Tim thông tin blog này:

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

Quân tình nguyện VN đã sống và chiến đấu như thế nào...(IV)

...Những ngày tiếp theo địch ít đánh vào chốt , cũng từ hầm hố bắn qua nhau thôi , hầm trung gian giữa ta có 2 hố chiến đấu địch đang giữ 1 hố rất gần nhau hàng ngày địch và ta quăng lựu đạn qua hầm nhau , pháo cối 2 bên vẫn bắn vào chốt nhau cả ngày đêm đến từng nhóm nhỏ của địch bò vào tập kích khiến lính ta luôn ở thế 100% chiến đấu , ban ngày thay nhau cảnh giới và ngủ lấy sức , điều khiến lính khổ nhất là đói , tuyến sau không thể mang lên cơm nước cho chúng tôi được , nhìn những cục cơm mấy ngày trước lăn lóc dưới công sự lẫn cùng bùn đất chỉ muốn ăn nhưng nó đã thiu thối nhão nhét từ lâu rồi , còn nước thì dưới ruộng uống thoải mái những ngày đầu thì còn bòn mót được cơm trên chốt do anh nuôi mang lên chưa ai kịp ăn trong lúc đánh nhau nó đổ vãi lung tung , những cục cơm nắm lăn lóc dưới công sự hay hầm hào .


Tôi mò sang bên hầm cánh phải thấy quả mướp trên cây xoài cụt mà không dám trèo lên hái phải chờ tối đến mới dám lên hái xuống ăn , phải sang đêm 13 rạng sáng 14.12.1978 một nhóm trinh sát D cùng công binh của E mới vào được chốt C2 , họ mở được đường vào chốt từ hướng cánh trái đây là khoảng trống của ruộng đồng nên chỉ có thể vào chốt trong đêm tối còn ban ngày thì không ai có thể vào được qua hướng đó . Gần sáng 14.12 chúng tôi mới có cơm ăn , cơm nắm còn nóng với cá khô kho ăn ngon như giò lụa , một số đạn hỏa lực đã được chuyển vào chốt chi viện cho chúng tôi còn đạn nhọn thì chúng tôi không thiếu và hình như trong đám anh em mò vào chốt có cả cán bộ của E họ bám theo lên chốt nắm tình hình , trước khi trời sáng họ rút ra khi nào tôi không biết . Số thương binh đã được chuyển ra dần còn tử sỹ tạm thời bỏ lại chuyển ra sau .

Chúng tôi được tiếp sức để tiếp tục chiến đấu , chúng tôi hoàn toàn không cô đơn trong trận chiến này .

Địch tấn công lần thứ 3 kể từ sáng sớm hôm đó , vẫn xe tăng thiết giáp bò vào chốt yểm trợ cho bộ binh địch tấn công , pháo cối địch dọn đường trước hướng đánh mạnh nhất và cũng là duy nhất chúng có thể vào an toàn hơn cả là hướng mặt trước của trung gian giữa , anh em B1 đang giữa 2 hầm bên đó và họ cũng không còn nhiều đạn chống tăng , hơn nữa xe tăng thiết giáp địch cũng không dám bò vào sát trận địa chúng chỉ đứng ngoài khoảng cách trên 200m bắn vào dữ dội rồi lao vào khoảng 5 7 chục mét rồi vội và lùi ra , anh em trên chốt cũng biết thóp địch chỉ dọa như vậy chứ không dám dũng cảm lao xe thẳng vào trận địa , pháo tự hành tăng ở cự ly đó bắn gần như thẳng với mục tiêu rất rõ ngay trước mặt bởi vậy anh em trên 2 hầm trung gian giữa còn lại thương vong rất nhiều , sau những phát đạn 100ly và DKZ75ly trên thiết giáp địch bắn từ xa vào đất cát hất hết xuống công sự lấp cả lên người lính B1 , bộ binh địch dựa vào địa hình nằm chờ cơ hội dứt pháo cối là lao vào , trong tình thế này khẩu 12.8ly của ta phải đổi vị trí mấy lần , địch săn tìm mục tiêu này nhưng anh em C5 hỏa lực dưới sự chỉ huy cửa anh Đông C phó C2 và anh Hồng đã cho liên tục di chuyển vị trí sau mỗi lần tấn công của địch , khi pháo cối địch bắnlaf họ nằm im còn anh em B1 chịu trận chờ địch xông lên mới phản công .


 Điều đáng nói nhất khi này là hướng phía sau chốt C2 , ở bên trong cái sóc nhỏ lèo tèo vài mái nhà cũ đã bị lính vận tải hay anh em lấy hết gỗ lát sàn dùng làm hầm hố của lính trên chốt , một nhóm nhỏ của địch đã luồn vào đến đây , từ sóc này ra bờ mương cũng gần 100m nằm ngay đưới hầm cánh phải lùi xuống 4 500m , vị trí này chúng khống chế được khu bờ mương về chuồng bò , nhóm này đánh vào khi xe tăng thiết giáp địch cùng bộ binh đang đánh vào hướng trung gian giữa .

Từ chuồng bò D đã dùng hỏa lực mạnh tấn công và một bộ phận của ta đã vận động lên đánh nhưng kết quả không như mong đợi .

 Tôi bây giờ đã quay lại chốt sau khi đưa anh Lịch về tuyến sau một đoạn , nhiệm vụ liên lạc của tôi gần như không thể phát huy được hiệu quả trong tình huống này , mọi vị trí nằm đâu nằm đó đánh đến cùng và tôi phải bám theo anh Tập CTV C2 , anh Tập là cán bộ chính trị của C2 cũng xuất thân từ liên lạc C2 cũ và trưởng thành trong chiến đấu , tuy không phải là cán bộ quân sự trong đại đội nhưng không phải là người không biết cầm quân và cũng máu lửa không kém cán bộ quân sự , bám theo anh Tập cũng vất vả bởi anh cũng vận động khắp trận địa .

Lúc này nhóm anh em còn lại trên C bộ phải đẩy đội hình ra gần ngoài bờ mương , tôi nhớ ở đó có khóm dứa dại và mấy gò đất cao hơn mặt ruộng , công sự hoàn toàn nổi và từ đây có thể nhìn thấy hầm thứ 3 của trung gian giữa , bên đó hầm nhỏ giao thông hào ngắn nên địch cũng chỉ có vài thằng , chúng có 1 khẩu RPD thỉnh thoảng ngoi lên bắn hàng tràng đạn dài .


 Anh em D7 nói chung và C2 chúng tôi nói riêng vẫn kiên cường bám trận địa đánh trả khiến bộ binh địch không thể ngóc đầu lên được , chúng đành nằm im sau những gốc thốt nốt hay bờ mương ụ đất bắn vào chốt loạn xạ , cả 2 anh lính bắn tỉa lúc này nằm hết ngoài chuồng bò rồi tỉa rất nhiệt tình các mục tiêu thò mặt ra khỏi những vị trí đang nấp , bởi vậy lần thứ 3 tấn công chốt của địch bị chặn đứng , khoảng 12h trưa xe tăng địch vừa lùi ra xa vừa bắn vào chốt đám bộ binh địch cũng rút dần và chấm dứt những đợt tấn công vận động của địch trên tuyến chốt C2 .

Điều chúng tôi thấy may mắn nhất là xe tăng thiết giáp địch đã không dám lao thẳng vào chốt , nếu trưa hôm đó chúng chỉ cần dũng cảm thêm một chút nữa thôi thì không cần bắn mà chỉ cần dùng xích xe tăng thiết giáp nghiền chúng tôi thành thịt xay rồi , đạn bộ binh chống tăng của chúng tôi gần như hết .


 Giờ đây sau 8h đồng hồ chiến đấu chúng tôi đã mất toàn bộ 3 hầm tiền tiêu , trung gian cánh trái và 1 hầm trung gian giữa còn lại ta địch vẫn đang trong thế giằng co . Quân số chính thức C2 còn chưa đến 20 người bởi bên B1 của anh Thắng vừa bị tổn thất của lần tấn công thứ 3 của địch , anh em thương binh tử sỹ được chuyển dần về C bộ và nhóm C bộ chúng tôi ngay tối hôm đó thay nhau ra gác và xây dựng hầm hố chiến đấu ngay bụi dứa dại bên bờ mương .


 Ngày cũng như đêm sáng tối bất kể địch luôn bắn vào chốt chúng tôi , pháo cối đạn nhọn và cả đạn AT của địch nổ ầm ầm , anh em trong chốt bị thương một số do đạn địch bắn trong thời gian này ,người của chốt C2 gồm nhiều bộ phận trong D được liên tục điều động lên trung gian giữa giữ hầm , anh em cùng sống , chiến đấu lẫn lộn giữa các C và bộ phận trực thuộc D với nhau .

 Chúng tôi không có gì để ăn , suốt mấy ngày anh nuôi không thể mang cơm lên chốt cho chúng tôi được , chiều tối nào họ cũng nấu cơm rồi mang lên chuồng bò chờ kết quả thông đường để mang cơm vào cho chúng tôi , cái lão anh nuôi Khúc văn Hồi đã khóc khóc mếu mếu mỗi khi không mang cơm lên chốt cho anh em được , lão ấy thương anh em trên chốt bởi biết rằng anh em của lão ấy lại phải nhịn đói thêm 24h nữa .

 Tối đêm 15.12.1978 chúng tôi được thay chốt , C3 được rút toàn bộ trên chốt bên trái đường Nam Chóp giao lại chốt cho D8 về bên phải chốt Nam Chóp thay chốt cho chúng tôi , anh em vận tải cáng thương binh tử sỹ đi rầm rập trên bờ mương , nhóm C2 chúng tôi mệt mỏi thất thểu mang vác vũ khí về đến cây đài trinh sát pháo , các bộ phận khác cũng rút về tập trung tại đó 1 B của C1 vẫn ở lại trên chốt cùng với C3 giữ chốt , số anh em này đã trải qua nhiều trận đánh trên tuyến chốt này họ cũng quá mệt mỏi với những trận đánh và thương vong nhưng vì quá thiếu quân số nên không thể làm khác được .

Quân số trở về của C2 chỉ còn lại chính thức 6 người so với số lượng 70 tay súng lên thay chốt vào đên 9.12.1978 . 64 người quay về tuyến sau trước lúc thay chốt với nhiều lý do .
 Một số hy sinh trong khi làm nhiệm vụ phần lớn họ là những người quả cảm trong chiến đấu xả thân vì nước vì dân .
 Một số bị thương nặng hay bị thương nhẹ họ là những người lính đã làm tất cả những gì có thể làm được cho bản thân họ , cho Tổ quốc cho đồng đội của họ .
 Một số đã bỏ chạy , họ bỏ chạy ngay từ giờ phút đầu tiên của trận đánh , họ chẳng vì ai cả mà họ chỉ vì chính bản thân họ .

 6 người còn lại của C2 chúng tôi trở về có 4 người không hề thương tích dù là nhỏ nhất và 2 người bị thương nhẹ trong đó có tôi , tuy thương tích không có gì đáng nói nhưng cũng là đổ máu . Thương binh còn sống được chuyển ngay về viện trong đêm , tử sỹ để tạm bên ngã tư bờ mương cây đài trinh sát để văn thư các đơn vị nhận mặt làm công tác tử sỹ rồi chuyển về tuyến sau .

 Tôi về ngang cây đài trinh sát pháo trong đêm tối , F trưởng lê Nam Phong đang đứng tại đó đón chúng tôi , cũng chỉ nghe anh em nói F trưởng đang ở đây , không nhìn rõ mặt , ông rút thuốc lá mời anh em tôi mỗi người một điếu , nhìn tử sỹ ta nằm đó một dãy tôi nghe ông nói :
- Đ..má thằng Miên , mày đánh các con tao thế này à ?
 Vị tư lệnh sư đoàn của chúng tôi thương lính của mình như con , ông thương xót cho những hy sinh mất mát của anh em C2 và D7 khi đó .

 Chúng tôi đã hoàn thành được nhiệm vụ với nhiều mất mát hy sinh , tuy chúng tôi đã để mất một số hầm trên chốt nhưng không phải chúng tôi hèn nhát để thua trận mà chúng tôi đã phải chống trả một lực lượng địch đông hơn gấp nhiều lần và có pháo binh xe tăng thiết giáp yểm trợ , dù mất để chốt với những vị trí quan trọng của chốt và những hy sinh mất mát là quá lớn của một đại đội nhưng chúng tôi vẫn là người chiến thắng , chiến thắng từ trận đánh đến ý trí chiến đấu chúng tôi luôn tự hào về những gì đã làm được từ trận đánh này , người chiến sỹ QDVDVN không bao giờ lùi bước trước kẻ thù dù chúng mạnh hơn chúng tôi gấp bao nhiêu lần ....

 .....Chúng tôi được thay chốt về tuyến sau đêm 15.12.1978 với quân số trở về còn ít ỏi , anh em trên bộ phận anh nuôi là còn đủ quân số , trên chục anh em xúm xít tất cả trên C bộ , những ngày đầu nghỉ ngơi sau một trận đánh lớn , sự thiếu vắng anh em làm đơn vị buồn hẳn , bữa cơm anh em bê tất ra cùng ăn với nhau , nụ cười trên môi lính C2 trước đây không còn nữa , ai cũng ôm trong lòng những suy tư nhớ về đơn vị hôm nào đông đủ là thế nay vắng hoe , những người bạn người đồng đội cũ của chúng tôi giờ đây mỗi người mỗi phương mỗi hoàn cảnh và cả mỗi cuộc đời . Tan tác .


 Niềm vui lớn hơn tôi mong đợi là Vinh lùn đang nằm viện F nghe tin C2 bị đánh trên chốt với thương vong lớn nên sốt ruột trở về đơn vị tại Nam Chóp , Vinh lo lắng cho tôi không biết số phận ra sao ? Anh em c2 lên viện F nói lại với Vinh tôi khó có thể sống sót sau trận đó nên Vinh đã xin viện cho về đơn vị chơi tìm bạn .

Chúng tôi mừng quá , Vinh mừng vì tôi vẫn nguyên lành sau trận đánh 12.12 , tôi mừng vì Vinh khỏe , từ ngày Vinh đi viện tôi không có bất kể tin tức nào của Vinh cả nên lo lắng . Nay gặp nhau cả 2 cùng khỏe mạnh và một điều chắc chắn chúng tôi đã trưởng thành lên rất nhiều so với thời gian ở huấn luyện .

Cả ngày chúng tôi bên nhau nói với nhau những điều chôn dấu nơi đáy lòng , những điều chúng tôi nói với nhau như những lời tuyệt mệnh bởi ngày mai ai biết được cuộc đời sẽ ra sao , biết đâu chỉ ngay ngày mai thôi không còn cơ hội nói với nhau những điều muốn nói , muốn qua nhau nếu ai may mắn trở về thì nói lại với gia đình người kia và trong điều kiện hiện tại tôi là người ít cơ hội trở về hơn Vinh .

 Khoảng 3h chiều hôm đó Vinh đang ngủ trên võng C bộ , tôi xuống nhà anh nuôi ngồi chơi với anh em , đang nói chuyện với nhau tôi thấy có người vỗ vai tôi quay lại thì thấy 3 4 anh mặt mũi bợm trợn to con lực lưỡng đứng ngay sau lưng , một anh hỏi :
- Mày là liên lạc C2 phải không ?
- Vâng , các anh hỏi gì em ?
- Mày ra đây . một anh nói vậy .

 Tôi đứng dậy đi theo các anh ra ngoài , tôi đã biết chuyện gì đang xảy ra nhìn cái anh hôm cáng anh Lịch trên chốt ra là nhớ ngay , đám anh em HP muốn sử lý tôi đây , cái thằng ranh con lính mới bố láo dám vác súng dọa bắn ra lệnh cho mấy ông lính thanh niên thành phố cây phượng đổ đây . Ra đến bên ngoài một anh nói :

- Hôm trước trên chốt mày muốn bắn anh em tao , hôm nay chúng tao xuống đây muốn đánh mày , nếu đánh mày bây giờ sẽ mang tiếng anh em tao cậy đông xuống bắt nạt mày . Vậy cho mày chọn muốn đánh nhau tay bo với 1 trong số anh em của tao ở đây , nếu mày được chúng tao chấp nhận thôi . Mày chọn đi .

- Em làm vậy cũng vì nhiệm vụ vì mạng sống của anh Lịch C trưởng của em , trong khi đánh nhau như vậy cái gì có lợi cho đồng đội của mình thì em làm nếu động chạm tới các anh thì cho em xin lỗi còn nếu các anh muốn đánh em thì em đứng đây cho các anh đánh .

 Tôi nói vậy chứ quả thật có đánh nhau với 1 trong số anh em đó mình cũng không lại được , nhìn ông nào cũng như con trâu mộng cả thế này , ngại lắm và thua là cái chắc và nếu thua chắc cũng te tua với mấy ông này , hơn nữa tôi cũng không muốn đánh nhau với ai cả . Bỗng ..
 - Anh nào muốn đánh nhau với thằng H... thế ? Đánh nhau với tôi này .
 Thì ra là vinh lùn , biết chuyện anh em HP muốn sử lý tôi nên Vinh cười cười đi ra nói vậy . Đám anh em HP nhao nhao lên :
- Để tao  . Để tao . Mấy anh tranh nhau vào cuộc .

 Nhìn Vinh lùn các anh tưởng ngon ăn , Vinh cao chưa đến 1,5m người cơ bắp tóc xoan da trắng mắt luôn mơ màng lông my cong vút , các anh không biết gì về Vinh lùn nhưng tôi thì biết thậm trí biết rõ . Cái anh hôm nọ bị tôi quát là hung hăng nhất cứ đòi xông ra đánh nhau với Vinh , anh khác gạt ra với ý muốn ra tay vì thấy đối phương quá ngon ăn . Vinh vẫn cười cười nói :
- Chỉ có 2 anh thôi à , thôi thế này em chấp cả 2 anh vào cùng một lúc thế là không phải tranh nhau nữa .


Cả 2 anh sôi hết cả máu lên với thằng ôn con bé như con chuột này . Các anh tưởng dễ ngon ăn nhưng quả thật không ngon ăn đâu tôi biết chắc như vậy , tôi ở cùng một số nhà với Vinh từ bé , chúng tôi chơi với nhau từ khi còn học lớp 2 3 chuyện cũ của nhau ai chẳng rõ . Quê Vinh trên Thái nguyên những năm tháng chiến tranh Mỹ ném bom miền Bắc gia đình sơ tán về quê cũ , mặc dù nhà và hộ tịch HN nhưng Vinh lại học tại quê không ra HN , chỉ về HN vào dịp nghỉ hè , đến khi GPMN rồi mới ra HN ở hẳn , trong thời gian ở quê Vinh theo học một ông thày dạy võ Dân tộc từ khi còn nhỏ , cũng bởi ham học võ nên Vinh không chịu về HN chỉ muốn ở quê học còn được học võ , khi về HN rồi vẫn hàng ngày luyện tập múa may đấm đá , nhà chật không có chỗ tập Vinh ra ngõ tập những bài quyền , tính ra đến lúc đi bộ đội Vinh cũng đã học được mười mấy năm rồi , kể cả ngày hôm nay Vinh đã có tuổi nhưng vẫn ham mê nên trong nhà dù chật chội bao nhiêu cũng phải có một chỗ cho Vinh hàng ngày tập võ , có lẽ niềm say mê này đã đi vào máu của Vinh . Nói rồi Vinh cởi áo ngoài  đưa cho tôi ra cái gò nhỏ gần C bộ , Vinh đã chấm vị trí này là nơi thi đấu với 2 anh lính HP . Nó là cái gò hơi cao lên dốc về một bên dưới là ruộng nước trên có mấy gốc thốt nốt , đất tương đối phẳng với những lối đi mòn về hướng các B .

 Để tỏ rõ là bậc đàn anh không bắt nạt các em , như vậy là không quân tử cả 2 anh đều nói đi nói lại câu này :
- Đấy là do mày tự nguyện đấy nhé chứ chúng tao rất quân tử . Mẹ thằng ranh con này phải cho nó một trận .

 Vinh ra đứng giữa vùng đất gò đó rồi thủ thế chờ , một anh xông vào đấm vù vù 2 phát liền , Vinh đảo nhẹ người lách qua 2 quả đấm mạnh của anh đó , lúc này Vinh đứng giữa cả 2 anh kia , anh thứ 2 lao vào đấm tiếp Vinh lại lách qua nhẹ nhàng , bây giờ cả 2 anh đứng trên gò cao Vinh dưới thấp theo chiều thoai thoải của gò , một anh xông vào đá bằng động tác rất nhẹ và nhanh Vinh quét ngay chân trụ của anh đó khiến anh ấy ngã ngồi xuống đất , anh thứ 2 nhảy vào Vinh tránh qua và đứng trên cao , anh kia xông ngược lên Vinh lại tránh thoát và cũng rất nhanh tiếp cận sát anh thứ 2 ở thế trên cao lộn xuống một đầu gối quỳ dưới đất đấm thẳng vào bụng anh còn lại rồi cũng rất nhanh quét cho anh còn lại ngã ra khi này tôi bị anh em khác xô ra lên không nhìn rõ động tác của vinh nhưng chỉ 1 2 giây đã thấy Vinh quật ngã anh kia rồi khóa tay anh đó lại .

Vừa lúc đó anh Tập chạy ra quát ầm cả lên tại sao anh em đi đánh nhau ?

 Rồi mời tất cả vào C bộ ngồi uống nước giải quyết mâu thuẫn , chuyện lính ngứa tay chân một tý cũng dễ giải quyết thôi , vài 3 câu chuyện anh em bắt tay bắt chân nhau ngay thôi mà , cái thằng tôi nguyên nhân chính của sự việc đâm ra thành khán giả . Lúc này Vinh mới nói :
- Nói thật là em không muốn đánh nhau với các anh , nếu em muốn đánh các anh thì không phải như thế này đâu , nặng thì phải gẫy xương nhẹ là trật khớp tùy ở lực các anh ra đòn .

 Các anh biết gặp phải kẻ nhìn thì vậy nhưng cũng không hề ngon ăn hơn nữa anh em biết nhau rồi thì thôi , tìm hiểu ra ngọn ngành thì hôm Vinh bị thương 1 trong 2 ông vận tải lính già HP này cáng Vinh lên viện E .

Từ đó anh em tôi quen biết nhau nhất là sau trận bên cánh trái núi Nô via tôi đã bảo vệ anh Hồng trong đêm địch tập kích vào tận C bộ mấy anh có vẻ nể tôi vì dù sao tôi cũng bảo vệ được đồng hương của các anh trong trận đó , mỗi lần tôi lên D hay gặp các anh trên đường hành quân các anh đều gọi thằng em rối rít , gì chứ xin anh điếu thuốc rê thì thằng anh có ngay , tôi cũng quý các anh sống trân thành vui vẻ tình cảm .

 Giữa 1981 các anh được ra quân , toàn lính 73 74 còn lại của D7 , các anh xuống tận C2 chào các em ở lại các anh giã từ vũ khí giã từ những cuộc chiến , nhiều năm rồi có người tôi đã gặp lại có người tôi chưa gặp lại nhưng anh em gặp nhau là nhận ra nhau ngay , vẫn chưa quên chuyện năm xưa trên chốt C2 cũ nhưng giờ chỉ cười , cười vì xung sướng anh em chúng tôi đã qua được giai đoạn khó khăn nhất của cuộc chiến trên đất K .


Chiều hôm đó sau khi từ trên chốt về được mấy ngày anh Hồng chính thức về nhận chức vụ C trưởng C2 , thật tình là tôi chỉ nghe tên nhưng chưa biết mặt , hôm trên chốt tôi hoạt động nhiều bên cánh phải còn anh nằm bên cánh trái , địch đánh C1 anh ở tuyến trên còn tôi nằm tuyến dưới .

Giờ đây anh được điều động về nằm quyền C trưởng C2 sau rất ngắn từ binh nhất vận tải D lên đại đội trưởng C2 có hơn chục ngày . Một kỷ lục của E 209 chưa từng có .


 Tôi trên đường từ C5 về C2 , đoạn đường chưa đến 200m , thằng Hậu bên cối 82 của C5 ở gần đó mời tôi qua chơi nó muốn hỏi thăm tình hình anh em HN bên đó và diễn biến trận đánh hôm trước , nó xót xa cho mấy thằng hy sinh trên chốt tiền tiêu , mạng sống đã đành nhưng thân xác giờ này vẫn còn tạm gửi lại nơi đó , trong đó có thằng Hùng móc cống với thằng Hậu là hàng xóm với nhau cũng như tôi và Vinh lùn nên chuyện xót xa cho bạn bè cũng là điều dễ hiểu .

Trên đường từ C5 về C2 tôi gặp một anh lính cũ cùng tôi đi trên đường mòn đó , anh mặc đồ lính cũ , mũ cối đã sờn người thấp đậm nét mặt đầy phong sương với chiếc ba lô lép kẹp trên vai chân bước đến hướng C2 rất tự tin . Tôi vô tình khoác súng đi sau anh em tôi cùng đi về một hướng , anh có ý chờ tôi cùng đi khi gần tới nhau anh hỏi :
- Mày lính C nào ?
- Em lính C2 .
- Tao về C2 làm đại đội trưởng đây .
 Vậy anh này là anh Hồng vận tải đây , từ sáng tôi đã nghe loáng thoáng tin có thể anh Hồng sẽ là C trưởng C2 .
- Mày làm gì ở C2 ?
- Em là liên lạc của anh Lịch . Tôi nhấn mạnh điều đó vì tôi không muốn mọi người quên đi công lao đóng góp của ông anh tôi đối với cái C2 cũ .

 Anh nhíu mày nhìn tôi , chắc anh ngạc nhiên và đã nghe chuyện cái thằng bé tý tẹo này mà dám xách súng đòi quất anh em vận tải HP khi dám chống lệnh nó và chuyện Vinh lùn hôm trước cũng dám chấp 2 anh bên vận tải D vào cùng một lúc cho đỡ tranh nhau . Tôi đọc được điều đó trong ánh mắt nhìn của anh Hồng khi đó .

 Về đến C2 anh vào thẳng C bộ gặp anh Tập , rồi tin chính thức được phát đi trên toàn C , anh em C2 không ai nói gì lính trong D biết nhau hết cả quen nhau từ nết ăn ở nên chuyện thuyên chuyển quanh trong D cũng là lẽ thường và một điều ai cũng hiểu ông Hồng này cũng máu lửa chẳng kém gì ông Lịch cả và dưới sự chỉ huy của ông này thì anh em yên tâm rồi , ai cũng biết vậy chỉ có mấy thằng lính mới còn lại của chúng tôi là không biết gì thôi .....

 ....Hôm sau lèo tèo mấy anh em còn lại của C2 cũ đi vào rút kinh nghiệm trận đánh 12.12.1978 địa điểm chọn họp rút kinh nghiệm là cái sân của B tôi cũ , anh Hồng chủ trì thực ra khi trận đó xảy ra anh không phải người của C2 nhưng lại là người tham chiến trước khi C2 lên thay chốt cho C1 , mọi chuyện xảy ra trên cái chốt đó anh đều nắm rất kỹ , tính tự tin quyết đoán thể hiện ngay từ lần đầu tiên ra mắt lính C2 , anh phát biểu rất lưu loát những hiểu biết , nhận xét tình hình cùng sự bố phòng trên chốt đó rất rõ ràng , không nói rõ đích danh ai nhưng nói được tới từng vị trí của hầm hố trên đó ai hoàn thành nhiệm vụ và ai đáng chê trách , đặt ra những giả thiết hay ví dụ cụ thể , tôi ngồi dưới nghe chỉ biết gật gù , quá đúng , quá thực tế , quá nhiều kinh nghiệm hiểu biết và quá dũng cảm . Tôi nghĩ bụng :

 Ông này được đây . Làm cán bộ quân sự phải thế chứ . Nhưng tôi nghe nói ông này nóng tính lắm , thằng nào lơ mơ là ông ấy đánh cho bỏ mẹ ấy chứ không đùa đâu , làm cán bộ quân sự cũng cần người như vậy nếu không vào trận lính nó bỏ chạy hết à . Tôi thấy khoái ông này .

 Trong cuộc họp này có vài người ngồi cúi mặt từ đầu đến cuối , tôi biết tại sao họ không dám ngẩng đầu lên còn tôi thì mặt cứ nhơn nhơn ra , lần đầu tiên trong đời tôi hiểu được rằng : Ta hãy sống , chiến đấu bên đồng đội như thế nào để không bao giờ phải cúi đầu trước điều gì cả . Con người hơn nhau chỗ đó và điều đó là niềm tự hào của người sống luôn ngẩng cao đầu . Sang mục mọi người tự
nhận xét về mình trong trận đánh , tới lượt tôi phát biểu trước đơn vị , tôi đứng dậy nói :
- Những gì tôi đã làm trong trận đánh là dưới sự chỉ huy trực tiếp của cán bộ C trưởng hay CTV , tôi đã cố gắng hết mình để làm được tốt nhất nhiệm vụ được giao , đơn vị ta vừa trải qua trận đánh với nhiều tổn thất về quân số chúng ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao , tôi nghĩ chúng ta cần cố gắng hơn nữa trước nhiệm vụ mới còn chuyện cũ tôi không biết gì hơn và không phán xét ai cả .

 Trong chiến trận chẳng bao giờ có trận đánh thứ 2 giống như trận thứ nhất để rồi rút ra được kinh nghiệm cho lần sau mà chỉ là những tình huống cần sử lý như thế nào đừng để lần sau mắc phải những sai lầm của lần trước , từng cá nhân cán bộ chiến sỹ của đơn vị phải thấy được điều đó cùng những quyết tâm đồng lòng nhất trí thì chắn chắn sẽ thu được những kết quả tốt hơn .

Theo tôi hiểu thì cuộc họp rút kinh nghiệm này chẳng thu được mấy kết quả bởi anh em mỗi người mỗi dòng suy nghĩ và suy nghĩ của họ đúng hay sai thì chỉ có Trời mới hiểu nổi , người có lòng tự trọng cao sẽ thấy được việc cần làm , cần sống chiến đấu như thế nào còn người thiếu lòng tự trọng thì họ nghĩ ra thêm nhiều mưu mẹo hơn để né tránh khó khăn ác liệt mà thôi , những người đó trên lý thuyết họ là đồng đội của chúng tôi còn thực tế thì chính họ là gánh nặng của đơn vị trong những trận đánh ác liệt đang chờ chúng tôi phía trước , loại người này thì ở đâu cũng có và họ thường nhởn nhơ trước mắt chúng ta .

 Những ngày tiếp theo đơn vị liên tục được bổ xung quân số , các đoàn tân binh bổ xung cho mặt trận trước chiến dịch liên tục về trong khi đó chúng tôi không hề biết gì các nguồn tin tức chính trị mang tính thời sự gần như mù tịt , quân mới về thì cũng cứ tưởng C2 hết người thì được bổ xung nhiều hơn các đơn vị khác , đoàn Nghệ tĩnh vài chú lính mới , đoàn Vĩnh phú vài anh , đoàn Hà bắc thêm vài mạng , anh em đi viện về , những người bị thương của những trận đánh trước đây và cả số bỏ chạy của trận 12.12 cũng lần lượt trở lại đơn vị , chẳng mấy chốc C2 chúng tôi lại có 40 người và lần này số tân binh xấp xỉ quân số lính cũ trong C , họ được huấn luyện cấp tốc bổ xung cho chiến dịch . Cũng khi đó C2 chúng tôi vào đại hội Đoàn có cán bộ cấp E D về dự , vật chất gần như không có gì nhưng không khí trang nghiêm thì không thiếu , cũng qua đại hội này để quán triệt nhiệm vụ mới cũng từ đây C2 chúng tôi sẽ chính thức được E chọn là đơn vị đánh luồn sâu đi đầu cấp E và đương nhiên D7 được chọn là đơn vị đi đầu của chiến dịch .
Vì là đại hội Đoàn nên vấn đề Đoàn là chủ yếu nhưng vẫn xoay quanh nhiệm vụ của Đoàn viên và Đoàn viên là lính thì chuyện ùng oàng lại là vấn đề cơ bản , nó chẳng khác gì hôm rút kinh nghiệm trận đánh .

 Đám tân binh ngồi họp cứ như vịt nghe sấm họ biết gì đâu mà phát biểu ý kiến , ai mạnh dạn lắm thì xin phát biểu về quyết tâm của trận đánh sau còn lại ngồi nghe , ngáp vặt .

 Đám anh em từng bỏ chạy thì còn dám phát biểu gì nữa , ngồi một đống mặt lỳ ra chơn nhẵn .

 Anh Tập lùi xuống chỗ tôi ngồi nhắc tôi nên phát biểu , chúng tôi thống nhất khi nào không khí đại hội chìm xuống thì tôi sẽ phát biểu khuấy động phong trào , dù sao tôi nói gì phát biểu gì cũng dễ nghe hơn các anh em cán bộ đơn vị nói vì tôi chỉ là chiến sỹ binh nhất của đơn vị người từng có ít nhất 1 trận đánh còn sót lại .

 Khoảng gần 10h trưa tôi xin có lời phát biểu trước đại hội :
- Báo cáo các đồng chí ! Đáng ra cuộc họp đại hội Đoàn của C2 lần này tôi không được có mặt , nếu được phép của chi Đoàn thì được ngồi nghe chứ không có quyền được phát biểu ý kiến xây dựng Đoàn ở đây , nhưng từ sáng đến giờ ngồi nghe các đồng chí phát biểu cũng chỉ xoay quanh chuyện quyết tâm chiến đấu của đơn vị , bởi vậy xin lấy cương vị người ngoài Đoàn cho phép tôi phát biểu ý kiến của mình .

 Một anh có lẽ cán bộ phụ trách Đoàn của E xin phép ngắt lời phát biểu ý kiến của tôi .
- Đồng chí chưa phải là Đoàn viên thanh niên cộng sản ?
- Vâng ! Tôi không phải ĐVTNCS. Tôi trả lời anh đó như vậy .

 Cả đại hội chi Đoàn C2 tròn mắt nhìn tôi , anh kia và CTV tiểu đoàn Điệp ngơ ngác nhìn tôi ngạc nhiên hết sức .

Đồng chí vào chiến trường lâu chưa ? Đoàn nào bổ xung cho E 209 ?
- Dạ ! Em vào được gần 3 tháng rồi đoàn HN và HNN .

 Nghe tôi nói vậy các anh làm công tác chính trị nhìn nhau đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác , những thiếu xót trong công tác chính trị , cũng do hết nhiệm vụ này đến công việc khác nên chuyện kết nạp Đoàn viên mới của đơn vị bị xao nhãng . Cái anh đó liền nói :
- Đồng chí đến tận bây giờ vẫn ở đây yên tâm công tác chiến đấu cùng đơn vị như vậy là quá xứng đáng để trở thành 1 Đoàn viên rồi . Quay sang anh Điệp anh đó nói :

- Đồng chí phải khẩn trương kết nạp ngay đồng chí này vào Đoàn , dù bận bao nhiêu nhưng công tác chính trị cũng là điều hết sức cần thiết , cố gắng làm luôn nhé .

 Báo hại tôi phải bò lê bò càng ra mà viết lý lịch và đơn xin vào Đoàn trước ngày vào chiến dịch Giải phóng Pnom penh . Giờ phút lên đánh tuyến cửa mở khu Bến sỏi bên bờ tường ủy chiều hôm đó trước giờ thay chốt cho D9 trong đội hình D7 hành quân lên tôi được CTV Điệp gọi tên dừng lại đọc quyết định chính thức kết nạp Đoàn . Trước giờ xung trận tôi đã là Đoàn viên tôi chẳng mong điều đó nhưng giờ đây nó đã đến , với tôi nó không quan trọng mà điều quan trọng là tôi có xứng đáng với danh hiệu đó không ?

Những ngày cuối năm 1978 kỷ niệm ngày thành lập QDNDVN 22.12 lính chúng tôi được bữa tươi ăn uống phủ phê , thế rồi từng đợt tân binh bổ xung thêm cho đơn vị , quân trang bổ xung cho lính cũ chuẩn bị cho chiến dịch , tôi mặc dù là lính mới vào chiến trường được 3 tháng nhưng cũng được bổ xung thêm quân trang vì quần áo của tôi đã rách hết rồi , hôm lên chốt để lại cứ cái áo còn tương đối anh em đã lấy mặc cho tử sỹ rồi có lẽ muốn anh em mình về bên kia thế giới ăn mặc tươm tất một tý nên lấy áo của tôi mặc cho tử sỹ , chuyện quần áo của lính trận cũng không quá quan trọng , có sao mặc vậy rách hay lành chẳng ai buồn để ý chẳng ai thèm quan tâm , anh Quân phát thêm cho tôi đôi giày đen cao cổ , hình như đồ này xưa là quân trang của lính VNCH nay lấy trong kho ra phát cho lính ta , cũng vì thiếu kinh nghiệm hành quân tác chiến dài ngày nên tôi đã rất khổ vì nó sau này trên suốt chặng đường vào Giải phóng .

 Ngay trong đêm Nôen tôi theo anh Hồng lên chốt C3 , cũng không phải nhiệm vụ của chúng tôi nhưng anh Hồng muốn lên kiểm tra chốt nắm tình hình địch trên cái chốt này , lúc này địch không còn hung hăng như trước nữa , cả trận địa luôn im lặng không hề nổ súng mấy ngày nay rồi , chúng đã tự bỏ hầm trung gian giữa mà rút về chốt giữ tại tiền tiêu , lính C3 cũng không thèm lên chiếm lại vì biết rằng tại đó là cái bẫy mìn lớn và nếu có lấy hầm này về cũng chẳng để làm gì .

Tôi đứng bên ngã tư bờ mương gần hầm cối 60ly giữa đêm tối đen mà tưởng nhớ nửa tháng trước cũng chính nơi đây lính C2 lên thay chốt cho C1 , hào hùng là vậy khí thế thật oai hùng vậy mà giờ đây kẻ còn người mất với bao chuyện vật đổi sao rời , cả C2 cũ tan nát chẳng còn mấy người và ngay trên kia thôi vài trăm mét nữa là những thằng bạn của tôi còn nằm đó muốn đến mang nó về mà không được . Một khoảng cách không lớn nhưng là điểm giữa của bên này và bên kia thế giới , là cái lỗ đen mà bất kể ai hiện đang sống trên cõi đời này cuối cùng cũng bị hút vào chính cái lỗ đen đó .


Sang khoảng 26.12.1978 lệnh tấn công địch của chiến dịch được phát rộng xuống hàng ngũ binh sỹ chúng tôi và C2 là đơn vị biết tin gần như sau cùng trong E , D8 D9 đã chuyển quân bàn giao chốt lại cho những đơn vị của F9 qua nhận chốt , D7 chúng tôi bàn giao chốt sau cùng của đội hình E , lúc này thì tôi đã hiểu tại sao đêm 24.12 tôi và anh Hồng lên chốt C3 nắm tình hình địch , chẳng phải chúng tôi đi chơi vô duyên như vậy được và anh Hồng biết tôi nắm tương đối rõ trung gian hầm cánh phải của chốt C3 nên nắm tóc tôi mà lôi đi cũng vì vậy . Nhiệm vụ của D7 sau khi bàn giao chốt thì chúng tôi chưa được biết nhưng chúng tôi đã biết D8 D9 đã chuyển hướng sang đánh cùng E 141 hướng Bắc Chóp , cấp trên muốn để dành D7 cho những trận đánh tiếp theo của chiến dịch với nhiều căng thẳng hơn nên trong đội hình E 209 chúng tôi bàn giao chốt sau cùng rồi đuổi theo E sau , lúcnày chúng tôi chẳng biết gì đâu , có ai mà ngờ được rằng chỉ vài ngày nữa thôi chúng tôi lại có thể nghênh ngang đi giữa đường phố Pnom penh và mỗi người lính chúng tôi đều nhận được quân hàm cấp tướng dưới con mắt người dân K . Tư thế người chiến thắng mà .


 Mọi công tác coi như chuẩn bị xong từ quân trang vũ khí đạn dược gạo nước , tất cả là 2 cơ số trên lưng người lính và tôi tiếp quản khẩu AKM của anh Lịch , tôi nghe nói ngày trước anh Lịch quý khẩu súng này lắm cũng bởi nó đẹp và nhẹ hơn những khẩu AK khác , không những thế vì tôi muốn ôm theo bên mình kỷ niệm về ông anh của tôi quyết không rời , chính vì hiểu được điều đó mà cả lính C2 không ai dám tranh dành gì nó với tôi , mãi sau này có kẻ âm mưu chiếm đoạt nó của tôi nhưng bị tôi khẳng khái đập thẳng vào mặt và ý định đó bị dập tắt vĩnh viễn . Có thể điều tôi nói đây anh em cho rằng tôi mộng mơ quá nhưng quả thật khẩu súng theo mình trên khắp dọc đường hành quân nó cũng có tình cảm sâu nặng với chủ của nó , nó cũng có tâm tư tình cảm chứ chẳng phải vật vô chi vô giác đâu , mình thương yêu nó thì trong trận đánh nó cũng hết lòng vì mình , bởi vậy tôi không thích những người quoăng quật súng thiếu tính tôn trọng cái vật đã từng bảo vệ mình hết lòng .

 Khoảng đêm 28 hay 29.12 .1978 gì đó chúng tôi bàn giao chốt cho F9 , tôi cùng anh Hồng phải dắt 1 đại đội lên thay chốt cho C3 , người đại đội trưởng của F9 tiếng nghe nặng đặc xệt miền Nam to con lực lưỡng , chắc cũng thuộc loại lính già chinh chiến nhiều nên có nhiều kinh nghiệm , khi nhận chốt anh hỏi rất kỹ về thế trận bãi mìn có gì chưa hiểu anh hỏi lại ngay , F9 là đơn vị nổi tiếng trong QD4 về giữ chốt giữ đất , sư đoàn Bức tường thép miền đông Nam bộ mà giữ chốt là sở trường của họ và họ là người anh em cùng cha cùng mẹ với F7 Quả đấm thép miền đông Nam bộ chúng tôi , lính QD4 không biết từ bao giờ đã có câu nói mà sang thế hệ chúng tôi vẫn còn lưu giữ câu chuyện sở trường sở đoản của những người con  QD4 :
- F9 Bức tường thép miền Đông Nam bộ chốt giữ thì đố kẻ địch nào đánh thắng , thế thủ là sở trường của họ là thế mạnh mà kẻ địch đừng dại mà đâm đầu vào vì vào đó chắc chắn sẽ ôm đầu máu .
- F7 Quả đấm thép miền Đông Nam bộ đấm đâu thủng đó , đánh đâu thắng đó .
 Và hôm nay người anh em F9 sử dụng đúng sở trường của họ chốt chặn địch hướng này cho F7 chúng tôi chuyển hướng đục cửa mở bên Bắc Chóp cho hướng QL1 trên đường vào Giải phóng đất nước Chùa tháp này là quá đúng rồi .

 Sau khi bàn giao chốt cho F9 chúng tôi thành ra kẻ vô gia cư , đang là chủ nhà bỗng chốc thành kẻ đi ở nhờ người anh em F9 .


"Suốt thời gian đó nhiều chục năm chúng ta lao vào hết cuộc chiến tranh này đến cuộc chiến tranh khác , mục địch giải phóng dân tộc thống nhất đất nước là mục đích cao nhất được Đảng và nhà nước chúng ta đặt trên cao nhất , các bước phát triển khác chỉ là thứ yếu , trong chiến tranh chúng ta dùng đồ viện trợ của khối XHCN là chủ yếu , thống nhất đất nước rồi mọi khoản viện trợ quân sự hay kinh tế bị cắt giảm tối đa trong khi nền công nghiệp của chúng ta đang gần như chưa có gì , miền Bắc nghèo sau nhiều năm chiến tranh , miền Nam Mỹ và VNCH để lại toàn đồ cũ hỏng thiếu đồ thay thế nên cũng gần như rất lạc hậu so với bên ngoài .
Chúng ta lại một lần nữa phải gồng mình lên với cuộc chiến tranh này , vũ khí súng đạn của cuộc chiến tranh trước thì còn nhiều lính dùng thoải mái bắn chó bắn gà vô tư nhưng đồ dùng khác thì thiếu vô cùng , quân trang mỏng như tờ giấy màu sắc chẳng giống ai mọi thứ phát cho lính gần như để có chứ chẳng có độ bền đừng nói đẹp , tôi nhớ có lần quân trang niên hạn được phát 1 bộ cái quần còn tạm được cái áo thì thôi rồi , vải xanh da trời ( không phải xanh lá cây truyền thống đâu nhé ) mỏng đến mức không thể tưởng tưởng nổi nữa giặt 2 lần nó trắng như vôi , mình mặc giữ lắm được 2 tuần còn thằng Tuấn tréc xạ thủ B41 của C2 mặc đúng 3 ngày rách tan rách nát , đầu tiên đi trong rừng nó móc vào cành cây gai nó giật một cái thế là mất cái tay áo , súng tỳ vào vai rách vai áo thế là đi tong cái áo mà đáng ra phải mặc 1 năm gối đầu , khăn mặt thì không bằng cái giẻ lau xe bây giờ .
Cái gì cũng thiếu thốn cả nên khi chúng tôi hành quân tác chiến trong rừng sau 3 4 tháng ra mà nhìn thì thôi chán lắm , đám Cái bang phải gọi chúng tôi bằng CỤ vì chúng tôi là sư tổ của rách nát . Vậy nhưng cũng thấy bình thường ai cũng vậy cả chẳng cần đẹp với ai , sĩ diện với ai đâu mà khen đẹp hay xấu miễn có mà dùng là tốt lắm rồi "  bình luận của Binhyen1960.

Bàn giao chốt xong hôm trước sáng hôm sau anh Hồng và tôi phải đi chuẩn bị trận đánh theo đội hình cán bộ quân sự của D , điểm hẹn gặp là ngã 3 Chóp các cán bộ C trưởng của các C và liên lạc C trưởng cũng tập trung ở đó cả .

 Anh em tôi đi trước và không bao giờ quay lại đó nữa , tạm biệt chốt tạm biệt những tử sỹ C2 còn nằm lại trên chốt và khi đó tôi cũng không thể hình dung ra 31 năm qua rồi tôi chưa từng một lần quay lại . Mọi công tác khác có CTV Tập ở lại lo cho anh em của đơn vị theo sau .

 Hai anh em ra đến ngã 3 Chóp khoảng trên 7h sáng , các cán bộ C trưởng các C cùng liên lạc đã có mặt ở đó , một lúc sau trên D cũng ra đến nơi , đi đầu là anh Ước D trưởng D7 cùng anh Thành heo tác chiến , Hỗ , Mậu trinh sát liên lạc D trưởng rồi truyền đạt D cũng gần chục người và 8 người của các C nữa thế là tổng số nhóm đi chuẩn bị trận địa trước chúng tôi cũng gần 20 người của D7 , trong số này có thằng Nam liên lạc C1 anh Mậu trinh sát là thân quen còn lại dù không quen biết nhưng cũng biết mặt cả .

Chúng tôi đứng chờ xe của E đến hơn 8h thì chiếc xe Doog của E cũng vừa đến tất cả lên xe đi về hướng Bắc Chóp , hướng của E 141 , những anh em cũ thì nơi sắp đến họ biết rồi nhưng với chúng tôi thì đây là lần đầu tiên đi về hướng này , xe chạy trên con đường nửa đất nửa đường nhựa rất xấu với toàn ổ trâu ổ voi trên đường , những vũng nước của đường bánh xe ô tô chi chít làm chúng tôi nghiêng bên này ngả bên kia , ba lô bồng đồ lỉnh kinh súng ống đạn dược chất cả lên cái xe bé tẹo với cả đống người ngồi trên .

Quân tư trang mang đi cả gạo nước đạn dược đầy ba lô chẳng có gì để lại cứ và cũng làm gì có cứ ba lô mà để lại , cả đội hình E vận động theo chiến dịch ngay mấy ông lính già trước đây nằm trông cứ ba lô cũng được trả về C hành quân theo đội hình bộ phận phục vụ của anh Quân vậy thì cái gì cần thiết sẽ được cõng trên lưng cái gì xét thấy không cần thiết thì vứt bỏ không thương tiếc , tôi đã cố gắng lắm rồi thì cái ba lô của tôi cũng nặng trịch phồng căng , những trận đánh mới với những điều bất ngờ còn đang ở trước mặt , vài km nữa sẽ là trận tuyến cửa mở trên bờ tường ủy gần cầu Donxo D8 và D9 đã đánh 2 ngày nay chưa thu được kết quả gì .

 Đi cách ngã 3 Chóp khoảng chục km ( không nhớ rõ cụ thể ) vẫn theo hướng bắc Chóp là một cái phum lớn có thể nơi đây là căn cứ của E bộ 141 , những dãy nhà cũ tương đối khang trang hơn so với dãy nhà kiểu công xã mới và có cái gì đó chứng tỏ trước đây đã có lính mình ở , những lối đi mòn trên con đường chứ không phải sự hoang vu mới mẻ như những khu vực khuất sau kiểu bên nam Chóp , anh em lính mình đi lại rất tự nhiên và đầy hiểu biết bởi vậy tôi nghĩ rằng đó là cứ E bộ 141 . Khoảng rộng thoáng ngay trên con đường hướng Bắc chóp và đặt giữa đường là 4 5 khẩu pháo 105ly và nó liên tục nhả đạn , nó đang bắn đi đâu và chi viện cho đơn vị nào thì tôi cũng chẳng rõ chỉ thấy nòng pháo liên tục thay nhau nhả đạn , lính pháo binh tất bật đưa đạn pháo vào buồng nòng , những chiếc xe tải chạy qua chạy về cái tiến cái lùi tiếng máy xe nổ và tiếng pháo ầm ầm . Chúng tôi xuống xe trong cái khung cảnh đó , khí thế của chiến dịch như vậy mà tôi chẳng biết gì chỉ biết duy nhất rằng sắp đánh nhau to và đương nhiên sẽ có người thắng kẻ thua .

 Anh Ước đi đâu một lúc lâu rồi quay lại , bộ phận đầu não của D7 họp khẩn cấp và mấy thằng liên lạc chúng tôi bật ra một xó mà đứng chứ làm sao ngồi đó nghe được , lúc này tôi mới để ý trận địa pháo này bắn về bên trái của hướng bắc Chóp , không chính xác từng độ nhưng về hướng tây và pháo vẫn bắn đều đều . Khoảng 10 phút sau anh Hồng vẫy tôi đi theo anh , tôi cõng ba lô khoác súng chạy theo anh , đồ nặng quá khiến tôi liêu xiêu vì nặng anh Hồng hỏi :
- Sao mày mang nặng thế ?
- Dạ ! tư trang cá nhân của em cũng chẳng có gì , 2 cơ số gạo 2 cơ số đạn cơm sấy 10 túi mấy hộp thịt hộp , cá khô một gói , cái bao xe đeo ngực với cái bình tông nước thôi anh ạ .
- Thằng nào bắt mày vác nặng thế ? liên lạc mà nặng thế thì làm sao mà chạy ?
- Dạ ! anh Quân bảo em mang từng đó anh ạ .
- Thằng đó thì biết cái gì ? Mai mang trả lại nó và chỉ mang một nửa số đó thôi , khi đánh nhau vác nặng vậy làm sao mà chạy mà bám đại đội trưởng rồi truyền đạt mệnh lệnh được , đạn cũng mang ít thôi nhiệm vụ của mày là liên lạc đâu có đánh nhau mà mang lắm đạn thế , lần sau không nghe chúng nó , có gì cứ bảo tao nói như vậy .

 Quá tuyệt , ông anh này cũng hiểu thằng em đây cái môn vác nặng này em ngại lắm , từ nhỏ đến giờ em chẳng mang vác cái gì ngoài cái thân xác của em giờ cõng lỉnh kỉnh thế này nặng chết cha chết mẹ ra giờ được ông anh giật dây thế này quá cởi tấm lòng . Em xin ủng hộ 100% không bao giờ em cãi chuyện này , em xin thề đấy .

 Anh em tôi đi về hướng Đông tức bên phải của đường bắc Chóp , cứ đi sâu vào trong trên những con đường mòn ngày càng nhỏ , anh Hồng luôn mồm nhắc không được đi ngoài đường mòn nhẵn này , mìn nhiều lắm đấy , đi cũng khoảng 1km thì đến cái hầm cuối cùng của hướng chốt này , rất rõ 3 hầm chiến đấu quây quanh một khoảng trống nhỏ trơ trụi cây cối , nơi đây đã từng là trận địa chốt của lính mình , anh em tôi quay ra vừa đi anh Hồng vừa nói :
- Tình hình căng lắm đấy , cả ngày qua và ngày nay D8 D9 đang đánh trên cửa mở có xe tăng thiết giáp M113 mà vẫn chưa lấy được chốt chưa thủng cửa mở , tao nghe nói thương vong rất nhiều lính D8 đánh hôm trước không xong , đêm qua đưa D9 lên thay hôm nay đánh từ sáng đến giờ vẫn chưa được , địa hình phức tạp nên TTG cũng không làm gì được , có thể đêm nay D7 mình sẽ lên thay cho D9 đục cửa mở .

 Pháo bắn về hướng tây , bây giờ anh em tôi đi tìm vị trí hướng đông thật là vô lý nên tôi hỏi :
- Vậy anh em mình đi về hướng này làm gì hả anh ?
- Cái lão Ước chỉ C2 mình khi lên đây sẽ tạm dừng chân ở hướng này chờ chuẩn bị thay vị trí cho D9 , hướng này là chốt cũ nhiều mìn và nguy hiểm lắm , mình không vào .
 Tôi tranh thủ hỏi anh :
- Anh Hồng ơi ! nhiệm vụ của liên lạc đại đội khi đánh vận động là gì ?
- Khi đánh vận động mày phải bám theo tao không được rời một bước , khoảng cách không được quá 20m nhiệm vụ sẽ nhận tin do tao bảo truyền đi đến các B hay bộ phận trực thuộc , xong việc quay lại chỗ tao ngay chờ lệnh khác khi cần , quyền hạn của mày hay mệnh lệnh của mày ngang với tao trong chiến đấu lời nói của mày là của tao truyền lệnh xuống cấp dưới , ngoài ra mày còn phải bảo vệ tao trong khi tác chiến bởi tao không tự lo cho mình được vì mải quan sát trận đánh điều phối những gì cần thiết nhất trong đội hình C . Người LL giỏi có thể thay mặt thủ trưởng khi cần thiết như thằng Đào bên C1 chẳng hạn nó một phát nhảy từ LL lên CTV đại đội trong trận 26.9 vừa rồi .

 Anh em tôi về đến trận địa pháo 105ly , mọi người của D7 tụ tập hết tại đây trận địa pháo vẫn nổ giòn giã . Lúc này cũng khoảng 10h rồi một đoàn xe 4 5 chiếc đi đầu là xe Jeep 2 3 chiếc rồi một xe tải to đầy lính cũng từ hướng ngã 3 Chóp đến , bước xuống xe là những cán bộ cấp cao nhìn họ đi đứng ăn nói thì biết họ toàn người đã đứng tuổi cả rồi , nếu ở ngoài đời có lẽ lứa chúng tôi phải gọi bằng bác bằng ông ít nhất thì cũng gọi bằng chú trở lên , hơn chục người cặp xách ta súng đeo bên hông còn cái xe tải trở lính kia có lẽ là đám lính bảo vệ các tướng lĩnh SQ chỉ huy , các ông nhìn đám lính đứng ngồi bên vệ đường chúng tôi không hỏi không nói còn đám đi theo thì nhìn soi mói nghênh nghênh dễ ghét , chắc chúng nghĩ làm thằng lính bảo vệ các SQ là oai lắm chắc . Các SQ này đứng lại tại trận địa pháo chỉ chỏ nói gì với nhau rồi giở bản đồ ra nói gì đó chúng tôi không nghe rõ . Thế rồi tôi nghe một ông nói :
- Đêm nay pháo 105ly bắn chi viện cho E 209 hết cỡ , dập mạnh vào ngày mai lấy chốt cửa mở bằng mọi giá .

 Thế rồi nhóm SQ đó bỏ đi vào trong đám bảo vệ bám theo một đoàn . Anh em chúng tôi lúc đó mới được nghe mấy ông lính già nói :
- Người vừa nói chi viện cho E 209 hết cỡ đó là thiếu tưởng TL QD4 Hoàng Cầm , người đi bên cạnh là đại tá Lê Nam Phong TL F7 , người nữa là ...

 Ra vậy các tướng lĩnh đi thị sát mặt trận và ưu tiên E 209 đêm nay được chi viện pháo binh hết cỡ cho trận đánh ngày mai . Nhưng đơn vị nào của E 209 sẽ lên đánh và được sự chi viện hết cỡ của pháo binh ?

 Chẳng còn ai khác ngoài D7 của E 209 , D8 đánh ngày hôm trước không vượt qua được bờ tường ủy , nó là một con đê cao nổi hẳn trên mặt ruộng nó cao khoảng 4m giữa là mương nước trong veo thỉnh thoảng có những cái cầu khỉ bắc ngang ( sau này khi quân ta vượt qua rồi mới biết ) có người nói rằng Pốt xây dựng con mương này dùng để chống xe tăng của ta nhưng theo tôi hiểu có lẽ không phải như vậy đây là con mương thủy lợi đưa nước vào đồng ruộng mùa khô , sau này bước chân lính tình nguyện lê khắp đất K đâu đâu cũng thấy mương thủy lợi đưa nước vào đồng ruộng được chính quyền Pốt rất xem trọng chúng phải làm vậy thì ruộng đồng mới đủ nước cấy lúa 2 3 vụ một năm được , chuyện trông chờ vào thiên nhiên lâu nay chỉ là chuyện làm ăn cá thể .

Chế độ công xã của chế độ Pốt có lẽ cái mương thủy lợi là cái tốt nhất mà tôi thấy được của chúng để lại cho Dân tộc Khơme . Khi D8 vào trận chúng ở trên bờ đê cao với hỏa lực mạnh cùng đạn nhọn bắn như vãi đạn khiến lính D8 chúng tôi thương vong vô số , mìn địch giăng vô tội vạ , D8 kiệt sức sau 1 ngày đánh vất vả . Hôm sau D9 được vào thay lần này với 3 4 xe tăng cùng 6 7 thiết giáp M113 nhưng chiều hôm đó tin chính xác 2 tăng và 3 4 thiết giáp của ta bị địch bắn cháy ngay bên bờ tường ủy ( con số cụ thể của M113 tôi không nhớ chính xác ) . Lính D9 cũng thất thủ như D8 và thương vong cũng rất nhiều D bộ của D9 phải lùi sâu xuống phía sau hơn 1km để củng cố lực lượng , cả ngày phản công 3 lần nhưng vấp phải sự kháng cự mãnh liệt của địch nên lại dẫm chân tại chỗ cùng chung số phận với D8 quân số D9 lui về tuyến sau chẳng còn là bao nhiêu vào buổi chiều hôm đó .

 Bên kia lính F2 của QK5 đi đánh phối thuộc cùng QD4 cũng gặp phải sự phản kháng tương tự , đội hình F2 cũng chưa nhích lên được chút nào và hướng đó cũng đẫm máu lính tình nguyện chúng ta .

 Bên E 141 của F7 cũng chẳng khả quan gì hơn mặc dù họ có cái ưu thế hơn những đơn vị khác là họ quen địa hình hơn vì theo chúng tôi được biết hướng Bắc Chóp là chốt giữ của E 141 , C13 của E 141 gặp phải bãi mìn lớn chỉ trong vài giây đầu lính ta đạp mìn gần chục người , tư thế tiến công bị khựng lại và lính ta bị địch từ trên bờ tường ủy cao bắn xuống không tránh được đi đâu .

Thương vong lớn là điều không tránh khỏi , địch cũng bị ta pháo kích dữ dội xe tăng thiết giáp bò sát tới tận nơi nhưng để vượt qua được bờ tường ủy đó cũng là cả một vấn đề lớn , cho đến 18h tối hôm đó chưa có người lính bộ binh nào của toàn tuyến cửa mở của QD4 vượt qua được chỗ xác xe tăng cháy của ta nằm đó từ 9h sáng nay .
 14h chiều hôm đó D7 chính thức nhận lệnh chuẩn bị đêm nay vào thay đánh cửa mở bên bờ tường ủy giải quyết những khó khăn của hướng QD4 và lại một lần nữa C2 chúng tôi là mũi tiên phong của hướng D7 trong trận này .


Mấy chiếc xe tải GMC chở theo lính D7 chúng tôi cũng vừa lên đến nơi , quân số đủ gồm cả bộ phận anh nuôi quản lý , tất cả xuống xe ngay bên trận địa pháo rồi chúng tôi hành quân theo đội hình D7 về hướng tây hướng của trận đánh của D9 , vào sâu khoảng 2km thì dừng lại giữa đường nấp bên những bụi tre cùng những gò cao bên con đường đất , xe cứu thương hay vận chuyển đạn dược lên tuyến trên cũng đi trên con đường này , không khí bụi mù lính áo xanh đi lại rầm rập , khí thế của mặt trận bừng bừng .

Phút chốc làm tôi nhớ đến những cảnh quay của những bộ phim về chiến tranh Thế giới thứ 2 những đơn vị Hồng quân Liên xô ra mặt trận Giải phóng châu Âu và ngày hôm nay những người lính chúng tôi cũng khí thế như vậy , cũng hiên ngang như vậy trên đường vào giải phóng những dân tộc bị xiềng xích châu Á .

 Tự hào thay những người lính Tình nguyện Việt nam hôm nay .

 Một trung đoàn của lính F2 QK5 đi cùng hướng với chúng tôi , anh em hành quân một hàng dài đi về hướng bờ tường ủy , họ cũng là những người lính trẻ như chúng tôi , quân trang mới nguyên mặt búng ra sữa bồng đồ quân tư trang trên lưng vai vác súng với những bước chân vững chắc đầy tự tin hiên ngang dũng cảm bước lên phía trước , điều khiến lính F7 chúng tôi ấn tượng nhất về họ là anh em QK5 đeo gùi được đạn bằng tre trên vai trong gùi cắm đầy đạn B41 B40 , có thể đây là đặc điểm riêng của những người lính Tây nguyên . Ấn tượng lắm bởi họ chính là những người lính F2 , hợp đồng chặt chẽ nhé , đánh mạnh nhé hỡi những người anh em QK5 , chúng tôi luôn sát cánh cùng các anh trên trận đánh này hãy đánh cho lính Pốt biết thế nào là QDNDVN Anh hùng .


Đội hình D7 dừng lại nghỉ trưa ăn cơm , anh nuôi tranh thủ nấu cơm canh mới cho chúng tôi để dành cơm nắm cho chiều tối nay hay ngày mai khi chúng tôi vào trận đánh không có thời gian hay điều kiện nấu nướng cơm nước , lính trong D7 chúng tôi đi lại lộn xộn thăm hỏi nhau , mạnh anh nào anh đó tìm chỗ tránh nắng dưới những bụi tre gốc cây , anh em thông tin còn mắc được võng nằm toòng teeng bên bụi tre , tôi bám theo nhóm cán bộ quân sự của D nên về đơn vị sau cùng C trưởng Hồng , những thông tin của trận đánh bên D8 D9 được anh em cóp nhặt về thông báo thì thầm cho nhau , tin chính xác cũng có tin thất thiệt cũng nhiều nhất là đám tân binh chưa từng tham dự trận nào mặt mũi đầy lo âu , còn đám anh em lính cũ tham dự nhiều trận rồi thì bình thường coi như chuyện cơm bữa , tôi cũng có chút lo âu bởi đây là trận đầu tiên tôi tham gia đánh vận động , cũng có chút kinh nghiệm của trận đánh chốt chặn và tự tin ở mình nên bình tĩnh hơn nhiều dù sao thì cũng thông cảm cho anh em lính mới , giữa cái sống cái chết kề cận chuyện lo âu cũng là chuyện đương nhiên còn sau này rồi thì đánh vận động hay chốt giữ xảy ra hàng ngày , 2 hay 3 trận một ngày cũng giống nhau cả thôi , chai sạn trận mạc rồi chuyện sống hay chết cũng dễ chấp nhận hơn .


 Khoảng 2h chiều lệnh của E phát xuống D7 lên thay vị trí cho D9 tại cửa mở bên bờ tường ủy , anh em khẩn trương thu dọn tư trang lên đường , cũng may tôi đã kịp thời thông báo với anh Quân quản lý chuyện anh Hồng đã ra mệnh lệnh cho tôi , trả bớt lương thực , trả bớt 50% cơ số đạn cho nhẹ thân khi vận động bởi nhiệm vụ của riêng tôi đặc biệt hơn anh em khác trong đội hình C , nếu ai có ý kiến gì khác hay không chấp hành mệnh lệnh này xin mời gặp C trưởng và tôi chỉ là người thừa hành không hề có ý kiến riêng của mình . Vậy là tôi đã mang vác nhẹ đi một nửa so với lúc đầu , ở gần sếp trưởng cũng có cái hay và tôi cũng lợi dụng triệt để khả năng này cho bản thân mình .


 Khi đi ngang qua đội hình D bộ tôi nhận được lệnh của CTV D7 anh Điệp gọi dừng lại , hơi ngạc nhiên nhưng tôi cũng đứng lại chờ . Mũ sắt đội trên đầu , ngực mang bao xe đầy đạn lưng cõng ba lô áo sơ mi sắn tay súng chống dưới đất , quần đùi rộng thùng thình chân đi giày đen cao cổ đứng dưới trời nắng như đổ lửa đó . Anh Điệp rút quyết định ra đọc quyết định kết nạp Đoàn cho tôi ngay trên đường vào trận đánh , tôi đã chính thức là ĐVTNCS trong cái bối cảnh đó và trên tờ quyết định ghi ngày 31.12.1978 , tôi thiết nghĩ lịch sử kết nạp Đoàn viên mới của ĐVTNCS chẳng mấy ai có được hoàn cảnh đặc biệt như tôi , hết sức đơn giản nhưng cũng thật là hào hùng bởi chung quanh tôi từng đoàn quân đang rầm rập tiến lên phía trước , cảnh thật 100% và chính họ là phông nền cho buổi kết nạp Đoàn viên mới này ngay trên trận địa .

 Chúng tôi hành quân vào sâu gần 2km nữa lúc này các mũi đã tản ra hết chỉ còn D7 chúng tôi đi về hướng D9 tiền phương , lác đác bắt đầu thấy vết đạn pháo cối nổ nơi đây , những thửa ruộng trơ gốc rạ và những bụi cây to xen lẫn nhau , D bộ D9 bên trong một lùm cây to rậm rạp xanh um chung quanh vết đạn pháo cối nổ cũ chi chít , nhìn trận địa cũ là biết ngay đất bị cày sới lên với vết ám khói đen kịt phạt ra 360 độ , một chiếc hố chiến đấu cá nhân ngay bên vệ bờ thửa ruộng của ai đó đã đào trên có nắp bằng những cành cây được phủ đất kín lên trên , một quả đạn pháo rơi trúng nắp hầm chiến đấu đó làm cái hố đó tang hoang , chắc chủ nhân của nó đã hy sinh vì quả đạn pháo này , vết đạn ăn sâu xuống tận lòng hố chiến đấu chung quanh mép hố vải quần áo lính mình vương vãi nát vụn . Người tận số .

 Khi vào sát D9 phía sau lùm cây mát một cái võng của lính vận tải để đó trong võng chỉ còn lại thân thể của một đồng đội nào đó của D9 chỉ còn lại phần từ bụng trở xuống , dưới chân vẫn mang đôi dép cao su QK7 mới nguyên quần áo xanh rờn màu mới , phần bụng tử sỹ đã được anh em vận tải bọc bằng tấm nylon rồi dùng giây dù buộc chặt xuống ngang mông . Tang thương .

 Vào sát chút nữa chúng tôi xộc phải ngay cái phẫu của D9 , anh em tử sỹ của D9 đang còn nằm đó rất nhiều chưa kịp chuyển ra từ sáng đến giờ xe cứu thương chỉ chuyển thương binh về tuyến sau còn tử sỹ tạm thời bỏ lại đó ruồi nhặng bâu đầy . Thương lắm .

 Sâu hơn nữa thương binh còn nằm đó rất nhiều , đội ngũ y bác sỹ tất bật chạy tới chạy lui kiểm tra người này khám cho người kia , thương binh người còn tỉnh đau đớn nhăn nhó , người bất tỉnh mê man im lìm và ngoài xa kia những bộ phận tay chân sau khi phẫu thuật cắt bỏ được vứt ra xa giữa trời nắng căng phồng lên thoang thoảng mùi . Đau lòng xót ruột .
 Tôi ôm mặt nhìn khung cảnh này .

 Trời ơi ! Xương thịt người Việt nam chúng tôi không phải củi trong rừng , máu chúng tôi không phải là nước suối và mồ hôi nước mắt lính tình nguyện chúng tôi cũng không phải công dã tràng ngoài biển Đông .

 Nỗi căm hờn dâng trào trong lòng tôi khi đó . Những người lính khác của D7 chúng tôi cũng như vậy .
 Thù này xương máu này phải trả và chỉ có máu của kẻ thù mới rửa sạch được máu của người lính Việt nam chúng tôi ngày hôm nay .
 Ban chỉ huy của tiểu đoàn 7 do anh Ước dẫn đầu vào nhận trận địa của D9 , các C của D7 tản ra từ vị trí này lên tuyến trước cũng còn gần 1km nữa nên lính chúng tôi vẫn còn nghênh ngang lắm , đạn cuối tầm của địch khi bắn từ trên bờ tường ủy cao xuống mặt đất có lính D9 phía dưới đường đạn tà âm văng lên đầu đạn quay ngang lướt trên mặt đất nghe chíu chiu chói tai .

 Chúng tôi phải chờ trời tối mới lên nhận vị trí được , anh em D7 tạm nghỉ từng C tìm vị trí chung quanh D bộ tiền phương D9 mà chờ , ban chỉ huy C2 nằm trên D bộ bên cánh trái bên cái ụ mối cao có khóm tre già xơ xác , cũng về chiều rồi nắng đang ngả dần , vị trí này chúng tôi có thể quan sát thấy hướng E 141 bên trái C2 chúng tôi , các bộ phận vận tải bên đó cũng rất bận rộn cáng võng chạy đi chạy lại trên đường hướng bên đó , từ đây về D bộ cũng rất gần vài bước chân cũng về tới D bộ , cũng chẳng quan trọng gì vì chúng tôi biết chắc rằng cũng chẳng ở đây bao lâu mà quan tâm chuyện đó .

 Khoảng 5h chiều liên lạc D7 chạy xuống báo C trưởng C2 chuẩn bị đi nhận trận địa trước và đương nhiên là tôi sẽ cùng theo anh Hồng đi nhận trận địa trước rồi , lúc này anh Hồng nói với tôi :
- Mày theo anh lên nhận trận địa , khi đi đường nhớ tìm vật chuẩn nhớ dấu để còn quay trở lại móc đơn vị lên , lên đó anh ở lại mày quay về khi lên dắt từng B vào vị trí , tao sẽ đón .
- Nhưng em biết dắt họ vào đâu , B nào nằm vị trí nào phải do anh chứ ?
- Lên đó nhận trận địa rồi tao sẽ chỉ chỗ cho từng B vào vị trí , có trận địa rồi mới bố trí được . Hiểu chưa ?
- Em hiểu rồi thế chứ , khơi khơi anh bảo em dắt họ vào em biết đường nào mà đưa họ đi .

 Kế hoạch là vậy , sơ sơ tôi đã hiểu được nhiệm vụ liên lạc của mình và điều đó tôi làm được , tôi không phải loại chết nhát nên chuyện đi lại trong đêm tối không có gì phải sợ cả hơn nữa tôi có súng mà sợ gì nữa .

 Trời nhá nhem tối là bộ phận cán bộ quân sự của D lên đường ngay , đám liên lạc cũng bám theo cùng trinh sát , tác chiến D , trong đám cán bộ C này có anh Ngát C trưởng C5 hỏa lực lính Hà bắc , anh quý tôi lắm chỉ tiếc thằng em không phải lính C5 , gặp tôi lúc nào cũng khoác vai bá cổ béo má , sẵn thuốc lá trong túi là rút ra mời thằng em rồi , thỉnh thoảng vẫn trêu tôi anh nói :
- Này thằng em liên lạc C2 ơi ! Đừng đánh thằng liên lạc C anh nhé , mày mà đánh nó là anh và lão Hồng lại phải đánh nhau đấy .

 Nói vậy rồi anh lại cười hô hố , chuyện cũ qua lâu rồi có lần tôi tát thằng LL của anh Ngát một cái tội chửi bậy , khi tôi đi ngang qua giếng nước ăn của C5 vì không biết đó là cái giếng để lính C5 múc nước ăn nên đã ra rửa chân ở đó , thằng LL C5  ở đâu chạy ra và cứ thế mà bố mày mẹ tao nó chửi , tiếng Nghệ an nghe nặng tai bực mình vì bị chửi vô lý tôi tát cho nó một cái trời giáng , nó chạy về báo C trưởng chẳng biết nó đã nói gì anh Ngát cầm đầu một đám anh em kéo sang C tôi hỏi tội , tôi ra nói :

- Em chẳng làm gì nó đang rửa cái chân ở vũng nước sạch nó ở đâu chạy ra cứ em nó chửi , thằng này nó bị điên hay sao ý , nhịn mãi không được bực quá em tát cho nó một phát thế thôi . Em có làm gì đâu ?

 Anh em đứng đó nghe chuyện của tôi cười ầm lên , người không biết người nói chọ chẹ bố thằng nào hiểu thằng nào . Hòa , cũng chỉ hòa chỉ có thằng LL C5 là ăn phát tát . Từ đó anh em biết nhau rồi thân nhau thằng LL C5 với tôi cũng thân nhau thỉnh thoảng nó vẫn lấy thuốc lá của anh Ngát cho tôi nó không hút thuốc lá .

 Chúng tôi đi được một đoạn thì nghe tiếng nói quen quen trên đường dây vô tuyến PRC25 . Chợt nhận ra tôi gọi :
- Hải phải không ?
- Ơ H ..! Tao nhận được tin từ chiều tiểu đoàn mày vào thay vị trí cho tiểu đoàn tao . Mày khỏe không ?
 Trong bóng chiều tối mờ mờ chúng tôi gặp nhau trên đường hành quân , D9 đơn vị Hải rút ra D7 chúng tôi chuẩn bị vào thay vị trí , mừng quá chúng tôi nắm tay nhau , Hải nhắc nhở tôi :
- Trên đó nhiều mìn lắm đồng hương ơi , cẩn thận nhé , D tôi hôm nay thương vong nhiều lắm , bạn có nhận được thư của gia đình không ?

 Nó hỏi tôi dồn dập như chưa từng được hỏi bao giờ không bằng , rồi nó nói :
- Tao vẫn biết tin tức của mày qua anh Phắng sang làm C trưởng C13 D9 , trước anh Phắng là B trưởng B mày phải không ?

 Thế rồi chúng tôi phải chia tay nhau , tình bạn tình đồng đội , đồng hương gặp nhau trên đường hành quân nói vội với nhau mấy lời rồi mỗi người một hướng mỗi nhiệm vụ riêng , nhắc nhở động viên nhau vài lời . Quý lắm , nó đi rồi còn ngoái cổ lại hỏi tôi :

- Mày là liên lạc C2 rồi phải không ? Hôm C2 bị đánh trên chốt tao lo cho mày quá sau anh em về viện nói mày không sao thế là tao mới yên tâm .

 Hóa ra mọi chuyện của tôi anh em bên D9 đều biết cả vậy mà chỉ có tôi là không biết gì về anh em của mình bên đó hết , nhóm anh em đoàn HN về D9 một số ở trên D bộ trong đó có thằng Hải nên họ có điều kiện thông tin biết hết chuyện bên D7 chúng tôi , lính HN về D7 xuống các C hết nên mù tịt cả .

 Lên thêm đoạn nữa chúng tôi gặp chiếc xe tăng đang kéo chiếc thiết giáp M113 bị cháy trên cửa mở sáng hôm nay về tới đó , anh em đang lôi xác tử sỹ thiết giáp trong xe ra họ bị cháy đen như than cũng đâu 4 5 người , tôi không dám nhìn nữa thảm thương quá . Làm lính TTG mà gặp cảnh này thì cũng chẳng xung sướng gì , cứ làm thằng lính bộ binh cho khỏe đánh không nổi thì đào lấy cái hố rúc đầu xuống là yên tâm hơn . Vừa bám theo các thủ trưởng tôi vừa đảo mắt tìm vật mốc cho đường quay về , cố mà nhớ những gì có thể trong tầm mắt trong đêm tối .

 Đám trinh sát và tác chiến D9 đã đưa chúng tôi tới nơi , bờ tường ủy trước mặt chỉ một vệt trăng trắng trước mặt chưa xác định rõ là cái gì , từ đây đến đó cũng còn khoảng 150m nữa , chung quanh ruộng khô phẳng với những bờ thửa vuông vắn thỉnh thoảng vẫn có chỗ còn nước sâm sấp , lính D9 vẫn nằm im tại vị trí chờ lính D7 chúng tôi vào thay vị trí , một vài người lom khom chạy đi chạy lại .

C2 chúng tôi nhận vị trí thay cho C11 của D9 tôi phải quay lại móc đơn vị ngay một số anh em C11 cùng bám theo tôi về tuyến sau trước , trong số này có thằng Hùng bạn tôi cùng đoàn với tôi ở C11 , trên đường về nó nói hết với tôi những gì đã xảy ra với C11 ngày hôm nay , chuyện TTG của ta đánh lên bờ tường ủy không được , thiết giáp cháy như thế nào thương vong C11 ra sao , lính HNN ai còn ai mất của trận đánh này anh em HNN còn mấy thằng tại C11 ..vv

 Khoảng trên 8h tối tôi móc đơn vị lên đến nơi , anh Hồng cho dắt B1 vào vị trí chính giữa đội hình , B3 bên cánh trái B2 bên cánh phải , C2 chúng tôi là mũi chính diện của D , C2 luôn là anh cả của đội hình D7 trên tất cả những trận đánh hay hành quân tác chiến ngày trước và cả sau này .

Khẩu đại liên nằm giữa đội hình do anh Trung A trưởng đảm nhận , cối 60 do anh Tập CTV phụ trách lùi lại sau 100m , phía trên địch cũng im lặng trận địa vắng như tờ không ai có thể ngờ được rằng 12 tiếng đồng hồ trước ở đây đã có một trận đánh rất lớn từng xảy ra , nhiều người lính tình nguyện VN đã mãi mãi nằm lại nơi đây ở tuổi 18 20 , bên hướng F2 và E 141 F7 thỉnh thoảng rộ lên tiếng súng với những đường đạn lửa vạch đường , vài ba quả đạn cối mấy phát DKZ trong đêm rồi im hẳn .

Cả 2 phía ở thế gìm chân nhau , cả 2 bên đang lặng lẽ củng cố lực lượng của mình hứa hẹn với nhau trận đánh ngày mai sẽ quyết tử , bên quyết đánh và bên quyết giữ kẻ nào mạnh hơn kẻ nào lỳ hơn đó là người chiến thắng .

 Lính D7 chúng tôi lao vào củng cố hố chiến đấu , tôi phải chạy hết B này qua B khác kiểm tra tình hình rồi về báo cáo C trưởng , không cần phải thúc ép anh em tự giác đào hầm hố chiến đấu ngay không ai dám lơ là chuyện đào hầm hố lúc này cả , họ cũng nhận được hầm hố chiến đấu của anh em D9 để lại nên cũng chỉ củng cố thêm thôi .

Tôi cũng tự tìm vị trí đào cho mình cái hố chiến đấu , đất rắn quá cái xẻng Mỹ mới tinh của tôi cũng phải cong lên cái phần cán , chỉ được cái gọn chẳng tốt bằng đồ lính VN mình , khoét mãi tôi cũng được cái lỗ để chui xuống , nếu cúi hết cỡ cũng âm xuống mặt đất mấy cm tới đó vừa đói vừa mệt tôi không thèm đào hố nữa , mặc xác nó chết thì thôi hầm với chả hố . Mở ba lô ra tôi tìm gói mỳ tôm bóc ra ăn sống nhai rau ráu , nhìn qua bên cạnh anh Hồng cũng lom khom đào hố chiến đấu cho mình .

 Khoảng 12h đêm pháo ta từ hướng phía sau bắt đầu khai hỏa , lúc đầu dồn dập 4 5 khẩu cùng bắn chi viện cho thẳng hướng C2 chúng tôi lên bờ tường ủy sau đạn dải dần từng khẩu bắn một , nhát gừng nhát gừng từng viên từng viên cứ nhè bờ tường ủy trước mặt mà nã , trong ánh chớp của đạn nổ tôi nhận ra được rằng bờ tường ủy là một con đê dài nằm ngang , chẳng biết nó đã bắt đầu và sẽ kết thúc ở đâu con đê này , nó là chiến địa , nó là quyết chiến điểm ngày mai chúng tôi phải chiếm giữ bằng mọi giá .


Chúng tôi nằm dưới mưa đạn pháo của F7 QD4 bắn ngang trên đỉnh đầu , tiếng đạn rít chói tai tiếng nổ phía trên bờ tường ủy lộng óc , ánh chớp đạn nổ trên bờ đê như những tia sét lằng nhằng trước mặt , tôi tranh thủ ngủ lấy sức cho trận đánh ngày mai , ngồi dưới hố chiến đấu bịt tai lại mà ngủ yên tâm chẳng sợ pháo của ta nã vào đầu mình đâu họ bắn chính xác lắm , từng phát đạn pháo cứ nhè cái đỉnh con đê mà nổ , trên đó có gì chúng tôi cũng không rõ nhưng thấy đạn nổ đúng mục tiêu ngày mai chúng tôi phải chiếm giữ là sướng lắm rồi , cứ bắn chính xác như thế đi các anh pháo binh ơi ngày mai khi chiếm xong chốt địch công lao các anh hôm nay có đám lính bộ binh C2 chúng tôi xin ghi nhận .

 Khoảng trên 4h sáng anh Hồng từ hố chiến đấu bên cạnh chạy qua hướng tôi đánh thức tôi dậy , tiếng bước chân anh chạy qua nghe là biết ngay rồi , lính chúng tôi thính ngủ lắm cũng phải tập cho mình thói quen phản xạ đó để cảnh giác với nhiều tình huống xấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào , ngủ như kiểu ngày còn ở nhà có ngày địch nó mò vào bê ném ra bờ mương cũng chẳng biết , cũng vì cái thói chủ quan này mà nhiều anh em lính mình không có cơ hội để ân hận sửa sai nữa .

- Dậy , đi báo các B chuẩn vị vận động chiếm trận địa chốt của địch .

 Tôi xách súng chạy ngay xuống các B , đội hình chúng tôi bố trí trong đêm tối nên cũng chỉ hàng ngang hướng về phía bờ tường ủy , chọn mấy cái bờ thửa ruộng làm vật cản tạm thời phòng ngự vậy thôi chứ hầm hố gì đâu , đánh vận động hầm hố đào xong tý nữa bỏ đi ngay để lại cái hố cho ếch nhái nó làm tổ chứ có phải chốt đâu mà phải làm kiên cố , tôi tiếc cái công đêm qua đào hầm hố của mình và anh em , phồng cả tay giờ chuẩn bị bỏ đi , biết thế tôi nằm luôn trên bờ ruộng mà ngủ cho nó thẳng chân thẳng tay , nhàn phút nào sướng phút đó biết làm sao được ngày mai sẽ thế nào ?

 Tôi chạy một lượt qua các B đá vào lưng mấy ông B trưởng là xong việc :
- Chú ý các anh nhé , sắp có lệnh tấn công khi nào có lệnh thì các anh thúc bộ đội lên nhé .
 Nói rồi tôi chạy về hướng cũ chờ lệnh C trưởng , máy vô tuyến PRC25 sôi rào rào lính thông tin đang nhận lệnh , lính dưới các B đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu . Lúc sau tôi thấy thằng thông tin nói với anh Hồng :
- Chuẩn bị rồi anh ạ , pháo F cối E và D sẽ bắn cấp tập khoảng 15 phút sau đó bộ binh sẽ đánh lên , đánh thật nhanh , trong lúc pháo cối bắn anh cho anh em lên bờ tường ủy càng sát càng tốt .

 Vừa hay khi đó anh Thành heo tác chiến của D và anh Mậu trinh sát chạy tới , anh Thành nói anh Hồng tranh thủ khi pháo cối bắn cùng đưa đội hình bộ binh D7 ép sát mục tiêu càng gần càng tốt , chú ý mìn , các C khác cũng sẽ cùng thực hiện mệnh lệnh và chia lửa cùng anh em C2 vì hướng C11 của D9 hôm qua căng thẳng nhất , C1 bên phải đội hình C2 bên kia đỡ hơn nói rồi anh Thành chỉ về hướng đó , tôi nhìn theo tay anh chỉ lúc này trời cũng đã lờ mờ sáng rồi màn đêm đang bắt đầu tan dần trong mắt những người lính , theo hướng tay anh thành chỉ tôi thấy 2 3 cái vật đen xì phía đó bất động , không phải những lùm cây , cái gì thế nhỉ ? Tôi hỏi anh Thành :
- Cái gì đen xì nằm kia thế hả anh ?
- Xác xe tăng thiết giáp mình cháy trận sáng hôm qua đấy . Cái phía sau lưng mình hôm qua gặp được lính tăng móc cáp kéo về đấy còn mấy cái này vẫn còn nằm đây .

 Anh Hồng nói tôi vận động qua các B lần nữa báo khi nào pháo cối bắn cấp tập thì anh em bắt đầu vận động lên nhé , chú ý theo lệnh lên càng sát càng tốt , hướng mình bọc sát bụi tre to gần tường ủy mà lên , C1 bên kia bụi tre to đó , nhắc anh em B2 không được bắn sang phải vì bên đó có C1 rồi .
 Tôi lại chạy một vòng nữa và lưu ý B2 cánh phải của họ có C1 , khi tôi qua B anh Lâm anh kéo tôi lại và nhắc nhỏ ;
- Chạy ít thôi ngu như bò ấy , trên này nhiều mìn lắm đấy , lão Hồng nói gì kệ lão báo được cho B nào thì báo nếu không kệ mẹ nó , chạy lung tung đạp mìn chết cha mày bây giờ .
- Dạ ! Em biết rồi , anh Lâm thương tôi mới nói vậy đó cũng là cách bầy tỏ tình cảm của lính mà .

 Khoảng 4h 30 phút pháo cối của ta bắt đầu bắn mỗi lúc một cấp tập hơn , từ đêm qua đến giờ chưa có lúc nào pháo dừng bắn cả , lúc này bắn nhiều hơn , căng hơn dồn dập hơn chụm hơn mà thôi , đạn cối 120ly của E nghe đầu nòng nổ  b.a.n.h rất gần rồi rít rít chói tai  o.à.n.h ngay bên trên bờ tường ủy đất đá văng lung tung bụi mù . Sáng qua khi còn nằm bên ngã 3 Chóp chờ xe tôi thấy anh em lính cối 120ly của E gánh pháo qua nhìn anh em gánh nòng , đế , chân cối làm tôi sợ toát cả mồ hôi , 4 người một cái đế cối gần như gánh đi hình dấu cộng , đạn cối 120ly mỗi người 2 viên to như con lợn , tôi từ bé đến lớn chẳng biết gánh gồng bao giờ nên nhìn thấy họ gánh là hết vía luôn , nhất là khi nhìn thấy cái anh chỉ huy lính gánh cối nữa là càng sợ , hôm ở trên E tôi đã xin anh nhận tôi về đơn vị pháo , anh nhìn tôi rồi lắc đầu không nhận thì ra pháo của anh là như vậy đây , bây giờ vào chiến dịch mới thấy hãi hồn lính pháo 120ly này . Phúc tổ 70 đời nhà tôi hôm đó anh không nhận tôi chứ nếu anh nhận có lẽ hôm nay anh ấy phải cõng thêm cả tôi nữa chưa biết trừng .

 Pháo cối của ta bắn cấp tập được một lúc   , lúc này nhóm trinh sát của D7 do anh Hỗ dẫn đầu đã vào sát tận bụi tre to gần chân của bờ tường ủy rồi chỉ còn khoảng 4 50m nữa là tới nơi , nhóm trinh sát vượt cao hơn xác xe TTG của ta còn nằm đó , họ vượt lên đó rồi nằm im chờ nắm tình hình , trong nhóm này có cả máy thông tin vô tuyến PRC25 đi cùng có thằng còn vác cả B41 và M72 theo nữa , trinh sát mà trang bị thế thì gọi luôn là nhóm tập kích cho dảnh , thế trận này thì đúng là trinh sát thất nghiệp là phải , có gì mà trinh sát là bám địch nữa , trang bị như vậy đánh cho máu vào là hơn cả .

 Lệnh cả D cùng xuất phát , anh Hồng lệnh cho tôi mang lệnh xuống các B bắt đầu vận động lên , trời bắt đầu đã tang tảng sáng , tầm nhìn rõ khoảng 30m thời khắc này trời sáng rõ nhanh lắm nếu thật tinh mắt ta sẽ thấy ánh sáng , sáng lên từng giây cần khẩn trương bám sát địa hình hơn nữa , các hầm hố C2 bỏ lại tuyến sau lính C2 dàn trận tiến lên phía trước , pháo trên bờ tường ủy vẫn dập tơi bời , trong khoảng khắc nhỏ nào đó tôi nhìn thấy cái hố chiến đấu của ai đó của lính D9 cũ đã đào bỏ lại , nó thật bài bản vô cùng sách vở và sách vở tới từng mm nhìn nó tôi nhếch mép cười .

Nó là cái hố nằm bắn mà chúng tôi đã học được khi còn được huấn luyện tân binh , đầu chân thấp thoai thoải về đằng trước hình dẻ quạt , phía trước đắp xuôi xuôi , trên mặt nguy trang bằng lớp cỏ mỏng giống y như được dạy ngày trước , trên chiến trường cái hố bắn nằm này chẳng có tý tác dụng nào vậy mà ai đó đã đào đã làm ra nó cho cái trận đánh này , lính ít kinh nghiệm chiến đấu quá và chỉ có lính mới tân binh vừa vào đã tham gia ngay trận đánh này mới có kiểu đào hố chiến đấu này , lại đắp còn đẹp nữa chứ , chẳng biết chủ nhân của nó còn sống hay đã chết nhưng chung quanh cái hố nằm đó máu sẫm đen dưới đất mới nhiều lắm . Dại , vào tới đây rồi vẫn còn dại . Ngu phía trước là địch rồi mà vẫn không khôn . Sao nó không khoét lấy cái lỗ mà chui xuống ?

 Chúng tôi vào sát chân tường ủy còn khoảng 50m nữa , đội hình tạm thời dừng lại giờ đây là lúc khó khăn nhất của trận đánh thông tin vô tuyến thông báo còn vài phút nữa pháo cối sẽ dừng bắn và bộ đội chuẩn bị xung phong lên chiếm chốt , các B đã sẵn sàng tư thế . Địch lúc này vẫn im lìm trên toàn tuyến chúng muốn nhử cho đội hình D7 vào sâu hơn nữa .

 Pháo dứt đội hình C2 bắt đầu tấn công rồi xông lên , khẩu đại liên giá ngay bên bờ ruộng bắn như vãi đạn lên bờ tường ủy , B41 B40 lính ta bắn vô tội vạ lật tung từng mảng bờ tường ủy lên , cối 60 của C giã thật lực lính ta ào lên rất nhanh , các C khác trong D cũng đánh kiểu như vậy họ cũng đang áp sát lao lên phía trước . Bỗng toàn trận địa rộ lên tiếng súng địch cũng bắt đầu phản công , chúng từ trên cao bắn xuống từng tràng đại liên trung liên của địch quét xuống chặn đứng bước tiến của C2 , anh em C2 dạt ra tản rộng đội hình rồi những tiếng nổ banh banh cùng những cuộn khói đen bốc lên , tôi thắc mắc : Quái địch bắn cối 60 chuẩn thế cứ nhè giữa đội hình C D mà phang , một vài người đã dính đạn địch đã bị thương , tiếng gọi y tá cứu thương vang khắp , tiếng thương binh kêu khóc do đau đớn ầm ỹ , những người còn lại đang mải tìm vị trí có lợi nhất tấn công địch tiếng súng vẫn phang lại ầm ầm .

Thôi chết mìn , tôi chợt nhớ ra trên này nhiều mìn thật mới ở tầm này mà mìn đã liên tiếp mấy quả dính rồi cần cẩn thận hơn nữa , từ đó cho đến khi nhảy lên được trên bờ tường ủy tôi luôn sao chép những bước chân của người đi trước , đó là cách bảo toàn tốt nhất để không dính mìn , mắt đảo liên tục nhìn theo vết chân những anh em chạy trước tôi liên lạc C vận động lên trước hay sau không quan trọng chỉ cần bám sau nếu cần là thúc vậy thôi . Bên hướng C1 vấp phải sự kháng cự mạnh của địch , anh Hiền đại đội trưởng C1 bị thương nặng may thằng Nam không bị sao , anh em bên đó cũng bị thương vong nhiều lính vận tải liên tiếp cáng anh em chạy lại tuyến sau . Anh em trinh sát nằm bên bụi tre to ngay gần bờ tường ủy nhất cũng đang đánh mạnh thu hút địch , những phát đạn M72 nổ liên tiếp lên bờ tường ủy anh Hỗ chỉ huy nhóm này đánh mạnh hỗ trợ các C bộ binh chúng tôi rất nhiều trong trận này , anh em C2 nằm hết lại không tiến thêm được bước nào cần phải đẩy mạnh hơn nữa , tôi bám chặt B3 bên cánh trái của đội hình C2 đẩy mạnh , anh em thì không nói nhưng B trưởng B này thì không phải người có thể chia ngọt xẻ bùi cùng anh em , lão này cũng chẳng ưa gì tôi còn tôi thì cứ đường đường chính chính mà làm mà thúc .

 Lần thứ 2 chúng tôi vận động lên , trước khi lên hỏa lực C dập tăng nữa vào họng đại liên của địch , pháo cối địch nổ ầm ầm trước mặt và sau lưng chúng tôi cần thật nhanh nhảy vào chiếm vị trí nếu để địch có thời gian chỉnh lại pháo cối thương vong của chúng tôi sẽ là vô số , tình trạng giống D8 D9 sẽ được lặp lại với D7 ngay .

Những phát hỏa lực B dồn dập ròi anh em lao lên , cũng cần thúc mạnh nhiều người chần chừ nhưng không dám lên nhưng thấy người khác đã lao lên thì không dám nằm lại , tiếng hô xung phong vang trời , các C khác nghe tiếng thét của C2 cũng đồng thanh hưởng ứng rồi cùng xông lên , khí thế ngút trời , lác đác có anh em đã vào tới chân bờ tường ủy , một vài anh em đạp phải mìn nổ hất tung ngược trở lại nhưng không vì thế mà cản được bước chân những người lính C2 chúng tôi , trong phút chốc lính C2 đã tràn ngập bờ tường ủy , những hướng khác anh em D7 đã lên đến nơi , lính Pốt bật chốt chạy qua bên kia bờ tường ủy bóng áo đen chạy khuất bên những cánh đồng vế bên kia , vài xác địch còn nằm đó khẩu đại liên nằm còng queo dưới công sự , anh Hồng xua chúng tôi phải triển khai đội hình ngay dãn rộng đội hình ra có thể địch sẽ pháo kích vào trận địa chốt cũ .

 Toàn D7 đã vượt qua bờ tường ủy , theo những vết chân lính bộ binh các bộ phận khác ào ào vượt qua .
 Lệnh truy kích địch trên trục đường 10 đến cầu Donxo .

 Giờ đây tôi mới có thời gian nhìn lại cái bờ tường ủy này , nơi đây những người lính E 209 với 3 ngày đánh vất vả với nhiều hy sinh và chúng tôi những người lính D7 đã hoàn thành xứ mệnh của lịch sử giao phó , đục tung cửa mở của tuyến chốt hướng chính diện trên đường giải phóng đất nước Cămpuchia . Một con đê với cái mương nước trong veo nằm giữa , lòng con mương khoảng 6 7m thẳng tắp , mặt đê rộng và thỉnh thoảng có những chiếc cầu khỉ bắc ngang . Con mương nước trong veo này nhưng đỏ ngầu máu của cả lính ta và lính Pốt , để chiếm được con mương này lính tình nguyện chúng tôi đã đổ xuống rất nhiều máu mới dành được .

 Những chiến thắng tiếp theo đang chờ chúng tôi ở phía trước , nhưng cầu Donxo còn đang ở trước mặt , máu vẫn còn đổ nhiều ở nơi đây .


D7 chúng tôi vượt qua bờ tường ủi với trận đánh diễn ra không quá 30 phút , các đơn vị bạn như F2 bộ binh và E 141 cũng nhất loạt chiếm xong vị trí chốt chặn của địch , ngay tức khắc chúng tôi nhận được lệnh triển khai đội hình truy đuổi địch ngay , anh Hồng quát chúng tôi khẩn trương tản rộng đội hình C2 tránh địch phản pháo vào chốt cũ , tiến lên phía trước vướng bờ mương sâu và dốc không thể qua được với hành lý tư trang này nên việc triển khai rộng đội hình chỉ có ở về 2 phía của bờ đê tường ủi , cũng may thỉnh thoảng trên con mương tường ủi này có những chiếc cầu khỉ bắc ngang nên chuyện di chuyển qua đó cũng dễ dàng hơn .

Trên dọc bờ tường ủi này chi chít hố chiến đấu và hào giao thông trên mặt đê của cả 2 bên với con mương nước trong veo nằm giữa rộng 6 7m , nhìn sang bên kia là những cánh đồng xanh tốt trù phú hơn bên này con đê tường ủi , lính C2 tản ra rất nhang và cũng rất nhanh chiếm lĩnh vị trí bên kia của bờ tường ủi , chúng tôi rẽ trái đi xuôi về hướng E 141 , và cũng từ đây chúng tôi chia tay với đơn vị bạn F2 QK5 , suốt chặng đường vào giải phóng thành phố Pnom Penh chúng tôi không còn gặp họ nữa  . Tạm biệt những người anh em trên cùng trận tuyến , các bạn theo hướng và nhiệm vụ của mình chúng tôi về hướng cầu Donxo , hẹn ngày tái ngộ .

 Hướng C2 chúng tôi rẽ trái đi xuôi về hướng E 141 , lúc này anh em bên đó vẫn còn đánh nhau ác lắm , tiếng súng của cả 2 bên vẫn nổ vang , khoảng cách hơn 1km nhìn qua vẫn thấy bụi mờ mịt , khi C2 tới gần cái cầu khỉ gần nhất thì thoáng thấy ấy bóng áo đen đang gồng gánh gì qua cây cầu khỉ đó , nhác thấy bóng lính chúng tôi là chúng vứt đồ chạy , anh em C2 vì hành quân hàng 2 3 lộn sộn nên chỉ những anh em đi đầu mới dám bắn rồi truy đuổi , chúng chạy cũng rất nhanh chắc thần chết phía sau lưng thì ai cũng chạy nhanh hơn vận động viên điền kinh cấp kiện tướng , mấy anh em truy đuổi cũng đã vượt qua cây cầu khỉ nhưng anh Hồng quát dừng lại và chỉ rẽ ngang qua bên kia con đê tường ủi đó , nhiệm vụ của chúng tôi không phải là đuổi đánh mấy thằng Pốt còi này , cần khẩn trương nhanh chóng vượt qua bên kia tản rộng đội hình quét về phía sau lưng địch đang trụ bám đánh cản đường tiến của E 141 , vừa đúng hướng hành quân chiếm lĩnh vừa hỗ trợ đơn vị bạn cùng vượt qua cửa mở .

Tôi vào đến chân cây cầu khỉ thì thấy đồ mấy thằng Pốt bỏ chạy vứt lại trên cái quang gánh đó , những giỏ được đan bằng lá thốt nốt trắng tinh có nắp đậy đàng hoàng , lính mới nhiều anh em ngại sợ nó nổ vì không biết là cái gì chúng vứt lại đây , tôi thì cũng chẳng biết là cái gì nhưng cũng hiểu được rằng nó không thể nổ được nên không sợ , cúi xuống nhặt thử một giỏ , nó vẫn còn âm ấm nặng khoảng 6 700 gram , mở nắp đậy ra .


 Trời ơi ! cơm trắng tinh cùng miếng thịt lợn kho và miếng cá rán to như miệng bát con dày tới 3 cm . Đó là xuất ăn của lính Pốt và anh nuôi của chúng mang lên chốt gặp chúng tôi chúng quên luôn cả đồng đội mà quăng luôn cả gánh cơm mà chạy . Quá tuyệt , bụng đang đói tôi cầm ngay miếng cá rán lên ăn , thằng bên cạnh ngăn lại nói :
- Cẩn thận đừng ăn chúng bỏ thuốc độc thì sao ?
- Mới nhìn thấy thoáng bóng mình chúng chạy đứt cả quai dép thời gian đâu mà bỏ thuốc độc ?

 Thằng khác nói đế vào rồi mỗi thằng mỗi giỏ cơm của lính Pốt mà nhận , nhiều thằng không dám lấy nhưng cũng chẳng có nhiều vèo một cái mấy gánh cơm gần hết sạch rồi , lúc này lính các C trong D7 đi lại chẳng theo đội hình của C mình , các cán bộ chỉ huy thì cố gắng lùa lính qua bên kia mương thật nhanh , lính thì mải cơm với nước lên bị chửi ầm lên , tiếng anh Hồng oang oác rít lên :
- Chúng mày muốn chết hả ? Ông cho nó bắn pháo chết hết cả nút bây giờ . Thằng kia .

 Mồm quát anh chạy lại nhặt ngay những cái gánh cơm đó ném ùm xuống mương . Sau này ngẫm nghĩ lại thấy lính mình khi đó trẻ người non dạ dại thật , đánh nhau như thế , sống chết như thế chẳng biết sợ gì cả , nếu chiến đấu mà hy sinh thì cũng là chuyện thường nhưng chết vì nhặt cơm của Pốt xúm 5 xúm 7 lại đúng lúc pháo nó giã thì đúng là ngu dốt hết sức , may được cái anh Hồng là người từng trải kinh nghiệm chiến trường có thừa nên đám em nhỏ chúng tôi được nhờ , sau này anh em ngồi lại với nhau vui mồm nhắc lại chuyện cũ anh Hồng đều nói :

- Đánh nhau thời này với Pốt thế thôi , thời tao đánh Mỹ với VNCH thì hôm đó chúng mày chết hết với chúng nó rồi , đánh vào chiếm được chốt hay đồn địch chỉ trong 2 3 phút là phải rút ra hay chiếm hầm hố mà tránh pháo của nó phản lại , như chúng mày bây giờ thì đi hết cả đám rồi .

 Hú vía may chúng không bắn pháo vào trận địa cũ cản bước chân của chúng tôi . Bên kia lính E 141 đã đánh bật bọn Pốt hướng đó nên trên bờ tường ủi hướng đó cũng tràn ngập lính mình , chúng tôi qua bên kia mương , một tình tiết nhỏ mà sau này tôi có thấy trên cuốn truyện viết về chiến dịch GP Pnom Penh có thấy viết  bài nói về tình tiết này chứng tỏ khi đó có một nhà văn QD nào đó đi cùng chúng tôi , cuốn truyện đó được phát cho lính chúng tôi đọc khi còn làm nghĩa vụ quốc tế bên đất K , tôi không nhớ tên tác giả nhưng người đó đã viết về một tình tiết có thật trên đường hành tiến của chúng tôi khi đó .

 Khi chúng tôi vượt qua cầu khỉ đó vì lính các C bộ binh lộn sộn đội hình nên không rõ thuộc lính C nào trong D7 , trước chiến dịch lính mới bổ xung nhiều nên mặc dù là anh em trong cùng D7 cả cũng không nhớ nổi hết mặt mũi , những trận đánh liên tiếp sau ngày GP với những mất mát hy sinh nên cũng chẳng còn biết những người hôm đó là ai .

Chiếc cầu khỉ nhỏ được lính Pốt làm bằng những cây tre ghép lại với nhau lính mình ào ào vượt qua , sức nặng khiến cây cầu oằn xuống đầu bên kia tụt khỏi miệng đất của bờ mương , nếu không được sửa hay nâng đỡ từ phía dưới cái cầu sẽ lộn xuống mương và tất nhiên những người lính đang vượt qua mương sẽ ngã hết xuống mương nước . Không ai bảo chẳng ai ra lệnh những người lính D7 đi đến đó gần nhất đã tự giác nhảy xuống lòng mương dùng chính đôi vai của mình gánh chiếc cầu khỉ cho đồng đội D7 vượt qua cầu truy kích địch trên quốc lộ 10 . Một người chưa gánh nổi thì 2 3 rồi 5 7 người cùng nhảy xuống gánh cầu cho anh em ào ào vượt qua , hành động cũng chẳng có gì ghê ghớm , chẳng một mảy may thể hiện anh hùng dũng cảm gì nhưng đầy tính hy sinh vì đồng đội , sẵn sàng vì đồng đội tự giác gánh nhận khó khăn gian khổ nhất của người lính D7 chúng tôi . Không phải hành động anh hùng những đầy tính cao thượng của người lính thời đại chúng ta .

 Cả D7 nhanh chóng vượt qua cầu khỉ vẫn rẽ trái đánh thốc qua hướng E 141 , nhóm lính Pốt bật chốt chạy về hướng đó chúng nằm trong những sóc nhỏ hay những vườn cây vừa chống đỡ vừa tháo chạy chúng tôi truy kích theo sát bắn từng tràng điểm xạ vào những khu vực nghi có địch mà tiến , anh em E 141 cũng vượt qua nhập cùng đoàn với chúng tôi , họ cũng chung hướng hành tiến với E 209 , tôi gặp anh Dỉnh vâng Mòng A Dỉnh lính huấn luyện cùng đơn vị với tôi đang vác khẩu cối 60 vận động đến , anh này khoẻ có tiếng tập ném lựu đạn xa nhất đơn vị và hôm nay khi vừa đánh vượt qua cửa mở anh lại một mình một khẩu cối 60 trên vai chẳng thèm chung với thằng nào , tôi mừng quá anh em lâu ngày gặp nhau , chia tay nhau ngày nào trên cái sân của sư đoàn trong doanh trại tại Lai khê mỗi anh em một phương trời một đơn vị chẳng biết gì về nhau nay gặp nhau trên tuyến cửa mở này làm sao không mừng được . Câu đầu tiên tôi hỏi anh Dỉnh :
- Anh Vũ đâu ?
- Vũ vừa bị thương khi nãy quay lại tuyến sau rồi .
- Anh Vũ bị thương nặng không hả anh ?
- Tao không biết , cũng mới nghe anh em bên C nó nói tao ở C khác .

 Tôi thấy buồn và lo lắng cho người anh em của tôi chẳng biết sống chết ra sao . Chẳng kịp nói với nhau nhiều hơn anh Dỉnh phải theo hướng của E 141 mà hành quân , con đường QL10 bằng đất đỏ trước mặt , E 141 hành quân bên trái chúng tôi E 209 đi bên phải , tránh xa con đường lội ruộng mà đi vừa đi vừa đánh , địch cứ chạy ta cứ đuổi chúng chẳng chống cự bao nhiêu vài ba loạt đạn bắn trả vu vơ rồi chạy , cũng xa lắm 7 8 km trở lên tôi cũng không còn nhớ chính xác nữa lính mình lội ruộng mãi cũng chán nên mò lên đi sát đường đất đỏ rất đông , tôi đi gần cuối đội hình chẳng có việc gì tụt tạt một tý phía sau cũng được qua đám ruộng với vũng nước xâm xấp thấy cá nhiều quá , toàn cá lóc to cỡ 4 500 gram nằm trơ trên mặt vũng nước thế là bỏ súng một bên tôi lội xuống bắt cá , ngây thơ quá trận đánh còn trước mặt mà dám bỏ đó đi bắt cá , tay cầm được con cá to nhất trong cái vũng nước đó thì anh Hồng nhìn thấy quát cho một trận sợ quá nhét vội con cá vào túi quần rồi chạy theo đơn vị , con cá quẫy lục đục trong túi quần theo nhịp bước chân chạy của tôi . Vui thật mấy ai lính chiến mà có kỷ niệm đẹp này mà kể cùng cháu con , tôi bám theo đơn vị bên cạnh con đường đất đỏ đó , phía trên anh em E 141 và E 209 đang nổ súng tôi chạy sau nên không rõ chuyện gì đang xảy ra phía trên . Cầu Donxo , địch án ngữ đầu cầu thấy lính ta vận động đến đã chống trả các B bộ binh của D7 đánh dữ dội , đâu đây tiếng cối 60 đã khai hỏa , nhanh thật phản xạ chiến đấu của lính ta đáp trả địch ngay bằng hỏa lực cầu vồng địch bỏ rút dần qua cầu , chúng bắn B41 cản đường tiến của chúng tôi , một quả đạn B41 với những chiếc cánh bằng nhôm lao thẳng về hướng tôi mắt thường nhìn rõ quả đạn bay đến , nó rơi đúng giữa 4 thằng chúng tôi đi vuông góc mà tôi thì phía sau bên phải của 4 thằng , viên đạn rơi xuống may sao nó không cắm đầu xuống đất mà rơi ngang tầm nên mình viên đạn chạm đất trước , nó nảy lên văng văng về phía sau không nổ , bằng mắt thường tôi thấy hết diễn biến của viên đạn đi rõ như bộ phim quay chậm và phúc lớn nhất của tôi là nó không nổ , nếu nó nổ chắc tôi là người lĩnh đủ vì tôi hoàn toàn ngược hướng với viên đạn và gần nó nhất . Hú vía .

....Chúng tôi vào sát chân cầu Donxo . Cầu Donxo là gì ? Nó như thế nào ?
 Sông Svay rieng uốn lượn quanh khu vực này , chung quanh mép sông những bụi tre rậm rạp bao bọc quanh bờ sông , cây thốt nốt xen lẫn cây cối rậm um , cũng một con đường đất đỏ nhỏ hơn đường QL10 cắt ngang ngay gần đầu cầu đó , ngay ngã 3 đó có một dãy nhà kiểu công xã xây dựng kiểu mới mà ta vẫn gặp sau này , xương nhà bằng tre , bằng gỗ mái và vách bằng lá thốt nốt đan , dãy nhà vẫn thẳng tắp , E 209 chúng tôi đi bên phải con đường đâm thẳng vào cầu Donxo còn bên kia con đường E 141 đóng là cái gì tôi không rõ , từ đây ra mép nước sông còn xa con đường đất QL10 vẫn chạy thẳng nhưng từ đây nó cong cong về phía giữa cầu , nếu gọi nó là cầu thì không hẳn là đúng mà theo tôi nó là cái đạp chắn nước khi chúng tôi lên được đỉnh cầu qua bên kia sông thì tôi thấy giữa cầu là những van đóng mở nước và cái phần đó cũng nhỏ thôi chiều dài vài chục mét nhưng cả con đập này thì rất dài có lẽ hàng km trở lên , dọc đập chắn nước đó là những bụi tre 2 bên bờ mép nước rậm rạp dày đặc tre gai .

Địch án ngữ đỉnh cầu một khẩu đại liên và một khẩu 12.8ly liên tục nhả đạn quét về bên này cầu hướng chúng tôi đang lên , tình thế hết sức bất lợi khó có thể vượt qua đối với những người lính bộ binh chiến đấu đơn thuần .
 Lệnh tạm dừng củng cố công sự tạm thời cho cả D7 chúng tôi . Lúc này khoảng 10h sáng .


Chúng tôi tạm thời triển khai đội hình tại đầu cầu Donxo , vẫn C2 nằm trên vị trí cao nhất ngay sát đầu cầu , một số anh em đi lại quah đó , các cán bộ D E đi lại kiểm tra trận địa có người chạy qua bên kia con đường QL10 gặp anh em E 141 rồi chạy về nói chuyện gặp lính ta bên đó .

 Bố trí đội hình tạm thời của C2 lúc đó tôi không còn nhớ chỉ loáng thoáng nhớ rằng C bộ nằm bên dưới một gò đất nhỏ với những cây cao to , hình như cây xà cừ thì phải chẳng biết có đúng không nhưng chắc nó to như vậy , ánh nắng chiếu xuống qua cành cây chỉ còn là những tia nắng nhỏ xiên qua kẽ lá , vài cây rậm rạp , đại liên nằm sau vị trí của C bộ quay mặt về bên phải gần con đường đất đỏ cắt ngang QL10 loanh quanh đâu trong mấy dãy nhà công xã kia , các B cũng nằm quanh đâu đó . Một cái dãnh nhỏ bên cạnh vị trí C bộ nhóm bậu xậu chúng tôi tranh thủ đào lấy cái hố chiến đầu lợi dụng ngay cái dãnh đó cho đỡ tốn sức đào hố , địch vẫn bắn những tràng đạn đại liên và 12.8ly qua bên này cầu dìm chân chúng tôi không cho tiến qua bên kia cầu , chúng nằm trên đỉnh cao nhất của cầu Donxo mà bắn xuống .

 Lúc này pháo địch từ bên cánh phải của đội hình bắt đầu nã vào trận địa , anh em lính cũ nói rằng đó là đạn pháo 105ly chúng bắn qua mỗi lúc một cấp tập hơn , có lẽ cũng phải 2 3 khẩu liên tiếp bắn , những phát đạn lúc đầu còn nổ xa đội hình chúng tôi sau nhích dần vào hướng đầu cầu , đạn rít trên đỉnh đầu nổ tung bụi mù trên con đường , sau một lúc chúng chuyển làn bắn dọc theo con đường QL10 về tới tận đầu ngã 3 , cả khu vực bụi mù lên, bất chợt lúc này cũng vẫn tiếng pháo từ phía sau chúng tôi bắn tới ngay trên đầu C bộ C2 chúng tôi mà nổ , lúc đầu còn nổ xa trên cái gò này sau nhích dần vào các ngọn cây to phía trên và bên trái tôi mà nổ .

Quái , địch ở đâu ra mà lắm pháo bắn thế không biết ? Chúng tôi nhìn anh Hồng , anh Hồng nhìn chúng tôi mặt mũi ai cũng ngơ ngác cả , pháo phía trái đội hình bắn sang có thể hiểu được nhưng từ phía sau bắn tới thì thật khó hiểu , pháo từ hướng chúng tôi mới đi qua bên bờ tường ủi rõ ràng là như vậy không thể sai được .

Anh Hồng nhắc thằng thông tin hỏi trên D xem sao Vô lý quá , trong khí đó pháo từ hướng đó vẫn dập túi bụi lên đầu chúng tôi , chí ít cũng 2 khẩu bắn cấp tập , cũng may chúng tôi đào được những cái hố nên còn có chỗ mà rúc đầu xuống tránh đạn , một phát đạn gần nhất phang trúng cành cây mảnh phạt xuống rào rào , khi tiếng đạn nổ rồi thì cảm giác sợ không còn nữa nhưng khi nghe đề pa đầu nòng và tiếng đạn rít khi lao xuống thì đến dựng tóc gáy với nó , C2 chúng tôi cứ phải gọi là trơ lưng ra mà chịu dưới 2 làn đạn pháo 105ly , lúc này pháo hướng bên phải đội hình C2 đã chuyển qua bắn dọc con đường đất đỏ cắt ngang đường QL10 , hướng đó địch bắn nhiều hơn mỗi lúc một dồn dập hơn , C2 đã có tổn thất vì đạn pháo y tá chạy xuống hướng đại liên lo băng bó cứu thương và chúng thật ác nhè ngay cái khẩu đại liên của chúng tôi mà giã khiến anh Trung A trưởng đại liên bị thương ở tay và vai , anh này thuộc loại nổi tiếng của C2 trời đánh thánh vật không chết mà dính ngay đạn pháo nhạt thếch bên đầu cầu Donxo vớ vẩn này , một vài anh em khác cũng bị thương vì đạn pháo cùng với anh Trung họ chính xác là ai tôi không còn nhớ , lính mới nhiều quá đâu có thuộc mặt nhớ tên , họ đi viện rồi được bổ xung về đâu đó hay đã ra quân chẳng ai có thể biết được và họ có trở lại đơn vị sau thời gian dưỡng thương thì cũng chẳng còn nhớ được nữa , những sự kiện liên tiếp trồng chéo hơi sức đâu mà nhớ cho hết thằng này bị thương trận này thằng này hy sinh trận kia , nếu có nhớ được cũng vì có ấn tượng gì đó khắc sâu vào tâm trí mà thôi .

 Sau khoảng 15 phút bắn rất chính xác vào đội hình C bộ C2 chúng tôi tiếng pháo hướng đằng sau dừng hẳn , phúc lớn cho nhóm chúng tôi , tìm hiểu nguyên nhân thì cũng mập mờ thôi không ai giải thích cụ thể cả nhưng chúng tôi biết chính xác đó là do pháo của chính F7 nã vào đầu chúng tôi , khi phải nói ra điều này cũng chẳng để làm gì nhưng cũng cần nói để chúng ta cùng rút kinh nghiệm sau này .

E 141 sau khi chiếm lĩnh vị trí bên trái cầu Donxo họ đã điện về báo vị trí dừng chân của họ , khi pháo địch bắn vào đầu cầu cấp trên cũng biết và họ bắn bên cánh cánh phải giữ sườn cho E 141 , họ không nắm được rằng E 209 chúng tôi đã nằm tại đây và chúng tôi cùng lên vị trí này với E 141 , một sự nhầm lẫn trong công tác chỉ huy hợp đồng tác chiến khiến chúng tôi bị một phen hết vía , cũng may con số thương vong do nhầm lẫn này không có nếu không thì kể cả người lính pháo binh hay cán bộ chỉ huy các cấp hay chính người bị thương ân hận lắm . Chiến trường là vậy sự nhầm lẫn trong hợp đồng tác chiến cũng là chuyện thường xảy ra chẳng trách nhau được .

 Địch vẫn bắn dọc con đường đất đỏ đó , chúng bắn nhiều lắm , pháo ta cũng chuyển làn lên hướng đầu cầu bên kia mà nã , thế chứ các anh nã pháo vào đó chúng tôi dưới này không có ý kiến gì đâu , cứ bắn thoải mái đi bắn nhiều vào , bắn chính xác vào đỉnh cái cầu ấy . Lúc này bên C bộ C2 cũng yên hơn , cán bộ E cầm sổ và bút đứng trên đầu cầu chỉ từng thằng lính đang đào hầm hố gần đó cầm B41 lên hạ khẩu đại liên và 12.8ly của địch bên kia cầu , chúng vẫn bắn từng tràng đạn dài sang bên này cầu gìm chân cả đội hình F7 chúng tôi :
- Thằng kia tên gì ? Quê ở đâu ? Cầm B41 lên , từ giờ phút này mày là Đảng viên .

 Cầu cong cong địch án ngữ bên kia với 2 khẩu hỏa lực triệt bộ binh cực mạnh , chỉ cần nghe tiếng đạn nổ và xé gió bay đi cũng làm nhiều người hết hồn rồi đừng nói bình tĩnh chiến đấu , tình thế này cách chỉ huy chiến đấu này thì đường trở về quê mẹ của thằng lính bộ binh chỉ còn bé tý nhỏ bằng cái lỗ kim khâu , những người lính thay nhau bò lên rồi họ không tự mình trở lại được nữa , không ai có thể tìm ra mục tiêu để nổ súng , họ chỉ cần ngoi lên khỏi cái độ cong cong của cái cầu là dính đạn .

 Tôi đã cãi lại mệnh lệnh này khi người cán bộ đó chỉ tôi lên bởi tôi sinh ra không phải để chết vô duyên như vậy , cái thực tế nó như vậy chúng ta phải biết chấp nhận không thể cố chịu đấm ăn xôi như vậy được , cái gì có thể làm được cố gắng sẽ làm được thì chúng ta phải cố gắng còn cái gì không thể làm được thì chúng ta phải tìm phương án khác mà làm mà thực hiện , là người lính chiến đấu không phải chỉ có đôi tay cái chân chạy nhanh đôi mắt mở to cái tai dỏng nghe mà còn phải biết vận dụng cái đầu tối đa trong mọi tình huống , tìm cho ra nhanh nhất phương án tác chiến tốt nhất , tính quyết đoán có lợi cho mình nhanh nhất thì mới mong có được kết quả tốt nhất .

 Sẽ có người nói rằng tôi đã chống lệnh chiến đấu , vâng tôi chống lệnh chiến đấu đấy nhưng không ai có quyền phán xét tôi trong tình huống đó bởi tôi đã làm được cái việc ít nhất nhà nước chúng ta bớt phải ghi thêm ít nhất là 01 cái bằng Tổ quốc ghi công nữa .

 Chúng tôi nằm lại vị trí đó không thể lên được nữa cho đến tận chiều tối , pháo địch vẫn bắn vào con đường kia đến khoảng 3h chiều thì dừng hẳn , bữa cơm trưa đó C bộ chúng tôi có thêm món cá lóc nướng , Hồng văn thư nó làm thế nào mà nướng được con cá cũng giỏi lính cũng có nhiều mẹo vặt để cải thiện cuộc sống kể cả khi đạn địch bắn pháo nổ tứ tung .

 4h chiều trận địa im ắng hẳn , bên kia cầu địch không còn bắn nữa , pháo 105ly thì chúng cũng dừng từ lâu rồi , sau này chúng tôi được biết F9 đánh vỗ mặt hướng thị xã Svay rieng khiến lính Pốt bục mảng phòng ngự đó , một cánh quân của F9 đánh tạt sườn địch về hướng này chi viện cho chúng tôi khiến lính Pốt ở đây tự động rút chạy khỏi vị trí phòng ngự này . Hướng trước mặt chúng tôi coi như đã thông thoáng lúc này lính chúng tôi đi lại trên đường nghênh ngang lắm rồi , tôi nhận lệnh đi báo các B chuẩn bị vận động vượt qua cầu Donxo , khi đi ra đến con đường đất đỏ cắt ngang đường QL10 đó , đất ở đó bị đạn pháo của địch bắn xốp như bột mỳ , trông như vậy thôi đặt chân bước đi nghe phộp phộp và lún xuống đến trên nửa bụng chân , nói vậy để hiểu được mức độ pháo địch dập trên con đường này đến cỡ nào .

 Khoảng 6h tối chúng tôi hành quân qua bên kia cầu , đội hình E 209 C2 chúng tôi đi đầu , E 141 cũng cùng chúng tôi vượt qua lính đi lại lộn sộn , trời đang nhá nhem tối nhọ mặt người , tôi tranh thủ nhìn lại vị trí cái cầu Donxo này , cầu chẳng ra cầu mà là cái đập chắn nước thì đúng hơn , giữa cầu là cái đoạn vài chục mét với những van đóng mở nước , hai bên đập với những bụi tre gai dày đặc chạy dài đến hết con đập này .

 Qua bên kia cầu một bãi đất rộng , lính chúng ta ở đâu ra mà đông thế , tiếng gọi nhau ầm ỹ , tiếng hô phiên hiệu đơn vị gọi tập trung về theo hướng đơn vị mình , súng đạn ba lô lỉnh kỉnh , E trưởng 209 chống gậy đi cùng chúng tôi tiếng quát tháo chửi ầm lên khi thấy lính tụ tập chẳng có tính cảnh giác chiến đấu gì cả . Thế rồi trật tự cũng được vãn hồi .

 Lệnh luồn sâu vào lòng địch đi theo hướng qua cầu Donxo rẽ phải cho cả E 209 chúng tôi , vẫn C2 chúng tôi đi đầu toàn đội hình E , lệnh bí mật luồn sâu vào bên trong không đánh những đơn vị lẻ tẻ của địch cản đường , điểm chúng tôi cần đến là bên sâu trong kia và cái kế hoạch này chỉ có cấp trên được biết , E trường và bộ phận bậu xậu của E luôn bám theo đội hình C2 chúng tôi trong suốt cuộc hành quân này trong đêm đó , lúc họ lùi xuống phía sau lúc họ ở phía trên cùng đội hình . Lần đầu tiên tôi biết thế nào là luồn sâu đêm với những vất vả của lần đầu vác nặng hành quân trong đêm tối , đôi giày dưới chân làm tôi thấy khó chịu mỗi bước đi .




Đội hình đêm luồn sâu của E 209 đi ngay trong đêm 3.1.1979 với D7 đi đầu và C2 chúng tôi được chọn là đơn vị tiên phong , cán bộ cấp E và D luôn bám sát đội hình hành quân , trinh sát D cùng tác chiến đi cùng chúng tôi và hàng 2 3 hành quân không quan tâm điều gì đang đón chờ chúng tôi phía trước , lần đầu tiên đi trong đêm và mang vác nặng lính chúng tôi nghe chừng lết bết lắm , phần lớn là lính trẻ tuổi đời tuổi quân ít nên kinh nghiệm hành quân tác chiến luồn sâu gần như chưa có gì , phải nói là rất vất vả tuy lần này mang vác luồn sâu không bằng sau này nhưng vì là lần đầu nên thấy vất vả hơn còn sau này thấy quen rồi thì chuyện luồn sâu tác chiến một đêm cũng là lẽ thường của lính D7 chúng tôi .


 Bắt đầu vào khoảng 6h tối chúng tôi đi và đi mãi , đêm tối gần như chẳng nhìn rõ cái gì vật gì chung quanh mọi thứ chỉ thấy lờ mờ trước mặt , qua những cánh đồng những phum sóc lớn nhỏ trên đường đi , tiếng chó sủa râm ran khi lính chúng tôi hành quân qua , mặc kệ mục đích chúng tôi là phía trước cứ đi , điều khiến tôi nhớ mãi là khoảng trên 10h tối vì lúc đó chúng tôi đã đi lâu lắm rồi cứ căn cứ theo ca gác mà áng thì cũng khoảng đã thay gác phiên đầu , khi đó chúng tôi leo lên một con đê cao , con đê mặt rộng và hình như đâu đây có tiếng nổ máy của xe ô tô , hai bên con đê có những dãy nhà khá to và đâu đó có cái nhà vẫn còn đèn thắp sáng khi đó tôi đi gần như thuộc nhóm đi cao nhất của C2 nên ngay sát sau lưng nhóm trinh sát D , phía dưới đê chó sủa bò rống ầm ỹ ngay trên mặt đê một nhóm lính Pốt hay thanh niên K thì không rõ nhưng cũng chắc là lính Pốt thôi , chúng đứng và cả ngồi trên bờ đê có thằng khoác khẩu AK đứng dậy khi thấy chúng tôi đi đến , chúng hỏi mấy câu tiếng K chúng tôi không trả lời vẫn đi , không nói chẳng rằng , khi tôi đi ngang thằng ngồi dưới bờ đê vẫn bình thản ngồi như người ngồi trên đê hóng mát vậy , sau phút ngỡ ngàng chúng lặng lẽ đứng dậy đi nhanh xuống đê , chắc chúng đã nhận ra đây không phải là lính Pốt hành quân mà là QDNDVN nên chúng tìm đường lủi xuống khỏi đê và câu tiếng K kia chắc là hỏi chúng tôi đi đâu . Số mấy thằng này gặp may , chúng tôi đang luồn sâu vào trong đất K , nhiệm vụ của chúng tôi là cố gắng không để lộ đội hình hành quân và mục đích chính là bí mật ém sát mục tiêu đã định , đánh những trận đánh gây bất ngờ với kẻ địch chứ không phải để diệt mấy thằng lính Pốt này nên chúng thoát chết , nếu không cho chúng có tới 3 đầu 6 tay cũng không thể thoát nổi với chúng tôi , chúng đã im khi gặp chúng tôi và chúng tôi cũng lờ đi coi như chưa từng gặp chúng , chưa bao giờ tôi thấy cảnh lính ta và lính Pốt chung sống hòa bình như vậy kể từ ngày tôi đặt chân sang đất K .


 Khi đó tôi cũng đã tự hỏi . Tại sao VN ta và K không cùng chúng sống trong hòa bình như thế này nhỉ ? Đất anh anh ở , đất tôi tôi giữ , vợ con chúng tôi , chúng tôi lo , chuyện gia đình anh , anh đi mà giải quyết . Chiến tranh sẽ làm khổ thêm biết bao người và bao nhiêu nỗi khổ đều dồn lên đôi vai những thằng lính như chúng tôi hôm nay . Bắn giết nhau cũng chẳng để làm gì tôi chẳng muốn và chắc anh cũng vậy . Số phận cuộc đời đã đẩy tôi và anh đứng 2 bên giới tuyến cũng bởi những kẻ ngông cuồng bên nước các  anh mang chiến tranh sang đất chúng tôi , gây cho dân chúng tôi những cuộc tàn sát đẫm máu nên mới có cuộc chiến tranh này và hôm nay những người lính chúng tôi có nhiệm vụ vào kết thúc cái chế độ mà các anh đang phục vụ , anh cản đường chúng tôi sẽ tiêu diệt , nếu anh là người khôn ngoan hãy hạ vũ khí về với vợ con gia đình của anh đừng chống cự vô ích , ý chúng tôi đã quyết cho việc chúng tôi sẽ làm vì chúng tôi vì các anh cho một ngày mai chúng ta sẽ sống trong hòa bình lâu dài .

 Tôi đang miên man trong dòng suy nghĩ đó thì ngay phía trước chúng tôi khoảng cách cũng gần khoảng trăm mét vài phát đạn AK bắn dọc bờ đê đó , đường đạn đi ngay sát chân tôi thấy rõ đường đạn lửa phóng ngang đùi kéo theo một quệt ánh sáng , ai đó phía dưới đội hình chúng tôi dính đạn , chúng tôi dạt ra hai bên bờ đê , trinh sát bò lên trước khoảng 10 phút sau quay lại thúc đội hình tiếp tục hành quân , một vài tên lính Pốt bắn vài ba viên rồi bỏ chạy , cũng có thể chúng khiếp vía khi biết rằng có hàng E F lính bộ binh thiện chiến của QDNDVN trước mặt và chúng không phải là đối thủ nên sau vài viên đạn chúng bỏ chạy mất dạng , chúng tôi đi không nghỉ công tác thương binh tử sỹ đã có đội hình đi sau lo còn tuyến trước không chùn bước , lính chúng tôi mỏi mệt lắm rồi nhưng mệnh lệnh là đi không nghỉ .

 Anh Hồng luôn đi theo nhóm đi đầu bởi vậy tôi luôn phải bám anh , anh Tập đi ở cuối đội hình C2 nhưng vẫn luôn phải vượt lên động viên anh em lính C mình , anh Đông đi giữa đội hình cùng bộ phận hỏa lực , các B trưởng thúc lính của mình hành quân liên tục kiểm tra quân số . Cả đêm hành quân như vậy nhưng hình như chỉ dừng lại nghỉ 1 2 lần mỗi lần vài phút , sau mỗi lần nghỉ là chân chúng tôi nặng thêm bước chân đi líu díu hơn , đi hết con đê lại xuống ruộng qua cánh đồng này lại tiếp cánh đồng khác , hết ruộng đồng lại đến đường đất , trên những đoạn đường đất quanh co đó có những phum só thấp thoáng bóng nhà sàn bên trong , chó vẫn sủa và đoàn quân vẫn bước .

 Khoảng hơn 4h sáng thì nhóm trinh sát chạy quay trở lại báo tin phía trước còn vài trăm mét nữa là đường nhựa lớn , lệnh của E dừng lại và tản ra đợi lệnh , C2 tấp vào một nhà bên con đường đất đó vài người dân K có cả đàn bà và người già trong nhà thấy thoáng bóng bộ đội VN là xách đồ dắt theo trẻ con chạy rất nhanh , hình như họ sợ đánh nhau ở đây và họ sẽ chết oan giữa 2 làn đạn , nhà bên có người phụ nữ K mồm cứ oang oác suốt , mụ ta nói cái gì tôi không hiểu nhưng cũng đủ để hiểu rằng mụ ta đang chửi chúng tôi những người lính VN đang vào giải phóng cho mụ ta . Nếu như không tự kìm nén lòng mình có lẽ tôi nhảy sang đập cho mụ ta mấy cái báng súng cho mụ ta câm ngay cái mồm chửi đó đi . Thế rồi mụ ta cũng dắt đứa con nhỏ cùng đồ đạc mang theo chạy về phía sau , mụ ta đi xa rồi mà cũng vẫn nghe tiếng chửi của mụ còn vọng lại . Dân bỏ chạy hết chỉ có mấy con gà con vịt là vô tư nhất chúng vẫn đi kiếm ăn giữa đội hình dừng chân của lính VN chẳng thèm đoái hoài gì đến chiến tranh với súng đạn .

 Lúc này chính sách dân vận của ta gắt gao lắm , trước chiến dịch đã được phổ biến rồi , nghiêm cấm vi phạm chính sách dân vận , từ cái kim sợi chỉ chở đi và anh Mười lính 1974 Hải hưng A trưởng A cói 60ly do cả đêm hành quân khát nước nên đã bẻ cây mía chưa kịp ăn bị cán bộ trên E bắt quả tang vi phạm chính sách dân vận nên bị giáng cấp giáng chức khai trừ khỏi Đảng .

 Lúc này pháo địch từ đâu đó bắn vào phum dữ dội , đạn nổ trên mái nhà , đạn nổ ngoài sân , gà vịt chạy toán loạn , lão cán bộ E kia gọi anh Mười ra giữa sân đứng đọc quyết định kỷ luật ngay trên trận địa trong làn đạn pháo của địch bắn vào phum . Tôi thấy ghét cái lão máy móc kia , hình như lão muốn ra oai cho mọi người thấy sức mạnh của lão cái gan lỳ của lão , pháo bắn mặc pháo lão vẫn đứng đọc quyết định kỷ luật cho anh Mười , cũng nhanh thôi lão chạy đâu mất hút còn anh mười lững thững đi về hầm tránh pháo mặt buồn thiu . Khi tới đây nhà nào cũng có hầm tránh pháo và lính ta cũng tranh thủ đào được một số hố chiến đấu theo đội hình từng B bộ binh , tôi cũng không còn nhớ đội hình C2 được bố trí thế nào nhưng cũng loanh quanh đây thôi và nhìn sang bên kia cách khoảng 50m là loáng thoáng bóng cán bộ của E bên đó , tôi mệt sau 1 đêm luồn sâu đầu hơi nóng nên tìm một chỗ nằm ngủ , pháo nổ mặc pháo giấc ngủ là thần tiên tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay .

E 209 chúng tôi ém quân tại đó đến khoảng gần 3h chiều ngày 4.1.1979 , hình như chúng tôi đang chờ đợi một điều gì đó , chờ cho F9 đánh địch thẳng hướng thị xã Svay rieng chạy về đó thì chúng tôi chặn đánh bởi vậy E 209 chưa lộ mặt ra khỏi khu vực này , từ đây đi về QL1 chỉ còn khoảng 1km nữa , sáng nay khi quay lại vị trí này tôi vẫn còn nhớ con đường hơi cong một bên là phum với vườn cây xanh tốt một bên là ruộng nước mênh mông .

Chúng tôi nằm im chịu trận pháo kích của địch từ sáng nhưng chúng cũng không bắn lâu chỉ khoảng gần một giờ đồng hồ là dừng , trong này chúng tôi cũng nằm im không một động tĩnh gì , ban chỉ huy C2 tụ tập bàn tán xong tôi cũng chẳng quan tâm lắm , các B trưởng chạy qua chạy lại hỏi han tình hình nhưng cả tướng và quân C2 có ai biết gì hơn nhau đâu , nếu có ai nói gì cũng chỉ là phán đoán hay nói theo cảm nghĩ của cá nhân mình cả .

 Khoảng 3h chiều lệnh xuất quân khỏi vị trí , C2 chúng tôi đi phía cánh phải của đội hình D7 tản rộng đội hình D và hình như C1 đi trên con đường đất , vậy là chúng tôi phải đi dưới ruộng , ruộng thì ruộng lính chúng tôi đâu có ngán lội ruộng , anh Hồng nói :
- Mình đi hướng này yên tâm hơn , dưới ruộng hơi vất vả một chút nhưng không sợ gặp mìn địch nó gài , tác chiến thì tản rộng đội hình ra tránh đạn pháo của địch , khi lên đường nhựa ( lúc này chúng tôi chưa biết đấy là đường QL1) thật nhanh chóng chiếm lĩnh những vị trí có lợi để giữ chỗ dừng chân , các B phải lên đều để chi viện cho nhau khi cần thiết .

 Chúng tôi hành quân bắt đầu từ trong phum ló mặt ra cánh đồng , lúc này mọi ý đồ cho lộ luôn không cần che dấu , ra khỏi phum là gặp ngay con mương to chúng tôi đi dọc con mương đó , vẫn chưa có gì xảy ra đi khoảng 400m thì địch bắt đầu bắn đại liên , trung liên , chúng không phải trên đường QL1 bắn sang mà từ cái phum bên kia rất xa bắn tới , cũng đến 400m chứ không ít , lính mình lom khom vận động dưới ruộng , vì nghe tiếng đạn bay quen tai rồi nên tôi cũng lờ mờ hình dung ra là đạn ăn còn cao hơn đầu mình nhiều chẳng có gì phải sợ .

Lúc này có lệnh rẽ trái đội hình C2 lên thẳng hướng QL1 , nhìn qua hướng bên khẩu đại liên và trung liên địch bắn còn xa lắm một khoảng xanh sẫm xa tít kia và bên dưới ruộng thì toàn nước , mãi sau này tôi mới biết nếu muốn qua đó phải đi qua một con sông nhỏ , vậy là hợp lý nếu hôm đó mà lệnh tiến thẳng thì chúng tôi cũng chỉ đi đến được mép con sông là cùng .

Rẽ trái cũng đồng nước rộng và phía trên là đường và những cái gò cao hơn mặt nước , ngay trước mặt là cái khu nhà lợp mái ngói đỏ với tường rào bao quanh mặt trước hướng ra đường mặt sau hướng ra ruộng nước gần con sông nhỏ , ngay gần con sông có bãi được quây bằng lưới và nhìn kỹ thì vịt nhiều lắm , đây đúng là trại nuôi vịt , trên mặt nước thỉnh thoảng có những chiếc lông vịt nổi trên mặt nước trôi trôi theo chiều gió .

Lúc này đội hình C2 có thêm bộ phận DKZ75ly và một khẩu 12.8ly của E bám theo đội hình nhưng họ đi sau chúng tôi một quãng , họ là quân số của E chẳng liên quan gì đến chúng tôi từ đêm qua đến giờ họ vẫn bám theo đội hình D7 nhưng họ dưới sự chỉ huy trực tiếp của cán bộ E . Tôi vượt qua con mương , cũng tưởng nó nông thôi ai ngờ nó sâu thế , nước cao hơn đầu tôi cũng may nó nhỏ nên tôi nín thở mà đi qua mương , trong C2 chúng tôi có thằng đã uống no nước ở cái mương này , đeo nặng quá chủ quan tưởng nó nông ai ngờ càng lội càng sâu bơi không được thế là chịu uống nước rồi cởi ba lô ra vứt lại ôm theo súng chồi lên thở lấy hơi rồi quay lại lần nữa vớt ba lô , phải đi lại 2 lần mới qua nổi con mương bé tẹo này , nhóm nửa C2 đi bên này mương thằng nào cũng ướt từ đầu đến chân , trong ba lô đạn đựng trong hộp giấy nhão nhét mỳ tôm và gạo ướt hết cả còn tư trang cá nhân thì thôi không nói làm gì chỉ tổ thêm nặng vì bị ướt , thế rồi chúng tôi cũng vượt được qua hết cái mương nước đó đội hình C2 dơ sườn ra cho địch nó bắn , mặc xác nó chúng tôi thẳng tiến lên QL1 .

Khi còn cách QL1 khoảng 300m nữa thì tiếng súng địch trên đường bắn khiếp lắm , chẳng nhìn thấy gì mà sao nó bắn khiếp thế , ruộng nước thì sâu có chỗ đến ngực còn bình thường thì đến thắt lưng , tôi bám anh Hồng khoảng 30m mà sao thấy xa thế , đi trong tình thế này nước cản chân khó đi nhanh được , anh Hồng bảo tôi :
- Mày qua bên thằng Lâm bảo nó lùa anh em lên nhanh đi , đến mấy cái gò kia thì dừng lại yểm trợ cho bên này tao thúc chúng nó lên .

 Nhìn qua bên B anh Lâm xa quá nếu tôi có lội qua đến nơi mà truyền lệnh có lẽ phải 20 phút mới đến nơi , khoảng cách cũng gần 200m chứ không dưới nên tôi nói :
- Xa quá anh ạ , em sợ qua đến nơi mất nhiều thời gian , hay mình ra hiệu cho anh Lâm biết .
 Cũng thấy mệnh lệnh của mình khó có thể khả thi trong thời gian nhanh nhất nên anh Hồng giơ tay chỉ bên anh Lâm rồi phất phất , anh Lâm hiểu ý và thấy anh em bên đó lên nhanh hơn , cũng phải một lúc mới thấy anh em hướng đó lên đến cái gò nổi kia , nước bên đó nông hơn không như bên chúng tôi , khi thấy anh em lên chiếm được vị trí đó rồi thì anh Hồng mới lệnh cho hướng bên này vượt lên , tôi bám nhóm này và hướng lên là sát cái trang trại vịt kia , nhin fqua đội hình bên này anh em chúi đầu vào mấy bờ thửa thưa thớt chờ hết , chưa có lệnh chẳng ai dám đơn thương độc mã mà vượt lên cái khoảng ruộng trống không gì che chắn này .

Chúng tôi bắt đầu lên lúc này thì chẳng còn đội hình A B gì hết thằng nào lên được vị trí nào là tốt lắm rồi ai cũng được , vào sát hơn tôi mới phát hiện ra cái xe tăng lù lù trên đường QL1 , nó bắn như vãi đạn vào chúng tôi nhưng cũng có trúng ai đâu khi thấy lính ta vào gần rồi nó lùi dần như muốn tránh xa , nhóm chúng tôi đã có người lên đến chân đường nhựa nhưng không dám lên mặt đường mà nằm ép bên mép nước rồi cũng nhanh 5 6 người đã lên đến nơi , tôi lên sau một chút nhưng cũng nằm trong nhóm đó , nhìn lại súng chống tăng có mỗi khẩu B40 của thằng Hoài người Huế , phải vận động qua đường bên kia ngay vì cái xe tăng nó cũng đã lùi xa rồi cũng gần 100m , anh em ào ào vượt lên thằng Hoài cầm theo thêm quả đạn B40 nữa với 1 quả đầu nòng là 2 rồi nó vứt cái ba lô đạn lại lăn qua bên kia đường , từng người lăn qua đường có đến 4 5 người đã qua nhưng cũng chỉ trung liên RPD và AK chứ súng chống tăng thì thằng Hoài độc nhất vô nhị , anh Hồng và anh em C2 chúng tôi đã áp sát con đường nhựa cả rồi nhìn qua bên kia thấy thằng hoài cứ lom khom vận động lên cả C2 bên này đều quát nó nằm xuống thì nó càng vận động lên áp sát chiếc xe tăng hơn , gọi khản cả cổ mà nó đâu thèm đoái hoài gì , nhiều thằng điên tiết lên chửi ầm ỹ , ngay cái anh hồng cũng phát khùng lên vì nó vừa giận vừa thương vừa bực mình . Thế rồi nó cũng lên đến ngang cái bờ ruộng bên kia rồi dừng lại nằm im đó , chiếc xe tăng vẫn lùi xa đến ngang cái cầu gỗ giã chiến bắc ngang con sông nhỏ rồi nó lùi mất hút , nó vừa lùi vừa bắn thị uy còn chúng tôi thở phào vì đã đuổi được nó đi chỗ khác , nếu nó lỳ đòn tý nữa cứ nằm đó bắn loạn lên chưa chắc chúng tôi đã lên được với nó , hình như nó phát hiện ra lính C1 đã lấp ló trên đường nhựa đoạn dưới chúng tôi nên nó sợ ăn đạn chống tăng mà bỏ chạy .

Lính C2 đã chiếm được vị trí trên đường và cái trại vịt quây lưới này , chúng tôi bố trí ngay đội hình 2 bên đường còn C bộ bên trong trại vịt , thương vong C2 chúng tôi không có gì chỉ có đàn vịt chết nhiều . Anh Hồng ra lệnh cho tôi gọi ngay thằng Hoài lên gặp cán bộ C . Nó lên C bộ anh Hồng hỏi :
- Tại sao chúng tao càng gọi mày như thế mà mày không nghe vẫn cứ ôm B40 mà lao lên như vậy là thế nào ?

 Nó ấp a ấp úng trả lời :
- Em có nghe tiếng anh và anh em gọi nhưng mà em lăn qua bên kia đường rơi đúng vào giữa của 2 bờ thửa ruộng , nếu nằm im tại chỗ thì trơ trụi quá , nếu lùi lại đằng sau thì xa hơn nên em vận động lên trên bờ thửa ruộng cho gần hơn .

 Thế rồi với thành tích vận động tránh xe tăng của thằng Hoài được biến thành vác B40 đuổi xe tăng địch chạy dài , trên đường vào chiến dịch anh em trong đơn vị mình được biểu dương thành tích cũng làm anh em C2 chúng tôi phấn khởi vô cùng ,nếu thằng Hoài bỏ chạy lùi xuống tìm vị trí nấp thì cũng chẳng có gì để nói đằng này nó lại vận động lên , nếu xét cho thật cùng thì hành động của thằng Hoài không phải là hành động anh hùng nhưng cũng hết sức dũng cảm và nhanh trí , đơn vị báo cáo lên cấp trên đề nghị tặng thưởng nó huân chương chiến công hạng 3 ngay trên đường vào chiến dịch .

Cũng bởi cái huân chương này mà nó dũng cảm hơn mức bình thường nên quên mất chiến lược chiến thuật của bộ binh khi đánh vận động nên nó vác B40 đi đầu đội hình C2 vận động đánh lấy tử sỹ C21 trên ngã tư đường tàu sau này , nó đã hy sinh ngay trước mắt tôi và báo hại tôi lại là người vác nó chạy về phía sau khiến tôi tý nữa cùng chung số phận với nó khi bị địch đánh tạt sườn và tôi là người cùng tử sỹ đứng lại tại vị trí cao nhất của đội hình . Cuộc đời thằng lính chiến chẳng biết thế nào hôm nay là tấm gương tốt để mọi người noi theo ngày mai không kịp nhận cái vinh quang của ngày hôm qua đã có .

 Anh em C2 củng cố đội hình và hầm hố trên đường , các hố cá nhân được đào 2 bên đường , khẩu DKZ được bố trí trên cái gò dưới ruộng nước và khẩu 12.8ly cũng ở gần đó , cán bộ E đã xuống C2 giao trực tiếp bộ phận này phối thuộc cho c2 , cả đội hình E 209 còn lại hành quân qua mặt chúng tôi trên con đường nhựa QL1 và giờ đây nếu theo hướng vào giải phóng Pnom Penh chúng tôi là đội hình cuối của E 209 nhưng giờ đây hướng chốt của chúng tôi lại là quay mặt về hướng VN . E 209 chúng tôi đón lõng địch bị F9 đánh tan chạy về hướng này và đó là nhiệm vụ của chúng tôi . Chúng tôi có ân oán nhiều với những đơn vị lính Pốt này , ân đền oán trả và lúc này là lúc món nợ này cần phải được thanh toán , lính Pốt kia là con nợ và C2 chúng tôi là chủ nợ .

Sau khi chiếm lĩnh xong trận địa C2 chúng tôi củng cố hầm hố tác chiến phân bố các B cho vị trí đứng chân , vẫn biết là tạm thời nhưng địch sẽ bị F9 đánh chạy về hướng QL1 này về hướng phà Liếp lương nên sẽ có những trận đánh lớn phải xảy ra ở đây , vị trí này cách thị xã Svay riêng khoảng gần chục km vậy là chúng tôi đã đục tung cửa mở hướng cầu Donxo rồi luồn sâu bọc về đây chặn bước rút chạy của kẻ địch .

 Một cách đánh hoàn hảo của những người chỉ huy với tầm nhìn chiến lược , nơi đây sẽ là mộ chôn xác quân thù nếu chúng bỏ chạy về hướng này mà tay còn cầm theo vũ khí , tôi đã cảnh báo chúng rồi nếu khôn ngoan hãy hạ vũ khí trở về vợ con của chúng , còn nếu ngoan cố thì ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của những tên lính Pốt ngoan cố chống cự . Thòng lọng đã buộc lưới đã giăng và những tên lính Pốt  khó có đường chạy thoát .

  Tôi bám anh Hồng đi thị sát trận địa một vòng , chạy qua các vị trí B bộ binh đóng quân , B1 và B2 chốt 2 bên đường , lính các B đào hố chiến đấu cá nhân , B3 đóng phía trong ngay gần cái chuồng vịt , C bộ đóng ngay sát hàng rào gạch xây bên ngoài cổng , cối 60 phía sau C bộ , đại liên ngoài đường vế bên kia nằm gần cái cầu gỗ , hầm hố chuẩn bị hướng chiến đấu  quay mặt về hướng VN , bên kia đường cũng là những thửa ruộng to và có một con mương dẫn nước cũng to ngay sát đường .

Khu vực C2 đóng quân là cái dãy nhà ngói ngay sát đường cách đường con đường nhỏ ngắn vài chục mét sẽ tới cổng , nơi đây hình như xưa kia trước thời Pôn Pốt là cái đại lý nước ngọt thì phải vì vỏ trai nước ngọt nhiều lắm , từng két chất cao tới nóc nhà , thẳng cổng và sân đi vào có cái Grager ô tô với mấy cái xe bụi phủ dày quay đầu ra đường nằm đó , phía sau chuồng vịt to với chuồng lơn và gà rất nhiều , vườn trước mía trồng đã mọc cao rồi xen lẫn mấy luống khoai lang , chiều ngang theo mặt đường cái khu này cũng 5 7 chục mét . Trên nguyên tắc chính sách dân vận là vậy nhưng lính ta cũng vẫn vụng trộm thịt gà thịt lợn hái rau chặt mía ăn , thấy tôi cùng anh Hồng xuống kiểm tra anh em có vẻ ngại nên dấu diếm che đậy , anh Hồng biết tỏng chuyện đó nên nói với anh em .

- Chuyện chính sách dân vận là chuyện của chính sách , không có lý gì lính mình chiến đấu đổ xương đổ máu nay sống mai chết chẳng biết thế nào trong khi ăn uống thiếu chất như thế này , nhưng ăn vụng phải biết chùi mép tao thì không bao giờ nói nhưng đừng để cấp trên họ biết . Hiểu chưa ?
 Thì ra bên B3 đã có món tiết canh vịt rồi , nhanh thế , chẳng biết ai đã nghĩ ngay đến tiết canh vịt ở đây . Anh Hồng nhìn thấy giẫy nảy lên chửi ầm ỹ :
- Đồ ngu , ai đời lính chiến lại đi ăn thịt vịt , đổ đi ngay thịt vịt không ăn phải biết kiêng khem một tý chứ ăn để cho nó tan đàn à ?

 Chúng tôi ngớ ra với nhau nên anh Hồng phải giải thích :
- Lính chiến là kiêng ăn thịt vịt thịt chó ăn vào sợ đen , ăn thịt vịt mà đi đánh nhau để chạy như vịt với nhau một lũ à . Cái này trên không cấm thì tao cấm không thằng nào được ăn nhớ chưa ?

 Ra vậy lính chiến cũng lắm chuyện mê tín ra phết , thôi cứ kiêng cho nó yên tâm ít nhiều các anh ấy cũng có quá nhiều kinh nghiệm rồi , vì chuyện thịt vịt mà nhỡ có chuyện gì thì ân hận lắm . Còn chuyện chính sách dân vận không động vào cái kim sợi chỉ của dân thì chúng tôi thực hiện nghiêm túc không thằng lính nào động đến mấy thứ đó thật chỉ cần thoáng bóng kim chỉ là chúng tôi tránh xa không dám vi phạm . Lính C2 lúc này có anh đã chuyển qua phá phách nghịch ngợm rồi , thì ra ở đây cũng có kho đạn nhỏ của địch để ở đây , đạn AT với viên đạn đầu bịt giấy bên trong quả đạn khi mở ra tôi xách theo 2 quả nhưng anh Hồng không cho dùng và nghe nói nó rất nguy hiểm nếu không biết cách dùng , viên đạn kia là đạn hơi lắp chung với súng CKC dùng bắn phát một chúng mày không biết lắp lung tung đạn nó nổ ngay đầu nòng súng đấy , thế là vãi hết cả linh hồn với AT chạy thật nhanh .

 Tối hôm đó C2 chúng tôi có bữa cơm tươm tất lợn gà thịt thoải mái nửa đêm khoảng trên 10h tối có món cháo gà và có cả hành tươi nữa chứ thứ gia vị mà lính tôi có nằm mơ cũng chẳng thấy khi ở Nam Chóp , anh Quân quản lý cùng anh nuôi lo cho anh em có bữa ăn rồi xách súng ra ngoài cảnh giới cấp trên để anh em cho ngon miệng . Khổ thật đấy ăn uống cũng phải che dấu , mình ăn uống cho có sức khỏe phục vụ QD chứ có phải cho riêng mình đâu , ăn mới có sức , có sức rồi mới lại đánh nhau , đánh nhau là sẽ thắng và thắng lợi mới có thêm cái ngon mà ăn , ăn rồi lại đánh . Một vòng tuần hoàn luẩn quẩn thế đấy .

 Chúng tôi phân công nhau gác rồi đi ngủ lính cũ có võng mắc lên còn loại như tôi thì chỉ nằm đất lấy đâu ra võng mà nằm , thông tin hữu tuyến được kéo từ D bộ xuống trận địa C2 lúc chập tối trưởng ban tác chiến trung đoàn ông Trọng hói xuống đơn vị tôi mấy lần , dặn đi dặn lại phương án tác chiến cùng nhiệm vụ của C2 , khổ lắm hiểu rồi từ hướng VN qua là địch bắn thoải mái đánh chết thì thôi , từ hướng Liếp lương về đây là quân ta không được bắn có gì phải chờ lệnh có thế thôi mà cũng phải nói nhiều , đã vậy tối muộn rồi lão Trọng hói vẫn còn điện xuống C2 dặn thêm lần nữa . Cẩn thận đến thế là cùng .

 Khoảng hơn 3h sáng trong khi đang ngủ tôi nghe tiếng ỳ ỳ của động cơ ô tô gần đây , rồi thấy im lúc lâu  rồi lại ỳ ỳ , cũng lúc này tiếng chuông hữu tuyến reo vang anh Hồng cầm máy , tôi nằm ngay đó lên nghe rõ tiếng ông Trọng trưởng ban tác chiến E nói trong điện thoại :
- Địch đang vào bằng xe cơ giới trên đường QL1 C2 phải đánh chặn ngay chúng lại .
 Anh Hồng bật ngay khỏi võng gọi mấy thằng chúng tôi .
- Địch , địch đang vào , thằng H .. xuống báo các B rồi chạy nhanh ra báo cho DKZ75ly và khẩu 12.8ly .

 Tôi xách súng chạy ra tới cổng gọi to anh em B1 B2 đang nằm dưới các công sự hố chiến đấu bên đường , anh em vài người đã thò đầu lên khỏi hố chiến đấu , B2 đóng ngay bên này cổng nên họ thức dậy hết ngay , anh Đông C phó kịp xách khẩu B40 ra tới gần cổng , tôi lúc này sau khi báo được cho 2 B bộ binh thì không thể vận động ra báo kịp cho DKZ và 12.8ly nữa xe ô tô của địch với đèn pha sáng rực đường đã chạy gần đến nơi rồi , nếu tôi vận động lên thì ngược đường với đoàn xe đó của địch nên bắt buộc tôi phải lùi lại vừa hay anh Đông sau cổng chạy ra , anh quỳ ngay xuống đường nâng khẩu B40 lên tôi cũng quỷ ngay xuống vệ đường bên kia trong tư thế chiến đấu , vừa hay xe địch chay tới đi đầu là chiếc xe Doge loại của lính Mỹ và VNCH ngày xưa và trong E của tôi cũng thấy có 1 chiếc chuyên chở thương binh tử sỹ hay gạo xuống D của tôi , lúc này trên đường sáng chưng ánh đèn của xe tải hàng đoàn xe dài trên mười chiếc chúng chạy tốc độ cũng chậm thôi .

 Bùng bình ! anh Đông điểm hỏa ngay phát đạn B40 còn tôi thì phụ họa vài loạt điểm xạ AK vào chiếc xe đi đầu , anh em lính C2 dưới công sự dưới vệ đường xả đạn thoải mái , với cự ly quá gần khiến anh em B1 vế bên kia không dám thò đầu lên nữa , chiếc xe mất lái lao sang bên kia đương đâm thẳng xuống mương , bóng một vài người trên xe kịp lao xuống đường thì bị ngay anh em B2 diệt gọn ngay trước mũi súng , lúc này tiếng kêu la ầm ỹ lẫn trong tiếng súng nổ , anh em B1 cũng đã nhỏm đầu lên khỏi hố chiến đấu bắn thẳng vào mục tiêu dưới lòng mương . Tôi nghe rõ tiếng kêu .
 - Mẹ ơi đau quá .
 Tiếng kêu bằng tiếng VN mình , sao lại có thằng lính Pốt nói tiếng Việt mình thế này ? Con người trước lúc chết bao giờ cũng bật ra tiếng mẹ đẻ của mình kêu than hay giẫy dụa và đây là cuộc chiến giữa 2 giống nòi 2 dân tộc mà sao có thằng cha vơ chú váo nào nói tiếng Việt thế này ?

 Tiếng kêu trên đường nhiều quá và lính chúng tôi thét nhau dừng bắn , cũng phải một lúc tiếng súng mới dừng hẳn , 3 xác chết nằm ngay trên đường không còn cựa quậy được nữa máu chảy theo độ cong của lòng đường vào sát lề đường ướt đẫm , bên kia những chiếc xe đi sau lính cũng nhảy xuống khỏi xe trong tư thế nhơ ngác , chúng tôi hỏi :
- Các anh là ai ?
- Lính sư 9 quân đoàn 4 đây .
- Trời ơi ! Chúng tôi lính sư 7 đây .

 Quân ta chiến thắng quân mình rồi , sao lại có chuyện đánh nhầm phải nhau thế này , chúng tôi có mặt tại đây từ chiều ngày hôm qua các anh không biết sao ? Trước khi vận động cơ giới lên đây các anh có biết lính F7 chúng tôi đã ở đây không ? Phương án hợp đồng tác chiến giữa 2 F của QD4 thế nào trên cái đường QL1 con con này mà để chúng tôi đánh nhầm phải nhau như vậy ? F9 lên vị trí này sau đã bắt liên lạc với chúng tôi chưa ..vv . Đó là việc của cấp lãnh đạo trên chúng tôi chỉ là người lính bảo địch đấy đánh đi thì chúng tôi đánh chẳng biết gì hơn .

 Thương thay cho số anh em F9 hy sinh nằm đó họ bị gần chục người được chuyển lên trên đường cho bộ phận làm công tác tử sỹ một vài người bị thương rất nặng được chuyển ngay về tuyến sau . Điều đáng tiếc đây là nhóm trinh sát của F9 đi đầu đội hình trong đó có anh đại úy trưởng ban trinh sát F9 quê Thái bình cũng hy sinh trong nhóm đó . Họ nằm đấy mà vẫn chưa hiểu tại sao họ lại hy sinh như vậy , đau lòng lắm . Chúng tôi những người lính C2 trong trận đó không ai có thể cầm nổi được nước mắt khi nhìn những tử sỹ F9 kia , họ cũng như chúng tôi chết khi còn quá trẻ và oan uổng quá .

 Trời đã sáng rõ lính C2 chúng tôi mặt buồn thiu , lính F9 ngoài đường nhìn chúng tôi mặt đằng đằng sát khí , xin lỗi các anh chúng tôi chẳng biết nói gì hơn , sự nhầm lẫn này không phải do chúng tôi gây nên , các anh là nạn nhân còn chúng tôi cũng là nạn nhân của sự nhầm lẫn , không có cơ hội để sửa sai và cũng chẳng có cơ hội để ân hận .
 Cuộc chiến này tàn khốc quá đối với những người lính chúng tôi ....

Sự nhầm lẫn đáng tiếc đó trong tác chiến là điều không ai muốn nhưng nó đã xảy ra và dưới sự dàn xếp có tình có lý của F trưởng F9 một con người dày dạn trận mạc điềm tĩnh ăn nói nhỏ nhẹ rất thuyết phục nên mọi chuyện cũng được giải quyết êm thấm .

 Một đoàn gần chục người đi vào C bộ C2 chúng tôi đi đầu là người đàn ông trung tuổi nói tiếng miền Nam , ông mặc bộ gabadin còn mới và đội mũ cối của TQ chân đi dép cao su xỏ 4 quai , bên sườn có cái cặp đeo chéo theo vai và khẩu k59 bé tẹo bên sườn , ông đậm người nước da trắng , số anh em khác theo sau lưng ông F trưởng mặt đằng đằng sát khí , thái độ của họ rất bực bội khi sự việc xảy ra .

Nói thật tâm lý từ cán bộ đến chiến sỹ C2 chúng tôi ai cũng sợ , nỗi sợ này cũng phải thôi khi ta vô tình cướp đi mạng sống của đồng đội người cùng ta chia ngọt xẻ bùi với những khó khăn của trận đánh vừa qua và sắp tới , anh Tập CTV mặt mũi tái xanh , anh Đông luống cuống , duy có anh Hồng là bình tĩnh hơn cả , chúng tôi mời các anh đó vào ban chỉ huy giã chiến của C2 , một vài thằng loong toong chúng tôi đứng vòng ngoài nghe ngóng .
 Rất điềm tình F trưởng F9 hỏi anh Hồng :
- Các đồng chí thuộc đơn vị nào ? lên vị trí này lâu chưa ? Ai ra lệnh cho các đồng chí đánh ? Có biết là F9 chúng tôi không ?

 Anh Hồng cũng bình tĩnh trả lời và chúng tôi nhận lệnh đánh của chính đại úy trưởng ban tác chiến E 209 Trọng hói còn tình hình chúng tôi hoàn toàn không biết gì , số cán bộ đi theo có người ghi rõ tên tuổi C trưởng Hồng và phiên hiệu đơn vị cùng ngày giờ xảy ra sự việc và ai ra lệnh trực tiếp  . Sư trưởng F9 yêu cầu gặp cấp trên của chúng tôi rồi máy được nối lên E bộ E 209 , đầu dây bên kia ông Trọng hói nói gì đó với F trưởng F9 thì chúngtooi không được biết . Vừa hay hướng B1 anh Trinh B phó chạy về gọi riêng tôi ra cổng nói :
- Lính F9 đang tổ chức chuẩn bị chơi lính mình , mày báo ngay cho anh Hồng biết .
 Tôi chạy vội vào gọi riêng anh Hồng ra một góc nói lại sự việc mà anh em vừa nói , anh Hồng mặt tái hẳn đi rồi hỏi lại tôi :
- Có chắc như vậy không ?
- Anh Trinh B phó vừa nói với em như vậy mà và em báo cáo anh ngay .

 Anh Hồng quay vào và F trưởng F9 cũng dừng nói chuyện trên điện thoại với lãnh đạo trên E 209 . Anh Hồng thẳng thắn báo cáo tình hình hiện tại với đám cán bộ F9 kia :
- Báo cáo thủ trưởng cùng các anh em , nhiệm vụ của chúng tôi là chặn tại đây đánh địch và chúng tôi chấp hành mệnh lệnh của cấp trên trực tiếp lệnh chặn đánh bởi vậy mới có chuyện nhầm lẫn này , chúng tôi cũng chỉ là người lính chấp hành mệnh lệnh cấp trên mà thôi , nếu có nhầm lẫn là do cấp trên hợp đồng không chặt chẽ nên xảy ra tình huống này . Biết là đơn vị các đồng chí thì dù có lệnh đánh chúng tôi cũng không bao giờ đánh , chuyện nhầm lẫn này có cấp trên giải quyết . Nhưng hiện tại bây giờ tôi vừa được nghe cấp dưới của tôi báo cáo anh em bên đơn vị các đồng chí đang định đánh vào đơn vị chúng tôi và họ đang tổ chức ngoài kia .

Tôi xin nói trước nếu một người lính của đơn vị chúng tôi đổ máu hay hy sinh vì chuyện này do người của các đồng chí cố tình đánh thì chúng tôi sẽ chiến đấu tự vệ đến viên đạn cuối cùng .F trưởng F9 ngạc nhiên vô cùng rồi cũng chợt hiểu ra nên ông ấy nói :
- Tôi bảo đảm không ai dám làm chuyện này , chuyện nhầm lẫn thì mới thế này còn cố tình đánh vào đơn vị các đồng chí thì tôi bảo đảm không thể xảy ra , nếu ai chống lệnh tôi tuyên án tử hình ngay trên trận địa . Các đồng chí cứ yên tâm , làm gì có chuyện bậy bạ như vậy được .

 Rất có tình và cũng rất có lý của người lính già nhiều năm cầm quân rồi một bài giảng về nhiệm vụ trước mắt những khó khăn còn tiếp theo , gạt bỏ nỗi đau mà lấy nhiệm vụ đặt lên trên hết ...vv

 Nghe ông F trưởng F9 nói thì cũng yên tâm hơn nhưng vẫn còn phải lo , nhỡ ai đó nghĩ quẩn chơi ẩu chơi bừa cho biết mặt nhau thì thành chuyện lớn ngay , lính F7 chúng tôi thì công sự đàng hoàng và chắc chắn sẽ chống trả quyết liệt thì chẳng biết hậu quả thế nào mà nói .

 Cán bộ F9 đi kiểm tra một vòng trận địa của chúng tôi , điều này càng làm cho lính C2 ngại , anh Hồng nháy tôi cẩn thận và súng luôn mở an toàn lo bảo vệ C trưởng , anh Hồng tay lăm lăm khẩu K54 dương búa đập sẵn . Thật khổ khi phải cảnh giác với chính những người đồng đội với nhau , nhưng rồi cũng may không có chuyện gì xảy ra cả , khoảng gần trưa đội hình F9 hành quân ngang qua đội hình chúng tôi họ hành quân cơ giới , xác tử sỹ vẫn để ngay lề đường chưa có xe chuyển về tuyến sau , lính C2 ngồi trên bờ tường rào bằng gạch xây nhìn ra , lính F9 hằm hằm nhìn chúng tôi :
- Chúng mày mù à ? Nhìn đi .

 Có anh bực quá chửi chúng tôi rồi đưa tay chỉ số anh em tử sỹ vẫn còn nằm đó .
 Vâng ! Chúng tôi mù , chúng tôi không mù thì cấp trên của tôi mù bởi vậy mới có chuyện đáng tiếc này , xin lỗi các anh , ngàn lời xin lỗi các anh , chúng tôi đã biết lỗi của mình rồi xin các anh hãy tha thứ cho những sai sót của chúng tôi . Xin được một lần cúi đầu thắp nén hương lên mộ các anh để tạ lỗi .

Cả chiều hôm đó chúng tôi nằm nguyện lại vị trí cho đến tận trưa hôm sau 5.1.1979 , suốt cả ngày chứng kiến xe của ta chạy sang hướng về bến phà Niek luong , từng đoàn từng đoàn xe chạy qua rầm rập , xe tăng cùng thiết giáp M113 nối đuôi nhau chạy ầm ầm trên đường chúng tôi hỏi nhau :
- Lính ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ ? TTG cũng lắm và thêm cả pháo cao xạ 37 57 ly được những chiếc xe bánh xích kéo chạy ngang đội hình chúng tôi .

 Trên đường vào chiến dịch phải công nhận lính của ta đông thật , các phương tiện chiến tranh cũng lắm , chẳng bù ngày chúng tôi còn chốt chặn bên biên giới , bòn mót mãi cũng chỉ vài thằng lính , ke từng thằng lính nằm ở vị trí nào nhiệm vụ gì ? Vậy mà hôm nay sao đông thế không phải trăm , ngàn , vạn , mà hàng chục vạn quân rầm rập tiến vào giải phóng thành phố chết Pnom pênh .

 Trưa 5.1.1979 chúng tôi nhận được lệnh chuẩn bị rời vị trí theo đội hình E , biết vậy còn sẽ đi đâu khôing ai rõ , cấp trên bảo đi thì đi thế rồi tư trang gọn gàng rồi lính C2 chúng tôi lên đường . Hành quân bộ khoảng 2km thì ngang qua D bộ , C2 chúng tôi có xe đón tại đó , khẩn trương lên xe rồi xe chuyển chúng tôi về hướng bến phà , cũng gần 1h đồng hồ sau chúng tôi tới nơi khi gần đến nơi bên phải đường là trận địa pháo cao xạ 4 5 khẩu của ta nằm ngay giữa cánh đồng nòng cao xạ dương cao lính cao xạ đắp những ụ súng nổi chung quanh khẩu pháo một vài chiếc xe tải vẫn còn nằm dưới ruộng . bên trái đường là một dãy nhà sàn kiểu công xã , nhà sàn nhỏ với cái cửa cũng nhỏ một dãy dài cũ kỹ phía sau là những ruộng trắng đến hết tầm mắt .

 Chúng tôi xuống xe và vào đóng quân tại những dãy nhà kia phía trước khoảng 200m là bến phà Niek luong , cũng chẳng có gì một bến phà nghèo vắng hoe toàn lính là lính , một cái nhà gạch cao ngay bên trái đường và lính ta cũng đã có đơn vị nào đó đóng quân rồi . Nằm lại đây chán chết chẳng có gì giữa đồng không mông quoạnh , nắng và gió không khí oi bức vô cùng , cái nhà sàn thì thấp lè tè không thoát được khí nóng âm ỷ trong ngày nên anh em chúng tôi chỉ nếm ba lô vào đó còn lại trải chiếu hay mắc võng ra ngoài nhà nằm hết . Chờ đợi . Chúng tôi cũng không biết là đang và sẽ chờ đợi cái gì nữa .

 Hôm sau vẫn chờ đợi chẳng có gì hơn , khoảng tầm chiều mát thì thấy mấy chiếc xe chở lính bác Hênh chạy tới trên xe cắm cờ 5 tháp , lính bác Hênh gọi nhau bằng tiếng K ý ới , họ mặc đồ mới cứng màu sắc kiểu cách giống lính mình nhưng túi áo ngực thì không có viền vải nắp túi áo vát về hai cạnh , mũ mềm tròn góc kiểu Mao Trạch Đông , quân số họ cũng không nhiều khoảng 4 5 xe ô tô gì đó mỗi xe 25 30 người , họ đi về hướng bến phà rồi đi đâu chúng tôi cũng không rõ chỉ có chúng tôi nằm trơ ở đây mà chờ đợi .


______________

Chú thích:
A: tiểu đội B: trung đội C: đại đội D: tiểu đoàn 

E: trung đoàn F: sư đoàn QD: quân đoàn QK: quân khu

Tác giả: Binhyen1960 - Nguồn: Quansuvn/ Vnmilitaryhistory.net
Thợ Cạo st tổng hợp đặt tựa blog


*****

Tìm kiếm Blog này