Tim thông tin blog này:

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2018

Hai ngài đại úy và ba trái mìn claymore

Cuối năm 1983,đầu năm 1984 quân Khmer đỏ ở các căn cứ lõm bên đất Thái Lan được trang bị những vũ khí trang thiết bị quân sự mới nhất từ Trung Quốc và một số nước thù địch Việt Nam.Mục tiêu chiến lược của toàn Mặt trận 579 là phải tiêu diệt sinh lực địch ,không cho địch lập căn cứ ven biên giới Kampuchea-Thái Lan,không để địch tập trung thành những đơn vị lớn xâm nhập nội địa Kampuchea.
Bài viết của đồng đội Đặng Vũ Trung thuộc Đại đội hỏa lực trợ chiến Trung đoàn bộ Trung đoàn 143 là một góc nhìn hoàn toàn riêng tư của một người lính về người chỉ huy tiểu đoàn ,về người đồng đội cùng trung đoàn ,sư đoàn.
Bài viết ở phạm trù vi mô của Mặt trận 579 trong trận tiến công căn cứ 547 lần thứ hai là hình ảnh thu nhỏ của người lính,của người chỉ huy trong Sư đoàn 315.Những chỉ huy,những người lính biết lúc nào nên tiến,lúc nào nên thoái để hoàn thành những nhiệm vụ mà Tổ Quốc,quân đội và nhân dân phó thác.
Xin giới thiệu.
HAI NGÀI ĐẠI ÚY & BA TRÁI MÌN CLAYMORE.
Mùa hè 1984 , những giọt nước đã cạn kiệt trong bình toong , chúng tôi vắt vẻo trên những mỏm đá tai mèo trên điểm cao 547 bao vây địch.
Sau mấy ngày. mấy đêm vất vả hành quân đói khát kiệt cùng , chỉ biết nhai cơm sấy khô , lè lưỡi hít từng giọt sương đọng lại trên dây rừng , chúng tôi mới tiếp cận trận địa. Đoàn quân mệt lả , quần áo rách bươm vẫn phải triển khai công sự đội hình chiến đấu đón địch trên dãy Đăng- rếch.

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2018

Chuyện lính K , kỷ niệm của Liu Sieng Huy

NGƯỜI VIẾT THƯ THUÊ.
Được mệnh danh là " Người viết thư thuê. Từ lúc nào cũng chẳng biết , chỉ biết là trong đơn vị ngoài cồng việc phiên dịch ra thì tôi có phần rảnh rỗi hơn anh em một chút . Thường ngày nếu đi công tác thì thôi , còn nếu ở nhà thì tôi hay tập trung viết lách, một là để giết thời gian , hơn nữa trong viết lách nó có niềm đam mê của nó. Nào là viết thư cho Bồ ..., cho Gia đình , viết nhật ký v v & vv .
Mang tiếng là viết thư thuê nhưng thật sự có lấy tiền của ai bao giờ ., có thằng Thà quê Thuận hải là người hay nhờ mình viết nhiều nhất, tại vì nó đã đi nhờ nhiều người nhưng đa số anh em làm biếng không viết , lý do tiếp theo là anh em hay chọc ghẹo và viết tầm bậy nên nó không nhờ nữa , vậy là tôi hiển nhiên thành thư ký riêng cho nó kể từ đó. Nói thật vì nó ở quê vùng miền biển , ít được ăn học nên khi vào môi trường Quân đội nó chịu nhiều thiệt thòi, tội nghiệp lắm . Nước da nó ngăm đen, Tốt tính, bất cứ ai nhờ chuyện gì là nó làm ngay , không ngại khổ đâu .Đã có lần đơn vị cắt cử người kèm cho nó học để nó có thể tự tay mình viết thư là tốt rối , nhưng lực bất tòng tâm , nó cũng cố gắng dữ lắm nhưng cuối cùng đành chịu . Có lần tôi đưa ra điều kiện tao viết thư thì mày phải kiếm thuốc hút cho tao , ấy vậy là nó gật đầu đồng ý ngay . Khoác cây súng lên vai nó đi một lèo khoảng hơn một tiếng sau là nó về liền , trên tay một bịch thuốc rê to tướng .
Sống ở rừng không sợ thiếu gì ngoài thuốc hút , ai đã từng nghiện thuốc mới thấu hiểu được cái cảnh này , người lâng lâng trống trải , đi ra đi vào , miệng cứ ngáp liên tục ,có khi một điếu thuốc mà bốn Tỉnh hút...
Trở lại chuyện viết thư , nó ít nhận được thư gia đình nhưng khi nó nhận được lá thư của ai thì người đọc đầu tiên phải là tôi . Một hôm nó nhận được lá thư của bạn gái , trong thư kể chuyện Việt Nam , kể mọi thứ trên trời dưới đất , đọc cho nghe nó vui lắm và nhờ tôi viết hồi âm , không do dự tôi lấy giấy bút , viết liền một mạch ... Xong lá thư ,.Trước khi dán tem và bỏ vào phong bì tôi bắt nó ký tên và nó gật gù làm theo , ôi thôi khỏi phải nói , nó sửa tới sửa lui lá thư , cuối cùng cũng ký được, chữ ký to gần bằng con gà mái, xấu tệ.

Chuyện tình Việt Mỹ - Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm

Lần đầu gặp anh, chị mới 16 tuổi, nhỏ xíu, tóc bó đuôi gà, đôi môi mỏng lém lĩnh. Hôm ấy, ba chị đưa về một thanh niên trẻ người Mỹ, giới thiệu người phụ tá của mình với gia đình, anh đã nhìn chị không chớp mắt, ... đến khi chị vênh mặt hỏi ... " Tôi có chỗ nào không ổn " Anh mới ngượng ngùng sực tỉnh ... lí nhí ...nói câu xin lỗi ....!

Không biết sao ... anh bị chị thu hút, đến mất hồn mất vía, còn chị thì tỉnh rụi , chẳng để ý gì đến anh chàng người Mỹ đồng nghiệp của ba mình ... Sau đó anh hỏi ba chị thuê hẳn một tầng lầu trên cùng để ở, thì chị và anh gặp nhau mỗi ngày.
Sống chung nhà, nhưng đường ai nấy đi, đối với chị, anh là bạn của Ba, người lớn rồi, nên chị không coi anh như bạn bè của mình, nhưng rồi chị cũng biết anh mới 24 tuổi , đến từ Washington DC, nhiệm sở ở VN này là công việc đầu tiên của anh . Tuy còn bỡ ngỡ với xã hội VN, nhưng lạ một đều là anh nói tiếng việt giọng bắc rất chuẩn, và lưu loát như được đào tạo qua trường lớp đàng hoàng .

Anh ít nói, nghiêm nghị, nhưng mỗi lần gặp chị, anh lúng túng, mặt mày đỏ gay, làm chị nổi tính nghịch ngợm, muốn trêu cho anh quê chơi.

.. Có lần trong bữa ăn , chị đưa cho anh quả ớt tròn đỏ, rất đẹp, chị bỏ nguyên trái vô miệng, nói ngon lắm, và đưa cho anh một trái, biểu ăn thử ..., anh cũng tưởng thật, bắt chước chị, bỏ vô miệng nguyên trái, nhai rốt rột, rồi anh sặt, anh ho, anh khóc, còn chị, nhả trái ớt ra, ôm bụng ... cười ngặc nghẽo . Anh cay quá, có ý giận, cầm ly nước bỏ lên lầu một mách.

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2018

9 Điều quy định đối với bộ đội trước khi sang Campuchia


"cũng là "mua ghế", nghe sao nước mắt lại trào!"

TC
_________________

Nam Nguyễn Phương

Tết năm thứ 2 khi mình được ra quân, chuyển ngành về Công ty Đại lý vận tải Phú Khánh, một số bạn lính (e 142 nơi c 105 mình phối thuộc) đến nhà chơi. Do nhà chật nên mẹ mình trải chiếu dưới đất của phòng khách, mời bạn bè mình vào, sau đó bà đi xuống bếp mang đồ ăn lên. Khi vào thì một đám bá vai vịn cổ nhau, mẹ mình chỉ nghĩ chúng nó hòa thuận thật...
Đến khi mang đồ ăn đến cửa phòng khách kêu với vào đứa nào giúp cô bưng đồ ăn lên với, chúng nó chỉ nhìn nhau và rồi chỉ có mình, đứng dậy xuống giúp mẹ bưng đồ ăn lên. mình nói nhỏ vào tai mẹ do phải ngồi chiếu nên chúng nó phải cởi hết chân ra rồi, có đứa nào đứng lên được đâu mẹ! mẹ tha lỗi cho chúng nhé! Sau đó mẹ tôi lên nhìn đống chân giả ở góc nhà, nước mắt rung rung nghẹn ngào không nói được tiếng nào và từ đó bà phục vụ cho từng đứa gắp thức ăn, đưa ly nước.
Sau Tết năm ấy, bà kêu Ba tôi mua ngay một cái bàn vuông và nhiều ghế đẩu. lúc đó tôi cũng chẳng biết tại sao nhà thì nghèo, thiếu thốn đủ mọi thứ, sao lại đi mua bàn ghế, mãi sau này khi nghe trộm được câu chuyện ba mẹ nói với nhau: Tôi mua ghế để mấy đứa bạn thằng Phương không phải tháo chân khi đến nhà chơi... tôi mới vỡ lẽ thầm cám ơn mẹ...
( TP Nha Trang, tháng 07/2018).
(Ảnh minh họa).
Nam Nguyễn Phương

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Bài thơ "Chiều nay về họp lớp"

CHIỀU NAY VỀ HỌP LỚP
Bạn thân hỡi, chiều nay về họp lớp
Thì nhớ đừng ăn mặc quá cao sang
Nếu có thể đừng về bằng xế hộp
Bằng hữu xưa còn xe máy cà tàng.
Nhớ đến sớm chuẩn bị trà với nước
Bàn ghế ngồi cho bè bạn thầy cô
Đừng biểu ngữ giăng cửa sau cửa trước
Long trọng chi? nhìn sến xẩm thấy mồ
Nếu có thể, một bình hoa là đủ
Trưng thật nhiều hình ảnh của ngày xưa
Ráng nhớ hết tên những người bạn cũ
Chuyện buồn vui thời ma quỷ cũng chừa.
Đừng có đợi bạn chìa tay mới bắt
Chìa tay ra và ôm lấy bờ vai
Đừng chỉ ngồi với mấy thằng máu mặt
Mà hân hoan với cả đứa dân cày
Đừng lớn tiếng về gia tài hoành tráng
Đừng say sưa kể thành quả vẻ vang
Đừng hồ hởi với tương lai tươi sáng
Bạn bè xưa nhiều đứa vẫn bần hàn
Hãy ngồi xuống, ân cần và khiêm tốn
Hãy lắng nghe, thăm hỏi với động viên
Nhắc thật nhiều chuyện ngày xưa vui nhộn
Chuyện một thời cùng vui vẻ hồn nhiên.
Ngày họp lớp với bạn nào thành đạt
Chẳng khác gì ngày bái tổ vinh quy
Còn đối với bạn không may mắn khác
Là tủi thân chứ có sướng vui gì
Vì lẽ đó chiều nay về họp mặt
Bạn hiền ơi nhớ đừng nói về mình
Chờ ở cửa, ôm mọi người thật chặt
Mà hỏi han, bày tỏ tấm chân tình.
Vậy đi nhé, chiều nay về họp lớp. 

Xem lại truyện tranh Lucky Luke và bốn anh em nhà Dalton:

Bài thơ "Nghịch lý cuộc đời"

NGHỊCH LÝ CUỘC ĐỜI
Hôm qua đi khám bệnh
Kết quả thật bàng hoàng
Ung thư giai đoạn cuối
Đất trời như vỡ tan...

Khóc đã đời chợt tỉnh
Tiền bạc giờ không cần.
Ai thiếu mình cho hết
Oán thù cũng nhẹ tênh.

À phải đi thăm mẹ
Lâu lắm rồi không về
Cả cái con bạn cũ
Nó nhắc hoài ngoài quê.

Khóm hoa vàng trước cửa
Đẹp vậy tự bao giờ?
Thời gian qua tất bật
Sống vội vàng như mơ.

Hôm nay bác sĩ gọi
Đã nhầm hồ sơ rồi!
Mình không bị bệnh nặng
Nhẹ tênh lòng thảnh thơi.

Vậy khoan đi thăm mẹ
Mai có cuộc họp mà!
Tiền phải đòi lại chứ?
Thăm bạn, vội gì ta..?

Con người mình ngộ lắm
Đợi giây phút cuối cùng
Mới chịu sống ung dung
YÊU THƯƠNG và THA THỨ.

Xôn xao chiện cụ Tổng bắt ấn, thứ nữa là ông Nghìn cân hí mắt nhìn cụ Tổng.

Tại đám tang chủ tịch nước Trần Đại Quang

"Tri túc, tiện túc, đãi túc, hà thời túc. Tri nhàn, tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn"

TC thích thơ cụ Nguyễn Công Trứ nên nó thấm vào máu lúc nào không biết. Cho nên thời đi bộ đội ở Campuchia, ai đó kêu than, với lão chả thấy khổ tâm gì. Đi hành quân trong rừng cả ngày hết nắng rồi mưa, cuối chiều dừng lại, rúc dzô bụi, chiếm địa thế có lợi, căng tăng, mắc võng. Thay bộ quần áo ướt, nằm tréo giò đung đưa, nghe mưa rơi lộp độp cũng lý thú cuộc đời ! Chờ anh nuôi nấu cơm xong hô một tiếng là nhào dô quất cành hông, lại thót lên võng dung dưa, mở radio mini áp tai nghe, tối ngủ đếch thèm gác. Đời của ta đâu có giặc thì ta cứ đi, tới đâu thì tới !...
(ảnh minh họa)

Tìm kiếm Blog này