Tim thông tin blog này:

Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2017

Bức thư của người đã khuất.

Ông em bên Ba Lan vừa gọi điện bảo.
- Anh làm cái xe mà chạy, anh thích X6 hay Audi Q7 hay Porche em mua tặng anh một cái.
Trả lời.
- Thôi mày cho anh cái nào nó gọn gọn và ít tốn xăng.
Nó thở dài.
- Thôi thế để em cho anh con Audi Q5 vậy, cái này gọn dễ đi.
PS. Nếu bạn tin câu chuyện này là thật, bạn thực sự là bạn đọc của tôi.
Không có văn bản thay thế tự động nào.

Bức thư của người đã khuất.

Mấy hôm nay tôi không ngủ, từ khi tôi đọc được một lá thư viết tay cách đây chắc tầm 20 năm hoặc hơn thế. Bức thư của một người bố rất yêu thương con trai của mình.

Tôi vẫn nhớ ông, người làm nghề kẻ biển quảng cáo. Ông chăm chỉ cặm cụi làm việc, ông thích đọc sách, ông yêu thương đứa con của mình.

Tôi cũng giống ông là có lúc làm nghề biển quảng cáo, cũng chăm chỉ, cặm cụi làm việc và thích đọc sách cũng như yêu thương con của mình.

Có điều tôi khác ông , ông là một người lương thiện, hiền lành. Tôi thì không như vậy, hoặc lúc tôi gặp ông thì tôi không như vậy.

Định mệnh thật trớ trêu, khi bạn còn trẻ, hãy nhớ một điều. Những việc bạn làm bây giờ có thể vài chục năm sau , nhỡ khi  bạn phải đối mặt với nó. 


Tuần trước tôi đưa tấm ảnh ngôi nhà của mình do Gã Đầu Bạc chụp. Mọi việc bắt đầu đơn giản là vậy, tôi nhận tin nhắn của một người qua FB, anh ta hỏi tôi có nhận ra anh ta không, còn anh ta nhận ra tôi bởi tấm hình ngôi nhà.

 Tôi nhìn tấm hình gã đàn ông khoảng 40 tuổi, to béo và dữ dằn, đôi lông mày đen rậm. 

Ký ức hơn 20 năm trước trở về, hôm đó mùa đông thì phải, Chiến dắt theo một thằng trẻ đến chỗ tôi. Chiến nói cho nó nhập bọn. Chàng trai ăn mặc rất lịch sự và khá giả. Tôi nhớ cậu ta mặc cái áo len, bên trong là sơ mi bẻ cổ. Cái áo len ngoại khá đắt tiền thời đó, hình như giá tiền phải gần một chỉ vàng. Người đến chỗ chúng tôi thường mặc áo quần bộ đội, áo bay, phin tá, Na to, áo lính Mỹ, áo Pilot. Một phong cách ăn mặc của giới giang hồ. Chiến hơn tôi vài tuổi, to cao trong chiếc áo Pilot xanh, lót bên trong màu cam.  Chiến đi chiếc xe Simson màu xanh, loai xe của Đông Đức.

Tôi nhìn chàng trai, rõ cậu ta là con nhà tử tế. Nụ cười có vẻ hiền hoà, nhưng nhìn kỹ thấy sự lạnh lùng và quyết đoán. Tôi lắc đầu nói với Chiến.

- Em chỉ nhận những thằng đã nhúng chàm trước rồi thôi. '' Lính mới '' em không nhận.

Chiến nói đại khái như xin ông, nó ít tuổi nhưng nó còn nghề hơn cả ông đấy. Chàng trai làm vài động tác cho tôi thấy, cậu ta không phải là '' lính mới ''.  Nói là chàng trai, thực ra cậu ta kém tôi chỉ hai hay ba tuổi, không nhiều.

 Bọn chúng tôi làm đủ thứ kiếm tiền, làm bốc vác ( thực ra là trấn lột) do nhóm Chính Mù ở Hàng Buồm. Vặt phụ tùng ô tô do Tuyển Si ở Bảo Khánh và Cương Na, Sơn Kiếm. Chăn gái mại dâm do thằng Chính và Sơn ở Nguyễn Trường Tộ. Lừa khách đi xe lam ba bánh đến đoạn vắng chặt chém tiền là Hưng Bái, Thắng Keo ở bãi Phúc Tân. Một số hoạt động khác như đòi nợ thuê, chém mướn , buôn ma tuý , cờ bạc bịp.

Kiếm được tiền, cả hội ăn chơi hoang đàng như bao nhiêu lưu manh khác. Tôi không rượu, không cờ bạc, không gái mú và tất nhiên là tôi chưa hề hút một điếu thuốc phiện nào như thiên hạ đồn đại. Chỉ có những anh em với tôi hồi đó biết về tôi. Anh em hay đùa , nếu tôi bị bắt. Tội tôi phải nặng gấp hai, vì tôi chả đam mê, nghiện ngập cái gì như họ mà vẫn phạm pháp. Tiền tôi kiếm được mua sách đọc và  đầu tư vào việc cho vay lãi. Tôi đang yêu một cô gái làm tóc. Tôi hình dung tương lai có tiền, tôi sẽ lấy vợ. Mở cho vợ mình một cửa hàng làm tóc để khỏi đi làm thuê. Còn tôi sẽ mua đầu máy video làm nghề in sao, cho thuê băng phim, ca nhạc.

Có thể các bạn trách tôi, tôi thấy trách là phải. Nhiều đêm sau này, hoặc chính như lúc này, tôi chảy nước mắt vì nghĩ , sao tôi lại có quãng đời như vậy? . Lúc đó tôii 21 tuổi. Hai mươi mốt tuổi không phải biện minh được cho hành vi của mình, nhưng quả thật 21 tuổi thì khó mà nói có suy nghĩ sâu xa được. 

Hai mươi mốt tuổi vạch kế hoạch, mua thuốc mê, kìm cộng lực, rèn kiếm, chuẩn bị thuốc phiện tăng sức cho đồng bọn và tiền chi phí để thực hiện các việc như trộm kho hàng, trấn lột, chém thuê...

 Nói đi nói lại là do mình, bố mẹ tôi không dạy tôi làm những điều như vậy. Tôi cũng không bị bạn bè nào rủ rê. Tôi hám kiềm tiền một cách nhanh chóng, vậy thôi. 

Nhưng tôi không bao giờ rủ rê những người nào chưa từng phạm tội , hay nói cách khác là chưa có nghề, hoặc đơn giản theo tiếng lóng lúc đó là tôi không bao giờ '' đưa ai vào đời '' cả. Những đồng bọn của tôi lúc đó họ đều có nghề hơn cả tôi. 

Bởi thế tôi không muốn nhận chàng trai. Cả cuộc đời đen đúa lúc đó, chỉ có điều an ủi là tôi không đưa ai vào cuộc sống ấy, tôi không xăm trổ, không nghiện ngập thứ gì. Lúc giã từ tôi chỉ mang trên mình những vết sẹo thương tích đao búa và hai bàn tay trắng. Khi ra khỏi nhà tù, đến bộ quần áo tươm tất cũng không có. Lúc ra tù, anh tôi phải mua cho tôi từ chiếc áo sơ mi đến áo rét. Nhà tôi băn khoăn là tôi làm thế tiền để đâu , cho người yêu chăng.? Thật tội cho cô ấy, tiền tôi có bao nhiêu cho vay, lúc bị bắt tôi xác định quên số tiền đó. Tôi không muốn vương vấn chút nào nữa. Mức án 4 năm tù tôi chấp nhận trả giá cho quãng đời trước đó.

Tôi không nợ gì anh em giang hồ, tiền bạc, ân tình hay món nợ thù nào. Tôi không cũng không khai báo ra bất kỳ ai. Những gì ai đó nợ tôi, tôi không nhớ nữa.

Trong bức thư này, người bố có viết cho con trai. Ông có nói việc con ông bị thằng Hiếu Phất Lộc rủ rê làm điều xấu. Đứa con ông vài năm sau khi tôi đi tù, nó còn tung hoành khủng khiếp hơn tôi nhiều, tên tuổi của nó chắc giang hồ Đông Âu nhiều người biết. Có lẽ ông viết cho nó khi nó đang là tay anh chị ở Đông Âu thập niên 90 thế kỷ trước.

Thằng con trai ông chính là chàng trai mà Chiến đã dẫn đến gặp tôi năm nào.

 Giờ thì nó hoàn lương, có vợ con, sống yên bình một nước Đông Âu. Ông cụ sinh ra nó đã mất, trước khi mất ông cũng chứng kiến nó đã trở thành người tốt. Nó là một học sinh giỏi, sinh ra trong gia đình tử tế. Vì sao nó hư có nó biết, nó còn vào '' đời '' trước cả tôi. Làm sao tôi lại là người rủ rê nó chứ. Tôi mắng nó, tại sao mày không nói cho ông cụ là mày hư trước. Nó cười bảo, thôi anh, chuyện qua rồi.

Đúng là chuyện qua rồi, tôi chả còn cơ hội thanh minh với ông cụ thân sinh ra nó. Điều mà tôi kỵ nhất là không muốn mang tiếng đưa con, em ai vào đời. Tưởng trả giá xong rồi, thanh thản. Nào ngờ.....

Dù sao hơn hai mươi năm, gặp lại người anh em thưở ấy, thấy nó có cuộc sống đàng hoàng, trong sạch, làm ăn buôn bán. Cũng là điều an ủi. Nói thực thì tôi tưởng nó chết rồi, tất cả lứa chúng tôi ngày ấy đều chết gần hết. Chết trong tù, chết bị đâm chém, chết vì bệnh tật do những năm tháng nghiện ngập rượu chè, thuốc phiện...

 Có lẽ chúng tôi sống được là do .... thôi cứ gọi là do số chúng tôi may mắn thế. Nói ra chạnh lòng những anh em đã chết.






Tìm kiếm Blog này