối với cả hai nơi, mình trình hộ chiếu và cần thì họ hỏi thêm căn cước CMND để đối chiếu, thế thôi. Đến cửa khẩu này làm thủ tục xong chạy xe đến cửa khẩu kia làm thủ tục tiếp. Hoàn tất là lên xe, rồ ga dọt.
Bọn mình không thấy cảnh sát CPC hỏi giấy tờ khi đi đường qua hai tỉnh, cũng là từ cực Nam đến cực Bắc của CPC. Chỉ duy nhất một lần, khi gần qua địa phận tỉnh Kratie để đi tỉnh Stung Treng thì gặp chốt CSGT. Hai bên xí lô xí là, rồi chú CSGT kêu vào ven đường, nói thật: xin tiền ăn cơm. Thấy họ thân thiện, bọn mình vui vẻ móc bóp cho 30.000 riel.
Thế là mình yên tâm cùng hai bạn đi phượt qua Campuchia bằng 2 xe tay ga. Thực tế là nhân viên hải quan, biên phòng của 2 cửa khẩu VN và CPC đều không quan tâm đến xe (loại 4 bánh không rõ). Đối với cả hai nơi, mình trình hộ chiếu và cần thì họ hỏi thêm căn cước CMND để đối chiếu, thế thôi. Đến cửa khẩu này làm thủ tục xong chạy xe đến cửa khẩu kia làm thủ tục tiếp. Hoàn tất là lên xe, rồ ga dọt.
Bọn mình không thấy cảnh sát CPC hỏi giấy tờ khi đi đường qua hai tỉnh, cũng là từ cực Nam đến cực Bắc của CPC. Chỉ duy nhất một lần, khi gần qua địa phận tỉnh Kratie để đi tỉnh Stung Treng thì gặp chốt CSGT. Hai bên xí lô xí là, rồi chú CSGT kêu vào ven đường, nói thật: xin tiền ăn cơm. Thấy họ thân thiện, bọn mình vui vẻ móc bóp cho 30.000 riel.
Tại sao phải phượt cho khổ, U70 đi xe máy liệu có đi được xa?
Đi chơi cần tiếp cận 2 mục tiêu là Đất nước và Con người. Rõ là đi theo tour bằng xe khách, có người lo khỏe cái thân và an toàn hơn nhưng giống như "cỡi ngựa xem hoa", cái gì cũng lướt qua đại khái. Ăn uống tiện nghi ngủ nghỉ không mấy khác biệt, chỗ nào cũng na ná như nhau. Còn phượt thì vất vả và có thể gặp bất trắc, bù lại được đi lòng vòng theo ý muốn của mình. Dù khảo sát lên kế hoạch kỹ vẫn có thể "ngẫu hứng lý qua cầu", tuy vậy có cái hay của nó. Có dịp tiếp xúc kiểu dân dã, hiểu hơn về đời sống tập quán của người sở tại. Và được chụp nhiều pô ảnh, quay những clip ngẫu nhiên lý thú.
Ai cũng muốn có dịp sẽ đi xa để mở rộng hiểu biết. Nghèo như mình chỉ ước ao được đến những nước gần trong khu vực Đông Nam Á có tập quán, văn hóa tương đồng. Nhiều người có điều kiện từng đi chơi khá nhiều nơi, ngó chỗ này, trầm trồ chỗ nọ, chụp hình lưu niệm, rồi nhanh chóng quên đi. Gần đây, ba đứa mình đi Campuchia chỉ 3 ngày, qua 2 tỉnh, tiếp xúc dân ít thôi mà ai cũng có ấn tượng sâu sắc khó quên. Đã đi là muốn đi nữa...
U70 liệu có đi được xa?
Ai cũng muốn có dịp sẽ đi xa để mở rộng hiểu biết. Nghèo như mình chỉ ước ao được đến những nước gần trong khu vực Đông Nam Á có tập quán, văn hóa tương đồng. Nhiều người có điều kiện từng đi chơi khá nhiều nơi, ngó chỗ này, trầm trồ chỗ nọ, chụp hình lưu niệm, rồi nhanh chóng quên đi. Gần đây, ba đứa mình đi Campuchia chỉ 3 ngày, qua 2 tỉnh, tiếp xúc dân ít thôi mà ai cũng có ấn tượng sâu sắc khó quên. Đã đi là muốn đi nữa...
U70 liệu có đi được xa?
"Mấy đứa Kh'mer theo Kinh đâm hư hỏng mất gốc!"
Trà Vinh và Sóc Trăng, hai nơi có người Kh'mer nhiều nhất, theo tập quán có lễ lớn là cúng tổ tiên. Tiếng nói và chữ Kh'mer rõ ràng đơn giản, không thêm không bớt là Sen Đôn Ta (សែនដូនតា), thế mà nhà páo "phiên âm" thành lễ Sene ĐôlTa (thêm e và sửa n thành l). Quái đản thiệt, tiếng Việt không phải, Pháp Anh cũng chả phải. Bài có hình ảnh và chữ, tường thuật chi tiết thì ắt hẳn người viết là người Kh'mer. Báo khác không rành, không chấp.
Địa danh là cái gắn đo liền với ký ức của nhiều người
Chúng tôi - những người lính đã từng chiến đấu công tác ở Campuchia, có dịp thăm lại chiến trường xưa, gặp lại biểu tượng nhỏ bé khiêm tốn này khi vào cửa ngõ TP Stung Treng, y hệt như mình từng thấy cách đây đã hơn 40 năm. Và nơi mình đi qua hay tìm về thì vẫn tên làng xã huyện thành xưa ấy. Ở Campuchia (tôi tin có lẽ Lào cũng thế), hầu như tất cả vẫn như cũ dù trải qua 3 chế độ chính trị khác nhau.
Địa danh là cái gắn liền với ký ức của nhiều người, nhiều thế hệ. Ngẫm về nước Việt, người ta muốn quá khứ màu mè rực rỡ hơn là thực tế đã diễn ra, tương lai sẽ như thế nào khi quay lưng và phủ nhận quá khứ... Trong nước mình đã như thế, không thủy không chung thì mong gì làm bạn của tất cả các nước trên thế giới.
Địa danh là cái gắn liền với ký ức của nhiều người, nhiều thế hệ. Ngẫm về nước Việt, người ta muốn quá khứ màu mè rực rỡ hơn là thực tế đã diễn ra, tương lai sẽ như thế nào khi quay lưng và phủ nhận quá khứ... Trong nước mình đã như thế, không thủy không chung thì mong gì làm bạn của tất cả các nước trên thế giới.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)