Tim thông tin blog này:

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2019

Gian nan trên đường hành quân của lính K

Quân tình nguyện Việt Nam đánh hiểm: Lính Polpot chạy "chí chết", ta thu nhiều vũ khí "Made in China"

Trung Sỹ

Các đại đội nổ súng thị uy thét xung phong. Cối và DK bắn đón theo hướng con đường chạy dọc thung lũng. Không có tiếng súng bắn trả. Bị đánh bất ngờ, lính Polpot bỏ chạy chí chết.

Đêm gác căng thẳng
Tiểu đoàn 4 chúng tôi chiếm lĩnh phum dừa cụt, với nhiệm vụ củng cố đơn vị, giữ bí mật lực lượng, làm bàn đạp đợi trung đoàn tập kết, chuẩn bị một trận luồn sâu cấp chiến dịch.Một đêm quãng nửa ca gác, tôi phát hiện con chó dưới ánh trăng, lớn khoảng 15 kg đang chạy dọc đường bò xuyên vào gần đội hình.
Cách hầm gác khoảng hơn chục mét, nó dừng lại đánh hơi quan sát. Có lẽ do xuôi gió nên nó không phát hiện ra tôi. Ở đất này, tôi từng thấy voi trắng, bò trắng với rất nhiều chó trắng, nhưng trắng tinh như con này thì chưa thấy bao giờ.

Thứ Tư, 8 tháng 5, 2019

Món Nậm pịa

Trung Dũng
Đặc sản Tây Bắc ngon nhất là thắng cố (ngon nhất là thắng cố ngựa ở chợ Bắc Hà) và nậm pịa ở Sơn La.
Đây là bài giới thiệu món nậm pịa của giáo sư thần toán liệt dương Nguyen Quang:
"Nhân tiện lói về đồ ăn, tôi xin trình bày với anh chị về món nước sốt.
tôi xin giới thiệu với các anh chị nước sốt ngon thứ nhì xứ Lừa.
kẻ hèn này, tất nhiên đã từng ăn, đúng 1 lần, dạo tôi tổ sư đi 1 vòng Tây bắc xe mái, thực ra tôi đi mấy vòng, nhưng hôm đó ăn chính thức. Món nài, với gần chục năm lái xe đi tây bác thời 199x, tôi chưa hề nghe, thế đéo nào sang thế kỉ 21 chúng nó mới rồ lên cắn.
Ấy là Nậm pịa, món ăn của núi rừng.
Nhân gian đồn, khi thịt dê hay bò hay trâu hay ngựa, tổ sư con gì cắn cỏ là ok, cơ mà dê là thánh nhất, bọn thịt sẽ buộc đoạn ruột sát với ruột già ( chứa cứt ) và ruột non ( chứa thức ăn bổ béo do dạ dày tuồn xuống).
Đó là đoạn trung gian, cơ thể ông dê đang băn khoăn chọn tuồn xuống thành cứt hay ngược lên thành cơm???.

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2019

Quốc tang lạ đời và bài thơ "Đám ma bác giun"


Không hiểu sao đưa tang một người thọ 99 tuổi, mọi người cứ ra vẻ mặt buồn bí sị như gần khóc, khác với số đông dân giã ngày nay bình thản. Ngẫm ngợi: nền văn hoá, tập quán người Việt có vậy không?. Nếu không, thì tại sao nhỉ?... Ai biết giúp lão thông não với.
(Thiệt tình, mình ít quan tâm, thấy người ta săm soi nên để ý, théc méc)

Cùng là ngày lễ, mấy ai biết !

Ngày 30/4/1977, Quân Khmer Đỏ được Trung Quốc hậu thuẫn, tấn công Đồn Biên phòng Tịnh Biên. Bộ đội CAVT chống cự, hy sinh đến người cuối cùng. Một quân nhân bị chúng hành hạ, phía sau lưng vẫn ngập nửa cán rìu, gỡ mãi mới ra. Một quân nhân khác gục ngã vẫn ôm cứng khẩu B41, bộ đội và du kích phải dùng nước ấm xoa hàng tiếng đồng hồ, mới kéo được súng!.
13/13 xã biên giới thuộc 2 huyện Phú Châu và Bảy Núi, từ Vĩnh Xương đến Vĩnh Gia bị tấn công, người dân chết ngổn ngang, nhà cửa tan hoang.
(hình cắt từ clip)

Kỷ niệm nhớ đời: Thoát chết nhờ cái thắng đĩa!.

Cách nay khoảng 26 năm tại thị trấn Đak Hà, Kon Tum
Bữa đó giữa trưa, lão xong việc đang boong boong xe máy về trên đường vắng, đến gần một ngả tư không có đèn xanh đèn đỏ. Thấy từ xa có một chú chạy xe máy từ chợ ra, định băng qua đường, thấy xe mình nên thắng lại chờ. Lão thấy vậy nên giữ nguyên ga chạy tiếp tầm 65 km/h (chưa hết ga), thì không ngờ, bỗng nhiên chú ấy rồ ga qua đường.
Khoảng cách chừng 10 mét, nếu lão thắng gấp sẽ bị té nặng (có khi vỡ gáo). mà biết né sao đây? nên mình vẫn giữ xe thẳng hướng. Thắng hai thắng, chân trước tiếp liền tay, độ vừa gấp như thói quen. Khi đến gần sát thì chân đè, tay bóp mạnh, tối đa 2 thắng. Xe xịch lết tới, vừa chạm nhẹ vào hông xe chú ấy, thì xe mình mới nghiêng. Lão chống chân kịp nên xe không đổ ra đường, hai bên ngó nhau rồi chạy tiếp. Hai tay mình tê rần, ê buốt đến tận vai.
Trên đường về, sau khi hoàn hồn mình mới rút ra kinh nghiệm: Chú kia qua đường là do thấy thẳng đầu xe mình, nên không biết xe đang chạy nhanh. Còn không tung nhau là do mình xử lý bình tĩnh và nhờ cái thắng đĩa bánh trước mới được vậy. Và bài học: dù là xe đang chạy nhanh nếu hai bánh xe thẳng hướng, tay kềm chắc ghi đông thì yên tâm thắng gấp. Nhưng phải cả hai thắng và nhớ xe đang rẽ cua thì thắng trước nhẹ thôi, nếu không xe sẽ bị sạt bánh, té.
Ảnh con ngựa cứu chủ mấy lần

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2019

Một đoạn văn lính viết tả cảnh hay và rất sinh động: Tết Chol Ch’năm.

TC - Một đoạn văn lính viết tả cảnh hay và rất sinh động.
Mình nghĩ nếu tác giả chăm chút thêm thì nó không thua gì thế hệ các nhà văn tiền bối. Tất nhiên mỗi thời văn phong mỗi khác.
____________

TẾT - MANG VÕNG ĐI KHIÊNG CÁ
Trích ( mùa chinh chến ấy )
Tết Chol Ch’năm Th’mây của người Kh’mer thường được tổ chức vào các ngày 13, 14 tháng Tư dương lịch. Đây là tháng cuối mùa khô. Mùa mưa chưa đến. Ở các thành phố hoặc vùng song nước trù phù thì không nói lam gì, nhưng trên vùng núi hoang vu, sát biên giới Thai Lan, lại là vấn đề lớn. Tháng Tư đến rồi mà trong phum vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì.
Một hôm, vào khoảng ngoài mùng 10, anh Lan thông báo, dân phum mời bộ đội Việt Nam đi bắt cà cùng để đón Tết. Dân bảo, bộ đội chỉ đi cho vui. Và nhớ mang theo cái võng lớn. Nhưng anh Lan vẫn cảnh giác. Một trung đội tăng cường được cử đi, mang đầy đủ các cơ số đạn. Đề phòng đang bắt cá, địch tập kích thì khốn.
Sáng sớm, chúng tôi vào phum, đã thấy dân khá đông. Họ cười nói rôm rả. Đàn ông, đàn bà và các cô gái đều tươi vui. Mấy trẻ nít nhìn chúng tôi với cặp mắt ngây thơ pha lạ lẫm. Đặc biệt, chúng nhìn những khẩu súng và những viên đạn lớn với vẻ tò mò. Đi đánh cá mà họ chẳng mang dụng cụ gì, chỉ vài tấm lưới. Và một chiếc xe trâu cổ lỗ. Họ vẫn ăn mặc như ngày thường. Không thấy ai khoe da thịt và cơ bắp như có vẻ sắp xuống nước. Mấy con chó biết được đi chơi xa, đuôi luôn ngoe nguẩy, quấn quýt, hít hà người này người nọ. Tôi chẳng thấy nó khác gì con người.
Chúng tôi đi bộ vào rừng. Con đường khúc khuỷu. Đất đá khô cứng. Mình đi giầy còn thấy đau chân. Nhưng dân đi chân không mà bước cứ thanh thoát, nhẹ nhàng. Trẻ con chạy hai bên lề đường. Lũ bốn chân thì lao lên trước. Bộ đội đi sau dân. Tiếng mõ trâu vang giòn. Nếu không có mấy khảu súng trên vai, đây chắc là một chuyến đi thời bình.

Khác nhau giữa Hà Nội & Sài Gòn:

Yêu đương, gái gú:
Sài gòn: nhiều em sinh viên trông như cave
Hà nội: nhiều em cave trông như sinh viên
Con gái SG : da rám nắng, nói năng dễ thương
con gái HN : da trắng , lạnh lùng khó bắt chuyện
Khi bạn nói với một cô gái: "Thế em có yêu anh không?"
Con gái Hà Nội: "Nếu nói không thì sao ?"
Con gái Sài Gòn: "Tại sao lại không nhỉ !"
Gái Hà Nội: dễ tán, khó bỏ
Gái Sài Gòn: dễ bỏ, khó tán
HN: Yêu vẫn phải giữ
SG: Yêu là hết mình luôn
Chợ tình Sài gòn: Anh hai có sài em hông
Chợ tình Hà nội: Chơi gái không đại ca
Khi bạn vừa thanh toán xong tiền cho cave...
Cave Hà Nội: "Cho em xin thêm 10 nghìn để còn đi xe ôm về?"
Cave Sài Gòn: "Em bớt cho anh 10 ngàn, lần sau nhớ kiu em nhạ.."
(St)

Vú... to.

Lưu Trọng Văn
Gã được réo tới quán dê. Người réo là Thanh Hoa.
Tới, cô nàng NSND từng đốn tim ối giai với bài ca "Tàu anh qua núi" dang rộng đôi cánh tay rồi áp bộ ngực đồ sộ ôm gã.
Hì, mang tiếng anh anh em em từ thuở cùng vào Trường Sơn, bây giờ mới có cái ôm trên cả nựng thắm tình đồng chí như rứa.
Rơn rơn.
Thế là chuyện Trường Sơn. Thanh Hoa kể ngồi với nhà văn Lê Minh Khuê trên thân con trăn ngắm suối Trà Nô mà đếch biết. Đứng dậy, nhìn lại hoảng hồn chạy đứt dép cao su.
Thanh Hoa kể, hôm hát ở Khe Sanh đám lính ở dưới bảo: hát làm đéo gì, tụt quần ra cho bọn anh nhìn sướng hơn. Lúc ấy Văn biết không, thương lính quá, nếu được thì Hoa cũng sẵn sàng...
Thế rồi chuyện linh tinh, gã độp hỏi sau chuyến đi chiến trường ấy Thanh Hoa có được kết nạp đảng không?
Thanh Hoa cười toe toét.
Văn có tin là vì vú to quá mà không được kết nạp không?
Thế này này, Hoa chuyện gì cũng được duyệt nhưng lúc họp chi bộ có hai mẹ đảng viên phê bình Hoa ăn mặc đồi truỵ khêu gợi đàn ông, ngực không mặc su chiêng cứ như mời các đồng chí.
Lão bí thư kể lại cho Hoa, chi bộ biểu quyết, đồng chí không được đa số. Hoa bảo hai mẹ đó đâu là đa số? Lão bí thư nói, còn một vài đồng chí nam nữa than phiền với tôi là đồng chí Thanh Hoa sống không thật, vú độn vải to quá.

Kinh nghiệm trang trí và chộp ảnh tư gia

Phông nhà không nên chơi màu vàng như hoàng cung của anh mạnh mượt. Và khi chộp ảnh không nên bật đèn chùm, đèn tường tá lả. Chộp ảnh để khoe nhà, khoe chủ sẽ không rõ nét, nhé các bạn!. 
Ảnh dưới, chú thợ cũng kém, muốn lấy nguyên chùm đèn cho nó hoành, hoá ra cụt chân người cả đám.


Lễ mà hổng lạc đu, em sò ry !!!

Bạn bè ngày lễ có dịp đi chơi hoặc nhậu, chẳng ai quan tâm ý nghĩa, có chăng là chộp hình cúng pêtêbốc. 
Mấy lần lão nhạo ké, nhạo chùa nên cũng ngại. Nhân lễ tính bài trả lễ. Vắng nhà gà mọc đuôi tôm, gà mái đột xuất dìa quê giao nhiệm dụ giữ gà con đang độ nảy phao. Nên chiều qua, mình chuẩn bị đâu ra đó, có bia Mẽo, rựou Vịt, mồi Cà Mao ngon bá chấy bọ chét.
Rồi alô giáp lượt mấy thằng bạn học cũ, đều trớt quớt hết!. Vì không lên lịch trước, nên có thằng ôm mộng địa chủ bám trại giữ vườn không về. Thằng thì né bạn dẫn dợ vào khách sạn hấp hôn. Thằng thì dẫn dợ đi hấp tềnh ở suối nước nóng xa tít mù.Thằng thì alô không bắt máy, vậy là toi sớm rồi. Thằng thì đã chơi từ trưa, chiều nữa sợ bể kèo, ....
Quê độ, sợ nó thiu mà ngu sao để mụ vợ về bắt quả tang nên lão và 2 chú em chiến hĩu đánh bay tuốt. Say lắc lư con tàu đi.
Sắp tới hỏng có phú quý sao sinh lễ nghĩa nữa đây?. Ké với chùa nữa na, các bạn ơi!. huhu. híchíc...

Tìm kiếm Blog này