Tim thông tin blog này:

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2020

Nhờ học tiếng Thái mà một anh chàng Mỹ khỏi bị rục xương trong nhà tù Thái.

Tóm tắt câu chuyện, tôi được xem qua TV thế này:

Phim tài liệu có thật về anh chàng người Mỹ thích ăn chơi mà sa vào con đường buôn bán ma tuý tổng hợp. Nằm trong đường dây phân phối thuốc lắc ở Mỹ, Hàn Quốc và Thái Lan. Thế rồi, qua mạng Interpol, anh ta bị cảnh sát Thái lần ra tóm được bỏ tù, kết án tử hình.
Anh ta viết đơn gửi cầu cứu đại sứ quán Mỹ can thiệp để khỏi bị tù ở Thái với đời sống khắc nghiệt, phức tạp, có thể chết dần chết mòn trong tù. Nhưng bặt tin, ĐSQ Mỹ làm ngơ. Trong thời gian ngồi tù, anh chơi thân với một bạn tù người Thái biết tiếng Anh hay giúp đỡ nhau. Rồi người bạn đó bị băng tù nhân khác đánh chết, anh ta ray rứt thương cảm bạn mình.
Đến năm thứ 2, ĐSQ cử nhân viên người Thái vào tù để tiếp xúc thì anh ta nóng giận chửi bới anh kia vuốt mặt không kịp, cớ sao ĐSQ bỏ rơi công dân Mỹ. Nhân viên ĐSQ bỏ về, coi như anh tự chặt dứt sợi dây hy vọng. Khi bình tâm lại, anh nhận ra mình sai hoàn toàn. Thế là ảnh nhờ bạn trong tù dạy tiếng và chữ Thái. Tháng nào, ảnh cũng gửi một lá thư bằng tiếng Thái, xin lỗi anh kia. Ban đầu anh chàng Mỹ chỉ viết được 1. 2 dòng chữ như cua bò, sau cứ thế mà thư càng nhiều chữ và đẹp hơn. Anh nhân viên ĐSQ vì giận quá không hồi âm.
Nhưng nhờ kiên trì viết thư đều đặn với lòng chân thành mà một ngày nọ anh nhân viên ĐSQ đến gặp. Từ chỗ hiểu lầm nhau, qua lại dần dần hai người thành bạn. Nhờ vậy, một thời gian sau được toà xem xét giảm xuống còn chung thân. Tiếp nữa anh ta được nước Mỹ can thiệp bằng đường ngoại giao Mỹ-Thái Lan, anh ta được chuyển về ở tù bên nước mình, sau khi đã ở tù bên Thái đã 5 năm.
May mắn hơn nữa là Mỹ tính cứ ở tù những nước chậm tiến, có bạo lực, điều kiện sống tệ hại thì cứ tù 1 năm nước đó bằng 5 năm ở Mỹ. Và nhờ luật pháp Mỹ gia giảm gì đó nữa, thế là anh ta chỉ tù thêm 1 năm là mãn hạn. Nhờ biết tiếng Thái cộng may mắn mà anh ta thoát tù đày lập lại cuộc đời rồi kể lại câu chuyện nói trên.
Ngoài đời, tôi nghĩ lại một người khác mà mình quen là anh chàng người Đức. Trẻ thôi tầm 30 tuổi, đi làm bên nước Đức để dành tiền, năm nào cũng sang Sài Gòn tránh đông 3 tháng. Anh ta đi phượt nhiều nơi, qua nhiều quốc gia. Anh cặp bồ với cô người Việt, hai người nói với nhau bằng tiếng Anh. Mấy năm mà không hề biết tiếng Việt, chỉ chào nói vài tiếng thế thôi. Làm cho tôi không khỏi nghĩ: phải chăng chú người Đức kia quá tự hào về dân tộc Đức đẳng cấp của mình mà không thèm học tiếng nước khác...

Tìm kiếm Blog này