Tim thông tin blog này:

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2020

Chuyện: Con muốn con hổ cái !

" Xưa có một nhà sư tu hành trên núi cao, đã nhiều năm xa lánh chốn hồng trần, người bằng lòng với cuộc sống đạm bạc rau dưa và tìm sự thanh tịnh trong câu kinh tiếng kệ...Bầu bạn duy nhất của nhà sư là một chú tiểu - thật ra thì có thể gọi là con nuôi theo cách gọi người đời - vì vị sư già đã nhặt được đứa bé từ khi còn là một hài nhi và nuôi nấng mười mấy năm rồi...
“ Tuy ở chốn thâm sơn cùng cốc nhưng với tình thương của một người cha và đức độ của một vị sư nên người đã nuôi dưỡng giáo dục chú tiểu hết khả năng của mình. Chú tiểu có vóc hình của một thanh niên khỏe mạnh, có thể đọc thông viết thạo và thuộc nhiều kinh kệ...
“ Năm chú tiểu được 18 tuổi, vị sư già đưa chú tiểu cùng đi với mình về phố thị, nơi có ngôi chùa lớn thỉnh một số kinh sách và tìm mua vài vật dụng cần thiết mà cả hai không thể tự làm được ở chốn núi rừng.
“ Không lạ gì khi chú tiểu thấy gì cũng hỏi sư phụ, vị sư già vui vẻ trả lời, nào là cái xe đạp, đó là con ngựa, đó là cái máy hát dĩa, này là cái vv ...và con vv... Cái gì con gì chú tiểu cũng tỏ ra thích thú hết . Duy nhất một lần vị sư già trả lời sai sự thật vì một lý do nào đó, là khi chú tiểu cắp tay nải theo sau thầy hướng về Chùa Hồ Sơn, ngang qua ngả tư Duy Tân Hoàng Diệu thấy một thiếu nữ tuổi trăng tròn thướt tha với áo dài trắng ôm cặp sách đi thong thả trên đường, những vệt nắng xuyên qua tàng lá xanh tỏa ánh sao trên mái tóc thề bay bay trong gió nhẹ... Chú tiểu sau một lúc sững sờ, tỉnh lại hỏi thầy con gì ? thì thầy trả lời tỉnh khô " hổ cái đó con " !
“ Sau khi đã hoàn tất mọi việc thầy trò chuẩn bị quay về. Thấy chú tiểu từ lúc xuống phố thích thú nhiều thứ, sư phụ động lòng thương mới bảo " con muốn cái gì, con gì thầy mua cho một thứ để con vui và coi như là kỷ niệm của thầy "

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2020

Chuyện giờ mới kể - "yêu nhầm nữ gián điệp TQ".

Nói yêu cho thêm phần số má chứ chỉ đến mức cảm tình nhau rồi bể độ. Chuyện thế này.
Năm 1981, mình được cấp trên cử đi dự đại hội CSTĐ quân khu 5 tại bãi biển Mỹ Khê, Đà Nẵng. Cô nàng và mình là hai trong số những báo cáo viên thành tích công tác điển hình. Mình là lính nên dĩ nhiên kể chuyện đánh địch còn cô nàng là gương người tốt việc tốt cứu trẻ em sắp đuối nước. Trai tứ chiến gặp gái thuyền quyên, cả hai cùng trạc tuổi, mang quân hàm chuẩn uý. Cô nàng tự giới thiệu: tên Hà Thị Luận làm y tá, mang hai dòng máu dân tộc Tày - Mường ở Hà Giang. Bố là đại tá, phó tư lệnh quân đoàn đang công tác ở biên giới phía Bắc, bị thương do trúng pháo của quân Trung Quốc...
Lần đầu tiên mình thấy lạ một cô gái dân tộc có nước da trắng như trứng gà bóc. Tóc thắt hai bím con rít, răng sưa nhỏ, dáng người nhỏ nhắn, dễ thương. Hớp hồn mình nữa là Luận ăn nói hoạt bát, tế nhị, có học thức, biết văn chương, làm thơ cả chữ Hán. Lần ấy, mình và Luận đang ở hội trường xem văn nghệ, hai bên tán tỉnh đối đáp qua giấy, rồi Luận ứng tác viết tặng mình một bài thơ. Rồi xa nhau... Một lần về phép, mình tìm đến quân y viện 13 Quy Nhơn thăm nàng.
Vậy là trong cùng thời gian ấy, một trùng lặp ngẫu nhiên, mình yêu một cô gái Kh'mer - Lào và đồng thời cảm mến một cô gái Tày - Mường khác và cả hai đều là y tá.
Khi trở về đơn vị ở K, hai bên thỉnh thoảng thư từ thăm hỏi nhau. Thế rồi, chuyện đến như sét đánh ngang tai! Tình cờ mình hỏi một bạn ở đơn vị cấp trên: có biết Luận ở QYV 13. Đồng đội ấy kể: Nghe nói, cô ta là gián điệp, mạo nhận nhân thân lý lích, Trung Quốc cài vào phe Ta, tìm cách kết thân với các sĩ quan để thu thập tin tức tình báo. Cô ta bị quân báo ta phát hiện, bắt giam điều tra. Có điều là cô ta một mực kêu oan và tuyệt thực phản đối... Mình ở xa nên chỉ biết vậy, không có điều kiện để hỏi thêm cho rõ ngọn ngành. Mình đang là sĩ quan đảng viên sợ cô ta khai ra những người từng quen biết. Sợ rắc rối nên mình đốt phi tang thư cùng tấm ảnh và bài thơ có chữ ký tặng.
Công việc đủ thứ chuyện, thời gian qua đi........

Gặp anh chàng "Tây ba lô" người Pakistan lấy vợ Việt.

Hôm qua coi câu chuyện cặp vợ chồng Việt - Jordan, đời sống khá. Làm mình nhớ có lần đang ngồi cùng bạn ở quán nhậu bình dân thì gặp một hoàn cảnh khác. Thấy một anh chàng chạy xe máy cà tàng tới, đõ xịch trước quán, đi vội vào, rảo qua các bàn chào bán món hàng, không biết là gì? Làm tụi mình khá tò mò. Khi đến gần mới thấy rõ người, tuổi chừng trạc dưới ba mươi, dáng nhỏ đen gầy, có râu ria. Đoán không phải là người Việt nên tụi mình chờ anh chàng đến bàn để hỏi thăm chơi.
Anh chàng ghé, chỉ vào món hàng và thao tác cho thấy nó là cái khay xách ly bằng gỗ, có thể xếp lại được như cái đĩa lớn, sản xuất theo kiểu mỹ nghệ Ả rập. Chú vừa nói vừa ra dấu chào mời mua, ra giá 1,5 triệu động/ cái. Bọn mình từ chối, mời chú giao lưu một ly bia. Định mời tiếp ly nữa, chú cảm ơn rồi đi liền, ra dấu xin lỗi và nói: còn đi bán mấy bàn khác đã, rồi sẽ quay lại.
Lát sau y lời hẹn, chú trở lại, bảo món hàng, bớt năm trăm lấy một triệu thôi, một cái. Bọn mình lại mời ly bia nữa, hỏi chuyện tiếp. Chú bảo là người Pakistan, sang VN được 2 năm, lấy vợ có một con nhỏ 1 tuổi, đang sống ở quận 7. Cả bọn cười nói: mới sang VN, sao giỏi thế, có vợ có con liền! Góp ý chú: là đồ này bán gần khu công nghiệp không được đâu.
Hai bên xí lô xí lào, chú í biết rành tiếng Anh, tiếng Việt chỉ dăm câu giao tiếp, còn bọn mình thì biết tiếng Anh ba mớ. Trâm trết nhau không hiểu thì anh chàng nói vào cái điện thoại để nó địch, câu được câu chăng. Rồi chú í lịch sự vội vàng tạm biệt, nói: còn phải đi bán, nuôi vợ con. Thương!
Đi rồi, mình nhận xét với hai người bạn: Thằng Ả rập đó chắc bên nước khổ, khó lấy vợ mới qua VN. Nhưng giỏi, vất vả mưu sinh chí thú làm ăn, sống có trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình. Chứ đâu phải "Tây ba lô" ai cũng như ai.

Một số đoạn hàng rào biên giới Việt - Trung.

Ảnh ấn tượng: Tinh thần của người dân quyết chống quân Trung Quốc xâm lược.

Ông Lục Văn Vình dân tộc Tày cùng 5 người con đang ở một chốt sát với trận địa của địch. Ảnh không dàn dựng của Tạ Hải - TTXVN vào tháng 2/1979 tại bản Nà Lỏng, xã Ngọc Khê, huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng.


Thứ Tư, 12 tháng 2, 2020

Bài phân tích nhận định về những cái chất ở vụ Đồng Tâm của Hoàng Xuân Phú

Tội ác Đồng Tâm


"Từ ngày 31/12/2019, một số đơn vị của Bộ Quốc phòng phối hợp với lực lượng chức năng tiến hành xây dựng tường rào bảo vệ Sân bay Miếu Môn, thành phố Hà Nội theo kế hoạch. Trong quá trình xây dựng, sáng ngày 9/1/2020, một số đối tượng có hành vi chống đối, sử dụng lựu đạn, bom xăng, dao phóng... tấn công lực lượng chức năng, chống người thi hành công vụ, gây rối trật tự công cộng, dẫn đến hậu quả 03 cán bộ chiến sĩ Công an hi sinh, 01 đối tượng chống đối chết, 01 đối tượng bị thương."

Cáo buộc đó hoàn toàn sai sự thật. Bởi cuộc tấn công vào thôn Hoành (thuộc xã Đồng Tâm) diễn ra cách xa Sân bay Miếu Môn mấy cây số, lại bắt đầu vào lúc trời còn tối, khi người người còn đang ngủ, và công việc xây dựng hàng ngày tại Sân bay Miếu Môn còn lâu mới được bắt đầu. Vì thế, không thể có chuyện một số đối tượng tấn công lực lượng chức năng trong quá trình xây dựng tường rào bảo vệ Sân bay Miếu Môn vào sáng ngày 9/1/2020.

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2020

Sự thật: Virus không thể "chết" được, vậy con người đã ngăn chặn những dịch bệnh nguy hiểm bấy lâu nay bằng cách nào?

Đúng vậy, bạn không nhìn lầm đâu. Virus không thể chết, vì chúng chưa bao giờ sống cả. Kể cả virus corona Vũ Hán cũng vậy.

Từ khi được phát hiện lần đầu tiên vào cuối thế kỉ 19, virus - những thực thể nhỏ bé đã đưa chúng ta hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Chẳng những sở hữu cấu trúc tối giản đến không ngờ, cách virus tồn tại cũng chẳng giống ai. Chúng luôn phải kí sinh, sống nhờ vào kẻ khác, mượn những bộ máy phức tạp của vật chủ để nhân lên.
GIF.
Vấn đề nằm ở chỗ virus hoàn toàn rơi ra ngoài định nghĩa về sự sống. Chúng chưa bao giờ thực sự sống, và điều này dẫn đến chuyện chúng không thể chết, kể cả với virus corona tại Vũ Hán. Nhưng nếu vậy thì những dịch bệnh do virus gây ra từ trước đến nay bị dập tắt bằng cách nào? Virus đã biến đi đâu mất nhỉ?

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2020

Ba năm làm dâu ở sa mạc Trung Đông của cô gái Việt

Ba năm cầu nguyện kinh Hồi giáo, ăn thịt cừu và đeo khăn che đầu, Dung thấy cuộc sống nơi đây không đáng sợ như cô tưởng.

Dung Hoàng, 26 tuổi đang sống ở ngoại thành thủ đô Amman, của Jordan. Tuy sống ở đất nước sùng đạo và mọi thứ hoàn toàn khác ở Việt Nam, nhưng cô đã dần thích ứng và đang có cuộc sống hạnh phúc. Vợ chồng Dung có một bé trai 1,5 tuổi và chuẩn bị chào đón con thứ hai. Dưới đây là chia sẻ của Dung về những thú vị khi sống ở đất nước đạo Hồi.
Đầu năm 2014 tôi nhận được một lời kết bạn từ một Facebook có hình đại diện là diễn viên Al Pacino - người từng đóng vai Bố già. Thấy thú vị, tôi nhận lời, nhưng khá tò mò khi trên tường facebook của người này không có thông tin gì. Sau đó, anh ấy nói, vì biết tôi là người Hải Phòng nên muốn kết bạn. Trước đây thuyền của anh gặp bão phải vào Hải Phòng lánh nạn hơn ba tháng. Dù sự việc đã qua vài năm nhưng anh vẫn còn ấn tượng tốt đẹp về mảnh đất này.

Chúng ta hiểu gì về đạo Hồi?

Hôm qua tôi vô tình nghe hai bạn trẻ chắc là sinh viên hay cùng lắm chỉ mới ra trường ra dáng trí thức ngồi bàn tán về tình hình thời sự quốc tế mà tâm điểm là vụ khủng bố ở Paris và những tội ác do IS gây ra.
Chuyện không có gì đáng nói nếu các bạn đó không có những câu nói cực kỳ thiếu muối kiểu như: “Từ ngày thằng cha Bin Laden sáng lập ra Hồi giáo tới nay, thế giới chả có ngày nào yên” hay “Hồi giáo là cái đạo gì mà đi thờ con heo?” và cuối cùng một bạn kết luận: “Mỗi lần thấy ông bà già tao coi phim “Cô dâu tám tuổi” là tao muốn đập mẹ cái TV. Bộ ổng bả không biết đây là tụi Hồi giáo mọi rợ sao mà còn coi?”
Thực sự là tôi hơi bị choáng về sự “nguy hiểm” của hai bạn trẻ kia, chém gió cứ như đúng rồi. Chả trách có quá nhiều trẻ trâu lên trang facebook ảo của IS mà chửi bới thách thức.
Ở VN chúng ta phần lớn không theo đạo Hồi và cũng ít chịu ảnh hưởng từ đạo Hồi, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không trang bị cho mình một số kiến thức cơ bản nhất về một tôn giáo lớn với 20% dân số thế giới.
Tôi đã từng sống ở Pakistan một thời gian đủ lâu để hiểu được một số điều thú vị về đạo Hồi cũng như những người theo đạo này. Sau này khi ở Mỹ, tôi cũng chơi với nhiều bạn đến từ Pakistan, Bangla Desh và Kuwait. Đạo Hồi khác xa với những hiểu biết hạn hẹp của chúng ta. Đôi khi tôi nghĩ, một trong những nguyên nhân gây ra chiến tranh cũng chính là sự ngu xuẩn của nhân loại luôn kỳ thị và chỉ trích vô cớ những gì không giống mình trong khi bắt người khác phải tôn trọng văn hóa của mình.

Tại sao người Do Thái thông minh?

Người Do thái thông minh, đó là sự thật. Tuy nhiên, sự thông minh này không chỉ diễn ra trong 1 thế hệ mà được chứng minh di truyền quá nhiều đời.


Chúng ta hay nói rằng người Do Thái là dân tộc thông minh nhất thế giới. Tuy nhiên, đây không phải là nhận định vô căn cứ mà đã được chứng minh bằng khoa học.

Tìm kiếm Blog này