Tim thông tin blog này:

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

Quân tình nguyện VN đã sống và chiến đấu như thế nào...(VIII)

Những ngày tiếp theo nằm chốt tai sườn trái núi Lovea C2 và cả D7 thiếu người lắm , địa hình không quá rộng nhưng cả 4 mặt đều có thể có địch nên chúng tôi phải căng hết lực lượng ra canh gác , anh Hồng lệnh cho những thằng bậu xậu chúng tôi trên C bộ cũng phải xuống các B tham gia canh gác hàng đêm , 2 thằng thông tin thì là người của D nên nhiệm vụ của chúng nó là nằm trên C bộ hoặc bám theo đại trưởng số còn lại 4 thằng chúng tôi xuống hết các B bộ binh canh gác , C bộ nằm bên trong trên con đập chắn nước sau bụi tre dày đặc các anh cùng 2 thông tin có thể lo chuyện canh gác đêm được .

 Tôi chọn B3 , B3 nằm ở cuối đội hình , điểm tiếp giáp giữa đại liên và C1 , cái khu vực ban ngày nắng nóng không có chỗ mà trú , chỉ duy nhất có cái khóm thốt nốt với mấy cây cả nhỏ cả nhỡ trơ vơ giữa nắng , xong được cái có bờ đất thấp và công sự chiến đấu của B3 dựa hết vào đó , đám lính C bộ tăng cường này chỉ tham gia gác đêm còn ngày về cả trên C bộ , ở C bộ thì cũng chẳng có việc gì cả nhưng thoải mái hơn trong sinh hoạt không lo bị địch bất ngờ tỉa vào chốt , anh Lâm cũng đã nhiều lần xách súng qua các B tìm mục tiêu bắn tỉa vào chốt để tỉa lại nhưng vẫn chưa tìm ra thằng lính Pốt nào , vẫn biết chúng nằm đâu đó trên những ngọn cây thốt nốt nào đó nhưng vẫn chưa tìm ra , ở đâu cảm thấy nghi ngờ là lính mình vác RPD ra bắn lên ngọn cây khoảng nửa băng xong chẳng thấy thằng lính Pốt nào trên cây rụng xuống cả .


 Trưa hôm đó sau bữa cơm trưa buồn buồn tôi xách súng xuống B3 , trước đó khoảng 1h địch nổ súng bên hướng B3 rất nhiều , trước mặt B3 là cái trảng và ngoài xa 50 70m là những ụ mối và tre gai xong độ dày đặc không bằng hướng B1 và B2 , cái lán của B3 dựa vào khóm thốt nốt này thấp lè tè được anh em chặt vội những tàu lá che tạm lên tránh nắng , các hố chiến đấu được khoét dọc bờ ruộng cao , địa hình này có thể tránh được đạn nhọn nhưng nếu là pháo cối thì khó tránh và lính mình cũng chẳng làm được gì hơn vì ở đây chẳng có gì để dựng được hầm hố vững chắc , khi tôi ra đến nơi 1 thằng em lính Vĩnh phú mà tôi quên mất tên nó rồi , nó được bổ xung vào đơn vị sau ngày 15.12.1978 khi chúng tôi chuẩn bị chiến dịch ngày còn ở Nam Chóp , thằng này nhìn tướng ngoài của nó đã thấy vất vả rồi , đi đứng cứ huỳnh huỵch làm gì cũng hùng hục như trâu húc mả ấy , ngay đến ăn cơm cũng thấy nó vất vả mồ hôi mồ kê toát ra thành dòng luôn tay dùng khăn mặt lau mồ hôi , hôm nhận nó về đơn vị tôi là người lên D bộ dắt hơn chục thằng em Vĩnh phú tân binh về , chúng nó đi bộ đội sau tôi 4 tháng , trong khi chờ phân về các B anh nuôi nấu cơm tối cho chúng nó ăn ngồi trên cái gò của C2 cũ tôi để ý từng thằng thấy nó vất vả thế không biết tôi đã thầm nghĩ như vậy , thằng em Vĩnh phú đang ngồi gác sau gốc cây thốt nốt nhỏ thấp tàu lá xèo rộng che nắng với những cái gai sắc giống như răng lưỡi cưa , thấy tôi nó nói :
- Anh để ý ụ mối trước mặt trên có khóm tre gái to nếu nhìn sẽ thấy từng kẽ lá với anh sáng xiên suốt qua bên kia , nhưng ngay sát gò ụ mối có 1 điểm lúc sáng khoảng 5 phút lại tối đi khoảng 1 2 phút , em nghi có thằng lính Pốt nằm bên đó gác qua chốt mình , lúc nó thò đầu lên lúc nó thụt đầu xuống , anh để ý mà xem .
 Tôi và nó nằm im theo dõi ra , đúng thế thật nó sáng lên khoảng vài phút lại tối đi vài phút , chung quanh không có gió mà bảo cành lá đu đưa theo chiều gió , chúng tôi để yên theo dõi thấy vài ba lần như vậy , rất bình tĩnh tôi bảo thằng em :
- Mày để đó cho anh , mày tranh thủ vào lán nghỉ đi .
 Nó chỉ chờ có vậy nên chui ngay vào lán nằm ngủ còn tôi không vội vàng kiểm tra khẩu AKM đang hoàng đưa về thước ngắm 1 gạt khóa an toàn về nấc phát một , nhẹ nhàng kê súng lên bờ ruộng ngắm thẳng vào mục tiêu , điểm nghi ngờ có địch vẫn theo quy luật đó lúc sáng lúc tối , chờ cho thêm 1 2 lần nữa và lần sau khi điểm sáng đó vừa tối đi khoảng 30 giây là tôi ngắm và bóp cò . Một phát đạn AK nổ khô khốc giữa buổi trưa yên lặng , điểm tối đó mất đi ngay và nó lại sáng lên như bình thường , thằng em Vĩnh phú từ trong lán lao ra hỏi tôi :
- Anh bắn trúng không ? có đúng là lính Pốt không ?
 Sau phát đạn đó tôi cũng chẳng biết có đúng là địch không nên cũng trả lời nó rất ỡm ờ :
- Tao cũng nghi như mày vậy thôi , xong nó cũng xuất hiện vài lần như vậy nữa tao mới bắn , từ lúc bắn xong rồi thì không thấy nó xuất hiện nữa .
 Thế là cả 2 thằng chúng tôi lại nằm đó quan sát tiếp , cũng lâu lắm chẳng thấy động tĩnh gì và cũng không thấy xuất hiện lại hiện tượng đó nữa , lúc này thì cả tôi và thằng em đều nản và bắt đầu cho rằng phán đoán nhận định của mình là sai , thần hồn nát thần tính nhìn đâu cũng địch cả , mà có sai cũng chẳng sao tinh thần cảnh giác cao trong chiến đấu là điều không bao giờ thừa , 1 viên đạn bằng 3 kg thóc nhưng trong trường hợp này không phải là lãnh phí và cũng chẳng ai cấm chúng tôi bắn nếu chúng tôi muốn bắn súng .
 Thời gian kể từ khi tôi nổ súng đến gần 30 phút bỗng chúng tôi thấy 2 thằng lính Pốt quấn khăn cà ma trên đầu trên cổ đang khiêng một thằng băng trắng quấn kín đầu chạy về phía sau ụ mối tít ngoài xa hơn 100m , chúng tôi vội lia súng bắn theo nhưng chúng đã khiêng thằng kia chạy khuất sau những ụ mối khác mất dạng . Thì ra nhận định của thằng em Vĩnh phú là đúng , nó thật tinh ý và rất cảnh giác với mọi âm mưu của kẻ địch và phát đạn của tôi cũng rất chính xác , chẳng biết đối thủ của tôi có qua bên kia Thế giới không sau phát đạn vào đầu , 2 thằng lính Pốt sau khi băng bó cho thằng bị thương đã khiêng thằng đó lùi về phía sau thẳng góc với chúng tôi gác , khi chúng khiêng tạt ngang thì bị chúng tôi phát hiện bắn đuổi theo và chúng chạy mất tăm . Anh em tôi được bữa cười hể hả mừng vui trước kết quả đạt được .


Sau vụ anh em tôi bắn thằng lính Pốt gác 2 ngày đêm hôm đó khoảng trên 3h sáng tôi mới giao ca gác cho thằng em Vĩnh phú kia khoảng 30 phút , tôi chạy về lán gần đó nằm ngủ , khi bắt đầu tối cần phải gác thì B3 chia làm 3 tổ , mỗi tổ 2 người dải dọc theo bờ ruộng cao có hố chiến đấu cá nhân mà gác , bởi vậy người ngủ sẽ chạy về cái lán che tạm bằng lá cây mà ngủ , thường thì anh em ngủ lại luôn cạnh hố chiến đấu , giữa trời đất bao la đầy những vì sao sáng thấy thoáng mát hơn dễ ngủ hơn , với lính chuyện ngụ thì rất đơn giản gọn nhẹ , chỉ cần có vài chục phút với cái chỗ có thể ngả được cái lưng là không quá 30 giây đã viễn du về nơi bồng lai tiên cảnh ngay . Đúng là dễ tính như lính cái gì cũng được cái gì cũng xong .
 Đêm hôm đó 2 ca gác trước của tôi không hề thấy có động tĩnh gì , bên ngoài trảng trống yên lặng không có một tiếng động nhỏ , tầm quan sát trong đêm cũng phải thấy rõ được ở khoảng cách 30m , sau khi giao ca xong tôi về chỗ ngủ trong cái lán , lúc này yên tâm rồi tôi có thể ngủ đến sáng và muốn ngủ đến bao giờ dậy cũng được điều quan trọng là có ngủ nổi với cái nắng nóng như thiêu đốt này hay không , thằng em nhận ca gác rồi vào vị trí , cái hố gác của chúng tôi là cái hố ngay gần khóm thốt nốt nhưng về bên trái , hố được ngụy trang rất cẩn thận , từng lớp cỏ được đào từ nơi khác mang về úp lên trên , người ngồi gác nếu so với trảng bên ngoài thì chỉ thò mỗi cái trán của mình lên trên mặt bờ ruộng cao này , nếu trong tư thế chiến đấu thì phải nói là tương đối bảo đảm an toàn gần như cả phần thân người chìm trong lòng đất , đội hình B3 được chia làm 3 tổ gác trong đêm thì nhóm của tôi nằm chính giữa bởi vậy chúng tôi hay chạy về cái lán mà ngủ là vì vậy .
 Bỗng đoàng đoàng , rồi một tràng dài đạn AK từ hố chiến đấu của thằng em Vĩnh phú nổ chúa chát ngay bên tai , tôi giật mình sau tiếng nổ đầu tiên phản xạ tự nhiên đã được rèn luyện quá kỹ là quơ tay vơ khẩu súng bất ly thân của mình luôn nằm bên cạnh và cũng rất nhanh an toàn súng đã được mở về nấc naphan , tôi lia ngay vào gốc thốt nốt mà khi nãy tôi mới kê đầu ngay sát đó nằm ngủ vài loạt , điều này đã được tôi tính toán từ trước rồi , đó là điểm địa vật duy nhất tại đây địch có thể lợi dụng mà mò vào còn ngoài kia toàn trảng trống cách xa 5 70m mới có ụ mối gốc cây , vừa bắn tôi vừa nhảy ra hố chiến đấu của mình , kinh nghiệm đã từng dạy bảo tôi từ trận 12.12.1978 và trận địch vào sát C bộ bắn bị thương anh Quân quản lý và y tá Lập của C2 nửa tháng trước , địch bí mật vào sát và đồng loạt nổ súng trong thế bất ngờ , nếu bộ phận nào lơ là hay bỏ gác thì coi như tiêu hết với chúng , cũng chỉ 3 bước chân tôi đã nhảy về được cái hố chiến đấu của tôi đã được phân công hợp đồng khi có địch , nhảy được vào hố là yên tâm lắm rồi , bên kia thằng em bắn hàng tràng dài , tôi quan sát sang hướng nó chỉ thấy téo lửa đầu nòng từ vị trí của nó còn chẳng nhìn thấy gì , nó bị che lấp bởi cái lán và những gốc cây . Bên ngoài địch rê hàng tràng trung liên vào chốt chúng cũng nhè ngay hố chiến đấu có thằng em VP bắn dìm đầu , các B trong C cũng giật mình nổ súng , địch bắn vào từ 2 hướng trước mặt của C2 , cối 60 và cối 82 của địch bên ngoài cũng giã vào chốt , bên C1 và C3 cũng thấy nổ súng , bên C5 và bộ phận trực thuộc gác phía sau D bộ cũng thấy bắn ra bắn vào loạn tùng bậy cả , tiếng 12,8ly của C5 bắn mạnh bên hướng đó , bên C3 thấy điểm hỏa 2 phát DKZ75ly , hướng C1 ngay cạnh B3 thì chỉ thấy tiếng trung liên hoặc AK , ở đây không mấy động tĩnh , cả D7 chúng tôi đâu đâu cũng thấy tiếng nổ , xen lẫn tiếng đạn nhọn là hỏa lực B cối tép của các C tiếng đề pa đầu nòng liên tiếp , đạn cối Mỹ được xe chuyển xuống chất đầy quanh hố cối lính cối có thể bắn thoải mái xong đạn Mỹ cũng rất kém , có lẽ do để lâu nên quá hạn sử dụng , bắn 10 quả may ra nó nổ 5 6 quả mặc dù anh em cối trước khi bắn đã không quên giật cái dây trên đầu quả đạn , đúng là đồ rách việc chẳng như đạn cối của ta , cứ chỉnh tầm hướng súng xong là thả , đã thả là nổ và đã nổ thì không thể xịt được nữa còn có chết thằng Pốt nào thì chưa biết và nếu muốn biết chính xác có lẽ phải xuống dở sổ cái của Diêm Vương ra xem may ra mới biết thằng lính Pốt nào đã bị hạ bằng đạn cối . Địch cũng bắn vào chốt ta nhưng mức độ yếu ớt hơn , mấy ngày nay chúng cũng ít gây sự với chúng ta và ta thì cũng chẳng cố tình kà khịa chúng , cả 2 bên đang có những ý đồ riêng của mình chứ không thể có chuyện dĩ hòa vi quý để cùng chung sống trong hòa bình được , nói tóm lại là anh nào hở ra là anh kia chơi ngay và cả 2 đều hiểu như vậy nên cũng gầm gừ nhau vậy thôi .
 Lúc này tôi quan sát phía trước mặt , chẳng thấy gì cả , không như lần những lần trước chúng lố nhố bên ngoài , cũng lạ . Sau một hồi bắn qua bắn về trong bắn ra ngoài bắn vào rồi cũng im dần tiếng súng , tôi thắc mắc trong bụng , quái thằng ôn con bắn gì mà bắn khiếp thế hay nó ngồi gác ngủ gật giật mình bóp cò súng bắn toán loạn đây , từ khi nó gác và phát hiện ra cái vật lúc sáng lúc tối trưa hôm trước thì tôi thấy tin thằng này , nó là đứa rất có ý thức canh gác và tinh thần cảnh giác đâu có thể vô lý như vậy được , vừa hay anh Trinh lom khom chạy về từ điểm gác bên hướng C1 , anh thì thầm hỏi tôi :
- Có chuyện gì không sao bắn khiếp thế ?
- Em không biết mới đổi gác được một lúc , đang ngủ thấy nó bắn khiếp quá nên em cũng bắn ra để giữ hướng này , để em bò qua xem anh giữ hố này nhé .
 Tôi chạy lại chỗ thằng em VP xem sao , nó vẫn ngồi đó thỉnh thoảng nhô cao đầu lên ngó ra ngoài , tôi hỏi nó :
- Chuyện gì thế ? có thấy địch không ?
- Có anh ạ , nó nằm ngoài kia .
 Mồm nói tay nó chỉ ra ngoài bờ ruộng cao , tôi nhìn ra ngay sát hố chiến đấu một vật gì đen thui ngay bên ngoài , khoảng cách không quá 2m , lúc này trời vẫn còn tối nên nhìn ra không rõ chỉ thấy cái khoảng đen nằm ngay ngoài , ca gác trước của tôi và cả mấy ngày nay làm gì có cái đống đen đen nằm đó , tự nhiên bây giờ có . Nó nói :
- Em đang gác hướng trước mặt bất ngờ thấy bóng người đen thui to đùng hiện ra bên ngoài tiến từ bụi thốt nốt chỗ anh nằm nhưng bên ngoài bờ ruộng nó nhẹ nhàng tiến về phía em , em giật mình hoảng quá khi bất ngờ nó xuất hiện nên bắn nó gục ngay bên ngoài bờ ruộng .
 Nghe xong tôi cũng hết hồn , thằng lính Pốt này đã bò vào thẳng hướng bụi thốt nốt chỗ cái lán che tạm sau khóm cây , khi vào đến nơi nếu nó rẽ cây đi thẳng thì nó sẽ dẫm phải tôi đang ngủ ở đó , khoảng cách trong ngoài giữa tôi và nó khi đó không quá 3m và tôi thì đang ngủ , vô phúc cho nó là nó rẽ sang hướng hố gác của thằng em VP nên bị thằng em tiễn luôn về nơi cuối Trời . Thằng lính Pốt này to cao mặc nguyên bộ đồ đen thui , nó là trinh sát của lính Pốt , nó mò vào nắm tình hình và nó ở lại luôn mãi mãi không thể ra nổi nữa . Vũ khí thu được 1 khẩu AK báng gập của TQ mới ting , cái báng phụ và ốp che tay vàng rộm màu vecny , nước thép bóng màu nòng súng , trên đầu nòng súng nó buộc chỉ ngũ sắc với giẻ màu dâydf đầu nòng , nó là lá bùa của lính Pốt , chúng nó tưởng rằng có bùa thì muốn làm gì thì làm không sợ chết nên liều mạng đến thế sao ? Dám hiên ngang bước vào mũi súng của lính VN với lá bùa trên đầu nòng súng là thứ hộ mệnh cho mạng sống của nó . Có lẽ thằng này chết bởi cuồng tín , trên người nó có cái võng dù đen mới nguyên được gấp lại bó cứng như khúc giò lụa buộc ngang hông , xong cáivongx đã dính 1 viên đạn và khi chúng tôi giở cái võng ra thì không thể dùng được nữa , những vết thủng lỗ chỗ chi chít nhằng nhịt , lính B3 dùng chính cái võng của nó làm cái quan tài khiêng nó lại phía sau mang ra xa vứt chứ nếu để nó nằm đây ai chịu cho nổi , anh Trinh bảo :
- Lôi nó ra ngoài vài chục mét để đó chờ thằng khác mò vào lấy xác bắn tiếp .
 Thế là tranh thủ lúc trời chưa sáng hẳn anh em B3 lôi cái xác ra xa khoảng 20m nằm chơ vơ giữa trảng , những đồ lặt vặt khác của địch không ai thèm nhặt , có con dao díp với nhiều tính năng tác dụng thằng em VP xí phần rồi , đôi dép cao su to xù xấu xí thằng Tính vịt lột lấy thay đôi dép của nó xong nó to quá thằng Tính đi dưới chân như cái thuyền nên cũng vứt bỏ không thèm dùng .
 Trời sáng dần bắt đầu 1 ngày mới , tôi về C bộ vệ sinh cá nhân ăn sáng rồi làm một giấc thật sâu thật thoải mái .

Khoảng 10h trưa tôi tỉnh giấc , ánh nắng mặt trời lên cao xiên vào cái lán C bộ trên con đập chắn nước , cái hố nằm sâu xuống đất đến 30cm nên kín gió khiến không khí càng theo oi bức khó chịu , toàn trận địa vẫn im lặng như tờ , không một tiếng động không một ngọn gió . Lúc khoảng 8h sáng tôi nghe tiếng anh Tập nói với thằng Việt :
- Gọi thằng H dậy , sao ngủ đến tận giờ này , lính tráng mà ngủ như vậy địch nó vào tận nơi nó kề súng vào cổ lúc nào không biết .
 Xong tôi nghe tiếng anh Hồng nói :
- Kệ cho nó ngủ , bắt nó dậy sớm làm gì , cả đêm qua nó có được ngủ đâu , lính chiến mà ông cứ làm như trong doanh trại không bằng ấy , kệ chúng nó , lúc nào nghỉ ngơi được là để cho chúng nó nghỉ cho có sức , biết đâu ngày mai sẽ là những nhiệm vụ gì và vất vả gian khổ đến không thể có thời gian nghỉ ngơi , con người chứ có phải cái máy đâu .
 Nghe tiếng ông anh của tôi bênh tôi nên tôi yên tâm ngủ tiếp , anh ấy nói đúng quá ấy chứ , không tranh thủ nghỉ ngơi thì sức quái đâu ra mà đánh nhau , đến voi cũng có lúc phải gục chứ đừng nói đến sức người , anh Tập cũng là người quý mến tôi nhưng anh ấy muốn rèn dũa chúng tôi theo cách khác , phải chấp hành kỷ luật sinh hoạt nghiêm trong mọi điều kiện , đúng tác phong chính quy trật tự kỷ cương rõ ràng , còn anh Hồng thì suy nghĩ trái ngược hẳn đặt nhiệm vụ và trách nhiệm người lính cao hơn tất cả , gì cũng được miễn là hoàn thành nhiệm vụ , vài ba cái vụ sinh hoạt lẻ tẻ cho qua hết . Cả 2 anh đều đúng cả xong có lẽ lính thì khoái quan điểm của anh Hồng hơn , nói như vậy cũng không có nghĩa lính không thích anh Tập .
 Tỉnh dậy rồi nhưng tôi không dậy ngay cứ nằm thêm chút nữa suy nghĩ miên man , lo lắng chuyện gia đình ngoài HN khi quân TQ đánh đến cầu Long biên không biết bố mẹ gia đình họ hàng bà con nhà tôi xơ tán chạy loạn về đâu ? Cuộc sống ra sao ? Bao giờ chấm dứt cuộc chiến ai sẽ còn và ai sẽ mất ? Mọi người sẽ được gì mất gì ở cuộc chiến tranh này ? Mẹ cha cái thằng Pôn Pốt và thằng Tàu khựa tại sao nó gây ra chiến tranh với chúng ta làm gì để giờ đây những thanh niên và mọi gia đình trên đất nước của chúng ta lại phải lao vào cuộc chiến tranh mới , nhân dân ta , đất nước ta có mấy chục năm chiến tranh liên miên nên chán ghét chiến tranh lắm rồi giờ đây chỉ mong được sống hòa bình yên thân xây dựng lại đất nước , ước muốn giản dị như vậy mà cũng không xong chúng vẫn thích gây chuyện chiến tranh đau thương tang tóc trên đất nước chúng ta là thế nào nhỉ ?
 Nghĩ mãi rồi tôi cũng chẳng thể tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đó , chuyện chính trị ở tầm vĩ mô cái đầu nhỏ bé của tôi khi đó làm sao hiểu cho hết , thôi thì đụng trận nện nhau thật lực là được rồi còn nó muốn tới đâu thì tới muốn ra sao thì ra , thằng Pốt chứ đến bố thằng Pốt mà bố láo thì cũng nện cũng đánh sợ quái gì chúng nó .
 Sau bữa cơm trưa vội vàng , anh em trong đơn vị đang đóng chốt lặng lẽ tìm chỗ nghỉ ngơi tránh nắng bỗng có tiếng cối 60ly đề pa từ hướng địch , duy nhất 1 quả không hơn , không có tiếng súng đạn nhọn bắn phụ họa hay bất kể động thái gì khác , cũng chỉ vài giây sau 1 tiếng nổ bên hướng B3 , thật không may quả đạn cối mồ côi vu vơ đó rơi trúng cái lán che tạm bằng lá thốt nốt của B3 rồi tiếng gọi thất thanh y tá đâu từ hướng trận địa , không may khi đó thằng Diễm y tá vừa mang nồi chậu quân nhu xuống anh nuôi trả và nhân tiện tắm rửa luôn bên cái hồ nước nhỏ trên D bộ , nghe thấy vậy là tôi biết rồi , vơ nhanh cái túi cứu thương đựng bông băng thuốc men của thằng Diễm tôi co chân chạy về hướng B3 không quên khoác cái bao xe lên ngực và cầm theo khẩu AKM của tôi , với tôi khẩu AKM luôn theo tôi mọi lúc mọi nơi không bao giờ rời xa , tôi xuống đến B3 thì trời ơi thằng em VP của tôi bị thương be bét trên người , trưa nay vừa ăn cơm xong nó chui vào lán nằm ngủ cho thằng khác gác ca của nó , nó nằm ngửa gác chân chữ ngũ xỉa răng thì quả đạn cối 60 chết tiệt kia của địch bắn trúng mái lán , mảnh chụp xuống và nó lĩnh chọn , phần bụng của nó là nặng nhất một lỗ toang hoác máu chảy đầm đìa cơm nó vừa ăn xong chưa kịp tiêu hóa phòi ra từ vết thương trộn lẫn cùng máu của nó , tôi tháo vội túi cứu thương lấy băng cá nhân ra , phải tháo tới 5 cuộn băng TQ ấn vào bụng nó cho máu không tháo ra cái bụng nó mới đầy , sau đó tôi cùng thằng Hào bê mông của nó lên để luồn cuộn băng , băng lại vết thương dưới phần bụng , ai đó đứng ngoài luôn tay xé những cuộn băng đưa cho tôi , băng xong phần bụng đến tay chân ngực mặt đầu cho nó , trong lúc chúng tôi băng cho nó thì chỉ nghe vài tiếng rên khẽ từ cổ họng của nó , chắc nó đau lắm nhưng đã mê man từ bao giờ rồi , tôi băng cho nó hết đúng cái túi băng cứu thương của thằng Diễm 36 cuộn băng , cả đời lính chiến của tôi chưa bao giờ tôi thấy ai bị thương nặng như nó , thương nó quá , một thằng em ngoan ngoãn mẫn cán rất thông minh và sống có trách nhiệm với đồng đội vậy mà chính nó lại gặp phải điều không may nhất . Thương lắm .
 Vận tải của D xuống ngay cáng nó về tuyến sau , họ đi lên theo hướng C1 và tôi cũng bám theo về bằng hướng đó , trước đó tôi vừa tiêm cho nó 1 mũi giảm đau , khi về ngang với C bộ C2 thì anh Tập chạy tắt qua cái trảng giữa 2 C hỏi tôi :
- Nó còn sống không ?
- Còn sống anh ạ , em vừa thấy nó ngáp cái thứ 2 xong .
 Anh Tập phì cười vì sự ngây thơ quá mức của tôi nên anh nói :
- Thôi thế là đi tong mất thằng em rồi , nó ngáp chết đến 2 cái mà mày bảo là nó còn sống được à .
 Ừ nhỉ ! lúc này tôi mới nhận ra sao mình ngu thế nhỉ , khi nãy khi anh em vẫn tải bắt đầu cáng nó đi vừa lên vai tôi thấy nó ngáp 1 cái , chạy được 1 đoạn tôi thấy nó ngáp cái thứ 2 , tôi đã mừng vì thấy nó ngáp được và biết rằng nó đang còn sống , ai ngờ đâu nó ngáp bởi phổi thiếu không khí , nó ngáp để giã biệt cuộc đời và tôi cũng thật ngây thơ đến cái việc sơ đẳng đó cũng không nhớ , trước đây vẫn nghe mọi người nói đến người ngáp trước khi chết vậy mà quên .
 Vận tải mang thằng em VP về đến D bộ thì nó hy sinh , anh em làm vệ sinh thay quần áo mới bó buộc cho nó cẩn thận để trong lùm cây dâm mát nhất , không hương khói không người thân không 1 giọt nước mắt , nó ra đi trong tức tưởi chỉ có tôi đến tiễn đưa nó , chẳng làm được gì hơn là đứng lặng cúi đầu bên cạnh nhìn tiễn đưa nó trở về với cát bụi .
 Chiến tranh là dã man là tàn bạo ngoài sức tưởng tượng của con người đã cướp đi cuộc sống của biết bao thanh niên VN chúng ta thời đại đó và thằng em Vĩnh Phú của tôi cũng là 1 người trong số đó .
 Tất cả chúng tôi khi đó thèm được sống trong BÌNH YÊN .

2 3 ngày sau chúng tôi có lệnh chuẩn bị rời khỏi vị trí Lovea, mọi công tác chuẩn bị cho cuộc luồn sâu rời khỏi nơi này đã được tính toán kỹ , chuyến xe ô tô cuối cùng đã chuyển đạn dược và lương thực vào chốt từ mấy ngày trước , ngày khởi hành đã được ấn định , duy nhất 1 điều ngoài kế hoạch phương án định sẵn là chuyện thằng em liệt sỹ VP của tôi , trên D quyết định cắt cử 1 nhóm nhỏ gần chục người và 4 anh em lính vận tải của D cáng bộ đưa thằng em về tuyến sau trước một ngày , nhóm này giao cho anh Lạnh B trưởng thông tin của D7 lính HP 1975 chỉ huy , khi đi có mang theo máy PRC25 để còn liên lạc về báo cáo tình hình nhiệm vụ cho D biết trên từng chặng đường , khoảng 5h chiều hôm trước anh em vận tải đã chuẩn bị xong , súng đạn bảo vệ cho chuyển công tác chính sách thương binh tử sỹ , 1 anh lính vận tải quê Thái bình lính 1976 người nhỏ bé gày gày xương xương nhưng rất nhiệt tình trong công tác , tôi để ý anh này vì trận lấy tử sỹ C21 thấy anh ấy rất năng nổ rồi tử sỹ C2 khi tôi vác từ hố chiến đấu bên ngoài vào anh ấy chạy ra giúp tôi mang tử sỹ về D , hôm nay lại thấy mặt anh ấy tại đây , anh vác cái cáng bằng thanh tre chắc có cái võng dù quấn quanh đến bụi cây để thằng em VP nằm đó từ sớm , trước ngực cái bao xe đầy đạn và khẩu AK treo toòng teeng trước ngực , ngồi bên cạnh tử sỹ anh bẻ một cành lá phe phẩy đuổi ruồi bu quanh thân thể thằng em VP được bọc trong tấm nylon đi mưa . Một người lính có tâm với đồng đội mới làm được việc đó , với tình yêu thương đồng đội hết lòng và không phải ai cũng làm được như vậy , tấm lòng của người lính vận tải cũng bao la như tình mẹ vậy , tôi đã được nghe anh em khác kể lại chuyện giữa năm 1978 khi anh này đi lấy xác tử sỹ đã thối rữa vì ngâm trong nước nhiều ngày , anh ấy phải lấy dầu con hổ xoa đầy tay đến tận nách để làm việc , rất nhiệt tình và cũng rất tự giác với tình yêu thương đồng đội bao la và sau này anh ấy là B trưởng vận tải D7 , anh ấy xứng đáng với chức vụ đó và là người lính vận tải đáng tin cậy trước mọi nhiệm vụ được giao .
 Vẫn lại đỗ xanh với đường kính trắng , lính D7 chúng tôi ngán ngẩm cái của này lắm rồi , cũng như thịt bò vậy , mãi tới nhiều năm sau mỗi lần thấy chè đỗ xanh và thịt bò là tôi ngắc ngắc nuốt không vào nữa , sợ mãi .  Đạn dược được chuẩn bị 3 cơ số gạo 2 cơ số , số còn lại phải xả bớt trước khi hành quân rời khỏi nơi đây , bên A cối 60ly và cối 82ly của C5 là thừa nhiều nhất , tôi nghe anh Phúc lỳ báo cáo với anh Hồng là cối hiện có gần 400 quả cối Mỹ trong khi đó mang theo tối đa được 7 80 quả , vậy thì 300 quả đạn thừa kia phải giải quyết trong 1 ngày cho hết , bên đại liên cũng thừa vài thùng , các C khác trong D7 cũng vậy thế là quân ta được ngày áp chế địch thoải mái , khẩu cối 60ly nằm giữa đường về anh nuôi bởi vậy ai đi qua ngứa tay cũng thả vài quả cối anh Phúc đã lấy tầm hướng sẵn rồi chỉ việc thả nếu muốn bắn qua vị trí khác thì quay hướng lệch độ nửa vòng , tôi là thằng khoái nhất , lúc nào buồn tay là ra bắn vài quả chơi xong đạn cối Mỹ để lâu bắn ít nổ hơn , bắn 10 quả may nổ được 6 7 quả nhưng cũng làm địch bên ngoài phải cúi đầu xuống làm sao mà nó biết quả nào sẽ nổ và quả nào xịt , ít nhất cũng làm chúng khiếp vía , Cả D7 đâu đâu cũng thấy tiếng cối và đại liên , những thằng lính bộ binh mang súng B thừa đạn cũng bùng bình cho đỡ buồn .
 Chiều hôm đó tôi cùng anh Hồng đi lên D bộ nhận kế hoạch cho ngày tác chiến luồn sâu sắp tới , trên đường về D anh Hồng nét mặt đăm chiêu nói với tôi :
- Sắp tới có đợt chọn đi học SQLQ2 tại Long Thành mỗi C có 1 thằng , đi học khoảng 1 năm rồi trở về đơn vị cũ hay mày đi học SQ đi , trong lúc này chiến sự căng thẳng tránh xa được chiến trường lúc nào tốt lúc bấy giờ , QD cũng cần nhiều SQ chỉ huy người như mày nên đi học để có thêm kiến thức sau này về phục vụ đơn vị lâu dài .
 Trời ơi ! Hôm bên ngã tư đường tàu tôi đẩy ông anh xuống sông nên hôm nay ông anh lại định kéo tôi xuống theo đây , được đi học SQ lúc này thì khoái lắm rồi đỡ phải đi đánh nhau và đánh nhau thì chẳng ai biết chắc được rằng mình sẽ còn hay mất nhưng cái khổ của người SQ khi đó là sẽ suốt đời khoác áo lính và lính thì trận mạc liên miên mặc dù khi đó ta đã phát lệnh tổng động viên và khi đã tổng động viên thì lính sẽ đi mút chỉ chẳng biết bao giờ sẽ được về , xong khi ngớt chiến tranh lính sẽ được trở về , ít nhất cũng còn có cái để hy vọng trở về sống bên những người thân yêu được làm những gì mình muốn mình thích , còn đã là SQ thì coi như bộ quân phục khoác lên mình cho đến hết đời , sống áo lính và khi chết đi chắc cũng chỉ mặc áo lính , có thể ai đó thích nhưng cá nhân tôi không thích , điều mà tôi muốn là làm hết làm tròn nghĩa vụ của một người công dân đối với Tổ quốc rồi trở về tiếp tục học hành hoặc làm người công nhân nghề gì đó mà tôi thấy yêu nghề , đôi khi ngồi gác đêm nghĩ vẩn vơ tôi đã ân hận chuyện đua theo chúng bạn bỏ học , xưa kia bố mẹ nói không nghe giờ đây khi các bạn cùng lớp đang ngồi trên giảng đường còn bản thân tôi thì cầm súng đối mặt với những trận đánh với quân thù , vẫn biết là Vinh quang là tự hào của người lính bảo vệ Tổ quốc nhưng vẫn thấy mình dại , một cái dại khó sửa của tuổi trẻ và tôi phải sửa cái sai lầm đó với nhiều năm sau . Tôi thành thật trình bày rõ quan điểm của mình với anh Hồng :
- Anh à ! Em không muốn là SQ , nguyện vọng của em là được trở về sống bên bố mẹ và các em khi hết chiến tranh , em không thích suốt đời phải khoác áo lính em chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của bản thân đối với Tổ quốc rồi cho em về , em là con lớn trong gia đình em có nhiều trách nhiệm của 1 người con phải lo toan , anh cho người khác đi học SQLQ2 đi , hơn nữa trong lúc này em không muốn anh em mình xa nhau .
- Ừ thì mày đi học tao ở lại cũng phải tìm thằng khác thay thế mày vắng mày tao cũng khó khăn lắm đây , nhìn đi nhìn lại trong C mình không thằng nào làm LL bằng mày nhưng cũng là điều kiện tốt cho mày phát triển , nếu mày không thích thì thôi để tao chọn thằng khác , tao cũng suy nghĩ mấy ngày rồi nhưng hôm nay mới nói cho mày biết .
  Lên đến D bộ anh Hồng vào họp trong ban chỉ huy D còn tôi sang anh nuôi chơi nhân tiện xe thằng Lộc ốm đau ra sao , mấy ngày nay nghe nói nó mệt mỏi chuyện cơm nước của bộ phận C bộ và A cối anh Khúc văn Hồi quản lý C2 phải đứng ra lo , anh này trước cũng là anh nuôi của đơn vị nhưng từ khi anh Quân quản lý bị thương đi viện thì anh Hồi tạm thời thay thế , thằng Lộc nằm trên võng mắt đỏ lừ người hâm hấp sốt , bình thường nó gày và cao lêu đêu tay chân nghều ngào nước da lúc nào cũng xanh ngắt tóc rụng lưa thưa nhìn qua ai cũng bảo nó có bệnh còn bệnh gì thì chỉ có Trời mới biết , khi lấy quân các ông cứ nhét cứ ấn bất kể thằng nào có thể để đủ chỉ tiêu quân số còn bản thân người lính sức khỏe thật sự ra sao chẳng ai để ý , thằng Lộc là 1 trong số người như vậy , khi vào chiến trường mấy anh trên C bộ biết sức khỏe của nó nên không giao cho nó nhiệm vụ chiến đấu mà cho nó làm anh nuôi , nếu thời còn ở Nam Chóp việc của anh nuôi cũng sẽ đỡ vất vả gian khổ ác liệt hơn nhưng nay đơn vị ở thế đánh vận động , luồn sâu truy quét thì lại là chuyện khác , thằng anh nuôi vất vả kinh khủng , ba lô mang nặng trên lưng rồi còn thêm gánh trên vai nồi niêu xoong chảo , lúc nào cũng tất bật nhọ nhem nhọ nhỉu , khổ nhất là mùa mưa khi cái quần cái áo mặc trên người còn ướt như chuột lột vậy mà nó vẫn nấu được cơm cho anh em ăn , nó nhóm lửa kiểu gì không biết thế mới tài , tính cách thằng Lộc cũng dễ chịu , nó chịu nhịn lắm ai nói gì không phải với nó là nó chịu nhịn không cãi , đôi khi có cái vô lý với nó mà nó cũng nhịn được đã vài lần tôi tuyên bố thằng nào bắt nạt thằng Lộc là tao đập cho mấy cái báng súng đấy nhé , đừng thấy nó hiền lành là đòi cưỡi đầu cưỡi cổ nó . Liệu hồn . Từ đó không thấy thằng nào dám bắt nạt nó nữa , cũng nhờ tính cách hiền lành chịu nhịn sau này nó làm quản lý của C2 cho đến ngày về và khi cờ đến tay nó rồi thì nó luôn ưu tiên tôi hàng đầu cái gì nó cũng phần cho thằng H .. trước thừa rồi mới đến người khác , có đông anh em được thiên vị một chút thấy cũng khoái xong tôi cũng chẳng phải người tham cái gì đủ dùng thì thôi còn nhường anh em khác bởi anh em cũng như mình đâu có ai thừa cái gì bao giờ , khó khăn vật chất khi đó cũng là khó khăn chung của toàn quân đội chúng ta .
 Sáng hôm sau công tác chuẩn bị coi như xong tối đó có thể hành quân tác chiến luồn sâu được rồi , lúc này nhóm trinh sát của anh Mậu trên D là vất vả nhất , sau khi anh Hỗ về nhận chức C trưởng trinh sát C21 trên E tạm thời anh Mậu làm A trưởng trinh sát D7 và đây là lần thử thách đầu tiên của anh Mậu với cương vị A trưởng trinh sát , anh Mậu đã đi từ đêm qua và sáng nay về báo cáo tình hình , chúng tôi khi đó đã tìm được kẽ hở của địch để bí mật rời bỏ vị trí đó xong cũng còn phụ thuộc rất nhiều ở những yếu tố chỉ cần 1 chút sơ hở địch biết và đeo bám thì cực kỳ vất vả với chúng chưa nói đến những thương vong đáng tiếc , lúc này lính D7 đã có nhiều kinh nghiệm luồn sâu trong đêm tối rồi không còn bỡ ngỡ như thời kỳ đầu của chiến dịch .
 Theo sự phân công của D đại đội 2 vẫn đi đầu đội hình rồi C1 và C5 cùng D bộ , khóa đuôi là C3 , trong đội hình hành quân khi đó C2 được tăng cường khẩu DKZ75 ly của E và khẩu 12.8ly của C5 , điểm xuất phát bắt đầu từ hướng C5 , trong đội hình C2 cả 3 B bộ binh đi trước rút cuốn chiếu bắt đầu từ B3 và B1 rút sau cùng hỏa lực bám theo xen kẽ , yêu cầu lặng lẽ không để gây ra tiếng động hay bất kể chuyện gì , mọi thông tin về nhiệm vụ được truyền đạt tới từng chiến sỹ và ai cũng hiểu tình hình hiện tại mà thực hiện . Mọi giả thiết cũng được cấp trên lường trước nếu gặp địch lực lượng mạnh ta sẽ đánh cầm cự tìm đường khác đi , nếu nhỏ lẻ bỏ qua tránh bị cuốn vào trận đánh mới , nhiệm vụ của D7 lúc này là địa điểm mục tiêu phía trước phải đến cho đúng thời gian đã định .
 Kể từ đây chúng tôi những người lính phía dưới không còn biết được là sẽ đi đâu , mình đang ở đâu , trước mặt rừng sau lưng rừng và 2 bên cũng rừng với núi luôn , những con đập chắn nước hay những con lộ đất đỏ cũng chỉ thoảng qua trên đường hành quân , đêm tối và nhiệm vụ nặng nề trên vai những người lính không có thời gian để nghĩ đến chính bản thân mình nữa , điều có được khi đó là những trận đánh cùng càn quét liên miên hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác , hết địa danh không tên này tới địa danh không tên khác , cái mà chúng tôi biết chắc chắn là chúng tôi đang chiến đấu với lính Pôn Pốt trên cái đất K rộng lớn này .
 Khoảng 7h tối chúng tôi bắt đầu rút , tôi xuống báo cho B3 bắt đầu từng bộ phận lặng lẽ rời vị trí trong đêm tối đi về hướng C5 , từ giờ phút này trở đi d7 chúng tôi rời bỏ hẳn hướng núi Lovea này , nhìn lại quân số C2 chúng tôi tính từ ngày dừng lại ăn tết bên ngã tư đường tàu thì C2 chúng tôi còn lại chưa tới một nửa quân số , khoảng 30 người còn lại trong khi đó trước đây chúng tôi có gần 70 tay súng , mảnh đất và trái núi Lovea chết tiệt này đã lấy đi của chúng tôi gần 4 chục người và sau này nếu không ai nhắc đến thì thôi nhưng nếu nhắc lại ngày đó những người lính C2 chúng tôi đều căm hận mảnh đất này .
 Máu và sinh mạng những người lính C2 đã đổ xuống quá nhiều nơi đây .

Đội hình luồn sâu D7 chúng tôi lặng lẽ trong đêm tối rời khỏi vị trí chốt Lovea , C2 đi đầu cùng khẩu DKZ75ly và khẩu 12,8ly của C5 tiếp theo các bộ phận khác bám đuôi hàng 1 , bắt đầu xuất phát từ hướng C5 đi về hướng đông rồi vòng rộng tạt dần về hướng nam đi rất xa rồi vòng ngược lại hướng tây , trời tối đen chỉ có những bụi cây rậm rạp trước mặt im lìm , tiếng bước chân nặng nề dép cao su lạo xạo trên cát vàng dưới chân .
 Điều may mắn nhất của đội hình luồn sâu của chúng tôi khi đó là bí mật rời khỏi vị trí mà địch không hề hay biết , chỉ cần một sơ xuất nhỏ để địch biết và đeo bám tấn công trong khi chúng tôi hành quân là mệt với chúng rồi , công tác chuẩn bị và quán triệt tình hình nhiệm vụ và hoàn cảnh đơn vị mình khi đó là điều hết sức cần thiết và người lính phải tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh khi hành quân luồn sâu tránh được những cuộc đụng độ với địch không nên có lúc này .
 Đường thì bằng phẳng dễ đi nhưng lính chúng tôi mang vác nặng quá 3 cơ số đạn 2 cơ số gạo với quân tư trang xẻng bộ binh súng trên vai bước chân trên cát khiến lính D7 chúng tôi nhanh mệt , đi khoảng trên 1h đồng hồ mà mồ hôi đã thấm dần trên lưng áo mọi người , xong mọi người lính vẫn lầm lũi bước trong đêm , mục tiêu của chúng tôi là phía trước phải đến cho đúng thời gian và mục tiêu đó là cái gì ở đâu thì chúng tôi không được biết . Điều chắc chắn mà chúng tôi được biết là chúng tôi sẽ đánh nhau với lính Pốt và đang ở trên cái đất K này . Đơn giản thế thôi .
 Khẩu DKZ75ly đi ngay sau đội hình B3 số anh em hỏa lực này là mang vác nặng nhất , nòng pháo được 2 người gánh , người vác thẳng vào nòng pháo người đi sau phải dùng cái gậy gỗ thọc vào buồng nòng pháo mà gánh trên vai , 2 người này trên lưng vẫn mang ba lô gạo và tư trang cá nhân của mình , lính thì mỗi người 2 quả đạn cùng gạo nước tư trang họ hành quân rất vất vả , B trưởng DKZ luôn phải bám thúc đẩy động viên anh em , lúc đi phía trước lúc lùi lại phía sau , 1 thằng em có lẽ lính tân binh mới được bổ xung về đơn vị ít ngày nên kinh nghiệm hành quân tác chiến chưa nhiều khiến B trưởng luôn phải bám thúc đẩy sợ nó tụt lại phía sau , không dám nói to chỉ thì thầm hỏi nhỏ :
- Sao đi chậm thế , đi nhanh lên , không được uống nước nhiều chỉ ngậm cho ướt miệng thôi , mày mang những cái gì mà nặng thế ?
- Dạ ! 2 quả đạn với gạo và tư trang cá nhân của em thêm cái xẻng to thôi anh ạ .
- Đưa xẻng đây tao mang cho , đỡ sốt chưa ?
- Em vẫn còn đang sốt .
 Nó trả lời B trưởng của nó như vậy , nghĩ thương thằng em thế nào B trưởng của nó nói :
- Thôi mày ném bớt 1 quả đạn đi cho nhẹ .
 Thế là anh em nó hì hục tháo quả đạn DKZ trong cái ống sắt bảo quản buộc ngang ba lô của nó vứt vào bụi rậm xong B trưởng của nó là người có kinh nghiệm vứt đạn lại hay sao mà bắt nó phải tháo rời đạn và vỏ vứt đi mỗi chỗ mỗi thứ , anh em họ dừng lại làm gì đó còn tôi thì không thể dừng lại với họ làm gì . Đây là lần đầu tiên và cũng duy nhất 1 lần tôi thấy lính mình vứt bỏ đạn lại trên đường hành quân
 Thì ra thằng này đang ốm , nó đã sốt như thằng Lộc anh nuôi bên C2 tôi , ốm đau đúng lúc đơn vị hành quân tác chiến thế này thì quả là cực hình , ngay người khỏe còn thấy vất vả huống hồ người đang ốm , bất chợt tôi nhớ đến thằng Lộc anh nuôi nó đang đi cuối đội hình C2 từ trưa nay tôi không gặp nó chẳng biết nó đang xoay sở với chuyến hành quân này ra sao nên tôi dừng lại chờ nó đi lên , cái dáng nó cao gày lều nghều với cái đòn gánh nồi niêu trên vai bước thấp bước cao đi tới :
- Lộc à , mày đỡ sốt chưa ?
- Cũng đỡ rồi
- Cố gắng lên có nặng không ?
- Thì cũng phải cố thôi chẳng cố chẳng được
 Nó ngang ngang phều phào trong đêm tối trả lời tôi , nó đỡ sốt nhưng người vẫn còn mệt mỏi lắm , hoàn cảnh đơn vị như vậy không có chỗ cho người lính ốm đau tụt lại phía sau , chỉ có phía trước và bước tới .
 Khoảng gần 9h tối chúng tôi đến ngang 1 cái phum lớn trên con lộ đất đỏ , hai bên đường dọc theo là những dãy nhà lá thốt nốt thẳng hàng thấp lè tè , một cái phum kiểu công xã , bên ngoài là rừng cây với khoảng trống phía sau những dãy nhà , tiếng chó sủa râm ran , đội hình tạm thời dừng lại chờ trinh sát nắm tình hình đã , chỉ 5 phút sau anh Mậu quay lại bàn bạc điều gì đó với anh Hồng và anh Thành heo tác chiến của D sau đó họ quyết định đi tiếp và tiến thẳng trên con lộ đất đỏ đó đi vào giữa phum , chúng tôi đi trên đường đó rầm rập , đoàn quân nối đuôi nhau dảo bước trên đường , trong 2 dãy nhà một vài người phụ nữ K mở của ra hỏi bâng quơ bằng tiếng K nhưng lính chúng tôi không ai trả lời , hình như họ hiểu đội quân này không phải là con em của họ mà là người của phía bên kia nên họ lẩn ngay sau những cánh cửa im thin thít , có mỗi lũ cho thì sủa dai nhăng nhẳng nếu bình thường thì lính chúng tôi cho nó vài viên rồi nhưng trong đội hình luồn sâu này mặc kệ nó sủa còn chúng tôi thì đi chẳng để ý quan tâm làm gì . Đi khoảng 4km nữa chúng tôi tới 1 cái phum cũ nhỏ hơn 2 bên đường , lùm tre rậm trong vườn nhà với những cây to có lẽ là cây xoài , trên nhà sàn bên đường có nhà vẫn le lói ánh đèn , 1 người đàn ông có lẽ lớn tuổi bước từ trên xuống ra đường đứng ngó nhìn chúng tôi , không hỏi không nói lặng lẽ bỏ đi vào nhà ông ta không tỏ thái độ gì với đội quân Giải phóng này , không mừng vui vì được GP và cũng chẳng buồn , ông ta bình thản coi như đó là điều tất yếu phải xảy ra , phải chăng những người dân K thế hệ này họ quá quen với chiến tranh nên họ không còn thấy sợ khi những người lính phía bên kia đang hành quân qua ngang nhà họ , sống dưới chế độ công xã của Pôn Pốt sớm muộn họ cũng bị hành hạ tới chết , quân Tình nguyện VN đến đây dù biết họ sẽ được sống nhưng ít nhiều lòng tự hào dân tộc cũng khiến họ không vui , điều nữa trong mỗi gia đình người dân K thế nào cũng có con em của họ đứng trong hàng ngũ lính Pốt vậy thì những người lính chúng tôi đến đây đánh và tiêu diệt con em của họ lại càng khiến họ không muốn . Khi đó ý thức của người dân K họ chưa hiểu được sự chính nghĩa của đội quân này bởi vậy bên ngoài họ sợ hay họ lo lắng nhưng bên trong lòng họ âm thầm chống đối nhất là những người có tư tưởng Dân tộc cao .
 Qua khỏi cái phum này chúng tôi đến 1 cái đập chắn nước lớn , nó cao và to như con đê sông Hồng quê tôi vậy , bên hồ nước rộng bên phum sóc cây cối um tùm , con đập này dài lắm có lẽ phải đi đến 5km thì hết hồ nước bên phải đội hình , chúng tôi rẽ xuống hướng mép hồ rồi đi tiếp , từ đây những người lính chúng tôi lạc phương hướng tất cả là do trinh sát và tác chiến cùng C trưởng dẫn dắt chúng tôi chẳng thể biết được mình đang ở đâu nữa , đi và đi , vác nặng không thể nhẹ hơn được nữa và đoạn đường phía trước còn xa lắm .
 Mấy hôm sau chúng tôi mới được biết cái đêm chúng tôi rời bỏ hướng Lovea là đêm mà F9 cùng E 141 của F7 cũng bắt đầu ép sát Âm leeng chuẩn bị đánh vào cứ điểm kháng chiến lâu dài của Pôn Pốt trên dãy núi Uran và đơn vị tôi sẽ hành quân đến bọc lót phía sau cho đơn vị bạn , lực lượng E 209 sẽ là dự bị khi mặt trận phía trước quá căng thẳng , khi đó với sự nhận định của BTL mặt trận Âm leeng là cứ điểm nóng nhất , địch đã lớn tiếng trên đài BBC tuyên bố mất Pnom Penh 1 chúng có Pnom Penh 2 , một tuyên bố láo xược đầy thách thức những người lính Tình nguyện VN tiếp tục những trận đánh một mất một còn ở hướng Tây nam K mũi QD4 và đương nhiên chúng ta chấp nhận một cuộc chiến tranh ở cả 2 đầu đất nước thì một trận đánh ở Âm leeng này là điều chắc chắn sẽ xảy ra , hơn nửa lực lượng lính QD4 dồn về đây với quyết tâm bứt nhổ cứ điểm này của địch .
 Đêm đó những người lính D7 E 209 chúng tôi gần như không nghỉ hành quân suốt đêm với súng đạn nặng vai lương thực trên lưng từng cán bộ chiến sỹ đủ để chiến đấu ở cường độ căng thẳng nửa tháng trời , cứ vài giờ hành quân được nghỉ 5 10 phút rồi lại vội vã lên đường , đêm hành quân vất vả và sao nó lâu quá vậy , thời gian chậm lại trên đường đi và bước chân chúng tôi cũng chậm theo , sức lực người lính cũng có hạn chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể của người lính bộ binh luồn sâu tác chiến để kịp đến mục tiêu đã định trong đêm hôm đó , chúng tôi qua nhiều con đường nhỏ nhiều trảng trống nhiều bờ mương nhiều hồ nước cạn với nhiều cánh rừng thưa , nhưng cành cây táo gai quật ngang mặt những bờ tre gai cào rách áo lính , mồ hôi đầm đìa và khối nặng trên lưng không làm nản lòng những người lính tình nguyện VN chúng tôi khi đó .
 Tinh thần quyết tâm vượt lên khó khăn vất vả đã giúp những người lính chúng tôi làm được tất cả hôm nay ngày mai và ngày mai nữa , luôn là nhiệm vụ với những khó khăn gian khổ buộc người lính phải vượt qua .

Đêm đó chúng tôi hành quân tới sáng không gặp bất kể sự bám đuổi hay tấn công ngăn chặn nào của địch , khi trời tang tảng sáng thì đến những khu vực mới , ở đây cây cối tốt tươi hơn , ruộng đồng sạch sẽ hơn không phải hoang phế như vùng Lovea , những phum những sóc có đẹp đẽ hơn nhà cửa tử tế khang trang hơn xong không một bóng người dân , họ đã bị Ăngka lùa đi theo trốn vào rừng khi chúng tôi chưa đến , chỉ còn lại những cây cối và đồng ruộng , xoài trên cành trĩu trịt nhưng non và chua không ăn được , me trên cây quả khô dần nâu sẫm chỉ cần động vào cái vỏ là nó vỡ vụn lòi ra cái thịt me bên trong cùng hạt và xơ , chua , ăn vài quả là ghê hết cả răng .
 Từ cánh đồng bên ngoài chúng tôi dàn đội hình tiến dần vào trong những phum trên đường đi xong nơi đây đâu đâu cũng vậy hoàn toàn là trống vắng , không gì cản bước chúng tôi .
  Sau một đêm luồn sâu vào lòng địch , trưa hôm đó chúng tôi dừng lại ăn cơm , anh nuôi đã chuẩn bị cho chúng tôi mỗi người mỗi nắm cơm và một nhúm nylon cá kho khô cùng thịt nhưng đại đội vẫn quyết định bỏ số cơm đó đi nấu cho anh em cơm mới cùng chút canh chua cho dễ ăn , cả đêm và sáng nay hành quân mang vác nặng những người lính chúng tôi mất nhiều mồ hôi nên cũng cần được bổ xung thêm nước trong bữa ăn cho cơ thể đỡ khô héo . Nhóm anh nuôi được chia về nấu cơm cho từng B nên chuyện nấu nướng anh em mỗi người mỗi tay chân nên cũng nhanh lắm chỉ sau 15 20 phút phát lệnh nghỉ ăn trưa là lính đỡ có thể ăn được bữa cơm nóng sốt rồi , trong lúc ăn cơm anh nuôi tranh thủ đặt nồi nước to cho anh em có nước đã đun sôi để uống , lúc nào lính có thể ăn chín uống sôi được thì làm còn trên đường hành quân thì nước gì lúc đó mà chẳng được , điều kiện và hoàn cảnh của lính có sao dùng vậy chẳng đòi hỏi được .
 Khoảng gần 1h chiều lệnh lại tiếp tục hành quân , lính vội vã thu dọn đồ lên đường , có thằng cũng tranh thủ làm được một giấc trên chiếc võng mắc tạm , với lính chúng tôi khi đó 3 phút hay 5 7 phút nếu ngủ được là phải ngủ , một giấc ngủ ngắn như vậy trên đường vào chiến dịch cũng đỡ lắm , sau giấc ngủ thường tỉnh táo hơn sức lực dẻo dai hơn và mức độ chịu đựng cũng cao hơn .
 Chúng tôi đi xiên qua những cánh rừng thưa , thân cây dầu khô khốc xù xì mốc trắng với lá to đầy lông trên những búp non , những bụi tre gai trên những con đường mòm toàn cát trắng , hành quân mãi đi miết không nghỉ lưng áo những người lính lấm tấm mồ hôi giữa cái nắng chiều xối xả , cực nhất là anh em hỏa lực 12,8ly và DKZ75ly , súng ống nặng cồng kềnh trên vai bước thấp bước cao đi siêu vẹo và có lẽ chỉ có thằng lính vác khẩu AK như tôi là sướng nhất .
 Khoảng 4h chiều chúng tôi gặp 1 con đường đất đỏ to , đội hình D7 đâm chính giữa 1 cái phum kiểu công xã mới nằm dọc theo con đường , cái phum công xã này chắc thuộc loại kiểu mẫu của chế độ Pôn Pốt , nhà sàn gỗ tốt trên lợp ngói đỏ tươi trước của mỗi ngôi nhà có 2 cây dừa non cao quá đầu người , một điều mà ở đâu cũng thấy cũng gặp ở mỗi phum kiểu mới là nó luôn được dựng lên thẳng tắp , trên những ngôi nhà sàn đó là lính Tình nguyện VN mình rất đông , trên đường xe cơ giới chạy ngược xuôi thỉnh thoảng chúng tôi thấy những chiếc xe kéo pháo hạng nặng chạy qua , con đường luôn bụi mù đỏ quạch, trong những gian nhà sàn đó đâu đâu cũng thấy lính mình , một đơn vị khác đang hành quân từ bên phải đội hình chúng tôi đi trên con đường đất đỏ đó , tới đây chúng tôi dừng lại chờ lệnh cấp trên lúc đó mới có điều kiện hỏi thăm giữa lính tráng với nhau :
- Đơn vị nào đấy các đồng chí ơi ?.
- Sư 9 QD4 đây , thế các đồng chí lính sư mấy ?
- Lính Sư 7 QD4 đây . Đây là đâu vậy các đồng chí ?
- Ôi lính sư 7 cũng đã vào đến đây rồi à ? Âm leeng , chúng ta vào đánh Âm leeng .
 Mấy thằng trong C2 chúng tôi trước đó đã kịp ném ba lô chạy qua bên kia đường vào những dãy nhà sàn rồi đứng dưới ngửa cổ lên hỏi anh em bên đó là đơn vị nào và hiện chúng ta đang ở đâu ? Chúng cũng chạy về bổ xung thêm tin tức mới thu thập được , số anh em bên đó cũng là những lữ đoàn trực thuộc của đội hình QD4 . Thì ra chúng tôi đang trên đường vào bọc lót phía sau đội hình cho F9 và E 141 của F7 vào đánh Âm leeng và đơn vị chúng tôi là lực lượng dự bị khi tấn công cứ điểm này mà cấp trên thấy cần thiết sẽ tung vào sau , một cứ điểm luôn gây chướng tai gai mắt của địch với những lời lẽ tuyên bố trên đài BBC hết sức thách thức , Âm leeng một cứ điểm không phải là kiên cố hay ghê ghớm gì mà đây là khu vực rừng thiêng nước độc với toàn rừng núi hiểm trở , Pôn Pốt đã trọn nơi đây làm căn cứ chiến đấu lâu dài và chuẩn bị tương đối đầy đủ từ trước về vũ khí khí tài cùng lương thực thực phẩm , những sư đoàn của địch sau khi bị cuộc tổng tấn công của lực lượng lính Tình nguyện VN và những đơn vị lính bác Hênh đầu năm 1979 chúng rút chạy co cụm về đây dưới sự chỉ huy của viên tướng Tà Mốc trong căn cứ này , Âm leeng là khởi điểm của dãy núi Uran chạy dài theo biên giới Tây nam K , bên sườn Tây dãy núi tiếp giáp với Thái lan và từ đó ra vịnh Thái lan cũng không còn bao xa , Pốt có thể tiếp nhận được vũ khí lương thực của đồng minh từ hướng này rồi luồn vào sâu đất K bởi vậy giải quyết Âm leeng là bước đầu tiên sau ngày giải phóng là điều cần thiết . Các đơn vị của QD4 đã áp sát Âm leeng sẵn sàng tham chiến , chúng tôi đã sẵn sàng đối đầu với những thách thức , từ đây vào tới ngã 3 Âm leeng còn khoảng trên dưới 30km thẳng theo con đường lộ đất đỏ này về bên phải đội hình D7 khi đó .
 D7 được lệnh chuyển hướng rẽ phải và ta có thể tạm thời suy luận là hướng tây bắc mà hành quân trong cái nắng chiều đã xế , đường cuộn bụi đỏ chúng tôi đi vào và cũng có những đơn vị đi ra ngược chiều lại , tiếng chào hỏi nhắn gửi đồng hương đâu đó cuối hàng quân C2 có ai gặp bạn bè cùng xã họ chào hỏi nhau vội vã trên đường hành quân , phía sau lưng chúng tôi một đoàn xe tăng cùng thiết giáp M113 tiến tới , tiếng xích băm trên mặt đường đất phằm phặm tiếng máy nổ đều đều chiếc tăng nặng nề nhưng chắc chắn nòng pháo hướng xa trên tháp pháo thò đầu lên là người lính với cái mũ binh chủng , bụi đường cuộn lên mù mịt đỏ quạch 2 bên đường , vậy đây là chiến dịch lớn với nhiều binh chủng cùng các lữ đoàn trực thuộc QD4 cùng tham chiến , các mũi quân các binh chủng đang cùng hướng về Âm leeng báo hiệu một trận đánh mang tính quyết định ở hướng này .
 D7 chúng tôi hành quân bộ trên con dường được koảng 5km nữa thì phía trước bay lại thoảng thoảng mùi xú uế , càng lại gần càng gây khó chịu , 2 bên rừng dầu nằm xa bên trong và khoảng gần đường là những thửa ruộng khô cằn , một bụi tre gai cháy rừng rực làm cảm giác tôi nhớ về trận đánh bên ngã tư đường tàu lấy tử sỹ C21 , chúng tôi khi đó cũng dùng đạn B41 B40 bắn cháy những bụi tre gai như vậy , nó cuồn cuộn cháy và cũng rất nhanh tàn chỉ còn lại những bụi than bay lên trời cao với những đốm lửa về chiều , gần đó bên những bờ thửa ruộng những xác người chết đã trương phềnh nằm phơi thây dưới trời nắng gắt , một cái xác lính Pốt nữ mặc xà rông nằm vắt vẻo giữa 2 bờ thửa ruộng đầu cắm xuống chân đưa cao lên phía sau với đôi dép cao su căng quai hết cỡ , một vài sợi quai dép bung ra do độ trương phềnh của đôi chân to như chân voi , từ những xác chết mùi ô uế bốc lên ngạt thở , mấy ngày sau chúng tôi mới được biết đó là xác địch bị lính F9 tiêu diệt khi họ vận động qua hướng này đánh vào Âm leeng , chính vị trí này 1 tuần trước F9 đã gặp phải sự kháng cự đáng kể của địch ở đây , chiến tranh là vậy , không ai có hơi sức đâu đi giải quyết chuyện xác chết của đối phương và chuyện cho nó nằm lộ thiên là điều bên nào cũng làm vậy và chấp nhận như một định luật của cuộc chiến .
 Chúng tôi đi thêm 3km nữa vẫn thẳng trên con đường đó thì gặp một phum nhỏ bên đường duy nhất chỉ 1 dãy nhà bên trái đường , phum nằm sâu trong cách mặt đường khoảng 70m , toàn nhà lá được lợp và quây chung quanh bằng những tàu tranh thốt nốt , bên phải đường là rừng cây nằm ngay sát mặt đường , lệnh dừng chân tại vị trí này , các C bộ binh nhanh chóng ổn định vị trí , vẫn đội hình C2 nằm cao nhất lên đến cái nhà tranh cuối cùng trong phum , C bộ nằm giữa trong lùm cây xoài to rất mát và điều hết sức bất ngờ cho chúng tôi là ở đây hầm hố mới tinh và rất kiên cố , có gian hầm rất rộng với những bậc lên xuống được lót gỗ sạch sẽ , bên dưới mặt đất sâu trên 2 m rộng bằng gian nhà 2 gian , vào sâu trong nữa là trảng rộng với những cánh rừng dầu ở xa tầm mắt , nhóm anh nuôi vớ ngay được cái giếng nước cạn gần đó , từ trên miệng giếng xuống sâu cũng 5 6 m với những bậc đá kê sẵn , nước cho mùa khô là sự sống còn của người dân nơi đây và cũng sống còn với lính chúng tôi hôm nay , từ giếng đi ra ngoài trảng khoảng 100m một con bò nằm chết tại đó từ bao giờ bốc mùi khó ngửi mấy thằng lính C2 đi ra xem rồi quay về nói , ngoài xa kia qua con bò chết vài chục mét là bông băng tay chân được cưa cắt vứt ra ngoài đó rất nhiều , chẳng biết từ bao giờ nhưng đã bốc mùi kinh khủng , những cái chân tay to đùng thâm đen do phơi nắng . Chúng tôi nhanh chóng ổn định vị trí dừng chân , lính thông tin D cũng kéo máy hữu tuyến xuống đến C2 , sau bữa cơm tối vội vàng cuộc họp khẩn cấp với các cán bộ B và bộ phận phối thuộc , khi này anh Hồng đã nắm được kế hoạch cũng như nhiệm vụ và nơi chúng tôi đang dừng chân . Dưới sự chủ trì của anh Hồng bộ chỉ huy C2 xúm quanh gốc xoài không đèn chẳng đóm nhanh chóng được bàn bạc thông báo .
 Thưa các đồng chí , anh Hồng nói :
- Sau một ngày đêm luồn sâu hành quân chúng ta hiện đang đứng trước cửa ngõ vào Âm leeng , căn cứ vô cùng vững chắc của Pôn Pốt hướng Tây nam này , điểm chúng ta đang ngồi đây là cứ tiền phương của F bộ F9 cách đây 1 tuần khi đơn vị bạn hành quân đến , khi đến đây đơn vị bạn cũng vấp phải sự chống cự quyết liệt của địch , những trận giao tranh lớn đã xảy ra quanh khu vực này , bởi vậy yêu cầu các đồng chí phổ biến tin tức tới từng chiến sỹ trong B của mình hết sức cảnh giác , tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh cấp trên không ai được rời vị trí khi chưa có lệnh của tôi và canh gác ngày đêm hết sức nghiêm ngặt , hiện nay đơn vị bạn đã vào hướng Âm leeng , chúng ta sẽ mở những trận đánh lớn tấn công hướng này các đơn vị trong QD4 đang được lệnh kéo về đây , theo nguồn tin cấp trên cung cấp địch bên trong có lực lượng lớn đang chốt giữ , chúng cũng chuẩn bị vũ khí lương thực chiến đấu lâu dài , Bộ QP giao cho QD4 chúng ta phải bứt nhổ vị trí này . Đơn vị chúng ta là lực lượng dự bị bọc lót cho F9 và nếu cấp trên thấy cần thiết sẽ tung lực lượng chúng ta vào sau , nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là giữ vững vị trí này rồi càn quét chung quanh khu vực dừng chân , kế hoạch cụ thể ngày mai sẽ được cấp trên thông báo .
 Ra vậy , E 209 chúng tôi là lực lượng dự bị và E 141 của F7 phối thuộc cùng F9 sẽ tấn công căn cứ này của địch , điểm dừng chân của chúng tôi hiện tại chỉ cách Âm leeng trên 2 chục km , một sự chuẩn bị hoàn hảo của cấp chỉ huy cao nhất QD4 đủ nói lên mức độ căng thẳng ở hướng này , địch sau khi thất thủ tại nhiều khu vực đã đổ dồn về đây , khi đi chúng đã lùa theo dân rất nhiều . Những người lính C2 chúng tôi khi đó cũng xác định rất rõ nhiệm vụ được giao và đây là trận quyết tử cuối cùng , những cái đầu non nớt đến ấu trĩ của chúng tôi khi đó đã hiểu như vậy , chỉ đánh nốt trận này thôi , một trận nữa thôi sẽ quét sạch lính Pốt và hòa bình sẽ được thiết lập trên mảnh đất Chùa Tháp .
 Khát vọng hòa bình luôn cháy bỏng trong tim những người lính Tình nguyện VN chúng tôi khi đó .
 Trận đánh cuối cùng mà chúng tôi hy vọng sắp bắt đầu với một đội quân hùng hậu cùng xe tăng thiết giáp , pháo binh và những lữ đoàn trực thuộc đã áp sát Âm leeng .

Ngay sáng hôm sau chúng tôi có lệnh càn quét quanh khu vực dừng chân , hướng D7 theo bên trái của con đường đất đỏ , anh nuôi sáng sớm nay đã chuẩn bị cho lính chúng tôi mỗi người 1 xuất cơm trưa với bình tông nước đã đun sôi , ăn sáng xong là chúng tôi lên đường , toàn bộ quân tư trang bỏ lại chỉ mang theo súng đạn đủ chiến đấu trong ngày , bộ phận anh nuôi cùng số anh em đang mệt mỏi ốm đau được ở lại nghỉ ngơi trông coi cứ còn lại chuẩn bị lên đường .
 Đội hình C2 chúng tôi có khoảng 2 chục người thêm bộ phận DKZ và 12,8ly nữa thì cả thảy trên 3 chục người , vũ khí mang theo cơ bản là hỏa lực mạnh như B41 B40 và trung liên RPD , trước khi vào trận anh Hồng cho họp cán bộ các B trước phổ biến nhiệm vụ , trải tấm bản đồ ra chấm vị trí dừng chân rồi tìm vị trí mà chúng tôi nhận nhiệm vụ đánh đến , cũng không xa theo dọc con đường đất đỏ chạy thẳng vào Âm leeng càn về bên trái đi tới cái phum lèo tèo vài 3 nóc nhà được thể hiện trên bản đồ cách khoảng 9 đến 10km , trong đội hình D7 các C bộ binh khác cũng nhận nhiệm vụ tương tự chúng tôi xong họ sẽ đến vị trí khác , nhiệm vụ cụ thể được anh Hồng nhận từ cuộc họp lúc 4h sáng khi chuông hữu tuyến gọi gấp , các đơn vị của hướng QD4 chuẩn bị vào đánh Âm leeng chúng tôi càn quét vòng ngoài trước và dự bị khi cần thiết cho trận đánh .
 Cơm sáng xong là chúng tôi lên đường ngay , mỗi trận đánh hay 1 cuộc hành quân thì không thể thiếu cán bộ quân sự rồi nên anh Hồng phải đi là chắc chắn , anh Hồng đã phải đi có nghĩa rằng tôi cũng không được ở nhà , chẳng có ai nữa mà bàn cãi để so bì , tôi tự giác đứng dậy xách súng mà đi thôi , thằng Điều thông tin vô tuyến cũng chung số phận như tôi chẳng thể đùn đẩy nhiệm vụ cho ai được , với lính chúng tôi sau 1 đêm nghỉ ngơi thì trận càn quét đầu tiên của đời thằng lính chiến với trên dưới 10km hành quân và gọn nhẹ nhất chẳng làm chúng tôi thấy bận tâm .
 Chúng tôi bắt đầu rời vị trí từ hướng thẳng C bộ ra cái trảng bên ngoài đi sâu vào rừng , nơi đây là khu rừng dầu non cây không to lắm , gốc cây to lắm cũng chỉ đường kính khoảng 3 40cm rừng thưa và lá cây dầu cũng thưa , có thể khu rừng này đã từng được khai thác gỗ 1 vài chục năm gần đây nên cây con vẫn đang mọc lên , rừng mọc trên đất bình độ cằn cỗi sỏi đá phía dưới những gốc cây dầu là những cây trúc nhỏ , lá giống như lá tre nhưng nhỏ mọc không quá bụng thành từng khóm , lính chúng tôi đạp lên nhưng cây trúc nhỏ đó mà bước mà đi , cứ theo địa bàn bản đồ anh Hồng chỉ mà hành quân , lính dàn hàng chú ý quan sát phía trước mà bước . Mới rời vị trí khoảng 2km theo hướng đã định chúng tôi gặp những con nai con mễn nằm dưới những khóm trúc nhỏ giật mình khi chúng tôi bước lại gần chúng vùng chạy , mỗi bước nhảy của nó xa gần chục mét , vài người cũng giật mình rê súng bắn vài loạt theo nhưng anh Hồng lệnh cấm không được tùy tiện nổ súng , chỉ được phép nổ súng khi trước mặt là địch , nhìn những con nai con mễn vùng chạy trước mũi súng lính nhà ta thèm lắm , cũng muốn thử cho biết mùi thú rừng nhưng để hạ được nó không phải là dễ , lúc đầu đã bắn rồi nó cứ nhảy tưng tưng và rất nhanh nó mất hút sau rừng cây mải rê súng ngắm mục tiêu di động chưa biết chừng bắn phải mông nhau ấy chứ , thôi chẳng dại .
 Cũng trên 2h hành quân liên tục chúng tôi cũng đến được mục tiêu đã định , từ bên này trảng nhỏ nhìn sang cái phum giữa rừng với vài mái nhà lá cũ kỹ , vài ba cây dừa cao lêu nghêu với mấy cái lá cằn cỗi trên cao xác xơ đến xơ xác , khuất sau ngôi nhà có cuộn khói nhỏ từ đó bốc lên chứng tỏ nơi đây có người dân hay địch thì chưa rõ , gần sát mép trảng có cặp bò vàng được thả dong gặm cỏ và đâu đó có tiếng gọi nhau , họ không hề biết bên này trảng hàng đại đội chúng tôi đang chuẩn bị vận động qua , chỉ cần một hành động nhỏ dù là phản xạ tự nhiên của họ thôi đã khiến lính chúng tôi trút đạn lên đầu họ rồi dù họ là ai , điều mà họ nên làm lúc này là đứng yên , ngồi yên tại vị trí đó không một phản ứng gì khác nếu họ là dân , chúng tôi cũng không làm gì họ cả , nếu họ vùng bỏ chạy khi thấy bóng chúng tôi thì coi như họ hết số , chỉ cần 1 người nổ súng coi như phía trước sẽ không còn sự sống .
 Đội hình chúng tôi dàn rộng khẩu 12.8ly và DKZ được giá sẵn bên này trảng chờ lệnh , các B bộ binh vận động qua trước , trảng nhỏ lính ào ào vận động qua , khi chúng tôi vào sát gần nơi đang đun nấu có cuộn khói bốc lên kia còn trên 20m người dân ở đây mới phát hiện ra chúng tôi , họ hốt hoảng quỳ xuống lạy chúng tôi như tế sao , họ nói gì đó chúng tôi không ai hiểu gì cả , họ là dân toàn người già phụ nữ và trẻ em , họ không đông người tất cả chỉ trên 2 chục người và họ là những gia đình bị Ăngka bắt phải chạy theo chúng về hướng này , tới đây bị F9 đánh chúng bỏ chạy vứt lại dân và họ bơ vơ giữa rừng , 1 2 cái xe bò trên xe chất lỉnh kỉnh đồ đạc , họ là dân , họ chạy loạn , chạy trốn bom đạn và họ là nạn nhân của cuộc chiến tranh này . Trong đám chúng tôi khi đó chẳng ai biết tiếng K cả , mấy ông cho đi học tiếng K dân vận thì nằm trên D bộ chứ đâu có đi cùng chúng tôi mà phiên dịch , thế là lính mình hỏi tiếng Việt :
- Có vũ khí không ?
 Dân trả lời tiếng K là gì gì đó thì cũng không ai hiểu họ đang muốn trình bày điều gì xong nhìn nét mặt họ thì biết , từ người già phụ nữ đến trẻ con họ sợ sệt đến thảm hại thấy mà thương , nhìn họ dúm dó khép nép trước mũi súng của chúng tôi bất ngờ xuất hiện đến trẻ con cũng không dám khóc , mấy bà già thì cứ quỳ rồi chắp tay lạy chúng tôi miệng họ lầm rầm gì đó , mấy ông già bị lính chúng tôi hết thằng này quát đến người kia lôi mặt cắt không còn giọt máu , lúc đó anh Hồng mới bước lại chỉ khẩu súng trên tay tôi đang cầm và hỏi ;
- Có không ?
 Nghe chừng họ hiểu rồi họ đồng thanh nói :
- Ót miên , chia chuôn , ót miên chia chuôn .
 Kể cả ót miên chia chuôn thì khi đó lính chúng tôi cũng chẳng hiểu gì cả thế là lôi ngay mấy ông già ra gần cái xe bò kia mà bắt lôi hết đồ đạc xuống cho lính kiểm tra , một vài thằng lính C2 nhảy hẳn lên cái xe bò mà ngó nhìn trong những cái hòm cái thùng tìm vũ khí , chẳng có gì , biết họ chỉ là dân không có địch chà trộn vào nên lính cũng bớt vẻ dữ tợn , họ có thể đi lại loanh quanh làm nốt những việc vặt của mình xong nét mặt họ vẫn còn rất sợ chúng tôi , cũng may cho họ khi nãy họ không có phản ứng gì khiến lính chúng tôi hiểu sai , nếu chỉ cần một phản ứng nhỏ kể cả một người bỏ chạy thì số người này chắc không có ai sống sót và điều may nữa là họ chỉ là dân .
 Lúc này anh Hồng mới nói :
- Quay ra , không được đi vào sâu trong rừng , phải quay ra ngay nếu không sẽ bòm bòm .
 Mấy người dân có lẽ hiểu chúng tôi nói gì họ gật đầu lia lịa rồi tay năm tay mười họ bốc đồ đạc lên xe vội vàng , chúng tôi hiểu họ cũng chẳng thích thú gì khi theo lính Pốt vào đây , họ bị chúng dồn vào theo và bây giờ là cơ hội tốt để họ trở về quê cũ . Chiến tranh loạn lạc luôn làm khổ những người dân lương thiện .
 Chúng tôi theo đường cũ quay lại , đám dân này cũng bám theo sau chúng tôi , khi qua bên này trảng họ thấy 2 khẩu hỏa lực mạnh là 12.8ly và DKZ75 giá sẵn bên này lúc đó họ mới khiếp sợ nữa , lính hỏa lực tranh thủ trưng dụng ngay 2 cái xe bò của họ cho đỡ phải mang vác nặng , những thùng đạn hay súng được ném cả lên xe chỉ khổ mấy con bò ỳ ạch mà kéo , nhưng cũng chỉ đi theo chúng tôi được vài km là họ phải tìm đường khác mà quay ra , đường chúng tôi đi xe bò của họ không đi được , họ đã nói gì đó khi chia tay chúng tôi xong chúng tôi không hiểu chỉ cười hiền lành và phảy tay ra điều khuyên họ quay ra đường đất đỏ mà trở về . Đối với người dân thường thực sự chúng tôi đã cư xử với họ như vậy đấy mặc dù vẫn biết con em của họ đang cầm súng chống lại những người lính Tình nguyện chúng tôi khi đó .
 Đường về chúng tôi cắt đường hơi lệch nên đi trượt khỏi điểm xuất phát mà xuống cuối đội hình dừng chân bởi vậy đi từ phía sau nhóm anh nuôi bên cái giếng cạn mà lên , đứng bên này trảng nhìn qua thấy nhóm anh nuôi dưới gốc cây to cạnh giếng , chúng tôi qua trảng phải đi ngang cái bãi trống với vài cánh tay và chân người bị cắt vứt bỏ ra đây , nhìn kỹ những mảnh vải bị cắt theo và bông băng vương vãi lại chúng tôi biết đó là một phần thân thể của những người lính F9 để lại nơi chiến trường , phẫu tiền phương của F9 đã từng ở đây bên này cái trảng nó đã được dựng tạm chữa trị kịp thời cho anh em binh sỹ khi chiến đấu , nơi đây đã từng có những trận đánh lớn giữa F9 và lính Pốt xong bây giờ địch đã bị đẩy lùi rất xa vào nhưng khu rừng sâu tít về hướng tây bắc .
 Chúng tôi về đến cứ khoảng 1h trưa , trời nắng gắt nóng khủng khiếp , không một ngọn gió , không khí cứ hầm hập nóng phả vào mặt vào người , ăn vội vàng cục cơm nắm rồi tìm góc nào đó mắc cái võng lên đánh một giấc là sướng nhất , nhìn ra đường từng đoàn người và xe bò trong rừng đi ra , một đám người lôi thôi lếch thếch của dân chạy loạn , lúc này anh Tập bảo tôi :
- Mày chạy ra chỗ dân rồi nói mon mon .
 Tôi chạy ra đường , người dân thấy tôi ra là họ sợ rồi tôi nói mon mon bừa đi mặc dù chẳng hiểu là cái gì hết , thế rồi thấy họ mở cái lồng gà treo phía sau xe bò bắt ra 1 con đưa cho tôi mồm họ tươi cười nói gì đó , tôi cũng chẳng hiểu xong thấy họ đưa gà thì biết rằng mon là gà và tôi mon mon nghĩa là muốn ăn thịt gà của dân , họ cho tôi con gà với nụ cười trên môi như vậy tôi không nỡ từ chối sợ họ buồn , thế là cả buổi chiều hôm đó tôi đứng trên đường và cứ mon mon với dân K , tất nhiên tôi chỉ mon mon với cái lồng nào còn nhiều gà chứ thấy họ chỉ có 1 2 con gà thì thôi cũng phải để cho gà nó còn đẻ nữa chứ mon mon hết cả người ta lấy gì nuôi cho nó sinh đẻ . Tôi đã học được tiếng K đầu tiên như vậy đấy .
 Riêng nhóm C bộ tôi mon mon cũng được 5 6 con gà của dân , anh em các B khác cũng bắt chước ra đường đứng mon mon , thấy khó coi anh Tập cấm không cho lính ra xin gà của dân nữa xong C bộ cũng có món cháo gà tối hôm đó rồi , thôi mình nhịn đi một tý dân họ cũng nghèo lắm có gì đâu , có con gà mình xin nốt cũng khổ cho họ , mồm họ cười tươi khi trao con gà cho mình thật vì họ sợ lính mình làm bậy bắn bậy nhỡ họ chết oan chứ mất con gà vào thời buổi đó chắc họ tiếc lắm , họ phải sống dưới chế độ Pôn Pốt người dân cũng đã cùng quẫn lắm rồi nay mình vào Giải phóng cho họ mà cứ xin gà của họ thấy không đành lòng .
 Từng đoàn , từng đoàn người đi từ hướng Âm leeng quay ra , họ đang trên đường quay về quê hương sinh sống làm ăn , họ đi cả ngày lẫn đêm nườm nượp trên đường chúng tôi không hề ngăn cản họ , cũng thỉnh thoảng kiểm tra xe bò của họ xem có vũ khí mang theo không , xong không ai lấy bất kể cái gì của người dân cả , chúng tôi có thể lấy bất kể cái gì của họ khi đó kể cả mạng sống nhưng không ai làm thế cả .
 Họ là những người dân lành rất đáng thương đã bị cuốn vào cuộc chiến mà chính người dân không hề muốn

Suốt cả đêm hôm đó từng đoàn người cùng xe bò của dân từ hướng Âm leeng đi ra , từng đoàn người đói rách với những phương tiện thô sơ đi trong đêm không nghỉ , chúng tôi được lệnh kiểm tra kỹ hàng hóa đồ đạc của họ mang theo xem có vũ khí không tránh tình trạng địch chà chộn tuồn vũ khí về phía sau .
 Các B thay nhau tổ chức vọng gác phía ngoài đường đất đỏ , nếu xe bò nào cũng kiểm tra hết thì có lẽ không thể làm nổi vì dân đi ra quá đông , từng đoàn từng đoàn vài chục xe bò liên tiếp nối đuôi nhau đi ra , phần lớn là người già phụ nữ và trẻ em , cũng đúng thôi vì khi đó thanh niên trai tráng con em của họ đang là những người lính Pốt ở phía bên kia cầm súng đánh lại những người lính Tình nguyện chúng ta thì làm sao họ có mặt trên con đường này được , cũng có vài người đàn ông đã đứng tuổi khỏe mạnh đi lẫn vào đoàn dân chạy loạn này và lính chúng tôi có lệnh giữ họ lại chờ anh em làm công tác dân vận trên D xuống kiểm tra khai thác , C2 chúng tôi làm việc thanh lọc kiểm tra dân trong đêm không đèn đóm gì hết , trời tối thui và khi cần thiết thì dùng đèn pin chứ không cho phép đốt lửa , những người bị thanh lọc được dồn cho ngồi dưới ruộng trống gần đường với lời tuyên bố bỏ chạy sẽ bắn chết , cắt cử vài người canh chừng họ số còn lại cho đi qua , trong đêm tối chúng tôi cũng không biết mức độ sợ sệt lo lắng của hộ đến mức nào nhưng thấy cảnh chồng , bố con bị bắt giữ thì vợ con người thân của họ kêu khóc rầm trời xong trước mũi súng không khoan nhượng của chúng tôi khiến họ đành ngậm ngùi chia tay , ở đây chúng tôi là luật pháp là công cụ bảo vệ pháp luật là tòa án là cả thi hành án nếu cần .
 Nhóm người bị bắt giữ cũng đến 30 người họ ngồi rúm ró dưới ruộng , chắc họ sợ lắm xong không dám có bất kể ý kiến gì , ngồi đó im lặng , lấm lét sợ sệt phấp phỏng chờ đợi sự quyết định về vận mạng của mình từ những ông Trời con .
 Khoảng 10h đêm anh Thành dân vận trên D xuống , đứng trước đám người bị tạm giữ này anh Thành nói gì đó hàng tràng tiếng K dài chúng tôi thì không ai hiểu gì cả , trước ngày vào GP đất K mỗi D có 3 người được về VN học tiếng K 3 tháng để làm dân , địch vận và nay là lúc mấy ông này trổ tài của mình đây , thế rồi thấy anh Thành bỏ lên đường đứng sau khi nói chuyện với họ , họ cũng đã nói gì đó với anh Thành , thế rồi anh Thành nhặt 5 6 người dân K đi trên đường cả người già phụ nữ bắt xuống ruộng nhận mặt đám người kia , dùng đèn pin soi mặt từng người rồi thả cho họ đi , cũng phải đến 4 5 lần như vậy chẳng ai nhận được mặt đám người kia có phải là lính Pốt không , nếu có phải là lính Pốt thì người dân cũng nói dối không phải chứ ai lại đi nói thằng kia lính Pốt thằng này Ăngka , họ cũng sợ bị trả thù chứ hơn nữa dù gì thì họ với nhau cũng là cùng dòng máu cùng dân tộc . Anh Thành cũng quát tháo dọa dẫm đủ kiểu " banh ngọp" luôn mồm xong chưa thấy ai dám nói lên sự thật cả , lúc đó tôi tin trong đám người này thế nào cũng có lính Pốt chà chộn vào đây nhưng nay họ đã vứt bỏ vũ khí rồi và nếu thật sự họ đã vứt bỏ vũ khí quy phục thì chúng ta cũng nên cho họ một con đường sống .
 Sau vài đợt kiểm tra không phát hiện ra điều gì lạ ở họ anh Thành cho họ đi , khi biết được thả họ mừng lắm cười nói rôm rả với nhau họ cũng nói gì với anh Thành và chúng tôi , chắc cám ơn rồi vội vã lên đường đuổi theo thân nhân của họ , ở góc độ tình người tôi thấy mừng cho họ , ít nhất là họ đã gặp được những người lính có lương tâm trong cái hoàn cảnh khói lửa binh đao này .
 Khoảng 11h đêm thì chúng tôi về đi nghỉ không kiểm tra nữa , đoạn dưới những đơn vị khác sẽ làm tiếp công việc này , chúng tôi đã nhận kế hoạch của ngày mai , trong ngày mai chúng tôi sẽ tiếp tục càn quét về bên phải của con đường đất đỏ , địa điểm đến cũng khoảng trên chục km .
 Sáng hôm sau chúng tôi hành quân tác chiến muộn hơn hôm trước , cũng do nhận lệnh lúc muộn nên chưa kịp tổ chức hơn nữa cũng gần nên không vội vã , sau 8h sáng là lên đường rồi , đội hình C2 vẫn như trước quân số có giảm đi vài người với nhiều lý do khẩu đội DKZ75ly và 12.8ly vẫn đi cùng đội hình bộ binh . Từ sáng sớm ngoài đường vẫn lác đác từng đoàn dân K cùng xe bò đi ra trên đường và cũng từ sáng nay một đoàn xe tăng cùng thiết giáp M113 của ta chạy vào hướng Âm leeng , xe chạy trên đường bụi mù mịt , tiếng máy xe nổ ầm ầm , họ chạy với vận tốc cao nghe chừng rất vội vã , chúng tôi ngồi đây suy đoán tình hình trong đó căng thẳng đây , trận cuối cùng với toàn lực của cả 2 bên thì thường là rất căng thẳng , thỉnh thoảng đâu đây nghe tiếng pháo nổ ỳ ùng vọng về . Trận đánh Âm leeng đã bắt đầu và những người lính F9 QD4 là những chiến sỹ mở màn trận đánh ở hướng này .
 Đội hình C2 chúng tôi cũng lên đường đi qua bên kia đường lộ đất đỏ 132 rồi tạt về bên phải đi sâu vào rừng , vẫn hàng ngang từng trung đội càn tiến về mục tiêu đã định , cũng đi khoảng 5 6km thì đến cái trảng không rộng lắm cỡ 150m đất bằng phẳng lưa thưa những cây cỏ mọc cao , chúng tôi lặng lẽ ém sát mép trảng quan sát sang bên kia , một cánh rừng dầu thưa thân cây không to lắm với những bụi tre gai bám quanh con suối nho khô cạn . Bên kia trảng có người cùng gia súc , những chiếc xe bò nằm đó ngổn ngang , vài ba nóc nhà tạm được dựng lên vội vã lợp lá dầu vẫn còn xanh và người thì rất nhiều , anh Hồng cho lệnh lùi lại chuẩn bị đội hình các B bộ binh , giá súng hỏa lực chi viện cho các B chuẩn bị vượt trảng , trong khi đó anh Hồng cùng các B trưởng và tôi vận động ra mép trảng quan sát bố trí hợp đồng trận đánh nếu có tình huống xấu xảy ra , mặt khác anh Hồng lệnh cho thằng Điều thông tin vô tuyến điện về D gấp báo cáo tình hình xong chưa chắc chắn đây là dân hay địch . Chúng tôi quan sát một lúc lâu thấy có bóng người đi qua lại trên vai họ có súng , chắc địch rồi xong cũng thấy loáng thoáng bóng phụ nữ với những chiếc xà rông đen đi qua đi về nên khẳng định là địch và dân theo địch .
 Chúng tôi tản rộng đội hình ra còn hỏa lực nằm lại bên này trảng giá súng sẵn mang ra sát mép trảng thẳng hướng với nhóm địch bên kia trảng , khẩu cối 60ly của nhóm anh Phúc nằm lại cùng DKZ và 12.8ly , khẩu đại liên sẽ vận động bên cánh trái đội hình bắn quét nếu địch bỏ chạy , sau khi bố trí xong chúng tôi bắt đầu vận động qua trảng , nhóm B2 của anh Lâm qua trước vận động thật nhanh rồi tiếp theo bên B của anh Thắng sẽ sang sau lần lượt từng B , càng vào gần càng tốt giữ bí mật bất ngờ cho đến khi không thể giữ được mới phải nổ súng . Nói là các B vận động cho đúng đội hình chứ quả thật quân số các B cũng chỉ lèo tèo vài người vì thực tế quân số C2 chúng tôi khi đó còn bao nhiêu đâu , anh em bị thương hy sinh bên Lovea quá nhiều và từ đó đến nay đã được bổ xung thêm quân đâu , lính bị thương cũng chưa đi viện về kể từ trận đánh cửa mở bên hướng Bắc Chóp , nhóm anh em lính mới bổ xung cho chiến dịch cũng tiêu hao quá nhiều nhìn đi nhìn lại lác đác còn mấy thằng .
 Khi nhóm lính B2 ra đến giữa trảng thì địch bên kia phát hiện ra , chúng chủ động nổ súng trước , từng tràng AK và trung liên RPD bắn quét qua trong khi bên này B1 của anh Thắng cũng đang vận động được một đoạn trảng . Thế là súng nổ vang trời , khẩu DKZ75ly bắn cấp tập 2 quả liền sang phía địch với cự ly gần bắn thẳng khoảng 150m , 12.8ly giật từng tràng , khẩu đại liên bên cánh trái của thằng Khoa xay không tiếc đạn vào phía địch , khẩu cối 60ly của anh Phúc nện hơn chục quả trong nháy mắt , tiếng nổ banh banh liên hồi , lính bộ binh bên ngoài trảng quệt hàng tràng trung liên dài , AK điểm xạ chính xác vào cái đống lủng củng trước mặt bên kia trảng , tiếng B41 B40 táng liên hồi kỳ trận , từng cuộn khói trắng ngoài trảng liên tục bốc lên sau những tiếng nổ đầu nòng , lính bộ binh ào ào vận động qua , bên kia trảng lác đác tiếng súng bắn trả , tiếng người hò hét ầm ỹ người chạy nháo nhác sau những tiếng nổ đạn B , khói bụi mù mịt lửa đã bén cháy những bụi tre bên lòng suối cạn . Tôi bám theo ngay bên cạnh anh Hồng khi vượt trảng , thằng Điều khoác máy chạy ngay sau lưng tôi nó đang gọi gì đó về D bộ , tôi cũng quét vài loạt AK mở đường hòa cùng tiếng súng của anh em khi nhảy vào bên này trảng , khi thấy thoáng bóng lính bộ binh mình đã qua bên này trảng thì nhóm anh em hỏa lực mạnh cũng dừng tiếng súng hợp đồng là vậy tránh anh em mình đổ lửa lên lưng nhau , khi anh em bộ binh qua hết bên này trảng là phải bắn quét dìm đầu địch xuống giữ cho anh em khác chưa kịp vận động qua hết đang còn ở bên ngoài trảng , tôi nấp sau một gốc cây dầu giữ thế bảo vệ C bộ , 3 B bộ binh cũng đã qua hết , lúc này anh Thắng với anh Hồng :
- Thằng Huy bên tôi chết rồi anh ạ .
 Anh Lâm cũng nói :
- B tôi thiếu mất 1 thằng hình như nó vẫn nằm ngoài trảng anh Hồng ạ .
 Anh Hồng điên tiết lên chửi ầm ỹ cả :
- Chúng mày chỉ huy anh em đánh nhau kiểu đ.. gì đấy ? Đánh nhau vớ vẩn thế này đã mất ngay 2 thằng .
 Nghe tin C2 mất liền 2 người chỉ vì vận động qua trảng với sự phản công vớ vẩn của địch thế là anh em C2 điên hết với nhau cả lên , họ xả súng bắn loạn xạ về hướng địch , gần như không ai còn giữ được bình tĩnh nữa , đây là lần đầu tiên và cũng duy nhất một lần tôi thấy anh Hồng móc khẩu K54 ra cầm ở tay trong thế đánh vận động , máu những người lính C2 chúng tôi khi đó sôi lên xùng xục , súng nổ ran , tiếng lựu đạn nổ ầm ầm , lính nhảy vào bên trong ném tất cả lựu đạn có trên tay xuống những cái hầm thoáng thấy thập thò bóng người phía dưới , bắn vào tất cả những động vật nào còn ngọ nguậy cử động trước mũi súng và không gì có thể kìm chế được những người lính đang say máu quân thù , vài người đã khựng lại khi phát hiện ra những xác chết nằm la liệt ở đây không bình thường , tiếng kêu gào thảm thiết bởi những người bị thương , những xác chết đỏ máu thấm loang lổ trên bộ quần áo đen , thằng Khúc văn Đáng lính 1977 Hải Hưng là say máy nhất , mắt nó vằn đỏ rê hàng tràng trung liên dài , mỗi khi gặp căn hầm nào là nó xỉa súng xuống hầm bắn không thương tiếc , nó vừa biết tin nó đã mất đi người anh họ con cô cậu ruột cùng đơn vị , anh em nó cùng đi bộ đội một ngày và cùng về C2 chúng tôi , anh họ nó là người bên B anh Lâm và vừa hy sinh xong còn nằm ngoài trảng , không ai có thể cản được thằng Đáng lúc này , khi nó xổ hết băng RPD chưa kịp thay băng đạn mới nó rút nốt quả lựu đạn đeo bên sườn ném vào cái hầm trước mặt , một nhóm đàn bà nằm rạp dưới đất trước mặt kêu khóc rầm trời .
 Không có tiếng súng của địch chỉ có tiếng súng của ta , anh Hồng ra lệnh dừng nổ súng , cũng phải quát mãi gọi mãi tiếng súng mới im được , anh em hỏa lực vận động qua hết bên này trảng , mùi thuốc súng nồng nặc , khói bụi tan dần lửa cháy ở những bụi tre mọi vật hiện dần ra trước mắt những người lính chúng tôi .
 Cảnh tượng thật hãi hùng , người chết bị thương nằm la liệt , tiếng kêu khóc vang trời , bò lợn gà chết ngổn ngang .
 Họ là dân thường bị lính Pốt ép buộc chạy vào rừng khi gặp chúng tôi vượt trảng chúng tưởng ngon ăn nên chủ động đánh chặn chúng tôi trước và khi bị phản công dữ dội chúng bỏ chạy hết để lại vài xác chết lính Pốt nằm đó rồi tháo chạy những người dân K nằm kẹt giữa làn đạn . Cảnh tượng đau thương không gì tả hết .
 Sau trận đó C2 chúng tôi hy sinh mất 2 người , thằng Huy Vĩnh Phú , đẹp trai là thế , lông my cong vút trắng trẻo thư sinh trong lúc vận động qua trảng nó dính đạn nhọn của địch bắn trúng tim bên ngực trái , anh họ thằng Đáng cũng bị rất nặng vào ngực và trên đường cáng về nó đã trút hơi thở cuối cùng trên võng thằng em họ đang khiêng , thằng Đáng khóc nấc lên ôm xác anh họ của mình , từ đó nó lầm lỳ ít nói và luôn trút hận lên đầu nòng súng mỗi khi có những trận đánh với lính Pốt sau này , với nó kẻ thù là không bao giờ khoan nhượng chỉ có máu kẻ thù mới rửa sạch được hận thù .
 Khoảng 5h chiều chúng tôi về đến cứ , anh em ai cũng mệt mỏi tâm lý nặng nề khó tả thể hiện rất rõ trên từng nét mặt , đêm đó nhiều người đã không ngủ được mò mẫm qua gặp nhau thì thụt chuyện trò tâm sự , 2 tử sỹ được chuyển về D ngay trong chiều hôm đó , không khí ỏi ả nặng nề không một ngọn gió , trên cao kia Trời đầy sao , đâu đó nơi xa ỳ ùng tiếng súng với những vầng sáng vàng ở cuối tầm nhìn hướng Âm leeng . Một ngày đã qua .

Đơn vị chúng tôi nằm lại vị trí vòng ngoài Âm leeng thêm 2 ngày nữa không có bất kể mệnh lệnh di chuyển hay tác chiến nào khác , hàng ngày bảo vệ kiểm tra dân đi lại trên đường hướng trong rừng đi ra . Mọi chuyện bình thường không có điều gì khác lạ , dân vẫn từng đoàn dài trong rừng kéo ra đường đi suốt ngày đêm , từng đoàn người ăn mặc rách dưới toàn một màu đen đến tang tóc , đồ đạc của họ được chất lên những chiếc xe bò , lổng cổng lỉnh kỉnh và phần lớn họ là phụ nữ trẻ em người già . Gặp chúng tôi họ sợ nhưng chúng tôi cũng không làm gì họ vì họ thực sự là những người vô hại với những người lính chúng tôi khi đó .
 Sang ngày thứ 2 thì chúng tôi có lệnh đêm đó luồn sâu về cánh trái của hướng tây nam , đội hình D7 trong đội hình cả E 209 mọi công tác chuẩn bị đã được cấp D cung cấp đầy đủ , 3 cơ số đạn và 2 cơ số gạo và đội hình là đi tất cả không có ai ở lại cứ , chúng tôi khi đó cũng chẳng thiết tha gì cái vùng này nên khi có lệnh đi là chúng tôi ai cũng phấn khởi và lo chuẩn bị vũ khí tư trang của mình , anh nuôi cũng lo nắm cơm cho anh em 2 bữa từ chiều , nước đun sôi mỗi người mỗi bình tông và cơm chiều ăn xong là lên đường . Tạm biệt cái vùng đất nắng lắm bụi nhiều và luôn phảng phất mùi thổi rữa của động vật này .
 Khoảng 6h tối là chúng tôi lên đường , trời mùa khô 6h chưa tối hẳn chúng tôi đi qua bên kia trảng , bên đó anh em lính bộ binh các C khác trong đội hình D7 cũng đã tập trung về đó , bắt đầu một đêm luồn sâu vị trí sẽ đến không ai được biết , sáng hôm nay anh Hồng có lên D xong khi về không thấy nói rõ nhiệm vụ như mọi lần , duy nhất một mệnh lệnh khô cứng đêm nay luồn sâu còn đi như thế nào ? tới đâu ?địch ta ra sao ? không thấy nhắc đến , điều đó cũng không làm những người lính chúng tôi bận tâm , đi đâu , đánh ở đâu cũng đều được hết , không vui cũng chẳng buồn và cũng chẳng có gì phải lo lắng buồn phiền ở đây .
 Vẫn đội hình C2 đi đầu , trinh sát D luôn đi trước C2 cả trăm mét , D trưởng Phước đi cùng C2 D phó Minh bọ đi giữa đội hình D , CTV D Điệp đi cùng C3 cuối đội hình , anh Hồng C trưởng C2 cầm địa bàn trên tay chỉnh đội hình đi cho đúng hướng , tôi thì không thể rời khỏi anh Hồng rồi , luôn được nhắc nhở là mày phải theo sát tao cấm được rời xa quá 20m , luôn là phải nhìn thấy tao và tao phải thấy được mày , khi tao cần mày thì mày phải có mặt mà nhận lệnh truyền xuống các B , bởi vậy chúng tôi luôn như hình với bóng .
 Đêm đó chúng tôi luồn sâu không mấy vất vả , lính đã quen dần với chuyện đi đêm vác nặng không còn thấy mệt mỏi như thời kỳ đầu nữa , địa hình vùng này cũng dễ đi , rừng thưa với bình độ thấp , những khe suối cạn nhỏ trảng trống bằng phẳng rộng , hành quân trong đêm cũng đỡ vất vả hơn không phải chịu cái nắng nóng như thiêu đốt trên đầu của ánh nắng mặt trời xong mồ hôi trên lưng lính vẫn ướt áo , nhiều người thiếu kinh nghiệm hành quân xa uống nước nhiều nên đổ nhiều mồ hôi khiến sức lực nhanh xuống , lính cũ luôn nhắc nhở đàn em uống nước ít thôi , chỉ nên ngậm cho ướt miệng tránh uống nước nhiều tháo muối trong cơ thể nhưng không phải ai cũng nghe lời đàn anh , nhiều người thấy khát nước là uống cho đã cơn khát của mình đến lúc mệt rũ ra không đi nổi mới thấy mình dại , cũng phải bị vài lần như vậy thì lớp đàn em mới hiểu được rằng kinh nghiệm hành quân chịu đựng gian khổ của lớp đàn anh truyền cho các em không phải là cái đồ thừa đồ vô tác dụng .Kinh nghiệm để sống còn để tồn tại để chịu đựng người lính già và lính trẻ hơn nhau chỗ đó .
 Sáng ra chúng tôi đến một vùng rừng núi không khác gì những vùng núi chúng tôi đã từng đi qua , vẫn bình độ lên xuống của những ngọn đồi thấp , rừng cây dầu nhỏ phía dưới là tre trúc lá nhỏ , những con đường mòn nối rừng nọ với rừng kia , các khúc suối nhỏ khô cạn trơ cát vàng những trảng nhỏ cằn cỗi sỏi đá với cây cỏ lưa thưa , cả đêm qua đơn vị chúng tôi đã hành quân đến trên 30km để đến khu vực này , không địch và cũng chẳng có dân , chỉ duy nhất một màu xanh của rừng núi cùng khô cằn sỏi đá và trên đầu nắng nóng của mặt trời bắt đầu lên báo hiệu một ngày hành quân tác chiến vất vả . Đội hình D7 bắt đầu tản rộng dàn hàng ngang càn sâu vào rừng , các C bộ binh luôn nhìn thấy nhau , vẫn C2 đi chính giữa D bộ và bộ phận trực thuộc D đi phía sau , 2 C đi 2 bên chúng tôi cũng chẳng còn nhớ là ở đâu chung quanh cái căn cứ Âm leeng đó , thuộc hướng Tây bao nhiêu độ ghé bắc nữa chỉ biết rằng hướng tây bắc mà càn tới , cũng phải là sau này ngồi chắp ghép những sự kiện lại thì mới hiểu được rằng ngày đó khi F9 của QD4 đánh chiếm ví trí Âm leeng địch thua chạy từ trong đó ra theo hướng này và chúng tôi là đơn vị đón lõng sẵn tại đây tiêu diệt chúng , ở tầm nhìn cấp thấp C D hoặc E ngay lúc đó khó có thể thấy được điều này trong chiến thuật tác chiến với mũi hướng cho chiến dịch lớn có tính quyết định này .
 Cứ như vậy chúng tôi hành quân càn quét sâu vào rừng đến khoảng 8h sáng thì D cho lệnh dừng lại ăn cơm sáng , cũng cần cho lính nghỉ ngơi chút ít ăn uống cho có sức lực sau một đêm luồn sâu , lính nhanh chóng bỏ cơm nắm thịt bò kho mặn ra ăn sáng , anh nuôi chiều hôm qua kho cho mỗi người một bọc nhỏ thịt bò kho để ăn cả ngày , mỗi người ngồi mỗi góc súng tựa vai ba lô đạn bên cạnh bỏ cơm ra ăn , tay cầm nắm cơm tay nhón thịt bỏ vào mồm một bữa cơm sáng giống như hàng ngàn bữa cơm sáng khác trên chiến trường , vội vã giản đơn nhanh gọn , ai đó cũng đã tranh thủ hút thuốc lá , mấy ngày trước chúng tôi được cấp phát nhu yếu phẩm , tiêu chuẩn đường sữa bánh kẹo chẳng mấy ai quan tâm , thuốc lá và trà là cái lính lúc nào cũng thấy thiếu và bao nhiêu cũng chẳng bao giờ thấy đủ , mỗi người 1 2 bao thuốc Vàm cỏ Hoa Mai Đà lạt , loại thuốc lá đen rẻ tiền không đầu lọc xong với lính thì quý hơn vàng 10 , lính chúng tôi tìm ra trong mỗi bao thuốc lá đó thế nào cũng có 1 điếu không có mác có chữ gì hết hoặc mang nhãn hiệu khác và hình như họ làm vậy để người hút thuốc thấy lạ hơn thơm ngon hơn những điếu thuốc lá kia vậy , rồi có thời kỳ vỏ bao thuốc lá trắng tinh thì ra họ tiết kiệm giấy nên lấy giấy bao thuốc đã in sẵn thời VNCH cho những bao thuốc lá quân tiếp vụ , họ lộn trái vào trong mà bọc bao thuốc lá khi đó , vẫn cái cờ vàng 3 sọc đỏ với người lính chân co lên cao trong thế vận động xung phong khẩu súng dơ cao trên có cái lưỡi lê đầu đội mũ sắt với dòng chữ huynh đệ chi binh , ôi cái thời khó khăn đó ngay hậu phương của chúng ta cũng còn vô vàn khó khăn , cái không nên dùng nhưng vẫn phải dùng có còn hơn không đó mặc dù đã được lộn trái vào bên trong . Lính thì chẳng quan tâm nhiều đến điều đó cái quan trọng là bên trong cái bao đó phải là thuốc lá còn loại gì cũng được , chẳng ai dễ tính như lính cả .
 Cơm nước xong chúng tôi lại lên đường ngay , bữa ăn sáng cũng là giờ giải lao ngắn ngủi trên chiến trường chỉ có vậy , từng đó thời gian cũng đã là quý lắm rồi  mọi người thấy khỏe lên hơn rất nhiều sau khi được tiếp thêm năng lượng . Chúng tôi lại tiếp tục hành quân đến khoảng 10h trưa thì gặp dân giữa rừng , họ là một nhóm dân khoảng gần 100 người , già trẻ lớn bé đủ cả , họ nằm giữa rừng với những xe bò cùng đồ đạc lỉnh kỉnh , chúng tôi đang càn vào rừng thì vô tình gặp họ , tới khi vào sát gần mới phát hiện ra họ , bản thân họ cũng vậy đội hình đi đầu vào cách họ 30m họ cũng mới biết , khi đầu họ sợ lắm ai ai cũng xanh xám hết mặt mày , nhìn họ dúm dó đến thảm hại mắt lấm lét nhìn chúng tôi , lính mình cảnh giác bủa vây lấy họ đội hình dàn rộng , lính hỏa lực đại liên giá ngay khẩu súng trước mặt họ với băng đạn vàng chóe mới nguyên đã lên nòng khiến họ càng hốt hoảng , anh Thành lính dân vận của D7 tiến tới gần dân hơn nói gì đó , phía những người dân họ cũng cử một vài ông già ra nói gì đó với anh Thành , trong đám dân K này có 1 ông gà biết tiếng Việt , giọng nói hơi ngọng vay mượn từ lung tung cả xong cũng đủ để chúng tôi hiểu rằng họ chỉ là dân , một nhóm lính mình nhanh chóng qua kiểm tra cái đống đồ đạc của họ xem có vũ khi không , khi biết không có gì thì thôi , những người dân cũng bớt sợ họ bắt đầu đi qua đi lại có người mạnh dạn lại gần lính chúng tôi xin nước uống , nhiều người chia sẻ nước uống với dân , trong số này anh nuôi là có nhiều nước nhất bởi luôn phải gánh trên vai ít nhất 5 lít nước để nấu cơm cho mỗi B , khi cho họ nước rồi chúng tôi mới giật mình nhớ ra họ vào đây trước chúng tôi ít ngày mà hết nước uống có nghĩa rằng khu vực này không có nước , không có nước thì ngày mai , ngày kia hay những ngày tiếp theo nữa chúng tôi sẽ sống bằng gì đây ? Nước là thứ không thể thiếu được cho cuộc sống và giữa cái chảo rang này thì đào đâu ra nước bây giờ . Anh Thành dân vận nói và chỉ đường cho dân quay ra đường bên ngoài , tôi đứng gần đó nghe rõ ông già biết tiếng Việt kia xin bộ đội VN ghi cho mảnh giấy cho đám dân này , họ sợ nhỡ gặp đơn vị khác gây khó dễ cho họ xong anh Điệp CTV D nói không được ghi tên phiên hiệu đơn vị mình cho dân , một mảnh giấy ghi nghệch ngoạc vài chữ : Quân đội nhân dân VN , đây là dân K đã qua kiểm tra và không thấy có vũ khí , đề nghị các đơn vị ở tuyến sau tạo điều kiện cho nhân dân K lui về tuyến sau ổn định làm ăn , phía dưới ghi rõ ngày tháng năm ký tên không có dấu đỏ . Nhóm dân đó được mảnh giấy của bộ đội VN cấp cho thì mừng lắm , chắc họ nghĩ đây là lá bùa hộ mạng của họ vậy , mà quả đúng thế thật bất kể đơn vị hay cá nhân nào nếu được dân đưa cho xem mảnh giấy chắc chẳng ai nỡ gây khó dễ cho họ những người dân chạy loạn trốn tránh chiến tranh , họ là người đã mất quá nhiều ở cuộc chiến tranh này và giờ đây cái họ còn chỉ là mạng sống , chẳng ai nỡ tước đi cái cuối cùng người dân họ có họ còn lại .
 Đội hình D7 lại tiếp tục hành quân , phía trước vẫn rừng núi nắng nóng khiếp người , trong đội hình C2 có vài người đã trải qua mùa khô trên đất K số còn lại toàn lính mới với lần đầu biết mùa khô phương Nam cùng nỗi vất vả gian truân đầu đời .
 Chúng tôi hành quân như vậy đến khoảng 1h chiều thì có lệnh nghỉ ăn cơm trưa sau đó nghỉ lại đến tối và chuẩn bị cho đêm luồn sâu tiếp theo , một cánh rừng thưa lính tranh thủ ăn vội vàng rồi mắc võng nghỉ nhiều người nằm ngủ ngon lành dưới cái nắng xiên qua kẽ lá , họ phải ngủ để có sức cho cuộc hành quân đêm nay , anh nuôi là người vất vả hơn cả , họ lại phải lo cho anh em trong đơn vị 3 khẩu phần ăn mỗi người , 1 cho chiều tối nay và 2 nắm cơm cho ngày mai . Nước đã bắt đầu cạn dần trong D7 chúng tôi .

Chiều hôm đó chúng tôi có khoảng 5h đồng hồ nghỉ ngơi chuẩn bị cho đêm luồn sâu tiếp theo , phương án tác chiến không có gì thay đổi , mệnh lệnh được giữ trên D bộ và hành quân tác chiến theo đội hình D nên ngay chính C trưởng các C bộ binh cũng không hề nắm rõ cụ thể của hướng hành quân .
 C2 chúng tôi nằm gần con suối cạn , anh em thay nhau canh gác số còn lại tranh thủ mắc võng nghỉ ngơi cho có sức khỏe chuẩn bị cho cuộc hành quân đêm nay , anh nuôi được lệnh chuẩn bị cơm nước cho bữa chiều tối nay và 2 xuất cơm nắm cho ngày mai , hiện tại chưa có vấn đề gì vì nước mang theo còn đủ dùng xong lính chúng tôi vẫn hy vọng ngày mai điểm hành quân đến sẽ có nhiều nước đủ sinh hoạt .
 Khoảng 4h chiều anh Hồng lên D bộ , cũng ở gần nhau nên anh Hồng không gọi tôi đi theo , anh cũng muốn cho tôi được ngủ lấy sức , đến khoảng gần 5h chiều thì anh Hồng về đánh thức tôi dậy bảo tôi đi báo các cán bộ B gấp nhân tiện gọi hết anh em đang còn ngủ dậy chuẩn bị ăn uống rồi hành quân , tôi chạy một loáng chung quanh đội hình dừng chân của C2 là gọi đủ số anh em cán bộ B lên tập trung trên C bộ , cuộc họp ban chỉ huy C2 nhanh chóng được tổ chức , anh Hồng chủ trì cuộc họp , không dườm dà câu nệ người đứng người ngồi anh Hồng đi ngay vào vấn đề chính của cuộc họp .
 - Báo cáo các đồng chí . Không có gì mới cho đơn vị chúng ta vẫn nhiệm vụ luồn sâu vẫn mang vác hành quân như vậy , duy có điều mới lạ hơn là tin tức hướng Âm leeng F9 và E 141 của F7 đang đánh rất mạnh , quân ta hướng đó thu được nhiều kết quả tốt đẹp , địch đang dần dần tan giã từng mảng , chúng ta sẽ giải phóng Âm leeng chỉ còn là nay mai . Theo nhận định của cấp trên địch bị thua trận tại Âm leeng sẽ có một bộ phận rút chạy về hướng này bởi vậy nhiệm vụ của chúng ta đêm nay luồn sâu phải vào tới vị trí đã định cách đây khoảng trên 20km , điểm dừng chân cuối cùng này là con đường lộ đỏ cắt ngang chúng ta phải tới được đó trước 5h sáng và bố trí đội hình đón lõng tại đó , vẫn đội hình hành quân như trước C2 chúng ta vẫn đi đầu đội hình D , bộ phận đi phối thuộc DKZ và 12,8ly vẫn đi cùng đội hình , các D khác trong E 209 chúng ta cũng cùng tác chiến trong khu vực đấy bởi vậy các đồng chí lưu ý anh em dưới các B cấm không được nổ súng khi chưa có lệnh , chỉ được nổ súng khi biết chắc là địch chú ý bắt liên lạc với đơn vị bạn cộng lại bằng 5 có nghĩa ta gặp đơn vị bạn ta sẽ bắn chỉ thiên 3 phát , nếu bạn bắn chỉ thiên thêm 2 phát thì tổng số cộng lại bằng 5 , như vậy sẽ nhận ra đó là đồng đội của mình , xong cần hết sức chú ý B nào bộ phận nào thì chỉ cử ra 1 người có nhiệm vụ bắn bắt liên lạc cùng đơn vị bạn , tránh nhiều người cùng bắn bắt liên lạc sẽ gây ra hiểu lầm đáng tiếc .
 Có ai có ý kiến hay thắc mắc gì không ? Nếu không có ý kiến gì nữa chúng ta giải tán về lo chuẩn bị kế hoạch luồn sâu đêm nay .
 Anh em giải tán ra về , có mấy anh lính cũ nhận xét tin tức mà anh Hồng mới cho biết :
- F7 chúng ta là mũi đi đầu đội hình QD4 giải phóng thủ đô Pnom Penh và hôm nay là F9 giải phóng thành phố Âm leeng là đúng rồi .
 Tin vui thành phố Âm leeng sắp được giải phóng được lan nhanh trong đội hình C2 chúng tôi , ai ai cũng phấn khởi ra mặt , một điều suy nghĩ hết sức đơn giản rằng chúng ta đánh xong trận này là quét sạch bè lũ Pôn Pốt trên mảnh đất chùa Tháp , trật tự xã hội K sẽ được ổn định và người lính lại có thể giã từ vũ khí . Chỉ ngày mai hay ngày mai nữa sau khi cái thành phố cuối cùng này được giải phóng sẽ mãi mãi không còn chiến tranh cuộc sống sẽ được bình yên cho cả 2 Dân tộc và những người lính trẻ quân Tình nguyện VN không còn phải xông pha nơi lửa đạn . Ai cũng hy vọng ở một tương lai tốt đẹp đó , chỉ còn duy nhất trận này nữa thôi , trận đánh cuối cùng .
 Lịch sử Camphuchia sẽ mãi mãi ghi tên những người lính bộ binh F7 chúng tôi , những bước chân người lính đã từng giải phóng thủ đô Pnom Penh và hôm nay giải phóng cái thành phố cuối cùng này trên đất K.
 Người anh em F9 hãy cố gắng lên , vinh quang trong tầm tay của các bạn , lịch sử cũng sẽ ghi danh các bạn là những người lính giải phóng cái thành phố cuối cùng này , chúng tôi lính F7 luôn ở bên cạnh các bạn trong thời khắc lịch sử này .
( Chúng tôi khi đó mù tịt về thông tin , bản đồ cũng chẳng có nên cứ nghĩ rằng Âm leeng là một thành phố lớn của Campuchia ).
 Khoảng 6h tối chúng tôi bắt đầu hành quân luồn sâu , vũ khí đạn dược trên lưng vẫn nguyên cơ số chưa từng sử dụng một viên đạn nào , gạo đã nhẹ bớt chút ít sau 1 ngày ăn , nước uống đã cạn đi hơn nửa số mang theo , có lẽ trong đơn vị tôi là người mang ít đạn nhất cũng 1000 viên đạn AK , trên súng và bao xe đeo trước ngực là 241 viên , số còn lại trong đáy ba lô , anh em mang hỏa lực RPD cũng khoảng 1400 viên đến 1500 viên đạn , lính B41 cũng cỡ 12 quả đạn còn lính mang súng B40 thì nhiều hơn , cá biệt có thằng Bình vác B40 là mang vác tới 16 quả đạn , thằng này bắn B40 nhanh chưa từng thấy , mỗi lần gặp địch mắt trước mắt sau là nó đã táng 2 3 quả đạn rồi , cái ba lô của nó luôn căng phồng , khó chịu nhất là những cánh của quả đạn B40 bằng những lá thép cuộn tròn luôn vướng víu và khó buộc hay nhét trong ba lô , với nó mang vác nặng không thành vấn đề , lưng nó hơi gù xuống lầm lũi bước trong đội hình luồn sâu chưa ai nghe nó than vãn nặng nhẹ hay kêu ca vất vả gian khổ bao giờ , lửa nhiệt của chiến trường đã tôi luyện nó thành sắt thép .
 Trinh sát D do anh Mậu dẫn đầu đi đầu đội hình , họ luôn phải đi trước bộ binh ít nhất từ 100m trở lên , tiếp theo là C2 với B2 đi đầu các bộ phận khác cứ thế bám theo , lúc đầu còn theo đội hình sau này mạnh ai người đó bước , mục tiêu là phía trước , ai bước nhanh vượt qua người khác cũng chẳng sao , trong đêm tối chỉ nghe tiếng bước chân rầm rập lá cây chạm nhau nghe xào xạc , những cành củi khô dưới chân bị dẫm gẫy nghe rắc rắc . Trước mặt rừng là bao la là bạt ngàn , từng mảng đen ngòm rừng cây trước mặt , đêm đó trăng lờ mờ sáng đội hình D7 hàng 1 lặng lẽ bước giữa rừng núi bạt ngàn điệp trùng đó , khu vực này không hề hiểm chở , toàn bình độ với sườn đồi thấp , rừng gỗ dầu với suối cạn nhỏ giữa những khe đồi thấp , những cây trúc nhỏ mọc ngang tầm bụng rất nhiều , lính đạp ngang lên những cây trúc mà đi , có lẽ đây là nét đặc chưng của rừng núi khu vực này , ngay những cây dầu ở đây cũng không lớn lắm , đường kính thân cây cũng khoảng 30 40cm là to rồi chẳng mấy khi thấy cây to hơn .
 Chúng tôi hành quân như vậy đến khoảng 10h đêm , lính mình đã bắt đầu thấy mệt bởi hành quân đường dài chưa được nghỉ , lúc này D trưởng Phước , anh Hồng đang bám đội hình đi đầu các anh phải luôn xem bản đồ để chỉnh đội hình đi cho đúng hướng đã định , khi gần đến một trảng trống nhỏ trên đường thì bất chợt nhóm trinh sát của anh Mậu chạy lùi lại phía sau báo cáo tình hình , mệnh lệnh lùi lại tán ra được anh em thì thầm vào tai nhau rồi mỗi người tự tìm cho mình một vị trí có lợi nhất , trong đêm tối anh Mậu là dễ nhận ra nhất , to như con gấu nói thì thầm với anh Phước và anh Hồng :
- Phía trước có địch , tôi cài lại thằng Dũng trinh sát bên kia trảng .
 Thế rồi các anh tiến gần lại trảng dùng ống nhòm nhìn trong đêm tối qua bên kia trảng , trong đêm nhìn bằng ống nhòm mọi người bảo sáng rõ hơn xong tôi nhìn thì thấy không bằng nhìn bằng mắt thường , đúng thế thật qua bên kia trảng vào sâu trong rừng có ánh lửa , dân K chạy loạn hay lính Pốt ở đó thì không rõ xong có ánh lửa đêm chứng tỏ ở đó có người . Quyết định rất nhanh anh Phước ra lệnh cắt hướng khác mà đi , không vào vị trí này dù là dân hay địch , đội hình đi bao về bên trái và giao cho anh Hồng trực tiếp chỉ huy anh em cắt rừng đi cho đúng hướng , anh Mậu nhận lệnh rồi cử người qua bên kia trảng móc nốt thằng Dũng trinh sát quay lại , không nghỉ khẩn trương thoát khỏi vị trí này để bảo đảm bí mật đến mục tiêu đã định . Bỗng chốc anh Hồng trở thành người chỉ huy nhóm trinh sát và tất nhiên tôi cũng là trinh sát đi đầu đội hình cùng nhóm này , không những thế thỉnh thoảng phải quay lại móc anh em C2 cho đi đúng hướng , đội hình rẽ về bên trái đi khoảng 1km rồi cắt trả lại khi biết chắc rằng mình đã đi qua khỏi cái điểm có đốt lửa đó , chúng tôi đi đến khoảng 2h sáng thì có lệnh dừng lại nghỉ giải lao , theo nhận định của cán bộ D và anh Hồng cùng trinh sát , mục tiêu chúng tôi phải tới chỉ còn vài km nữa chúng tôi không nên đến đó sớm quá , vậy là anh em D7 tranh thủ ngủ lấy sức cứ đội hình hàng dọc người này nối tiếp người kia mà hạ ba lô ôm súng ngủ , tất cả chúng tôi không quá 3 giây sau là ai cũng chìm trong giấc ngủ , giấc ngủ ngắn trên đường hành quân là rất cần thiết nó giúp chúng ta nhanh lại sức đỡ mệt mỏi rất nhiều , vài phút cũng nên tranh thủ ngủ và bây giờ chúng tôi có cả tiếng đồng hồ để ngủ không ai bỏ lỡ cơ hội ngủ bằng vàng này .
 Khoảng trên 3h sáng lệnh tiếp tục hành quân , người này đánh thức người kia , có thằng gọi không dậy được thì đá cho một phát vào mông là bật dậy ngay , sau giấc ngủ ngắn ai cũng khỏe lên rất nhiều , sức trai trẻ nhanh lại sức sau giấc ngủ và tỉnh táo lên rất nhiều . Chúng tôi tiếp tục hành quân như vậy khoảng 1h đồng hồ sau  là tới mục tiêu , một con đường đất không to lắm chắn ngang đường hành quân vết bánh xe bò lún sâu còn mới , 2 bên là rừng cây xanh rì , trời lúc này bắt đầu sáng dần mọi người có thể nhìn rõ mặt nhau , đội hình D7 khẩn trưởng tản rộng lùi sâu vào trong rừng khoảng 30m các C bộ binh cùng hỏa lực dải rộng dọc theo tuyến đường , riêng cối 82ly C5 của anh Ngát lùi lại phía sau để khi cần thiết có thể chi viện kịp thời cho những đơn vị tuyến trước , lính bộ binh các C nhanh chóng chiếm lĩnh những vị trí bên đường chuẩn bị một trận đánh đón lõng nếu kẻ địch rút chạy về hướng này .
 Một thế trận , một cái bẫy đã bày sẵn chỉ chờ con mồi lọt vào là sập bẫy dù con mồi đó hung dữ đến cỡ nào cũng khó lọt được qua một tiểu đoàn bộ binh với vũ khí hỏa lực cực mạnh đang chờ sẵn tại đây . Nếu chúng có lọt qua được vị trí này thì sẽ gặp những tiểu đoàn bộ binh khác của E 209 chúng tôi nằm dải rộng tại khu vực này chặn đánh . Kẻ địch sẽ không bao giờ ngờ được rằng tại nơi đây hàng trung đoàn quân Tình nguyện VN rất bí mật xuất hiện tại đây tạo nên thế trận bất ngờ phải gọi là xuất quỷ nhập thần , kẻ địch sau khi bị những người anh em F9 đánh cho te tua từ trong Âm leeng bỏ chạy ra đây sẽ bị chúng tôi những người lính F7 nghiền cho thành cám tại đây .
 Những người lính C2 chúng tôi khi đó rất mong chờ trận đánh này , món nợ với lính Pốt của những trận đánh bên hướng Nam Chóp , bên núi Lovea cần được thanh toán sòng phẳng và chúng tôi đã sẵn sàng lao vào trận đánh cuối cùng này .


Đội hình D7 chúng tôi đón lõng phục kích tại vị trí trên con đường đất đỏ đúng như kế hoạch cấp trên đã định từ 5h sáng , nhóm trinh sát D7 nống đội hình nằm xa chúng tôi theo hướng phải của con đường , họ có nhiệm vụ nắm bắt tình hình địch khi chúng tiến vào đây rồi quay lại báo cho những đơn vị bộ binh chuẩn bị tư thế đánh . Mọi vật chung quanh chúng tôi vắng lặng như tờ , ai ở đâu ở nguyên đó , cấm đi lại lung tung hay nói năng phát ra tiếng động chỉ có D trưởng Phước cùng tác chiến Thành heo và truyền đạt , liên lạc D đi kiểm tra trận địa đốc thúc cán bộ chiến sỹ các C bộ binh .
 Anh em các C bộ binh cũng tranh thủ nghỉ ngơi trước trận đánh , nhiều người ngủ ngon lành sau gốc cây to dựa đầu vào gốc cây ôm súng mà ngủ , họ vô lo , chẳng nghĩ ngợi gì , ai thấy đói bụng thì tự giác bỏ cơm nắm của mình ra mà ăn chẳng cần khách khí mâm bát mời chào .
 Cũng khoảng gần 8h sáng nhóm trinh sát phía trên con đường chạy về báo , địch đang trên đường đi ra các đơn vị chuẩn bị , lính bộ binh nhanh chóng vào vị trí và chỉ chờ địch lọt vào là khai hỏa , các máy thông tin vô tuyến sau một đêm tắt bây giờ lên máy lại , không khí chìm lặng trong cái ánh nắng ban mai đó , cũng chỉ một chốc anh Mậu chạy về báo từ xa nhìn chỉ thấy xe bò và dân , một nhóm nhỏ vài chục người với hơn chục xe bò . C2 chúng tôi nằm vị trí cánh phải điểm đầu tiên tiếp giáp với hướng địch trong rừng đi ra anh Mậu vận động về phải đi qua chúng tôi nên chúng tôi là bộ phận nắm bắt thông tin này trước cả D bộ , lệnh của D mặc kệ dân đi qua trên đường , bí mật không để lộ đội hình phục kích .
 Khoảng 10 phút sau thì đám dân K kia đi tới trên con đường , hơn chục chiếc xe bò kéo , mỗi xe 2 con bò kéo với cái càng xe chính giữa cổ chúng treo cái chuông kêu leng keng theo nhịp chân bước , trên cái càng xe cong vút buộc lơ thơ mấy sợi chỉ ngũ sắc , thùng xe bò chất đầy đồ đạc lủng củng , nồi niêu xoong chảo với dụng cụ sản xuất vài đứa trẻ nhỏ ngủ gục trên xe , dưới đường hàng đoàn phụ nữ đầu đội hay khoác trên người những túi đồ chậm dãi bước theo xe , vài người đàn ông cỡ trung tuổi ngồi cầm dây lái xe bò , họ cũng bình thản đi qua đội hình chúng tôi không hề hay biết gì , khi chiếc xe cuối cùng đi qua mắt tôi còn thấy rõ cái cuốc con gà còn mới được sơn đen thò ra khỏi cuối đuôi xe . Im lặng như tờ .
 Cũng khoảng 9h thì một đoàn người nữa cùng xe bò đi ngang , đoàn người này thì đông hơn nhiều , nhiều hơn đoàn người trước cả chục lần , vẫn như vậy toàn là dân trong rừng chạy loạn đi ra , vẫn những chiếc xe bò với đồ đạc lỉnh kỉnh , thêm vài cái xe mới chế vội của dân , cái bánh tròn được đẽo bằng gỗ được bò kéo trên đường cà khục cà khịch mà đi , một đoàn dân nghèo khổ với màu đen chết chóc tang thương .
 Khi đoàn người này đi gần hết đội hình D7 chúng tôi thì có lệnh của D cho C1 nằm ngoài cùng chặn họ lại , C2 chúng tôi đoạn dưới khóa đuôi . Bất ngờ một lúc gần 150 người lính D7 đồng loạt đứng dậy xuất hiện như được độn thổ lên vậy rồi đồng loạt bước ra từ vị trí tới con đường , ai cũng lăm lăm vũ khí trên tay , chúng tôi cũng biết họ là dân thường xong cũng nên cảnh giác với những hành động chống đối lại của lính Pốt chà chộn trong dân . Những người dân đi đầu sau khi bị chặn lại thì những người đi sau chưa hề biết có quân Tình nguyện VN phía trước , bất ngờ thấy bộ đội trong rừng tiến ra làm họ sợ nhiều người hốt hoảng đứng chết lặng nhìn chúng tôi , không ai làm gì họ cả , thấy chúng tôi không làm gì thì họ cũng yên tâm hơn xong không ai được bước đi đâu dù là một bước , ai đứng đâu đứng nguyên đó , bản thân họ cũng không có một phản ứng nào khác là đứng chết trồng tại đó .
 Nhóm anh em dân vận D7 do anh Thành chỉ huy chia nhau hỏi dân tình hình địch , sau đó D có lệnh cho các C bộ binh :
 - Kiểm tra kỹ tất cả xe cộ đồ đạc của dân xem có vũ khí đạn dược không ? Nếu có bắt giữ ngay . Nghiêm cấm lính lợi dụng chiếm đoạt tài sản của nhân dân .
 Thế là lính ta thay nhau nhảy lên xe kiểm tra đồ đạc của dân tìm vũ khí , cả D7 có 3 người biết tiếng K của nhóm dân vận còn lại lính mình chẳng ai biết một câu tiếng K , hơn nữa mình cũng chẳng cần nói gì với họ , dân cũng chơ mắt ra nhìn lính lục lọi tìm tòi vũ khí trong số đồ đạc của mình , họ cũng chẳng ai biết tiếng Việt cả , nhiều thằng giơ khẩu súng trên tay ra rồi hỏi dân : Súng ? Thế là họ hiểu cái mà mình muốn tìm ở trong số đồ đạc của họ , thế là họ lắc đầu quầy quậy mồm nói : Ót miên , ót miên . Đúng thế thật , họ ót miên thật sau khi cả D7 kiểm tra không có lấy nửa viên đạn trong số đồ đạc của họ nên lệnh cho họ đi qua , chúng tôi khi đó cũng chẳng biết họ là dân ở tỉnh nào trên cái đất K này và nơi họ sẽ đến là ở đâu , điều để chúng tôi quan tâm là họ không phải lính Pốt và họ không có hại cho chúng tôi là tốt rồi . Cho họ đi qua , tạo điều kiện tốt cho dân trở về quê hương làm ăn sinh sống , người dân K họ cũng chẳng mong gì hơn thế , họ vội vã chia tay chúng tôi lên đường .
 Chúng tôi nằm nguyên tại đó đến khoảng 12h trưa , nhiều người đã cảm thấy đói bụng nên lấy cơm trưa ra ăn rồi , suốt thời gian đó dân K đi qua trước mặt chúng tôi trên con đường đó , họ thản nhiên đi , không sợ sệt lo âu , chúng tôi cũng chẳng phải giữ bí mật nữa , không ai kiểm tra họ xem có vũ khí không , vẫn những đoàn người như thế , xe bò với đồ đạc lỉnh kỉnh nghèo nàn rách rưới . Đối với người dân K họ chẳng còn gì sau cuộc chiến , họ đã mất quá nhiều , cái họ còn lại bây giờ được chất đầy lên cái xe bò đó và nó chẳng thể gọi là tài sản được . Chiến tranh thật tàn ác với mọi người dân .
 Nhóm dân vận của anh Thành sau khi tra hỏi một số người dân đã có chút thông tin khá quan trọng , địch bị F9 của ta dồn đánh trong Âm leeng đã chạy ra , khi bỏ chạy chúng chà chộn trong đám dân này , đêm qua chúng nghỉ lại cùng dân cách đây gần chục km xong nửa đêm chúng bỏ đi hết , hướng rút chạy của chúng về hướng tây và ta nhận định chúng có khoảng một tiểu đoàn thiếu , vũ khí chúng mang theo cơ bản là xung lực và hỏa lực bộ binh có vài thằng là lục thum của chúng . Một thông tin rất quan trọng , như vậy là địch mới bỏ dân khoảng 12h đồng hồ , chúng chưa thể đi xa được , D7 điện báo về E 209 ngay tức khắc rồi xin lệnh cấp trên , cũng khoảng 12h trưa hôm đó thì chúng tôi có lệnh nhanh chóng rời bỏ vị trí đó đuổi theo địch về hướng tây , đây là mệnh lệnh cho tất cả các D trong E 209 khi đó , điểm chúng tôi cần đến là một khu rừng dầu sâu bên trong về hướng tây , gần đó có ngọn núi thấp toàn đá , khi đó chúng tôi hoàn toàn đi theo sự chỉ huy của cấp D , không một cán bộ C nào có bản đồ khu vực này , mũi C2 chúng tôi vẫn đi đầu đội hình D7 , trên máy PRC25 anh Phước báo đi hướng tây ghé bắc bao nhiêu độ vậy thôi còn dẫn dắt lính đi sao cho chuẩn hướng là do anh Hồng bởi vậy mục tiêu sẽ đến ở đâu chúng tôi không biết một chút nào .
 Khoảng 5h chiều chúng tôi đến vị trí đã định , một cánh rừng dầu thưa , cây cối to hơn với đám lá dầu xèo rộng , ngay chính cái lá cây dầu cũng to hơn nhiều , thân cây cao thẳng với vỏ xù xì mốc trắng , địa hình bằng phẳng nhiều con đường mòn đan chéo ngang dọc , các khe của bình độ là những con suối cạn chơ cát vàng , lệnh bố trí đội hình tại đây nghỉ qua đêm , cái khó của chúng tôi bây giờ là nước uống , số nước mang theo gần như đã cạn , dồn hết nước của C2 lại để nấu cơm tối số còn lại chia đều cho các B cùng các bộ phận trực thuộc , vì C2 có thêm 2 bộ phận hỏa lực mạnh là DKZ và 12.8ly nên chia đều nước cho cả số anh em này , họ đã mang vác quá nặng rồi không thể cõng thêm nước uống dự trữ nữa bởi vậy đã ít nước dùng lại phải chia thêm xuất nước cho số anh em này , nhưng không sao lính mình quen biết nhau cả chia ngọt xẻ bùi là chuyện thường , lính chiến thương nhau như ruột thịt không ai có lòng ích kỷ bao giờ , nhường nhau cục cơm hớp nước hay điếu thuốc là chuyện cơm bữa . Sau khi đủ nước nấu cơm cả C2 còn lại khoảng 5 lít nước chia đều cho 8 bộ phận dùng cho ngày mai hoặc vài ngày nữa nếu tình trạng khan hiếm nước không được cải thiện .
 Trên đường đi các tiểu đoàn trong E 209 chúng tôi liên tục gặp nhau cũng bởi vậy tôi được dịp gặp lại bạn bè cùng đoàn anh em đồng hương , thôi thì tíu tít chuyện trò như ngô rang , anh em lâu ngày gặp nhau thế này là mừng lắm rồi , cũng thằng còn thằng mất đứa bị thương nhìn tới nhìn lui lính đoàn chúng tôi về E 209 ngày đó giờ còn lại chưa tới 20 thằng , 6 tháng trước chúng tôi được bổ xung về khoảng 150 thằng giờ đây chẳng còn bao nhiêu , mỗi trận đánh mất dần vài thằng tý sửu dần mòn nay còn có từng đây thôi . Gặp lại thằng Minh nổ nó mới từ miền Bắc vào , khoảng tháng 10.1978 nó bị thương đi viện F rồi tranh thủ trốn ra Bắc thăm gia đình , nó mới về đơn vị hơn 1 tháng nay chuyện miền Bắc chẳng có gì nhiều đã đến nhà thằng nọ gặp người yêu thằng kia vậy thôi , nó về đơn vị trước sự kiện 17.2 nên cũng mù tịt tin tức thời sự , gặp tôi nó nói :
- Mày có thừa cái võng nào không cho tao một cái .
 Trời đất quỷ thần ơi , hành quân nặng chết cha chết mẹ ra thế này hơi sức đâu mà cõng cái võng thừa làm gì , chỉ có đủ dùng thôi chứ nhưng thôi nó đã hỏi thì mình cho nó rồi mình kiếm cái võng khác sau , thế là tôi vui vẻ mở ba lô lấy ra cho nó cái võng "thừa" nó mừng quá cứ nói luôn mồm :
- Thôi thế là đêm nay không còn phải nằm đất rồi .
 Nó có biết đâu rằng nó không phải nằm đất thì đêm nay tôi nằm đất .
 Số anh em đoàn tôi vào đơn vị bên D8 D9 vài anh em đã là cán bộ B của những C bộ binh , sau những trận đánh lớn anh em bên đó tổn thất nhiều nên cánh lính mới cũng nhanh lên , mặt khác cũng toàn những thằng đánh nhau lỳ lợm cả bởi vậy uy tín trước anh em trong đơn vị mới có cơ lên nhanh như vậy , thằng Sơn kẹo là liên lạc C13 mới lên liên lạc D trưởng D9 hỏi tôi :
- Tao nghe nói mày là B trưởng sau trận 12.12.1978 bên Nam Chóp khi C2 mày còn có 6 người rồi hả ?
- Đâu tao vẫn là liên lạc C trưởng như mày , tý nữa thành B "thui " thì có .
- Tao nghe thằng Hà bên D8 nói thế khi đơn vị nó đánh phối thuộc cùng đơn vị mày lấy tử sỹ C21 , thấy nó bảo mày chỉ huy lính C2 đánh đi bên cánh trái đội hình mà .
 À ! ra vậy thằng Hà trận đó là lính thông tin đi bên cánh phải nó thấy thoáng bóng tôi đi đầu cùng B1 hôm đó nên tưởng tôi đã là B trưởng , khổ , cái chân liên lạc C2 chẳng hề ngon một chút nào tôi cũng muốn ù té quyền lắm rồi xong chưa biết bằng cách nào đây .
 Vài phút anh em gặp nhau trên đường hành quân rồi chia tay nhau vội vã , mỗi đơn vị mỗi hướng hành quân , được gặp nhau được tâm sự với nhau vài lời chỉ từng đó thôi cũng đủ để thấy trong lòng mình vui lắm rồi , bước chân mình thấy nhanh hơn chắc hơn lòng tự tin hơn bao giờ hết .
 Đội hình D7 chúng tôi đêm đó nằm nghỉ lại , anh em có thêm thời gian nghỉ ngơi , anh Hồng lên D bộ nhận lệnh mới , anh đi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì về yêu cầu họp gấp các cán bộ B , D bộ ở gần nên anh đi một mình , chỉ sau vài phút các cán bộ B và bộ phận trực thuộc có mặt đông đủ nghe mệnh lệnh mới :
 Anh Hồng chủ trì cuộc họp :
- Báo cáo các đồng chí , tôi vừa họp nhận nhiệm vụ trên D về có một số vấn đề mới cho nhiệm vụ của chúng ta . Địch đang bị F9 đánh trong Âm leeng rất mạnh , chúng đang tan giã , ta thu được những kết quả đáng kể , địch rút chạy về nhiều hướng , đơn vị chúng ta là đơn vị dự bị bọc lót phía sau cho F9 , trong Âm leeng F9 thu được nhiều kho vũ khí đạn dược của địch và lương thực , giải phóng Âm leeng chỉ còn là nay mai , hiện nay theo nguồn tin của QD địch có xe tăng cùng thiết giáp M113 đã chạy từ trong Âm leeng ra về hướng của chúng ta , nhiệm vụ của chúng ta là không để địch chạy thoát ra ngoài phải chặn chúng lại và tiêu diệt . Ngay đêm nay chúng ta sẽ được điều động xe tăng của Quân đoàn vào phối thuộc cùng , đơn vị chúng ta được chọn là đơn vị đánh vận động cùng cơ giới , chúng ta sẽ bám trên xe tăng , khi gặp địch chúng ta sẽ xuống xe , đêm nay chúng ta sẽ hành quân đến vị trí đã định và xe tăng của QD sẽ đến đó , sáng mai sẽ bắt đầu trận đánh phối thuộc cùng xe tăng . Trong đội hình E 209 sẽ tác chiến quanh khu vực này , các E khác của F7 chúng ta cũng đang dồn quân về đây với quyết tâm của cấp trên tiêu diệt bằng được xe tăng địch . Ngay bây giờ các đồng chí về tranh thủ nghỉ ngơi ngay đêm nay khi có lệnh là chúng ta sẽ lên đường .
 Một thế trận mới đang chờ đợi những người lính E 209 chúng tôi , với hiệp đồng binh chủng cùng tăng thiết giáp sẽ chiến đấu trực diện với TTG của địch trong những cánh rừng bên ngoài Âm leeng , ngày mai sẽ là những cuộc chiến đấu căng thẳng , địch sẽ chắc chắn chống cự điên cuồng như con thú giẫy chết và chúng ta cũng quyết tâm xả thịt con thú dữ này .


Chú thích:
A: tiểu đội B: trung đội C: đại đội D: tiểu đoàn 

E: trung đoàn F: sư đoàn QD: quân đoàn QK: quân khu
______________


Tìm kiếm Blog này