Tim thông tin blog này:
Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2020
Kon Tum - Tiếc nhớ một thời!
(nói các bạn học cũ và những người chỉ biết vật chất là trên hết)
Ngày xưa, chúng mình có bốn nơi gần gũi gắn bó nhiều nhất, đó là: Trường Hoàng Đạo, Khu Giọt nước, Rạp xi nê và Bờ sông Dakbla.
Người nay, người ở xa về lại chốn cũ, mừng vì bộ mặt thị xã Kon Tum thay da đổi thịt, to đẹp hơn nhưng đồng thời có cảm giác hụt hẫng, luyến tiếc cái ký ức ngày xưa không còn nữa.
Đã đành thời gian không thể dừng lại, xã hội luôn phải tiến lên nhưng cái giá của nó phải đánh đổi quá lớn. Con người ngày càng xa rời môi trường thân thiên.
Liệu ngày nay, tuổi trẻ không cần nơi chạy nhảy vui chơi? Con người sống không cần hít thở khí trời đất trong lành? Không cần đắm mình tắm mát trong dòng sông quê hương? Con người sống mà không cần ký ức?
Cái hài hoà cân đối giữa con người với thiên nhiên ở đâu? Sự phát triển trong chừng mực ở đâu? Đi đâu về đâu?
Bạn ở tại thành phố quê nhà, ngoài vài nơi tôn giáo, bạn có gì tự hào giới thiêu với khách phương xa?
Bình Dương có 5 con đường mang tên ĐT 743
Chương trình Ai là tỷ phú.
Hỏi: có mấy con đường ĐT 743 ?
Đáp: có 5 con đường mang tên ĐT 743:
Hỏi: có mấy con đường ĐT 743 ?
Đáp: có 5 con đường mang tên ĐT 743:
Anh Sâm VTV ngớ người, vội tra Google Maps thấy quá đúng nên thay mặt nhà tài trợ, trao giải "Thiên Tai" của Sở GTVT tỉnh Bình Dương cho bác Thợ cạo. hehe.
- Đường thứ 1: mang tên ĐT 743 chạy từ ngả tư Gò Dưa đến ngả tư Miếu Ông Cù.
- Đường thứ 2: cũng mang tên ĐT 743 chạy từ QL 13 đến cầu Ông Tiếp (ra QL 1K).
- Đường thứ 3: mang tên ĐT 743A chạy từ ngả ba Tân Vạn QL 1A đến giao với QL 1K.
- Đường thứ 4: mang tên ĐT 743B chạy tiếp từ QL 1K đến cầu Ông Bố (Lái Thiêu).
- Đường thứ 5: mang tên ĐT 743C chạy từ ĐT 743B đến ĐT 743, đoạn ngắn giống hình móc câu.
Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2020
Ly kỳ sâm Ngọc Linh: Bí mật 'động trời'
Phát hiện lần đầu tiên tại núi Ngọc Linh (tỉnh Quảng Nam và Kon Tum), sâm Ngọc Linh được xem là dược liệu cực quý, giá trị 'đắt hơn vàng'. Vì thế, nhiều người nhảy vô kinh doanh với đủ mọi chiêu trò.
Thứ Năm, 9 tháng 4, 2020
Chuyện cái máy thở ban đầu ở ngoài Bắc.
Ngày xưa, người ta phải bóp bóng (thở) bằng tay để cung cấp oxy cho bệnh nhân cấp cứu. Thời bao cấp, nước CHDC Đức viện trợ cho VN một chiếc máy thở, đặt tại một bệnh viện trung ương ở Hà Nội. Nước bạn cử chuyên gia sang kèm cặp hướng dẫn kỹ thuật vận hành rất tận tình. Một thời gian, thấy phía ta đã sử dụng máy thành thạo thì chuyên gia bạn mới rút về nước.
Sau đó, nhà nước xây dựng bệnh viện mới nên cần chuyển máy sang, nhân viên rút điện đưa máy đi. Tới nơi, cắm điện vào thì màn hình tối thui, các bác sĩ và nhân viên kỹ thuật loay hoay không biết tại sao. Tìm quanh chiếc máy thì không thấy cái công tắc nằm ở đâu, không biết hỏi ai. Thời đó chưa có internet, liên lạc giữa người ngước này với nước khác cực kỳ khó khăn, nhiêu khê.
Cuối cùng, người của bệnh viện đành viết thư tay để hỏi vị chuyên gia kia ở bên Đức. Ba tháng thư đi, ba tháng thử về, tổng cộng mất 6 tháng mới có lời đáp. Hoá ra: CHDC Đức thiết kế dấu cái công tắc nằm dưới đế máy. Để tránh ai đó vô ý đụng vào công tắc làm mất điện, máy ngưng hoạt động có thể dẫn đến mất thở, chết bệnh nhân.
(TC nhớ ghi lại theo lời kể một fb, đã quên link)
Nhàn cư vi bất thiện, dân miền Tây ở xóm trọ chỗ tui.
Hầu hết làm công nhân, đa số hiền lành, hằng ngày hết việc về sống với nhau hoà thuận, lấy vui là chính. Hiếm thằng nào ba trợn hay gióc láo. Vào giữa mùa địch, mất việc làm hơn nửa tháng nay. Ban đầu, đám thanh niên và mấy tay sồn sồn còn túm tụm nhau góp tiền mua bia uống, sau đó là chơi karaoke kẹo kéo om sòm.
Rồi số người vơi dần đi về quê, một nửa ở lại chờ việc vì có về quê cũng chả biết làm gì. Số còn lại, mấy ngày nay tiền bạc héo nên bỏ bia chuyển qua rượu. Rượu rẻ nên càng uống nhiều. Không còn được hát karaoke nữa thì chuyển qua tâm sự, cuối trận là cãi nhau tay đôi cho hả hơi rựou, đòi quánh chiến hữu vì chuyên bá dơ. Báo hại mấy con vợ ra can, lôi tình yêu của em về.
Nói dậy chứ không có đám trẻ cũng buồn. Hổng biết, tuần sau tình hình sẽ ra sao đây.
Nói dậy chứ không có đám trẻ cũng buồn. Hổng biết, tuần sau tình hình sẽ ra sao đây.
Bộ đội ta ở K ngán nhất là gì
Bộ đội ta ngán nhất là mìn sau nữa là lối đánh đu bám cù nhay của Kh'mer Đỏ.
Tuy là đàn em VN về chiến tranh du kích nhưng KMĐ vận dụng lối đánh này rất lợi hại, làm đối phương rất khó chịu và mệt mỏi. Chơi theo kiểu: địch mạnh ta rút, địch dừng ta quậy, địch phản ta chạy, rồi quay lại tập kích tiếp
Tuy là đàn em VN về chiến tranh du kích nhưng KMĐ vận dụng lối đánh này rất lợi hại, làm đối phương rất khó chịu và mệt mỏi. Chơi theo kiểu: địch mạnh ta rút, địch dừng ta quậy, địch phản ta chạy, rồi quay lại tập kích tiếp
"Kiếp" làm trợ lý tác chiến.
Từ Campuchia về học lớp bồi dưỡng tiểu đoàn trưởng của quân khu 5. Sáu tháng, ngày ra trường mình muốn quay lại Campuchia để thử lửa nhưng không được chấp nhận. Tháng 1/1986, cầm quyết định điều động về tỉnh đội Phú Khánh làm trợ lý tác huấn. Cơ quan nằm ở số 1 Ngô Quyền - Nha Trang, giáp lưng với Uỷ ban tỉnh. Vì là "lính đánh thuê" miệt mài cho QN-ĐN nên khi về quê hương, không quen ai biết mình là thằng nào, từ đâu đến. Bơ vơ một thời gian ngắn rồi cũng quen dần anh em cán bộ. Ban tác huấn nơi mình công tác là một ban lớn của một phòng lớn, đó là P tham mưu. Làm việc ở nhà hai tầng của VNCH, ngủ nghỉ ở nhà Pháp, cũng trên lầu luôn, sinh hoạt khá xông xênh thoải mái.
Mình được sếp giao phụ trách mảng địa lý quân sự, lãnh vực mà lính - quan cũng là một. Được bố trí một ngăn phòng, mình kiếm cái máy đánh chữ, tự học gõ văn bản chả cần nhờ em văn thư muốn ve vãn anh đại úy. Trong chuyên môn muốn làm gì thì làm, cần thỉnh thị gì thì gặp chỉ huy phó - tham mưu trưởng. Như "vua một cõi' nhỏ. Sáng, cả Ban tập trung nghe đọc báo 30 phút, xong thì ai về bàn nấy lo việc của mình. Thời gian rảnh bát ngát, ra cổng vệ binh chào mà không dám hỏi ông sĩ quan đi đâu. Sáng sớm chạy bộ tắm biển, giữa buổi, lúc thì đạp xe đi thư viện, lúc la cà chợ Đầm, chiều tắm biển, tối đọc sách, luyện yoga, đi xem phim... Sướng nào bằng!
Mỗi tuần, trực ban tác chiến một ngày/đêm. Công việc tèn tén ten thôi chả gì ghê, ngồi chơi nghe trợ lý các đơn vị bên dưới và huyện thị đội báo về. Chủ yếu là nắm tình hình vượt biên, thêm tin trật tự trị an vớ vẩn. Có điều hơi buồn vì lẩn thẩn mỗi một mình. Thời ấy, hình như chưa có điện thoại bàn gia đình, chỉ có ở cơ quan, riêng số máy trực ban ưu tiên 24/24. Tối a lô với người yêu, thích thì tám chơi với mấy em bưu điện.
Âm miu chuyển ngành làm quan đảng không thành!
Trợ lý Cạo cứ xùng xèng công tác chờ thời, mà chưa biết cách nào thoát ra.
Rồi thời cơ đến một cách tình cờ. Một lần đi tranh thủ về nhà, ghé trụ sở Thị uỷ Tuy Hoà, thăm chơi và tán dóc với ông anh họ cùng thôn, tên Bảy Ngời đang làm chánh văn phòng.
Mình tâm sự:
Em ở Campuchia lâu, máu lửa đánh đấm cũng ra trò mà về tỉnh đội ngồi chơi xơi nước, mãi chán lắm anh ạ!
Ảnh nhắc chuyện xưa:
Anh còn nhớ ngày xã tiễn thanh niên đi nghĩa vụ quân sự lên "cầu vinh quang", chú mày thay mặt tụi nó đọc diễn văn quyết tâm, nghe được đấy, ai chả biết.
Ảnh chợt nói:
Hay mày về đây với anh. Gốc gác được, lại trẻ có trình độ năng lực, chục năm tuổi đảng nữa.
Mình thắc mắc:
Em biết gì về công tác đảng điếc, làm gì được hở anh? .
Mình tâm sự:
Em ở Campuchia lâu, máu lửa đánh đấm cũng ra trò mà về tỉnh đội ngồi chơi xơi nước, mãi chán lắm anh ạ!
Ảnh nhắc chuyện xưa:
Anh còn nhớ ngày xã tiễn thanh niên đi nghĩa vụ quân sự lên "cầu vinh quang", chú mày thay mặt tụi nó đọc diễn văn quyết tâm, nghe được đấy, ai chả biết.
Ảnh chợt nói:
Hay mày về đây với anh. Gốc gác được, lại trẻ có trình độ năng lực, chục năm tuổi đảng nữa.
Mình thắc mắc:
Em biết gì về công tác đảng điếc, làm gì được hở anh? .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)