Tim thông tin blog này:

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2021

Cạo cắn linh tinh... 23

 
















"Bắn , không bắn".

Vũ Trung
- Tại đây nơi ngã ba Chhaeb ( Chép ) tháng 3.84 Trung đoàn 143 hành quân từ Tha La đi tham gia chiến dịch M1
- đ/đ c13 Ngô Đình Minh của tôi đã hy sinh tại đây vào đêm trời trăng sáng , khoảng hơn 22h sau trận tập kích bất ngờ vội vã của địch bằng hơn 30 quả cối 60 ly rất chính xác nổ trước mỗi căn nhà chúng tôi ở 2 quả , toàn trung đoàn bộ và đoàn 5504 ở Chép không trở tay kịp . Đêm đó vì tính nhân văn bằng tình người , người dân hay địch trỗi dậy trong tầm suy nghĩ của tôi " Bắn , không bắn " , tôi đã quyết định không nã cối 82 vào làng Chép , tối đó làng Chép có lễ hội đang ramvong , khi địch tập kích tiếng trống ramvong càng nỗi lớn , lớn hơn như vui mừng khi biết chúng tôi bị tập kích , lúc này vì chưa kịp biết đ/đ Minh hy sinh và anh Tình đại đôi trưởng bị thương , rất tiếc và thật may mắn nếu đêm đó chúng tôi bắn cấp tập vào làng thì.... ? Đây là câu chuyện rất thật trong đời lính của tôi.
- Đêm đó và giờ đây tôi đã hiểu nhiều hơn may mắn mình là người có quyết định chính xác không bắn vào làng . 4h sáng hôm sau Ngô Đình Minh mất trong lòng vòng tay của đ/đ trung đội trưởng Nguyễn Vinh . Lòng uất hận sao lúc đó mình không bắn , ảnh mất tội nghiệp quá gói hàng bên nước của vợ con gởi vừa nhận hôm qua chưa kip ....! 7h sáng đoàn quân vẫn bước tiến.
- Sau 34 năm tìm về lại nơi dừng quân của ngày đó , thay mặt đ/đ một điếu thuốc một nén nhang cho anh.
Nguồn:
https://www.facebook.com/groups/1744803122431080/posts/2204681409776580

Ngẫm chiện bố trí quân ở Đông Bắc CPC.

Quân từng tỉnh đội VN đưa sang đứng chân mỗi tỉnh bên í, mờ sao chọn trấn ở tỉnh này mà không phải tỉnh nọ? - Tám chơi, biết đâu là thật.
- Đoàn 5501 Nghĩa Bình bình địa ở Ratanakiri giữ con đường huyết mạch, tiền tuyến với hậu phương.
- Đoàn 5502 Phú Khánh kệ nẫu thủ thân nên cho ở Mondolkiri, biệt lâp chả cần phải đào ngũ làm gì..
- Đoàn 5503 QN-ĐN hay cãi nhưng chấp hành nghiêm, ở tỉnh Stung Treng bảo vệ não bộ Tiền phương QK5.
- Đoàn 5504 Thuận Hải Chăm lỳ đòn, đẩy lên trấn ải tuốt Preah Vihear biên giới, bể mình cũng hết đường đào ngũ.
Hổng biết trúng ý không nhưng mấy ông Trên tầm nhìn xa trăm dặm, cân nhắc kỹ lắm đấy.



Ngày 27/7, tôi nghĩ gì.

Giữa thời bình, chưa biết cái giá của mùi thuốc súng nhưng người ta thích chém gió, thích dùng thuật ngũ quân sự đao to búa lớn. Họ có biết phía sau ngày 27/7 là ký ức đau thương, kinh khủng, không bao giờ quên của người lính ở chiến trường K.
Có khi hành quân truy quét, trong lúc đánh nhau hay bị mìn, có đồng đội hy sinh. Để lại lấp dọc đường thì sợ sau này không tìm lại nơi chôn tạm. Cho nên phân đội thay nhau võng xác chết đi cùng. Qua bụi rậm, leo đồi vượt suối, tuột lên tuột xuống. Xác chết phân huỷ dần, đụng vào võng, giòi bọ rơi lã chả. Mùi hôi thúi bốc lên kinh khủng, nôn thốc nôn tháo. Ngày này qua ngày khác theo bước hành quân...
Có trường hợp phải buột dây vào chân tử sĩ mà lôi ra nơi an toàn vì sợ địch gài mìn bên dưới. Không bỏ nhau dù sống hay chết nên có có khi kéo theo thương vong tiếp, cái giá phải trả vô cùng đắc. Cõng gạo, dận dược lên tuyến trước thì võng thương binh, tử sĩ về tuyến sau...
Về đến đơn vị, bới bát cơm, thắp cây nhang, lẩm rẩm khấn: mày sống khôn thác thiêng... Để xác chết xa chỗ ngủ, cho đỡ bớt mùi khẳm thúi. Cắt người canh gác để chó sói không vào ăn thịt thi thể. Ngồi một mình bên cạnh đồng đôi thân yêu ngày nào mà lạnh xương sống, nuôi hy vọng: lỡ mình có bị cũng được anh em đối xử như vậy...
Có trường hợp phải chôn tạm tại chỗ ở nghĩa trang đơn vị, có trường đưa xác về đất mẹ. Người sống cần đi công tác hay về nước phải quá giang người chết. Người sống và người chết cùng một chuyến xe. Trệu trạo nuốt miếng cơm đỡ đói, bịt mũi ngồi vật vạ trông mau đến chỗ...
Cái chết, đeo đuổi tới cùng. Về làm dân, bỏ lại súng đạn sau lưng nhưng chiến tranh vẫn còn hiện hữu trong giấc ngủ. Súng nổ, trúng mìn, đồng đội chết. Tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa. Sờ tay chân nguyên vẹn, mừng quá, hoá ra mình còn sống. Lại nhớ thằng nọ, thằng kia...

Góc kỹ thuật: Vì sao xe máy Suzuki nổi tiếng "nồi đồng cối đá".

Không đơn thuần là chất lượng sắt thép.
Clip không phải do người yêu xe tự sướng ca ngợi chiếc xe mình mà do một thợ có trình độ chuyên môn nhưng không chuyên sửa dòng xe này phân tích, đánh giá mới khách quan.
Hình ảnh và thuyết minh cho thấy:
Chiếc xe tay ga Hayate đã chạy 128.000 km. Do người chủ là phụ nữ không quan tâm bảo trì cho đến khi đem xe đi sửa. Tháo bộ nồi ra đầy bụi đất và sét gỉ, nhớt lỏng lẫn tạp chất... Nhưng vẫn tiếng máy vẫn êm, tháo đầu bò ra, lòng và piston vẫn sáng bóng, không xướt.
Chính vì vậy nên dù có tiền xông xênh, muốn đổi đời thì mình vẫn mua dòng xe của hãng Suzuki.

https://www.youtube.com/watch?v=NwUQekEjpKU

Thực chất người dân đùm túm nhau chạy về quê là tránh đói.

Người ta không còn tin vào lời hứa hẹn có cánh "không để dân đói" của Lãnh đạo A.B.C. Nếu dân mất lòng tin thì hãy tổ chức đưa họ về quê cho đàng hoàng. Biết là khó và phức tạp, dù chính quyền có bận trăm công nghìn việc nhưng tôi thiết nghĩ vẫn hoàn toàn có thể bố trí tổ chức được. Với một ít nhân lực hướng dẫn, kèm cặp, giám sát đoàn người đi đến nơi đến chốn và tiếp nhận cách ly sàng lọc. Dọc đường đã có dân thương nhau giúp đỡ. Lỗi từ Sài Gòn, Bình Dương... nơi người ta đến để kiếm miếng cơm manh áo đến những địa phương nơi họ xuất phát đành phải xa quê. Từ chối và cho rằng vượt quá khả năng của địa phương là ngụỵ biện cho tư tưởng cục bộ và sự yếu kém của lãnh đạo ở địa phương đó. Đừng viện dẫn nước khác cũng có tình trạng như vậy. Cơ chế họ khác, VN khác, sinh ra cả một bộ máy chính trị khổng lồ đến tận tổ dân để làm gì?
Nhìn những hình ảnh hàng ngàn người nghèo đành bỏ lại những vật dùng mà công nhân dành dụm mua được, chỉ với chiếc xe máy với nhúm quần áo, lương thực mà đi. Dù biết rằng biết bao khó khăn chông gai trước mặt. Người lớn trẻ con trên đường dài mưa nắng, ngủ vật ngủ vạ dọc đường, qua trạm này kiểm tra đến trạm khác kiểm tra. Đúng như dân gian nói "đói thì đầu gối phải bò".
Một góc nhỏ của bức tranh lớn ảm đạm. Một gia đình với 3 đứa con nheo nhóc, một gia đình với đứa bé mới sinh 9 ngày tuổi, chưa cắt rốn.
Sao lại để dân tự phát tháo chạy? Cái ông các bà lãnh đạo từ trung ương đến địa phương hãy nhìn vài hình ảnh mà xem lại lương tâm và trách nhiệm của mình. Làm lãnh đạo chỉ huy không phải là thiên lôi, sai đâu đánh đó, chờ Trên chỉ thị hướng dẫn mới làm...
______________________
Tổ chức đi, giá như tôi, chả gì quá khó (tôi nghĩ vậy), đại khái:
- Thông báo rộng rãi và rõ ràng các bước.
- Hẹn ngày tập trung xét nghiệm nhanh.
- Cá nhân viết giấy cam kết chấp hành.
- Lập danh sách trích ngang, giấy thông hành tập thể.
- Tạo từng nhóm theo quê huyện thị, tự quản lý.
- Ngày đi, có CSGT đi đầu, giữa và hậu.
- Trên đường và đến nơi, thiếu ai, phát lệnh tìm kiếm ngay.

Trấn Tây Thành.

VN chưa đủ đẳng cấp để bảo hộ người khác.
Thời nhà Nguyễn can thiệt vào Campuchia 7 năm, thời gần đây 9 năm.
Nói gần đây thì phạm huý, thôi ôn cố chuyện xưa vậy:
Hầu như người Việt ai cũng tự hào Việt Nam mình dưới thời vua Minh Mạng có lãnh thổ rộng nhất. Nhưng ít người biết cái giá phải trả rất đắc, để lại nỗi hận thù của người Campuchia đối với người Việt. Trước đó Đại Nam bảo hộ thuộc quốc rồi thôn tính can trị trực tiếp luôn, gọi là Trấn Tây Thành. Thực ra Đại Nam chỉ kiểm soát 2/3 lãnh thổ Chân Lạp, Xiêm La 1/3. Đại Nam chia Chân Lạp thành 33 phủ, 2 man. Toàn bộ các địa danh đặt lại theo tên Việt, ví dụ Pnom Penh là Nam Vang... Với đầu đủ cơ cấu ban bệ, quân cơ, dĩ nhiên dưới hình thức để các quan Khmer thân Việt cai trị.
Chỉ 7 năm thôi, qua 2 đời vua nhà Nguyễn. Việt - Xiêm đánh nhau mấy bận. Bên nào thắng thì dựng dòng dõi vua thuộc phe mình lên làm bình phong. Nhà Nguyễn tính kế lâu dài, gả công chúa cho vua Chân Lạp, làm hoàng hậu cho chắc, mà người tính đâu bằng trời tính. Hai lần đưa quân đưa tướng qua trấn, rồi rút, rồi lập lại. Chính sách cai trị hà khắc, nhũng nhiễu của quan quân Đại Nam làm người Chân Lạp nổi dậy khắp nơi. Đại Nam hao quân tổn tướng, ngân khố cạn kiệt, chịu không thấu, vua Thiệu trị lệnh rút về.
Xiêm La nhân cơ hội lật đổ vua thân Việt, chiếm toàn cõi Chân Lạp thì Đại Việt đưa quân sang đánh. Rốt cuộc hai bên chấp nhận giảng hoà, cùng bảo hộ xứ Chân Lạp và nhận triều cống. Nếu Pháp không nhảy vào can thiệp thì Chân Lạp vẫn lệ thuộc, không Đại Nam thì Xiêm La. Pháp phân chia lãnh thổ các nước Đông Dương, Campuchia tuy vẫn không độc lập nhưng nhờ thế mà biên giới quốc gia được hoạch định rõ ràng. Chính vì biết ơn mà người Campuchia thân thiện với người Pháp cho mãi đến ngày nay.




Cạo cắn linh tinh... 22

 













"Anh ấy tuyên giáo mà là người tốt".

Chuyện hai ông anh đã mất, cả đời làm nghề tuyên giáo, được mất gì?.
Ông thứ nhất cùng gốc ông cố, tên thường gọi là Bảy Ngờ, cùng thôn với mình. Ảnh nhảy lên núi từ khi mình còn cắp sách tới trường. Sau 1975, thấy anh về, mang xà cột cán bộ, chức gì không rõ, chỉ biết làm ở huyện nên bà con ai cũng trầm trồ. Ảnh là người chức lớn nhất ở cái thôn tôi nên ai cũng tự hào. Mình thì bỏ học làm công tác thanh niên ở thôn, phấn đấu rồi được đi học cảm tình Đoàn, anh em mới có dịp chạm mặt nhau, nhận bà con. Ảnh phụ trách lớp đầu tiên ấy, nghe ảnh thao thao bất tuyệt về chánh trị, bọn thanh niên quá phục há hốc mồm nghe, coi là thần tượng. Có người thắc mắc sao CNXH và XHCN khác nhau thế nào, ảnh giả thích, mình nhớ mãi câu ấy.
Khi mình đi bộ đội, rồi sang Campuchia, mỗi lần về phép hay đến nhà thăm ảnh. Khi về tỉnh đội Phú Khánh, ngồi chơi xơi nước mãi cũng chán, có lần về nhà, ghé trụ sở Thị uỷ gặp ảnh tâm sự. Ảnh bảo: dzẫy mày về đây với anh nhưng chuyện bất thành, mình đã kể ở đây: https://www.facebook.com/Thocao09/posts/3204266246273197
Rồi anh lên đến chức trưởng ban tuyên giáo thị xã. Được phân 1 căn nhà ở đường lớn, rồi bệnh mất, đâu chừng năm 2000+. Đây là căn nhà riêng duy nhất, vậy là vợ con thành dân thành phố. Nếu ảnh xu thời, bè nhóm thì còn lên chức nữa vì thuộc loại hạt giống đỏ quan hệ nhiều ở địa phương.
Ông thứ hai phía ngoại của bên nội mình. Ảnh tên Sáu Sơn, cũng cùng trong thôn, mới mất cách đây chưa đầy năm. Anh này nhỏ tuổi hơn cùng hệ với ông trên, tính vui vẻ xởi lởi hơn. Cũng Tuyên giáo chuyên nghiệp, bò lên đến chức trưởng ban tuyên giáo huyện là hết cửa. Mình chạm mặt, nhận bà con và thân với ảnh khá muộn. Có lần mình nhậu tưng tưng với ảnh: "anh làm cái nghề dối người dối mình", biết tính thằng em nên ảnh chả sừng cồ gì. Cũng rặt chất quê nên không thích lý luận cao siêu, thuyết cho học viên hay pha trò tiếu lâm, ai cũng mến nhất là giới nữ.
Lần nào mình về quê, hai anh em cũng nhậu 1, 2 lần. Chỉ nói chuyện vui, rượu chè không ép, cứ tàng tàng không ồn ào, ảnh đãi thằng em tất. Khi ảnh bị ung thu vào nằm chờ chiếu xạ ở BV Chợ Rẫy, mình thăm, nói: "trước sao sau vậy", ảnh nể đóng 2 lon, thương gì đâu! Về quê, điều trị thì điều trị, khi khoẻ vẫn nhậu chơi tà tà. Nhà ảnh tại quê, được cấp miếng đất nhỏ ở thành phố, cất nhà để dành cho con. Cuộc sống thoải mái chứ không giàu có gì, ai chơi cũng được, vui vẻ hoà đồng với bà con.
Theo mình biết cả hai anh nhảy lên núi sớm nên học vấn thấp, sau học bổ túc thêm, thuộc top tuyên giáo tiền bối, được đào tạo từ lò Nguyễn Ái Quốc sau 75. Sống giản dị chan hoà với bà con, không tỏ ra quan cách, đúng chất quê, không nổ phét lác. Dĩ nhiên trong quan hệ với quan chức địa phương có thân, có sơ nhưng không bè phái. Nếu nhăm nhăm trục lợi thì các anh giàu có như ai. So với đám đông thoái hoá biến chất thì các anh vẫn giữ được chất quê giản dị của mình đến cuối đời. Nếu tham vọng như người khác thì thằng em là mình chẳng còn nhớ với niềm tiếc thương như vậy.

Học cái khôn thiên hạ thì chậm mà học chửi bậy rất nhanh.

Hồi ở K, có thằng lính bảo: nói đ. mẹ mất lòng quá, thôi đ. ngựa cho xong. Nghe vui vui, té ra đám thanh niên Campuchia cũng chửi chôy m'dai (đ. mẹ), chôy sé (đ. ngựa) như người Việt mình. Cũng tiếng chửi thề chửi tục theo thói quen nhưng dân ngoài Bắc chửi nghe trịch thượng rất sốc còn dân miền Tây thì chửi muốn tỏ ta đây tay chơi, thạo đời. Nhẹ thì giống như một bên Khoe và một bên Nổ, dụng ý khác nhau. Nói chơi nhưng chết là có thật, bình thường chả gì mà khi mâu thuẫn ghim gút nhau thì khác, biết bao vụ đâm chém chết người một cách lảng xẹt vì vậy.
Theo mình biết thì dân Nam Trung bộ ít chửi bậy nói tục. Trong Nam trước 1975, có chăng là đám lính tráng, bụi đời. Thời đi học, tụi mình cũng tập tò ra vẻ người lớn chửi thề nhưng nói trại ra, ví dụ: "đu me" hay "đù...".
Có lần Tết, mình cùng mấy thằng bạn về quê, đến nơi đã khuya nên đành ngồi uống cà phê ở ngả ba thành phố chờ trời sáng. Nghe bàn bên, hai thằng thanh niên có vẻ đi làm xa về, một thằng nhóc ra vẻ giang hồ, vừa nói vừa chửi thề như bắp rang. Mà mình đi, tiếp xúc khá nhiều sắc dân vùng miền, chưa từng nghe ai nói đến độ như vậy. Thật hỡi ôi! Cảm thấy rất khó chịu và xấu hổ cho đứa con lạc loài của quê hương.
Ngày nay thì khỏi nói rồi, người ta vô tư xúc phạm nhau. Học sinh, nam thanh nữ tú lên mạng chửi nhau như két.

Tìm kiếm Blog này