Từ ngàn xưa, những bậc hiền nhân đã mơ về 1 tương lai thế giới đại đồng. Thế kỷ 17 – 18, trào lưu chủ nghĩa xã hội không tưởng sôi sục cả châu Âu, giới trí thức trẻ tuổi ngất ngây với giấc mơ kỳ vĩ & đầy lãng mạn này. Công xã Pari là phép thử cay đắng mà những người vô sản chia nhau uống cạn. Thế kỷ 19 sự ngột ngạt dâng lên cực điểm, các trường đại học không khí như thùng thuốc súng. Cuộc cách mạng chỉ chờ 1 mồi lửa là bùng lên cháy cả châu Âu, rung chuyển địa cầu.. Nhưng thay vì nổ ra ở Anh hoặc Đức, những nơi mà điều kiện chín muồi & lý tưởng nhất thì nó lại xảy ra ở Nga, nước bại trận trong thế chiến thứ nhất, trình độ công nghiệp thấp kém, giai cấp công nhân chỉ chiếm 15% dân số. Vậy mà những người vô sản đã làm nên điều kỳ diệu: – Điện khí hóa toàn quốc sau 12 năm cầm quyền.
Thiên hạ bảo, chủ nghĩa cộng sản là 1 hệ tư tưởng, 1 học thuyết, 1 
nền tảng lý luận, 1 mô hình xã hội.. Riêng với tôi, nó là 1 giấc mơ cao 
cả & linh thiêng. Nó là giấc mơ của những tâm hồn trong sáng, thánh 
thiện & lãng mạn. Chỉ có những người như thế mới mơ được những giấc 
mơ về lẽ công bằng, bất vụ lợi & đầy nhân ái. Từ tấm bé, tôi đã say 
sưa cùng bước hành quân của những binh đoàn đỏ tả tơi rách rưới, đói 
khát & trang bị nghèo nàn băng qua sa mạc, thảo nguyên, đầm lầy để 
tìm đánh những quân đoàn bạch vệ béo tốt, no đủ & trang bị tận răng 
bởi vũ khí mới nhất của Anh, Mỹ.. Chất thép lung linh rạng ngời trong 
những đôi mắt quầng thâm & trũng sâu ấy đã truyền cho tôi ngọn lửa 
thần kỳ. Tôi tìm đọc tất cả những gì có liên quan đến 2 từ cộng sản, kể 
cả những điều nói xấu về nó. Ban đầu tôi hoài nghi, ngờ vực nhưng rồi 
sau những tìm hiểu – đối chứng các nguồn tư liệu khác nhau, tôi buồn bã 
thừa nhận hầu hết những phê phán ấy là đúng. Thế là tôi dốc sức tìm hiểu
 nguyên nhân vì sao những người cộng sản lại có cách xử sự lạ lùng như 
vậy. Những câu hỏi của tôi ko bao giờ nhận được câu trả lời của những 
người am hiểu chính trị tường tận nhất. Họ né tránh hoặc mắng át đi. Làm
 sao có thể hiểu nổi động cơ nào khiến Stalin ra quyết định đày nguyên 
soái Giucob đi Siberi (mãi sau này tôi mới biết, Stalin chỉ tin dùng 
những ai là người Gruzia, cùng quê của ông ta) lớn lên chút nữa, tôi mới
 hiểu thêm rằng: – Dù cùng chung 1 giấc mơ cao cả là lý tưởng cộng sản 
nhưng khi nắm trong tay sứ mệnh thực thi nó thì người ta luôn bị chi 
phối bởi những tục lụy rất đời thường mà mỗi con người đều ít nhiều phải
 có. Sẽ là thế nào với 1 xã hội Nga với 80% mugic (nông dân – tiểu nông)
 mà làm CM XHCN nhỉ? Từ năm 25t tôi đã mơ hồ nhận thấy sự sụp đổ tất yếu
 của lâu đài cộng sản ở nước Nga vĩ đại bởi nó xây trên những nền móng 
non yếu, nóng vội & duy ý chí. Tôi tìm mọi cách để kết thân với 
những thủ thư lạnh lùng khó tính nhất để được đọc những quyển sách CẤM. 
Đó là cuốn “Nhật ký Diên An” mà mỗi trang viết khiến tôi nổi da gà, sửng
 sốt & kinh ngạc. 

