Tim thông tin blog này:

Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2023

Cựu chiến binh 4 lần chỉ huy chữa cháy trong đời thường.

Kể nhân chuyện cháy chung cư mini ở Hà Nội. Không phải kể công mà chia sẻ để ai có làm trong ngành gỗ hay công ty nhớ có những nguyên nhân và tình huống khó lường..
Lần thứ nhất:
Cháy rất lớn vào ban đêm tại xưởng thành phẩm ở Kon Tum. Nguyên nhân từ giẻ lau gỗ dính dầu có hóa chất. Giẻ lau sử dụng rồi cuối ca phải đưa ra khỏi xưởng, rải phân tán để tận dụng tiếp hoặc đốt hủy thì công nhân bỏ chồng thành đống nhỏ, nó sinh nhiệt tự bốc cháy rồi cháy bùng. Sản phẩm bàn ghế bằng gỗ lau dầu nên cháy rất nhanh. Dập được lửa với lực lượng công nhân tại chỗ, không có xe PCCC. Nhờ trước đó, tôi đã đề xuất công ty xây hệ thống dẫn nước PCCC, có 2 bể ngầm lớn chứa với máy nổ cùng dây để sẵn

Tấm ảnh đắc giá có Tướng Vịnh - Huy Đức - Lưu Trọng Văn

Một người chỉ mặt, một người chỉ bụng và một người gãi tai.
Photo by Nguyen Thao



Nhận xét "Bên Thắng Cuộc" của Huy Đức, chủ yếu phần viết về Campuchia.

Cuốn sách này một thời sôi nổi, có nhiều ý kiến trái chiều nhưng đa số đồng ý, tuy nó là ký sự nhưng có giá trị tài liệu tham khảo, bạch hóa quyền lực, đã bao quát và phản ánh mặt sau một thời của "Bên Thắng Cuộc".
Sách đã đụng đến nhiều chuyện thâm cung bí sử, đụng đến nhiều nhân vật lớn như ông trời, quan hệ ngoại giao cực nhạy cảm mà tác giả không bị bắt, đến giờ vẫn là một ẩn số chưa lời đáp.
Tôi nghĩ nếu tác giả tái bản chỉnh sửa, bổ sung sách sẽ hoàn chỉnh, thuyết phục người đọc hơn.

Biên giới của quốc gia còn tình người thì không biên giới.

Mình hiểu ra điều này từ năm 1978 khi đóng quân ở Ngả ba Đông Dương, có dịp tiếp xúc với người tỵ nạn Campuchia. Gần đây 2019, đã chạy xe máy một mình dọc đường tuần tra biên giới ở Miền Tây. Thôi thúc từ ký ức xưa một thời sống và chiến đấu ở CPC, đi như trả món nợ ân tình. Đi để được nhìn tận mắt và hít thở cái không khí của vùng biên giới. Mình đã đi ngang qua 5 cửa khẩu lớn nhỏ và một số trạm biên phòng, chốt dân quân địa phương.
Ngoài con đường chính ngạch còn lại là rất nhiều con đường tiểu ngạch dọc biên giới để dân đi lại sinh sống và giao thương. Rào dậu ở cửa khẩu để làm cảnh thôi, ở những nơi khác không vật gì ngăn cách để biết đó là ranh giới hai nước. Bên VN công sở của hải quan bề thế hoành tá tràng, bên CPC chỉ là cái nhà nhỏ. Qua cửa khẩu, thấy bộ mặt quan trọng hóa của hải quan VN, phát ghét. Tại sao phải vậy. Bên Cam thì cũng nghiêm túc nhưng thân thiện dễ thương.

Đại sứ Ngô Điền, một nhân cách lớn trong chính sách đối ngoại của VN

Ông là người có thời gian công tác lâu nhất, gắn bó với đất nước CPC 18 năm.
Một trí thức lớn, một nhà ngoại giao kỳ cựu khôn ngoan nhưng nhân hậu, khiêm tốn, nhã nhặn và có lối sống giản dị. Ông hết lòng tận tụy với công việc phụng sự chung đến nỗi trong ghi chép công tác gọi vợ là "Đồng chí". Chân thành với Bạn, bằng mọi nổ lực để vun đắp tình hữu nghị VN - CPC.
Bắt đầu từ năm 1956, biết Sihanouk khi làm phái viên, nhà báo của Thông tấn xã VN ở CPC. Sihanouk từng nói xỏ ông là "Thái thú", không muốn ông tiếp tục làm đại sứ. Ông về nước bằng xe, không kèn không trống, trong lúc đau bệnh phải nhập viện ngay khi ông về tới Sài Gòn. Sau đó Sihanouk đã gửi lời thăm hỏi.

Chiện đại úy què không có diên làm tình páo.

Thất nghiệp, chán đời, đang đi chơi lang thang, chợt nghĩ sao mình không quay lại Cam nhỉ. Thế là tìm cách liên lạc với anh thân tình ngày xưa, nay là thượng tá, nhờ giới thiệu. Cầm cái giấy viết tay, tìm đến cơ quan tình páo. Gặp tay trung tá phụ trách, trạc cùng tuổi, tình nguyện làm cộng tác viên.
Trung tá trưởng phòng hỏi: còn sinh hoạt đảng không? Đại úi đáp: chán, bỏ rồi. Sếp nói không hề gì. Hỏi tiếp: vợ con sao? Đáp: bỏ luôn. Sếp phân vân. Tui đoán không vợ con thì cơ quan lấy gì nắm thóp, dông qua Thái, rách việc sao.

Tình cảm không biên giới, những niềm vui nhỏ nhỏ.

..... Ông thầy già ở nửa vòng trái đất gửi thằng học trò ít tiền để nó có chút góp vui cùng bạn học. Một chú em tận ngoài Hà Nội nghe anh đau gửi cho ít tiền hỗ trợ điều trị. Một bạn quê gốc Nghệ An mua cho anh cây thuốc hút chơi. Một chú em của bạn công ty cũ đã mất móc túi đưa anh ít tiền tiêu vặt. Bạn bè biết nó tiền bạc eo hẹp, nhậu nhẹt góp tí thôi cho vui ....
Kể sao cho hết tình người đã cho tôi nhựa sống ở cuộc đời này .....

Tổ nghề sân khấu

 

Người LĐ thu nhập 26 triệu/ tháng, muốn gì nữa đây...?

Chuyện khó tin mà có thật. Một đội trưởng bảo vệ có thu nhập bằng ấy là ước mơ của nhiều người nhưng vẫn ôm tiền của công ty và mượn anh em rồi bỏ trốn. Mới đây, Công ty dịch vụ bảo vệ đã viết công khai giải thích nguyên nhân và hậu quả trường hợp này trên website của mình.
Từ một nông dân hiền lành chất phát ở Long An lên Sài Gòn kiếm sống để có tiền nuôi gia đình. Từ một nhân viên trưởng thành đội trưởng bảo vệ mẫu mực. Gắn bó với mọi hoạt động của Cty, từ thuở ban đầu đến khi phát triển nên Cty coi như "khai quốc công thần". Công ty có nhiều bài viết nêu gương người tốt việc tốt, chia sẻ kinh nghiệm nghề nghiệp của anh này.

Bạn đã từng bị chửi cỡ này chưa?

Đất nước ta có bao giờ được như thế này không hở cụ giáo?
Mình xem tin rao tuyển người trên mạng nên nhắn tin người đẹp:
Bác Cạo: Cần làm. Thiên Lý nói thêm về công việc.
Thiên Lý: Bạn cần việc gì?
Bác Cạo: Hỏi bạn rồi đó.
Thiên Lý: Lão già xạo lồn, cút mẹ mày đi.
Rồi khóa TK cái rụp. Lão hết sức tủi thân, mình ra rìa cuộc sống rồi à.



Tìm kiếm Blog này