Tim thông tin blog này:

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

Quân tình nguyện VN đã sống và chiến đấu như thế nào...(XI)

Chuyện tổ chức xây dựng doanh trại của đơn vị cũng đã hòm hòm thì anh Tập lên E bộ viết báo cáo cũng vừa về lại đơn vị , trong cái buổi sáng ấy khi nắng vừa lên một ông lù lù khoác ba lô từ hướng hồ nước đi lên thoáng thấy bóng tôi anh ấy gọi ầm lên , mừng quá anh em gặp nhau sau gần cả tháng trời , anh mang về bao nhiêu là tin mới mẻ mà lâu nay chúng tôi không được biết và trong đó có tin C2 không được phong tặng danh hiệu Anh hùng lần thứ 2 , vậy thì chuyện cá nhân Anh hùng trong đội hình C2 cũng mất theo luôn , nguyên nhân chắc chắn không phải do chúng tôi và cũng không phải do cấp C D chỉ huy lìu tìu này .

 Lâu nay đội hình C2 do 1 mình anh Phượng chèo lái nay anh Tập về thêm người chung tay cùng xây dựng đơn vị ổn định khiến anh Phượng đỡ vất vả hơn , rồi những lần liên tục về D họp bao giờ anh cũng lôi tôi theo , đường xa gần 3km cách D bộ đi đường có anh có em , bảo vệ nhau trên đường và cũng đỡ buồn hơn có người mà chuyện trò tâm sự , anh em tôi cũng dần dần thân nhau hơn , hiểu về hoàn cảnh gia đình cùng tên tuổi nhau hơn , nhiều chuyện tâm sự ngoài lề chỉ riêng anh em tôi biết , anh Phượng cũng chẳng ngần ngại nói rõ tại sao đi đâu cũng muốn lôi tôi theo , anh không muốn tôi ở đơn vị khi anh không có nhà , đỡ phải làm ba cái chuyện vớ vẩn bởi thằng liên lạc đại đội nó có việc của nó , khi nào nhàn dỗi ra thì kệ để nó tự giác muốn làm gì thì làm  , đúng ý tôi vì tôi cũng lười hơn nữa có anh đỡ đầu rồi có lý do để lười làm việc , đi theo anh cũng là một cách để tôi trốn việc , lên D bộ anh vào họp còn tôi la cà hết B trực thuộc này đến B khác , hết trên D bộ thì về C5 mắc võng nằm tán phét với mấy thằng bạn bên đó .
 Lúc này đơn vị có nhiều thay đổi , trước đây trong chiến đấu bộ phận thông tin hữu tuyến vẫn hoạt động cùng đội hình D bình thường nhưng nay do đội hình đóng quân xa nhau nên thiếu dây hữu tuyến , dây cũ cũng nát bét do bị pháo bắn hay địch cắt nhiều lần nên không còn dùng được nữa , các anh thông tin đã cắt bỏ những đoạn nát quá đi vứt bỏ lung tung cả nên thiếu dây , lính hữu tuyến nghĩ ra trò tách đôi dây hữu tuyến dùng 1 sợi còn 1 đầu dây đóng cọc âm dùng tạm nhưng không thể nghe được , chập chờn vô cùng nên đã chờ trên cấp cho dây mới .
 Một  hôm tôi thấy ai đó đang giải dây thông tin hữu tuyến về gần hướng C bộ , thấy dáng quen quen mà chưa nhớ là ai thì đúng lúc anh đó ngẩng mắt lên , ôi hóa anh An lính bắn tỉa của trung đoàn người mà ngày còn nằm chốt ở Nam Chóp vài ngày lại lên chốt hướng hầm của tôi nằm bắn tỉa , gặp nhau mừng quá , tôi hơi ngạc nhiên hỏi anh An :
- Ơ ! Sao anh lại phải đi giải dây thông tin hữu tuyến thế này ?
- Ừ ! Thì tao trước là lính thông tin hữu tuyến của D7 này mà .
 Thì ra vậy , anh An và anh Quế đều là lính của D7 chúng tôi cả , riêng anh Quế là lính của C2 cũ , nay súng Dragunov đã được chuyển ra BGPB còn người thì sau một thời gian nằm trên E bộ bây giờ trả về lại đơn vị cũ , anh An về hữu tuyến và nhận công tác về phối thuộc cho C2 còn anh Quế cũng sẽ về C2 trong nay mai hiện đang nằm chơi cùng anh em khác trên D bộ mấy ngày nữa sẽ về . Hôm nay dây thông tin đã được cấp phát mới nên giải dây xuống hướng C2 trước vì C2 ở xa đội hình D bộ nhất , tạm thời cứ giải dây dưới đất đã mai kia chặt cọc chôn buộc lên cao sau , C2 chúng tôi chấm dứt những ngày phải đi lại chỉ vì những việc bé tý ti giữa C và D .
 Khoảng 2 ngày sau thì người của C2 cũ lũ lượt về đơn vị lại , anh Quế bắn tỉa của E về C2 công tác thì đã rõ thêm số anh em bị thương nhẹ trận 12.12.1978 , vài anh em bị thương trận cửa mở đường 10 Donxo và thêm vài thằng bị thương bên ngã tư đường tàu nay vết thương đã lành hẳn trở lại đơn vị tiếp tục công tác , qua họ chúng tôi biết thêm nhiều thông tin của anh em khác hiện vẫn đang nằm viện chưa về được , một số được đưa về D32 của sư đoàn tại Lai Khê Sông bé ăn dưỡng nằm chờ chế độ , khổ nhất là trường hợp anh Xuyên lính 1976 Hà Sơn Bình , bị thương trận 12.12 vào viện rồi ra trại ăn dưỡng chờ về đơn vị , do điều kiện trại ăn dưỡng quá khó khăn đến nước đun sôi cũng chẳng có nên đã tự kiếm củi đun nước uống bị rắn độc cắn nếu không được cấp cứu kịp thời chắc chết rồi , nay tự nhiên tay bị cắt mất mấy ngón , anh nguyên là B phó đầu tiên của tôi người dân tộc Mường huyện Tân lạc HSB . Đúng là vô duyên hết sức lính đánh nhau chán chẳng sao tý chết vì ấm nước sôi ngay ở nơi hòa bình nhất và nếu có chết vì chuyện này chắc còn bị kỷ luật thêm vì tội vô kỷ luật dám đi đun nước sôi ở trại ăn dưỡng sư đoàn .
 Một điều nữa khiến lính C2 chúng tôi bức xúc ồn ào to nhỏ với nhau , thêm 3 4 gương mặt nữa già già hơn chúng tôi nhiều , lạ hoắc lạ hơ , nhiều người hỏi tôi : mấy lão này là ai đấy ? Chịu , từ ngày tôi về C2 có nhìn thấy mấy cái bản mặt này đâu , lúc đó đối với anh em trong C2 còn lại tôi cũng là loại trung trung tuổi tồn tại trong C rồi , hỏi mấy ông lính cũ thì mấy anh cho biết :
 - Thằng thấp thấp râu quai nón người hơi đậm kia là thằng Hát , thằng đậm đậm người mồm loe là thằng Chỉnh , thằng cao cao với cái mũ lưỡi trai dài ngoằng kia là thằng Ánh , cả 3 thằng đều Thái bình lính 1975 , thằng Hát bị thương từ giữa năm ngoái đi viện E rồi mất hút , thằng Chỉnh bỏ đơn vị đi cũng từ dịp đó cùng thằng Hát , còn thắng Ánh thì khi đơn vị có lệnh đánh giải vây cho F341 thì nó trốn không đi ở lại xóm Lò hơn 1 năm nay rồi . Chắc nay thấy GP xong rồi chúng nó tưởng ngon ăn nên trở về đơn vị đây .
 Lính tráng chúng tôi nghe xong cái tiểu sử của các đàn anh này là thấy chán luôn các đàn anh , lúc bom cày đạn xới người thiếu tùm lum cả , bòn nhặt từng thằng lính mà đánh mà giữ lấy thân mình thì mấy thằng này bỏ trốn hết cả , chúng biết đi tìm chốn bình yên cho riêng mình vứt lại anh em sống chết mặc bay chẳng tình khỏi nghĩa gì dáo chọi , nay nơi đây có chút bình yên chắc chúng tưởng có ăn nên lại mò về muốn chia phần đây . Ngay mấy lão đồng hương Thái bình ở các C khác cũng thấy không chấp nhận được hành động của mấy thằng cha này những lúc dầu sôi lửa bỏng đã qua , thử hỏi làm sao cho những thằng lính mới bọn tôi còn sót lại tôn trọng cho được , đàn anh phải là chỗ dựa chỗ cho đàn em vịn vào mà đứng lên chứ đàn anh bỏ chạy lúc khó khăn nhất thì loại đàn anh đó chỉ để đàn em nó coi thường mà thôi .
 Chúng tôi lại mất thêm vài buổi tối ngồi họp để rồi ra quyết định có nên nhận hay không mấy ông đàn anh loại này , cuộc tổng sỉ vả không tiếc lời của tất cả mọi người rồi cũng phải nhận , nhận vì chúng tôi đang thiếu người , nhận vì cái câu nói muôn thủa là đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại , nhận vì chút tình đồng đội , nhận để mong rằng rồi đây sẽ chung tay gánh vác chuyện đơn vị chuyện nhiệm vụ chiến đấu . Mà nữa 2 lão từng là cán bộ B cơ đấy chỉ có lão Ánh là lính từ đầu tới cuối , mấy cái bản mặt này lại tiếp tục công tác như bình thường .
 Thế rồi một chuyện buồn cười không thể tả hết , ai đó chắc cấp tướng gì đó ngoài bộ vào thị sát chiến trường K , chủ trương có hay không cũng không biết hay cũng chỉ là do suy nghĩ của cá nhân ông ấy nên đã nói ra , đại loại thế này :
- Hiện nay trong nước rất khó khăn về lương thực thực phẩm cung cấp cho chiến trường . Bởi vậy những người lính chúng ta bên này vừa chiến đấu vừa tăng gia sản xuất tự túc lấy lương thực góp phần làm giảm đi gánh nặng cho QD cho nhà nước .
 Thế rồi mệnh lệnh từ trên xuống dập khuôn đúng như vậy , phải tăng gia sản xuất tự túc lương thực , tự cung tự cấp , vừa chiến đấu vừa sản xuất , 2 nhiệm vụ song song bên nào cũng quan trọng cả ..vv và ..vv
 Thế là liên hệ với chính quyền xã , xin đất xin ruộng , mượn cày mượn bò của dân với chủ trương mỗi C 2ha ruộng , giống má mang từ VN qua , phải khẩn trương cho kịp thời vụ mùa mưa đến rồi , cũng ngâm thóc 3 sôi 2 lạnh cũng cày bừa như ai , mấy ông Thái bình quê hương 5 tấn hăng hái xuống đồng cày bừa gieo xạ , hình ảnh lính khoác AK sau lưng bì bõm dưới ruộng cày bừa , đầu ruộng giá súng mấy ụ lính tráng nhổ cỏ làm đồng , cũng từng đoàn cán bộ D E xuống kiểm tra giám sát công việc hàng ngày của đồng áng , rồi gieo mạ vịt trời bay về hàng đàn ăn thóc giống thế là lại phải cử ông Quế bắn tỉa hàng ngày đi canh ruộng đuổi vịt trời , anh này hay lắm bắn rất chính xác bữa nào cũng mang về ít nhất là 3 con vịt trời , sáng sớm vịt bay một vòng rồi hạ xuống đám ruộng anh Quế ngắm bòm 1 phát ăn xiên táo 2 con là chuyện thường , chúng bay lên vài tiếng sau lại hạ uống ăn tiếp , lại bắn lại bay lên , trưa có thằng mang cơm cho anh Quế ra tận ruộng rồi mang vịt về , chiều lại thế cho đến tối mịt , có hôm anh Quế kể có phát đạn bắn xiên táo tới 3 con vịt trời liền vậy mà chúng vẫn xuống ăn thóc gieo xạ , thịt vịt trời khoảng 8 lạng con to độ 1kg /con là cùng , thịt chắc ăn ngọt thịt nhưng hơi rai , nấu cháo vịt thì ngon , trong D7 lúc đó món thịt vịt trời thì gần như ai cũng biết , có hôm trời mưa hơi lạnh anh Quế mang về cả chục con vịt trời người ướt như chuột lột sau cả ngày dầm mưa bắn vịt phải mang xuống chia cho các B cùng vặt lông mà ăn với nhau , ăn nhiều quá cũng ngán món này .
 Thế rồi mạ cũng lên cao đến ngày nhổ mạ cấy lúa , ruộng cày ải đổ tro đầy ruộng rồi , cấy thôi , lính chổng mông cấy lúa , tôi cũng đi cấy lúa cùng anh em , nhiều người cứ động viên trêu chọc nhau cho vui : Làm đi cho biết nay mai về cày cấy trên đường nhựa nhà mày .
 Tôi cấy lúa lần đầu cắm cây mạ xuống lúc rút tay lên thì cây mạ nó nổi phềnh lên theo tay , cúi xuống một lúc thấy mỏi nhừ hết cả lưng nhiều người sinh cáu bẩn chửi bới vu vơ vặc sang cả thằng Pôn Pốt lẫn QD mình .
- Tôi là lính , nuôi nổi tôi để đi đánh nhau thì nuôi , nếu không nuôi nổi thì để tôi về nhà với bố mẹ tôi có rau ăn rau có cháo ăn cháo chứ bắt tôi vừa đánh nhau vừa cấy lúa thế này à ?
 Thôi thì lính nói , lính kêu ca phàn nàn đủ thứ chuyện , vừa tức vừa buồn cười chúng nó , ngay tôi đây cũng ngán ngẩm chuyện cày cấy này , ấy là tôi cũng có mấy khi phải ra đồng đâu , thích thì ra vừa làm vừa chơi cho vui chứ chẳng ai bắt ép được tôi làm , nếu có trông chờ vào tôi chuyện cày cấy này có mà Tết sang năm cũng chẳng có gạo mà ăn .
  Thế rồi cũng xong lúa cũng lên cây hàng ngày xanh tốt , bây giờ giao ban hàng ngày có thêm bộ phận tăng gia sản xuất do mấy ông Thái bình tụt tạt kia phụ trách , báo cáo lúa ra sao ? sâu bệnh thế nào cần làm thêm cái gì từ nay đến khi gặt hái ? Ôi rồi trăm thứ chuyện nghìn thứ việc của chuyện cày cấy thu hoạch lúa má , đã có người lên kế hoạch xát gạo thế nào đập lúa ra sao phơi phóng giống má cho vụ tới , nghe nói cấp trên chỉ cung cấp thêm cho chúng tôi 3 tháng lương thực nữa thôi là cắt , có thì ăn không có thì nhịn , nhịn nhưng vẫn phải đi đánh nhau . Các bố cứ làm như chúng tôi là máy chứ không phải con người , máy thì nó cũng phải có xăng dầu điện đóm năng lượng mới vận hành được chứ ?
 Thế rồi đánh đùng một phát , ông nào đó cũng trên bộ quốc phòng qua thị sát mặt trận , sau khi biết chuyện lính tăng gia tự túc lương thực thì nói  ( lính chúng tôi đương nghe kể lại ):
- Chúng ta là những người lính Tình nguyện làm nhiệm vụ Quốc tế , đói no chúng ta chịu , QD sẽ cung cấp đủ gạo , lương thực thực phẩm để cho binh sỹ chiến đấu vì nhiệm vụ cao cả này . Nay chúng ta làm vậy khác nào chúng ta sang đây chiếm đất của dân K , niềm tin ở những người lính Cách mạng trong con mắt dân K thế nào đây ? ..vv
 Thế là lại một buổi mời đại diện dân K ở địa phương vào đơn vị bàn giao lại ruộng cùng hoa màu trên đó coi như chúng ta làm giúp họ , dân K vui vẻ nhận lại ruộng đồng của mình còn lính chúng tôi tý nữa trở thành nông dân trên chiến trường Campuchia .


Những ngày tiếp theo sinh hoạt đơn vị cũng bình thường như bao đơn vị khác , vẫn tăng gia trồng rau tưới tắm , vẫn nhổ cỏ làm đồng đuổi vịt trời phá lúa phá ruộng , vẫn nhận gạo cùng nhu yếu phẩm khác trên D về đơn vị , sinh hoạt của lính dần dần đi vào quy củ , đầu tóc cắt ngắn đúng điều lệnh QD ăn mặc tinh tươm hơn nên trông lính C2 cũng như cả D7 chúng tôi lúc đó mặt mũi ai cũng sáng sủa hơn .
 Quan hệ giữa tôi cùng anh Phượng cũng ngày càng gần gũi hơn , anh em thật sự hiểu nhau trên cơ sở tình cảm , anh Phượng quý tôi cũng bởi biết rõ tôi trong công việc của thằng liên lạc đại đội chiến đấu , ngoài ra thêm chút tình riêng tư chỉ có lính Hà tây khi đó mới hiểu đó là việc tôi mang được anh Lịch từ trận địa ra , lo lắng cho anh Quân khi anh bị thương ở đơn vị vì vậy anh Phượng cũng coi tôi như thằng em đồng hương với anh vậy , các anh đều là lính Hà tây cùng đoàn nhiều trận sống chết có nhau nên quý nhau vô cùng mà ở đơn vị này cũng chảng còn bao nhiêu anh em cùng đoàn nữa , có thằng em như tôi ở bên anh cũng khoái và yên tâm trong chiến đấu . Tôi thì cứ vô tư là đàn anh thì tôi quý tôi nể , nể ở chút máu lính ở lòng dũng cảm trong chiến đấu sau nhiều trận mà vẫn tồn tại được cho đến ngày hôm nay . Sự thân tình đó đôi khi bị tôi lợi dụng , lợi dụng để trốn việc của đơn vị mà tôi không muốn làm , lợi dụng sự quen biết rộng của mình khắp tiểu đoàn để dọa nạt thằng khác và cả lâu lâu anh Phượng xuống hồ giặt quần áo tôi cũng không ngần ngại vứt thêm bộ quần áo của tôi nhờ anh giặt hộ . Anh em chúng tôi sống với nhau như vậy đó .
 Khoảng chung tuần tháng 7.1979 chiều hôm đó tôi cùng anh Ban lính Vĩnh phú rủ nhau đi may quần áo ở cái phum Peeng Novea Thơ mây , đi một mình tôi thấy ngại , cũng có xin phép anh Phượng trước rồi mới đi , 2 anh em 2 súng cùng túi vải quần áo mang sửa lại , đi khỏi đơn vị khoảng trên 1h đồng hồ thì nghe bên hướng đơn vị tôi có vài tiếng súng , chúng tôi chẳng buồn để ý vì lính ta hay vác súng đi bắn chim cu gáy hay bìm bịp , phát một vài viên rồi im lúc sau lại vài viên chẳng đáng quan tâm làm gì tôi vẫn cắm cúi may nốt cho xong , anh Ban nghe chừng sốt ruột chờ tôi may cho xong của anh ấy là vơ vội bộ quần áo chạy về trước , mình tôi ở lại may nốt rồi 5h chiều về sau , vì không có ai bên cạnh giữa cái phum toàn dân K , súng dựng 1 bên với cắm cúi đạp máy khâu thấy không an tâm nên tôi bỏ dở đứng dậy đi về , khi đang thu dọn đồ đạc để về thì ông Xã trưởng cũng vừa phóng xe Honda 90 phân khối với khẩu AK khoác ngang lưng về đến nhà , chúng tôi quen nhau từ lần anh đó vào đơn vị tôi liên hệ công tác nên tay bắt mặt mừng , anh ấy nói rồi ra hiệu bảo tôi cứ tiếp tục may đi nếu cần , tôi hiểu như vậy nhưng có biết tiếng đâu mà nói , xong cũng tối rồi cần về đơn vị hơn nữa có làm cố cũng không xong được . Tôi chào tạm biệt rồi khoác súng về đơn vị , đường đi nếu theo đường chính sẽ xa hơn vài trăm mét còn đi tắt cắt chéo thì nhanh hơn , tôi chọn đường gần đi xiên qua những cánh rừng khóm thốt nốt tre gai cây dại về cho nhanh .
 Khi còn cách doanh trại 200m đã nhìn rõ mái nhà các B và sân đại đội , sao hôm nay thấy trống vắng lạ kỳ , mọi ngày giờ này anh em đi lại tắm rửa cơm nước sau một ngày công tác khắp cả doanh trại , gần như trái bếp B nào cũng khói tỏa bốc cao sao hôm nay im lìm quá vậy ? Tôi thắc mắc đi nhanh hơn về đơn vị . Vừa hay gặp anh Phình quản lý với thằng Lộc từ dưới hướng hồ nước đi lên , vai khoác súng vai khiêng cái võng cùng đồ nhu yếu phẩm đi về , lúc sau anh Quế cũng từ hướng ruộng về đến nơi , thêm mỗi B một thằng ốm đau nào đó cũng lò dò lên C bộ . Cả đơn vị đi vắng đâu hết trong một buổi chiều chỉ còn lại vài người , nhìn về các B trống hơ trống hoác súng đạn ba lô cũng mang theo hết cả , tôi chẳng biết đơn vị đã đi đâu . Sau đó anh Phình kể :
- Sau khi tôi đi về hướng Peeng Novea Thơmay khoảng 1h đồng hồ thì bất ngờ trên D có lệnh hành quân tác chiến gấp , xe ô tô sẽ xuống đón tận nơi , C2 chuẩn bị ngay xe đến là đi luôn , thế là cả đơn vị nháo nhào lên chuẩn bị , không kịp mang theo bất kể cái gì , cơ số đạn thì luôn đủ và có sẵn trong ba lô từng thằng lính rồi không cần bổ sung thêm , gạo nước vét hết ở C chia đều cho anh em mỗi người vài kg đủ ăn 5 ngày nếu thiếu bổ sung sau trên đường tác chiến , may cả C chỉ có tôi và anh Ban là đi vắng còn lại đủ hết , mỗi B để lại 1 người ốm đau trông cứ chăm lo tài sản của đơn vị số còn lại đi hết , anh Phình quản lý đơn vị đáng ra cũng đi nhưng chân đau do dẫm phải gai chân đang đau xưng u lên đâm ra không phải đi , thằng Lộc cũng đang ốm , sau khi chia hết lương thực thực phẩm cho anh em rồi thì ở nhà hết nên anh Phình và thằng Lộc đành bám theo xe lên D nhận gánh về . Mấy phát súng bắn lúc chiều là dùng để gọi tôi và anh Ban về đơn vị , chúng tôi thì vô tư quá , khi anh Ban về đến doanh trại thì xe ô tô vẫn còn trên D gọi điện lên D thì D báo lên ngay và anh Ban đã đuổi theo đơn vị ngay lúc đó .
 Kể cũng hay , với tôi đây là lần thứ 2 rất ngẫu nhiên không phải theo đội hình đơn vị tác chiến , lần đầu là lúc ở sân bay Puchentong , cũng vì đi chặt mía ở cánh đồng sau kho bom về đến nơi đơn vị đi hết cả chỉ còn lại vài người , lần này cũng vậy lại một lần nữa ngẫu nhiên , lý do trốn tránh nhiệm vụ rất chính đáng không ai bắt bẻ vào đâu được . Khoảng 7h tối thì anh Ban khoác súng về tới đơn vị , anh lên tiểu đoàn ngay lúc đó cũng bị nhỡ xe đành quay về đơn vị lại , lúc này trong C2 anh Ban là lính già nhất , chức vụ cũng cao nhất B phó chứ đùa đâu ( chức vụ này toàn cấp C tự phong cho nhau khi hết người ) nên chúng tôi dưới sự chỉ huy của anh Ban , anh ra lệnh bỏ hết các khu vực nhà các B tập trung lên C bộ , ba lô đồ đạc khiêng hết về đây , tối đến phân chia 2 vọng gác , lên phương án tác chiến rõ ràng khi gặp địch đánh vào cứ và cẩn thận hơn nữa anh Ban lên luôn cả phương án bỏ chạy khi cần thiết sẽ rút về đâu đi đường nào ? Ai chạy trước ai chạy sau , gặp nhau tại đâu trên con đường rút về tiểu đoàn bộ ..vv . Ban ngày vẫn sinh hoạt công tác bình thường , gánh nước tưới tắm cho rau trông coi ruộng lúa , vệ sinh doanh trại chờ lệnh trên sẵn sàng cơ động tiếp ứng cho đơn vị khi cần thiết và hàng ngày vẫn giao ban lên D bằng hữu tuyến như bình thường , đường dây và máy móc hữu tuyến vẫn để nguyên . Chúng tôi cũng cứ nghĩ rằng đơn vị đánh hợp đồng tác chiến với đơn vị nào đó ít ngày rồi sẽ rút về ngay nên coi nhẹ vẫn bình thường trong mọi sinh hoạt chưa có gì đáng để tâm lắm .
 Lúc này là lúc nhàn dỗi nhất , hàng ngày tôi mắc võng nằm trong hội trường C2 nhìn ra sân khi chiều về , từng cơn lốc xoáy nhỏ cuộn cuộn rác cùng tro ngoài sân bay lên cao ngang tầm ngọn thốt nốt là tan , lá cây cùng cỏ rác rơi lả tả xuống làm niềm vui , cái sân nhỏ nhỏ đó mà có lúc cả 5 7 cơn xoáy lốc con con đó , tôi thấy kỳ lạ điều này trên đất K , sao lắm những cơn lốc nhỏ này thế , lính nhà ta nhiều thằng thấy lạ và ngu không tả nổi , thấy cơn lốc xoáy này thì thích chạy ra đứng giữa cơn lốc này xem cảm giác ra sao , chưa thấy cảm giác đâu chỉ thấy bụi bẩn cùng rác quấn quanh người , sau cơn lốc thì nhìn nó như mới được móc từ dưới lòng đất lên vậy , những thằng bên trong nhà nhìn ra cười như lắc lẻ , tính trẻ con chưa hết trong những cái đầu mới rời ghế nhà trường vác súng ra trận . Tôi tranh thủ học đàn ghi ta của anh Ban , từ ngày đầu về đây thằng Hồng văn thư không biết đi đâu vác về cây đàn còn khá mới Yamaha đàng hoàng với 6 dây đủ nguyên , anh Ban cũng tưng tửng từng tưng vài nốt nhạc , nghe nói ngày GP Sài gòn có theo học một lớp ghi ta ngắn ngày gì đó , tài cán đến đâu không rõ nhưng cũng chỉ ôm ghi ta không quá 10 phút là kêu chán rồi , chắc vốn liếng cũng chỉ có vậy , nhiều lần tôi thắc mắc nếu không ham thích thì làm sao mà học cho được , thích thì học ai bắt ép mình đâu vậy sao mới ôm đàn có 10 phút mà anh đã kêu chán , chứng tỏ anh cũng chẳng biết bao nhiêu , vài nốt nhạc quèn cho đỡ buồn mà thôi . Từ đó tôi không theo học đàn của anh Ban nữa , mình hỏi nhiều quá ông ấy lại cáu rồi dây đàn cũng đứt dần chẳng có dây thay , điên tiết đập vỡ cây đàn cho khỏi phải rác tai , đưa xuống cho anh nuôi nhóm bếp cho nó được việc .
 Một chuyện vui nhưng cũng buồn cho cái đám chúng tôi ở lại cứ , đêm hôm đó trời mát dễ ngủ tôi leo lên võng ngủ quên trời đất sau một buổi nằm võng kể chuyện cho nhau nghe , lúc đó tới phiên anh Quế gác đêm cũng khoảng 12h 1h sáng rồi chứ không còn sớm nữa bỗng anh Quế chạy vào lay võng tôi gọi dậy dậy , tiếng thì thào nho nhỏ đủ nghe , tôi bật dậy khỏi võng vớ ngay khẩu súng với cái bao xe đạn khoác vội lên người , vài anh em khác cũng nhanh chóng bật dậy khỏi võng tản vội ra , chúng tôi 6 7 người thật cả một trung đội cứng chứ chẳng phải chơi , nhất là những thằng từng qua nhiều trận rồi , địch mò vào nhổ nổi được chúng tôi khỏi đây cũng còn mệt nhưng ngặt mỗi một điều là chúng tôi chỉ có 5 khẩu súng và toàn AK cả không hề có hỏa lực nào hết , yếu thế hơn địch là ở chỗ đó nhưng AK thì cũng chẳng có gì đáng ngại vẫn phải đánh chứ không lẽ bỏ chạy luôn . Tôi lao ra cái ụ mối nơi đặt cái kẻng báo thức của đơn vị , cái ụ mối này khá to trên có khóm thốt nốt nhỏ có thể quan sát rộng hơn , nằm đây mà đánh là yên tâm rồi , phía trước tiếng cọc cọc mỗi lúc một to thỉnh hoảng rộ lên cọc cọc liên hồi , bên ngoài vẫn im lặng không có thêm âm thanh gì khác , nhà dân cách xa đó vẫn im lìm , ngoài xa 5 6 chục mét kia là mấy ụ mối cùng vài cây dầu cây dại tối đen một khoảng trước mặt rất dễ là nơi địch nằm đó chuẩn bị đánh vào đội hình chúng tôi , theo chỉ huy của anh Ban vọng gác là phải ở ngoài đó thường mấy thằng lười lại gác gần cái kẻng cho cạnh anh em nằm lên bây giờ gặp bất lợi đây , tôi đã nghĩ vậy thầm trách cả mình nữa chuyện gác xách về đêm .
 Cũng vừa hay lúc đó anh Quế vận động ra giữa sân đại đội rồi quỳ ở thế ngồi bắn chơ vơ giữa sân như vậy , tôi hơi thắc mắc chuyện này , rồi tiếp đến tiếng cọc cọc càng rộ thêm anh Quế nổ súng liền lúc 2 loại 4 viên , vật gì đó trước mặt lồng lên chạy được vài mét thì ngã gục , đen ngòm một đống nằm đó , nói thì lâu nhưng quả thật lúc đó mọi diễn biến xảy ra rất nhanh , nhanh đến mức bản thân tôi chưa kịp nhận biết được điều gì đang diễn ra , chắc anh em khác cũng vậy mọi người đang ngơ ngác chưa hiểu là chuyện gì nữa , rồi thấy anh Quế đứng dậy hiên ngang đi lại phía cái vật nằm đó đen ngòm kia , chúng tôi lúc bấy giờ mới chợt hiểu ra chuyện gì đó chứ không phải là địch vào cứ chuẩn bị đánh chúng tôi , tiếp theo thì thấy tiếng phụ nữ đứng ở cái nhà dân ngoài doanh trại nói vọng vào điều gì đó mà chúng tôi không hiểu , chị ta nói nhiều lắm nói to như chửi vậy , kệ ai đó muốn nói sao thì nói mình quan tâm làm gì . Chúng tôi lại gần hóa ra cái vật đen ngòm nằm kia là con trâu , con trâu với trên cổ là cái mõ to tướng , trâu của Pôn Pốt vậy thì xẻo thịt thôi anh nuôi Phình và Lộc vác ngay con dao to thao tác luôn chỉ một loáng đã thấy khiêng về ỳ ạch cái đùi sau của con trâu , phải công nhận sao cái đùi trâu và đùi bò nó khác nhau nhiều thế , đùi bò thì ít thịt bé tý một người khiêng vác bình thường nhưng sao cái đùi trâu hôm nay nặng quá không biết , tôi phụ thêm anh Phình và thằng Lộc mang cái đùi trâu về bếp đại đội vậy mà vẫn thấy nặng , cũng cứ tưởng anh em sẽ nổi lửa lên ngay sau đó chiến luôn nào ngờ anh nuôi kêu mệt để sáng mai mà trời cũng gần sáng rồi , thôi được để sáng mai thì để sáng mai , chúng tôi lên võng nằm lúc này ai cũng mơ màng không ngủ được bực mình rủ nhau dậy ngồi uống nước quấn thuốc rê hút nói chuyện , thắc mắc sao cái con đàn bà K nhà ngoài kia nó nói gì đó mà dai thế không biết , lúc này mụ ta vẫn oang oác chửi vọng vào đơn vị , anh em đã có người điên tiết lên rồi muốn vác súng ra khua cho mấy loạt lên trên nóc nhà nhà mụ cho im đi cái mồm oang oác đó , bất chợt anh Quế mới nhớ ra , bỏ mẹ hình như con trâu này là của dân ở quanh đây , mấy ngày trước thấy họ dắt theo con trâu , nhà ai ngoài đó có 2 con trâu to đùng , thế rồi ai đó nhớ ra chết cha nhà ông lão hôm bắt con bò Pôn Pốt chạy ngang qua đơn vị có 2 con trâu cả khu vực này chỉ có 2 con trâu này thôi và mụ đàn bà nói oang oác ngoài kia là con gái của ông lão kia , cái thằng to con lực lưỡng là chồng mụ và nó là con rể của lão , thôi chết rồi hôm lão thịt con bò xong là lão xách theo cái mõ này , cái mõ to lão tiếc của nên mang về treo vào cổ con trâu nhà mình , hôm nay anh Quế gác đêm thấy trâu đeo mõ to thì cũng cứ nghĩ là trâu của Pôn Pốt nên mới bắn đây , thỏa nào mụ kia chửi ác quá mà không dám ra nhận trâu của mình chắc sợ chúng tôi trong này bắn tiếp nên chỉ đứng ngoài chửi vào đây . Đã vậy chúng tôi lại còn xẻo mất một đùi của nó nữa chứ , biết ăn nói làm sao đây ? Tất cả chúng tôi lo lắm .
 Thế rồi anh Ban bảo bây giờ mang ra lấp đất chôn con trâu đi , ngày mai trong doanh trại mình thế này dân K không dám vào đào lên lấy trâu về , sẽ không biết mất cái đùi trâu vậy là xong , nghe vậy anh em hăng hái mang xẻng ra xúc đất lấp con trâu lại sau khi kéo nó xuống cái rãnh sâu gần đó , đất pha cát dễ xúc chẳng mấy đã lấp xong con trâu chúng tôi yên tâm về đi ngủ .
 Sáng dậy anh nuôi đã làm món thịt trâu xào gừng cho anh em ăn rồi xong ăn thì cứ ăn vậy thôi chứ thằng nào bụng cũng lo , lo dân kiện thì chết , nhưng thôi chót cưỡi lưng hổ với nhau cả lũ rồi không có đường xuống nữa chỉ có mỗi nước phi thật hăng cùng với nhau thôi .
 Trời mới tang tảng sáng được một lúc thì thấy ông Tập CTV lù lù đi về đơn vị , ông này thiêng thật mới nhắc đến tên mà đã thấy xuất hiện ngay , anh Tập đi tác chiến theo đơn vị kia mà sao lại ở đây ? Hóa ra anh Tập cùng đơn vị lên E thì có lệnh ở lại tiếp tục viết báo cáo thành tích của đơn vị , cần sửa lại một số vấn đề ở mục C2 thu được kho pháo ngày mới đánh Giải phóng Phnom Penh , anh không theo đơn vị mà ở lại E bộ , hôm qua viết xong nộp cho ban chính trị E xong thì về đơn vị , chiều qua về đến D thì trời tối quá ngủ lại trên D sáng nay về sớm , chúng tôi như chết đuối vớ được cọc mang chuyện bắn trâu đêm qua kể lại cho anh Tập nghe , ông Tập chỉ biết kêu Trời khi nghe xong chuyện , thôi thì một liều ba bảy cùng liều với nhau thôi chứ biết làm sao bây giờ . Anh nuôi dọn cơm sáng cho anh Tập ăn , thịt trâu cả đĩa to đùng mà anh Tập không dám động đến một miếng chắc anh sợ vạ lây cùng hội cùng thuyền với bọn tôi đây .
 Khoảng 8 9 h sáng thấy trưởng thôn Tọc vào doanh trại trước , anh Tập và anh Ban tiếp trưởng thôn , cả nói cả tay chân vung vẩy đủ để hiểu chuyện con trâu đêm qua , dân muốn vào xin con trâu mang về thịt , bộ đội sợ lộ chuyện cái đùi trâu bị mất nên lý do lý trấu là mất vệ sinh một mực không đồng ý , dân kéo vào có cả ông lão người K kia nữa , họ nói như mếu xin xỏ xác con trâu , rồi anh trưởng xã cũng phi xe máy vào doanh trại , lại xin lại van lạy bộ đội mãi cuối cùng anh Tập đành phải đồng ý cho họ mang xe bò tới đào con trâu lên mang về , chúng tôi tránh mặt vì ở đó thì ôi mặt lính lắm , họ nhanh chóng moi con trâu chỉ còn 3 đùi vắt lên xe bò trở đi không ai nói gì chuyện này nữa .
 Chuyện con trâu chỉ có 3 chân còn lưu mãi chuyện tiếu lâm này ở đơn vị tôi , anh Tập cũng ngượng mãi với dân K chuyện trâu chết có mấy giờ đồng hồ gây mất vệ sinh không cho dân mang về thịt . Hơn 1 năm sau anh Tập lên CTV D7 thỉnh thoảng tôi lên D làm công tác Đoàn trong liên chi đoàn có chuyện gì vô lý anh ấy toàn đùa nói :
- Cứ hỏi thằng liên lạc C2 thì rõ , trâu cũng chỉ có 3 chân thôi , ngượng không thể chịu nổi vì mấy thằng ôn con này .

Anh Tập ở đơn vị được 2 ngày thì có lệnh lên E bộ lại , chắc bản báo cáo thành tích của C2 đó chưa đạt yêu cầu nên cần viết lại , anh Quế cũng có lệnh lên E gấp nhận nhiệm vụ mới , người nói anh ra Bắc học SQLQ1 người thì bảo chiến trường phía Bắc cần lính bắn tỉa có nhiều kinh nghiệm sử dụng súng Dragunov nên đưa anh Quế ra chi viện cho hướng này , 2 anh đi rồi đơn vị vắng thêm loanh quanh luẩn quẩn cũng chỉ mấy thằng chúng tôi gác đêm và tưới rau , những luống rau muống chúng tôi trồng lên xanh mơn mởn cao cũng trên 40cm rồi , hàng ngày chúng tôi cắt rau nấu canh hay luộc ăn sao thấy quý cái công sức mình bỏ ra trồng trọt thế .
 Dân K nhất là thanh niên hay vào doanh trại chúng tôi chơi , chắc họ là những người lính Pôn Pốt vứt bỏ vũ khí chạy về thôi vì họ toàn thanh niên trẻ khỏe nếu không đi lính cho Pốt có lẽ bây giờ chỉ còn lại là bộ xương , họ hiền lành vui tính rất dễ thương , chúng tôi biết như vậy nhưng cũng không mấy khi đả động đến chuyện này , có hôm họ vào chơi mang theo quả bóng cũ rủ chúng tôi cùng đá bóng cho vui , không phân biệt người VN hay người K chúng tôi chia đều quân và cùng nhau đá bóng , niềm vui được lính và thanh niên K cùng tạo dựng bởi chẳng có gì để vui hơn .
 Một hôm chúng tôi đang ngồi uống nước trên bàn có bao thuốc lá mới nhận nhu yếu phẩm xong thì họ lại vào chơi , ngồi một lúc 1 người cầm bao thuốc lên rồi đọc :
- San xuat tai nha may thuoc la Vinh hoi . ( Sản xuất tại nhà máy thuốc lá Vĩnh hội )
 Tôi giật mình quay lại hỏi bằng tiếng VN :
- Anh biết tiếng và biết chữ VN à ?
 Cười cười anh đó nói bằng tiếng K đủ để chúng tôi hiểu rằng anh ấy không hề biết một tý tiếng Việt hay chữ viết VN nào cả mà anh ấy từng học tiếng Pháp thời Non Nol và anh ấy đọc những chữ viết trên vỏ bao thuốc lá đó mà không hiểu được nghĩa của nó , tới lúc đó chúng tôi mới chợt nhớ ra chữ viết VN hiện nay là do người Pháp khai thông truyền bá bắt đầu từ hệ chữ La tinh .
 Anh Tập đi vài ngày thì chúng tôi có lệnh , chỉ để lại 2 người trông nom căn cứ số còn lại chuẩn bị tư trang đuổi theo đơn vị , C2 cắt hết rau muống mang theo cho anh em ở tuyến trên sẽ có xe đến tận doanh trại đón và đương nhiên lần này tôi phải bám theo đơn vị là chắc chắn rồi , đời lính có 2 lần tụt tạt lại phía sau và lần nào cũng hợp lý cả , đều là hết sức vô tình vắng mặt ở đơn vị khi có lệnh hành quân đột xuất , chúng tôi nhanh chóng chuyển bị ba lô tư trang súng đạn lên đường vào sáng hôm sau .
 Chiều hôm đó thu hoạch rau xanh , cắt từng luống rau muống to bó lại cần thận nhét vào bao tải , cả chục bao tải to chứ không ít , 7h sáng hôm sau xe của E xuống đến nơi chúng tôi chất đồ lên xe rồi đi ngay , cũng cứ tưởng mấy thằng lính C2 với mấy bao tải rau ai ngờ anh em các c khác cũng tập trung hết trên tiểu đoàn bộ , một xe lính đầy ngắc chúng tôi phải luôn mồm nhắc nhở anh em C khác khônng dẫm đạp lên nát hết rau . Xe chạy ngang E bộ trên đường 51 gần hồ nước sát đường , lần đầu thấy E bộ ở đây , khá khang trang với 2 dãy nhà ngói bên đường , công xã loại A có khác nhà gỗ còn mới mái ngói đỏ tươi với hàng dừa trước sân thẳng tắp , số anh em trên E bộ đông lắm họ đi lại khá nhộn nhịp , một anh lính cũ bởi tuổi cũng đã cưng cứng rồi mặt già đanh so với chúng tôi giọng khệnh khạng hất hàm hỏi khi xe chúng tôi dừng lại :
- Xe D7 lên tuyến trước phải không ? Thằng nào lính C2 ?
 Mấy thằng lính C2 mồm lý nhí em em , còn tôi thì không trả lời , tôi không thích ai đó nói trống không thiếu chủ ngữ vị ngữ như vậy , anh đó liền nói :
- Xem chúng mày trồng được bao nhiêu rau muống rồi ?
 Ai đó trả lời được gần chục bao tải thì anh đó bảo mang 1 bao xuống đây rồi theo anh ấy vào nhận thư của anh em D7 mang lên tuyến trước . Nghe có thư của lính D7 tôi mừng quá vội nhảy xuống xe rồi cùng 1 thằng nữa vác bao tải rau muống vào nhà bếp bộ phận hậu cần anh nuôi E bộ , khi vào gần bếp anh nuôi thấy cái lưng ai đó dáng quen quen từ xa tôi đã ngờ ngợ , to bè rất cỏ cày vai bừa đầu buộc cái khăn mặt , thì ra anh Trung to trước cùng huấn luyện 1 c với tôi ngoài Hà Sơn Bình , anh em gặp nhau vui quá , cùng E mà cả 10 tháng nay anh em mới được gặp nhau , tôi thì sang D7 còn anh Trung to thì sang D8 anh em mấy khi gặp nhau , gần đây bố anh ấy qua công tác bên K có ghé thăm đơn vị thế rồi chẳng bao lâu sau anh ấy được kéo lên E bộ làm anh nuôi hay hậu cần gì đó , ở nhà anh ấy đã có vợ con thôi thì có chỗ an nhàn hơn chúng tôi cũng phải bởi anh còn nặng gánh hơn chúng tôi rất nhiều , gặp tôi mồm anh ấy tía lia đủ chuyện , hết kể thằng này đoàn mình đến thằng khác đoàn mình hiện nay đang ở đâu làm gì làm gì , tôi thì chẳng quan tâm lắm chúng nó hiện đang làm gì chỉ duy nhất một điều mà tôi đáng quan tâm nhất là hiện nay chúng nó vẫn còn sống , sống tốt sống khỏe là tốt lắm rồi chứ còn làm tới cái gì thì cũng chẳng để làm gì . Thấy tôi vội vàng vì phải chạy qua lấy thư của đơn vị anh ấy vội móc ba lô cho tôi bao thuốc nếu tôi không bận anh ấy còn định pha trà mời tôi , tôi cám ơn anh rồi cầm bao thuốc lá chạy đi nhận thư , mải nói chuyện không để ý chẳng biết cái thằng đi cùng với mình nó chui vào đâu nhận thư đang ngơ ngác thì thấy nó vác cả bao thư của lính D7 đi ra thế là chúng tôi vác bao thư chạy ra xe đỗ trước cổng E bộ , anh Trung đứng bên trong hậu cần hỏi vọng ra không vào uống trà à ? tao pha nước rồi đây này , thế là lại phải chạy vào ngồi uống với anh Trung cốc nước trà , trà ngon anh em ngồi nhâm nhi mà mắt vẫn phải đảo ra hướng ngoài đường ngó chừng ông lái xe vì sợ anh ấy ra rồi không biết đi luôn thì mình nhỡ xe về đơn vị lần nữa , uống vội vàng bát nước trà rồi tôi cũng phải đi , lính không chào hỏi chia tay trước giờ lên tuyến trước thấy thôi có ý muốn ra xe anh Trung hỏi : Đi hả ? tôi trả lời vâng em đi , trà ngon quá lâu lắm rồi em mới được uống trà , nghe vậy anh Trung bảo tao còn ít trà mày cầm theo uống đi bọn tao ở đây dù gì cũng dễ kiếm mấy thứ này hơn mày , nói rồi anh lấy gói trà còn lại cho tôi hết , tôi cũng rất ngại từ chối nhất là những món này nên cầm vội cám ơn anh Trung rồi ra xe , anh ấy nói đúng dù gì các anh ấy cũng ở tận trên E bộ cái gì cũng sẵn hơn chúng tôi lính phía dưới mấy thứ này là đồ xa xỉ chẳng mấy khi có , anh ấy cũng từng là lính dưới C bộ binh của D8 lạ gì nữa .
 Tôi ra đến xe thấy anh em đang ngồi phân loại thư của các C trong D7 , thư tồn đọng từ ngày còn ở Biên giới nên gần như ai cũng có thư , ngay tôi cũng có đến 4 5 lá thư của gia đình viết vào , những lá thư cũ nhìn biết ngay vẫn số hòm thư đó nhưng đổi tý chút ngày còn nằm ở Biên giới thì số hòm thư .....rồi Bến Cát Sông Bé , sau ngày giải phóng Phnom Penh thì đổi vẫn số hòm thư cũ ....rồi Bến Cầu Tây ninh ( Tây ninh gì chỗ này nữa ), những lá thư gia đình viết vào cho chúng tôi vào khoảng đầu 1.1979 thì vẫn theo hòm thư cũ và suốt chiến dịch có nhận thư nhà 1 lần và bây giờ là lần nữa , thôi thì thượng vàng hạ cám thông tin gia đình có tin đã cũ rồi vì thư sau lại được nhận trước và phần lớn gia đình ai ai cũng lo lắng cho chúng tôi sau sự kiện 7.1.1979 .
 Gia đình tôi nhận được thư chúc Tết của Bộ trưởng BQP ( thư in mực đỏ ai cũng có chỉ việc điền thêm tên địa chỉ ) phong bì cũng in rất đẹp mà do chính tay chúng tôi gửi đi khi mới Giải phóng xong thủ đô Phnom Penh . Báo hại mẹ tôi ở nhà khi nhận được lá thư này thì ngất xỉu luôn , bà tưởng đó là giấy báo tử tôi đơn vị gửi về , thôi thì nhà tôi cứ loạn cả lên hàng xóm láng giềng nháo nhác thì thầm to nhỏ , bố tôi bình tĩnh hơn bóc thư xem thì ra là thư chúc Tết gia đình của bộ trưởng BQP gửi gia đình cán bộ chiến sỹ trong toàn quân nhân ngày Tết cổ truyền .
 Thì ra lính nhà ta thời đó lá thư gửi về nhà mà cái phong bì thư ngon ngon một chút cũng làm gia đình hốt hoảng lo sợ , lính thì lấy đâu ra phong bì thư cho nó đẹp , cái loại giấy thường gấp lại rồi dán thành phong bì thư là xong , giấy viết thư đôi khi phải lấy giấy lót đạn pháo mà viết làm gì có tờ giấy cho ra hồn bức thư , ngay tem thư cũng khan hiếm , có thằng không có tem thư nó nghĩ ra trò dùng vỏ bao thuốc lá Vàm cỏ có cái mác in trên vỏ bao thuốc gần giống con tem thư nó cắt ra rồi dán vào lá thư gửi đi , thế mà thư cũng về đến nhà , người làm công tác kiểm thư đóng dấu chắc biết đấy nhưng thấy thư của lính nên cũng đóng dấu chuyển bừa đi cho lính , ai nỡ bắt bẻ lính chiến chuyện con tem thư , nó có đáng là bao nhiêu đâu vấn đề là lính thiếu tem thư mà thôi .
 Anh lái xe từ trong E bộ đi ra nhảy lên xe , chúng tôi thẳng hướng về Udong , chẳng biết đi đâu chỉ biết rằng phía trước đơn vị mình đang mong chờ chúng tôi , những mớ rau xanh và những cánh thư hậu phương luôn là niềm khát khao của lính chiến xa nhà .

Xe chạy qua Udong rồi rẽ trái đi tiếp , cứ thẳng về hướng tây ( đường 136 ) chạy tiếp , đường đất khó đi trên đường những ổ trâu ổ voi với những vũng nước lớn đỏ ngầu , có lúc bánh xe xa xuống ngập tới nửa bánh , xe hết lượn về bên phải đường lại lách về bên trái lựa từng khúc từng bánh xe mà đi , trên thùng xe lính chúng tôi đứng lắc lư như đánh võng theo chiều lượn của xe lúc nghiêng góc này này lúc ngả góc kia .
 Từ ngã 3 Udong đi khoảng gần 30km nữa thì gặp dãy nhà ngói đỏ ven đường , dãy nhà sàn nằm bên phải đường với gần chục mái nhà ngói , bên trái đường là một khoảng trống rộng lút tầm mắt với cây cối lúp xúp thỉnh thoảng có mấy cây gỗ dầu gày gò khẳng khiu chạy dài tới chân một mọt núi đọc lập xa xa , bên hướng phải đường sau lưng dãy nhà là những cánh rừng dày đặc hơn xanh thẳm và cũng thật xa mờ mờ trước tầm mắt là một ngọn núi , núi Kimry đó lần đầu thấy nó và cũng không thể ngờ được rằng sau này chúng tôi có nhiều thời gian gắn bó với nó đến như vậy .
 Hướng trong dãy nhà sàn mái ngói đó thấp thoáng bóng lính mình đi lại , xe dừng lại ít phút , anh lái xe lại nhảy xuống chạy vào dãy nhà bên trong , trước khi đi còn dặn với theo mấy thằng chúng tôi còn đứng ở trên xe :
- Chúng mày mang vào bếp nhà ăn kia 2 bao tải rau nhé .
 Ô hay ! Rau muống xanh do công sức chúng tôi trồng , hàng ngày vun xới tưới tắm nhọc nhằn như vậy lính đơn vị chúng tôi chưa ai được biết cọng rau nó dài ngắn già non thế nào mà mới mang đến đây đã bao người biết , đã vậy lại còn lệnh cho chúng tôi phải mang cho ai rồi mang đến tận nơi cho các ông ấy nữa , vài người tỏ thái độ bực mình nhưng anh Ban nói :
- Mang vào cho anh em trong đó đi đừng kêu ca nữa , toàn anh em mình cả thôi .
 Thế là chúng tôi kéo 2 bao rau muống xuống xe lễ mễ bê vào dãy nhà bên phải đường nhân tiện hỏi thăm đây là đâu ? E bộ tiền phương của E209 chúng tôi nằm ở đây .  Ra vậy các thủ trưởng E tiền phương nằm hết cả ở đây và bộ phận sáng nay chúng tôi gặp đó chỉ là cứ tuyến sau của E209 chúng tôi thôi .
 Xe chạy tiếp đến khoảng trưa thì tới ngã 3 Amleeng ngoài , đoạn đường tiếp theo cũng khó đi như vậy , suốt dọc đường đi thỉnh thoảng vẫn thấy lác đác vài người dân đen đủi nhếch nhác đi trên đường , họ nhìn chúng tôi lấm lét sợ sệt , phần lớn là người già hoặc phụ nữ , xe tới ngã 3 nơi đây có vài nóc nhà lá cũ nát bám theo đường vài người dân đi lại quanh đó họ nhìn chúng tôi vô cảm không buồn và cũng chẳng vui , chắc họ đã quen cảnh lính chúng ta ra vào khu vực này , vài đứa nhỏ cả con trai con gái không quần không áo đen như cột nhà cháy tồng ngồng như vậy chạy ra gốc cây me tây lớn ngay ngã 3 đứng nhìn chúng tôi , xe dừng lại anh lái xe nhảy hẳn xuống đường vào dãy nhà nói gì đó với dân K rồi quay ra ngay , nghe chừng anh ấy đi lại nhiều lần rồi nên quen biết thì phải , khi ra anh ấy nói :
- Này ! Chúng mày chú ý nhé , từ đây vào trong Amleeng rất nguy hiểm địch thường phục kích trong rừng bắn ra , nếu thấy địch thì nhảy nhanh xuống xe đánh rồi đi tiếp .
 Xe chạy tiếp , đường trong này dễ đi hơn không có những ổ trâu ổ voi như bên ngoài nên xe chạy nhanh hơn , vẫn đường đất 2 bên là rừng dầu rậm rạp cành cây chìa ra cả đường cao hơn thành thùng xe nên không ai đứng được , phải ngồi dưới sàn xe thỉnh thoảng nhô cái đầu lên quan sát 2 bên đường . Rất may chúng tôi không gặp bất kể điều gì trên suốt dọc đường .
 Xe vào tới ngã 3 Udong trong , một cái ngã 3 nằm trên đỉnh đồi , nếu đi tiếp về hướng bắc sẽ thoai thoải đổ dốc xuống phía lòng suối rất xa kia và đường nữa thì đi về hướng tây ngay bên trái đường là cái chùa cũ đổ nát , sau này chúng tôi đặt tên cho địa danh này là ngã 3 chùa đổ , ở đây có vài cái nhà lá xiêu vẹo , vẫn kiểu nhà sàn khung gỗ lợp lá nhưngg đặc biệt hơn những nhà khác mà chúng tôi từng gặp là nó được làm khá to và sàn bằng gỗ , chắc những ngôi nhà này đã được dựng lên từ lâu rồi không phải mới đây những năm tháng Pôn Pốt nắm quyền hành trên cái đất nước lắm tang tóc đau thương này .
 Tại đây có 1 nhóm lính thông tin nằm ở đó , 2 người họ đang quay cái cục phát điện bên cạnh cái cần ăng ten cao vút lính mình ở chung quanh đây khá đông , anh lái xe lại dừng lại thò đầu ra khỏi cabin xe bảo chúng tôi ném 1 bao rau muống xuống đường , tôi đã bắt đầu muốn cáu bởi cái chuyện của ông Đa phúc ông Đề này rồi đấy và cũng định bụng rằng chỉ cần thêm 1 lần nữa thôi tôi sẽ sẵn sàng nổi khùng lên xem ai dám làm gì tôi . Đi chưa đến nơi lính đơn vị chúng tôi chưa được cọng rau nào đã mất gần nửa số rau muống trên dọc đường quá tiền mãi lộ .
 Xe chạy thêm khoảng 4 km nữa lúc này đã tầm chiều chiều rồi thì tới 1 con suối , nơi đây lính D7 chúng tôi đang dừng chân , gặp anh em đơn vị mình mừng quá cứ như mình đã về nhà sau một chặng đường dài , lính trên xe gọi lính dưới đường , lính dưới đường nhận ra anh em trên xe gọi nhau ý ới cả , xe tấp vào D bộ chúng tôi nhanh chóng xuống xe , mấy thằng lính C2 chúng tôi loay hoay với mấy bao tải rau còn lại lúc này rau đã héo dũ cả rồi thì anh Vương hậu cần D chạy ra nói :
- Mấy thằng C2 chúng mày mang 2 bao tải rau về đơn vị còn lại để đó tao chia mỗi C1 mỗi bộ phận 1 bao có đủ không ?
- Đủ , đủ , còn 6 bao tất cả mà .
- Biết rồi .
 Anh Vương nói vậy , tôi hơi thắc mắc tại sao là biết rồi , các ông cứ làm như các ông là người trồng rau rồi thu hoạch không bằng ấy mà biết rồi ? Thì ra các anh ấy biết rồi thật , C2 thu hoạch được 10 bao tải rau muống đã được báo lên trên và cấp trên đã chia rau cho lính mình cùng ăn chứ lúc đó lính chúng ta thèm rau xanh lắm , quý như vàng nên chia nhau cũng có số lượng hẳn hoi và ưu tiên đơn vị cái thằng trồng rau được nhiều hơn gấp đôi những đơn vị khác .
 Chúng tôi gánh gồng đồ đạc súng đạn đi qua bên kia con suối , C2 bố trí dừng chân tại đó , anh em gặp nhau vui quá , 2 bao rau chuyển luôn xuống cho anh nuôi và chiều nay bữa rau muống luộc ăn thoải mái cho lính C2 , tôi đứng ra phát thư cho anh em lúc ngồi trên xe tôi đã tranh thủ soạn thư của ai vào với nhau rồi , có người có tới 2 3 lá thư liền nên đọc tên là đưa thôi mọi người mừng vui ra mặt .
 Trên C bộ lèo tèo vài người thêm tôi nữa đông vui hơn , lần này Hùng Vĩnh phú lính thông tin PRC25 đi cùng đơn vị tôi , thằng này chưa từng đi cho C2 bao giờ người nó thấp đậm trắng trẻo đẹp trai nhanh nhẹn sạch sẽ phải mỗi tội lười , anh Phượng cũng có thư bởi tôi biết nên đã đề nghị anh em C3 chuyển hết thư của anh Phượng mang sang C2 ngay khi còn ở dọc đường đi , chắc anh Phương không nghĩ đến điều đó nên khi nghe tôi nói anh có thư gia đình gửi vào và em đã mang về đây thì khá xúc động .
 Lính C2 bố trí quân đóng dọc theo con suối , anh em mắc võng nằm dọc bờ suối cả 2 bên , tôi tranh thủ trước bữa cơm tối lượn một vòng quanh đơn vị chào hỏi anh em trong C2 , vẫy anh Lâm ra 1 góc tôi dúi vào tay anh mấy điếu thuốc và ấm trà được tôi đã chuẩn bị sẵn , tôi gặp thằng Bình nó đang đun nước uống nhìn tôi nó cười cười nói  :
- Ở cứ sướng nhỉ ? Béo trắng ra chỉ có ăn với chơi có khác , mày có biết bọn ông khổ sở đến mức thế nào không ?
 Thì ra đơn vị cũng mới hành quân vào tới đây sáng ngày hôm nay , mấy ngày trước vẫn còn đang ở bên ngoài .
 Tôi quay về C bộ mắc võng , lần đầu mắc võng cần có cọc phụ thằng Việt phải dạy tôi cách mắc võng tăng này , nếu không có cọc phụ thì nước mưa sẽ theo dây võng xuống lưng người nằm không thể ngủ nổi vì ướt lưng , cách mắc tăng cho khỏi bị lật khi gặp gió , ít nhiều đây là lần đầu tiên tôi đi tác chiến mùa mưa giữa rừng kinh nghiệm chưa có , chúng nó cũng chẳng hơn gì tôi nhưng cũng đã được trải nghiệm trước tôi chục ngày rồi .
 Tối đó C bộ chúng tôi ngồi uống trà anh Phượng quán triệt sơ qua tình hình địch ở đây cho tôi nắm được còn anh em khác thì đã biết hết cả rồi . Từ đây một chiến thuật mới , một cách đánh mới và cũng một hoàn cảnh tình hình địch hoàn toàn mới mở màn một chiến dịch mới : Truy quét đuổi bắt Tà Mốc , tư lệnh quân khu Tây nam Campuchia mới từ Thái lan trở về xây dựng lại lực lượng địch tại nội địa .
 Với những người lính chúng tôi lúc đó : Một giai đoạn mới với nhiều khó khăn gian khổ vất vả nhưng không có ác liệt .

Chúng tôi ở lại đó thêm 1 ngày nữa cho đến tối ngày hôm sau thì có lệnh hành quân tác chiến , cả ngày lo chuyện bổ sung lương thực và thực phẩm rồi tối đó lên đường , bắt đầu từ đây những đêm luồn sâu truy quét về hướng tây của vùng rừng núi Amleeng .
 Lúc này anh Hồng đã ở cương vị quyền D trưởng D7 chỉ huy những cuộc hành quân , đội hình càn quét trận này không phải chỉ có duy nhất D7 chúng tôi mà có cả những D khác cùng các C hỏa lực trực thuộc trong toàn E209 cũng tham gia , họ đi về hướng nào lúc này chúng tôi không rõ . Trong đội hình D7 lúc này quân số gần như đủ chỉ thiếu mỗi C và các bộ phận trực thuộc D 1 2 người ở lại trông nom căn cứ , số còn lại dồn hết lên tuyến trước . Chiến dịch truy quét Tà Mốc khá nổi tiếng trong thời gian này , không phải chỉ duy nhất D7 chúng tôi hay E209 mà còn có cả E141 và E165 cùng tham chiến , đội hình F7 lúc đó có mặt đầy đủ trong khu vực rừng núi Amleeng với một quyết tâm bắt sống hoặc tiêu diệt bằng được Tà Mốc , tên tướng cầm đầu cánh quân lính Pôn Pốt hướng mặt trận QK tây nam K .
 Đêm đó luồn sâu về hướng tây vẫn C2 chúng tôi đi đầu trong đêm tối , lính trinh sát đi trước chúng tôi khoảng 1 200m , anh Hồng luôn bám chặt mũi đi đầu của D7 với tấm bản đồ cặp bên sườn , ở cương vị D trưởng của anh hiện nay có đông anh em khác bám theo bởi vậy đi đâu anh Hồng cũng có rất nhiều người theo cùng , không còn lèo tèo một mình tôi lẵng nhẵng bám theo như trước nữa . Lúc này vẫn là vòng ngoài nên chúng tôi đi khá lộ liễu hơn nữa lính tráng vẫn còn đeo nặng bởi nhiều lương thực chưa ăn đến công thêm mùa mưa nên ai cũng khoác thêm cái áo mưa bên ngoài vì không biết lúc nào mưa sẽ đổ xuống , 1 đoàn quân dài lượt thượt đi trong đêm với lỉnh kỉnh súng đạn lương thực cùng quân trang cá nhân mùa mưa . Khổ nhất là những lúc phải vượt qua những con suối nước chảy ào ào sâu tới tận ngực lính chúng tôi phải đội ba lô lên tận đỉnh đầu để vượt qua suối , những lúc như vậy đội hình ùn lại phía sau dồn cục , có người phải đi qua 2 lần mang đồ sang để lại rồi quay lại lấy súng mang sang sau , ai đó lỡ để ba lô chìm trong nước thì khổ vô cùng , đã nặng càng thêm nặng rồi quần áo quân trang tăng võng ướt hết cả , gạo trong ba lô ướt phải dồn ăn ngay vào bữa nấu cơm gần nhất không thể để lâu được .
 Chúng tôi đã đi như vậy suốt trong đêm cũng không đi được bao xa chỉ khoảng 15km là cùng bởi đường khó đi lắm , lúc đầu còn theo đường rừng cũ nhưng sau phải cắt vào rừng theo hướng đã định sẵn nên khó đi , may là khu vực này toàn rừng gỗ dầu thưa hoặc bui cây lúp xúp nếu không sẽ còn khó khăn hơn nhiều . Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với tác chiến mùa mưa và lờ mờ hiểu ra rằng tại sao tất cả những chiến dịch hay những trận đánh lớn mà quân đội ta thường tổ chức vào mùa khô chứ không phải là mùa mưa , chỉ có lần này săn đuổi Tà Mốc là điều quá cần thiết tới mức cấp bách nên lính ta mới phải vất vả như vậy .
 Trên suốt dọc đường hành quân chúng tôi không gặp bất kể chuyện gì cho tới sáng hôm sau , trời sáng muộn hơn mùa khô không khí rừng núi ẩm ướt , mùi lá cây cùng củi mục bốc lên khó chịu , những bước chân tới đâu cũng gặp nước , bàn chân lính nhợt nhạt sau 1 đêm dầm mưa ướt từ gót chân tới đỉnh đầu , lúc này thì chẳng có gì quý bằng chân có đôi dép cao su , vừa gọn nhẹ vừa sạch sẽ giữ cho chân luôn thoáng tiện lợi hơn tất cả loại giày dép nào khác , dép cao su vạn tuế .
 Chúng tôi dừng lại ăn cơm sáng chớp nhoáng rồi đi tiếp đến khoảng 10h thì có lệnh dừng lại , 14 15h đồng hồ hành quân liên tục lính tráng đã mệt bã ra rồi , anh Hồng vẫn đi liền ngay sát bên tôi , nhiều lần tôi đã đá mắt nhìn anh như muốn hỏi :
- Bao giờ anh cho anh em nghỉ đây ? Hành quân suốt cả đêm rồi sức lính cũng có giới hạn anh ơi , anh cũng từng là lính như tụi em mà .
 Anh Hồng chạy ngược chạy xuôi khắp đội hình D7 bố trí đội hình dừng chân cùng với mệnh lệnh cho các C bộ binh :
- Tuyệt đối giữ bí mật điểm dừng chân , cấm nổ súng bậy bạ khi chưa có lệnh ( tất nhiên gặp địch là phải bắn rồi , không lẽ cứ đứng đó chờ nó bắn chết mình ) , thay nhau canh gác số còn lại nghỉ lấy sức tối nay hành quân tiếp không đi lại lộn xộn  , anh nuôi chuẩn bị 2 suất cơm ngày mai như thường lệ , chú ý đun nấu không để khói .
 Chỉ trong ít phút võng đã được mắc khắp một cánh rừng , nhiều thằng lười đến mức mắc cái võng xong là trùm cái tăng lên võng rồi leo lên ngủ ngay , ba lô vứt lỏng trỏng dưới đất , súng dựa bên , tôi thì khác cẩn thận hơn , vài phút chuẩn bị chứ có bao nhiêu đâu , ban ngày không cần cọc phụ thì ít nhất cũng căng lấy sợi dây tăng cho nó ra hồn cái tăng võng , buộc tăng căng về 4 góc cho nó đỡ úi xùi , chặt lấy 3 cái cọc cắm xuống đất đặt cái ba lô lên cho nó đỡ ẩm ướt , lấy cái áo mưa phủ lên cho mưa đỡ ướt ba lô của mình , dựa cây súng ngay sát tầm tay mình để khi cần là có thể nổ súng tác chiến được ngay , thế rồi yên tâm leo lên võng làm 1 giấc mặc kệ những gì đang diễn ra quanh mình .
 Lúc này mấy thằng anh nuôi là khổ nhất , mùa mưa củi đuốc ướt hết cả vậy mà chúng nó vẫn phải nấu cơm chuẩn bị cho lính ngày mai và chiều nay , củi ướt khói nhiều lửa không đỏ vậy là chúng nó thổi tới toét mắt thì thôi , anh nuôi họ cũng có những kinh nghiệm riêng của họ , củi không cháy thì tưới dầu lạc vào mà đốt , chuẩn bị sẵn những mẩu cao su trong ba lô dùng mà nhóm bếp , khi lửa đã bắt đầu bén thì lấy củi ướt chất chung quanh cho nó khô rồi bỏ dần vào bếp , các bếp thay nhau hong củi cho khô và cuối cùng cái gì cần thì lính đều làm được cả , đúng là lính gi gỉ gì gi cái gì cũng làm được tất lính thì chẳng bao giờ chịu khuất phục trước những khó khăn .
 Cục cơm nắm bữa trưa đó rồi của ai người đó ăn và muốn ăn lúc nào tùy ý nhưng quả thật lính thích ngủ nhiều hơn ăn nên bữa trưa đó gần như bỏ , 1 C 4 vọng gác thay nhau còn lại trùm võng ngủ lăn quay hết cả chỉ có mấy thằng anh nuôi lúi húi đun nấu , chúng nó cũng muốn nhanh nhanh chóng chóng cho xong việc rồi cũng cố bớt chút thời gian kiếm giấc ngủ lấy lại sức chuẩn bị cho đêm nay tiếp tục hành quân .
 Khoảng 3 4h chiều đã có lác đác anh em dậy rồi , vài người chăm chỉ có chút máu cải thiện đã lần mò ra bờ suối kiếm ít măng tre chuẩn bị cho bữa chiều nay , măng vùng này mùa này nhiều lắm có người đi một lúc đã mang về cả ôm măng rừng , măng tre gai hay hơn những loại măng khác rất dễ ăn không đắng không chát gì , chỉ cần bẻ về bóc vỏ ra cắt lấy chỗ non còn lại bỏ thái nhỏ xào với thịt hộp là có món cải thiện tuyệt vời rồi , cẩn thận hơn luộc qua 1 nước khi măng còn tươi rồi chắt bỏ nước đi mang xào thì càng ngon , đây là món đặc sản rừng duy nhất của vùng này , tôi lính thành phố lần đầu vào rừng mùa mưa còn ngáo ơ chuyện này lắm , mấy anh người dân tộc thiểu số miền Bắc thì món này nhanh không gì tả hết .
 Cơm chiều xong khoảng 6 h trời nhá nhem tối là chúng tôi lên đường , anh Phượng đã nắm hết phương án tác chiến vùng này từ trên D và cũng đã quán triệt tới từng chiến sỹ trong C2 , từ đây bắt đầu có nhiều địch , theo tin nhận định từ cấp trên xuống địch thành lập 2 sư đoàn từ bên kia biên giới Thái lan và đã xâm nhập vào nội địa Campuchia theo hướng này , chúng ta không loại trừ sẽ có những trận đánh lớn tại đây với lực lượng địch , yêu cầu lính tuyệt đối giữ nghiêm kỷ luật và đề cao cảnh giác tránh coi thường xem nhẹ địch .
 Một đêm luồn sâu tiếp theo giống như đêm hôm trước , đường vẫn khó đi như vậy lính lầm lũi bước trong đêm , lúc mưa to khi mưa nhỏ lúc tạnh và mưa là chuyện của Trời lính chẳng thèm quan tâm . Lúc trời gần sáng thì anh Hồng vượt lên đầu hàng quân nhắc nhở anh em gần vào đến mục tiêu rồi nhé cẩn thận , trời sáng dần lên chúng tôi mới biết là đã vào gần sát chân núi đá , dãy núi chắn ngang trước mặt một khoảng thâm sì khi trời mới tang tảng sáng , rừng sát núi đá thưa hơn nhưng lại nhiều cây dại với tre gai , suối nhiều hơn bên ngoài với những lạch nước chảy từ trên núi xuống tạo thành những khe chảy không to nhưng cũng chẳng nhỏ , có chỗ khá sâu nên lính phải đi lòng vòng tìm đường vượt qua , nhìn thì thấy núi sát tận mặt mình đấy nhưng muốn đến gần cũng đi còn mệt mới tới nơi .
 Đội hình D7 hàng ngang càn vào phía dãy núi , các C bộ binh đã vào vị trí , C2 bọc rộng về hướng cánh phải của đội hình , tiểu đoàn bộ bám sau C2 còn các C khác cua rộng một nửa hình tròn tới chân núi hất ngược lên theo sườn dãy núi và có lẽ chuyển về hướng bắc ( phán đoán vậy thôi chứ khi đó chúng tôi không có bản đồ địa bàn gì đâu ) . Chúng tôi càn như vậy khoảng 3km nữa dọc theo núi thì bất chợt nhóm trinh sát đi đầu chạy tụt trở lại báo phía trước có địch toàn bộ đội hình D7 dừng lại , lúc này anh Hồng vượt lên nắm tình hình kéo theo cả anh Phượng và tôi cùng lên , từ xa theo tay chỉ của trinh sát mắt lờ mờ nhìn về phía trước xa lắm có mấy cái lán bằng lá thì phải , trinh sát khẳng định có thấy bóng người từ trước đó , lệnh của D trưởng Hồng cho tất cả các C bộ binh lính thông tin vô tuyến lên máy , báo hại bọn truyền đạt và liên lạc phải chạy bộ qua các C báo cho lính thông tin biết mở máy lên , thời đó pin cho máy PRC25 zin của mỹ đã khan hiếm rồi , dùng pin con ó một cục to đại tướng treo buộc ngoài máy , dùng loại pin này vừa ít thời gian sử dụng vừa cồng kềnh khó mang vác , ngay lính thông tin vô tuyến cũng có những hợp đồng lên máy để tiết kiệm pin , chỉ khi nào lính bộ binh nổ súng mới được bật máy trong trường hợp cần thiết sẽ có liên lạc hay truyền đạt vận động tới báo lúc đó mới mở máy , đúng đánh nhau kiểu con nhà nghèo nên vất vả thêm chỉ vì thiếu thốn phương tiện kỹ thuật , anh Hồng rất nhanh lệnh cho C2 mở rộng đội hình về hướng cánh phải , triển khai đội hình thật nhanh cố gắng đưa cao đội hình lên hơn mấy cái lán lá cây kia , khi nào vào được vị trí đó thì điện báo về còn các C khác nằm yên đó chờ lệnh , C2 chúng tôi vận động ngay sau đó , gọi là C2 cho đúng vậy thôi chứ chưa tới 25 con người vì cối 60 nằm lại chỉ có 3 B bộ binh và khẩu đại liên vận động thôi , lúc này anh Thi qua làm A trưởng khẩu đội đại liên này và cũng là lần đầu anh Phượng xua quân xung trận , chúng tôi di chuyển về bên trái đội hình rồi cắt thẳng lên khoảng 300m nữa thì báo về cho D bộ , đội hình triển khai phục kích đón lõng địch rút chạy về hướng này , chỉ khoảng 10 phút sau tiếng súng nổ ran hướng trong núi , âm thanh tiếng nổ vọng lại sau khi đập vào núi đá nhức tai , anh Phượng lúc này xua quân ép sát đội hình vào càn về hướng địch , thúc các B bám nhau lên cho đều đội hình , tiếng anh the thé quát tháo tay vung vẩy khẩu K54 lùa lính lên khiến tôi và thằng Hùng thông tin phải luôn bám sát , hướng C2 chúng tôi đã bắt đầu nổ súng , địch sau khi bị đánh đã bỏ chạy về hướng chúng tôi nên chúng vấp ngay phải thế gọng kìm cánh phải này , vài thằng bị bắn gục ngay từ loạt đạn đầu số còn lại hốt hoảng tạt trái chạy một đoạn thì bị anh em truy đuổi hạ nốt , hướng C2 chúng tôi hạ đâu 5 6 thằng lính Pốt , chỉ ít phút sau lính chúng tôi đã chiếm giữ trọn vẹn vị trí mấy cái lán lá , ở đây địch có khoảng 1 B trên chục thằng , chúng bị diệt gọn gần như không thoát thằng nào , 1 thằng bị bắt sống lúc súng nổ ran trời nó sợ quá nằm bẹp sát đất không dám cựa quậy chờ lính ta nhảy vào tóm sống , những thằng bỏ chạy về các hướng bị các C bộ binh gặp thì đều bị hạ sạch còn có thằng nào chạy thoát không thì chúng tôi không rõ , thằng bị bắt sống cũng đã lớn tuổi rồi cũng khoảng trên 30 tuổi mặt mũi khắc khổ và một điều rõ nhất từ thằng chết đến thằng còn sống là chúng nó gày gò xanh sao lạ kỳ , hố mắt sâu hoắm da mặt bám đến tận sọ và phản ứng lờ đờ , thì ra bọn này đói chúng đói cơm nhiều ngày rồi toàn phải ăn củ này măng kia làm gì có chất trong người chưa chết vì đói đã là may rồi , 1 cuộc khai thác tù binh ngay sau đó , lúc này lính D7 nhiều người biết tiếng K bập bẹ rồi chưa nói được nhiều nhưng cũng đủ để hỏi : Lính Pốt súng mày để ở đâu ? Ở đây làm gì ..vv ? Cái thằng tù binh kia chẳng cần phải đánh hay tra tấn làm gì cho mệt nó khai tuốt tuồn tuột những gì nó biết , thì ra đây là một nhóm địch được cài lại trông nom kho vũ khí , mấy cái lán kia là các kho vũ khí được chôn phía dưới rồi làm lán ở lên trên , lúc đầu có vài thằng thôi nhưng có 1 số mới về đây chuẩn bị nhận súng đạn mang đi , chúng chưa kịp lấy vũ khí thì bị chúng tôi tiêu diệt .
 Lệnh của anh Hồng cho đào lên ngay những cái hầm chôn vũ khí đó , chúng tôi chắc mẩm phát này nhiều súng tốt lắm đây ai ngờ khi đào lên toàn súng vớ vẩn CKC với AR15 cũ rích , lính vận tải D7 moi lên hàng đống to súng , công tác này mất cả buổi sáng mới làm xong , chúng tôi tranh thủ làm một giác ở cánh rừng bên phải đội hình . Trưa hôm đó chúng tôi có lệnh trên cho phép đốt bỏ đống vũ khí này , đốt là phải ai hơi sức đâu mà khiêng ra ngoài cái đống sắt vụn này làm gì , toàn vũ khí vớ vẩn thế mà Pôn Pốt hùng hồn tuyên bố Amleeng căn cứ chiến đấu lâu dài , Phnom Penh 2 . Trước khi đem chôn dấu chúng cũng cẩn thận dầu mỡ đàng hoàng vì vậy chúng tôi mới có cái để đốt , củi chất cao dù ướt nhưng lấy mỡ ra cũng đốt được đóng củi to rồi ném hết súng vào đống lửa , CKC báng gỗ cháy ngay , AR15 báng nhựa hay phíp gì đó quăn queo lại , đống lửa mỗi lúc mỗi to vì anh em lấy củi về ngày mỗi nhiều thép súng gặp lửa nhiệt độ cao biến dạng không còn nhận ra là những thứ từng dùng để giết người nữa .
 Thằng tù binh bị trói ngồi đó mắt lơ láo nhìn chúng tôi , nó không có một chút thái độ nào biểu hiện sợ sệt hay lo lắng , với nó cuộc sống hiện tại hay đã chết rồi có khác gì nhau , thực ra nó cũng đã chết từ 6 tháng trước cùng với cái chế độ Ăngka của nó rồi còn đâu , cuộc đời này đôi khi con người ta không tự quyết định được sự đúng hay sai , kẻ quyết định con đường đi đúng hay sai của thằng lính lại là người khác chứ không phải bản thân nó . Nó từng là người chiến sỹ Cách mạng giải phóng quê hương Đất nước của nó và cũng từng là kẻ tay sai cho một chế độ diệt chủng đưa Dân tộc nó đến con đường diệt vong , nó không đủ dũng cảm để bước ra khỏi vòng quay đó cho đến hôm nay nó là kẻ chiến bại .

Những ngày tiếp theo đơn vị tôi càn truy quét dọc theo dãy núi đó ngược lên hướng bắc , những trận đánh lẻ tẻ vẫn diễn ra hàng ngày , địch ở đây không tập trung đông mà chỉ là những toán nhỏ lẻ tẻ 5 3 thằng , chúng đói lắm thằng nào da dẻ cũng vàng ệch gày nhom vác cây súng AK chạy không nổi phản ứng chậm chạp  trước những cơn mưa đạn của lính Tình nguyện VN .
 Lúc này theo tin chúng tôi được biết cả F7 dồn hết lực lượng về đây càn quét để tiêu diệt hoặc bắt sống bằng được Tà Mốc tư lệnh quân khu Tây nam của Pôn Pốt mới từ Thái lan trở về xây dựng lực lượng kháng chiến lâu dài trên đất Campuchia .
 Từng vị trí từng vùng đất trong núi rừng tây nam nằm dưới sự kiểm soát của lính VN , vì là lính cấp dưới nên chúng tôi không nắm rõ là đơn vị đang ở khu vực nào trong khu vực rừng núi Amleeng rộng lớn này . Trong E209 các tiểu đoàn khác D8 D9 cũng thu được những kết quả đáng kể , trên đường hành quân các tiểu đoàn trong E chúng tôi gặp nhau luôn , chúng tôi lúc đó chỉ nghe nói E141 cũng đã ở trong Amleeng này từ khi họ đi phối thuộc cùng F9 còn E165 thì không mấy khi gặp họ , nghe đâu họ đi phối thuộc cùng những đơn vị khác ở khu vực khác .
 Môt chuyện đáng tiếc đã xảy ra giữa D7 và D9 chúng tôi trên đường hành quân vào trưa hôm đó .
 Buổi sáng chúng tôi hành quân vào trên con đường đất len lỏi trong rừng , vì là đường cũ nên cây cối mọc sát đường cành lá phủ cả ra đường , khi lên cách ngã 3 Amleeng trong khoảng 20km lúc đó đã gần vào đến dãy núi Uran thì gặp D9 cùng hành quân trên 1 hướng , 2 tiểu đoàn đi cạnh nhau lính tráng chúng tôi tranh thủ tìm đồng hương bạn bè cùng đoàn , khi ngồi nghỉ chân thì túm 5 tụm 3 lại với nhau chuyện trò tâm sự , khi đơn vị nào có lệnh hành quân thì vội vã chia tay ai về đội hình đơn vị đó .
 Lúc đó địch lẻ tẻ ở đây nhiều từng tóp từng tốp cả bị bắt sống lẫn tiêu diệt , nhiều kho súng của địch bị lôi lên sau khi khai thác tù binh , chẳng cần đánh đấm tù binh làm gì cho mệt xác nhiều thằng nhìn nó có lẽ đấm 1 quả là nó chết luôn khỏi cần bắn tốn đạn , chỉ cần giơ cục cơm nắm ra trước mặt nó rồi nói :
- Vũ khí chúng mày chôn ở đâu ? Khai ra tao cho ăn cơm .
 Chỉ cần từng đó thôi thì bao nhiêu súng đạn ở đâu mà nó biết nó sẽ khai ra tuốt tuồn tuột , với chiến thuật khai thác tù binh kiểu giơ ra cục cơm  D7 chúng tôi thu về không nhớ là bao nhiêu hầm vũ khí , ở đây toàn súng mới và có cả DKZ75 ly DKZ82 ly và 12.8ly của TQ sản xuất , những kho đạn hầm đạn moi lên cả ngày không hết , những chuyến xe của F chở ra vài ngày đống vũ khí đạn dược thu được của địch . D7 đi tới đâu diệt địch ở đó , xác chúng được để lộ thiên bốc mùi không thể tả hết được , những nhóm dân K bị lùa theo chúng hơn nửa năm nay vật vờ trong rừng như những bóng ma , đây là nguồn nhân lực lâu dài cung cấp lương thực thực phẩm cho lính Pốt cũng đói kinh khủng  họ chết đói rất nhiều trong những dãy nhà tạm trong rừng , khi chúng tôi đến nhanh chóng phân loại dân đàn bà trẻ em rồi cho họ gạo cùng chỉ đường cho họ đi ra vùng giải phóng , thanh niên hoặc vẫn còn tuổi có thể cầm được súng thì bắt giữ thậm chí trói lại gửi lên cấp trên đưa vào diện lính Pốt cần cải tạo .
 Càng vào sâu trong rừng dân càng ít và lúc này cách ngã 3 trong của Amleeng 20km rồi thì còn lại toàn là địch cả , cũng chỉ có địch mới chui sâu vào rừng đến như vậy , lúc này tôi mới để ý mỗi khi đến lòng suối nào đó đều thấy có rất nhiều củ gì đó dẹt dẹt to cỡ bằng lốp xe ô tô con , nhỏ cỡ bằng lốp xe máy Vespa màu trắng đục ngả vàng được ngâm dưới lòng suối , lúc còn càn bên ngoài vòng ngoài Amleeng tôi đã thấy loại củ này ở những lòng suối rồi song vẫn thấy có ít nhưng vào đây thì thấy nhiều hơn . Thì ra đây là củ cây vạn tuế , cây vạn tuế lá xanh xẫm hơn cây thiên tuế vùng này rất nhiều , nhiều cây to bằng thùng gánh nước với lá dày nhiều lá kim nhọn vẫn thường chọc ngang tầm mặt chúng tôi trên đường hành quân , lính Pốt đào cái củ như bánh xe đó lên rồi đẽo vỏ ngâm dưới suối nghe nói cả tháng trời rồi vớt lên thái mỏng từng lát phơi khô hoặc cho vào nồi nấu thành thứ bột xền xệt để ăn thay cơm , dân cũng phải ăn như vậy và nghe nói ăn thứ củ này chát lắm ( sau này tôi thấy cây vạn tuế dùng làm cây cảnh tại HN SG bán rất đắt , cây thiên tuế rẻ hơn ) . Củ vạn tuế mãi đến năm 1981 chúng tôi vẫn thấy lính Pốt khai thác dùng làm lương thực , chắc là chất dùng nuôi cơ thể con người ở củ van tuế  không có là bao nhiêu nên lính Pốt và dân K bị lùa vào đây mới đói như vậy .
 Khi 2 tiểu đoàn chúng tôi đã vào sâu trong rừng Amleeng rồi gặp nhau sáng hôm đó rồi mỗi đơn vị mỗi hướng theo lệnh của E209 , bên D7 có anh Hồng D trưởng là người rất giỏi về bản đồ địa bàn , anh luôn dẫn dắt D7 chúng tôi đi đúng mục tiêu nhất , đỡ tốn sức lực của binh sỹ nhất và cũng sau trận càn quét truy đuổi Tà Mốc thì tiếng tăm D trưởng Hồng D7 khá nổi tiếng trong E , lính chúng tôi luôn có một niềm tin ở người cán bộ chỉ huy nhiều kinh nghiệm và thường hay nói đùa :
- Đi tác chiến với ông Hồng thì lính nhắm mắt lại mà đi không sợ anh ấy dắt mình đi lạc đường .
 Nhưng bên D9 thì nổi tiếng D trưởng Hiến chuyên dắt lính đi tác chiến lạc đường trong rừng khiến nhiều phen lính D9 dở khóc dở cười vì bị dắt đi lung tung cả , ngay trên E bộ nhiều lần phải tốn không biết bao nhiêu thời gian thông tin chỉ đường cho ông Hiến này lên lính D9 đặt tên cho anh Hiến D trưởng của mình cái tên : Hiến đậu phụng đường và cái tên ghép đó nhiều năm nay vẫn theo anh ấy cho đến tận bây giờ , mỗi khi lính E209 gặp nhau mà nhắc lai chuyện cũ thế nào cũng liên quan đến ông Hiến đậu phụng đường .
 Theo nhận định của lính chúng tôi hôm đó 2 tiểu đoàn D7 và D9 vô tình gặp nhau trên đường hành quân này cũng do ông Hiến đậu phụng đường  cả thôi chứ anh Hồng dắt lính D7 đi lạc vào đường của D9 là chuyện khó có thể xảy ra .
 Sau khi lính 2 tiểu đoàn trong E209 chia tay nhau đi khoảng đến tầm 11h trưa thì bỗng giữa đội hình D7 có tiếng súng nổ , không nhiều lắm vài loạt trung liên RPD và mấy loạt ngắn AK quật ngang đội hình hành quân của chúng tôi , toàn D7 trong đội hình hành quân tản rộng ra chiếm lĩnh những vị trí địa lợi nhất có thể chuẩn bị chờ lệnh triển khai đội hình tác chiến , sau đó thấy im lặng khá lâu vì lúc này tôi đi phía trên đầu đội hình C2 , rồi thấy tiếng ồn ào mỗi lúc 1 to lên tiếng anh em cãi nhau inh ỏi văng tục chửi bậy tùm lum cả , lúc đó máy thông tin PRC25 của thằng Hùng đã lên máy liên lạc về D bộ thì được biết :
- Tiểu đoàn 9 đã đánh nhầm phải đội hình tiểu đoàn 7 và quân ta đã chiến thắng quân mình , không có ai bị thương cả mà chỉ hy sinh mất có 3 đồng chí của D7 , 2 thằng người của C5 hỏa lực 1 thằng người của D bộ .
 Lính D7 ức hộc máu mồm ra với mấy thằng lính D9 , ông Ngát C trưởng C5 của D7 lồng lộn lên đòi vác súng qua tử hình thằng nào bên D9 đã bắn chết lính của ông ấy , thì ra mấy thằng lính mới của D9 trên đường hành quân thần hồn nát thần tính nhìn gà hóa cuốc thế nào đó thoáng thấy bóng người là nổ súng chẳng cần biết ta địch thế nào làm chết oan mấy thằng lính bên D7 chúng tôi , hỏi nó thì nó nói rằng tưởng đó là lính Pốt , vặn lại lính Pốt mà mặc đồ màu xanh lá cây à ? Thì nó nói mấy ngày trước đánh nhau với 1 bọn Pốt cũng mặc đồ xanh lá cây như mình . Ừ đúng thế thật , mấy ngày trước chúng tôi cũng hạ mấy thằng Pốt mặc đồ xanh lá cây như quân ta thật .
 Sau khi giải quyết xong chuyện tử sỹ bất đắc dĩ do nhầm lẫn chúng tôi lại tiếp tục hành quân , lính D9 đi trước nhìn chúng nó đi ngang đội hình D7 nhiều thằng vẫn còn cười nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra khi đi ngang xác tử sỹ D7 nằm đó anh Lạnh B trưởng thông tin lính D7 ức quá nhảy lên đánh cho mấy thằng kia 1 trận dúi dụi giữa đường tội vô ý trước nỗi đau xương máu của đồng đội .
 Cũng trong thời gian này chúng tôi biết được 1 tin khá nóng sốt .
 Trong 1 trận càn quét phía sâu trong rừng Amleeng bên E141 bắt sống được 1 nhóm lính Pốt , trong số tù binh có 1 thằng mặt mũi khá già dặn sau khi khai thác xong cũng cứ nghĩ nó là thằng lính già vớ vẩn trong nhóm lính Pốt bị bắt nên giao xuống cho anh nuôi , bắt nó gánh nước nấu cơm hoặc làm những việc vặt , thấy nó hiền như con cún chăm chỉ dưới sự dạy bảo chỉ huy của nhóm anh nuôi lên ít người để ý , khi khai thác hỏi chúng nó :
- Tà Mốc là thằng nào ? Hiện nay nó đang ở đâu ?
 Chúng nó khai Tà Mốc đi phía trước có 1 nhóm lính Pốt bảo vệ , thế là cả đơn vị dồn hết lên tuyến trước truy đuổi bắt Tà Mốc , khi bắt được nhóm lính Pốt phía trước thì hỏi :
- Tà Mốc là thằng nào ?
 Lính Pốt lại khai Tà Mốc là cái thằng đi ở đằng sau , thế là điện từ E141 về tuyên sau giữ chặt mấy thằng tù binh lần trước , trong số đó có thằng Tà Mốc đấy thì ôi thôi cái thằng hiền như con cún con đó chính là thằng Tà Mốc , mấy hôm nó gánh nước nấu cơm đó là ngụy trang che mắt lính mình rồi thừa cơ trốn mất cùng mấy thằng cận vệ của nó .
 Thế là tất cả lính F7 chúng tôi hướng Amleeng bị dồn hết lên hướng này truy đuổi Tà Mốc , chỉ vì 1 chút sai sót nhỏ mà chúng tôi để xổng mất thằng tướng tư lệnh quân khu tây nam K khiến nhiều năm sau nhiều đơn vị phải vất vả với nhiều hy sinh để truy tìm tiêu diệt nó , nhiều trận tưởng rằng đã bắt sống nó trong tầm tay vậy mà nó vẫn chạy thoát , chắc khi đó thằng này chưa hết số nên nó luôn lọt lưới kể cả sau này khi nó đã bị cụt chân do đạp phải mìn , vẫn luôn có thằng cõng nó trên lưng chạy và khoảng trên chục thằng bảo vệ nó khi gặp những đơn vị lính Tình nguyện truy đuổi , nhiều bãi phân voi của nó bỏ lại trên đường hành quân còn mới nguyên mà chúng tôi truy đuổi không bắt được và sang tháng 3.1981 lính C2 chúng tôi thêm 1 lần nữa để Tà Mốc chạy thoát trong tầm tay của mình . Từ đó chúng tôi không bao giờ gặp Tà Mốc nữa .
 Giá như ngày đó lính chúng tôi có đủ thông tin về Tà Mốc như ảnh của nó xuống tới từng đại đội , máy móc thông tin tốt hơn thì chắc chắn tên tướng tư lệnh QK tây nam K sẽ bị bắt sống hoặc bị tiêu diệt từ lâu rồi và cuộc chiến tranh này sẽ được rút ngắn đi về thời gian rất nhiều .
 Ngày mai những trận càn quét dọc trên sườn núi của dãy Uran vùng Tây nam Campuchia , bắt liên lạc cùng lính F9 trên đỉnh Uran rồi vòng qua vườn sắn quay lại Kimry , những ngày tháng gian khổ đó chạy suốt mùa mưa năm đó quanh quẩn với Amleeng , lính D7 và đặc biệt là C2 chúng tôi đã bắt đầu có người nhiễm bệnh sốt rét rừng , sức khỏe binh sỹ đã bắt đầu tụt xuống bởi những trận càn quét liên miên vắt tới cạn kiệt sức lực cùng thiếu ăn thiếu ngủ .
 Với chúng tôi không còn máu của những trận đánh ác liệt nhưng nước mắt người lính đã bắt đầu tuôn rơi .

Hai Ruộng
Có lẽ anh em bên đơn vị BY vì đa số dân Bắc nên chưa biết cũ nầng , chứ trong Nam thì quê mình cũng có loại cũ nầy và mình nhìn thấy là biết ngay , hồi nhỏ thỉnh thoảng mình vẫn được bà làm và nấu cho ăn chấm với đường cũng ngon lắm . Khi qua Kampuchia thì mình thấy loại cũ nầy mọc theo hai bên bờ suối rất nhiều và lính PỐT bị ta vây không tiếp tế được lương thực bọn chúng dùng cũ nầy làm lương thực vì nó mọc sẳn rất nhiều ở trong rừng , hoặc là măng , hoặc là chuối như ở khu vực sông Chi nít .
 Còn vụ Ta Mốc thì đúng như Bình Yên nói rồi đấy . Cho đến bây giờ mình cũng còn thắc mắc là tại sao bên Q Đ 4 của BY cũng có đụng với một Sư của Pốt Mệnh danh là Sư Đoàn Thép PHNOM PÊNH , thì vào khoảng đầu tháng tư năm 79 có một sư của Pốt từ khu vực Kam pong sa năng vượt Biển Hồ sang khu vực Kam pong Thom cũng mệnh danh là sư thép Phnom pênh anh em lính lác mình được cấp trên phổ biến như vậy và chúng có phiên hiệu là Sư 515 và anh em Tiểu Đoàn mình đã đánh nở hoa trong lòng địch vào giữa đội hình đóng quân của sư nầy tại phía bắc phum Krey ya huyện Xtung nơi gần giáp ranh với Prết vi hia , rồi sau đó cũng tại vùng nầy vào khoảng tháng 6 năm 79 trước khi chạy sang Thái Lan bọn nầy đánh cướp lúa của dân trong một Phum ( Phum Tà - Âm ) huyện Xtung , cũng có một tên chỉ huy bị cụt một chân thường hành quân bằng ngựa , mình cũng nghi là Tà Mốc không biết có đúng không , nhưng tại sao đang ở khu vực ÂM LENG Tà MÓC lộn sang phía bắc Biển Hồ , ở Kam pong Thom rồi chạy ra Thái Lan . Hay là hắn chạy vòng từ khu vực Âm Leng qua Kampong Sa Năng rồi vượt biển Hồ vì đoạn nầy Biển Hồ còn hẹp để qua Kam pong Thom rồi đi về phía Bắc ranh giới Siêm Riệp - Prết vi hia để qua Thái Lan .


Sau vụ lính D7 bị đơn vị bạn đánh nhầm đó thì đội hình D7 chúng tôi tiếp tục hành quân , kinh nghiệm có rồi cảnh giác ngay với chính cả quân ta ở khu vực này , địch cũng có một số ăn mặc giống như lính chúng ta quần áo màu xanh lá cây chỉ khác mỗi trên cổ hay đầu chúng luôn có những chiếc khăn cà ma , bởi vậy chúng tôi có lệnh chỉ được nổ súng khi phát hiện chính xác đối phương có khăn cà ma trên đầu , nếu không thấy có khăn cà ma thì chỉ được phép bắn chỉ thiên bắt liên lạc , lúc đó tín hiệu bắt liên lạc nhận ra nhau thay đổi từng ngày và theo tôi nhớ có ngày tín hiệu đó cộng lại tới bằng 7 , bắn phí đạn quá .
 Có lần chúng tôi hành quân gặp nhau , đi cách nhau một khoảng nhỏ , phía cuối đội hình D nhóm đi sau 2 đơn vị gặp nhau nói chuyện ồn ào vậy mà nhóm đi đầu thấy lính mình rồi đấy , thấy rõ cái mũ cối với cái ba lô xanh trên lưng thằng lính đơn vị kia , biết nó là quân ta rồi đấy vậy mà vẫn phải bắn vài phát cho nó biết mà bắt liên lạc với mình , chẳng phải sợ mình bắn nhầm chết nó mà sợ nó ngáo ơ rồi bắn chết mình . Nhiều khi chỉ vì chuyện bắt liên lạc này mà nổ súng ầm ỹ cả , khi thấy thằng lính đơn vị kia , thấy anh em bên đó rồi thế là 2 thằng cùng bắn bắt liên lạc hỏi bên kia , gặp ngày hợp đồng cộng lại bằng 4 vậy mà 2 thằng bên đơn vị tôi cùng bắn cộng lại đã bằng 5 rồi thì thử hỏi bên kia còn gì nữa để mà bắn trả lời , anh em bên đó họ không choảng cho vài quả cối 82 60 hay mấy phát DKZ là may lắm rồi , họ cũng thừa biết là quân ta với nhau thôi sau vụ bắn nhầm nhau họ cũng rút kinh nghiệm như mình rồi .
 Lúc đó anh Phượng ra lệnh :
- Khi gặp đơn vị bạn hay khi cần bắn bắt liên lạc với đơn vị bạn , nghiêm cấm lính bắn bắt liên lạc lung tung , nhiệm vụ này giao cho thằng liên lạc C2 làm công tác này để tránh bắn trồng chéo lên nhau , khi cần báo cho nó bắn bắt liên lạc .
 Từ đó tôi có thêm nhiệm vụ mới chuyên bắn súng chỉ thiên bắt liên lạc với đơn vị bạn trên đường hành quân . Giá như ngày đó chúng ta có đủ máy móc thông tin liên lạc để có thể hỏi nhau khi cần thiết thì chẳng phải bắn súng ầm ỹ kiểu này làm gì vừa lộ đội hình vừa đỡ tốn đạn bắn vu vơ kiểu này .
 Càng vào trong sâu rừng Âmleeng đường bắt đầu khó đi , rừng rậm hơn cây gỗ dầu là chủ yếu , càng vào sâu cây gỗ càng to , nhiều cây to đến 4 người ôm không hết gốc ngọn cao tít phủ kín 1 khoảng , những con suối mùa này nước chảy mạnh và chúng tôi thường men theo suối mà đi , vào gần trong núi đá thì thấy tiếng động ào ào mỗi lúc mỗi to càng vào sâu càng thấy nhiều hơi nước bốc cao , cảnh lính hành quân nặng đường dài mùa mưa , áo mưa áo tơi sột soạt súng ống loằng ngoằng ướt như chuột từ đầu đến chân lúc nào nước cũng có thể trút lên đầu mình giờ lại thêm cái bụi nước này nữa thì ngán ngẩm không gì tả hết , mùa mưa chẳng lúc nào thấy người mình khô dáo sạch sẽ được lấy 1 lúc , chân tay thì luôn nhợt nhạt như thằng chết trôi nhìn chán lắm . Vào gần thì thấy tiếng động đổ ầm ầm thì ra đây là 1 thác nước , cái thác nước đổ xuống tạo thành con suối lớn từ độ cao luôn trút hàng ngàn m3 nước xuống những tảng đá to phía dưới , nước tung lên những hạt bụi nước nhỏ mờ hết cả một vùng , lính chúng tôi liên tục dùng tay quệt lên mặt vì hơi nước bám vào mặt tạo thành giọt nước chảy trên mặt trong mỗi bước hành quân . Cái xứ sở này khắc nghiệt thật nắng thì vỡ đầu vỡ óc bói không ra giọt nước hoa mày chóng mặt vì khát , mưa thì thối đất thối cát mấy tháng Trời lúc nào cũng lép nhép bẩn thỉu ẩm ướt , lính đơn vị chúng tôi toàn bắc miền Trung và miền Bắc lần đầu tiên tiếp xúc với mùa mưa thế này nên khó chịu thật . Ngay gần khu vực thác nước đó có ngôi chùa cũ đổ nát đến sát móng , tường đổ gạch vụn còn nằm đó dấu tích của 1 ngôi chùa bị phá đổ chứ không phải do thời gian tàn phá , tượng phật miệng rộng mắt dài tai to chảy xuống tận vai nằm lăn lóc trên mặt đất , từ trên nhìn xuống lòng suối ngay gần thác nước đó 1 bãi đất bám theo lòng suối lưng lửng triền đồi thấp thoáng vài mái tôn cũ với mấy gian nhà chẳng có tường vách gì cả , trống hơ trống hoác 3 bề 4 bên vài cái bể bằng xi măng được xây tại đây đầy ắp nước chẳng biết là cái gì và để làm gì , không 1 bóng người muốn xuống đó phía đi xuống gần như dốc đứng nên chẳng ai buồn mò xuống đó làm gì , chung quanh cây cối xanh um dây dợ cây leo lằng nhằng bám , bò trên con đường mòn nhỏ đi xuống .
 Lính chúng tôi nghỉ giải lao vài phút ở đây , vài thằng lính D7 vẫn thừa hơi để nhặt những mảnh gạch đá xây dựng chùa cũ ném xuống dưới những mái nhà tôn kia còn tôi thì ngán ngẩm ngồi đó mà thở lấy sức chuẩn bị cho cuộc hành quân sắp tới , lính chúng tôi tranh thủ kiểm trả bắt vắt và ve rừng cho nhau , đoạn đường mới đi qua sát bờ suối nhiều vắt quá , chúng ở những bụi cây nhất là tre gai gần suối cứ thấy hơi người đi qua là búng thân mình bám theo rồi chui rúc vào cơ thể lính hút máu cho đến khi nào no nê mới chịu nhả ra , ve rừng thì to hơn con rệp với cái đít tròn như hạt đỗ đen cái đầu bé tý nó xé thịt mình chui cái đầu vào sâu trong lớp thịt mà sống ký sinh ở đó , nếu ai biết thì dùng cái kim khâu hơ qua lửa cho nóng đỏ lên rồi dí vào đít con ve rừng cho nó nhả đầu chui ra , nếu không biết mà dứt bỏ thì thôi rồi vết thương đó mãi không lành da , đàn anh thì nói phải thay đủ 100 lần vẩy thì mới khỏi vì cái đầu con ve với 2 cái răng nó vẫn ngoạm vào da thịt mình , nó vẫn còn đó gây cho vết thương khó lành , lính vạch quần vạch áo bắt vắt với ve cho nhau kiểm tra kỹ từng sợi tóc đến kẽ ngón chân tay , vạch hậu môn ra mà ngó mà nhìn kiểm tra cho nhau , kéo quần trong vạch quần ngoài mà lần tìm từng mũi kim đường chỉ trên quần áo từ trong ra ngoài xem có sót con vắt con ve nào không , vậy mà đôi khi vẫn còn bị sót không bắt hết , nhổ bãi nước bọt vào con vắt rồi dứt nó ra khỏi vết cắn giết nó đi , những vết vắt cắn luôn chảy máu nhiều và lâu lành phải có tý thủ thuật sẽ nhanh khỏi và cầm được máu nhanh đó là xé mẩu giấy báo nhâm nhâm trong miệng với nước bọt của mình rồi dán vào cái miệng vết thương vắt cắn với 3 cái răng xé thịt mình về 3 phía đó , đặt tờ giấy vào đó cho nó dính ở đấy rồi quên nó đi khi nào tờ giấy khô hết thì nhẹ cậy nó ra vứt bỏ vài ngày vết thương sẽ lên vẩy khô coi như đã lành .
 Chiều tối hôm đó chúng tôi đã lên đến sườn núi đá phía bên sâu trong của dãy núi Uran bắt đầu những ngày leo trèo di chuyển trên sườn núi .
 Thời gian đã quá lâu nên tôi không còn nhớ chính xác được là ngày nào của thời gian này nhưng hôm đó vào tầm khoảng 9h sáng khi chúng tôi mới bắt đầu hành quân được vài giờ đồng hồ , đường lúc đó khó đi lắm có đoạn dốc gần như đứng , người trước ở trên mông nó cao bằng đầu thằng đứng dưới , lính túm những cành cây để lấy điểm vít mà bước lên , có lúc phải nhích lấy nửa bàn chân mình để bước để đặt chân mà leo lên cao hơn , đoạn dễ đi hơn thì sườn dốc thoai thoải lính cúi gập người mà bước mà dướn người lao lên phía trước , súng đạn vật dụng lương thực nặng đè vai khiến đội hình C2 chúng tôi tản mát cả , nhìn thằng Bình đứng xõng lưng chống khẩu B40 ngay trước mặt mình đó nhưng để leo lên tới nơi chỗ nó đứng cũng là cả 1 vấn đề thì bất chợt trước mặt chúng tôi có 3 người trong giây lát đứng xõng lưng trừng trừng mắt nhìn chúng tôi đang bò lên , nó ngạc nhiên lắm lên đứng nhìn không có thêm bất kể phản xạ tự nhiên nào , chúng tôi thì đang ở phía dưới ngước cổ nhìn lên bất ngờ hoàn toàn và trong tư thế vô cùng bất lợi , thằng Bích lính Thái bình xạ thủ trung liên RPD đi cùng tốp đi đầu cũng cách 3 thằng lính Pốt kia khoảng 30m , nó nhanh tay quật được khẩu RPD trên vai xuống và nổ súng trước , do vội vã nên nó bắn loạt đạn đầu chưa được chính xác nên 3 thằng lính Pốt kia bỏ chạy tạt ngang theo sườn núi , chúng nó chạy không nhanh nhưng chúng tôi thì khó hạ chúng trong điều kiện này , anh em ở dưới nhìn lên thấy thoáng bóng địch thì bắn vội lên , số anh em phía trên vứt hết đồ lại xách súng đuổi lên , thằng Bình vác B40 ngắm ngắm mà chẳng biết bắn vào đâu nó cứ rê súng tìm mục tiêu trong tư thế bắn ngược dốc đứng phía dưới nhìn ghê không gì tả nổi , may nó không bắn khi thấy thoáng bóng thằng Bích cùng số anh em khác đang lao lên tìm địch , chỉ vài giây sau súng phía trên nổ ran trời cả 3 thằng lính Pốt bị lính C2 chúng tôi hạ gục thu về 2 khẩu AK báng gấp và 1 khẩu báng gỗ cũ , số súng này sau đó chúng tôi phải phá hủy vì không ai mang vác được , đập bẹp thành súng , tháo những phụ kiện súng vứt đi mỗi nơi mỗi bộ phận , dùng báng sắt của khẩu AK báng gấp làm búa đập cho nòng súng cong đi , đưa đầu súng vào những khe giữa những hòn đá mà bẻ mà dùng chân đạp , thật là khổ diệt địch xong lại phải lo phá hủy vũ khí nữa .
 Phải nói rằng hôm đó chúng tôi gặp may , nếu 3 thằng lính Pốt này mà phát hiện ra chúng tôi sớm và bình tĩnh chiến đấu có lẽ cả D7 chúng tôi no đòn với chúng , chúng tôi ở thế quá bất lợi đi còn chẳng nổi chứ đừng nói đến đánh nhau , đã vậy chúng ở trên cao hơn so với chúng tôi vậy mà chúng không biết để tận dụng lợi thế địa hình bỏ chạy để rồi dẫn đến bị hạ gục bên sườn núi nửa đất nửa đá này . Sau đó thằng Bích kể lại mấy thằng lính Pốt này cũng chỉ 14 15 tuổi thôi , mấy thằng trẻ con này biết gì đâu chứ gặp mấy thằng lính Pốt già đời 1 chút là nhục với chúng đấy . Đời lính chiến đôi khi có cái may hơn cái khôn chẳng biết để nói trước được điều gì , có vô khối thằng lính phải chết vì tay 1 ông chỉ huy có nhiều sai sót trong chiến đấu và cũng có cả ông tướng phải chết ở tay thằng lính vớ vẩn không tên và cũng chẳng có tuổi , cái may mắn chỉ là trong gang tấc chỉ là nhanh chậm hơn nhau 1 giây ai bóp cò súng trước người đó sẽ có cơ hội sống nhiều hơn .
 Chiến tranh nó là vậy đấy , nó rèn luyện cho những người lính chúng tôi chiến đấu trên đồng nước mênh mông ngập tới ngang bụng , mỗi bước chân lội dưới nước bị cản lại như đeo đá dưới chân , đạn bắn găm xuống nước chụp chụp rồi sủi bọt ngay cạnh mình , viên đạn xượt trên mặt nước văng ngược lên quay ngang đầu đạn nghe âm thanh veo chiu rợn người , rồi những phát đạn pháo , cối nổ tung tóe trên mặt nước cuộn lên cột nước cùng đất đá bùn mảnh văng tứ tung và những trận càn quét truy đuổi địch trong mùa khô khốn khổ đó , hành quân , hành quân và hành quân , đeo nặng đeo nặng và sụn lưng vì nặng , khát nước tới khô cháy cổ họng giữa rừng núi và những cơn nắng nóng như đổ lửa lên đầu , rồi những trận đánh đến tóe lửa mờ mắt ù tai vì đạn pháo , đạn nhọn của địch bắn đến mức khó kiếm được cái lá cây lành trong trận địa và hôm nay leo núi vác nặng hơn cả những vận động viên với súng đạn quân trang nồi niêu xoong chảo lỉnh kỉnh cả trong những cơn mưa rầm rề hàng tháng trời không dứt . Chúng tôi lúc đó còn quá trẻ để chấp nhận sự gian khổ này nhưng không thấy ai kêu ca phàn nàn gì , chiến tranh đã rèn luyện lên những con người có sức chịu đựng ngoài sức tưởng tượng , lúc đó chúng tôi hiểu được rằng sức mạnh của chúng tôi đó là tinh thần đoàn kết tính kỷ luật cao của người lính chiến đấu bên nhau , mỗi người cùng nhau chung lưng gánh vác nhiệm vụ gian khó lúc bấy giờ và không có 1 điều gì là không làm được không có 1 khó khăn nào không vượt qua được .
 Rừng núi Uran vẫn mịt mù trùng điệp trước mặt , mưa vẫn rơi bất kể lúc nào và nhiệm vụ của chúng tôi vẫn còn phải tiến lên phía trước .

Thời gian đó chúng tôi không còn nhớ được đã trèo qua bao nhiêu ngọn núi trên dãy núi Uran đó , những trận đánh lẻ tẻ với những nhóm tàn quân Pôn Pốt vẫn thường xuyên diễn ra , chúng không nhiều mỗi nhóm 5 7 tên lính chết đói giữa rừng chúng không đủ sức để cầm cự những trận đánh tới quá 5 phút đồng hồ và phần lớn chúng bị các mũi các hướng của E209 diệt gọn , lúc này chúng tôi cũng chẳng thiết tha gì chuyện bắt sống tù binh hay thu được vũ khí của địch , nhóm anh em vận tải D  của chúng tôi méo mặt vì khiêng vác vũ khí thu được của địch , mỗi lần súng nổ phía trước là mấy anh lính vận tải D nhăn nhó rồi , những chiếc cáng võng 2 lớp bằng vải dù đen của lính Pốt được chất đầy súng cho 2 người khiêng và B vận tải của D7 có cả 4 5 cặp cáng vũ khí như thế này .
 Phần lớn lính Pốt bị tiêu diệt trên mũi tiến quân của đơn vị tôi chúng còn trẻ lắm , đúng là trẻ danh cầm súng nên chúng cũng chẳng có mấy kinh nghiệm chiến đấu hơn nữa chúng đói tới mềm nhũn người ra rồi có hơi sức đâu nữa mà chạy , thằng nào cũng vàng vọt bủng beo không còn ra hình người nữa , hố mắt thâm quầng cả cái mặt chỉ thấy độc có đôi mắt . Đúng là lính thì có cả trăm kiểu là lính , sướng như lính Mỹ cũng là lính , đói như lính Pốt cũng gọi là lính và khổ như lính Tình nguyện VN lúc đó cũng là lính .
 Lúc này trên vai chúng tôi cũng nhẹ bớt đi rồi , đạn bắn nhiều và lương thực cũng hao đi nhiều rồi mà chưa bổ sung thêm , lúc đó chúng tôi được lệnh hành quân gấp lên một khu vực núi nào đó khá cao và bắt liên lạc cùng với lính F9 của QD4 trên đỉnh núi Uran này . Trưa hôm đó chúng tôi hành quân lên đến vị trí đã được xác định trên bản đồ từ cấp F QD4 , nhiệm vụ giao cho lính C2 chúng tôi leo lên tới đỉnh núi còn những đại đội khác và bộ phận trực thuộc D7 chỉ ở phía dưới , từ trên cao có thể quan sát thấy được lính trong đội hình D7 của chúng tôi , khoảng 11h trưa chúng tôi ỳ ạch bò lên đến nơi rồi bố trí đội hình ngồi chờ đơn vị bạn , từ đây phóng tầm mắt về 4 phương một màu xanh sẫm lờ mờ xen lẫn mây của rừng núi với những tảng mây mang nhiều hơi nước trôi nhanh lướt qua dưới chân chúng tôi , gió thổi ù ù bên tai và cảm giác cưng cứng trong lỗ tai hơi nghẹn cổ phải ngáp 1 cái và nghe trong tai mình nó ục nhẹ lên 1 tiếng rồi  mới hết cảm giác này , chúng tôi đã ở độ cao không khí loãng áp suất giảm và điều quan trọng là chúng tôi mồm miệng tai đang tranh nhau thở bởi vừa leo dốc lên đến điểm cao này .
 Anh Phượng kéo tôi ra 1 góc rồi chỉ sang mỏm núi phía bên kia cũng gần thôi có thể nhìn được bằng mắt thường rồi chỉ và nói :
- Em chú ý nhé , ở đây quan sát sang những mỏm núi kia và bắt liên lạc với F9 bên đó có thể họ sẽ lên những vị trí này .
 Tôi ngồi đó vắt vẻo trên đỉnh cao của mỏm đá nhìn về bên kia cố gắng tập trung quan sát tìm những người đồng đội F9 của chúng tôi hướng bên đó , họ đang trên đường vào vị trí bắt liên lạc với chúng tôi , chưa biết chắc chắn họ sẽ lên mỏm nào quanh đây gần hay xa quanh khu vực dãy núi này và khoảng gần 1h đồng hồ sau thì tôi thoáng thấy bóng người bên đỉnh núi bên kia nhưng không rõ lắm , tôi đã vội gọi anh Phượng rồi chỉ cho anh qua hưởng mỏm bên kia , lúc này bên kia mỏm núi đã có thấp thoáng vài 3 người lên đến nơi , hợp đồng bắt liên lạc với lính F9 khi đó rất rõ ràng , cộng lại bằng 5 bắn 3 trả lời 2 là nhận biết được quân ta , lúc này chuyện bắn bắt liên lạc chỉ còn là thủ tục vì nhìn rõ người với chiếc mũ cối trên đầu anh em bên đó .
 Tôi bắn chỉ thiên 3 phát hướng đầu nòng súng về bên đó , chỉ 3 giây sau 2 phát súng bắn trả lời , chúng tôi nhận ra nhau những người lính của 2 sư đoàn Miền đông Nam bộ đã bắt tay nhau trên đỉnh núi Uran , mừng quá lính chúng tôi chạy ùa hết lên mỏm cao nhất của đỉnh núi này mà vẫy mà gọi nhau , biết rằng họ chẳng nghe thấy gì đâu nhưng vẫn gào vẫn gọi , anh em lính F9 bên kia đỉnh núi cũng ào hết lên vẫy gọi chúng tôi , rừng núi Campuchia , Uran gian khổ và chúng tôi đã gặp nhau mừng vui như vậy đấy , ai đó phấn khích quá xách súng ra bắn chỉ thiên hàng tràng , vài người hùa theo hân hoan trong niềm vui chiến thắng tiếng súng nổ vang trời , anh em F9 bên kia đỉnh núi cũng đáp trả bằng từng loạt đạt nổ rộ hòa chung niềm vui .
 Vẫy tay nhau lần cuối chúng tôi xuống núi trở về với đội hình của D7 đang chờ chúng tôi ngay phía dưới , tạm biệt những người anh em F9 hướng núi bên kia , hẹn ngày gặp lại trên những bước đường hành quân .
 Chúng tôi chuyển hướng hành quân và 3 ngày sau về đến 1 vườn sắn rộng , vùng này đồi nhiều với 2 quả đồi trồng toàn sắn củ đã ăn được , những món sắn luộc , nướng , nấu canh sắn và trong cả đội hình D7 lúc nào cũng sẵn món sắn mời nhau , nơi đây có 1 đơn vị nào đó của ta mới rời đi ít ngày , những thứ dùng rồi rác thải vứt lại vương vãi quanh đây và mùi thối ở những xác chết của địch nằm quanh quẩn gần vị trí đóng quân luôn ngày đêm tỏa mùi thum thủm .
 Các đơn vị giải rộng khắp vườn sắn nhiệm vụ ngăn cản tiêu diệt địch vào nhổ sắn , buộc chúng phải chịu đói và buông súng đầu hàng , ngày nào cũng có súng nổ , ngày nào cũng diệt địch thu về vũ khí và ngày đêm nào chúng cũng mò vào nhổ trộm sắn mặc dù biết là sẽ chết , cái đói khiến cho con người ta không còn biết sợ chết là gì nữa và ở đây lần đầu tiên tôi thấy những nhóm lính nữ của Pôn Pốt .
 Khu vực vườn sắn này cũng là bãi tha ma của lính Pôn Pốt và riêng đại đội 2 của chúng tôi thu hơn 200 súng của địch tại đây , những trận phục kích bên mép vườn sắn suốt ngày đêm của cả D7 và đống vũ khí thu được của địch trên D bộ mỗi ngày một to lên , lính phát chán chẳng buồn đếm xem là thu được bao nhiêu súng nữa .
 Vài người lính D7 chúng tôi bắt đầu dính bệnh sốt rét rừng , những cánh võng nằm trong đội hình đã bắt đầu có từng cơn rét lạnh từ tận cùng của ruột gan đắp quấn bao nhiêu tấm đắp dù hay quần áo lên người cũng không dứt cơn lạnh rồi nhiệt độ tăng cao mặt mũi đỏ rực lên như mới uống rượu , rồi mồ hôi toát ra ướt sũng quần áo , sau vài giờ chịu trận như vậy nhìn thằng lính chỉ còn lại phần xác biết đi còn phần hồn với đôi mắt lờ đờ đến bạc nhược phải vài giờ sau mới tỉnh được . Ngày mai cũng lại giờ đó nó lại bắt đầu một cuộc hành trình mới cùng bệnh sốt rét rừng hành hạ giống như ngày hôm qua .
 Sang tháng 8.1979 rồi mưa cũng bắt đầu ngớt dần không còn đổ nước lên đầu lính cả ngày nữa , nắng bắt đầu lên , dưới đất nước vẫn còn nhiều và trên đầu thì nắng về đêm sương xuống đọng đầy trên những lá cây và mùi thối vẫn ngày một bốc lên tới lộng óc , nhiều B trong D7 phải chuyển vị trí khác vì không chịu nổi luồng không khí ô nhiễm này .
 Anh Phượng dặn tôi : Đun nước sôi thật kỹ trước khi uống , cấm uống nước lã và ngủ phải có màn cẩn thận không được lười chỉ có như thế mới tránh được bệnh sốt rét . Anh luôn coi tôi như thằng em của mình quan tâm săn sóc nhắc nhở từ những thứ nhỏ nhất trong suốt thời gian anh là đại đội trưởng C2 , anh luôn mò mẫm cả ngày lẫn đêm xuống các B nhắc nhở đôn đốc anh em trên trận địa và tôi luôn phải bám theo anh ở tất cả mọi nơi anh đến và cũng như C trưởng Phạm Bá Lịch đâu có tiếng súng nổ trong đội hình C2 thì ở đó sẽ có mặt C trưởng Đinh Xuân Phượng sau vài phút .

Hôm đó sáng ra tôi ngủ dậy muộn anh Phượng đã lên D bộ từ 7 8h sáng rồi , đêm trước tôi mò mẫm cùng anh em đi phục kích trên con đường mòn nghi địch sẽ mò vào nhổ trộm sắn nhưng hôm đó chúng lại không vào hướng này mà đi vào bằng hướng khác , những đơn vị bạn đóng quanh vườn sắn đó đêm qua đã nổ súng đâu đây .
 Cũng khoảng 2 3h sáng tôi mới mò về C bộ , hôm đó thao thức mãi không ngủ được lăn qua lăn về trên võng thì thấy thằng Việt bọ từ vọng gác mò vào gọi thằng Diễm dậy gác đêm ca cuối cùng trong đêm đấy , nghĩ cũng thương thương thằng này vì nó hình như đang ốm dở , chiều qua nó chẳng ăn uống gì mấy rồi leo lên võng nằm sớm , 10h đêm nó dậy gác ca đầu lượt của nó thì cũng là lúc tôi đi về C bộ lấy nước uống thấy nó nói giọng khàn khàn là biết rồi , biết nó đang ngây ngấy sốt đây , vì vậy tôi gọi thằng Việt :
- Thôi đừng gọi nó gác nữa để đó tao gác thay cho .
 Nói rồi tôi xách súng của mình đi ra hố gác hướng của C bộ , ngồi gác như vậy cho đến tận tang tảng sáng lúc anh nuôi dậy nấu cơm anh em khác trong C bộ đã dậy cả thì tôi mới về leo lên võng làm một giấc bỏ luôn cơm sáng , ăn uống thì với tôi ăn ở đâu chẳng được trong cả cái D7 này , sắn ở đây nhiều muốn ăn lúc nào mà chẳng có , món sắn nướng khá ngon củ bở và trắng tinh chỉ cần lụi vài củ sắn vào bếp hay ném xuống chỗ anh nuôi một lúc quay lại lấy là có cái cho dạ dày co bóp rồi , cần gì chuyện cơm nước . Anh Phượng cũng biết chuyện tôi gác thay thằng Diễm đang ốm ca cuối trong đêm nên mặc kệ cho tôi ngủ không đánh thức dậy , hơn nữa anh biết chuyện đêm qua tôi mò xuống B bộ binh đi phục kích địch cùng anh em nên bây giờ ngủ bù , lính lúc nào nghỉ ngơi được thì mặc thây nó cho nó ngủ bắt nó dậy làm gì , trong C bộ C2 nhiệm vụ gác đêm là của mấy thằng loong toong khác chứ tôi thì không bao giờ phải gác đêm , nếu thích thì gác thôi chứ nhiệm vụ của tôi hay phải chạy quanh hơn nữa già đời liên lạc đại đội rồi không thằng nào dám phân công tôi gác đêm nữa .
 Cũng cỡ trên 10h trưa tôi mới dậy , chẳng còn gì ăn mà tôi cũng chẳng thiết tha chuyện cơm nước , vệ sinh cá nhân xong là tôi ngồi uống nước , ở đây có loại cây Hà thủ ô khá nhiều bò tràn lan dưới mặt đất có cây to đến mức cái gốc của nó phải bằng ngón chân cái , cành bò dài cũng cỡ ngón tay , thằng Việt chặt từng khúc mang về rửa sạch cho vào nồi đun thật kỹ nó ra cái nước xanh xanh như nước chè tươi uống rất ngon , vị ngọt luôn đượm trong cổ họng rất lâu , các B anh em bảo nhau đun loại nước cây này uống nó là vị thuốc đấy chứ không phải cây dại đâu , chẳng biết loại này nó bổ cái gì và bổ vào chỗ nào nhưng tôi biết nó là vị thuốc thế thôi .
 Thế rồi tôi xách súng xuống B2 chỗ anh Lâm chơi , những lúc dảnh dỗi tôi hay xuống chơi với B của anh Lâm ở đây có thằng Bình thằng Chuyển và số anh em khác thân thiết hơn anh em trong C2 , anh Lâm đang ngồi ăn cơm 1 mình mấy thằng nữa bỏ hết đi đâu cả , thấy tôi đến anh Lâm bảo :
- Mày ăn cơm chưa ngồi ăn luôn cùng với tao .
- Em chưa muốn ăn vì không đói , em cũng mới ngủ dậy .
- Tao phải ăn trước rồi còn ra gác thay cho bọn nó về ăn cơm .
 Anh Lâm nói vậy , cả B cũng chỉ 6 7 người chia nhau ra mà gác thì người ăn trước người ăn sau là đúng rồi còn phải cử người gác cảnh giới nữa chứ , anh Lâm ăn cơm trưa xong thì đậy lại bằng cái nắp vung quân dụng chia làm 4 ngăn bằng nhôm cho khỏi ruồi rồi ngồi uống nước , ruồi ở đây cũng khá nhiều chúng bu bám quanh những xác chết bên ngoài kia cách đây 1 200m thỉnh thoảng chán dinh dưỡng từ những xác chết ngoài kia vẫn bay vào đây tìm cơm của lính , chúng tôi chẳng sợ gì chỉ sợ bẩn , mà đúng là bẩn thật bẩn không gì tả cho hết những dịch bệnh cùng bệnh tật cũng xuất phát từ những chỗ ô nhiễm nặng như thế này .
 Anh Lâm ăn cơm xong thì dặn tôi ngồi đó chờ chúng nó về cùng ăn cơm với chúng nó còn anh thì phải đi gác bên vọng gác ngoài kia nói rồi anh đứng dậy xách súng đi , một lúc sau thì mấy thằng gác ngoài đó đi về chúng nó cùng nhau ăn cơm trưa còn tôi thì vẫn chưa muốn ăn ngồi chơi uống nước mắt lơ đãng nhìn trời ngắm mây , con suối nhỏ dưới chân B2 nước róc rách chảy 2 bên bờ cây cối xanh rì đúng là mùa mưa có khác những mầm non của cây dại thả sức mọc um tùm . Lính B2 lúc này mới ăn được độ bát cơm , thằng ăn chậm cũng chưa hết bát đầu tiên , lính chúng tôi ăn uống cảnh vẻ lắm , thường lính dùng bát sắt B52 to đùng nhưng vứt hết rồi giờ ăn bát sứ Trung quốc in hoa rất đẹp với cành hoa lá xanh xanh đỏ đỏ , đã vậy thằng nào cũng dùng cái bát nhỏ cho gọn nhẹ khi nhét vào cóc ba lô hơn nữa mỗi lúc dùng uống nước trà cũng hợp hơn uống bằng bát sắt , chẳng thấy thằng lính nào tham ăn vì ăn uống chúng tôi luôn thừa thãi .
 Bỗng ! 2 tràng trung liên RPD nổ ròn rã khá dài , đứt quãng từ hướng gác của B2 chỗ anh Lâm đang ngồi gác tại đó , mới đây nhiều nhất là 10 phút đồng hồ thôi chứ mấy chúng nó từ ngoài đó vào có gì đâu sao anh Lâm mới ra đó ít phút mà đã nổ súng ngay rồi là thế nào nhỉ ? Chúng tôi cũng hiểu đó là tiếng súng bắn ra khỏi trận địa chứ không phải địch bắn vào , thế là tất cả vứt hết bát đĩa cơm nước đứng dậy xách súng chạy ra hướng gác của B2 , tôi nhanh hơn cả gần như chạy đầu tiên theo con đường mòn về hướng anh Lâm , chỗ này thì tôi ngày nào chẳng ra vào mấy lần lạ gì nữa con đường mòn với cây dại và nhiều nhất là cây cứt lợn mọc kín cả ra đường làm con đường chỉ còn bé tẹo , khoảng cách cũng trên 100m trở lên khi tôi ra gần đến nơi thấy anh Lâm ôm khẩu trung liên RPD đứng giữa đường mắt nghênh nghênh nhìn ra ngoài , bình thản tỉnh bơ dõi mắt nhìn về hướng con đường cho đến cản hết tầm mắt , tôi vội hỏi khi vẫn còn đang chạy đến gần anh Lâm :
- Có chuyện gì thế anh ? Anh có bị sao không ?
- Không tao chẳng bị sao cả tao bắn chúng nó mà , chúng nó mò vào gần chục đứa .
 Lúc này tôi mới nhìn thấy trên dọc cái đường mòn chỗ anh Lâm đi ra ở bên ngoài vọng gác gần chục cái xác nằm đó một dãy , đứa vào gần nhất khoảng 15m thì bị nổ súng không chạy nổi 1 bước , chúng đi hàng 1 cả con trai con gái bị anh Lâm hạ gục không đứa nào chạy thoát nằm nối đuôi nhau trên dọc cái con đường mòn đó . Hết hồn hết vía chúng tôi đếm được 7 xác lính Pốt trong khi mặt anh Lâm không hề có 1 chút cảm xúc bình thản như chưa từng xảy ra như một sự hiển nhiên và nếu có xảy ra thì cũng như vừa hạ mấy con bò con vịt vậy , thu về 7 súng cùng nhiều đồ tư trang thuộc loại chẳng dùng được vào việc gì .
 Qua lời kể của anh Lâm : Tao mới ra đó ngồi gác , đang định quấn điếu thuốc rê hút thì thấy chúng lù lù đi vào , chúng cứ thẳng hàng mà đi coi như không có mình ngồi đây vậy , tao ngồi lấp sau lùm cây nên chúng đi vào thì không thể thấy , chờ cho chúng vào thật gần , gần đến mức để mình có thể nổ súng thì không thằng nào chạy thoát được , khi đã tới tầm thì tao nổ súng thôi , những viên đạn đầu tiên nó xiên táo khiến chúng lăn quay ra 1 2 đứa đi đầu tao làm 1 tràng rồi dừng lại xem sao thấy chưa đủ độ an toàn nên làm thêm tràng nữa cho chắc ăn , cả bọn này bị diệt gọn không đứa nào chạy thoát .
 Nghe anh Lâm kể lại như vậy chúng tôi mặt mũi thằng nào cũng sợ xanh lét ra , anh lỳ đến thế là cùng , bình tĩnh đến như vậy là cùng có mỗi 1 mình thấy chúng vào gần rồi lại còn bình tĩnh chờ cho vào gần hơn nữa để diệt cho gọn , chịu anh này thật rồi đấy .
 Anh em tôi nhanh chóng thu dọn chiến trường , 2 người 1 thằng lính Pốt hay đứa con gái Pốt cầm chân cầm tay chúng mà khiêng rồi ném cho xa khỏi vị trí đó , càng xa càng tốt để khỏi gây ô nhiễm khi mình còn ở đây và xa để còn chờ nhóm khác nó mò vào mà diệt tiếp chứ vứt nằm đó chúng mò vào thấy rồi bước tránh đi ngả khác , sợ vết máu của chúng ruồi nó bâu nên anh Lâm bắt mang cái xẻng ra mà xúc đất lấp đi , 6 7 anh em chung tay thu dọn chỉ một loáng là xong và cái bẫy lại tiếp tục được giăng ra chờ những con mồi tiếp tục lọt bẫy .
 Có thể điều này chúng tôi nói hơi chủ quan nhưng quả thật rằng lúc đó chúng tôi tiêu diệt lính Pốt đói ở khu vực vườn sắn dễ như đùa , chúng như những con thiêu thân lao vào ánh sáng đèn và cái ánh sáng đèn đó là cái vườn sắn , chúng bị thúc giục bởi cái bụng đói luôn sôi ùng ục nên biết là sẽ chết cũng vẫn cố lao vào cố tìm lấy cái gì đó bỏ vào mồm ở đây . Vì vườn sắn quá rộng nên hướng D7 chúng tôi thỉnh thoảng vẫn để lọt lưới những nhóm nhỏ lẻ của lính Pốt bò được vào nhổ trộm sắn mang đi , nhiều thằng lính Pốt bị hạ gục trong khi đang nhổ sắn bên trong vườn sắn và ngày nào chúng cũng vẫn mò vào bất kể giờ nào , chúng tôi thì luôn đón chờ rất long trọng chúc mừng chúng bằng những tràng đạn trung liên RPD hay AK ở đây , chúng tôi là những ông chủ vườn sắn này và rất hiếu khách .

Mấy ngày tiếp theo không có biến động gì ghê gớm lắm trong đội hình chốt giữ vườn sắn của D7 , các đơn vị bộ binh diệt địch lẻ tẻ vào nhổ trộm sắn vậy thôi , lúc này chúng tôi được biết tin các đơn vị khác trong đội hình E209 cũng đã dồn hết về đây , họ đóng quân quoanh quẩn khu vực vườn sắn rộng lớn này , 2 quả đồi to mênh mông trồng toàn sắn này và D7 chúng tôi thì đóng quân ở khu vực cái khe điểm tiếp giáp giữa 2 quả đồi sắn thoai thoải , lính chúng tôi thì cũng chỉ quoanh quẩn khu vực C mình dừng chân lên đến D bộ là cùng chứ chẳng đi đâu xa làm gì .
 Thế rồi một biến động lớn làm chúng tôi giật mình nháo nhác cả , đêm hôm trước khe giữa điểm chốt của C2 và C3 1 vạt sắn rộng đêm qua bị địch vào nhổ trộm , cành cây sắn vứt lung tung trên ruộng sắn củ to bị chúng lấy đi củ nhỏ còn lại chỏng trơ đó , tin này được báo lên BCH tiểu đoàn làm anh Hồng D phó quyền D trưởng lúc đó cáu nhặng cả lên và chỉ ít phút sau anh ấy cùng nhóm tác chiến trinh sát truyền đạt liên lạc xuống đến nơi , mặt anh Hồng hằm hằm bước đi lội ngang những luống sắn đã bị nhổ nham nhở mà ước lượng số lương thực lính Pốt mới lấy được ở khu vực anh chịu trách nhiệm chỉ huy , sau đó anh Hồng quyết định kéo thêm 1 tổ 4 người thay nhau canh giữ vị trí này lấy người từ những bộ phận trực thuộc trên tiểu đoàn bộ chứ lính dưới các C bộ binh làm gì có người cho anh điều động phân bổ nằm chốt ở đây .
 Anh Hồng cũng không thể bắt lỗi được C2 và C3 chuyện này , đây là vùng giáp ranh giữa 2 đơn vị nên địch đã lợi dụng điểm này mà tổ chức bò vào nhổ trộm sắn , chắc chúng cũng điều nghiên chán rồi trước khi thực hiện chứ không phải vào bừa đâu , nhìn số sắn bị nhổ trộm trong 1 đêm như vậy đủ biết quân số của chúng đợt này chứ không phải là 5 3 thằng lính Pốt chết đói như mọi lần .
 Trước khi rút về tiểu đoàn bộ anh Hồng nói với anh Phượng và đại đội trưởng C3 ( lâu rồi tôi không còn nhớ tên anh ấy ) :
- Các ông lên D bộ họp luôn bây giờ đi , tôi cho thằng liên lạc và truyền đạt thông báo với mấy ông kia nữa . Lên luôn họp luôn bây giờ .
 Anh Phượng quay sang tôi nói :
- Chú theo anh đi lên D bộ và cùng nắm tình hình kế hoạch nhiệm vụ luôn .
 Anh em tôi cùng trên đường về tiểu đoàn bộ không quay về C nữa , nếu như mọi lần lên đến đây là tôi mặc kệ anh Phượng vào họp còn tôi bỏ la cà sang những bộ phận khác chơi khi nào về thì anh Phượng gọi anh em cùng về , nhưng lần này tôi hiểu độ nghiêm trọng của công việc nên không bỏ đi chơi mà mon men lại gần mấy ông này nghe chuyện ké , những thông tin tôi thu thập được ở đây cũng là tin thời sự khá nóng bỏng đối với anh em trong đơn vị , B trưởng dưới C bộ binh chưa chắc biết nhiều chuyện thâm cung bí sử trong D bằng những thằng liên lạc kiểu ma lanh như chúng tôi lúc đó . Cũng còn khá lâu các anh cán bộ C hay mấy ông B trưởng trực thuộc D mới lên đến nơi , bên C5 anh Ngát đang ốm không lên được mà anh Điều Tây lên họp thay , cái anh Ngát người chắc nình nịch như nắm cơm lúc nào cũng hô hố ha há chưa thấy người đã thấy tiếng ấy vậy mà cũng ốm kia đấy , tính anh ấy cũng hay đùa cợt và cũng nóng như lửa hơi một tý là xửng cồ lên ngay được , anh ấy hay trêu tôi :
- Mày dân 1m2 đất có 4 thằng ăn cắp . Sau này về Ga HN mày đừng ăn cắp cái gì của anh nhé .
 Tôi đùa lại :
- Anh nhầm rồi , 1m2 đất có 8 thằng ăn cắp chứ không phải 4 và anh chỉ nhìn thấy 4 thằng còn 4 thằng nữa công an bắt đi tù rồi . Còn anh dân Hà Bắc , Hà Bốc , dân buôn trâu dân nhổ đờm vào đít trâu rồi bảo người ta mua đi mấy ngày nữa trâu đẻ mua 1 được 2 .
 Anh em tôi trêu nhau như vậy thôi chứ không giận và cũng chẳng hờn nhau chuyện này , bôi bác trêu nhau cũng là chuyện thường của lính , vậy mà hôm nay anh ấy ốm , chẳng biết ốm đau thế nào tý nữa về ghé qua thăm anh ấy một chút tôi nghĩ vậy .
 Cuộc họp của D bộ xoay quanh chuyện địch vào nhổ trộm sắn đêm qua , theo anh Hồng ước lượng chúng nhổ trộm đêm qua ít nhất là 5 tạ sắn ( anh này dân trồng cà chua với làm muối chẳng biết căn cứ vào đâu để ước lượng được khoảng 5 tạ sắn ) từng đó lương thực đủ cho 50 thằng lính Pốt cầm cự với chúng ta được 1 tháng và đây là cái sai sót sơ hở của chúng ta nên cần tổ chức tìm đánh và tiêu diệt chúng ở vòng ngoài khu vực vườn sắn thu hồi lại số lương thực đã mất , trận này chúng ta chủ động càn ra ngoài kế hoạch này không báo cáo lên trên và theo tôi , mồm nói tay anh trải tấm bản đồ ra đất rồi chỉ :
- Đây , chúng ta đang ở vị trí này , các C bộ binh đây và địch nhổ trộm sắn đêm qua ở đây ( anh đánh dấu từng vị trí trên bản đồ vẽ chi tiết đến từng B bộ binh nằm ở đâu ). Tôi định như thế này , sáng mai chúng ta sẽ tổ chức bắt đầu càn từ đây vòng rộng ra bên ngoài trận địa cua 1 vòng rộng càn hết lên mặt trước của D7 xa ra ít nhất là 2km cho đến khi qua khỏi bờ suối này tôi nghi địch tập trung ở đây, điểm quay về là cuối C3 , mọi việc tổ chức vào sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời vị trí khi trời chưa sáng để làm sao khi trời tang tảng sáng chúng ta đã có mặt ở khu vực này rồi gây cho địch những bất ngờ . Về quân số tác chiến lần này , chúng ta sẽ giữ lại canh gác ở đây 1/3 quân số , còn lại 2/3 phải đi tác chiến theo đội hình D , số anh em ở lại phải căng hết ra các hướng chốt giữ cho đến khi bộ phận đi tác chiến về đến nơi . Riêng C5 hỏa lực bỏ lại hết hỏa lực mạnh như DKZ75ly và 12.8ly cũng như cối 82ly chỉ mang theo xung lực RPD hay AK , nếu thiếu vũ khí loại này thì lên đây lấy ( mồm nói tay anh Hồng chỉ ra ngoài cả đống súng đạn ) , các C cũng vậy chỉ mang theo đại liên còn cối 60ly bỏ lại hết , đánh nhau kiểu rừng núi như thế này cần gì cối với chả pháo . Các đồng chí có ý kiến gì khác không ?
 Ai không biết chứ tôi thì không lạ gì cách đánh này của anh Hồng , trận bên ngã tư đường tàu anh ấy cũng từng áp dụng chiến thuật này rồi , đánh địch từ xa đánh địch từ vòng ngoài không cho chúng có cơ hội đánh ta , đánh chúng khi chúng nó còn chân ướt chân dáo mò đến , đánh để dập tắt ý định của chúng khi chúng muốn đánh ta hay gây cho ta những tổn thất bất ngờ khi ta mất cảnh giác nhất .
 Không ai có ý kiến gì khác thì anh Hồng quay sang hỏi anh Điều ;
- Lão Ngát ốm đau thế nào ? Ngày mai ông chỉ huy anh em C5 thay ông Ngát nhé .
 Cuộc họp giải tán chúng tôi ra về chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai , như vậy là phải đi từ khoảng 2 3h sáng mới thực hiện được như đã thống nhất trong cuộc họp , không hề đơn giản nếu đi sớm như vậy , nào cơm nước sáng mai chuẩn bị sẵn , nào anh em gác cả đêm rồi đi ngay , người ở lại , người đi bố trí sao cho nhịp nhàng và quân số D7 đánh ra vòng ngoài có cộng hết cỡ cũng không tới được 80 người .
 Tôi với anh Phượng ghé qua thăm anh Ngát , anh ấy đã ngồi dậy và đi lại được rồi nhưng vẫn còn yếu lắm , sốt rét rừng mấy anh này nhiễm bệnh sốt rét rừng từ thời KCCM nay lại sống toàn rừng với núi thế này nên dễ nhiễm bệnh lại , ghé thăm anh ấy vậy thôi hỏi thăm mấy câu chứ cũng chẳng biết nói cái gì và làm được cái gì cho nhau , ốm đau chứ có phải đánh nhau đâu mà bảo em chi viện giúp hay bắn cho em mấy quả đạn cối nện cho em mấy loạt 12.8ly .
 Anh em tôi về đến C2 nhanh chóng tổ chức cuộc họp và thông báo bố trí đội hình ở nhà cũng như tác chiến ngày mai đến từng người , đọc tên từng người ở vị trí nào chứ không nói chung chung rồi các B về tự giải quyết như mọi lần nữa , anh nuôi quản lý cũng phải xuống chốt khi bộ phân tác chiến đi vắng , tính đi tính lại quân số C2 đánh vận động càn quét lần này chưa đủ 20 người , một con số khiêm tốn cho đội hình 1 đại đội chiến đấu nhưng chúng tôi thì thấy rằng mình như vậy là khá mạnh rồi bởi toàn những thằng lính đánh nhau chỉ là chuyện cơm bữa và điều quan trọng nhất là những thằng lính C2 chúng tôi toàn những thằng không ngại chuyện chinh chiến .

Chú thích:
A: tiểu đội B: trung đội C: đại đội D: tiểu đoàn 

E: trung đoàn F: sư đoàn QD: quân đoàn QK: quân khu
______________

Tác giả: Binhyen1960 - Nguồn: Quansuvn/ Vnmilitaryhistory.net
Thợ Cạo st tổng hợp đặt tựa blog
*****

Tìm kiếm Blog này