Tim thông tin blog này:

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

Quân tình nguyện VN đã sống và chiến đấu như thế nào...(XVI)

Một mảnh bản đồ có độ nét cao về khu vực Amleang ngoài (ở phía Tây Nam núi Kim-ri), có dòng sông Stưng Krang Ponley (Stoeng Krăng Pônley) chảy dọc theo đường 132, xin gởi lên đây để góp thêm tư liệu.

Còn đây là tấm bản đồ chi tiết hơn thể hiện toàn bộ khu vực quanh núi Kim-ri nơi bác BY đang hành quân. Xin quí vị truy cập vào cái link này http://ufdc.uflib.ufl.edu/UF00075733/00001/1X?vo=31&vp=1222,492

Chúng tôi về căn cứ được 2 ngày thì ngày thứ 3 anh Phượng và BCH D7 có lệnh triệu tập về E bộ gấp , không biết nhận lệnh qua máy hữu tuyến thế nào mà anh Phương bảo tôi cùng đi lên D bộ nên tôi khoác súng cùng anh Phượng lên tiểu đoàn bộ , tới nơi mới biết chỉ có các cán bộ quân sự cấp C D của D7 được gọi lên E còn loại loong toong như chúng tôi cho quay về lại đơn vị công tác , nhóm cán bộ C D 7 8 người đi ngay trong sáng hôm đó .
 Sang trưa ngày hôm sau thì anh Phượng trở về đơn vị , đầu giờ chiều anh Phượng cho triệu tập gấp một cuộc họp cấp C , không có gì quan trọng ngoài nhắc nhở anh em tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu , cẩn thận hơn anh đề nghị các B và văn thư kiểm tra kỹ chuyện súng đạn của đơn vị , cơ số đạn dược hiện có phải báo cáo chính xác và B trưởng cùng văn thư phải báo cáo được đầy đủ vào buổi giao ban chiều tối nay .
 Lúc đó văn thư đại đội đã đi học SQLQ1 nên tôi tạm thời làm văn thư của C2 , thế là cả buổi chiều hôm đó chúng tôi phải xuống từng B nắm đầy đủ số liệu này chờ chiều tối báo cáo trong cuộc họp . Lúc xong việc quay về đại đội tôi gặp anh Phượng đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó , sống lâu trên C bộ nên thoáng qua là tôi hiểu hiện nay đang có điều gì đó âm thầm xảy ra nhưng chưa biết cụ thể là những việc gì , tôi không muốn hỏi anh Phượng chỉ ngồi đối diện với anh phượng và báo cáo việc thống kê số liệu vũ khi súng đạn của đơn vị mà anh yêu cầu em đã làm xong , anh gật đầu ra điều anh đã hiểu đã biết công việc của tôi đã hoàn thành .
 Bất chợt anh mở miệng nói như không thể chịu đựng hơn được nữa sau những im lặng cả chiều hôm nay :
- Tình hình hiện nay ở khu vực Novea rất phức tạp , anh đi họp cả ngày hôm qua được trên cho biết hiện nay địch đang lén lút hoạt động tại địa bàn này rất mạnh , chúng đã luồn sâu vào chính quyền mới của bạn và đang chờ thời cơ đánh trả chúng ta , anh đang lo tình hình đơn vị mình gần đây chểnh mảng canh gác lắm , sợ lúc có chiến sự xảy ra trở tay không kịp . Một mình anh lo không hết quan trọng là anh em cán bộ B phải hiểu được tình hình hiện tại mà thúc giục bảo ban anh em chứ buông lỏng như hiện nay thì chết cả đám có ngày .
- Thì em vẫn thấy anh em mình sinh hoạt công tác bình thường đấy thôi , đơn vị có chuyện gì đâu ?
- Em không hiểu , không đơn giản như em thấy đâu , ngay chính quyền xã huyện của K hiện nay cũng lộ ra rất nhiều là người của Pôn Pốt cũ , trong lúc chúng ta mới GP nhốn nháo nhộn nhạo cần người lãnh đạo cấp phum xã huyện nên cứ dân bầu lên là ta dùng người đó không có thời gian kiểm tra lý lịch , gần đây phát gạo cho dân theo định mức hàng ngày , cũng tưởng cứu đói cho dân K nhưng kỳ thực dân có được ăn gạo do ta cấp đâu mà ngày phát gạo tối đến lính Pốt thu lại rồi chuyển vào rừng cho lính Pốt ăn . Bọn đó là chính quyền 2 mặt , ngày nó theo ta tối đến nó là lính Pốt và chúng nó đang bám rễ sâu vào tổ chức chính quyền địa phương , những cánh quân của địch đang hình thành dần và chúng sẽ đánh trả chúng ta bất kể lúc nào khi chúng ta mất cảnh giác .
 Anh nói điều này mày cấm nói cho bất kể ai biết , đã có hiện tượng lính chúng ta bán súng và đạn cho địch , đổi lấy những thứ vật dùng khác .
- Lại còn thế cơ hả anh ?
 Tôi há hốc mồm ra mà nghe chuyện anh Phượng nói , quả thật là chuyện khó tin bởi lính mình bán súng đạn cho địch để chúng bắn vào lính mình .
- Theo số liệu từ chính quyền bạn mỗi xã có trên chục khẩu AK , mỗi trưởng phum chỉ có một khẩu AK để giữ chính quyền , vậy mà gần đây đám du kích K tự nhiên rất nhiều súng , thằng nào là du kích cũng thấy khoác súng cả , vậy thì ở đâu ra ? Gần đây ta khai thác được một số vụ lính mình bán , đổi trác đạn lấy bò lợn gà cho du kích xã , ngay cả súng cũng vậy . Em không thấy là gần đây bọn thanh niên K tự nhiên ở đâu về đây rất đông sao ? Thằng nào đi đâu cũng mang theo súng , vậy thì ở đâu ra nếu như không phải lính Pốt đã chà trộn vào trong dân .
 Nghe anh Phượng phân tích như vậy tôi hơi giật mình . Ừ nhỉ gần đây dân ở Novea tự nhiên thanh niên ở đâu về rất đông , trước khi chúng tôi về xây dựng căn cứ có thấy mấy đâu , gần đây sao thấy nhiều thế , mấy đám cưới gần đây họ nhảy Lâm thôn cả đêm với cái can xăng bằng sắt họ gõ thùng thùng và đám thanh niên K đông lắm nhảy tới tận sáng , cũng cứ nghĩ thanh niên K hay lính Pốt rời bỏ hàng ngũ địch trở về quê quán làm ăn sinh sống thì kệ họ , có điều gì đã có chính quyền bạn xác nhận , họ vẫn ra vào doanh trại đơn vị chúng tôi chơi , lần trước lại còn tổ chức đá bóng với du kích K nữa chứ , hóa ra họ là những người chưa được xác minh rõ ràng từ chính quyền bạn , bất chợt tôi nhớ ra hàng loạt những khuôn mặt thanh niên du kích K và họ có thể là lính Pốt lắm chứ . Sống lẫn lộn thế này quả thật là nguy hiểm , chưa biết lúc nào họ lộ rõ nguyên hình và tới lúc đó thì chắc chúng tôi sẽ phải chịu những trận đòn đau , ngán thật giá như nó sòng phẳng như trong Amleeng Kimry lại ra một nhẽ , gặp là chơi , chơi hết ga luôn hoặc mày chết hoặc tao chết chứ kiểu này nghe chừng khó sống lắm , bị cắn trộm đánh trộm lúc nào không hay .
 Buổi tối giao ban các cán bộ B ngồi nghe anh Phượng nhắc nhở chuyện cảnh giác , gác xách về đêm , chuyện vũ khí đạn dược của đơn vị , cac sanh cán bộ B thì không hiểu bởi anh Phượng không thể nói toạc ra những điều không được phép nói , tôi được biết cũng bởi anh Phượng tin tưởng tôi chứ quả thật là đáng ra tôi cũng không được biết . Tối hôm đó tôi thấy anh Phượng đi kiểm tra các B chuyện gác xách , thục giục anh em và B nào chểnh mảng là anh ấy quát tháo ầm ỹ lên , anh em dưới B thì cho rằng ông Phượng bị hâm , lâu nay đơn vị nhiều B bỏ gác hay gác lấy lệ có sao đâu ? Tôi hỏi anh Phượng : Sao anh không nói thẳng ra cho anh em mình biết để cảnh giác mà cứ phải úp mở thế này ?
- Không được bởi sợ lộ thông tin , khi nào xong việc sẽ thông báo sau .
 Sáng sớm hôm sau khi chúng tôi mới ăn cơm sáng xong thì từ hướng C3 đi qua một nhóm cán bộ D E và 6 7 lính bác Hênh đi vào C2 , anh em họ họp bàn trong C bộ rồi cho gọi cán bộ B lên nhận công tác , kế hoạch là tập bí mật bao vây chốt giữ dưới sự kiểm tra của E và lính bác Hênh học hỏi kinh nghệm chiến đấu , mục tiêu tập là phum Peeng Novea thơ mây trước mặt .
 BCH C2 ngay tức khắc dở bản đồ khu vực ra rồi phân công các B từng vị trí trên bản đồ , cách đánh vận động hay bí mật tiến sát mục tiêu có sự tham gia của lính bác Hênh trên danh nghĩa là những nhà quan sát học hỏi kinh nghiệm chiến đấu từ những người lính QTN VN , lính các B trong C2 nhận nhiệm vụ rồi phát lệnh tập trung đơn vị triển khai đội hình vận động về hướng Phum Novea Thơ mây .
 Phum Peeng Novea Thơ mây là cái phum toàn nhà lá dựng lên dọc con đường đất đỏ thẳng hướng doanh trại C2 đi lên chưa đến 1km sau lưng phum là những cánh rừng gỗ dầu thưa  , đây là cái phum công xã kiểu mới từ thời Pôn Pốt toàn đàn bà và trẻ em , ở đó có gia đình vợ con chủ tịch xã mà ngày nào tôi hay đến may nhờ quần áo tại đó , lính C2 cũng chẳng lạ gì chỗ này , anh em hay đến đổi trác đồ với dân nhiều người quen mặt biết tên cả bộ đội VN . Đội hình C2 chia 2 đi kẹp trên con đường tiến vào gần phum , từng B từng cánh tiến từng khúc chiếm lĩnh những địa hình có lợi rồi chốt lại cho B khác tiến lên , đám cán bộ của C D E cùng nhóm lính bác Hênh thì đi trên đường quan sát lính C2 diễn tập đánh vận động cho đến khi vào sát phum thì 2 cánh quân bọc ra bìa rừng ngoài phum và chốt lại , đối với lính chúng tôi thì đánh vận động kiểu này chỉ là chuyện vặt chuyện thường ngày mỗi lần tác chiến nên dù là diễn tập nhưng cũng chẳng khác với vận động thật là bao nhiêu , anh em vây bọc xong phum Thơ mây thì chốt lại những vị trí có lợi nằm chờ lệnh rút về khi cán bộ kiểm tra xong .
 Khoảng trưa cũng muộn rồi mà chẳng thấy có lệnh cho về , nhiều người đã sốt ruột thắc mắc chuyện diễn tập vớ vẩn này vài người bỏ vị trí ra đứng ở đầu con đường nói chuyện tầm phào với nhau , nhóm cán bộ D E cũng chia nhau phân tán về các B chẳng thấy nói năng gì cả , nhóm lính bác Hênh thì ngồi ngoài bìa rừng cùng C trưởng Phượng , họ cũng im lặng như không có chuyện gì xảy ra , ai cũng lặng lẽ kiếm bóng mát dưới những lùm cây súng tựa vai chờ đợi . Thế rồi trên con đường đất đi vào phum nghe tiếng phành phạch của động cơ xe máy , thời đó xe máy ở K là hiếm lắm cả xã này có mỗi xã trưởng Xăng có xe máy ai cũng biết thỉnh thoảng vẫn thấy anh ấy phóng xe về thăm vợ con ở đây , vợ anh ấy có cái máy khâu mà thỉnh thoảng tôi vẫn đến chữa nhờ quần áo cho anh em , vài lần anh ấy gặp tôi khi tôi đang lúi húi may vá , anh ấy cũng hay vào doanh trại C2 khi có việc và gần đây không thấy vào chắc anh ấy bận công việc chính quyền mới chẳng mấy khi thấy đi về và hôm nay anh ấy về thăm vợ con đúng lúc C2 diễn tập , về ngang đầu phum anh ấy thấy lính C2 đứng ngay đầu phum còn gật đầu chào nhau rất thân tình . Về đến nhà xã trưởng Xăng mới đỗ xe xuống thì mấy đứa con trong nhà chạy ra túm lấy bố mà gọi mà đu người lên đòi bế , dân K họ đẻ lắm thế không biết , con cái cứ lít nhít cả và con xã trưởng Xăng là ăn mặc tươm tất nhất trong cái đám trẻ con ở đây , dựng cái xe đứng lên ngay sát vách nhà chưa kịp cởi khẩu AK khoác chéo trên lưng xuống là anh ấy bế xốc ngay một đứa con lên mà đùa nghịch hỏi han gì với nó rồi , mấy đứa khác cứ bám lấy chân bố nó nghe chừng chúng nhớ bố của chúng lắm , lúc đó chúng tôi ngồi ngay sau nhà xã trưởng Xăng nhìn chéo xiên giữa 2 nhà thấy rõ trên sân nhà xa trưởng những gì đang diễn ra , lúc đó nhóm lính bác Hênh mới bắt đầu đứng dậy và họ tiến vào nhà xã trưởng , việc đầu tiên là tước súng của xã trưởng rồi họ nói gì với nhau một lúc , tiếp theo là tiếng vợ con xã trưởng kêu khóc ầm ỹ , cả mẹ già của anh ấy cũng thấy mếu máo túm áo giữ anh ấy lại , rồi 6 7 lính bác Hênh giải xã trưởng Xăng đi ra cánh rừng chỗ chúng tôi rồi từ đó cắt rừng đi luôn không về doanh trại C2 nữa , họ đưa xã trưởng Xăng đi đâu chúng tôi không rõ chỉ biết đi về hướng ngã 4 đường tàu , xã trưởng Xăng lầm lỳ không nói lặng lẽ đi cùng họ .
 Sau đó khoảng nửa giờ lính C2 chúng tôi có lệnh rút về nghỉ , nhiều người không biết chuyện gì vừa mới xảy ra ngay trước mắt mình , khoảng nửa tháng sau có lệnh bắt trưởng phum Tọc nhà ở ngay gần doanh trại C2 , lính chúng tôi cứ ngớ ra chẳng biết gì cả chẳng biết chính quyền mới ở đây thế nào mà bắt hết cả số cán bộ địa phương , trưởng phum Tọc là người giúp QTN VN chúng tôi rất nhiều những ngày đầu về đây xây dựng căn cứ , rồi cắt đất cho bộ đội VN trồng lúa thỉnh thoảng lại còn bê ở đâu về con xa ke cho bộ đội thịt ăn với nhau , nhiều lần được BCH C2 mời ở lại ăn cơm khách cùng chúng tôi những ngày lễ , lính chúng tôi cũng hơi thắc mắc chuyện tại sao bắt giữ những người này nhưng thôi không phải việc của mình , chính quyền bạn họ làm gì không liên quan đến QTN VN .
 Thời gian sau chúng tôi biết được tin từ chính quyền bạn thông báo về nguồn gốc những con người này ;
 Xã trưởng Xăng nguyên là trung đoàn trưởng lính Pôn Pốt
 Trưởng Phum Tọc là tiểu đoàn trưởng dưới quyền chỉ huy của E trưởng Xăng .
 Nhóm thanh niên K ở Peeng Novea cũng dần dần biết mất đi đằng nào , chẳng ai biết họ đã đi đâu những đám cưới hay ngày lễ hội nhảy Lâm thôn ngày trước đông là thế vậy mà sau này chẳng thấy họ đâu nữa .
 Lúc đó chúng tôi mới té ngửa ra với nhau đoán già đoán non rằng lâu nay đơn vị mình ở lẫn với địch mà không biết , cũng may địch chưa tổ chức đánh vào đơn vị chúng tôi lúc đó chứ nếu chúng đủ mạnh để tấn công thì có lẽ chúng tôi khó còn vì mất cảnh giác . Khi bạn mới thành lập chính quyền tại khu vực này địch đã khống chế dân , bắt ép dân bầu ra chính quyền mới bằng người của Pôn Pốt , dân sợ nên bầu ra toàn người của Pốt vào chính quyền mới địch tranh thủ lôi về những lính Pốt từ trong rừng ra cài dần vào trong dân xây dựng lực lượng chờ thời cơ nổi dậy chống lại chính quyền bác Hênh .
 Từ đó ở cứ Novea về đêm chúng tôi gác xách cẩn thận hơn , những mối quan hệ với dân K ở đó cũng giảm đi bởi sẽ không có lợi cho lính QTN VN , dân khu vực này nhà nào cũng có chồng con đang là lính Pốt và đương nhiên chồng con họ có là con quỷ thì họ cũng bảo vệ đến cùng .

binhyen1960
BY trước sau cũng chỉ là thằng lính , những thằng lính bộ binh luôn đi đầu ở những trận đánh hay cuộc càn quét , chẳng mấy khi tiếp xúc với bản đồ , nếu có cũng chỉ là xem ké của C trưởng , xác định điểm dừng chân hay vị trí mình càn quét bằng tấm bản đồ cũ của C được cấp lúc bấy giờ , cắt góc cắt hướng mà đi cho đến mục tiêu đã định chứ chẳng phải lính pháo binh để nắm cho chính xác . Mà lính bộ binh của chúng ta thì CCB từng chiến đấu ở K biết rồi đấy , BY không phải dấu chuyện này , từ D trưởng trở xuống rất nhiều người ấm ớ về khoản này bởi lính ta cũng từ chiến đấu mà lên chẳng mấy người đươc học hành bài bản , cũng từ thằng lính trải qua chiến trận rồi cứ thế đôn lên với nhau cả
 D trưởng D9 bác Hiến có biệt danh Hiến đậu phụng đường , chuyên gia dắt lính đi lạc đường trong rừng làm lính D9 sợ vãi cả linh hồn ra mỗi khi bác ấy cầm bản đồ dắt lính hành quân .
 C trưởng C2 của BY sau này còn không biết xem địa bàn , BY lừa dí địa bàn vào sát bao xe đeo ngực cho nhiễm từ kim địa bàn quay loạn cả lên rồi lão ấy dắt lính đi càn mà mấy thằng lính đi sau tự chỉnh lại đội hình mà cười với nhau , cũng chính C trưởng này từng hỏi BY K54 có bắn liên thanh không đấy .
 Chẳng trách họ được , trình độ chỉ huy yếu kém vì họ cũng có được đào tạo gì đâu , chiến mãi rồi lên , nói ra thì chúng ta đừng cho rằng chúng tôi kể lể chứ những người có chút khả năng thì chết hay bị thương hết rồi làm gì còn ai hơn họ nữa , không lấy họ lên chỉ huy lính thì làm gì còn ai .
 Vẫn biết trình độ ấm ớ nhưng không đến nhầm lẫn giữa Âmleeng và Kimry đâu , Leck là cả một khu vực rộng lớn cách Pousat 20km chứ đâu phải một khu  vực nhỏ đâu mà nói chuyện nhầm , 20 nhà là khu nhà lá do lính mình dựng lên tự đặt tên như vậy chứ nó có phải là địa danh nào của K đâu mà bình luận mà tìm nó trên bản đồ , làm gì có cái thị trấn thị xã nào nằm ở đó vào cái thời điểm 1980 ngay một mái nhà ngói cũng chẳng có luôn chứ đừng nói 20 cái nhà gạch hướng F7 chúng tôi đi vào ( BY không nói là không có mà chúng tôi không nhìn thấy trên dọc đường đi ) , hôm qua đây thôi , 4 thằng lính E209 chúng tôi là những thằng từng vào F339 , người vào nhiều nhất là 3 lần , tôi vào 2 lần và anh Lâm vào 1 lần , cả 4 thằng chúng tôi đều khẳng định từ QL5 đi vào đến F bộ F339 không có nổi 1 mái nhà ngói , thành phố 20 nhà toàn lính mình nằm ở khu vực Leck thế thôi . Lính cũng chỉ là khách qua đường , ngồi trên xe chạy ra hoặc chạy vào , ai nói sao biết vậy , hôm nay kể lại như vậy , có thể đúng và cũng có thể sai nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng chúng tôi là những thằng lính từng bước chân vào hướng F339 vào thời điểm khó khăn nhất đó .
 Thế thôi ! Nếu như phân tích cho hết được sự đúng hay sai một cách chính xác tuyệt đối thì chẳng bao giờ có chuyện lính chúng ta bắn nhầm phải nhau trên chiến trường , đơn vị của BY không bị pháo binh của F7 nện vào đầu ở đầu cầu Đonxo , D7 không bị D9 hạ 3 thằng quân ta trên đường càn quét Âmleeng năm 1979 .
 BY cứ nghĩ giá như ngày đó QD chúng ta có được những cán bộ phân tích chính xác được như bác Hungnt_E1F2 hay Bouzou thì đỡ cho lính bộ binh biết bao nhiêu . Grin Grin Grin


Chuyện SQ chỉ huy lính đi lạc đường trong rừng thì trên chiến trường K nhiều lắm , gần như đơn vị nào cũng có , ngay D7 của BY đêm ngày 7.1.1979 rạng sáng 8.1 ông Ước D trưởng D7 lúc đó dắt lính D7 đi trong thành phố Phnom Penh cũng lạc đường . Sau này mới biết ông Ước là người dân tộc Mường ở Hà Sơn Bình cả đời ở rừng với núi đến khi vào thành phố thế là lạc đường báo hại cho D7 để D8 vào cắm cờ trong Bộ Tổng tham mưu của Pốt trước D7 .
 Rồi chuyện của lão Quyenkh cùng hướng với E14 CAVT trong rừng Pousat năm 1979 , E14 đi lạc sang đất Thái lan cả tuần khiến lính F309 lúc đó phải đi tìm về .
 Nói chung là lính bộ binh chúng ta lúc đó cũng lờ mờ về bản đồ địa bàn lắm , chẳng phải ai cũng biết cả đâu , may ra đơn vị nào đó có ông nào là lính trinh sát được đào tạo bài bản thì không nói làm gì chứ phần lớn là dắt lính đi lạc lung tung cả , chúng ta cứ hình dung thử 10km mà ngay điểm xuất phát đi lệch 1 độ thôi  thì điểm cuối cùng nó sẽ lệch bao nhiêu ? Nếu người chỉ huy thiếu kinh nghiệm thì lệch lạc là chuyện bình thường và chỉ huy chiến đấu lúc đó không phải ai cũng học qua , phần lớn là lính tự truyền cho nhau lúc đó . Bởi vậy đúng sai cũng là chuyện thường .  


svailo
Làm sao mà không lạc cho được , khi giữa rừng già thâm u , tầm nhìn xa không quá vài chục m . Kín bưng toàn cây với cành , không thấy phía sau vừa đi qua , chẳng thể thấy phía trước đang chuẩn bị tới , không điểm mốc không định vị . Nơi mình đang đứng cũng còn không biết chấm vào đâu . Trên bản đồ vẽ hồ nước 4 mùa mà chỉ thấy là 1 trảng cỏ mênh mông khô đét , không thấp hơn xung quanh bao nhiêu . Ngã ba suối ,đến đúng nơi hội lưu của đường tụ thủy mà tìm mãi không hề thấy ba nhánh suối nào . Bản đồ vẽ khúc suối cua vòng ,. mà thực địa nó đã chảy thẳng tự bao giở bao giờ . Không phán đoán suy xét thì không biết đâu mà lần giữa giấy tờ và thực địa
  Mà đã phán đoán thì không phải khi nào cũng đoán đúng . Cắt tránh 1 cái hồ lớn , 1 rừng tre gai quá rậm ...  rồi cứ tránh mãi né mãi , mỗi lần trả lại hướng lại sai đi 1 ít , dù chỉ vài ly giác : Tam sao là thất bản mất rồi . Cuối cùng là cách mục tiêu có khi tới vài Km , lại phải vòng đi vòng lại chỉnh xuống chinh lên , quan quân mệt lả mà hỏng cả ý đồ chiến thuật
  Kinh nghiệm nhiều hơn thì ít sai lạc hơn , kịp chỉnh hướng khi biết sai dù đã phải đi vòng xa hơn ,khiến lính không biết đã bị lạc trên đường đi mà thôi !



binhyen1960
Khoảng cuối năm 1980 lúc đó đơn vị BY đang ở cứ Novea suốt ngày phải học chính trị , sáng tập trung lên hội trường D chiều ở C thảo luận bài chính trị mới học , có ngày 2 buổi học liền thì phải mang cơm nắm lên D ăn trưa không về , lính chán nản về những buổi học chính trị này vô cùng đã vậy lại còn học dài ngày liên tục với nhiều hạng mục .
 Ngày đó CTV D7 giảng về hạng mục : Thế nào là Tư bản chủ nghĩa ? Tư bản bóc lột công nhân lao động như thế nào ? giá trị thặng dư ra làm sao và tư bản nó đang giẫy chết đến đâu ...vv
 Riêng hạng mục này vừa học vừa thảo luận cả chục ngày trời mà vẫn chưa ra đâu vào với đâu , lính thì trình độ có hạn không phải ai cũng hội đủ kiến thức để hiểu hết được bài giảng nên trong giờ học nhiều người ngủ gật , 3 thằng ngồi nghe giảng thì 7 thằng gà gật nấp sau lưng , sang giờ thảo luận thì ỳ thần xác ra với nhau cả chẳng ông nào chịu phát biểu ý kiến khiến CTV C cũng chịu thua luôn .
 Thế rồi một hôm trong giờ học chính trị trên D có một thằng không thể chịu hơn thêm được nữa nó giơ tay xin phát biểu , CTV D Thư sẹo mừng quá khi thấy một thằng hăng hái giơ tay xin phát biểu ý kiến , sau đó nó đứng dậy dõng dạc phát biểu :
- Tôi không biết mặt mũi thằng Tư bản nó như thế nào ? Nhà nó ở đâu ? Tôi chẳng thù ghét hay yêu quý gì nó , vậy mà mấy ngày nay chúng ta cứ bàn bạc chuyện của nhà nó mãi nghe nhức cả đầu . Tôi có đề nghị thế này xin D cho tôi đi chiến đấu chứ ngồi đây bàn bạc thảo luận về chuyện của nhà thằng Tư bản nghe chán quá .
 Mặt CTV Thư sẹo chuyển dần tự ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác , còn lính D7 nghe xong thì ồ lên mà cười về sự ngây ngô đến khó tin của đồng đội , nó khờ khạo ngây ngô nhưng chân thật , nó mộc mạc giản dị nhưng thực tế gần gũi với cuộc sống đời thường của thằng lính , những trận đánh ác liệt hay những cuộc hành quân càn quét vất vả gian khổ không làm nó thấy sợ bằng ngồi nghe những điều mà nó không hiểu .



Sang tháng 4.1980 thì cả E209 chúng tôi có lệnh rời bỏ căn cứ tại tai Novea đẩy cao căn cứ lên hướng bắc gần núi Kimry , không rõ tình hình ta địch lúc đó thế nào mà lệnh dịch chuyển cả E như vậy , xong đơn vị vẫn cắt cử một bộ phận ở lại trông nom căn cứ cũ , doanh trại các C bộ binh giao lại nhờ dân địa phương trông nom giúp còn lại dồn hết lên D bộ co cụm tại mấy nhà sàn mái ngói , đồ nặng bỏ lại cứ trên D hết còn lại là gọn nhẹ chờ ngày lên đường . Trước ngày lên đường C2 chúng tôi được bổ sung 2 SQ mới tốt nghiệp trường SQLQ2 về đơn vị , một anh cũng lớn tuổi rồi mà tôi quên tên và một thằng bằng tuổi tôi tên Hiển lính 1978 người Nghệ Tĩnh , nghe nó nói trước đây nó là lính QD3 là liên lạc D được đi học SQLQ2 khi học xong thì đơn vị nó chuyển ra Bắc nên nó được điều về QD4 và về đơn vị tôi , riêng anh kia người Bình Trị Thiên thì phải lúc ở E cử về thì giao là C phó C2 nhưng lúc này C2 mới có 2 lính Thái bình 1976 là Hát và Chỉnh mới phong C phó , lính chúng tôi chẳng hiểu nổi tại sao 2 lão này lại được phong lên là C phó lúc đó , nếu thêm anh này nữa sẽ là 3 C phó bởi vậy D C tạm thời đưa xuống làm B trưởng B2 còn thằng Hiển B trưởng B1 , thằng Hiển thì vui vẻ nhận ngay không thắc mắc gì còn anh kia thì dứt khoát không chịu , lý do anh ấy là thiếu úy Đảng viên trong khi C phó C2 mới có thượng sỹ chưa phải Đảng viên và anh ấy về C2 có quyết định làm C phó C2 hẳn hoi không thể vô cớ hạ chức vụ của anh ấy như thế được , nhưng rồi mọi chuyện cũng êm sau khi D chuyển anh ấy sang C1 . Nhóm SQLQ2 này đào tạo cấp tốc để quay lại phục vụ chiến trường nên thời gian rút ngắn chỉ còn 9 tháng và bên C3 có SQ học khóa này ra trường là con trai TL QD4 lúc đó .
 Cũng cứ nghĩ như mọi lần sẽ có xe của E F xuống đón đi nhưng vào giờ phút cuối thì có tin không có xe xuống đón D7 đi lên tuyến trước mà hoàn toàn phải hành quân bộ , chỉ cần nghĩ đến đoạn đường sẽ phải đi đến núi Kimry thôi đã thấy ngán ngẩm rồi , chí ít cũng phải 70 chục km và lính thì gọn nhẹ lắm rồi cũng phải trên 40kg trở lên , xét theo đội hình E thì D7 lại ở xa nhất so với D8 và D9 , D9 nằm gần ngã tư đường tàu cách C2 ít nhất là 12km theo trục lộ 51 . Cả đơn vị đi hết lính cũ lính mới lính già lính trẻ thương binh chờ xếp loại , bệnh binh chờ cơn sốt rét đến đều phải đi hết , ai đó có muốn bầy hầy ở lại cứ ba lô cũng không xong bởi còn ai ở lại đó nữa đâu mà đòi ở lại , cả D7 chỉ để lại đâu 5 6 người trông nom căn cứ số còn lại đi sạch chẳng còn ai .
 Chúng tôi hành quân từ sáng sớm theo đường 51 lên E bộ , cả D7 rầm rầm hành quân trên đường súng đạn ba lô lủng củng , ai cũng nghĩ lên E bộ thế nào cũng có xe đón đưa đi chứ ai đời bắt lính đi bộ xa thế này , đành rằng lính đi bộ cũng là chuyện vặt nhưng chuyển cứ đồ đạc nhiều mà đường thì xa lại đi toàn đường QL thế này thì thế nào cũng có xe đón , nhưng hóa ra không phải mà có lệnh cho lính đi bộ vào tận Kimry thật . Thôi thì đành chịu vậy thôi chứ biết làm thế nào , xa cũng phải đi nặng cũng phải cõng chứ biết làm sao , súng đạn thì không bỏ được rồi , gạo nước không thể không ăn tư trang không thể không dùng và đi bộ là nghề của lính bộ binh . Lính bộ binh có lúc sướng ông Hoàng nhưng cũng có lúc nhục như con cún .
 Đi được khoảng gần chục km thì ngang E bộ , mấy C trực thuộc quanh E bộ vẫn sinh hoạt bình thường , 2 dãy nhà ngói E bộ vẫn bình thường có điều vắng vẻ hơn , D7 hành quân đến ngã tư đường tàu thì chuyển hướng đi theo đường sắt không đi theo đường 51 về hướng Udong , đi tắt chéo theo đường sắt sẽ đỡ hơn khoảng 7km và từ đây chúng tôi có thể nhìn lại được phần nào trận địa cũ nơi cách đây hơn 1 năm C2 chúng tôi bị địch tấn công với nhiều thương vong , cái phum trước kia C2 chúng tôi đóng quân nay đã lác đác thấy có dân sinh sống , khu ngã tư đường tàu cũng đã có dân ở bám theo trục đường và những gò đất cao dọc theo đường sắt cũng đã được người dân K trở về canh tác trồng trọt , họ trồng rau dưa gì đó và rào bằng tre gai khá kỹ , đây là khu vực D9 đóng quân không biết lính D9 có quấy nhiễu gì dân không mà họ rào vườn kỹ thế , bên hường D7 chúng tôi thì không thấy dân họ trồng dưa rau gì cả , những bữa ăn của nhà dân quanh doanh trại tôi có thấy họ ăn rau nhưng toàn loại rau dại họ hái vặt quanh nhà chứ chẳng thấy rau trồng , còn hoa quả thì vùng cánh trái núi Novea không hề có bất kể một loại quả gì ngoài xoài và me chua , đã vậy cũng không có nhiều chỉ thưa thớt mấy cây xoài già gốc to như những chiếc thùng phi đựng xăng mấy cây me quặt quẹo còn lại là cây gỗ dầu tre gai táo dại với thốt nốt .
 Đêm đó chúng tôi ngủ lại trên dọc đường 132 , cả D7 tạt vào 2 bên đường mắc võng nghỉ lại sáng hôm sau đi tiếp , BCH D7 cùng tác chiến , trinh sát liên lạc D đi trước về E bộ mới , E bộ đóng quân ở cái phum nhà ngói nằm ngay sát đường cách ngã 3 ngoài Amleeng khoảng trên chục km nữa , cái phum mà lần đầu vào Amleeng đến đó chúng tôi đã phải mang vào 1 bao tải rau muống cho E bộ lúc đó , bố Xuyến muốn đi trước nhận kế hoạch của E để sáng mai D7 hành quân tới nơi có thể chiển khai được ngay .
 Sáng hôm sau chúng tôi dậy sớm đi luôn cho mát , đang mùa khô hành quân muộn trời nắng nóng mệt lắm , cũng cỡ 9h sáng chúng tôi mới đến E bộ , lúc này nhóm tác chiến trinh sát đã ra đón và dắt đường đi luôn , từ đây chúng tôi cắt đường vào thẳng hướng núi Kimry , đội hình D7 dừng chân hướng nam núi Kimry cách núi khoảng 3km và lúc đó chúng tôi nhận định từ D7 về E bộ là trên 20km đường rừng , D bộ đóng quân bên này con suối rộng nước rất trong có chiếc cầu gỗ dài tới 40m khá chắc chắn và xe tải có thể đi qua thoải mái , cầu có lan can gỗ chắc chắn dưới suối hoa súng rất nhiều nở tím cả một vạt suối rộng , C2 chúng tôi đóng quân ở cái phum cũ có vài nhà ngói đổ nát trên cái triền dốc thoai thoải về hướng nam có những khúc suối nhỏ quanh co , từ đây đi về hướng tây sẽ có cái cầu gỗ nhỏ hơn và qua cầu đi thêm mấy trăm mét nữa sẽ là ngã 3 cây me ngọt , rất may khu vực này trước kia chúng tôi từng truy quét qua ít diệt địch nên không hôi thối lắm chứ như hướng tây hoặc hướng nam núi Kimry thì chịu không nổi , cái mùi xác người chết để lộ thiên thì không ai chịu nổi kinh khủng hơn bất kể những mùi gì chúng ta từng biết .
 Lại mất mấy ngày chuẩn bị nơi ăn chốn ở , vệ sinh dọn dẹp hầm hố chiến đấu trong thế chốt chặn rồi những cuộc tổ chức nhỏ lẻ cấp C B càn quét quanh khu vực dừng chân , những lúc nhàn dỗi thì tát cá hái rau hái quả trèo cây bắn chim bơi lội , những ngày tháng nằm đây thật vô vị cho sinh hoạt của chúng tôi , mỗi lần về D lấy gạo hay thực phẩm thì còn gặp gỡ anh em chứ không thì buồn chết đi được . Cũng chính thời gian ở đây tôi cùng thằng Hợi liên lạc của CTV và thằng Hồi anh nuôi tý nữa chết bởi chuyện đi hái me ngọt , may mà hôm đó tôi đá mắt nhìn ra phát hiện địch đang vận động vào chứ không thì chỉ có nước địch bắt sống cả 3 thằng đang mải hái me đùa nghịch .
 Trưa hôm đó trên D có điện xuống gọi đích danh tôi lên D có việc cần , bụng thắc mắc chẳng hiểu D gọi tôi lên có việc gì ? Khoảng 3h chiều tôi lên đến D bộ vào thẳng BCH D gặp bố Xuyến , chỉ cái ghế bằng mấy khúc cây buộc lại chân đóng xuống đất bố Xuyến bảo tôi ngồi đi rồi bố nói :
- Ngày mai tôi muốn đồng chí mang tài liệu về ban chính trị trên E đi một mình rồi về ngay .
- Dạ ! được ạ .
- Vậy thì sáng mai lên đây rồi nhận tài liệu mang về E , công việc này là của truyền đạt D nhưng hiện nay đơn vị hết người không còn vị trí của truyền đạt nữa lên buộc phải lấy từ liên lạc các C chạy vậy , tôi sẽ báo BCH C2 trong buổi giao ban chiều nay nhưng đồng chí cũng về báo cáo trước cho C biết sắp xếp ngày mai đi công tác lẻ .
 Sáng hôm sau tôi một mình 1 súng 1 bao xe đạn với cái túi mìn đeo bên người có chiếc võng cùng vài thứ lặt vặt với nắm cơm ăn trưa lên D bộ sớm , anh Phượng nhìn tôi ái ngại không muốn cho đi , từ chiều qua khi biết tin ngày mai tôi đi công tác lẻ theo lệnh của D anh ấy càu nhàu suốt :
- Thiếu gì người trên D bộ mà lấy liên lạc của C2 đi việc của D ? Tại sao không đi 3 4 người mà chỉ cử một mình nó đi ?
 Tôi biết anh Phượng lo cho tôi nên tôi phải an ủi anh ấy :
- Không sao đâu anh , em đi một mình được mà , từ đây về E bộ 20km chứ mấy chiều tối là em về rồi em đi rồi về ngay ấy mà .
- Nếu thấy về muộn mà trời tối thì em ở lại trên E ngày mai về nhé đừng về một mình trong đêm như vậy rất nguy hiểm . Nhớ chưa ?
 Tôi lên D nhận tài liệu của bố Xuyến , giao cho tôi cái cặp tài liệu bố Xuyến dặn :
- Mang lên Ban Chính trị E nộp tận tay anh A.. không giao cho ai khác , một nguyên tắc bất di bất dịch của truyền đạt là cấm dở tài liệu ra xem trên dọc đường đi , phải giao tài liệu nguyên đai nguyên kiện , đi nhanh về nhanh bảo vệ giữ gìn tài liệu an toàn trên đường đi và bất kể khi nào về đến D phải báo cáo ngay .
 Tôi tuân lệnh ôm theo cặp tài liệu về E , tôi cũng nhẩm tính rồi đoạn đường từ D về E rồi quay trở lại tôi đi nhiều nhất là 8h đồng hồ , nghỉ ngơi dọc đường 2h nữa thành 10 tiếng đồng hồ , lên E loanh quanh la cà 2 tiếng nữa là 12h đồng hồ tất cả thì 5h sáng đi 5h chiều về đến D7 còn sớm chán có gì phải ngại đâu , mà một mình đi cũng chẳng có gì phải sợ nếu gặp vài 3 thằng Pốt phải đánh nhau tôi không ngại điều quan trọng là mình phải vừa đi vừa quan sát , tầm nhìn phải thật rộng chú ý phía trước , nếu cần thì dừng lại nấp vào đâu đó quan sát thấy an toàn rồi đi tiếp cứ thế mà đi thì chẳng có gì phải sợ cả , còn cứ cắm đầu cắm cổ mà đi thì có ngày lọt vào ổ phục kích của địch thì hết đường chạy với chúng nó .
 Khoảng 11h trưa thì tôi lên đến E bộ , trời nắng nóng mới bước vào đến E gặp luôn thằng Trường trâu đất từ dưới suối đi lên , nó cởi trần trùng trục đen như con trâu gặp tôi nó gọi ầm lên tay ôm mớ  quần áo ướt mới giặt tay còn lại vẫy loạn xạ , tôi hơi ngạc nhiên : Sao thằng này nó lại ở đây nhỉ , nó lính vận tải D9 cơ mà . Nó hỏi :
- D7 của mày nằm trong núi Kimry cơ mà mày đi đâu đấy ?
- Ừ ! D7 chúng tao nằm phía nam núi Kimry , tao mang tài liệu của D lên ban chính trị E , BCT nằm ở đâu ? Ông A.. là ông nào ? Sao mày lại ở đây ?
- Thì tao với thằng Hải trắng lên E đá bóng , thằng Hải đang ở kia , BCT E đóng ở kia , ông A... đấy mặc cái áo may ô trắng đấy ...đấy .
 Mồm nó nói tay nó chỉ cho tôi từng ban bệ trên E nằm đâu nằm đâu rồi chỗ bọn đá bóng đá banh tụi nó đang ở nữa , đúng là rách việc lính chiến còn bày đặt đá bóng với chẳng banh , đánh nhau thấy ông bà ông vải tối mặt tối mày lại còn thể thao với chả bóng đá , theo tôi cứ cho đi càn vài trận trong rừng còn bằng cả chục trận đá banh ấy chứ , ở dưới D lâu ngày lên E thấy ban bệ trên này nó cồng kềnh quá . Thằng Trường trâu đất dặn tôi :
- Tý nữa giao tài liệu cho BCT E xong thì qua chỗ bọn tao nhé , tao về trước báo thằng Hải xem còn cái gì mang ra khao mày .
 Tôi vào Ban Chính trị E gặp anh A... rất nhanh chỉ vài phút là nộp xong tài liệu , anh ấy dở tài liệu ra xem qua rồi nhìn tôi bảo ;
- Thôi được rồi , nếu chưa có cơm ăn thì bảo anh để anh báo anh nuôi cho xuất cơm , nếu có anh em trên E thì cứ qua chơi với bạn rồi về cho sớm chứ từ đây về D7 cũng xa đấy anh sợ về muộn trời tối .
- Vâng ! Em có bạn bên đội bóng E em qua chỗ chúng nó chơi một lúc rồi về thôi anh ạ , em có cơm nắm mang theo đây rồi cám ơn anh .
 Xong nhiệm vụ tôi chào anh A.. rồi đi về lán đội bóng E , nhóm này cả chục người nhưng hôm nay đi đâu vắng cả chỉ còn 4 5 thằng ở nhà , thằng Hải thấy tôi từ xa đã cười toe toét hỏi thăm rối rít , mồm nó cứ bô bô :
- Tao lên đá bóng E 2 tuần nay rồi , mấy bố trên này khoái đá bóng lắm nên tao đề nghị lấy thêm thằng Trường trâu đất lên nữa , nó có biết đá bóng đá banh gì đâu chỉ được mỗi cái khỏe cày như điên chạy như ngựa , lúc đá tao cứ phải bảo nó đá bóng không được thì cứ nhè chân chúng nó mà đá chứ bóng bánh gì ông này , gọi cho nó lên E đá bóng cho đỡ vất vả ở dưới D9 của bọn tao thôi .
 Bữa trưa hôm đó tôi ở lại E ăn cơm với đội bóng , chúng nó cũng chạy đâu được chút đồ ăn , thật lâu rồi tôi mới được ăn bí xanh nấu với tép khô , của hiếm lúc đó chẳng biết họ đào đâu ra của này nữa , hình như đội bóng của E ăn uống tiêu chuẩn cũng cao hơn thì phải , rồi thịt hộp xào với rau bắp cải trắng , rau thì ít mà thịt hộp thì nhiều chẳng bù cho lính chúng tôi làm gì có của này , lâu lắm rồi có biết những thứ này đâu .
 Cơm nước xong thì tôi về D7 , thằng Trường cũng xin đâu về cho tôi một ít thuốc rê , chúng tôi thì cũng chẳng cần gì nhiều cứ có thuốc rê là tốt lắm rồi , thằng Hải thì cứ xít xoa tiếc rằng không biết sẽ gặp tôi ở đây nên mới cho ai đó bao thuốc tiêu chuẩn của nó rồi . Chia tay anh em đồng hương ở đội bóng E tôi lên đường vội sợ về muộn trời tối mất , lại một mình 1 súng quay trở lại đoạn đường mà sáng nay tôi đã đi qua , trên dọc đường đi tôi không gặp bất kể chuyện gì cho đến khoảng gần 6h tối tôi về đến D7 , ghé qua bố Xuyến báo cáo tình hình nhiệm vụ đã hoàn thành bố Xuyến có vẻ hài lòng chuyến công tác của tôi rồi giục tôi về C đi không muộn .
 Về ngang chiếc cầu gỗ anh em C2 vẫn đang tắm giặt ở đó tôi cũng tranh thủ cởi quần áo lội xuống tắm luôn , một ngày đi đường vất vả nắng nôi giờ đây bơi giữa dòng nước mát thấy thoải mái quá và cũng từ đây tôi có thêm một nhiệm vụ nữa là chạy công văn giấy tờ từ D lên E của D7 , thà rằng không biết thì thôi biết hay nhanh nhẹn tháo vát quá đôi khi vất vả hơn người khác .

Thời gian chuyển cứ về hướng núi Kimry thì thông tin hữu tuyến từ các C bộ binh nối lên D được lắp và giải dây khá tốt , số dân điện cũ nát bét từ thời còn nằm ở BGTN bỏ hết thay mới 100% và thêm 1 lần lần nữa anh An bắn tỉa đi phối thuộc với C2 chúng tôi .
 Chiều hôm đó lúc đi tắm ở con suối có chiếc cầu gỗ đường về D bộ , anh em C2 nghịch leo lên cầu nhảy xuống suối bơi ra giữa nước vừa trong vừa mát nhân tiện hái cọng hoa súng về ăn thay rau , chẳng biết ai đó vô ý làm gãy thanh lan can cầu và đứt mất dây điện của lính thông tin hữu tuyến , đã vậy không nói sớm để anh An đi nối đường dây mà mãi đến lúc tối nhọ mặt người rồi anh An mới phát hiện ra , lúc đó cũng đã bắt đầu chuẩn bị ăn cơm tối rồi , anh An muốn đi nối dây luôn nhưng ngại đến bữa cơm mà lại bỏ đi nên đành chờ ăn xong rồi mới đi , ngồi ăn cơm mà lòng bồn chồn nhấp nhổm không yên , chắc anh ấy muốn xin người đi theo cùng cho yên tâm nhưng không dám nói , bình thường mấy anh thông tin phối thuộc C sinh hoạt bầy hầy lắm hành quân thì gạo không chịu mang lý do phải mang máy và dây thông tin , ở cứ hay chốt thì lý do trực máy những việc vặt không làm , cơm nước xong là quăng cái bát cho nhóm LL văn thư đi mà rửa , xoong nồi chậu canh không cần biết nó từ đâu đến sạch bẩn ra sao , ngay cả cải thiện cũng không bao giờ chịu mó tay vào , ngay cả nước uống cũng chẳng buồn đun có tý trà lá chưa thấy mặt thủ trưởng đâu đã thấy 2 lính thông tin trỗm truệ ngồi rồi , nên thường nhóm LL hay văn thư Y tá loong toong trên C bộ không mấy ai ưa lính thông tin phối thuộc xuống C mình , tôi với anh An thì lại khác , chúng tôi quen biết nhau từ thời còn ở BGTN nên cũng dễ thông cảm với nhau hơn , muốn nhắc nhở anh em cũng ngại vì dù gì anh ấy cũng hơn mình cả tuổi quân lẫn tuổi đời nên đành mặc kệ anh muốn sống sao cũng được tôi không bao giờ nói , vài lần trong sinh hoạt tôi đã điều trị vài lính thông tin xuống phối thuộc cùng C2 rồi , tôi nắm được thóp của họ cứ sinh hoạt bầy hầy không mang gạo hay tối chây ỳ bỏ gác là tôi dọa sẽ báo cho anh Lạnh B trưởng thông tin xin thay người khác hoặc lôi thôi với tôi là tôi lên thẳng D trưởng báo cáo , lính thông tin thì chẳng lạ gì mối quan hệ của tôi trên D bộ nên chẳng thằng nào dám bầy hầy nữa duy có mỗi anh An thì tôi phải nể bởi anh ấy trước kia là lính bắn tỉa từng cứu sống lính C2 chúng tôi nhiều trận ít nhiều cái nể nang tình nghĩa là điều khó tránh khỏi trong công tác .
 Cơm xong là anh An đứng dậy xách súng đi nối đường dây , nhìn sự đăm chiêu đầy lo lắng là tôi biết rồi , anh ấy sợ nếu dây hữu tuyến đứt mà không nối lại ngay để trên D biết thì chết , anh ấy đang cảm tình Đảng mà xảy ra chuyện không hoàn thành trong nhiệm vụ thì coi như là đi đứt , đi nối dây một mình lọ mọ lội ngang ruộng hay trảng trống một mình thì cũng căng , đang loanh hoay lần dò dây mà địch nó phục sẵn chỗ nào đó thì coi như xong với nó rồi còn gì , lính thông tin hữu tuyến dính nhiều vì trò này của địch rồi nên anh An lo là phải , ở đây tuy yên ổn nhưng cũng chẳng biết thế nào , địch ta cài răng lược cứ thấy người mà không phải quân ta với nhau thì chắc chắn là địch rồi bắn thoải mái không cần phải nghĩ , mới đây ít hôm thôi mấy thằng bọn tôi đi hái me ngọt ở trên ngã 3 kia bị địch nó đuổi cho chạy rẽ đất ra ấy chứ không chủ quan được . Thấy anh An lo lắng tội nghiệp quá tôi mới nói :
- Em đi cùng với anh .
 Nói rồi tôi đứng dậy xách súng đi theo không quên khoác thêm cái bao xe đạn đeo ngực , lần trước cũng do chủ quan súng của tôi bắn vài loạt đã hết đạn rồi lúc đó tôi quá thấm nhuần nỗi kinh hoàng trong chiến đấu mà súng hết đạn nó như thế nào , bỗng chốc khẩu súng của mình chỉ còn là thanh sắt và địch thì đuổi kiệt cùng phía sau lưng bởi vậy cẩn thận vẫn hơn chẳng nặng nhẹ gì cái bao xe đạn hơn nữa nó cũng là cái áo giáp che phần ngực cho mình .  Anh An mừng quýnh khi nghe tôi nói vậy , có tôi đi cùng thì yên tâm quá rồi còn gì , chúng tôi lần mò đầu dây đi dần về phía con suối , có đoạn dây giải đẩy sâu vào trong đường lẫn giữa những khóm cỏ tranh hay trúc nhỏ nên buộc phải lội ngang vào mà lần dò , cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy đầu dây đứt nằm ở cái lan can cầu , lúc giải dây anh An cẩn thận buộc chặt dây vào thành lan can nên khi anh em C2 đứng trên lan can nhảy xuống suối thì thành lan can dụng ra từ đầu đinh đóng , thanh gỗ nặng cùng sức nhún nhảy làm đứt dây điện và chỉ một lúc sau chúng tôi đã đấu lại xong đường dây hữu tuyến trong đêm tối , tất nhiên là không có chuyện gì xẩy ra nhưng ít nhiều anh An cũng hiểu rằng nếu ở C2 luôn có tôi sẵn sàng chia lửa với anh ấy những lúc khó khăn và cũng từ đó anh An sống chan hòa với anh em C bộ C2 hơn .
 Khoảng nửa tháng sau chuyến mang tài liệu lên E của tôi thì bố Xuyến điện thoại xuống C2 gặp tôi , tiếng bố oang oang trong máy hữu tuyến :
- Mày xem ở đâu có kiếm cho bố cái nồi gang loại nhỏ nhé , dưới C2 có không ?
- Có , để con kiếm cho rồi mang lên cho bố .
- Ừ ! Mang lên sớm nhé tao đang cần , nồi nhỏ thôi càng nhỏ càng tốt .
 Tôi lò mò xuống dưới B xin anh em cái nồi gang nhỏ , loại nồi gang này chúng tôi có nhiều , anh em thu được của lính Pốt dùng những lúc cải thiện đun nấu , sau này nhiều quá không dùng hết mỗi khi hạ địch mà thu được thì đập vỡ hoặc bắn cho thủng chứ ai hơi sức đâu mà mang vác của nợ này làm gì cho chết nặng . Cầm cái nồi gang tôi mang ra suối đánh cho sạch rồi lên D bộ , bố Xuyến có vẻ thích cái nồi tôi mang lên cho cứ khen vừa xinh , tưởng gì hóa ra bố Xuyến thích ăn cá kho , cá loại nhỏ cho vào nồi kho nhỏ lửa tới nhừ cả xương ăn với cơm nóng nên bố xin cái nồi gang nhỏ để thằng LL D7 có cái kho cá đúng ý bố .
 Cũng đúng thời gian đó bố Minh bọ D phó D7 lại thấy về đơn vị , là D phó D7 thật nhưng chẳng mấy khi thấy bố Minh ở đơn vị , suốt ngày thấy đi công tác vắng , nhoắc cái thấy đi , nhoắc cái lại thấy về chẳng biết bố đi đâu và cũng không mấy khi thấy bố Minh bọ đi tác chiến cùng đơn vị , bố Minh khoái tôi từ ngày mới GP Phnom Penh từ sau vụ tôi mở cửa kho vải và hàng hóa cho bạn bè chiến hữu của bố lấy mấy xe tải hàng chuyển đi nên gặp tôi bố vồ vập lắm , tiếng bố giọng Nghệ an gốc nhưng luôn nhận tôi là đồng hương vì bố có nhà ở phố Lý Nam Đế HN . Hình như bố Minh mới từ VN qua nên có trà và thuốc lá mang sang làm quà , bố Minh cho tôi gói trà Cô Ba và bao thuốc bảo cầm về có cái liên hoan với anh em , kể cũng lạ lúc đó tôi chỉ là thằng lính quèn của D7 nhưng hay được cán bộ trong D để mắt đến thỉnh thoảng cho tý quà cũng thấy vui thậm trí thấy mình oai hơn anh em khác , ít nhất là cũng có quan hệ mật thiết với thủ trưởng D mà tính cách của tôi thích tạo ra sự bất ngờ cho anh em nên mỗi lúc có cái gì là tôi mang ra cho tất cả cùng dùng đúng lúc mà mọi người thấy bất ngờ nhất , có ấm trà Cô Ba với bao thuốc của bố Minh cho tôi sẽ tạo ra vô khối bất ngờ cho anh em C2 chúng tôi đây lúc đó tôi nghĩ vậy .
 Thế rồi bố Xuyến quay sang hỏi tôi :
- Có một số tài liệu cần chuyển về E bộ tại căn cứ núi Novea sau đó về qua cứ của D7 lấy một số đồ đạc cùng giấy tờ của D ở đó . H..đi được không ?
- Dạ ! Được ạ , bố bảo con mang về E ở Novea thì con mang về đó được ạ .
- Vậy thì về chuẩn bị 2 ngày nữa lên đây mang tài liệu về E , hôm đó ở đây có một đoàn cán bộ B về E ở ngoài đường 132 tập huấn mấy ngày thì đồng chí sẽ cùng đi với số anh em đó , nhưng từ E về E ở cứ Novea thì có lẽ đi một mình , nếu trên E có xe về cứ Novea thì theo xe mà về còn nếu không có thì chỉ có đi bộ về thôi .
- Dạ ! Đi bộ cũng được con biết đường bố ạ .
 Vậy là tôi lại nhận thêm một nhiệm vụ nữa cho chuyến đi về cứ Novea một mình , không thấy bố Xuyến nhắc nhở chuyện thời gian đi lại , có lẽ thời gian thì không hạn chế bởi biết đi bằng phương tiện gì mà tính thời gian , lúc đó thì chẳng ai muốn xa đơn vị cả mà vấn đề là xa đơn vị để làm gì , lấy gì mà ăn chưa nói đến gặp địch thì có mà nó cắt cổ chưa biết chừng .
 Tôi về C2 báo cáo lại với anh Phượng chuyện bố Xuyến mới giao nhiệm vụ cho tôi 2 ngày nữa mang tài liệu về E ở Novea và về căn cứ D7 lấy tài liệu cùng đồ đạc cho D , anh Phượng nghe xong thì nổi khùng lên liền , anh vào lấy máy hữu tuyến gị về D bộ với thái độ bực dọc ra mặt , giọng anh ấy the thé gắt gỏng trên điện thoại :
- Tôi không đồng ý D cắt cử thằng liên lạc của tôi đi làm công tác của D , D thiếu gì người có thể phân công người khác .
 Bố xuyến nói gì đó trên điện thoại rồi thấy anh Phượng nói :
- Thôi được ngày mai tôi lên D sẽ nói chuyện này sau .
 Sáng hôm sau anh Phượng một mình lên D bộ đến trưa thì về rồi bảo tôi :
- Ngày mai 6h em có mặt trên D nhận công tác về E ở cứ Novea , mang theo gạo lên hậu cần D nhận , từ đây về E ở ngoài đường 132 thì đi cùng anh em cán bộ B còn từ đó về cứ Novea thì đi một mình , nhớ mang theo súng đạn đầy đủ phòng khi cần thiết cùng đồ dùng cá nhân .
 Tôi chẳng biết bố Xuyến đã đả thông tư tưởng thế nào mà anh Phượng đang từ phản đối sự phân công công tác của D đối với tôi mà sáng nay anh đã chuyển đổi ý kiến sang vui vẻ đồng ý như vậy . Thôi kệ chẳng có vệc gì phải lo , từ E về Novea đi toàn đường QL thì sợ cái gì , nếu sợ thì cứ theo đường QL mà đi , nếu không sợ thì khi tới đường 132 chạm đoạn đường sắt thì bám đường sắt về ngã tư đường tàu sẽ gần được 7 8km , nếu thấy sợ lẻ loi một mình đi trong đoạn đường vừa rừng vừa ruộng thì đừng có đi chịu khó cuốc bộ về Udong rồi từ đó bám đường 51 mà về E cứ Novea . Tôi chỉ hơi lăn tăn chuyện ăn uống của mình , mang gạo cùng cá khô theo thì đúng rồi nhưng nấu một mình thì quả là chẳng biết nấu nướng kiểu gì , không lẽ quốc bộ rồi nấu một nồi cơm lúc nào đói thì lấy ra mà ăn , ăn xong lại lững thững đi một mình , giá có thêm ai đó cùng hành trình thì đỡ buồn hơn nhưng đây là nhiệm vụ D giao cho chỉ một mình tôi nên đành chịu vậy , biết đi một mình sẽ buồn nhưng đành chấp nhận vậy .
 Sáng hôm sau tôi lên D cùng 2 cán bộ B phó của C2 đi tập huấn trên E , vào D nhận tài liệu chuẩn bị lên đường .

Sáng hôm sau khi tôi lên đến D bộ thì anh em cán bộ B của các C bộ binh cũng tập trung đông đủ để chuẩn bị lên E tập huấn , chỉ huy nhóm anh em đi tâp huấn lần này là anh Thành heo C phó C3 trước kia là tác chiến của D7 một thời gian dài , khi thấy tôi đi cùng anh em C2 đi tập huấn anh em ai cũng tưởng tôi là cán bộ B đi tập huấn lần này nhiều người thắc mắc thằng này là LL C2 sao lên nhanh thế nhưng sau cũng hiểu ra tôi chỉ đi công tác cùng anh em một đoạn đường chứ không nằm trong nhóm anh em đi tập huấn lần này , thực ra lính D7 chúng tôi lúc đó loại lính 1978 như bọn tôi thằng nào cao nhất là A trưởng , cấp bậc chức vụ như vậy còn là chậm so với những đơn vị khác trong E , cùng đoàn với bọn tôi có thằng bên D8 D9 lúc đó đã là B phó B trưởng từ lâu rồi , 2 năm tuổi quân 1 năm 8 tháng tuổi chiến trường thời gian tuy không nhiều nhưng lúc đó lại là thời gian ác liệt nhất của cuộc chiến tranh VN - Campuchia nên sự khắc nghiệt của cuộc chiến cũng loại ra vô khối rồi , khi đó ngồi điểm lại lính D7 đoàn chúng tôi chẳng còn bao nhiêu mỗi C vài 3 thằng là cùng , mỗi trận đánh hay chiến dịch trước kia cứ mòn dần hao dần , may thời gian này cũng đã đỡ hơn nhiều rồi chứ cứ căng thẳng mãi như thời gian đầu thì có lẽ sẽ có lúc cả D7 sẽ chẳng còn thằng lính nào của đoàn chúng tôi nữa , nhiều đoàn lính trước chúng tôi trong D7 đã từng bị xóa sổ đến mức không còn một ai .
 Bố Xuyến giao cho tôi 2 tập hồ sơ tài liệu được bọc trong túi nylon buộc ngoài bằng dây cẩn thận với lời dặn :
- Tập tài liệu này mang về E ở Novea giao cho E trưởng Cưu hay chính ủy E ( chính ủy mới của E209 chúng tôi lúc đó cũng tên Cường ) , còn tập tài liệu này mang về ban tham mưu E khi giao nhận nhớ xin giấy xác nhận là đã giao nhận đầy đủ tài liệu , sau đó về cứ D7 có đống hồ sơ của D để trong cái hòm gỗ ở đó có một bọc giấy màu vàng thì bê nguyên cái bọc đó về đây , còn đây là thư tay cho mấy thằng trông nom cứ D7 , đưa cho chúng nó nếu không chúng nó không cho mang tài liệu đi đâu .
 Bây giờ xuống hậu cần nói với anh Vương cho lấy gạo và thực phẩm mang đi công tác , vừa đi và về 7 ngày thôi nhé .
 Tôi vò đầu vò tai nhì nhèo thêm vài ngày nữa :
- Bố cho con thêm vài ngày nữa về cứ với anh em rồi lại đi ngay như thế .
- Ừ thì tao nói thế thôi chứ ở cứ Novea với anh em một vài ngày cũng chẳng sao .
 Nghe vậy tôi mừng rơn , lập lờ đánh lận con đen ngày tháng là thoải mái tụt tạt ghé đây đi kia không ai quản lý mình rồi , vài ngày thì ai mà biết là bao nhiêu ? 5 ngày cũng là vài mà 29 ngày thì cũng là vài ngày chứ đừng đủ 30 ngày thì người ta lại gọi là 1 tháng mất rồi . Mà ngày đó lính đơn vị chúng tôi đi công tác hay sau này kể cả đi phép thì cứ phải gọi là đi mút chỉ thì thôi , đi chán thì về đơn vị chứ chẳng mấy ai hoặnh họe chuyện ngày tháng mấy khi , có anh đi phép thuôc loại ngoan ngoãn tử tế nhất cũng chí ít cũng là 3 tháng trong khi phép chỉ cho cả đi lẫn về có 45 ngày , có anh thì đi phép ra Bắc lấy vợ chờ vợ sinh con khi biết chắc có thằng cu chống gậy rồi chờ ăn đầy năm con xong mới lò mò về đơn vị , đã vậy mấy ông này toàn là SQ Đảng viên cả đấy chứ thời đó thì lính chơn loại làng nhàng làm gì có ai cho đi nghỉ phép thăm gia đình bao giờ . Loại lính chơn khi đó mà thấy về thăm nhà thì 1 là tự cấp phép cho mình hoặc 2 là phải có thành tích gì đó khá đặc biệt mới được đi phép , ngoài ra có thêm loại nữa có thể được đi phép lúc đó là loại chịu sống luồn cúi nịnh bợ ai đó cũng có thể được xét cho đi phép chứ loại lính chiến dưới những đơn vị cấp thấp thì đừng bao giờ hy vọng chuyện nghỉ phép thời đó .
 Tạt qua hậu cần D nhận gạo và thực phẩm , anh Vương hậu cần D chỉ cho tôi mấy bao gạo vào muốn lấy muốn xúc bao nhiêu thì lấy còn đồ ăn mang theo thì chỉ có cá khô trong cái bao tải xác rắn mùi khắm không tả nổi , nhặt mấy con cá loại khô và cưng cứng một chút mang theo chứ tôi ăn mãi loại cá này rồi nên ngửi mùi đã thấy ngán , từng đó coi như đủ tôi cũng biết nên lấy nhiều gạo mang đi hơi nặng một chút nhưng chịu được đi đến đâu đó có cái mà " đô với chia chuôn " lấy cái mình cần , thêm cái nồi con con đã chuẩn bị sẵn thì ít nhất nửa tháng không lo đói trên suốt dọc đường đi .
 Thế rồi anh em chúng tôi trên chục người bắt đầu lên đường về E , suốt dọc đường đi anh em tán láo đủ thứ chuyện trên đời , toàn B phó ở các C với nhau cả làng nhàng như nhau trình độ ấm ớ nên mới có lớp tập huấn cho loại lính trình độ chiến đấu thì nhiều trình độ chữ nghĩa hiểu biết chẳng bao nhiêu này , đánh nhau nhiều thì tự rút ra cho mình những kinh nghiệm rồi khi hết người thì đun đẩy nhau lên giữ những vị trí để lãnh đạo đơn vị và lúc này nhàn dỗi thì bổ túc chút kiến thức cho có chút trình độ chỉ huy tăng thêm uy tín trước anh em binh sỹ .
 Cũng cỡ trưa chúng tôi mới về đến E , nhóm anh em đi tập huấn phần lớn là lính cũ nên ai cũng có bạn bè chiến hữu hay đồng hương trên E nên chưa tới E đã có ông tạt ngang tạt ngửa ghé thăm bạn rồi , cho đến khi về đến sân E bộ thì còn lại mỗi mình tôi , lạc lõng giữa E bộ một mình thôi thì ghé qua đội bóng E vậy , các anh có bạn trên này thì tôi cũng có đồng hương ở đây , tôi lò mò sang đội bóng thì thấy vắng hoe gần như chẳng còn ai , vớ được một thằng đi ngang để hỏi về đội bóng thì được biết đội bóng đi thi đấu với đơn vị bạn trong F7 2 ngày nay rồi , đang hy vọng gặp bạn có chỗ tá túc thì chúng nó lại đi vắng khiến mình bơ vơ giữa E bộ chẳng hề quen biết ai thì một thằng ở đâu đi về chân nó tập tễnh tập tễnh bước lại gần , thì ra là cái thằng ít ỏi trong số hôm trước gặp tôi ở đội bóng nó được ở nhà không đi thi đấu vì chân bị bong gân , nó lính D8 lính 1977 , nó nói ;
- Hải trắng với thằng Trường trâu đất đi thi đấu rồi , thế mày đi đâu đấy ?
- Tao mang tài liệu về E ở Novea đang định ghé qua xin ngủ nhờ đêm nay và hỏi xem có xe ngày mai về cứ không để đi nhờ , nếu không có thì bắt buộc phải đi bộ vậy .
- Ngủ lại đây thì thoải mái , đồng hương của mày không có ở nhà thì có tao chẳng có gì phải ngại cả còn chuyện xe cộ thì tao không biết , để tý nữa tao sang hậu cần hỏi xem ngày mai có xe về cứ không ? Nếu đi nhờ được xe của hậu cần là tốt nhất , ở đây chẳng mấy khi có xe về , trước thì xe của F trở lính mình vào Amleeng quay ra nhiều nhưng bây giờ không có đâu lâu lắm rồi không thấy lính mình ra vào khu vực đó nữa .
 Vậy thì tốt rồi , kiểu gì cũng phải ở lại E đến sáng mai mới đi được nếu không đêm nay ngủ lại giữa đường một mình à , ở lại biết đâu sáng mai có xe thì đỡ phải cuốc bộ nên tôi quyết định ở lại chờ không đi ngay lúc đó . Chiều hôm đó tôi móc võng trong lán của đội bóng E nằm ngủ đang ngon giấc thì 1 ông ở đâu đi đến mồm oang oang đập tay vào dây võng của tôi quát khiến tôi giật mình tỉnh giấc :
- Thằng nào đây , bây giờ là mấy giờ mà còn móc võng nằm ngủ thế này .
- Tôi lính D7 đi công tác mang tài liệu về cứ E Novea , ngủ nhờ trên E đến mai chờ xe .
- Làm gì có xe về cứ Novea mà chờ . Ai giao công tác này cho mày ? Mang cái gì về E ?
 Tôi bắt đầu thấy nóng mắt với cái kiểu ăn nói của mấy lão lính cũ này , chưa biết chừng lão này cũng chẳng là cái thá gì ở đây , mấy anh thuộc loại có chức có quyền trong E họ ăn nói đàng hoàng với anh em binh sỹ ở các D lên E có việc chứ làm gì hạch sách thế này nên tôi bốp trát lại ngay :
- Tôi nhận nhiệm vụ từ thủ trưởng trực tiếp của D7 chúng tôi nhé , tôi không có trách nhiệm phải báo cáo với ai về nhiệm vụ của tôi , anh hỏi làm gì ? Anh lấy quyền gì để hỏi về nhiệm vụ hay công tác của tôi ? Anh là ai ?
- Ơ thằng ôn con này bướng nhỉ ? Đã vậy không cho ở nhờ ở đây .
 Nói rồi lão quay sang cái thằng ở đội bóng nói :
- Ai cho mày cho nó ở nhờ trên đội bóng thế này hả ? Nằm ngủ thế này các thủ trưởng thấy thì biết nói thế nào ?
 Nói rồi lão quay sang tôi đuổi như đuổi tà ;
- Mày đi đâu thì đi nhưng cấm không được ngủ ở đội bóng E , mày ngủ ở đây ảnh hưởng đến bọn tao .
- Không cho tôi ngủ nhờ ở đây thì tôi về Ban Chính trị chỗ anh A.. ngủ nhờ tôi cần quái gì chỗ các anh .
 Nói rồi tôi dậy tháo võng định đi về phía BCT .
  Lính trên E bộ rách việc thật , lính bọn tôi dưới D C đâu có ai cư xử với nhau như vậy bao giờ , gặp nhau thấy nhau là quý nghĩ đến cái khổ cái vất vả của nhau là thấy thương thấy sót , đằng này mình là lính cấp dưới lên E mà họ coi mình như cỏ rác thế này , ngủ nhờ ở nhờ một đêm mà họ còn đuổi mình như sợ mình reo rắc bệnh hủi không bằng , mà cái lão này là cái gì ở đây không biết chứ lão mà ở dưới D C mà sống thế này thì chắc chắn lão được ăn cái báng súng .
 Tôi khoác ba lô cùng đồ đạc của mình ra đến giữa sân thì gặp anh A..đang đi ngang , anh ấy vẫn nhận ra tôi thằng lính chạy công văn giấy tờ của D7 , khi nghe tôi trình bày em muốn ngủ lại 1 đêm sáng mai mang tài liệu về cứ E ở Novea nhưng bên đội bóng họ đuổi không cho ngủ nhờ , nghe xong anh ấy trợn mắt lên hỏi lại :
- Thằng nào dám đuổi mày ? Thằng nào đuổi thì bảo rằng anh A.. trên BCT lệnh cho tôi ở đây nếu có gì thắc mắc lên gặp tao . Thằng nào mà láo thế ? Anh em trong E cả đuổi thế thì họ đi đâu ? Được rồi mày cứ qua đó đi tý tao qua xem là thằng nào ? .
 Hà ...hà ! Giờ thì tôi có lý do về đội bóng ngủ mà thách cụ mấy thằng vớ vẩn không dám đuổi tôi nữa nhé , đừng thấy tôi lính mới lên E còn ngáo ơ mà bắt nạt nữa nhé , cứ lớ xớ là tôi vác anh A... trên BCT của E ra dọa là chạy mất dép với tôi ngay , tôi yên tâm mang võng về chỗ cũ móc lên ngủ tiếp đến tận chiều . Khoảng 5h chiều thì anh Hồng nghe tin tôi từ D7 lên E và đang ở đâu đội bóng anh ấy qua tìm tôi , lâu quá rồi từ ngày đầu năm anh ấy lên tác chiến E anh em không gặp nhau mấy tháng rồi , thế là anh ấy lôi tôi qua bên tác chiến ngủ lại , lúc đó tôi mới hỏi anh Hồng cái lão đã đuổi không cho tôi ngủ bên đội bóng đó là ai ? anh Hồng mới nói :
- Ôi ! Giời ơi mấy thằng vớ vẩn phụ trách đội bóng làm công tác phong trào trên này biết cái gì . Lần sau có đi đâu về E thì cứ qua bên ban tham mưu tác chiến mà nghỉ lại nếu có anh ở nhà thì tốt nếu không có thì cứ ở đây để tao giới thiệu cho anh em trên ban họ biết , còn nếu không sang BCT chỗ lão A.. cũng được .
 Tối hôm đó tắm rửa cơm nước xong anh Hồng giới thiệu tôi với anh em trên ban tác chiến :
- Thằng em liên lạc của tôi đấy , nó là LL từ thời tôi còn là C trưởng C2 ở Nam Chóp , hiện nay nó vẫn ở C2 và bây giờ thêm cả chạy giấy tờ công văn tài liệu cho D7 . Lần sau nó có đi đâu ghé qua đây anh em cho nó nghỉ lại nhé nếu tôi không có ở nhà .
 Đúng là số tôi gặp may , mới về E có 2 lần mà bây giờ đã có nhiều anh em trên E bất kể lúc nào về E bộ đến đâu cũng được , lăn đâu cũng là nhà ngã đâu cũng là giường và đương nhiên là về đến đây thì không bao giờ phải chịu nhịn đói rồi , cũng đêm hôm đó tôi gặp lại nhiều anh em B trưởng B phó các C trực thuộc trong E đã từng đi phối thuộc cùng D7 suốt thời gian qua , chúng tôi quen biết nhau hết và 2 năm sau số cán bộ này cũng trưởng thành dần và thay thế dần những vị trí trong đội hình E , với tôi sau này đi khắp trong đội hình E209 đến đâu cũng có anh em quen biết cả .

Một đêm ngủ lại trên ban tác chiến E cùng anh Hồng và cũng ngay tối hôm đó tôi được biết ngày mai và cả mấy ngày nữa sẽ không có xe ô tô từ tuyến sau lên cũng như từ đây về căn cứ Novea , vậy là hành trình của tôi về căn cứ chắc chắn sẽ phải cuốc bộ , không sao đi bộ vài chục km không phải là cái khiến lính thấy giật mình .
 Sáng ra dậy sớm ăn cơm sáng rồi tôi tạm biệt anh em trên ban tác chiến lên đường , anh Hồng cũng bận lên lớp giảng bài cho số anh em cán bộ B của các C lên tập huấn tại E , thời đó lính bộ binh cán bộ B C rất yếu kém về sử dụng bản đồ địa bàn và trên E quyết định mở lớp tập huấn cho số anh em này nâng cao trình độ và anh Hồng là giảng viên cho lớp tập huấn .
 Cũng cỡ hơn 6h sáng tôi bắt đầu lên đường , vũ khí tư trang tài liệu mang theo gọn nhẹ tôi một mình đi dọc đường 132 về hướng Udong , mùa khô nắng nóng ngay từ sáng sớm đã thấy hơi nóng bốc lên rừng rực rồi , đường thì vắng hoe không một bóng người và tôi thì cứ giữa đường mà đi , từ E về tới Udong khoảng gần 30km rồi từ Udong về đến cứ E ở Novea khoảng trên chục km nữa thì tổng cộng cũng chỉ trên 40km là cùng , để cho 1 ngày đi bộ từng đó km thì không phải là điều đáng quan tâm và nếu cảm thấy ngại đi đường vòng về qua Udong như vậy thì có thể đi tắt dọc theo đường tàu như hôm chuyển cứ lên Kimry chúng tôi đã từng đi sẽ gần hơn khoảng 7 8km thì cũng chỉ còn trên 30km là sẽ về tới cứ E bộ , suốt dọc đường đi tôi phân vân suy nghĩ xem có nên đi theo đường sắt không , gần hơn thật nhưng hơi mạo hiểm , một mình một đường như vậy quả thật là hơi phiêu lưu nếu gặp dân thì không nói làm gì nhưng là địch thì thế chủ động của tôi sẽ mất , địch có thể tiến sát lại gần và ra tay trước còn tôi thì khi biết đó là địch thì cũng là lúc đã kết thúc vấn đề vì vậy muốn đi tắt trên đường sắt cho gần thì tôi cần phải lên phương án cho suốt đoạn đường đó đi như thế nào ? Gặp người thì sẽ sử lý ra làm sao ? Gặp địch sẽ xử lý như thế nào ? Cuối cùng tôi quyết định mạo hiểm đi dọc đường sắt cho tiết kiệm thời gian cũng như năng lượng sức lực cuốc bộ , khi đi dọc đường sắt sẽ nguy hiểm nhất ở đoạn giữa còn ở 2 đầu đoạn đường thì không đáng ngại và điểm nguy hiểm nhất là khu vực cái nhà ga tàu cũ bỏ hoang , đoạn đường cần chú ý nhất cũng chỉ khoảng 5km và giữa ban ngày thế này rất dễ quan sát , nếu gặp địch tôi có thể lăn xuống dệ đường sắt mà tác chiến , nhiều không dám nói chứ từ 3 đến 5 thằng Pốt thì tôi có thể vừa chiến vừa chạy mà địch không làm gì nổi tôi , nếu gặp người bất kể ai từ phụ nữ người già hay trẻ con thì cũng không để họ lại gần , khi họ phát hiện thấy mình thì tức khắc sẽ bỏ không đi trên đoạn đường sắt nữa mà tạt vào 2 bên đường đi lẫn trong những cánh rừng hay tre gai , cứ bám theo đường sắt mà về đến ngã tư đường tàu .
 Lên xong phương án tôi quyết định sẽ đi dọc đường sắt cho gần và nhanh hơn , một chút mạo hiểm nhưng khi đã có kế hoạch phương án cho cách đi rồi thì chẳng có gì là phiêu lưu nữa .
 Cũng quá tầm trưa tôi mới về đến đoạn đường 132 có đường sắt cắt ngang , rẽ phải đi thêm chục km nữa dọc đường sắt tôi sẽ về đến ngã tư đường tàu , dừng lại suy nghĩ thêm một lần nữa xem quyết định của mình đã chín chắn chưa ? Tự hỏi mình một lần nữa có nên mạo hiểm phiêu lưu như vậy không ? Có đáng để hành động như vậy không ? Nếu thật sự thấy sợ thì lúc này là lúc có thể thay đổi ý kiến và cái kế hoạch độc lập tác chiến mà tôi đã vạch ra khi đi trên đoạn đường sắt sẽ bỏ và cứ việc thẳng tiến về Udong rồi từ đó theo đường 51 mà về E bộ tại Novea , đường sẽ dài ra thêm trên chục km nữa , đơn giản thế thôi . Một chút do dự của tôi lúc đó cũng đúng thôi , thà rằng nó cứ sòng phẳng như ở hướng núi Kimry thì lại dễ , gặp địch gặp người là nện vô tội vạ nên chẳng có gì đáng ngại chỉ cần mình tỉnh táo quan sát dọc đường đi là coi như ổn , đây thì chẳng biết thế nào nếu gặp địch mà nó nói nó là du kích K thì mình cũng chịu chứ chẳng có gì để phân biệt đâu là địch và đâu là du kích , mà cũng cứ nói trắng ra rằng du kích K lúc đó cũng không tin được , nếu cứ tin ở đám du kích K thì có ngày đầu mình nó rời khỏi cổ , ngay lão Xăng xã trưởng hay Tọc trưởng phum ở Peeng Novea là E D trưởng của đơn vị lính Pốt đấy thôi . Cuối cùng cái ý nghĩ mạo hiểm tý chút của tôi nó đã thắng , tôi quyết định rẽ phải đi dọc đường sắt cho gần và cũng thử xem cái bản lĩnh của mình nó đến đâu .
 Đi khoảng 2 3km đầu trên dọc đường sắt tôi cũng thấy bình thường , nhiều đoạn cây rừng mọc sát đường sắt thấy cây cối um tùm chẳng quan sát được gì xa tôi cũng đã bắt đầu thấy ngại , một chút ân hận ở cái quyết định của mình nhưng rồi tôi lẩn ngay vào sâu bên trong đường đi tránh những đoạn đường có thể có những bất ngờ mà mình không lường trước được , biết đâu đấy . Cứ thế tôi đi khoảng 5 6km thì đến cái nhà ga cũ , từ đó đã bắt đầu thấy dân đi lại quanh khu vực đó , những chiếc xe bò của dân đánh ngang qua đường sắt đi lại giữa phum này phum kia nhưng tôi không lộ mặt mà tránh để họ phát hiện ra mình , đi vòng qua khỏi khu vực ga một đoạn xa là tôi lại ngoi lên đường sắt mà đi , từ đây về đến ngã tư đường tàu mỗi bước chân là mỗi bước an toàn dần , lần trước hành quân ngang từng đoạn ở đây tôi vẫn nhớ cũng chỉ còn vài km nữa sẽ ra đến ngã 4 đường tàu rồi và trước đó khoảng 2km là khu vực cách đây trên 1 năm chúng tôi từng tác chiến , đoạn đó ở trong phum thì quá quen thuộc đối với tôi , khi đơn vị chưa chuyển cứ lên Kimry D9 đóng quân gần khu vực này . Bất chợt tôi có ý nghĩ hay là nhân chuyến công tác này mình ghé qua thăm lại trận địa của trận đánh ngã tư đường tàu , ghé thăm cái phum mà lính C2 chúng tôi đã chốt giữ , ghé thăm trận địa của trận đánh lấy tử sỹ C21 nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định không nên ghé vào trận địa hướng lấy tử sỹ C21 , vào đấy là quá mạo hiểm không nên mạo hiểm đến mức như vậy khi mình chỉ có một mình ở đó , ấn tượng trận đánh cùng số lượng thương vong của trận đó chưa từng phai mờ trong tâm trí của tôi , địa hình quá bất lợi cho ngày đó và cả đế lúc này nên tôi quyết định sẽ không ghé qua mà chỉ đi về đến chốt của C2 cũ thì ghé qua thế thôi .
 Khoảng trên 3h chiều thì tôi về ngang C2 cũ , từ đường sắt nhìn vào trận địa C2 vẫn như xưa , bên trong phum lác đác có người đi lại , dân họ đã về ăn ở trên những nhà sàn còn sót lại , những nhà lá mới dựng lên mái tranh còn mới , những thân cây dừa đổ ngổn ngang ngày đó đã được dân dọn dẹp sạch sẽ , họ cưa thân dừa đổ thành từng khúc xếp dọc đường đi trong phum , những mái nhà ngói bị pháo bắn sạt cả mảng ngói đổ xuống ầm ầm cũng đã được dân sửa lại , những nhà bị cháy khi đó cũng đã được dựng lên những nhà tranh thốt nốt mới , cái phum ngã tư đường tàu này xưa kia đẹp là thế mà chỉ sau có 1 tuần đánh nhau với lính Pốt ở đâu thì nó biến thành cái phum đổ nát hoang tàn xác xơ đến thảm hại và giờ đây có bàn tay của người dân K sau chiến tranh nó đang dần hồi phục . Tôi tạt qua C bộ C2 cũ , ngôi nhà vẫn nguyên vẹn , có lẽ nó là ngôi nhà lành lặn nhất trong cái phum này , cái hầm dưới nhà sàn vẫn còn đó người dân chưa lấp bỏ chắc họ sợ chiến tranh sẽ còn tiếp tục diễn ra ở đây , quanh khu vực C bộ C2 lúc đó thương binh tử sỹ mang về đó giải khắp quanh khu vực hầm , bao nhiêu nhỉ ? Trên 20 thương binh tử sỹ C2 chỉ sau hơn 1 ngày chiến đấu giữ chốt , một con số đáng để suy ngẫm để tưởng nhớ về trận đánh này , khi đó địch mạnh quá , chúng còn mạnh để tập trung quân dần tan nát D7 cũng như cả E209 lúc đó ( gần đây tôi mới biết E trưởng Trần Cường của E209 cũng bị thương tại khu vực ngã tư đường tàu  và lúc đó không riêng gì D7 bị địch tập trung đánh mà cả D8 D9 cũng cùng chung số phận ).
 5h chiều tôi về đến E bộ ở cứ Novea , từ ngã 3 trên đường 51 rẽ trái là đi vào E bộ trong 2 dãy nhà mái ngói ven đường , trong E bộ vắng vẻ hơn trước kia bởi toàn bộ đơn vị đã dồn về E ở núi Kimry chỉ còn lại một số ít tại đây , nói là ít so với quân số E cũ chứ còn hiện tại tôi vẫn thấy đông lắm , mỗi nhà cũng có đến 4 5 người , họ là ai làm gì thì tôi xin chịu , ở đây tôi chẳng quen biết ai ngoài anh Trung to là anh nuôi trên hậu cần E , lần trước gặp anh ấy rồi khi tôi vào E lấy thư cho D7 mang lên tuyến trước , tôi tạt bừa vào một nhà ngói hỏi mấy anh lính ở đó :
- Các anh ơi ! Nhà E trưởng hay chính ủy E là nhà nào ? Ban tham mưu E nằm ở đâu ?
- Cái nhà thứ 6 tính từ ngoài đường vào nằm giữa dãy nhà này . Ban tham mưu nhà đối diện bên kia đường . Mày ở đơn vị nào ? Về E có việc gì ?
- Em lính D7 trong Kimry ra mang tài liệu về E nộp .
 Nghe vậy mấy anh ấy trợn tròn mắt nhìn tôi hỏi :
- Mày đi từ trong đó ra đây một mình à ?
- Vâng ! Em đi một mình thôi anh ạ , hôm trước đi từ trong Kimry ra cùng anh em đi tập huấn trên E rồi từ đó về đây có một mình em đi bộ từ sáng đến giờ mới tới nơi .
 Nói rồi tôi chào các anh để đi qua nhà E trưởng và chính ủy E , căn nhà vắng lặng tôi không dám leo lên nhà sàn mà chỉ đứng dưới gầm nhà chờ , trong lúc chờ ai đó trên nhà bước xuống thì tôi mở ba lô của mình ra lấy 2 bọc tài liệu để ra ngoài , nộp cho E xong là qua BTM E nộp là tôi hoàn thành nhiệm vụ , sau đó thẳng bước mà về cứ D7 thôi , chờ một lúc vẫn không thấy ai đi xuống tôi cũng muốn lên tiếng đánh động lắm nhưng thấy sợ , nhỡ ai đó xuống mắng cho một trận tội gây mất trật tự thì sao nhưng sốt ruột , tôi muốn nộp nhanh để còn phải về cứ D7 nữa chứ , tôi còn cả chục km nữa phải đi trong chiều nay , từ đây về cứ D7 thì không có gì đáng ngại kể cả đi đêm cũng chẳng có gì phải sợ , đơn vị tôi cũ anh em vẫn đi đêm về đơn vị có sao đâu . Tôi nghĩ ra cứ để ba lô súng ống bao xe đạn ở đó ôm bọc tài liệu mang sang BTM trước rồi quay lại sau , BTM bên kia đường cái nhà đối diện , khi nãy mấy người ở đó đi ra cứ nhìn sang bên này thấy tôi đứng đó và tôi cũng chẳng biết họ là ai , bây giờ chạy qua cứ gọi to lên thế nào cũng có người thưa , đứng dưới sàn nhà tôi gào to lên :
- Các anh ơi ! các anh  BTM ơi .
- Ai thế ? Muốn gì thì lên đây chứ sao lại đứng dưới đó mà gọi như vậy ? Lên đây .
 Tôi cũng chỉ mong có thế liền ôm bọc tài liệu leo lên nhà sàn , bẽn lẽn thập thò bên ngoài của :
- Báo cáo anh , em lính D7 chỗ bố Xuyến trong Kimry ra mang tài liệu của D7 nộp cho BTM E .
 Một anh nghe vậy liền bốp chát ngay :
- Lão Xuyến là bố mày chứ bố gì chúng tao .
 Tôi dạ dạ và đưa mắt nhìn BTM E , ấy anh trên này người nằm người ngồi trên cái nhà sàn trong BTM rồi một anh đứng dậy nhận bọc tài liệu nói :
- Rồi . Chú em đi từ trong đó ra bao giờ ? Đi với ai ?
- Dạ ! Em mới đi ra đến đây thì và đây trước , em đi một mình từ sáng đến giờ từ E bộ về đây .
- Thế bây giờ mày đi đâu nữa ?
- Dạ ! Em về cứ D7 lấy tài liệu để ở cứ đem về Kimry thôi ạ . Bố Xuyến có dặn em mang tài liệu về BTM thì xin các anh cho em xin cái giấy xác nhận là em đã mang tài liệu về nộp cho BTM . Vậy đề nghị anh cho em xin cái giấy ạ .
- Bố Xuyến nhà mày rách việc bỏ mẹ ra , lúc nào cũng chỉ thích giấy với chẳng tờ . Nào thích giấy thì tao ghi giấy , thế mày thích tao ghi cái gì ?
- Em chẳng biết nữa , anh cứ ghi cho em là hôm nay em mang tài liệu về đây và các anh đã nhận , em nghĩ có lẽ thế là đủ .
 Anh ấy lấy giấy hí hoáy viết một lúc rồi giao cho tôi mảnh giấy bằng giấy vở học sinh bên dưới có chữ ký to như con gà , tôi cám ơn anh ấy rồi chào tất cả các anh rồi trở về nhà E trưởng .
 Nhà E trưởng vẫn thấy vắng lặng như tờ , ba lô bao xe đạn và súng của tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ tôi định gọi nhưng còn đang ngập ngừng chưa biết gọi tên ai đây thì từ trên nhà một anh đi xuống , cả dãy nhà ở đây khác với những nơi khác ở chỗ cầu thang đi từ phía sau nhà để lên sàn nên ai đó có vào gầm nhà sàn thì chủ nhà cũng không thấy , vì vậy tôi ra vào nhà E trưởng đến 2 lần mà chẳng thấy ai ý kiến ý cò gì , thấy anh ấy cũng khá lớn tuổi rồi lúc đó cũng tầm 3 mấy tuổi chứ không phải loại trẻ ranh như chúng tôi thì tôi đoán có lẽ cũng cỡ này kia chứ không thể là loại loong toong được nên đánh bạo nói bừa :
- Báo cáo thủ trưởng ! Em lính D7 trên núi Kimry theo lệnh của D trưởng mang tài liệu về nộp cho E trưởng hoặc chính ủy E .
- Vậy hả ? Em mới ở tuyến trước về hả ? Vào đây ngồi đi .
 Anh ấy chỉ cái ghế băng dưới gầm nhà sàn với cái bàn bên cạnh chỉ tôi ngồi rồi rất vui vẻ anh ấy hỏi :
- Em về lâu chưa ? Tình hình trên đó có gì không ? Mang tài liệu gì của D về đưa anh xem nào .
- Dạ em mới về đến đây , trên đó cũng bình thường thôi anh ạ .
 Vừa nói tôi vừa lấy bọc tài liệu đưa cho anh ấy nhân tiện nói luôn xin anh cho em cái giấy xác nhận đã chuyển tài liệu về E để có cái về báo cáo D là em đã hoàn thành nhiệm vụ , anh ấy nghe xong liền gọi lên nhà :
- Sơn ơi ! Cầm cho anh cái bút và tờ giấy xuống đây .
 Một tiếng dạ từ trên nhà sàn vọng xuống rồi chỉ một lúc thằng liên lạc E cầm bút và giấy xuống nhà , tôi lúc đó cũng không để ý xem thằng liên lạc E là ai , cũng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng còn về cứ D7 thì thằng liên lạc E xuống đến nơi nhìn thấy tôi nó ngạc nhiên rồi ơ với ơ .
- Ơ ! H... mày đi đâu thế này ?
 Tôi cũng quá ngạc nhiên khi thấy thằng Sơn ở đây , chúng tôi ơ với nhau cả , nó là liên lạc C11 của D9 từ thời còn ở Nam Chóp thế rồi một lần tất cả cán bộ C của C11 hy sinh trong vụ nổ mìn tăng duy có mình nó thoát chết do đi vắng khỏi C bộ thì nó được đưa lên làm liên lạc D9 , lâu rồi không gặp nhau và bây giờ nó là liên lạc của E . Anh kia cũng ngạc nhiên khi thấy 2 đứa chúng tôi nhận ra nhau lúc đó thằng Sơn mới giới thiệu :
- Báo cáo thủ trưởng thằng này với em trước huấn luyện cùng đơn vị , đi cùng đoàn với nhau nó ở bên D7 là liên lạc C2 .
 Nói rồi nó quay sang tôi nói :
- Đây là anh Cường chính ủy mới của E209 mình đấy , mày bây giờ làm gì bên D7 ? Nghe nói D7 của mày nằm trong Kimry phải không ? D9 của tao đóng gần ngã 3 Amleeng còn D8 phía sau E bộ hướng núi Kimry .
- Thì tao vẫn là liên lạc của C2 thôi , trên D hết người nên D chọn tao mang tài liệu về cứ Novea , D7 của tao bây giờ đóng quân trong sát núi Kimry còn những D khác ở đâu bọn tao không biết .
 Viết xong cho tôi cái giấy chính ủy Cường trao cho tôi rồi hỏi tình hình đơn vị trên đó ra sao , tôi cũng có biết gì nhiều đâu mà nói chỉ biết báo cáo D7 của em vẫn bình thường thế thôi .
 Xong việc tôi chào thủ trưởng để về cứ D7 Novea  , chính ủy Cường nhắc tôi bây giờ cũng muộn rồi đấy sợ đi xa không an toàn , nếu muốn có thể ở lại E bộ sáng mai về cứ D7 nhưng quả thật ở trên E tôi thấy có gì đó gò bó không thoải mái nên xin phép thủ trưởng để về cứ luôn . Chào tạm biệt thủ trưởng cùng thằng bạn tôi khoác ba lô vác súng ngược đường đi ra khỏi E bộ hướng về cứ đơn vị cũ .

Ra khỏi nhà E trưởng cũng gần 6h tối rồi trời cũng đã bắt đầu ngả về tối nếu đi nhanh khoảng hơn 7h là tôi sẽ về đến D7 ở núi Novea , tính toán vậy nên tôi dảo bước cho nhanh về càng sớm càng tốt , nhưng khi đi ngang qua nhà hậu cần E thì từ trong nhà hậu cần có một thằng từ trong nhà gọi vọng ra :
- Này ! H... mày đấy à ? Đi đâu đấy ?
 Quái lạ sao tự nhiên có người ở trong nhà hậu cần gọi trúng tên mình mà mình có quen biết ai trên hậu cần E đâu , nhìn vào cái nhà kho hậu cần E thì thấy 2 3 người đang lúi húi làm gì đó cũng cứ nghĩ ai đó trùng tên với mình nên sau 1 vài giây khựng lại nhìn ngó tìm xem ai đã gọi rồi lại bước tiếp , được vài bước thì một thằng ở trong nhà hậu cần E chạy ra vừa chạy vừa vẫy gọi :
- H...! Mày điếc à sao tao gọi mà cứ lờ đi thế hả ?
 Ôi ! Hóa ra là thằng Đồng ( thằng này tôi có cả một huyền thoại về nó ), nó huấn luyện cùng với tôi và về E209 cùng một ngày , khi còn đang lớ ngớ trên E học sử dụng súng hỏa lực thì nó ở chung nhà với tôi , lúc tải đạn cho trận đánh 26.9.1978 thì nó đi một hướng tôi đi một nơi rồi sau đó tôi về D7 trước khi nó được bổ sung về đơn vị khác nên không biết nó ở đâu trong E , thời gian 1,5 năm qua cùng chung 1 E mà tôi đã gặp nó bao giờ đâu và cũng chẳng biết nó về đơn vị nào . Nay tự nhiên gặp nó ở ngay E bộ , thằng này trắng trẻo đẹp trai với chiếc răng khểnh rất duyên , tôi gặp bạn thì mừng quá :
- Đồng ! Mày đấy à ? Làm gì ở đây vậy ?
 Thằng Đồng cũng mừng quýnh ôm chầm lấy tôi rồi mồm nó nói tía lia :
- Tao ngồi trong nhà hậu cần nhìn ra thấy thằng nào dáng quen quen đi từ trong E ra , hóa ra là mày . Lâu quá rồi từ ngày vào đơn vị hôm nay mới gặp mày , tao vẫn biết mày ở bên D7 thỉnh thoảng gặp anh em chúng nó vẫn nói về mày , vẫn biết mày còn sống . Bây giờ mày đi đâu đây ?
- Tao mang tài liệu về E bây giờ về cứ D7 , thì tao vẫn sống chứ chết ngay làm sao được . Mày bây giờ làm gì ? Ở đâu ?
- Ngày đó tao về D8 cùng thằng Hà xứt rồi đi học lớp quản lý và bây giờ mới qua làm quản lý của C21 , tao mới về VN qua được mấy ngày , C phó C21 của tao là lính trinh sát D7 qua mày có biết anh ấy không ?
- Tao lạ gì anh Hỗ trinh sát D7 lính Vĩnh phú , mày về VN bao lâu có việc gì ? Ai cho mày đi ?
- Tao có quen biết các anh trên hậu cần E nên xin cho tao cùng về VN mua nhu yếu phẩm cho đơn vị , mua bán gì đâu các anh ấy lấy lý do cho tao tranh thủ về Sài gòn đi chơi mấy ngày thôi , ở SG suốt ngày phóng xe đạp đi chơi đến khi các anh ấy bảo lên xe về đơn vị thì mình leo lên xe về . Thôi hôm nay mày qua chỗ tao nghỉ lại một đêm ngày mai về D7 , nhân tiện tao mua được ít chè thuốc mày qua cầm về anh em có cái mà dùng .
 Như chết đuối vớ được cọc nghe có chè thuốc về làm quà cho anh em ở đơn vị tôi mừng rơn , thằng này không chè không hút thuốc lá vậy mà về VN cũng nhớ mua mang sang làm quà cho anh em , hôm nay nó lên E nhận lương thực thực phẩm cho C21 trinh sát thì vô tình gặp tôi đi ngang , mình trúng mánh rồi theo nó về C21 thôi , vừa được ăn vừa được nói vừa được gói đem về lại vừa được ngủ lại sáng mai về đơn vị còn gì bằng nữa .
 Tôi theo thằng Đồng cùng anh em về doanh trại của C21 , C21 đóng quân đối diện cổng E bộ sang bên kia đường 51 vào sâu trong khoảng 500m giữa những bụi tre gai rậm rì rậm rịt , đúng là dân trinh sát đến doanh trại cùng khó phát hiện ra nhiều lần đi ngang E bộ vẫn biết trinh sát đóng quân quanh đây thôi nhưng chưa từng thấy , một thửa ruộng khá phẳng được làm thành cái sân đá bóng với 2 cột gôn bằng gỗ với tre buộc chắc chắn , nhà lán các B trinh sát chung quanh , anh em dựng nhà toàn bằng tre lá nhưng cũng khá đẹp và bên trái doanh trại là hồ nước lớn cách 100m , cái hồ này ăn thông ra tận đường 51 với cái đập chắn ngang đường giữ nước . Cả C21 cũng đã dồn lên tuyến trên gần hết chỉ còn lại hơn chục anh em chưa đi và thằng Đồng bạn tôi lúc đó ở nhà làm vương làm tướng , mới về đến C21 nó đã hò hét anh em làm cơm mời khách , đúng dân quản lý chẳng biết chúng nó dân vận địch vận ra sao mà chỉ một tý tôi thấy chúng nó cắt tiết gà và cũng chỉ độ nửa tiếng đồng hồ đã có mâm cơm ngon lành mời tôi rồi , thêm khoản rượu thốt nốt đựng trong mấy cái bình tông rót chàn bát sắt thì thôi , hơn chục anh em quây quần bên mâm cơm đại gia đình , trong đám anh em này có mấy thằng lính tân binh quận 1 3 TP HCM mới bổ sung quân cho đơn vị , bọn này mới qua uống rượu thốt nốt chưa quen , loại rượu vừa nặng vừa sóc như đấm vào cổ chúng nó uống không được , mới uống tý chút là chúng nó than đau đầu rồi mà đúng thế thật nuốt ngụm rượu thốt nốt qua cổ rồi mà nó cứ đẩy ra phải nuốt 2 3 lần nó mới chịu trôi xuống dạ dày , loại rượu dân K mới nấu xong đã chơi luôn thì đúng thế thật , khó nuốt lắm nhưng uống mãi rồi cũng quen , văn ôn võ luyện uống rượu cũng phải luyện mới thành chính quả được chứ không thể ngang xương vào mà uống ngay được đâu , uống mãi luyện mãi mỗi lần ngồi vào mâm là đi hết một bát sắt thì sẽ có lúc uông hơn 1 bát sắt rượu thốt nốt vẫn chịu tốt , còn bình thường mà chơi nửa bát thôi cũng đủ để đi tìm chỗ nằm rồi .
 Đêm đó 2 thằng chúng tôi móc võng nằm cạnh nhau chuyện trò tâm sự với nhau cả đêm , thôi thì tỷ thứ chuyện để nói với nhau thằng nào còn thằng nào mất , chúng nó hy sinh trong hoàn cảnh nào ? Ở đâu trong trận nào ? Thì ra thằng Hà xứt đi thông tin vô tuyến cho C6 D8 có kể cho thằng Đồng biết trận đánh phối thuộc cùng C2 D7 lấy tử sỹ C21 bên ngã tư đường tàu hơn 1 năm trước , chúng nó đồng cảm với nỗi gian nan vất vả của tôi lúc đó qua lời kể lại của thằng Hà xứt : Ở đâu cũng thấy mặt nó , chỗ nào cũng thấy nó trong trận đó , bọn tao thua vứt cả đại liên với cối 60 lại mà chạy trong khi đơn vị nó vẫn đánh , từ bên kia trảng nhìn sang tao vẫn thấy nó cùng đơn vị vận động lên rồi thằng Hà xứt kết luận C2 chúng nó đánh khiếp thật . Điều tôi quan tâm là VN bây giờ ra sao ? Tôi mơ ước một lần được về SG dù đi bằng phương tiện gì cũng được lâu quá rồi tôi chưa được về thăm , nhớ lắm VN ơi những người từng đi xa Tổ quốc lâu ngày mới hiểu nổi nỗi nhớ nhung đến mức nào .
 Tôi cũng không ngần ngại nói ra cái mong muốn của tôi với thằng Đồng , nếu có thể được về VN một chuyến thì tốt quá , thằng Đồng hứa để nó hỏi ý mấy anh trên hậu cần xem sao vì mỗi tháng đều có xe của E về SG mua nhu yếu phẩm chỉ cần thêm cái giấy công tác của E cho đi là xong nhưng cũng cần sự giúp đỡ của hậu cần E thì mới có tên trong danh sách gửi lên và điều ác nhất là tôi lại không nằm trong khối quản lý của hậu cần E , chỉ sợ đưa lên rồi ai đó có hỏi thằng liên lạc C2 về SG mua bán cái gì thì bỏ bố biết trả lời ra sao ? Còn nếu tên thằng Đồng nhưng lại là tôi đi thì cũng được nhưng đơn vị lại thiếu người thành ra mình là thằng bỏ ngũ vô kỷ luật thì cũng không xong vì vậy chúng tôi thống nhất là cứ từ từ chờ thời cơ tốt nhất nó sẽ tạo điều kiện giúp tôi về VN chơi 1 chuyến sau .
 Sáng hôm sau tôi về cứ D7 , thằng Đồng cho tôi đến 2 lạng chè với bao thuốc lá mang về làm quà , ba lô gạo của tôi vẫn nguyên từ hôm đi đến giờ sang ngày thứ 3 rồi mà tôi chưa đụng đến 1 hạt gạo toàn ăn ké của anh em , thôi cứ để gạo đấy mang về cứ D7 đổi lấy đồ sau gạo luôn là thứ cần thiết chẳng thừa bao giờ , lúc đó dân K cũng đã sau 1 vụ mùa rồi nên không còn cảnh thiếu đói nữa , chính quyền bác Hênh đã phát hành tiền tệ , đồng tiền K lúc đó giống y như tiền VN của chúng ta chỉ có điều số má chữ nghĩa có khác vậy thôi mà dân K lúc đó tiêu luôn cả tiền VN của bộ đội chỉ có điều 1 đồng tiền ria sẽ bằng 3 hay 4 đồng tiền VN lúc đó thế thôi , gạo hoặc tiền có trong người thì muốn cái gì cũng có thể có , tôi yên tâm với 7 8kg gạo lĩnh mang đi công tác đây rồi nên không lo đói hoặc không có đồ để đổi lấy cái mình muốn .
 Tạm biệt thằng bạn tôi lên đường về đơn vị . Cũng cả trên 10h tôi mới về đến cứ D7 , cả D bộ cũ vắng hoe anh em ở tập trung hết về nhà sàn của trinh sát D ngay gần đường gần dân , vài ông lính cũ thương binh nửa vời chờ khám lại thuộc loại bầy hầy ở lại trông nom cứ trong đó có lão Đông Ske lính C2 , trông thấy tôi lão mừng ra mặt hỏi thăm rối rít , tôi nói đùa :
- Đơn vị cử em về móc các anh lên tuyến trên , căn cứ bỏ lại hết không cần ai trông nom nữa , các anh bầy hầy ít thôi nếu không đi đơn vị cho rớt lại coi như cắt quân số .
 Mấy lão lính bầy hầy nhìn nhau rồi lão Đông Ske hiểu ra là tôi bịa chuyện dọa dẫm mấy lão , thực ra anh em ở lại trông nom căn cứ cũng chẳng xung sướng gì tháng 2 lần cắt cử nhau về E nhận gạo cùng nhu yếu phẩm , ngày chơi đêm gác nhưng nói thật là mấy bố này chẳng gác xách gì đâu tối đến là ngủ hết với nhau cả đám , thỉnh thoảng dọa nạt dân quanh đó bằng nửa đêm bắn mấy loạt đạn vu vơ hoặc ra lệnh cấm dân đi lại trong đêm tối , nếu đi lại phải có đèn đuốc rồi cứ giữa đường mà đi còn nếu không QTN VN bắn chết ráng mà chịu , dân thì sợ con tóp VN bắn bừa bắn ẩu nên nghiêm chỉnh chấp hành và chú đội nhà ta thì vô tư ngáy pho pho , chẳng qua khi đó không có địch nữa thôi chứ nếu có chúng nó vào cắt cổ cũng không biết hoặc chúng vào gần tập trung hỏa lực dội cho vài quả đạn B vào nhà sàn trinh sát thì các chú đội ở trong đó cũng tiêu rồi còn đâu , vài anh lính phọt phẹt mất cảnh giác thì nhằm nhò gì không quá 3 phút thì không còn chú nào ăn nổi cơm nữa .
 Mấy anh trông cứ than thở hết gạo rồi , hết là phải làm sao còn được có tý gạo nào mang hết ra dân đổi lấy đồ về nhậu nhẹt với nhau thì có mà của núi cũng hết , hơn nữa cách đây vài ngày nhóm trinh sát đi công tác cũng có ghé qua cứ ở lại mấy ngày nên ăn thâm vào số gạo của anh em trông nom cứ nên hết gạo , hôm nay tôi về cứ các anh ấy cũng tưởng tôi về ăn chực anh em nên phải than thở hết gạo cho tôi biết là chẳng có gì mà ăn nữa đâu , lượn sớm cho nó khỏe ở đây với bọn tao thì mày cũng chết đói đấy . Thôi thế là có bao nhiêu gạo trong ba lô tôi đành đổ ra hết cho anh em có cái ăn , nghĩ thấy ức thật mình vác gạo từ trong Kimry ra đi 2 3 ngày đường gạo nằm trên vai mình bây giờ mang ra cứu đói mấy ông nhậu nhẹt này , biết vậy tôi lên kế hoạch sớm nhận xong tài liệu thì cũng cút thôi chứ ở đây làm gì nữa nằm lại đây với mấy ông này để chết đói à ?
- Sáng mai em lên đơn vị sớm , cơm sáng xong là em đi anh em nấu cơm nhiều hơn một chút cho em xin nắm cơm nắm mang đi ăn đường , còn tài liệu trong thùng gỗ của D bác nào quản lý thì cho em nhận mang lên tuyến trên . Bố Xuyến viết cho cái giấy nhận tài liệu đây .
 Anh Đông Ske thì cứ giữ tôi ở lại vài ngày nữa hãy đi , mấy khi về đây còn chuyện đánh nhau trên tuyến trên mặc xác chúng nó chuyện QD hơi đâu mà sốt sồn sột mới về 1 ngày đã vội đi ngay như thế làm gì , khổ thân mày ra thôi lội bộ mấy chục km về đây chưa ấm chỗ đã lại vội đi ngay . Khổ lắm ông ạ tôi vội đi là vì nhường gạo cho các ông đấy tôi ở lại thì các ông lấy gạo đâu ra mà ăn , ông tưởng tôi máu me chiến đấu lắm hả cực chẳng đã thôi chứ báu bở gì chuyện bắn giết mà trên đó cũng làm gì có gì ghê ghớm đâu lính cũng toàn chơi với càn quét vớ vẩn chứ có gì đâu mà phải lo . Lại một đêm nằm bên lão Đông Ske nghe lão kể chuyện tiếu lâm thời đại , lão này có biệt tài kể chuyện bịa biết lão bịa đặt đấy mà vẫn thích nghe rồi cười sằng sặc với nhau quanh ấm trà điếu thuốc , chúng tôi thống nhất với nhau là chỉ dùng một nửa số quà của thằng Đồng cho còn một nửa để mang lên đơn vị cho anh em khác nhưng khi mồm đã bắt đầu nhàn nhạt là lão Đông lại chìa tay xin cho tao điếu thuốc , vậy là còn 9 điếu được một lúc lại cho tao điếu nữa cho đến sáng hôm sau thì lão ăn dỗ hết của tôi bao thuốc .
 Sáng hôm sau cơm nước xong là tôi lên đường trở về đơn vị vẫn lịch trình đó đi ngược lại đến ngã tư đường tàu thì bám đường sắt mà đi đến đường 132 rồi từ đó rẽ trái ngược vào hướng Amleeng cho đến khoảng 4h chiều thì gặp một lão nông dân K gánh những ống nước thốt nốt đi ngang qua đường , tôi hỏi xin nước thốt nốt mới lấy xuống ông lão vui vẻ chìa ống nước cho tôi uống thoải mái , cầm ống nước trên tay nhưng tôi vẫn phải cảnh giác bởi tay ông lão đang cầm con dao khá là sắc nhọn chuyên dùng cắt vòi hoa thốt nốt trên cây nhỡ ông lão dở chứng lên trong lúc mình mải uống nước mà đâm cho mình một nhát rồi bỏ chạy vào rừng thì đúng là họa lớn chứ không đùa được , bởi vậy vừa uống tôi vừa dè chừng cảnh giác và tay thì vẫn cầm báng phụ khẩu AK , có thể sự cảnh giác của tôi lúc đó là thừa nhưng cũng không biết thế nào vùng này ta địch lung tung cả có cảnh giác quá đà cũng không thừa . Ông lão thấy tôi uống được nước thốt nốt có vẻ thích rất nhiệt tình mời tôi uống nữa đi nhưng chúng tôi cũng có chút kinh nghiệm với loại nước này , không nên uống nhiều nhất là khi cơ thể mình không được khỏe , thằng nào đang ngây ngấy sốt rét mà uống vào thì nó quật cho nằm luôn , đường thốt nốt cũng vậy không nên ăn nhiều nên tôi cám ơn ông lão rồi tiếp tục hành trình .
 Khoảng 5h chiều là lúc tôi đã bắt đầu thấy cần tìm chỗ nào có thể nghỉ lại được thì móc võng nằm lại đến sáng mai đi tiếp thì bất chợt có tiếng động cơ ô tô từ phía sau vọng tới rồi chỉ một tý một chiếc xe xuất hiện , đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh tôi giơ tay vẫy xin đi nhờ , lái xe đỗ ngay cho tôi leo lên thùng xe hóa ra xe của sư đoàn về E bộ 209 , một lần nữa tôi gặp may trên đường đúng lúc đã nghĩ đến chuyện ngủ lại một mình giữa đường thì cũng là lúc có xe cho đi nhờ , thực ra ngủ lại trên đường tôi không sợ chỉ cần bí mật chui sâu vào bên trong đường 100m kiếm chỗ nào đó móc võng lên mà không ai biết là có thể yên tâm ngủ đến sáng , nằm trên võng ôm chặt khẩu súng của mình chỉ cần có động tĩnh là có thể chiến được mà chạy tháo thân rồi , nhưng rất may tôi không phải ở lại một mình giữa đường . Khoảng hơn 6h chiều tôi về đến E bộ khi đã nhọ mặt người .

Đêm hôm đó tôi ngủ lại trên ban tác chiến của E , một đêm trằn trọc khó ngủ trên võng , cũng tưởng sẽ dễ ngủ hơn sau mấy ngày đường , lần đầu tiên tôi thấy nhớ đơn vị nhớ anh em , từ ngày về đơn vị đến nay gần 2 năm rồi tôi chưa một lần xa đơn vị lâu như thế bây giờ nằm giữa E bộ thật nhưng vẫn thấy mình lạc lõng chỉ muốn cho trời nhanh sáng để còn trở về đơn vị của mình . Ở đây tôi cũng có anh em , anh Hồng người thân cận với tôi một thời gian dài anh nằm cạnh bên kia tiếng thở đều đều trong giấc ngủ nhưng tôi vẫn thấy mình như người xa lạ , C2 là một phần cuộc sống của tôi lúc đó , về thôi không thể đi xa nó lâu được .
 Sáng ra tôi thu dọn đồ đạc tư trang rồi chuẩn bị lên đường , anh Hồng cũng chuẩn bị lên lớp giảng bài cho anh em lên E tập huấn , anh Hồng muốn giữ tôi trên E chơi thêm vài ngày nữa nên nói :
- Mày cứ ở lại E chơi thêm vài ngày nữa , nếu lão Xuyến có nói gì thì cứ bảo là tao giữ lại trên này .
 Khổ ! Anh Hồng không hiểu tôi muốn về đơn vị chứ không phải tôi ngại về thời gian đi công tác lẻ của tôi về muộn , bố Xuyến cho tôi đi 7 ngày và có thể cao su thêm vài 3 ngày nữa mà hôm nay nếu về đến D7 thì tôi mới đi có 5 ngày . Điều quan trọng là tôi muốn về với C2 của tôi mấy ngày đi vắng tôi mới hiểu rằng nó là nhà và cán bộ chiến sỹ trong C2 là anh em và tôi thấy nhớ .
 Ăn sáng xong tôi chào tạm biệt anh em trên ban tác chiến khoác ba lô ôm súng về đơn vị , đoạn đường này tôi đi mấy lần rồi nên thuộc từng con đường nhỏ gốc cây tới những khúc cua trên đường , khi đi cách E bộ khoảng trên chục km lúc này đến đoạn đường khá rộng đang đắp dở , đoạn này chỉ một khúc ngắn chưa được nổi 1km cả khu vực này khá thoáng tầm mắt rừng 2 bên thưa hơn chỗ khác thì bất chợt trước mặt tôi ở cự ly trên 100m thoáng có bóng người vượt ngang qua đường sang bên này cánh rừng , tiếp theo 2 người nữa từ bên trái vượt qua bên phải đường , gặp địch rồi lúc đó tôi cũng tạt vội vào bên trong cánh rừng bên trái đường và vận động sâu vào bên trong khoảng 100m rồi tìm vị trí địa hình có lợi nằm im quan sát , với cách đi của tôi khi một mình đi đường ở đây là một đoạn đi trên đường một đoạn lủi vào trong rừng bám theo đường mà đi thì đúng đoạn tôi đi trên đường phát hiện 3 thằng địch cũng đi cắt ngang đường , chúng cũng phát hiện ra tôi và tôi cũng nhìn thấy chúng , với 3 thằng địch ở đây thì tôi không sợ tôi có đủ vũ khí và đạn để đánh nhau với chúng cả ngày không hết , địch có thể đông hơn nhưng chúng không có đủ đạn để chiến đấu lâu được chúng tôi biết điều này , nhiều lần hạ địch ở khu vực này chúng không có nhiều đạn mang theo hơn nữa địch không thể biết được là tôi đang đi có một mình và địch thì khó có thể đông hơn 3 thằng . Nằm im khoảng 5 10 phút quan sát không thấy động tĩnh gì tôi bắt đầu ngắm vị trí trước mặt xem có chỗ nào có thể lợi dụng địa hình địa vật tốt nhất thì nhanh chóng vận động bám lên rồi lại nằm im quan sát tiếp , cứ thế tôi tiến dần lên bám theo đường vượt qua khu vực này , 3 thằng địch sau khi vượt qua đường cũng biến mất hút vào cánh rừng phía bên phải đường , chúng cũng sợ tôi và tôi cũng ngại va chạm với chúng có thể đây là một nhóm nhỏ lính Pốt đang trên đường về móc nối trong khu vực có dân sống gần khu vực núi Kimry .
 Cứ như vậy từng bước vận động , quan sát thật kỹ rồi lại vận động trong tư thế sẵn sàng chiến đấu rồi lại quan sát tôi đi qua khỏi khu vực đó trong an toàn , giờ đây mỗi bước chân của tôi lại càng gần đơn vị hơn càng an toàn hơn tôi không hề thấy sợ địch trong những tình huống đó , dù chỉ có một mình một súng nhưng nếu biết cách chiến đấu , biết cách đi thì kẻ địch cũng không làm gì nổi mình và điều quan trọng nhất là hết sức bình tĩnh không được hoảng loạn luôn chuẩn bị trước cho mình những kế hoạch riêng nếu trên đường gặp địch .
 Khoảng hơn 2h chiều tôi về đến D bộ D7 , bố Xuyến và BCH D7 khá ngạc nhiên khi thấy tôi trở về sớm và hoàn thành nhiệm vụ vượt mức thời gian mà bố Xuyến cho đi 2 ngày , tôi có báo cáo lại chuyện đã gặp địch trên đường về đơn vị khi 3 thằng Pốt luồn vào khoảng giữa D và E mọi người có hỏi cách xử lý của tôi lúc đó ra sao ? tôi kể lại nguyên văn những gì đã diễn ra trong tình huống đó , ai cũng khen tôi xử chí nhanh và rất gặp may nếu đi nhanh một chút thôi thì 2 bên vô tình đối đầu nhau và lúc đó tôi là người có nhiều bất lợi nhất , tôi cũng nghĩ vậy may mắn cũng là yếu tố khá quan trọng đối với người lính trên chiến trường , nhanh quá cũng chưa chắc đã là thoát chết và chậm quá đôi khi cũng là sự chấm hết của một cuộc đời .
 Về đến C2 bụng tôi đói cồn cào , nhao ngay xuống lán anh nuôi xem còn cái gì ăn được không , chẳng còn gì có thể ăn được thằng Lộc nấu vội cho tôi bát cơm nó cứ xít xoa về chuyện mấy ngày đường đi công tác của tôi ăn uống thất thường , anh Phượng nhìn tôi cười cười hỏi :
- Đi về rồi hả ? Sao về sớm thế ?
 Tối hôm đó anh em chúng tôi quây quần bên ấm trà tào lao chi khươn cho đến muộn mới đi ngủ , nằm đây bên anh em đơn vị mình thấy yên tâm hơn như đang ở nhà mình vậy , cho dù là căn cứ ở núi Novea hay E bộ tôi cũng không thích bằng ở đây , quanh tôi lúc này là những đồng đội họ là một phần của tôi và tôi cũng là một phần của họ trong cái gia đình lớn C2 của chúng tôi .
 3 ngày sau chúng tôi có lệnh đi càn quét hướng tây núi Kimry , một phần nhỏ vẫn ở lại trông nom cứ anh Phượng cắt cử tôi ở nhà nhưng đến giờ phút cuối thì thay đổi ý kiến vì không còn mấy người đi tác chiến nên lại yêu cầu tôi đi lần này , đội hình C2 đi càn quét độc lập , các C trong D7 mỗi C mỗi hướng thời gian đi ngắn ngày nên không mang vác theo nhiều gạo cùng đạn , 1 cơ số đạn và 5 ngày gạo ăn cùng tư trang cá nhân khá gọn nhẹ , nhiệm vụ của C2 từ hướng tây núi Kimry càn thốc lên hướng bắc rồi quay trở về và trong đợt truy quét ngắn ngày này tôi có 2 kỷ niệm đáng nhớ quanh ngọn núi Kimry .

Chúng tôi chuẩn bị rất nhanh rồi lên đường như kế hoạch đã nhận của D7 , thằng Điều thông tin PRC25 cũng đã xuống đi phối thuộc cùng C2 và sáng hôm đó chúng tôi lên đường , theo con đường đi thẳng đến ngã 3 cây me ngọt từ đó chúng tôi đi về hướng tây khoảng 5km rồi cắt ngược lên hướng bắc theo sườn tây của núi Kimry .
 Thời gian đó cũng đã vào mùa mưa rồi , rừng cây sau một mùa khô nắng hạn nay gặp mưa lộc lá cây lên xanh mơn mởn , những khóm trúc nhỏ vùng này cũng bắt đầu xanh tươi , từng bụi từng khóm mọc cao ngang bụng và trong đội hình càn quét của C2 luôn có những thằng lính khoác áo mưa trong đội hình , là mùa mưa thật nhưng không phải lúc nào cũng mưa , có lúc trời quang mây tạnh ánh nắng khá rực rỡ nhưng vẫn có thằng lính khoác áo mưa đi càn , nó không có ý định cởi áo mưa cả khi trời đang nắng bởi bất kể lúc nào cũng có thể trời đổ mưa và thằng nào cũng ướt như chuột từ cạp quần trở xuống , đêm qua sương hay nước mưa còn đọng trên thân lá trúc nhỏ và khi lính lội bộ vào đều ướt quần hết cả . Dép cao su là thứ tốt hơn cả cho đôi chân người lính nhiều thằng đã từng khốn khổ vì đi giầy , dép cao su giữ cho đôi chân luôn khô ráo , mưa xuống ướt hết chân nhưng chỉ sau cơn mưa là chân mình nó khô rồi , chúng tôi không cần giày ở cái xứ sở nắng nóng mưa nhiều này .
 Đợt hành quân tác chiến mùa này cái chúng tôi cần nhất đó là tăng võng nylon đi mưa , cái tăng là thứ không thể thiếu nó sẽ giúp cho chúng tôi có giấc ngủ ngon sau một ngày càn quét mệt mỏi , chúng tôi cần sự khô ráo trong giấc ngủ và ai cũng ý thức được điều đó . Khi đã có đầy đủ đồ quân dụng đó thì móc tăng võng cũng là cả môt nghệ thuật và điều quan trọng nhất là phải có thật nhiều dây dù , mùa này móc tăng võng lên không thể thiếu cọc phụ nếu lười biếng chặt cọc phụ thì sẽ là một đêm cực hình bởi nước mưa sẽ tong tóc chảy trên dây tăng rơi xuống võng , dưới lưng nước sẽ từ thân cây trôi theo dây võng rồi xuống lưng người nằm , chẳng ai muốn điều đó nên trước khi trời tối dừng lại ở bất kể đâu nghỉ lại qua đêm thì chuyện tìm chặt 2 cái cọc phụ là việc làm đầu tiên .
 Chiều hôm đó khi hoàng hôn đã dần xuống lúc đó chúng tôi đã càn lên hướng bắc núi Kimry xa rồi và sau một ngày vất vả đường xa ai cũng đã bắt đầu nghĩ đến chuyện dừng chân nghỉ lại tìm một giấc ngủ qua đêm , trước mặt C2 lúc đó là một trảng rộng khá lớn với cây cối lấp xấp , 2 bên là những rừng gỗ dầu không to lắm , giữa trảng là những cây dại hoa cứt lợn rất nhiều , cây khá to mọc đổ tràn khắp mặt đất tất cả chúng tôi hy vọng vượt qua bên kia trảng sẽ được lệnh dừng lại chuẩn bị chỗ ngủ qua đêm . Lúc đó đi càn khơi khơi vậy thôi chứ có gặp địch đâu , 2 ngày nay chưa hề gặp bất kể thằng lính Pốt nào và cũng chẳng tìm thấy cái gì nghi vấn , chỉ rừng , rừng và rừng , cây và cây không gì khác .
 Đội hình chúng tôi vẫn hàng ngang , các B chỉ 4 5 người nhưng cũng giữ đội hình khi càn quét và hàng ngang khi vượt trảng . Bởi khi đó đội hình càn hơi tạt ngang khi cắt qua trảng nên bộ phận đi giữa lại thành ra đi gần đầu , nhóm C bộ và anh nuôi gồng gánh xoong chảo lại thành ra nhóm đi trước , thằng Điều thông tin vác máy PRC25 đi đầu lội ngang trảng toàn cây cứt lợn anh nuôi nối theo sau và tôi cùng anh Phượng bám liền theo đó . Chúng tôi đạp dẫm lên ngang những thân cây cứt lợn mà bước và thân cây thì khi mọc cao quá đổ xuống cứ chắn ngang đầu gối người rất khó bước qua nên thân cây nào to là bước lên đó mà nhún tìm chỗ đặt chân bước qua , anh Phượng hơi dừng lại ngó nghiêng đội hình xem anh em có ai sót lại không vì lúc rẽ ngang qua trảng đội hình xa nhau sợ người khác chưa biết , tôi vượt lên đi cách thằng Điều khoảng 10m thì thằng Điều đi đầu bất chợt ngã nghiêng về một bên rồi chỉ 2 giây sau nó kêu thất thanh một tiếng ối , nó vùng lên rồi cuống cuồng quay lui tìm đường bỏ chạy , một tay nó giữ cái mũ cối trên đầu một tay đập đập cái gì đó , tiếp theo một tiếng xoảng nữa thằng Lộc ngã lăn quay trước mặt tôi xoong chảo vứt một bên rồi nháo nhào cả bọn đi trước vùng bỏ chạy trở lại , mạnh thằng nào thằng đó chạy tháo thân , rồi tiếng hét ong ong tôi nghe vậy cũng quay lui bỏ chạy ngược trở ra khỏi cái bụi cây cứt lợn đó , trong lúc đó thì tôi ngã nhao về phía trước làm rơi chiếc mũ cối trên đầu , chẳng mấy khi tôi đội mũ cối bao nhiêu mũ phát bổ sung cho tôi đều vứt cả , nhưng lần này là mùa mưa đi tác chiến có cái mũ cối tiện hơn nên tôi mới đội mũ cối , đúng cái lúc cần cái mũ cối trên đầu nhất thì lại là lúc tôi ngã rơi mất cái mũ trên đầu , ong một đàn lớn bay vù vù trên đầu chúng tôi rồi tôi thấy đánh nhói một phát ngay trên đỉnh đầu mình , nó buốt tới lộng óc thôi chết rồi ong nó nhè đỉnh đầu tôi nó đốt rồi và đây là lần thứ 2 tôi bị ong đốt vào đầu từ ngày sang K . Thôi thì cả C2 chúng tôi lúc đó như một cái chỡ vỡ , lính tráng chạy toán loạn tứ lung tung tiếng kêu thét rầm trời , chưa bao giờ tôi thấy C2 chúng tôi bỏ chạy đến như vậy kể cả những trận đánh trước kia thê thảm là vậy nhưng cũng chưa đến mức bỏ chạy như lần này , mà cũng không phải chỉ có thằng Điều đi đầu đạp phải tổ ong đất mà B bên kia cũng có thằng dẫm phải tổ ong đất , sao ở đây nó lắm ong thế lính quẳng cả đồ đạc súng ống mà chạy vì ong đuổi , đã vậy càng chạy càng bị nó đuổi theo đốt túi bụi , chúng tôi hôm đó không ai thoát khỏi bị ong đốt và thằng Điều thông tin là thằng bị nặng nhất chỉ sau khoảng 1h đồng hồ cái mặt nó xưng u lên to như cái đĩa . 
 Nhóm lính C2 chúng tôi thất trận lui về bên này trảng chờ cho trời tối rồi tổ chức lên thu dọn chiến trường mang vác đồ đạc về bên này trảng nghỉ lại qua đêm , từ ngày tôi về C2 chưa từng thấy trận nào thê thảm như trận này lính C2 100% bị thương và tháo chạy trước kẻ địch bất ngờ không còn ra cái thể thống gì nữa , đánh nhau với lính Pốt chúng tôi không sợ nhưng đánh nhau với ong thì chúng tôi xin thua tuyệt đối ở trận này . Thôi tránh voi chẳng xấu mặt nào và hôm sau chúng tôi rút về theo đường cũ .
 Cả đêm hôm đó tôi cùng nhiều thằng khác trong C2 sốt xình xịch , riêng tôi bất kể bị ong đốt vào đâu đều lên cơn sốt ngay được và nhức đầu không tả hết , có thể cơ thể yếu không thích nghi hay đề kháng với nọc độc ong , thằng Điều trông vậy nhưng rất khỏe nó không hề bị sốt chỉ thấy kêu đau buốt anh em khác phải nhể giúp nó cái nọc ong còn cắm ở thịt da của nó , nó bị ong đốt nhiều nhất lính C2 chúng tôi hôm đó . Sau này chuyện lính C2 chúng tôi bỏ chạy khi bị ong đuổi đốt bị lộ ra thì lính D7 gọi C2 chúng tôi là " Đại đội chạy làng " và đặt tên cho trận đó là trận đánh không có tiếng súng , trận đánh không có sự chống cự lại với tỷ lệ thương vong lớn nhất trong lịch sử chiến tranh VN - Campuchia của D7 .

Hôm sau chúng tôi theo hướng cũ mà lộn trở lại , sau một đêm số anh em bị ong đốt cũng đã đỡ sốt nhiều rồi đội hình càn ngược trở lại những thằng lính thơ thần trong rừng như đi chơi thoải mái ngắm trời ngắm đất , có địch đâu mà đánh có gì đâu mà phải cảnh giác nên từng nhóm từng B đi túm tụm với nhau nói chuyện cho vui chứ không lẽ lội bộ giữa những rừng gỗ dầu và dưới chân là trúc nhỏ câm lặng với nhau .
 Cũng tầm 9h sáng khi nắng đã bắt đầu lên , hôm nay trời đẹp hơn mọi ngày không còn kiểu sập sùi lúc mưa lúc nắng như hôm trước nhưng lính chúng tôi vẫn bị ướt hết quần bởi đêm qua và sáng nay sương vẫn còn đọng trên những thân lá trúc nhỏ quật vào quần , đang càn như vậy thì bất chợt phía giữa đội hình nghe một tiếng soạt nhẹ rồi khóm trúc nhỏ phía trước mặt lay động mạnh , một cái đầu nai mễn gì đó thò lên trên mặt ngọn trúc rồi nó phóng như bay trước mặt chúng tôi , thôi là lính ta xả đạn bắn đuổi theo , con nai cỡ bằng con bê con lông vàng chóe với 2 cái tai dài thẳng đứng nó phóng từng bước nhảy dài và cũng rất nhanh biến mất trước mặt chúng tôi còn lính ta thì bắn loạn xạ vào cái của Trời ban cho đó nhưng không trúng , ai cũng tiếc bữa thịt rừng lý tưởng hụt khỏi tầm tay , từ đó lính chúng tôi nhắc nhở nhau chú ý đã có 1 con nai thì sẽ có nhiều con ở khu vực này , chúng sau 1 đêm đi ăn sẽ tìm chỗ ngủ ban ngày giữa những khóm trúc nhỏ khi mình càn qua đánh động nên bỏ chạy , anh em cố bắn lấy 1 con kiếm chút thịt nai rừng ăn cho biết , nhắc nhau là vậy gặp loại nai này ở rừng Kimry cũng nhiều nhưng chưa bao giờ chúng tôi biết được miếng thịt nai rừng nó mềm cứng ra sao , con nai nó nhảy nhảy 3 bước chân là biến mất còn lính ta thì bắn dở không tả nổi , bắn mãi nhiều lần rồi mà chẳng được nên sau này phát chán tự bảo nhau thôi đừng bắn nữa phí đạn lôi thôi đạn lạc phải nhau thì rách việc .
 Sang chiều ngày hôm sau chúng tôi về đến chốt trong núi Kimry kết thúc một chuyến càn quét định kỳ và khoảng 5 7 ngày sau chúng tôi được lệnh rút ra khỏi núi Kimry trở về căn cứ tại núi Novea , lính D7 chúng tôi mừng lắm ở đây làm gì cho chết buồn ra toàn rừng rú và những xác chết vương vãi trên khắp mặt đất khu vực núi Kimry , ở đây chỉ tổ sinh bệnh chứ bổ béo gì cái khu vực này .
 Chúng tôi hành quân ra E bộ ngoài đường 132 rồi từ đó lên xe về Novea , lại sửa sang xây dựng lại căn cứ , đang ở thì bỏ đi , đi chán lại về nhà cửa tang hoang không hơi hướng người càng chóng hỏng vì vậy hôm nay trở về lại sửa chữa nhà cửa . Về đến căn cứ chưa ấm chỗ chưa kịp làm gì thì lại có lệnh hành quân tác chiến tiếp , chẳng kịp chuẩn bị cái gì khoảng 2h chiều có lệnh xuống đến D7 thì 3h xe đã xuống đón đi rồi , lại lùng tùng khăn gói quả mướp lên đường , lúc này quân số C2 chúng tôi khoảng trên 30 người , ở lại cứ vài người còn lại trên 30 người đi , số anh em ở lại cứ lần trước chắc cũng buồn nên lần này chẳng thấy ý kiến gì nữa họ hăng hái chuẩn bị ba lô súng đạn lên đường cùng đơn vị , chúng tôi khi đó cũng chẳng biết lệnh tác chiến sẽ đi đâu chỉ biết lệnh đi gấp 1 cơ số đạn thì luôn có sẵn trong ba lô còn gạo cùng thực phẩm thì thiếu đâu lên D bổ sung sau , lệnh đi thì cứ đi cái đã chúng tôi chưa từng bao giờ phải nhịn đói đi tác chiến đâu mà phải lo .
 Xe xuống C2 đón chúng tôi rồi ghé qua D7 bốc thêm lương thực rồi cả đoàn 5 xe chạy thẳng ra đường QL4 , lính chúng tôi nhìn nhau đoán già đoán non hướng tác chiến lần này , chưa bao giờ chúng tôi đi hướng này , một thằng có vẻ hiểu biết thì suy luận :
- Chắc chắn chúng ta sẽ tác chiến hướng thị xã KamPong Spu đi vào như thời điểm đầu 1979 tấn công Amleeng , ngày đó mình từ BG Thái ra cũng về bằng đường này chúng mày nhớ không ? Hướng đó rừng núi nhiều chắc địch còn lẩn trốn ở đó nhiều nên bây giờ  E209 F7 quay về đó càn quét .
 Chúng tôi cũng chẳng buồn tranh luận với nó , lính thì đi đâu cũng vậy thôi , đâu mà chẳng ăn đâu mà chẳng đánh nhau trên cái đất K này giống nhau cả , với chúng tôi thì thằng lính Pốt nào cũng giống nhau hết chẳng cần thiết phải lựa chọn thằng nào với thằng nào .
 Xe ra đến QL4 thì rẽ trái , lính chúng tôi nhìn nhau rồi ơ với nhau cả , ngạc nhiên quá sao lại rẽ trái thế này ? Thì rẽ trái chứ sao nữa , rẽ trái là hướng về thủ đô Phnom Penh chứ sao nữa , ở rừng mãi rồi bây giờ về thành phố chứ còn sao nữa mà phải ơ với chẳng ờ . Vậy là sau 5 tháng từ ngày chúng tôi vào tải gạo cho F339 đến nay thêm một lần nữa chúng tôi trở về thành phố , lần trước bảo vệ cho lính bác Hênh duyệt binh còn lần này thì sao đây ? Nhiệm vụ gì đây ? Thôi kệ nó nhiệm vụ gì chẳng được đến đâu hay tới đó biết làm sao được mà suy đoán , lúc nào nhiệm vụ đến thì tức khắc cấp trên sẽ thông báo xuống cho lính biết , có đoán ra hay không cũng chẳng để làm gì .
 Xe đưa chúng tôi về ngang sân bay Puchentong thì rẽ vào còn đường hướng về chùa kho bom ngay đầu sân bay rồi theo con đường về đúng cái nơi mà đơn vị tôi từng đóng quân những ngày đầu mới GP Phnom Penh , cái căn cứ mà chúng tôi đã ở với nhiều kỷ niệm ngày đầu GP , thời hoàng kim nhất của C2 ở đây , xe đến nơi cũng 7h tối rồi những ngôi nhà cũ chúng tôi từng ở bây giờ dân đã ở kín , nhà C bộ với cái chuồng gà to tướng phía dưới dân về ở không còn chỗ nào ngay cái chuồng gà cũng được người dân dùng làm nhà ở , mọi nhà cũng đã có điện nhưng đèn điện chỉ đỏ như con đom đóm không đủ nhìn rõ mặt người , xe đỗ đúng cái sân trước C bộ cũ người dân thấy xe ô tô bộ đội đến thì thức dậy xuống nhà sàn đứng xem còn chúng tôi thì ngơ ngác khi trở về chốn cũ . Lệnh tản ra vườn , ra tít ngoài xa giữa những mảnh vườn trồng rau quả nằm ở khoảng giữa phum và đường sắt , xa dân càng xa càng tốt , các B dải dọc một hàng bám theo bờ ruộng hay mép hồ trước kia nuôi vịt mà rất ít khi chúng tôi đi ra đây , chỉ có anh nuôi ở gần dân nhất gần cái giếng nước ăn cho tiện cơm nước còn lại ra hết ngoài cánh đồng mà ở .
 Chỉ có C2 chúng tôi về chỗ cũ còn các C khác và BCH D7 nằm dọc trong phum theo một hàng dài về đến cuối con đường gần chùa kho bom cũ , lại lục đục tăng võng rồi ăn uống bữa cơm tối , C bộ C2 chúng tôi đóng quân trong cái lán lá che tạm của chủ mảnh vườn , cũng khá sạch sẽ nhưng thiếu chỗ móc võng vì ngoài ruộng không có cây vì vậy lính có võng nhưng vẫn phải nằm đất khá nhiều .
 Sang ngày hôm sau chúng tôi họp phổ biến nhiệm vụ mới của chuyến công tác lần này , thời điểm đó F7 của chúng tôi có nhiệm vụ mới vừa sẵn sàng chiến đấu vừa tổ chức huấn luyện là đơn vị cơ giới thiện chiến cơ động nhanh đáp ứng mọi điều kiện thực tế của chiến trường , vì vậy lần này về Phnom Penh để tập dược chiến đấu trong thành phố . Lính F7 QD4 cũng đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu trong thành phố từ năm 1975 và 1979 nhưng dù gì đi chăng nữa lớp lính trẻ chúng tôi thực sự chưa từng chiến đấu trong thành phố bao giờ , nhà cửa san sát đường ngang ngõ tắt nhiều nếu hôm nay có phải tập tành tý chút cũng là lẽ thường , lâu nay đánh rừng núi nhiều và mỗi nơi mỗi khác ít nhiều cũng đã từng đúc kết chút kinh nghiệm chiến đấu rừng núi còn trong thành phố thì quả thật là chưa từng trải nghiệm , trận đánh GP Phnom Penh 7.1.1979 cũng chỉ là chuyến giã ngoại không hơn .
 Tối ngày hôm sau xe của E F lại tới đón chúng tôi đi vào lúc khoảng 23h đêm , kế hoạch của cuộc diễn tập là càn quét diệt địch trong thành phố Phnom Penh , luôn ở tư thế sẵn sàng chiến đấu vũ khí đạn dược đầy đủ chỉ có điều không phải gánh theo nồi xoong và gạo trên lưng , xe đưa chúng tôi về ngang khu Hoàng cung chỗ sát với bờ sông rồi xuống xe đội hình hành tiến , cũng chia các B đi dọc 2 bên đường , thành phố về đêm yên lặng như tờ đèn điện thắp sáng một vài khu nhà với những vườn cây rộng , vế dưới sông lúc đó có con tàu thủy to thắp đèn sáng trưng đậu bên mép nước sông , nghe nói đây là con tàu đã hỏng từ thời Xihanuc còn là Quốc trưởng cho kéo vào đó rồi sửa sang lại thành nơi tiếp khách ngoại giao của chính phủ ông ta , chẳng biết đúng sai nghe vậy biết vậy lính chúng tôi đi ngoài đường nhìn vào thấy mũi con tàu khá to lù lù trước mặt , rồi cầu sập với 2 nhịp cầu cong cong nối ngang qua sông và ở giữa cụt mất một khúc , cũng nghe nói thời nội chiến của K chính lính Pôn Pốt cho phá hỏng cầu và từ đó tới nay chưa có điều kiện sửa lại .
 Lính chúng tôi càn khơi khơi trong thành phố Phnom Penh như vậy đến khoảng 3h sáng thì lên xe về lại chỗ cũ , đường phố thì vắng tanh không một bóng người , ngày đó chính quyền K ban bố lệnh giới nghiêm người dân không được phép ra đường sau 10h đêm nên ngoài đường chỉ có lính QTN VN đi lại tuần tra canh gác , ngay cả lính bác Hênh cũng không gặp suốt thời gian chúng tôi tập tành trong thành phố . Ngày chúng tôi được nghỉ và tối muộn đến là bắt đầu lên xe vào sâu trong thành phố dàn đội hình rồi đi khơi khơi như vậy , hết ngõ này ngách kia đến phố nọ đường kia trong đêm tối song đi thì cứ đi vậy thôi chứ chẳng mấy ai nhớ được đường xá lúc đó , đi qua hôm nay mai chưa chắc đã quay trở lại mà đường phố thủ đô Phnom Penh vuông như ô bàn cờ rất dễ nhầm lẫn thế là cãi vã tranh luận với nhau chỗ này hôm qua đi rồi chỗ kia chưa từng đi , tao từng thấy cái này và chưa thấy cái kia rồi ngày hôm sau túm 5 tụm 3 lại với nhau bàn bạc suy luận :
- Tập tành cái gì ? Đi khơi khơi trong thành phố mấy đêm nay rồi có cái gì để học để tập đâu ? Chắc lại để thị uy nhóm tàn quân của Pốt đang lén lút sống trong thành phố này chứ gì .
 Lính chúng tôi lúc đó chỉ hiểu vấn đề đơn giản như vậy chứ thực ra tình hình chính trị của K lúc đó rất phức tạp , những đảng phái chính trị đang hình thành với những yêu sách bất lợi cho chính phủ K thân VN cũng như QTN VN lúc đó . Một nhóm SQ và vài đơn vị lính bác Hênh có tham gia trong lực lượng này và đang manh nha tổ chức một cuộc đảo chính , chúng ta đã nắm bắt được ý đồ của nhóm phản loạn người K nên đã điều động  nhiều đơn vị của QTN VN về nằm sẵn quanh thủ đô và kịp thời ban bố lệnh cắm trại đối với lính bác Hênh ngăn chặn bạo loạn .

Hàng ngày chúng tôi từ bên ngoài vào phum chỗ anh nuôi lấy cơm ăn rồi tìm chỗ nằm ngủ , chiều muộn thì vào những nhà gần đội hình tắm giặt ở những cái giếng liền nhà dân , giếng nước ở đây không được ngọt hơi nhưng những vị mặn , điều đó chúng tôi biết từ ngày mới GP vào ở đây , khu vực này trồng nhiều dừa và dân cho nhiều muối xuống đất vì dừa rất ưa vị mặn của muối , chất mặn thấm vào đất rồi thấm vào mạch nước giếng ăn , trước đây chúng tôi mỗi lần pha trà uống phải đi chỗ khác xách nước về chứ nước ở đây pha trà uống như đấm vào cổ họng .
 Những ngày ở đây tôi hay xuống B ở cùng thằng Bình gần như chẳng mấy khi tôi có mặt trên C bộ , lúc này C bộ C2 bắt đầu nhiều chuyện rồi anh Phượng thì không nói làm gì mỗi lúc đi tập tác chiến trong thành phố thì tôi về bám theo anh như nhiệm vụ được phân công , còn lại thời gian khác là tôi biến xuống B lý do trên này chật chội không có chỗ móc võng ngủ , điều quan trọng nhất là tôi không muốn sống gần mấy cán bộ C còn lại trong C2 , mấy lão này mở mồm nói câu nào là tôi thấy dở hơi câu ấy , tính cách thì nhỏ nhen ít hiểu biết tham lam vơ vét từ những thứ nhỏ nhất tranh giành quyền lợi với lính mà chẳng thấy xấu hổ tôi đọc tảy từng cán bộ C phó của C2 lúc đó và điều quan trọng nhất mà tôi thấy ở họ là họ chẳng phải những người lính máu lửa gì trong chiến đấu , họ lên C phó hay CTV phó C2 bằng một con đường nào đó chứ không phải bằng máu hay tài năng của mình , không cứ mình tôi nhận ra điều đó mà lính cả C2 chúng tôi không thấy đáng phục ở tài năng của họ , họ thua xa những người cán bộ B khác mà chúng tôi từng biết nhưng con đường quan lộ của họ lại rộng mở hơn . Chịu , chỉ có Trời biết tại sao ?
 Lính chúng tôi thì có một chân lý : Chỉ nể chỉ phục ai đó khi họ chứng minh được khả năng của họ trước hòn tên mũi đạn giữa cái sống và cái chết .
 Mấy cán bộ C phó biết tôi có những phản ứng nhưng không làm gì được , thứ nhất họ biết rằng tôi biết rất rõ bản chất cũng như trích ngang lý lịch của họ , tôi chẳng làm gì nhưng nếu giây dưa vào với tôi dễ rách việc lợi thì ít mà hại thì nhiều ,thứ hai trong C tôi có anh Phượng trên D tôi có bố Xuyến bố Minh nếu động chạm tới tôi một cách vô lối chắc chắn sẽ gặp phải sự phản ứng của những người này nên nhóm cán bộ cấp phó của C2 mặc dù tức tôi nhiều chuyện nhưng cũng tạm chấp nhận ôm nỗi bực trong lòng mà chẳng làm gì nổi , vì vậy họ chọn giải pháp để tôi đi đâu đó cho khuất mắt họ lúc nào hay lúc đó , tôi cũng chỉ mong có vậy .
 Hôm đó thằng Bình ghé tai tôi nói nhỏ :
- Này ! Ngoài cái gò cao cao hơn mặt ruộng kia là khu vực dân họ trồng cây thuốc lá đấy . Có muốn không ? Tối ra hái một ít về thái phơi khô mà hút .
 Nghe vậy mắt tôi sáng như đèn pin , mấy ngày nay hết thuốc hút thèm thuốc lá quá nên 2 thằng chúng tôi nhấm nháy nhau chờ trời tối là hành sự , khi tối đến 2 thằng chúng tôi khoác súng mang theo và ôm theo tấm vải đi mưa lần mò trong bóng tối hướng về cái gò trồng cây thuốc lá kia thẳng tiến , cái gò cách chỗ chúng tôi khoảng 400m nằm giữa ruộng cây thuốc lá trồng kín cái gò , những lá thuốc lá to như cái quạt nan xanh tốt , tôi thì chẳng biết gì về thuốc lá để hái cả nhưng thằng Bình thì biết , nó dặn chỉ hái 3 lá trên 1 cây và lấy từ dưới gốc lên như vậy lá mới già và ngon , chúng tôi tay 5 tay 10 đi vào thu hoạch , giải tấm nylon đi mưa ra hái hàng ôm lá thuốc lá bỏ vào đó theo hàng theo lối đàng hoàng , chẳng mấy chốc chúng tôi có 1 ôm lớn lá thuốc , thấy cũng đã kha khá rồi chúng tôi rút theo đường cũ về nơi đóng quân , một vác nặng có lẽ cả chục kg lá tươi chứ không phải ít mang về để nguyên đó sang ngày hôm sau dùng con dao sắc dọc bỏ hết gân lá đi rồi quận lại thật chặt thái thật mỏng rồi mang ra phơi nắng trên tấm tôn , cả chục kg lá tươi chế biến ra thành phẩm cũng chỉ được 2 lạng thuốc lá khô , lần đầu tiên tôi biết thuốc lá nó ngót thế đấy , hôm sau chúng tôi lại ra hái tiếp nhưng khi đến nơi thì ôi thôi dân K họ hái hết rồi , mỗi cây chỉ còn vài 3 lá phất phơ trên ngọn chắc dân họ sợ để đó con tóp VN hái hết nên vặt trước cho chắc ăn .
 Thêm 1 chuyện động trời nữa và chỉ có xảy ra trong C2 của chúng tôi lúc đó , mấy thằng tối tối rủ nhau ra ngoài đường tàu chơi hay làm gì đó , lúc đó có đoàn tàu từ trên BG Thái lan trở gạo về ngang , dân K đi buôn bu bám trên đoàn tàu tới đó thì nhảy xuống họ không đi vào ga trung tâm thành phố , người buôn vải thì thẳng tay ném hàng xuống đường tàu nhưng người buôn thuốc lá thì sợ bẹp sợ hỏng nên họ dùng khăn cà ma buộc một thùng lớn vuông vắn sau lưng rồi nhảy xuống tàu , trong lúc nhập nhoạng tối hụt chân hụt cẳng thế nào đó nên ngã lăn quay ra bất tỉnh , gặp mấy chú QTN lúc đó sơ cứu cho dân tai nạn trên đường nên cũng tranh thủ tự cứu mình trong cơn đói thuốc lá bằng cách lấy đi vài cây thuốc lá Samit mang về hút chơi , được cái lính C2 chúng tôi không mấy người ích kỷ ky bo có gì là chia nhau cùng dùng nên anh em có mấy cây thuốc lá cũng mang ra chia cho mỗi người 1 2 bao cùng dùng nên một thời gian lính C2 hút thuốc Samit thơm lừng mũi lính C khác .
 Cứ chiều chiều tôi hay mang quần áo vào cái nhà sàn gần chỗ chúng tôi ở nhất có cái giếng nước tắm nhờ , một gia đình người K ở đó ông chồng cũng cỡ trên 40 tuổi người đen thui lúc nào cũng cởi trần trùng trục với chiếc khăn cà ma quấn trên đầu , tôi chẳng để ý xem họ làm gì để sống chắc nông dân làm ruộng thôi và mùa này thì họ chỉ quanh quẩn trong vườn nhà , bà vợ thì lúc nào cũng bếp núc đun nấu với chăn nuôi con gà con vịt , vài đứa con nhỏ chạy nhảy nghịch ngợm cả ngày , cô con gái lớn cũng cỡ 17 18 tuổi khá xinh nước da trắng hơn người K bình thường vẫn thấy , mắt to đen láy lông my cong tóc để dài tới vai với chiếc xa rông hoa màu vàng đồ Thái lan mới nhập qua gần đây , cứ mỗi lần tôi vào tắm là cô bé lại từ trên nhà sàn xuống quanh quẩn gần giếng làm gì đó thỉnh thoảng nhoẻm miệng cười nhìn tôi , tôi thì chẳng biết tiếng K nhiều để tán tỉnh chuyện trò , tắm xong thì về ôm theo mớ quần áo mới giặt chẳng dám thay quần ở đó vì chung quanh ba bề bốn bên trống hơ trống hoác , nhỡ ai đó nhìn thấy thì ngượng lắm nên toàn giặt quần đùi khi còn đang mặc trên người rồi mặc nguyên đồ ướt về cởi ra vắt khô phơi lên chứ không dám thay đồ tại đó , rồi cô bé đó mon men cầm theo con dao hay đi ra gần chỗ chúng tôi ở làm gì đó , lính chúng tôi bắt đầu để ý đến em nhiều người trêu chọc vài câu tiếng K học mót được :
- Em ơi ! Có yêu anh không ? (ôn xa lanh boòng tê ? )
- Em yêu anh bộ đội VN . ( xa lanh con tóp VN )
 Tôi cũng đùa trêu em thì em trả lời :
- Có , có .  ( miên , miên )
 Thế rồi mấy thằng chúng nó bình luận với nhau , con nhỏ người K nó mê thằng H liên lạc , mình hỏi nó thì nó chỉ trả lời chung chung là nó yêu bộ đội VN còn thằng H hỏi thì nó trả lời rằng có , thật khổ thân tôi chứ ngày đó có biết yêu là gì đâu , cũng đã yêu ai bao giờ đâu mà biết mùi vị tình yêu nó thế nào , lớn lên là đi luôn khỏi gia đình chỉ biết đời này là một khúc quân hành , đời này là bài ca chiến sỹ súng nổ vang triền miên qua tháng ngày đạp lên trên núi đồi mà bước khúc quân hành xa . Vậy thì tình yêu nó là cái gì nhỉ ? Có chăng cũng chỉ là câu nói cửa miệng xong rồi quên ngay , hôm nay em nói rằng em có yêu tôi thì ngượng đến cứng họng chẳng biết nói gì thêm nữa với lại vốn tiếng K vẻn vẹn chỉ có thế biết gì để mà nói .
 Hôm thái thuốc lá thỉnh thoảng em có đi ra loanh quanh gần đó khiến chúng tôi sợ lộ chuyện hái trộm thuốc lá của dân nên phải dấu em như mèo dấu phân vậy , từ xa thấy em đi lại là vội vàng cho hết thuốc lá vào tấm áo mưa quận lại để một góc sợ em nhìn thấy nhưng thuốc đã thái rồi thì cứ để ngoài nắng phơi coi như không có chuyện gì xảy ra . Mắt em lúng liếng nhìn chúng tôi cười tinh nghịch như muốn nói : Em biết tỏng chuyện các anh lấy thuốc lá của dân trồng ngoài kia . Chưa biết chừng thuốc lá ngoài kia là của nhà em trồng ấy chứ nhưng em đã cười thì chúng tôi cũng cười , cười là thông cảm cười là cho qua và cười là để chấm hết của một vấn đề của lính .
 Rồi tối hôm đó có lệnh chuẩn bị đầy đủ vũ khí súng đạn , hết sức gọn nhẹ chuẩn bị hành quân tác chiến , nghiêm cấm rời khỏi đơn vị khi chưa có lệnh vì chúng tôi có thể đi đột xuất bất kể giờ phút nào , lính thì chẳng hiểu mô tê gì lắm nhưng BCH đại đội thì biết nhưng không nắm rõ cụ thể thôi , công tác chuẩn bị kiểm tra khá chặt chẽ , anh Phượng cùng các C phó ngó nghiêng từng ba lô đạn của từng thằng lính kiểm tra cơ số , đếm từng quả đạn B41 B40 , từ đạn cối 60ly hay khẩu đại liên cũng được lau chùi từ chiều rất kỹ 2 thùng đạn và cơ số đạn rời cũng được kiểm tra chờ lệnh . 2h sáng xe đến đón là chúng tôi đi ngay các C khác trong D7 cũng cùng chung nhiệm vụ , máy thông tin PRC25 thông suốt thông tin liên lạc cùng D bộ , xe chạy ra tới ngoài đường thì chúng tôi mới được phổ biến nhiệm vụ :
- D7 sẽ cùng tham gia với đơn vị bạn bao vây bắt giữ 1 tiểu đoàn lính bác Hênh đang có ý đồ gây bạo loạn đảo chính chính phủ bác Hênh , sẽ có nhiều đơn vị cùng tham gia chiến dịch này và D7 chỉ giữ vòng ngoài cho đơn vị khác làm nhiệm vụ bắt giữ , kìm chế hết mức tuyệt đối không được nổ súng khi chưa có lệnh .
 Xe đưa chúng tôi vào hướng thành phố rồi vòng vèo chạy đi đâu đó trong đêm tối , ngày đó Phnom Penh chỉ có đèn đường ở vài phố trong trung tâm nên khi ra ngoài thì chịu chết chẳng biết đường nào mà lần , tối um um cho đến khi ra khỏi thành phố rồi xuống xe , khu vực này chắc là ngoại ô Phnom Penh nhà cửa thưa thớt hơn , vườn cây cỏ dại mọc đầy ruộng nước xâm xấp lõm bõm nước dưới chân , xe đỗ xuống chúng tôi lội bộ dò dẫm đi trong đêm , toàn D7 bám theo trục đường cứ thế lội ruộng mà đi trong lặng lẽ , mấy cái nhà gần đường tiếng chó sủa râm ran cả chúng đánh hơi thấy người lạ , chúng tôi đi như vậy cũng đến 5 7km cho đến khi phía trước mặt có một khoảng trắng dài như bờ tường gạch xây quét vôi trắng thì dừng lại , cả D7 lặng lẽ bám quanh chờ mệnh lệnh mới rồi anh Phượng dặn tôi đi báo các B :
- Khi có lệnh thì phải vận động nhanh tiến tới áp sát bức tường kia , bên trong họ làm gì kệ họ , khi có lệnh thì tất cả leo lên bờ tường đứng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu , nếu họ không chống cự thì thôi nhưng nếu chống lại thì chúng ta chờ lệnh cho nổ súng mới được nổ súng .
 Trời tang tảng sáng thì chúng tôi có lệnh vận động lên áp sát mục tiêu , một bờ tường ngang đầy lính C2 đứng dọc bên ngoài chờ lệnh , bên trong vẫn im lặng như tờ chẳng ai nghe thấy gì nhìn thấy cái gì bên trong cả , tường cao cỡ 2m chắn ngang tầm mắt cho đến khoảng trên 5h sáng thì nghe loáng thoáng tiếng K bên trong vọng ra và cũng khoảng 15 phút sau thì bỗng nghe vài loạt AK bắn bên trong , nghe thì suy luận ra là mấy khẩu AK cùng bắn chứ không phải 1 khẩu AK bắn rồi lệnh cho lính D7 nhảy hết lên bờ tường rào đứng quay súng vào bên trong tư thế sẵn sàng chiến đấu , chỉ trong một loáng lính chúng tôi đứng hết lên bờ tường rào , trong sân khá rộng bên trong khoảng 70 người ăn mặc linh tinh cả , quần đùi áo may ô 3 lỗ hay quần dài , có người cởi trần mặc quần đùi đang tập trung ở giữa sân , họ đang tập thể dục buổi sáng thì bị QTN VN phục sẵn bên ngoài doanh trại bắt sống , bên trong có khá nhiều lính QTN VN án ngữ bên trong mấy dãy nhà khiến đám người này chết trồng đứng giữa sân chịu trói , cũng rất nhanh xe ô tô tải bịt kín mít từ đâu đó chạy tới rồi một bộ phận trên xe nhảy xuống trói quặt tay từng người ra sau tống lên xe tải , có đến 4 5 xe như vậy thì hết mỗi xe đều có nhiều người của ta vũ khí trang bị gọn gàng áp tải đi đâu không rõ .
 Thì ra ở đó khoảng 1 đại đội lính bác Hênh , sáng ra họ tập thể dục buổi sáng lợi dụng lúc đó 1 số người của đơn vị đặc nhiệm nào đó đã ép sát nhảy vào doanh trại chiếm lính những giá súng của họ bên trong vì vậy họ trở tay không kịp khi họ tay không mà lính QTN VN thì vũ khí lăm lăm trên tay với quân số đông hơn gấp mấy lần . Phải nói rằng công tác này của ta chuẩn bị khá kỹ nên khi đó mọi việc rất nhịp nhàng chính xác cứ như quy lát , bắt trói xe tống lên rồi đi luôn rồi xe nữa đến lại trói lại bắt , trình tự nhịp nhàng không gây ồn ào , không tên nào chạy thoát và cũng không có bên nào đổ máu , mấy loạt đạn AK là mấy loạt đạn bắn chỉ thiên cảnh cáo nếu họ cố tình chống lại sẽ bị tiêu diệt và rất may họ không chống cự mà chịu trói .
 Khi nhiệm vụ hoàn thành chúng tôi rút theo đường cũ rồi trở về khu vực đóng quân tại cổng trước sân bay Puchentong , chúng tôi biết khi nhiệm vụ đã hoàn hành thì chúng tôi lại sắp phải trở lại với rừng núi , thành phố Phnom Penh đã trở về bình ổn thì nơi đây sẽ không phải là chỗ của những thằng lính như chúng tôi , rừng núi luôn giang rộng cánh tay đón chào chúng tôi bất cứ lúc nào .

___________________

Thợ Cạo st đặt tựa bài tổng hợp từ các chủ đề:
Ngã 3 Chóp - Biên giới Tây nam hướng sư đoàn 7 bộ binh
Mũi chính diện giải phóng Nông pênh 
Mũi chính diện giải phóng Nông pênh - phần 2 
Mũi chính diện giải phóng Nông pênh phần 3 . 
Chiến trường K - Hướng Sư đoàn 7 Bộ Binh (Mũi chính diện... PP - Phần 4)
Theo chân Anh, Tình Nguyện Quân Sư đoàn 7 BB (tt "Mũi chính diện..." - phần 5)

*****

Tìm kiếm Blog này