Tim thông tin blog này:

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2020

Hình các nhân vật lãnh đạo Campuchia những ngày đầu

Nhận diện một số người trong hình:

- Heng Somrin, Chủ tịch Mặt trận, CT Nước, mặc áo trắng ngắn tay, đứng giữa hơi nhô tới trước.

- Pen Sovann, Tổng bí thư Đảng, Thủ tướng, mặc áo trắng xăn tay áo, mang kính, đứng kế Heng Somrin.

- Nu Bêng phụ trách Y tế và Xã hội - mặc áo ngắn tay sậm màu đứng sau Pen Sovann.

- Chea Sim, Bộ trưởng Nội vụ, Chủ tịch Quốc Hội, mặc áo bộ đội, tóc cắt ngắn, đứng sau gần Heng Somrin.

- Keo Chenda, phụ trách Văn hóa và Thông tin..., đứng khoanh tay sau lưng bên cạnh Chea Sim.

- Hun Sen, Bộ trưởng Ngoại giao, Thủ tướng, mặc áo trắng, mang kính đen, mang dép ngồi bìa phải ảnh.

- Bu Thong, Bộ trưởng Quốc phòng, đại diện dân tộc thiểu số Khmer, trán lớn, mặc áo dài tay, tóc ngắn, ngồi bìa trái ảnh.

- Mat Ly, ..., đại diện những người CPC theo đạo Hồi, ngồi kế Bu Thoong.

- Sai Phu Thong, Thường trực Ban bí thư Đảng..., mặc áo ngắn tay, đừng hàng đầu, thứ hai bìa trái ảnh.

- Ros Samay, Tổng thư ký Hội đồng nhân dân cách mạng..., ngồi giữa mang giày.

- Chanh Ven phụ trách Giáo dục..., hàng sau, mặc áo trắng đứng kế Nu Bêng.

- Miên SomAn (nữ) phụ trách đoàn thể phụ nữ, mặc áo trắng đứng thứ 2 từ phải qua. 

(Ảnh được cho là chụp tại Cung điện Hoàng gia vào ngày 27 tháng 7 năm 1979. Có thể vì một lý do nào đó vài người nữa không có mặt như Chan Si, Chea Soth, Nhà sư Tep Vông (?).... Cái mâm bát này đến ngày nay, nghe phong phanh vẫn còn khác đông.

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2020

Hôn nhân cuả cán bộ binh lính thời Khmer Đỏ

Từ cưỡng hiếp tình dục, đến cưỡng bức kết hôn
Hình ảnh một đám cưới tập thể.





Thống kê hàng tiếp tế thả xuống Điện Biên Phủ

 

từ 30/4 đến 7/5/1954:

- 135 lít rượu khai vị?

- 72 chai sâm banh

- 72 chai rượu vang hảo hạng

- 148 chai rượu Cognac rượu Rum

- 7.680 chai rượu 66cl?

- Các thùng sữa bột, măng tây, mù tạt, bánh quy (không ghi số lượng)

- 12.000 gói thuốc lá

- 949 chai nước hoa

- Bút chì, giấy viết, lưỡi dao cạo, xà phòng cạo râu....(không thấy ghi số lượng).

Nguồn:
Shrader, Charles, ‘A War of Logistics: Parachutes and Porters in Indochina, 1945-1954’
Fall, Bernard, ‘Hell in a Very Small Place’
Theo: Phạm Anh Huy/Group VNW

Nhớ các công đoạn thu hoạch lúa mùa sau 1975.

Làm ruộng, năm có hai vụ mùa mưa nắng.

Lúa chín, người ta kêu nhau vần đổi công, tập trung nhiều người cùng cắt tận gốc rạ, nếu ruộng trũng cắt phần trên lấy dé lúa. Ruộng xa thì rải bạt đập lúa bằng tay vào miếng ván hay dùng máy đạp lúa bằng chân tại chỗ, ruộng gần thì gánh hay dùng xe trâu bò chở về về làm ở nhà. Cực nhất là mùa mưa, lúa ngã rạp, khom người lựa thế cắt từng bông lúa, lúa thấm nước gánh về rất nặng. Và đạp vò bó lúa bằng bàn chân trần đau xót, lúa cứa da đầy những vết xướt. Sau có máy suốt lúa rất nhanh tại ruộng hay gánh chở tập trung chỗ cao ráo để suốt, dân cũng đỡ khổ. Cắt xong thì lấy cái thúng hay bao nylon đi mót những bông lúa bị rơi vãi. Sau đó tập trung lại rải trên nền xi măng hay tấm bạt, lùa trâu bò đi vòng tròn dẫm đạp cho lúa còn sót rụng xuống, tận dụng cho hết.

Rồi đem lúa hạt lẫn với lá lúa vụn và hạt lép ra chỗ có gió để giê cho bay, lấy lúa chắc, nếu không có gió thì quạt bằng tay. Rải lúa thu hoạch ra sân xi măng hoặc bạt để phơi nắng cho khô, thỉnh thoảng dùng chân để cày trộn trở mặt cho lúa khô đều. Mỗi chiều, dùng cái trang và chổi chà gom lại, ngày sau phơi tiếp. Mùa mưa, thoạt nắng thoạt đổ mưa, phải trông trời mà gom lúa không thì bị ướt. Cứ thế hốt vội rồi lại bang ra phơi tiếp, ngày vài lần như vậy. Khi lúa đã khô hẳn, trút lúa vào vỏ bao phân, chất đống trong nhà để nộp thuế nông nghiệp hay để bán mua phân lạc. Phần còn lại đổ vào bồ để dành xay giã ăn dần hoặc lúc kẹt như có đám ma hiếu hỉ, đau bệnh thì bán hoặc đổi mua cá mắm... Phần gốc rạ phơi khô để lợp nhà, phần thân dé cũng lấy, rồi vun thành nọc rơm để dành cho trâu bò ăn dần.
....

















Tấm hình này phản ánh rất đúng thực trạng đời sống con người xứ vịt.

 


Tại sao là đèo Đá Đẽo?

Chính thức được giải thích là địa danh có từ thời chiến tranh, TNXP đẽo đá mở đường thông tuyến cho bộ đội hành quân đi ngang qua.Nhưng TC tui nghĩ khác, nó là cái tên mà anh nào đó tinh nghịch đặt cho, bộ đội thì hay kháo nhau, loan truyền riết rồi chết danh luôn. hehe.

Cũng là từ "đá đẽo" nói lái thì ý người Bắc và người Nam lại hiểu hoàn toàn ngược nhau, thế mới lạ. haha




Chống tham nhũng không gì mới!

Ngày trước, ông Nguyễn Văn Thiệu có chiến dịch "Bài trừ tham nhũng" nhưng tham nhũng hối lộ không hề suy giảm, dẫn đến chế độ VNCH sụp đổ. Ngày nay, ông Nguyễn Phú Trọng có chiến dịch "Đốt lò"...

Năm 1969-70 tại Sài Gòn, tác giả Toàn Ánh đã viết: "Nghệ thuật Ăn trộm và Bắt trộm của người xưa" và "Nghệ thuật Tham nhũng và Hối lộ".

Link sách, xem qua bản pdf:
https://nhatbook.com/…/Nhatbook-Nghe-thuat-an-tron-va-bat-t…

https://nhatbook.com/…/Nhatbook-Nghe-thuat-Tham-nhung-va-Ho…

Hình chụp một đoạn của sách "Nghệ thuật Tham nhũng và Hối lộ", thấy thủ đoạn chả khác gì thời nay.

- Dù thế nào mẹ cũng không bỏ con đâu!

- Mẹ mang anh hai đi còn con thì sao. huhu






Fritz-Julius Lemp, anh hùng hay tội đồ cũng là người ấy.

Trong WW2, đội tàu ngầm của Đức là nỗi khiếp đảm đối với tàu quân Đồng Minh. Đức Quốc xã đầu tư trị giá 2,86 tỷ đô la xây dựng lực lượng tàu ngầm, trong khi phe Đồng Minh phải chi tới 26,4 tỷ đô la chống lại.

Lemp là thuyền trưởng chỉ huy 3 tàu ngầm U-28 , U-30 và U-110, trong 2 năm 1939-40, chết năm 27 tuổi. Là nhân vật tác chiến khá trung tâm, gây nhiều tranh cãi về những gì ông làm. Ông đã có công rất lớn với Đức là đánh chìm 17 tàu, hư hại 2 (tàu chiến lẫn vận tải) của Đồng Minh. Mà tội cũng rất lớn: đánh đắm chiếc tàu chở khách ngàn người của Anh, làm 117 người chết. Và để chiếc tàu ngầm hiện đại nhất thời ấy là U-110 cùng máy, tài liệu giải mã lọt vào tay phía Đồng Minh.

Trong chiến tranh khó ai nói trước được điều gì. Phải chăng cái chết của ông là hợp lẽ, tiện cho đôi đường.





22 quân nhân bị sạt lở đất chết, nhớ lại tấm hình gây xôn xao dư luận.

Đoàn Kinh tế - Quốc phòng 337 chính là Sư đoàn 337 năm xưa, tham gia chặn đứng quân Trung Quốc xâm lược ở mặt trận Lạng Sơn năm 1979.

Năm 2011, Đại tá Đỗ Phấn Đấu, nguyên Chính ủy Đoàn KT-QP 337 khi biên soạn lịch sử Quân khu 4 nên lên đây tìm hiểu. Người qùi bên cạnh chỉ tay vào vết đục bỏ ở một phần còn lại của cột bia chiến thắng của Sư đoàn 337 (1,2 x 1,5 x 5m).
Chỗ ấy là đầu cầu Khánh Khê (Lạng Sơn) nơi hy sinh nhiều cán bộ chiến sĩ trong đánh nhau với TQ. Người ta đang làm một đập thuỷ điện nhở ở khu này, công nhân công trình tôn trọng người đã mất nên đặt một bát hương. Năm 2012 sau đó khu tưởng niệm mới được xây dựng gần đó.





Ngả 3 Đông Dương qua ảnh vệ tinh, năm 1984 và hiện nay.

 



Đặng Hùng Võ, khỏi cần nghe, coi hình thôi, biết liền!

 GS.TS Đặng Hùng Võ nguyên Thứ trưởng Bộ TN và MT trả lời cho câu hỏi của PV: Tại sao rừng chúng ta mất nhiều. - Khỏi cần nghe, coi hình thôi, biết liền!




Ánh mắt của người mẹ đờ đẫn nhìn hai con trẻ.

Mẹ với con nằm với nhau lần cuối này thôi.



https://vietnamnet.vn/vn/thoi-su/am-anh-2-chiec-quan-tai-con-tre-trong-ngoi-nha-ngap-lu-o-quang-binh-682442.html?fbclid=IwAR34DSoWK-jT96RrwbTtjtJ5_KrgafykPVVxRinVs3N36ceo6TGJNQMfa_E

Không thể hiểu nổi triều đình!

Vô số chuyện nhưng chỉ điểm qua 2 việc gần đây:

Nghị định 64/2008 của CP qui định về việc tiếp nhận phân phối các nguồn đóng góp cứu trợ, đã lỗi thời 12 năm rồi, cứ để vậy. Đến khi bị thiên tai nặng, báo chí và mạng XH lên tiếng "ì xèo" thì Thủ tướng mới yêu cầu khẩn trương sửa, thay thế nghị định cũ.

Trong lúc thông tin nhiễu loạn, Tướng thứ trưởng BQP mà không kiểm tra thông tin về lương khô cứu trợ, nói "ba sồn ba sựt" gieo tiếng ác cho cán bộ thì huống chi dân "ba trời". Các quan tỉnh "dãy nãy" la làng chúng tôi chưa nhận. Báo chí đồng loạt đưa tin rồi đồng loạt xoá bài hay sửa lại nội dung. Ông tướng phải "cà lăm" cải chính, ông Chủ tịch MTTQ Việt Nam thì đổ vấy cho mạng XH loan truyền không đúng.
Chán mớ đời!

Bệnh viện "dành" cho người nghèo nhưng không nghèo cách chữa trị và tình nhân ái.

Hôm qua, mình cùng các bạn học cũ đi thăm bạn bị bệnh nằm ở BV Ung bướu Sài Gòn. Bạn đã điều trị ung thư cả năm rồi. Mình hỏi thăm tình hình sức khoẻ, tiếp hỏi qua chi phí điều trị, bạn nói:

Có người bị ung thư, gia đình tốn năm bảy trăm triệu, tán gia bại sản. Có người mới đây điều trị ở Hà Nội tốn hơn 200 triệu, riết rồi gia đinh hết tiền phải chạy vào Nam, đến bệnh viện này. Anh nằm bên cạnh mới nhập viện được người ta cho 200 ngàn. BV Ung bướu phòng ốc tuy tềnh toàng cũ kỹ nhưng nó là BV chuyên sâu, đến đây là đúng chỗ còn chạy đi đâu. Đối với trường hợp bệnh nhân quá nghèo thì người nhà xin giấy xác nhận hộ nghèo của địa phương để BV xem xét đỡ chi phí điều trị. Và bệnh viện căn cứ vào thực tế, lập danh sách để xin các tổ chức quỹ hổ trợ người nghèo. Liệu cơm mà gắp mắm, nên nhớ dân Sài Gòn hay làm từ thiện ở những nơi như thế, lướt qua những bệnh viện "nhà giàu". Ngay cả người nhà đi nuôi cũng có thể ăn cơm từ thiện đạm bạc qua ngày...

(Thực tế như thế nào mình không biết, chỉ nghe bạn kể chừng ấy)

Kỷ niệm mùa lũ lụt quê nhà khi còn bé.

Lụt là ngày hội đối với lũ trẻ con chúng tôi. Người lớn cũng chả gì phải lo lắm, nhờ quê trên nền đất cao giáp núi, dù nhà cửa vườn tược đan xen với những cánh đồng. Mưa lớn, nước từ núi theo con suối tràn ra, cả một cánh đồng nước trắng lăng mênh mông. Đường cái ngập gần hết, thành ra quê nhà cô lập chia cắt với những thôn xóm khác. Cái khó là đi chợ hay có việc cần thiết không đi được, chỗ trũng đường qua hai cái cầu ngập sâu kéo dài hơn tuần.

Lũ nhỏ túa ra đường cái gần nhà, nước tràn mấp mé để chạy nhảy, bắt cua bò, bắt cá phóng vượt bờ mắc cạn. Rồi chặt thân cây chuối chát làm thuyền cỡi, nó lật qua lật lại, té lên té xuống, chúng cười ha hả. Đám lớn hơn thì lấy tre đóng nọc xiên qua, ghép mấy cây kết lại làm bè. Ngồi lên, thả xuôi dòng nước, tụi trẻ tha hồ chèo chống phiêu lưu, bất chấp đồng ruộng chỗ sau chỗ cạn, có chỗ lút đầu.
Hết lũ thì là tới lụt, người ta đi đặt đó, đặt lờ bắt cá. Tạnh mưa hết lụt, cá tụ về những nơi thấp gọi là ruộng rộc. Má tôi mang bó cần câu cắm ra ruộng lúa đang trỗ, dắt theo thằng con chạy lon ton phía sau phụ giúp. Đi men theo bờ, cách năm bảy thước, má chọn chỗ, vạch lúa, lấy trùn móc vào lưỡi rồi cắm cần. Cứ thế, hết đám ruộng này tới đám ruông khác. Vòng lại là giáp lượt, hễ cứ chỗ nào nghe tiếng cá quẫy búng, kêu ộp ộp là nhấc cần lên, tóm lấy cá bỏ vào giỏ.
Thời ấy, cá nhiều thiệt, đàn bà trẻ nhỏ cũng kiếm được cá ăn một cách dễ dàng. Có gạo sẵn rồi, chỉ cần ra vườn hái mớ rau để nấu. Mùa mưa, trẻ con nghịch nước chơi nhiều nên ăn cái gì cũng ngon. Cá trê kho với đọt non lá gừng, cá rô xỏ lụi nướng, rau muống luột chấm với nước mắm ớt. Đơn giản đạm bạc, vậy mà ngon ơi là ngon!
.....
Mình nhớ hoài những kỷ niệm vặt vãnh như vậy.

Hoà bình rồi đánh với ai mà cần mặt trận?


Tôi nghĩ ngay cái tên tổ chức "mặt trận" đã nghe không ổn...

Bà Ngọc Ánh - Phó Chủ tịt MT trơ trẻn, nói ra mà không biết xấu hổ? Theo bà thì " Mặt trận tiếp nhận 50 tỷ ủng hộ. Các địa phương huy động được hơn 100 tỷ". Cả một bộ máy mặt trận chính trị từ trung ương tới

Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2020

Máu lửa đến thế là cùng! Nếu về đơn vị chủ lực, tôi chết là cái chắc!

 ĐM. Nói ra thêm hận!

Cái bọn cơ hội mang danh cộng sản đã phản bội lý tưởng mà biết bao người vì nó không tiếc máu xương.

Máu lửa đến thế là cùng! Nếu về đơn vị chủ lực, tôi chết là cái chắc!
Ngồi xem lại vài kỷ vật ít ỏi còn sót lại của người lính. Nó theo tôi bao mùa mưa nắng, qua biết bao nhiêu xứ sở xa lạ, giờ vẫn còn đây. Nhớ tháng 9/1978, chiến trương biên giới Campuchia đang dầu sôi lửa bỏng, chiến sự ngày càng ác liệt. Tại trường Hạ sĩ quan - quân khu 5, tôi học. Cuối khoá, từng học viên làm bản tự kiểm điểm cá nhân, phần cuối cùng là đề nghị, tôi viết rất rõ ràng:

"Sắp đến ra trường sẵn sàng nhận nhiệm vụ lên đường chiến đấu bất cứ lúc nào. Không có gì ràng buột tình cảm cá nhân. Dù có hy sinh vẫn xem đó là vinh dự của người chiến sĩ CM. Quyết tâm chiến đấu thắng lợi."

Không vì tuyên huấn tác động hay chỉ huy nào kêu gọi tinh thần học viên phải như thế. Tôi viết gắt như vậy, đơn giản vì tôi nóng lòng muốn ra mặt trận đáng nhau, về sư đoàn 2 đơn vị chủ lực của quân khu 5 (nói theo Mỹ là anh cả đỏ).
Rốt cuộc, cấp trên phân về Đoàn 578 ở ngả ba Đông Dương làm nhiệm vụ trợ giáo huấn luyện giúp Bạn xây dựng lực lượng non trẻ cho quân khu Đông Bắc Campuchia.




Nể trình độ chế tạo súng AK Tiệp Khắc!

Dựa vào thiết kế của Liên Xô, nhiều nước sản xuất súng như AK47, riêng Tiệp Khắc là khác hoàn toàn.

Tự điển bách khoa mở Vi.wiki cho rằng nó dựa vào thiết kế của Liên Xô là sai. Gọi AK là cách nói nôm na chỉ vì nó có hình dạng na ná như vậy. Thực ra nguyên lý cơ bản của nó khác hoàn toàn, cho đến từng chi tiết.
Năm 1976, mình đã tiếp xúc với súng này mới biết súng của Tiệp hiện đại, có phần nổi trội hơn LX mặt nào đó, như: Súng gọn nhẹ hơn, nước thép không rỉ, ứng dụng nhựa tổng hợp thay cho phần gỗ và phủ băng đạn để đỡ gây tiếng động khi di chuyển, tốc độ bắn nhanh hơn






Ngừ ta yêu tiền, yêu gái trẻ còn tui yêu gấu mẹ và ngựa già!

Cọp lại bài đăng ở diễn đàn Suzuki Hayate Miền Nam (Hayate Sài Gòn Racing Team).

Chào các bạn!

Vào group hóng hớt đủ thứ về Hayate, cảm ơn các chú thợ và người rành xe giúp đỡ cộng đồng. Xơi của chùa hoài cũng kỳ nên có ý kiến ý cò tí về chiếc xe mình yêu.

Thấy các thành viên group bán xe, cũng hơi buồn dù biết là cuộc sống nó vậy. Mình không rành nhưng thuộc loại yêu xe cuồng nhiệt và chung thuỷ, gặp ai mình cũng nổ đủ thứ, nó là số một. Xe mua đã 11 năm, chạy gần xa 90.000 km, hư đâu sửa đó không độ bất kỳ chi tiết nào. Lão già tui hơn 60 rồi nhưng thử thốc lên 105 km/h, xe êm ru không rung nên chả có gì là sợ. Nhận xét chắc không gì mới mà ai xài rồi đều biết nhưng có thể có bạn không đồng tình.

Tui để ý xe mình như thế này: Dòng nồi đồng cối đá nên cái gì cũng khác. Thân nặng đã đành mà thắng cũng nặng, rồ ga cũng nặng nên đi xa có khi ê ẩm bong cả gân tay. Khi mới mua về rồ ga xuất phát máy rất ì, tiếng bô nổ to. Chạy trong thành phố chậm, dừng rồi chạy, nó ì nên rất khó chịu, thêm nữa máy rất nóng. Nhưng chạy đến năm thứ hai thì xe trơn tru nhẹ dần, tiếng nổ cũng êm lại. Đến năm thứ ba thì mới thật sự hài lòng. Đến giờ nó già rồi vẫn sung như thường.

Ngày nay, xe tuy cũ tốc độ giảm không đáng kể. Các bộ phận, chi tiết vẫn ôm khít, không long xọc. Máy nổ không khua như xe các hãng khác. Hayate chạy mướt mát, sướng nhất là tốc độ từ 75km/h trở lên, cái thân nặng vậy mà chạy pheo pheo, có cảm giác như xe đạp điện. Nó là xe chạy tốc độ cao mà mình hài lòng và yên tâm về độ an toàn. Nhờ tay lái thuận điều khiển, dàn đồng nặng chuẩn, phuộc cứng nhưng không tưng, nhờ thắng nặng tay nên không ăn hỗn. Yêu nó vô cùng là vậy, chỉ mỗi tội tốn xăng. Cái gì cũng có giá của nó, chấp nhận thôi phải không các bạn.


Nghĩ cũng lạ, tư dưng lão làm osin cho 5 thị mẹt.

Cơm bưng nước rót cho vợ, con và 3 con mèo.

Con đầu là tiểu thư quý tộc Anh quốc vượt biên vào nhà mình tỵ nan, được cưng như trứng mỏng. Con thứ hai là gái giang hồ nhà bên không ở mà cứ ở lỳ nhà mình, chuyên bắt nạt con gái đầu. Con thứ ba mới sáng nay, em nữa cũng giang hồ ở đâu không biết vô ở đại. Chỗ êm ấm hai chị kia giành rồi nên phận em út đến sau phải ngủ trong cái hốt rác.
Mà tính mình hồi giờ đâu thích nuôi cái giống khó dạy, làm biếng mà còn chảnh nữa chứ. Thế mới lạ! Người ta bảo mèo đến nhà thì xui, hổng biết sao đây?

Nạn đói kinh hoàng năm Ất Dậu 45 ở Đồng bằng Bắc bộ, vì sao chết cả triệu người?

 Từ năm 1944 đến 1945 chỉ 8 tháng mất đi 1/6 dân số miền Bắc lúc ấy. Trong khi đó, người Việt thuộc "giống rau muống nước" rất giỏi ngoi đầu lên để sống, bươi quào để tồn tại .

Rõ là nhiều nguyên nhân kết hợp dẫn đến hệ luỵ. Nhưng vì tuyên truyền nên người ta nhấn mạnh tội ác của các đế quốc, sau nữa là thiên tai mà coi nhẹ dịch bệnh.
Lúc giao thời, người ta tập trung cho đánh nhau, lương thực và thuốc men ưu tiên cho lính, chả chính phủ nào lo cho dân. Đói và bệnh tật tác động lẫn nhau làm cho chết người hàng loạt là thế.
Dân ùn ùn kéo nhau đi các tỉnh lân cận và thành phố với hy vọng kiếm miếng ăn nhưng không có gì để đưa vào mồn, giả như họ lên miền núi, ắt không thể chết nhiều như thế. Tôi nghĩ vậy.



Kỳ tích vượt thoát khỏi Đông Đức bằng khinh khí cầu.

Người Đức quả là thông minh và gan dạ!

Từ năm 1978 đến 79, làm thế nào mà hai người (một thợ điện và một thợ hồ) với sự tiếp tay của vợ đã làm được quả khinh khí cầu. Quả bóng khổng lồ có kích thước 20 mét x 25 mét, cần 1.250 mét vuông vải may nối lại, cả thiết bị nặng đến 550 kg. Hai gia đình chồng vợ và các con, tất cả 8 người đã bay bằng khinh khí cầu tự chế đáp xuống bên Tây Đức, một người gãy chân khi hạ. Họ tự mày mò kỹ thuật và chế tạo rồi mấy lần thử nghiệm. Tạo một vật cồng kềnh đến thế mà vượt qua được con mắt dò xét của cảnh sát. Bay ban đêm thì lửa cháy phát ra ánh sáng mà không bị biên phòng phát hiện bắn hạ...





Chiện gái gú bây giờ mới kể, đúng ra là "cò mò ốc xơi".

Trong đám lính đội công tác có thằng tên Ốc. Bị mình hay dũa vì cái tính chậm tiêu "ù ù cạc cạc". Chỉ huy phải đóng mặt nghiêm văn túc với cán bộ bạn nên qui tín tràn đầy. Thanh niên đang sung, lính hay quan thằng nào chả máu ai mà chịu nổi, có lúc nghỉnh văn chiêm. Gái Khmer khoản giao liu tình cổm rất thoáng, hơn hẳn con gái Việt là chúa ỏng ẹo. Thích là chìu, nhất là cán bộ đậu rất dễ dê gái goá.

Mình tính kiếm ăn với em hội phó phụ nữ xã. Ẻm chịu đèn rồi rủ tới nhà, lộ ý nên nghĩa vợ chồng, cán tui nghe thế hãi thí mịa, đánh bài lảng ra. Tiếp... cà khịa em hội trưởng. Một tối sau liên hoang múa hát, ngủ nhờ nhà đội công tác. Giường tre ẻm nằm, hên sao ngay bên cạnh võng mình. Thế là, tay tranh thủ đi công tác... tính bài khiêu khích, phải độ thì tới luôn. Nhưng ẻm chỉ cho sờ thôi, quê gì đâu. Mình cứ nghĩ sao cô ta nghiêm thế!

Nhưng không. Khi thằng Ốc chuẩn bị ra quân, nó mới hé lộ: em quất rồi. Nghe cú đếch chịu được cười trừ. Mình thì đẹp chai, tiếng tăm thì quá okê, còn là ông trùm của xã mà thất bại, Ốc dám qua mặt Cò là sao. Nếu gặp lại, nhất định thẳng tui phải hỏi nó cái bí quyết ăn thua ở đâu.

Hoàn cảnh sáng tác bài Linh Hồn Tượng Đá và bút danh chung Mai Bích Dung

Cuộc gặp gỡ hy hữu giữa một nhóm nam và nữ ở thành phố biển Vũng Tàu đã làm nên tác phẩm độc đáo của một tác giả bí hiểm.

Từ năm 1966 – 1975, tại 102/8 Hai Bà Trưng (Tân Định, Sài Gòn) có lớp nhạc “Lê Minh Bằng” quy tụ hàng trăm học viên. Lớp nhạc này do 3 nhạc sĩ: Lê Dinh, Minh Kỳ, Anh Bằng tổ chức và trực tiếp đứng lớp (Lê Minh Bằng là ghép từ tên của 3 người).

Chính “lò nhạc” này đã đào tạo được những ca sĩ nổi tiếng như: Kim Loan, Giáng Thu, Trang Mỹ Dung, Mạnh Quỳnh (tác giả ca khúc Gõ cửa hiện sống ở Sài Gòn, không phải ca sĩ trẻ Mạnh Quỳnh ở hải ngoại), Hải Lý, Nhật Thiên Lan, Thu Thủy… Ngoài dạy nhạc, Lê Minh Bằng còn là bút danh chung của nhóm 3 nhạc sĩ này ký dưới những bài hát rất quen thuộc như: Hai mùa mưa, Lẻ bóng, Sầu lẻ bóng, Chuyện hai chúng mình, Đôi bóng, Tình đời…

Gặp gỡ “Mai – Bích – Dung”

Một ngày cuối tuần của năm 1970, ba nhạc sĩ rủ nhau đi ô tô ra Vũng Tàu chơi. Khi xe đến Bãi Trước, họ thấy ba cô gái mặc áo dài đi giữa trưa nắng nóng. Khi ấy nhạc sĩ Anh Bằng lái xe, nhạc sĩ Minh Kỳ ngồi phía trước, nhạc sĩ Lê Dinh ngồi ghế sau. Bất ngờ Minh Kỳ nói với Anh Bằng: “Bằng ơi, dừng xe lại cho ba cô đó lên đi chung với mình. Nắng như vầy mà 3 cô đi bộ tội nghiệp quá!”. Do tính hơi nhát, Anh Bằng bảo: “Thôi, ông đi mời đi, tôi không đi đâu”. Thấy 2 người bạn cứ đùn đẩy nên nhạc sĩ Minh Kỳ nói: “Thôi, dừng xe lại để tôi đi cho”.

Nhạc sĩ Lê Dinh kể lại: “Anh Minh Kỳ xuống xe và không biết ảnh nói gì với 3 cô đó mà trông 3 cô rất vui vẻ và họ đồng ý lên xe. Vì phía băng trước có anh Minh Kỳ ngồi, nên 3 cô phải ngồi ở băng sau với tôi. Tôi hỏi tại sao 3 cô đi bộ dưới nắng trưa như vậy, thì được biết cả 3 cô đều là sinh viên, đi Vũng Tàu tìm con sứa để về trường thí nghiệm. Rồi họ tự giới thiệu tên lần lượt là Mai (ngồi kế bên nhạc sĩ Lê Dinh), Bích và ngồi ngoài cùng là Dung”.

Cuộc gặp gỡ tình cờ đó rất ngắn ngủi, nhóm nam mời 3 cô ra Bãi Sau dùng cơm trưa. Ăn xong, 3 cô xuống mé biển tiếp tục tìm sứa. Và rồi họ ra Bến xe Vũng Tàu để trở về Sài Gòn.

Linh hồn tượng đá…

Đêm đó về khách sạn, nhạc sĩ Anh Bằng là người đề xướng viết bài hát Linh hồn tượng đá, lấy tên tác giả là Mai Bích Dung (tên của 3 cô gái ghép lại). Ngay đêm đó ca khúc ra đời với những ca từ: “Trên dốc đá tôi tình cờ quen nàng. Ngồi bên nhau, gọi tên nhau để rồi yêu nhau. Em đã đến và đã đến, như áng mây bay, như cánh chim qua bầu trời, ôi hình hài một vài giờ vui… (rồi nức nở) Em ơi, em ơi… Thời gian gặp gỡ nào được bao nhiêu, mà khi rời gót lòng đầy cô liêu, nên xa em rồi, tôi nhớ em nhiều… Em ơi, em ơi… Thà không gặp gỡ, thà đừng quen nhau, đừng cho hình bóng, đừng nhìn nhau lâu, tôi không ôm ấp kỷ niệm đớn đau…”.

Sau khi nhạc phẩm được in ra, nhạc sĩ Anh Bằng đích thân mang đến ngôi trường các cô đang học, tặng mỗi người một bản Linh hồn tượng đá còn thơm mùi mực in và có chữ ký của cả 3 chàng nhạc sĩ hào hoa. Từ một cái duyên đưa đẩy mà một tình khúc lãng mạn đã ra đời… Cũng cần nói thêm, nhóm nhạc sĩ này còn lấy nhiều “tên chung” khác ký dưới nhiều bản nhạc như: Chuyện tình Lan và Điệp 1, 2, 3 (ký tên Mạc Phong Linh – Mai Thiết Lĩnh), Cô hàng xóm (Giang Minh Sơn), Đà Lạt hoàng hôn (Dạ Cầm), Mưa trên phố Huế (Tôn Nữ Thụy Khương) hoặc các tên khác như: Vũ Chương, Dạ Ly Vũ, Hoàng Minh, Trần An Thanh, Tây Phố, Trúc Ly, Phương Trà, Huy Cường, Mặc Vũ…

Tuy là ký tên chung Lê Minh Bằng nhưng hầu hết đều do Anh Bằng sáng tác, các nhạc sĩ Lê Dinh và Minh Kỳ chỉ góp ý, sửa sang một vài lời ca, thêm bớt vài chi tiết. Nhưng với sự thân thiết và tôn trọng lẫn nhau nên những sáng tác này đều được ký tên chung: Lê Minh Bằng.

Điều thú vị là 3 thành viên của nhóm này, mỗi người sinh trưởng từ một miền của đất nước (Bắc – Trung – Nam): Nhạc sĩ Anh Bằng tên thật là Trần An Bường, sinh năm 1925 tại Thanh Hóa (ông mất năm 2015 tại California, Mỹ). Nhạc sĩ Minh Kỳ tên thật là Nguyễn Phúc Vĩnh Mỹ, sinh năm 1930 tại Nha Trang (ông vốn thuộc dòng dõi hoàng tộc nhà Nguyễn, ông mất năm 1976). Nhạc sĩ Lê Dinh tên thật Lê Văn Dinh, sinh năm 1934 tại Gò Công, hiện sinh sống tại Montreal, Canada.

Còn 3 cô gái ngày xưa? Được biết sau mấy mươi năm bây giờ cô Mai (tên thật Mai Xuân Lan) hiện đang ở tiểu bang Ohio (Mỹ). Cô Bích đang cư ngụ tại tiểu bang Arizona (Mỹ). Cô Dung (tên thật Lưu Dung Anh) đang sống ở TP.HCM, chơi rất thân với giới văn nghệ sĩ xưa.

Theo Thanh Niên




Khả năng kỳ diệu của con người: Sống 60h dưới đáy biển

Tóm tắt câu chuyện.

Năm 2013, anh Harrison Okene đầu bếp trên chiếc tàu đầu kéo có 12 thuyền viên. Bị biển động mạnh bất ngờ làm tàu lập tức lật úp và chìm. Vị trí tàu chìm cách bờ biển Nigeria 30km, sâu 30m. Chỗ anh có ngăn nước không tràn vô đầy. Khoảng trống có không khí để thở là 6m3. Anh tìm thấy có 1 chai coca để uống cầm cự.
Ba ngày sau, đội thợ lặn cứu hộ của Hà Lan xuống tìm vớt xác thuỷ thủ. Đang sục sạo con tàu thì kinh ngạc khi phát hiện có người còn sống. Họ đưa anh một cái mũ bảo vệ đầu nối tiếp với bình khí oxy. Khi đưa lên mặt nước, họ đưa anh vào "chuông" điều hoà áp lực. Thế là anh sống, nhiều nhà khoa học cũng ngạc nhiên về điều đó.
Harrison Okene chạm đến ngưỡng của thần chết. Chỉ kéo dài thời gian thêm một ít, anh có thể chết:
Theo tính thoán: Do ngâm lâu trong nước làm giảm thân nhiệt. Áp lực của nước dưới đáy biển. Oxy ở khoảng trống để thở đã hết. Ngược lại khí CO2 anh thở ra thành khí độc...
Anh sống được nhờ cơ may hy hữu cùng khả năng chịu đựng. Và nếu không gặp được đội cứu hộ giỏi có thể anh đã chết.
Video: https://www.youtube.com/watch?v=oqL0Qj-4OO4



Cá kèo "nướng" phẻ re, nhanh như chảo chớp!

10 phút ướp, 10 phút lên bếp là có ăn.

Cá kèo, mua nửa kg 40k, thêm 5k gói muối ớt Tây Ninh để ăn xoài ổi. Cá để nguyên nhớt + Muối TN, thêm ít ớt giã, ít bột ngọt, tất cả trộn đều cho thấm. Có lò than thì xỏ lụi nướng càng ngon, không có thì sắp lên chảo không dính bằng đít, "nướng". Cá kèo chín rất nhanh, trở mặt, khô chuyển sang vàng thế là đem ra quất thoai, chấm mắm me.
Minh hoạ, lão ham ăn nên chưa kịp chộp hình.




Thuốc ký ninh tiêm sau 75

Bạn nào đi kinh tế mới, đi dạy học công tác vùng cao, thế nào cũng biết nó dợt ra sao..Nếu sốt rét nặng mà không có quinine Trung Quốc thì chầu ông bà ông vãi là cái chắc.

Lính bọn mình ở Campuchia đạp trúng mìn cóc (652A của TQ) gọi đùa là "Mìn hạnh phúc" vì bị cụt giò được về với gia đình. Còn thuốc điều trị sốt rét gọi là "ký ninh xuyên phá" theo tên Quinine Sulphate. Bị nhẹ thì uống thuốc viên, nặng mới được tiêm. Không hiểu sao y sĩ, y tá không tiêm tĩnh mạch mà hay chích vào mông. Cây kim tiêm to, thấy đã ớn. Chích vô nghe cái "sạo", đau chổng mông. Thuốc tan chậm nên tiêm mấy phát thì mông cứng đờ, đi cà ẹo. Tối nằm ngủ mỏi trở mình đụng tới là đau. Phải chườm nước nóng cho tan dần. Người lơ láo, miệng đắng nghét, tai ù đặc.
Nhớ đến nó, thằng nào cũng khiếp!




Lão tự hào đồ cổ hàng bình dân của mình quá đy!

Con nhà nghèo nên mình thích đồ "nồi đồng cối đá". Những vật dụng cá nhân thông thường đã qua mốc 20 năm. Gõ ít dòng gọi là khách hàng "tri ân" với nhà sản xuất.

- Lâu nhất là cái hộp cạo râu của TQ, mua ở CPC năm 1980. Vậy là đã 40 năm vẫn còn xài tốt, không tróc lớp mạ. Nó đi đôi với lưỡi lam Croma của Đông Đức là y bài, có khi còn tốt hơn Gillette hiện nay.
- Chiếc khăn rằn Kroma của Thái (không rõ tơ tằm hay nhân tạo), dân CPC cho năm 1980. Xài ở bên đó rồi mang về nước để làm kỷ niệm, cũng 39 năm rồi. Đến nay màu mè không phai, bóp là bung ra không nhàu.
- Chiếc xe wave 110 hiệu Zongshen của TQ, mua năm 2000. Hư đâu sửa đấy, làm lại máy mấy lần, đến nay vẫn còn chạy, vậy là 20 năm. Xe cũ bán cỡ 2,5 triệu nhưng năm rồi mình tốn 2,5 triệu để đại tu vì yêu nó. Dàn đồng đầm chắc và chuẩn, chạy có cảm giác yên tâm.
- Chiếc áo thun cổ tròn của của cây xăng tặng nhà xe, thằng cháu rể cho lại năm 2000. Áo loại khuyến mãi nhưng đừng tưởng nó "đồ bèo" nha. Mỏng nhưng mềm mịn, mặc cũng đã 20 năm rồi không rách.







Tìm kiếm Blog này