Tim thông tin blog này:

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2018

“Biển Hồ (Pleiku) có đáy hay không?”

“Biển Hồ có đáy hay không?” – Giới thiệu kết quả bước đầu nghiên cứu về cổ hồ học Biển Hồ Gia Lai

Hà Nội, ngày 25 tháng 9 năm 2018
Nhóm nghiên cứu Biển Hồ – EOS Geoscience Research Group
Khoa Địa chất – ĐH Khoa học Tự nhiên – ĐH Quốc gia Hà Nội
334 Nguyễn Trãi, Thanh Xuân, Hà Nội, Việt Nam
Website: http://eosvnu.net/
Tóm tắt
Biển Hồ hình thành trên ba miệng núi lửa cổ liên thông nhau tạo nên hồ nước lớn nằm cách trung tâm thành phố Pleiku 7 km về phía bắc. Truyền thuyết của dân tộc Jarai khiến nhiều người tin rằng Biển Hồ không có đáy, thậm chí còn thông với thế giới bên kia. Biển Hồ từ lâu là nguồn cung cấp nước ngọt quan trọng cho cư dân thành phố. Cho đến năm 2016, có rất ít nghiên cứu cổ hồ học ở Việt Nam. Trong hơn hai năm qua, nhóm nghiên cứu EOS tại Khoa Địa chất, Trường ĐH Khoa học Tự nhiên, ĐH Quốc gia Hà Nội được thành lập với sự tham gia hợp tác của các nhà khoa học Việt Nam và các chuyên gia tầm cỡ quốc tế đến từ Hoa Kỳ, Đức và Phần Lan, đã tiến hành nhiều đợt khảo sát thực địa Biển Hồ với những trang thiết bị và kỹ thuật hiện đại. Nhờ được đào tạo Phòng thí nghiệm hồ học LacCore hàng đầu Hoa Kỳ và sự cố vấn của các chuyên gia, nhóm đã tự chế tạo và cải tiến hệ thiết bị để ngày càng gia tăng độ sâu lấy mẫu trầm tích nguyên dạng, đồng thời tiến tới tự chủ hệ phương pháp, thiết bị thí nghiệm. Hiện nhóm nghiên cứu gồm tập hợp các nhà chuyên môn có kinh nghiệm về lấy mẫu trầm tích hồ, địa chất, khoáng vật học, vi cổ sinh, địa hóa, đồng vị bền, định tuổi đồng vị và mô hình hóa. Mục tiêu của nghiên cứu nhằm khôi phục cổ môi trường và lịch sử hoạt động gió mùa ở khu vực Tây Nguyên dựa trên trầm tích hồ núi lửa Biển Hồ; đi kèm với đó là các hoạt động thiết thực, mang ý nghĩa nhân văn hướng tới cộng đồng dân cư ven Biển Hồ nói riêng và tỉnh Gia Lai nói chung. Tiêu đề bài viết trích dẫn nguyên văn câu hỏi của một cô gái trẻ đến thăm Biển Hồ, đi ngang qua nơi nhóm nghiên cứu đang tập kết, chuẩn bị vật dụng trước buổi làm việc trên hồ vào tháng 3 năm 2018. Bài viết trước hết trình bày về lịch sử thủy văn Biển Hồ theo dòng thời gian và cung cấp một số thông tin xác thực để trả lời câu hỏi “Biển Hồ có đáy hay không?”. Phần sau xin giới thiệu về quá trình hình thành, phát triển của Nhóm nghiên cứu Biển Hồ (EOS) và những kết quả bước đầu của nghiên cứu trầm tích hồ núi lửa phục vụ luận giải cổ môi trường và cổ khí hậu khu vực Tây Nguyên.

Chiến tranh 1979: TQ thả khí độc giết 400 người VN trong pháo đài

Hoàng Đan | 
Chiến tranh 1979: TQ thả khí độc giết 400 người VN trong pháo đài

Theo lời ông Thực, quân Trung Quốc đặt bộc phá, giật sập cửa, rồi dùng lựu đạn cay, khí độc, chất hóa học thả xuống các lỗ thông hơi... giết chết hàng trăm người trong pháo đài.

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2018

KS Dương Ngọc Thái - Từ Silicon Valley nghĩ về dự thảo nghị định thực thi Luật ANM

Nhật ký Cờ Mờ 4.0: về dự thảo 03/10/2018 hướng dẫn thực thi Luật An ninh mạng

(Một phiên bản của bài này đã đăng trên BBC)
(Cập nhật: bỏ phần tóm tắt cho ngắn lại; bài trên BBC hoặc trong phần comment có tóm tắt)
(Cập nhật: chôm từ "Vạn Lý Hỏa Thành" của một bạn đọc)

Nhắc lại chuyện cái ao:

Sau khi tốn bao nhiêu mồ hôi, nước mắt và nước miếng viết hai lá tâm thư mà Quốc hội vẫn thông qua Luật An ninh mạng, tôi muốn đưa ra một đánh giá toàn diện về bộ luật này, ở góc độ kỹ nghệ và pháp lý, nên đã dành ra bảy bảy bốn chín ngày tìm hiểu luật pháp an ninh mạng quốc tế. Những gì tôi đọc được thật thú vị. Hóa ra công việc của luật sư không khác lắm công việc của hacker, thay vì tấn công và phòng thủ bằng code họ chơi bằng từ ngữ.

Tôi tính sẽ viết một loạt bài về đề tài này, nhưng rồi giữa tháng 8 năm nay bạn tôi rủ tham gia nhóm 100 “nhân tài" về Việt Nam gặp gỡ lãnh đạo Việt Nam với kỳ vọng tôi sẽ có cơ hội được chụp hình chung với thủ tướng, tay bắt mặt mừng rồi nếu còn thời gian thì phân tích cho ngài thủ tướng nghe lợi và hại của Luật An ninh mạng. Nhưng rốt cuộc, vì mãi chụp hình, tôi không có cơ hội chia sẻ ý kiến.

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2018

"Nhỏ không học lớn làm đại úy" - chiện tui.

Mẫu chiện vui của Cạo đu đủ nhớ về Thầy Cô.
Bạn học ngày xưa gặp lại nhau, có thằng hỏi - ê. mày nhớ thầy... cô... không? Cạo đu đủ nghĩ ngợi một hồi rồi đáp - quên mịa mất, tao chỉ nhớ nhất:
- Ông thầy Trị lớp nhất trường Tiểu học Cộng đồng KT. 
Ổng dùng ống vố hút thuốc Mỹ, nể nước Nhật nhưng dạy học sinh yêu nước Việt da vàng. Thầy giới thiệu cuốn sách "Người Việt cao quý” của một tác giả Ý viết về người Việt" cho đám học trò non nớt bọn tôi. Học trò tìm mua đọc, khơi dậy niềm tự hào dân tộc và từ đó mình yêu quê hương đất nước nồng nàn. Tính Cạo ham chơi chỉ quan tâm môn toán còn các môn khác thì sa pha học lấy lệ. Cho nên mỗi khi bài kiểm tra trả về cho học sinh là mình sửa nâng điểm của Thầy lên để đủ điểm các môn.
Cho học trò gửi lời xin lỗi muộn màng đã qua mặt Thầy khi xưa!
- Ông thầy Phiên "thân Cộng" dạy Việt văn TH Hoàng Đạo KT.
Thầy bà mà có tác phẩm đăng sách tạp chí, tụi học sinh nể ơi là nể, còn thuyết trình biện luận về tác phẩm ổng nữa chứ!. Năm 1972, Mỹ ném bom Hà Nội, Hải phòng, ông đứng trước lớp nói với học sinh: phản đối đế quốc Mỹ tàn ác ném bom giết hại đồng bào ta ở Miền Bắc, các em hãy ý thức điều đó và.... Mình cảm theo Thầy, ghét Mỹ luôn từ dạo ấy. hehe.
Thầy trò gặp lại, có vẻ như Thầy vẫn còn luyến liếc "cái công trạng đóng góp cho cách mệnh". Học trò can" thôi đi, nhớ làm gì cho mệt tuổi già Thầy ơi !.
- Ông thầy Danh hiệu trưởng trường TH Hoàng Đạo KT.
Ổng dạy tiếng Anh rất nhiệt tình kiểu đánh trận, nói xì bọt mép hai bên (vậy chứ ảnh nhát hít à!). Vì tội dốt Anh văn mà ổng đánh Trần Văn Cạo đau són đái cả chục roi dồn lại nên mình thù ổng, gọi môn học đó là "công cụ của đế quốc Mỹ". Bù lại HS Cạo từng hô to "Đả đảo Hồ Công Danh phát xít" 3 lần lúc thầy đang dạy lớp khác, may là ổng hỉ xả không kỷ luật thằng học sinh mất dạy. quề!.
Năm rồi gặp lại Thầy, nhắc chiện xưa ổng cười. thương thật!.

Nhà sàn Dân tộc Tày ở Yên Bái


Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2018

Nhớ chiến hữu thân thiết năm xưa!

Mấy chục năm xa nhau, mình cố công tìm kiếm trên mạng, cuối cùng biết anh vẫn khỏe. Anh tên Tum Khùm, người dân tộc Kuôi, là Đội trưởng đội công tác xã Siem Bouk, nơi mình gắn bó ba năm. Anh đã bị mìn Khmer Đỏ gài trên đường đi công tác, mất một chân trên gối. Cũng lần ấy, Trung đội trưởng dân quân xã luôn sát cánh với TH cũng đã hy sinh tại chỗ.
(ảnh cắt từ clip)
 

Ghi nhận sự nổ lực của Chính phủ Hun Sen trong việc phát triển cộng đồng.

Mình nhớ thật nhiều nơi đã từng công tác. Một xã nghèo nhất của huyện, không có nổi một ngôi chùa, không có một cái quán nào dù nhỏ nhất. "Nghề nghiệp" của dân chỉ là săn bắn hái lượm, đánh cá ven sông để ăn và chia sẻ với nhau. Tuy khổ cực vậy (và không hiểu trọng bụng, ai là người thù ghét quân VN) nhưng có gì họ cho Đội công tác cái đó, mình luôn nhớ tấm lòng ấy.
Ngày nay, Chính phủ CPC và các tổ chức NGO quan tâm đến người nghèo và dân tộc ít người, đang xây dựng cho họ chí ít mỗi xã nghèo cũng được một ngôi chùa. Các tổ chức Thiện nguyện đến tận những xã vùng sâu vùng xa để dạy trẻ em vệ sinh và dạy học tiếng Anh, cảm nhận bọn trẻ nói TA khá tốt.
Xem clip dưới ở phum xưa, thấy lạ vì hồi đó chưa từng thấy điệu múa này của dân tộc thiểu số tại đây. Và một clip ở xã khác trong rừng mà mình chưa hề thấy nơi thờ cúng, chưa hề biết có người Chăm ở đây, thì có nay đã có thánh đường cho người Chăm Hồi giáo.
Link điệu múa của dân tộc Kuôi:

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

Tám chơi chiện tiếng xứ Nẫu

Chiện tiếng xứ Nẫu: Dẫy á gặp Dẫy na.

Chơi với hội bạn học Phú Iên, H nói tui vơ và vang đây. 
Một bạn gái nói: "và vang" là ẩu đơ qué? làm ơn viết hoa. 
Môt bạn gái nữa: thâu đi ông, lộn rầu, Quà Quang mới đúng, Và Vang là nói tiếng vó. 
H bảo: quơ Nẫy nói dẫy á, tui đẻ ngay dưới bụi bông dờ, ăn chim chim mú dẻ quài, lộn sao được!.
Bạn ấy cãi tiếp: Dứ bụi "bông giờ", chứ hông phải "bông dờ", "dú dẻ" chứ hỏng phải "mú dẻ".
Cãi xà quần, H một mực bảo lưu. 
Mới hầu tấu, mấy thằng ly hương nhớ. hú nhau họp bạn nhậu tám cho đỡ nhớ quơ, vũ như cẩn tại trại của Tiên chỉ Nguyễn Thanh Vân. Nhân tiện gặp T (người cùng xã) vợ thằng đệ Tâm Teo. H hỏi thì ra chính xoác là "Và Vang", phái ơi là phái!


TC dạo vài đường, Các bạn coi thử có làm luận án tiến sĩ được hông nha?

"Thở nẫu bỏ quơ, đi làm thơ, hái cà phơ, lấy con dợ, buồn tái tơ"
TC xa quê từ nhỏ nên không nắm chắc âm hưởng trong tiếng nói cũng tập quán của người xứ Nẫu. Mình nghĩ Văn hóa của xứ Nẫu, nổi bật chính là phương ngữ và cái rốn của nó là từ "Dẫy". Tiếng Nẫu, nói có vẻ "thô cứng, cộc lốc, vụng về", nói như Bắc cờ là "dùi đục chấm mắm cáy". Theo TC cảm nhận thì tiếng Phú Yên nói nặng hơn tiếng Bình Định, người vùng biển ăn mặm nói cũng có phần khác người đồng bằng.
Tiếng "Dẫy" có trong hầu hết câu chuyện nói qua lại giữa người dân xứ Nẫu, như:
Dẫy na. Dẫy á. Dẫy là. Dẫy thâu. Dẫy ngheng. Dẫy thâu ngheng.
Những câu nói tán thán trên, chỉ hai từ ngắn gọn thôi nhưng hiểu còn tùy ngữ cảnh đi kèm âm nhẹ nặng, có gắt cuối không và cảm xúc trên khuôn mặt người nói. Từ đó có thể hiểu là: xác nhận, phủ định hay nghi vấn hoặc phủi đít đi luôn..
Nói dẫy có sai cho Và Vang tui xin lẫu mọi ngừ.
Iêu không iêu thì thâu, nói dứt phát!

TC

Cái cuốc ta ngày xửa ngày xưa

Hai ông của "Đội quân nhà Phật" thăm lại chốn xưa (CPC)

Xem phim tư liệu của VTV nói về hai ông của "Đội quân nhà Phật" thăm lại chiến trường xưa và nhớ bà mẹ Sô Maly đã mất, thấy anh trung tướng và thằng bạn cùng đơn vị diễn khá thật !. haha.
Hai ảnh cầu siêu cho bà mẹ nuôi

Cũng con đường rừng ấy!

Nguyễn Tam Mỹ - Chuyện vui của lính


Nguyễn Tam Mỹ

Ước hay Ráo chi thì cũng là tau !
1.
“A lô! Nhà mi ở chỗ mô, tau ghé chơi!”. “Xin lỗi, ai vậy?”. “Ráo đây!”. Mình ngớ người. “Này, không Ráo thì Ước, nhớ chưa?”. “À, nhớ rồi! Ông ở đâu nói mình tới đón”. “Khỏi cần, cứ nói nhà là tau tìm tới”. Có người bạn học cũ đến chơi nhà, mình lúi húi đi nấu nước sôi pha trà, chờ đợi.
Hồi học cấp 3 với nhau, mình chẳng cần xôi chè oản chuối gì, đổi tên hắn - Nguyễn Văn Ước, thành Nguyễn Văn Ráo! Hắn không giận, chỉ mỉm cười. Ước hiền lành, ít nói. Tính nhu mì, kim chỉ. Ngược lại, mình là thằng lơi bơi. Mỗi lần đi học, mình cuốn tròn mấy cuốn vở lại như cái ống thổi lửa giắt ở túi quần sau. Có sách nhưng ít khi mình mang theo, bởi ngày ấy, sách giáo khoa được nhà trường cấp phát miễn phí cho học trò. Đó là tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội mà mình cung bao bạn bè nhìn thấy được bằng hiện vật. Lười nhác, lắm khi làm bài tập kiểm tra đột xuất, mình bí vì vở ghi qua loa đại khái không đầy đủ. Sợ mình lãnh “trứng gà”, thằng Ước ngồi ở bàn dưới lấy tay khều vào lưng áo mình, chỉ cuốn sách trên bàn đã mở sẵn số trang cần tham khảo. Quay xuống quay lên mấy lần, mình cũng làm bài được ở mức tàm tạm.
2.
Năm 1980. Mình đi lính. Thằng Ước cũng đi lính. Mình sang vùng Đông bắc Campuchia. Mấy tháng sau hắn cũng có mặt ở sân bay Stung Treng. Hắn là lính thông tin thuộc Lữ đoàn 575. Còn mình là lính bộ binh thuộc Đoàn 5503 đóng quân trong rừng xoài cạnh bờ sông Sê San. Giữa đơn vị hắn và đơn vị mình ngăn cách bởi cánh rừng khộp, ở đó có một phum nhỏ tên là Đôl Ta Đăm. Từ chỗ mình đến chỗ hắn, nếu đi theo lối tắt chỉ hơn cây số.

Câu chữ cuối cùng trên phim tài liệu "Chuyện tử tế"


Tran Hung Đạo diễn TV Thủy kể: “Mẹ tôi đã khóc khi biết chuyện và bà bảo: “Sao em rể con cũng làm phim tài liệu, nhưng nó còn mang được trứng gà, trứng vịt về. Còn con cứ như đi buôn bạc giả”
Phim:
https://www.youtube.com/watch?v=DMjNn6vouAs

Hiện đại - hại điện!

Lần đầu đi máy bay

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2018

Nhận xét về nhà sàn của người Campuchia

Nhà bình dân:
Họ làm cao hơn nhà người Thượng VN, chân cột đặt trên tảng đá. Nhà có cửa hoặc không, từ cầu thang bước thẳng vào. Bên trong để trống hoặc có buồng ngủ nhỏ dành cho phụ nữ, con gái. Trước và trong nhà ở dán vài lá bùa, không có bàn thờ, vật dụng như bàn ghế. Sàn nhà ở lâu láng bóng, rác tự động rơi xuống dưới đất.

Nhà khá giả:
Họ xây to và cao hơn, chân cột hình lực giác hoặc vuông đặt trên trụ bê tông. Có một đến hai cầu thang lớn với có tay vịn, trước nhà là ban công hoặc không thưng vách gian đầu, họ chạm khắc họa tiết đơn giản, không rườm rà nên trông rất thoáng đãng và đẹp. Bên trong có buồng ngủ, bàn ghế, tiện nghi nhưng họ dành không gian trống là chính, ngồi ăn nhậu vài chục người vô tư thoải mái!. Ở bên dưới nhà sàn để xe, vật dụng, công cụ ... là nơi nấu ăn. Họ thường treo cái võng lớn đan thưa bằng sợ đay, có một hai cái phảng dày. Một cái nhà sàn bài bản được làm toàn bằng gỗ nên giá trị gấp mấy lần nhà xây tường.

Ở nông thôn, làng xóm người CPC thường ở dọc theo sông suối, kế nữa là rừng khộp (cây dầu), mọi sinh hoat hằng ngày gắn bó mật thiết với thiên nhiên. Trước và quanh nhà, họ không chơi hoa cây cảnh (nếu có chăng cũng ít người). Nhà ở quê hầu hết không có hàng rào ngăn cách với nhà chung quanh, cho nên đi ngang về tắt hướng nào cũng được. Khi đi vắng hoặc tối ngủ có đóng cửa hoặc để trống tùy nhà, giày dép để trước chân câu thang đưới đất. Nói thêm, nhìn chung người CPC không có thói quen ăn cắp vặt, họ không biết cãi nhau trong gia đình hay với hàng xóm như người Việt.

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2018

Máy nhắc tuồng cho các chính trị gia múa mỏ

Có từ 1 đến 3 màn hình trong suốt để các bố quay hướng nào cũng thấy.


Về đồng đội Nguyễn Đăng Tường

Tên này chuyên trị lèng phèng, áo thả rông, quần rách gối, quân trang có cái gì đáng giá thì đổi thịt chó mẹ nó rồi!. haha.
Đồng đội Nguyễn Đăng Tường tính xuề xòa, không mê gái, ham ăn nhậu, đời vui là chính nên hay bị thượng sĩ Cạo la hoài, vì vậy mới nhớ. 18 năm sau, sếp tìm đến thăm lính quê nhà ở thị trấn Ái Nghĩa, Đại Lộc, Quảng Nam thì bạn đã có một vợ. 3 con... đến nay chưa gặp lại. Ảnh chụp tại thị xã Stung Treng, 1981.

Vì sao 10 lính Đại Nam cuốc biết tiếng Miên tới 9 ?

Một bạn CCB nhớ chuyện ở CPC kể: Bộ đội vô phum xin dừa, dân nói "ooc miên", lính nhà ta thấy có dừa cứ làm ngơ trèo lên hái. Mấy mẹ nói "ooc lò o", có anh bộ đội nói: "con ko biết tiếng khơ me, nhưng hình như ooc lo o là ko tốt đó" ha ha...
Chiện vui nhưng cũng lý giải phần nào vì sao: Cùng là quân viễn chinh mà 10 lính đế cuốc Mỹ biết tiếng Việt chưa được 1 ngược lại 10 lính Đại Nam cuốc biết tiếng Miên tới 9 (như chọc gái, xin ăn, giao tiếp sơ bộ).

Về blog Tranhung09 của lão thợ cạo

Đến giờ có bạn còn nhắc đến con cá lóc nên gõ vài dòng chia sẻ kỷ niệm. Thời ấy, Bê tê bốc chưa mạnh như ngày nay nên nhiều lúc blog có lượng người truy cập 20-30 người online cùng thời điểm là chiện phình phường. Tuy là nhật ký cá nhân nhưng có dạng trang tin tổng hợp giống Quê Choa hay Người Lót gạch, lão cóp pết chiện chánh trẹo xã hậu trên trời dưới biển hầm pà lằng, tổng đăng lên tới cỡ 15 ngàn bài.
Chiện gì đến nó sẽ đến, nhà mạng đã chặn con cá lóc, lão bày pà con cách vượt tường lửa. hehe. Đến ngày Bọ Lập và Hồng Lê Thọ bị bắt, lão bắt đầu run thì nhận được mail của một người với lời lẽ nhẹ nhàng cảnh báo... Đoán bạn ấy là Cam vì chỉ thẳng bài nào làm người ta khó chịu, biết cả nơi lão từng làm việc trước đây mà mình chưa hề chia sẻ công khai. Lão nghĩ bạn trẻ ấy có thành ý mới cảnh báo như vậy chứ không phải hù dọa, trấn áp tinh thần, nên đã cảm ơn và cho nó phăng teo luôn từ dạo ấy.
Sau này, nhìn nhân lại vấn đề vì sao an ninh chưa sờ đến mình, có lẽ họ hiểu TC là người tư duy độc lập, không kết bè phái, chỉ chia sẻ thông tin để nhiều người hiểu về vấn đề của đất nước, không âm miu blah blah gì khác.. Có vẻ như động phản. Tuy ủng hộ nhân quyền và dân chủ nhưng rận nào bịa đặt là TC đập luôn, như tên "Cảnh sát nhật" xạo sự với lão "Thánh Đào" cả tin vụ TQ trong chiến tranh biên giới phía Bắc
và vụ sóng thần ở Nhật, bội nhọ đoảng nhà nác ta, TC với vài đồng minh mạng vạch mẹt, cho tét đài luôn. "Quan làm pháo" một thời oanh liệt có nhiều thông tin động trời nhưng chơi pháo lậu bị TC bắt bài, tháo ngòi nên ẻm phong TC là tình páo Hoa Nam. hí hí.
"Quậy cũng vừa vừa thâu, biết lễ phép với triều đình là được rầu, không thì đi chăn kiến thía mịa!". Cớ sự là vây. TC chụp màn hình email, xóa thông tin nhạy cảm để không ảnh hưởng đến bạn trẻ quý mến, người thầm lặng bảo vệ mình.

Về cái tên Thợ cạo

Là nghề thiệt chứ hổng đùa! Bắt nguồn từ một dạo lão bán đồ lạc xoong phụ tùng máy đuôi tôm ở miền Tây. Cái sạp chợ trời mà 3 tên hùn chuyện trị mua đồ ve chai, thợ tui cả ngày cạo chà sét, bôi nhớt cũ như đồ máy rã ra, bán cho dân. Cái nào dân xài hư đem máng vốn, lão với hai thằng hùn cười ruồi, nói blah blah như chẳng có gì xảy ra, quá lắm thì đổi cái khác. 
Thỉnh thoảng bị tổ trác là do đồ bị sứt tai gãy gọng như cốt, cam thì đem đi tiện ráp râu nọ với cằm bà kia. Cây dên, bình xăng con thì hàn rồi bó bột gió đá cho phủ màu, chà nhám cho liền mạch, bôi nhớt cũ vào chờ bán, thì làm sao nó chuẩn được. Tới tay ông thợ máy ráp giỏi, canh chỉnh tiếp, vậy là ô kê con gà đen!
Nói thêm để các bạn thông cổm đừng bảo thằng đó nó làm nghề thất nhơn ác đức: Thời bao cấp không có phụ tùng mới đâu, phải xài lại đồ cũ thải ra hoặc đồ độ chế lại. Bọn mình lấy công làm lời, bùa thôi chứ hổng lừa đảo, nếu có cũng chút chút - cái tội là không nói hàng độ thoai, tiền nào của đấy mừ!. hí hí..
Lúc rảnh ngồi sạp uống cà phê nhịp giò. canh me tên nào tìm chỗ khác không có đến mình thì Lý Đáo đại ca chém ngọt xớt. Ngày ế, đói meo nhưng chảnh lắm nha, ai tìm bu lông xịn, hét giá trên ba ly cà phê, không mua thì biến, mấy anh chả thèm lục đồ dơ tay!. haha.
Ảnh Trần Chí Kông, minh họa chứ sạp lão bèo lằm!


Thứ Tư, 3 tháng 10, 2018

Chiến trường K: Trận xóa sổ căn cứ 547 của PolPot

Trận đánh xóa sổ căn cứ 547 là thắng lợi đầu tiên mở màn cho chiến dịch đi đến xóa sổ toàn bộ trung tâm đầu não cố thủ của Pôn Pốt (PolPot) ở Ba Biên - Pắc Úm.

Một ngày cuối năm 2013, tại nhà riêng của Đại tá Võ Văn Bảy ở số 228 Ngũ Hành Sơn, TP Đà Nẵng, tôi được nghe ông kể về những câu chuyện khi làm nhiệm vụ quốc tế trên đất bạn Cam-pu-chia. Trong những câu chuyện đó, tôi đặc biệt chú ý đến trận đánh xóa sổ căn cứ 547. Đây là thắng lợi đầu tiên mở màn cho chiến dịch đi đến xóa sổ toàn bộ trung tâm đầu não của Pôn Pốt ở Ba Biên - Pắc Úm.

Đại tá Võ Văn Bảy, nguyên Phó tham mưu trưởng Mặt trận 579 (Quân khu 5), mặc dù đã 83 tuổi nhưng vẫn nhớ rành rọt về trận đánh cách đây 30 năm.

Đại đội 1, Tiểu đoàn 10, Trung đoàn Pháo binh 729 tham gia Chiến dịch Ba biên giới năm 1987. Ảnh tư liệu

Hai ngài đại úy và ba trái mìn claymore

Cuối năm 1983,đầu năm 1984 quân Khmer đỏ ở các căn cứ lõm bên đất Thái Lan được trang bị những vũ khí trang thiết bị quân sự mới nhất từ Trung Quốc và một số nước thù địch Việt Nam.Mục tiêu chiến lược của toàn Mặt trận 579 là phải tiêu diệt sinh lực địch ,không cho địch lập căn cứ ven biên giới Kampuchea-Thái Lan,không để địch tập trung thành những đơn vị lớn xâm nhập nội địa Kampuchea.
Bài viết của đồng đội Đặng Vũ Trung thuộc Đại đội hỏa lực trợ chiến Trung đoàn bộ Trung đoàn 143 là một góc nhìn hoàn toàn riêng tư của một người lính về người chỉ huy tiểu đoàn ,về người đồng đội cùng trung đoàn ,sư đoàn.
Bài viết ở phạm trù vi mô của Mặt trận 579 trong trận tiến công căn cứ 547 lần thứ hai là hình ảnh thu nhỏ của người lính,của người chỉ huy trong Sư đoàn 315.Những chỉ huy,những người lính biết lúc nào nên tiến,lúc nào nên thoái để hoàn thành những nhiệm vụ mà Tổ Quốc,quân đội và nhân dân phó thác.
Xin giới thiệu.
HAI NGÀI ĐẠI ÚY & BA TRÁI MÌN CLAYMORE.
Mùa hè 1984 , những giọt nước đã cạn kiệt trong bình toong , chúng tôi vắt vẻo trên những mỏm đá tai mèo trên điểm cao 547 bao vây địch.
Sau mấy ngày. mấy đêm vất vả hành quân đói khát kiệt cùng , chỉ biết nhai cơm sấy khô , lè lưỡi hít từng giọt sương đọng lại trên dây rừng , chúng tôi mới tiếp cận trận địa. Đoàn quân mệt lả , quần áo rách bươm vẫn phải triển khai công sự đội hình chiến đấu đón địch trên dãy Đăng- rếch.

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2018

Chuyện lính K , kỷ niệm của Liu Sieng Huy

NGƯỜI VIẾT THƯ THUÊ.
Được mệnh danh là " Người viết thư thuê. Từ lúc nào cũng chẳng biết , chỉ biết là trong đơn vị ngoài cồng việc phiên dịch ra thì tôi có phần rảnh rỗi hơn anh em một chút . Thường ngày nếu đi công tác thì thôi , còn nếu ở nhà thì tôi hay tập trung viết lách, một là để giết thời gian , hơn nữa trong viết lách nó có niềm đam mê của nó. Nào là viết thư cho Bồ ..., cho Gia đình , viết nhật ký v v & vv .
Mang tiếng là viết thư thuê nhưng thật sự có lấy tiền của ai bao giờ ., có thằng Thà quê Thuận hải là người hay nhờ mình viết nhiều nhất, tại vì nó đã đi nhờ nhiều người nhưng đa số anh em làm biếng không viết , lý do tiếp theo là anh em hay chọc ghẹo và viết tầm bậy nên nó không nhờ nữa , vậy là tôi hiển nhiên thành thư ký riêng cho nó kể từ đó. Nói thật vì nó ở quê vùng miền biển , ít được ăn học nên khi vào môi trường Quân đội nó chịu nhiều thiệt thòi, tội nghiệp lắm . Nước da nó ngăm đen, Tốt tính, bất cứ ai nhờ chuyện gì là nó làm ngay , không ngại khổ đâu .Đã có lần đơn vị cắt cử người kèm cho nó học để nó có thể tự tay mình viết thư là tốt rối , nhưng lực bất tòng tâm , nó cũng cố gắng dữ lắm nhưng cuối cùng đành chịu . Có lần tôi đưa ra điều kiện tao viết thư thì mày phải kiếm thuốc hút cho tao , ấy vậy là nó gật đầu đồng ý ngay . Khoác cây súng lên vai nó đi một lèo khoảng hơn một tiếng sau là nó về liền , trên tay một bịch thuốc rê to tướng .
Sống ở rừng không sợ thiếu gì ngoài thuốc hút , ai đã từng nghiện thuốc mới thấu hiểu được cái cảnh này , người lâng lâng trống trải , đi ra đi vào , miệng cứ ngáp liên tục ,có khi một điếu thuốc mà bốn Tỉnh hút...
Trở lại chuyện viết thư , nó ít nhận được thư gia đình nhưng khi nó nhận được lá thư của ai thì người đọc đầu tiên phải là tôi . Một hôm nó nhận được lá thư của bạn gái , trong thư kể chuyện Việt Nam , kể mọi thứ trên trời dưới đất , đọc cho nghe nó vui lắm và nhờ tôi viết hồi âm , không do dự tôi lấy giấy bút , viết liền một mạch ... Xong lá thư ,.Trước khi dán tem và bỏ vào phong bì tôi bắt nó ký tên và nó gật gù làm theo , ôi thôi khỏi phải nói , nó sửa tới sửa lui lá thư , cuối cùng cũng ký được, chữ ký to gần bằng con gà mái, xấu tệ.

Chuyện tình Việt Mỹ - Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm

Lần đầu gặp anh, chị mới 16 tuổi, nhỏ xíu, tóc bó đuôi gà, đôi môi mỏng lém lĩnh. Hôm ấy, ba chị đưa về một thanh niên trẻ người Mỹ, giới thiệu người phụ tá của mình với gia đình, anh đã nhìn chị không chớp mắt, ... đến khi chị vênh mặt hỏi ... " Tôi có chỗ nào không ổn " Anh mới ngượng ngùng sực tỉnh ... lí nhí ...nói câu xin lỗi ....!

Không biết sao ... anh bị chị thu hút, đến mất hồn mất vía, còn chị thì tỉnh rụi , chẳng để ý gì đến anh chàng người Mỹ đồng nghiệp của ba mình ... Sau đó anh hỏi ba chị thuê hẳn một tầng lầu trên cùng để ở, thì chị và anh gặp nhau mỗi ngày.
Sống chung nhà, nhưng đường ai nấy đi, đối với chị, anh là bạn của Ba, người lớn rồi, nên chị không coi anh như bạn bè của mình, nhưng rồi chị cũng biết anh mới 24 tuổi , đến từ Washington DC, nhiệm sở ở VN này là công việc đầu tiên của anh . Tuy còn bỡ ngỡ với xã hội VN, nhưng lạ một đều là anh nói tiếng việt giọng bắc rất chuẩn, và lưu loát như được đào tạo qua trường lớp đàng hoàng .

Anh ít nói, nghiêm nghị, nhưng mỗi lần gặp chị, anh lúng túng, mặt mày đỏ gay, làm chị nổi tính nghịch ngợm, muốn trêu cho anh quê chơi.

.. Có lần trong bữa ăn , chị đưa cho anh quả ớt tròn đỏ, rất đẹp, chị bỏ nguyên trái vô miệng, nói ngon lắm, và đưa cho anh một trái, biểu ăn thử ..., anh cũng tưởng thật, bắt chước chị, bỏ vô miệng nguyên trái, nhai rốt rột, rồi anh sặt, anh ho, anh khóc, còn chị, nhả trái ớt ra, ôm bụng ... cười ngặc nghẽo . Anh cay quá, có ý giận, cầm ly nước bỏ lên lầu một mách.

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2018

9 Điều quy định đối với bộ đội trước khi sang Campuchia


"cũng là "mua ghế", nghe sao nước mắt lại trào!"

TC
_________________

Nam Nguyễn Phương

Tết năm thứ 2 khi mình được ra quân, chuyển ngành về Công ty Đại lý vận tải Phú Khánh, một số bạn lính (e 142 nơi c 105 mình phối thuộc) đến nhà chơi. Do nhà chật nên mẹ mình trải chiếu dưới đất của phòng khách, mời bạn bè mình vào, sau đó bà đi xuống bếp mang đồ ăn lên. Khi vào thì một đám bá vai vịn cổ nhau, mẹ mình chỉ nghĩ chúng nó hòa thuận thật...
Đến khi mang đồ ăn đến cửa phòng khách kêu với vào đứa nào giúp cô bưng đồ ăn lên với, chúng nó chỉ nhìn nhau và rồi chỉ có mình, đứng dậy xuống giúp mẹ bưng đồ ăn lên. mình nói nhỏ vào tai mẹ do phải ngồi chiếu nên chúng nó phải cởi hết chân ra rồi, có đứa nào đứng lên được đâu mẹ! mẹ tha lỗi cho chúng nhé! Sau đó mẹ tôi lên nhìn đống chân giả ở góc nhà, nước mắt rung rung nghẹn ngào không nói được tiếng nào và từ đó bà phục vụ cho từng đứa gắp thức ăn, đưa ly nước.
Sau Tết năm ấy, bà kêu Ba tôi mua ngay một cái bàn vuông và nhiều ghế đẩu. lúc đó tôi cũng chẳng biết tại sao nhà thì nghèo, thiếu thốn đủ mọi thứ, sao lại đi mua bàn ghế, mãi sau này khi nghe trộm được câu chuyện ba mẹ nói với nhau: Tôi mua ghế để mấy đứa bạn thằng Phương không phải tháo chân khi đến nhà chơi... tôi mới vỡ lẽ thầm cám ơn mẹ...
( TP Nha Trang, tháng 07/2018).
(Ảnh minh họa).
Nam Nguyễn Phương

Tìm kiếm Blog này