12 Tháng 4 lúc 0:36 ·
Đọc bản tin “Vì sao nhân viên Trung tâm cấp cứu 115 TP.HCM nghỉ việc hàng loạt?” trên báo Thanh niên, một cảm giác rất khó tả đến với tôi: uất ức, tủi nhục, bất nhẫn.
Ở một nơi có thể nói là khó khăn, gian khổ, và nguy hiểm, những bác sĩ với điểm đậu đầu vào cao chất ngất, học hành cực khổ với thời gian dài gấp rưỡi các trường khác, ra trường còn phải học thêm, thời gian bằng học một đại học nữa. Vậy mà lương chỉ từ 4 đến 6 triệu đồng một tháng.
Công bằng ở đâu khi mà mức lương tối thiểu cho một nhân viên vệ sinh bị chính nhà nước này khống chế, ở tại cái thành phố này, đã là 4.378.000 đồng (hơn 10% so với mức lương tối thiểu vùng), cao hơn lương của một số bác sĩ ở cái Trung tâm Cấp cứu này rồi.
Tôi không nói đồng lương này đủ sống hay không, tôi không nói đến việc họ không còn nguồn thu nhập nào khác ngoài những đồng lương cơ bản này, mà tôi nói đến việc đảng này, chính quyền này đánh giá các bác sĩ làm công việc cấp cứu cho người bệnh như thế nào mà trả lương cho họ như vậy?
Trong khi mức lương tối thiểu vùng đã là 3.980.000 đồng/tháng, mà vẫn có người lĩnh 1,6 triệu đồng/tháng. Đây là sự khinh miệt các thầy thuốc. Thực sự là họ đã quá khinh miệt các thầy thuốc. Họ trả cho các bác sĩ số tiền lương ngang bằng với mức lương thấp nhất của một lao động phổ thông. Xin lỗi, có cao hơn, tới 20.000 đồng lận. Và họ trả lương cao nhất cho một bác sĩ ở trung tâm cấp cứu này ngang bằng với một cơ sở y tế tư nhân trả lương cho một nhân viên vệ sinh.
Trong khi ông BTTU cùng với đám lâu la đổ vào họng hàng chục chai Macallan có giá gần cả trăm triệu một chai trong mỗi buổi nhậu, thì các ông trả lương cho các bác sĩ của cái Trung tâm cấp cứu duy nhất của cái thành phố này như vậy. Trong khi các lãnh đạo đòi hỏi bác sĩ phải xem lại mình khi bị đánh, ra lệnh các bác sĩ phải chữa ngay mà không được thu tiền, thì họ trả lương cho các thầy thuốc như vậy.
Thật là hoang đường khi đòi hỏi cấp cứu phải có mặt tại hiện trường ngay, khi đòi phải có ca nô cấp cứu lúc nước ngập… Không, việc đầu tiên cần làm là đòi hỏi nhân viên y tế phải được coi là con người, không phải là nô lệ hay súc vật.
Và, những người cai quản cái đất nước này phải hiểu, việc cứu người khó khăn hơn là lau nhà, dọn rác... Bằng việc trả đồng lương rẻ mạt, những người cai quản đất nước này không chỉ coi rẻ nhân viên y tế, họ còn rẻ rúng mạng của người dân.
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1055634147927044&set=a.227130467444087.1073741825.100004414059376&type=3
Xem thêm:
https://thanhnien.vn/suc-khoe/vi-sao-nhan-vien-trung-tam-cap-cuu-115-tphcm-nghi-viec-hang-loat-951146.html
___________________
Ngẩu Pín
Mổ lợn hay mổ người?
Mổ lợn hay mổ người?
Thủa hàn - vi, tôi hay ngồi quán nước luận thơ đề, thất nghiệp thì chả có cái đéo gì thư giãn bằng chè bồm thuốc lào và tập não = luận thơ đề.
1 hôm, tôi vừa diệu lòng xong thì anh Phay bổ cau vào quán ngồi gọi li diệu thuốc, anh là bác sĩ mổ ổ bụng cự phách của 1 viện nhớn, anh đang buồn, hóa ra anh bị vợ chửi.
Tôi thì đéo hiểu bọn khác thế nào, cơ mà bọn bác sĩ, trăm anh tôi biết thì trăm anh sợ vợ. Bị vợ chửi đéo dám bật, chỉ ngồi bú diệu thở dài ca cẩm rồi khóc tu tu.
Anh Phay bổ cau làng tôi như vậy, tuy là hàng xóm cơ mà anh cao sang mà bận bịu, đc anh ra quán tôi hóng chuyện ngay.
Quán nước sát đó có phản thịt của chị Ngãng tôi đã kể, chồng chị, anh Phóng lợn, cũng ngồi đó sau chầu diệu lòng, diệu xong là phải trà bồm thuốc lào đéo nói nhiều, như mọi công dân gương mẫu của làng Vĩnh tuy Đoài.
Anh Phóng bắt chuyện ngay :
-Ông mổ ngày đc mấy con hàng??
Anh Phay bổ cau giật thót người :
- Sao lại con hàng, tôi chỉ mổ bệnh nhân, chúng tôi gọi là bệnh nhân.
- Cơ mà anh mổ thì đc tiền chứ gì?
- Vâng, mỗi ca mổ tôi đc trả 1 ít
- Vậy là con hàng rồi, mổ mà có tiền là con hàng hết, như tôi đây, mổ 1 con hàng là được trả 300 nghìn, vậy chứ anh mổ con hàng đc nhiu tiền ?
- Tôi có lương, phụ cấp, mổ xong thì được trả vài chục, sau thì nhẽ có tý phong bì kíp mổ chia nhau.
- vài chục, đéo gì ít thế?
- vâng, vì tôi ăn lương , mổ là việc phải làm.
- người đéo bằng lợn hả ?
- Ấy chết, hơn lợn chứ, lợn các anh chọc tiết rồi mới mổ, chúng tôi thì gây mê, ko chọc tiết. mổ xong tôi phải khâu lại, ko phanh ra rồi ném vắt ngang xe như anh.
- thế khó hơn mổ lợn hả, vậy sao chỉ được mấy chục?
- Không biết, mổ chết còn không đc xu nào, có khi người nhà nó vác điếu cày đuổi cả viện chạy.
- Thế đéo ổn nhỉ, tôi múa con phóng lợn ngày chọc 2 con hàng kiếm 600, anh khâu khâu vá vá cả ngày đéo đc mấy chục.. mà tôi chả học mổ lợn có 1 tuần đéo khó gì.
- Tôi học 10 năm mới đc mổ lần đầu...
- Thôi ra kia làm chén diệu đi, tôi mời anh, hôn nai tôi chọc đc những 3 con hàng.
- Vâng, giá mổ 1 ông người bằng 1 ông lợn thì em đỡ lắm.
( bài biên có kham khảo ý tưởng anh Mắt Đen thành viên của Trại súc vật lừng danh )
1 hôm, tôi vừa diệu lòng xong thì anh Phay bổ cau vào quán ngồi gọi li diệu thuốc, anh là bác sĩ mổ ổ bụng cự phách của 1 viện nhớn, anh đang buồn, hóa ra anh bị vợ chửi.
Tôi thì đéo hiểu bọn khác thế nào, cơ mà bọn bác sĩ, trăm anh tôi biết thì trăm anh sợ vợ. Bị vợ chửi đéo dám bật, chỉ ngồi bú diệu thở dài ca cẩm rồi khóc tu tu.
Anh Phay bổ cau làng tôi như vậy, tuy là hàng xóm cơ mà anh cao sang mà bận bịu, đc anh ra quán tôi hóng chuyện ngay.
Quán nước sát đó có phản thịt của chị Ngãng tôi đã kể, chồng chị, anh Phóng lợn, cũng ngồi đó sau chầu diệu lòng, diệu xong là phải trà bồm thuốc lào đéo nói nhiều, như mọi công dân gương mẫu của làng Vĩnh tuy Đoài.
Anh Phóng bắt chuyện ngay :
-Ông mổ ngày đc mấy con hàng??
Anh Phay bổ cau giật thót người :
- Sao lại con hàng, tôi chỉ mổ bệnh nhân, chúng tôi gọi là bệnh nhân.
- Cơ mà anh mổ thì đc tiền chứ gì?
- Vâng, mỗi ca mổ tôi đc trả 1 ít
- Vậy là con hàng rồi, mổ mà có tiền là con hàng hết, như tôi đây, mổ 1 con hàng là được trả 300 nghìn, vậy chứ anh mổ con hàng đc nhiu tiền ?
- Tôi có lương, phụ cấp, mổ xong thì được trả vài chục, sau thì nhẽ có tý phong bì kíp mổ chia nhau.
- vài chục, đéo gì ít thế?
- vâng, vì tôi ăn lương , mổ là việc phải làm.
- người đéo bằng lợn hả ?
- Ấy chết, hơn lợn chứ, lợn các anh chọc tiết rồi mới mổ, chúng tôi thì gây mê, ko chọc tiết. mổ xong tôi phải khâu lại, ko phanh ra rồi ném vắt ngang xe như anh.
- thế khó hơn mổ lợn hả, vậy sao chỉ được mấy chục?
- Không biết, mổ chết còn không đc xu nào, có khi người nhà nó vác điếu cày đuổi cả viện chạy.
- Thế đéo ổn nhỉ, tôi múa con phóng lợn ngày chọc 2 con hàng kiếm 600, anh khâu khâu vá vá cả ngày đéo đc mấy chục.. mà tôi chả học mổ lợn có 1 tuần đéo khó gì.
- Tôi học 10 năm mới đc mổ lần đầu...
- Thôi ra kia làm chén diệu đi, tôi mời anh, hôn nai tôi chọc đc những 3 con hàng.
- Vâng, giá mổ 1 ông người bằng 1 ông lợn thì em đỡ lắm.
( bài biên có kham khảo ý tưởng anh Mắt Đen thành viên của Trại súc vật lừng danh )
(ảnh chụp giá tiền bác sĩ mổ đc nhận )
(giá mổ 1 ông lợn giờ là 350k )
( update 9/2015)
http://voongngaupin.blogspot.com/…/09/mo-lon-hay-mo-nguoi.h…
(giá mổ 1 ông lợn giờ là 350k )
( update 9/2015)
http://voongngaupin.blogspot.com/…/09/mo-lon-hay-mo-nguoi.h…
Lưu từ FB