TC thích thơ cụ Nguyễn Công Trứ nên nó thấm vào máu lúc nào không biết. Cho nên thời đi bộ đội ở Campuchia, ai đó kêu than, với lão chả thấy khổ tâm gì. Đi hành quân trong rừng cả ngày hết nắng rồi mưa, cuối chiều dừng lại, rúc dzô bụi, chiếm địa thế có lợi, căng tăng, mắc võng. Thay bộ quần áo ướt, nằm tréo giò đung đưa, nghe mưa rơi lộp độp cũng lý thú cuộc đời ! Chờ anh nuôi nấu cơm xong hô một tiếng là nhào dô quất cành hông, lại thót lên võng dung dưa, mở radio mini áp tai nghe, tối ngủ đếch thèm gác. Đời của ta đâu có giặc thì ta cứ đi, tới đâu thì tới !...
(ảnh minh họa)
(ảnh minh họa)