Xem lại từ bài đầu: Ký sự của người đầu tiên nổ súng bảo vệ Biên Giới Tây Nam
Biên Giới Tây Nam: Máu pha nước mắt:
___________
Biên Giới Tây Nam: Máu pha nước mắt:
Xác chết ngập đồng, nhiều gia đình chết thảm không có đám tang
Chỉ sau một đêm định mệnh, làng xóm thuần nông hiền hòa đồng ruộng cháy trụi. Trong một xóm có 18 nóc nhà thì chỉ còn 4 nóc nhà nguyên vẹn, 42 người dân bị giết. Nhiều gia đình chết thảm không còn người thân để làm đám tang. Muốn làm cũng không có thời gian, những trận thảm sát đẩm máu nối tiếp nhau. Kẻ sát nhân không ai xa lạ chính là những người láng giềng từng được chòm xóm cưu mang, nuôi dưởng trong những ngày khốn khó. Những người thanh niên yêu nước dọc biên giới lại cầm súng bảo vệ quê hương.
Đêm đó 5 anh em chúng tôi nằm im và quan sát khắp mặt kênh và khoảng đồng trống bên kia bờ kênh nhưng cũng chẳng thấy thêm bóng dáng lính pot nào nữa hết. Có lẽ lúc này lực lượng cũa chúng chưa đông nên chỉ dồn sức đánh vào xóm trên mà thôi, 2 thằng trinh sát bị chúng tôi tiêu diệt, chắc là chỉ lòn qua nắm tình hình hoặc là bắt cóc dân đem về khai thác.
Chỉ trong một xóm, 42 người dân bị giết trong đêm
Đến gần sáng, khi tiếng súng cũng bớt phần ác liệt, tôi thấy vài người dân trong xóm tôi cầm gậy cuốc xuổng len lén ra xem tình hình, chúng tôi cũng đi vòng vòng trong xóm để nói chuyện trao đổi với mọi người về tình hình đêm qua. Sau khi trời đã sáng rõ, tôi quyết định cùng 4 anh em du kích và thêm mấy người thanh niên khỏe mạnh trong xóm (trong đó có cả 3 thằng em nhỏ cũa tôi ) cùng men theo bờ ruộng lên xóm trên để xem xét tình hình và giúp đỡ anh em Biên phòng trên đó.
Qua 1 đêm đánh nhau ác liệt với Pốt, xóm trên có hết thẩy 18 nóc nhà thì khi đến nơi tôi thấy rõ chỉ còn khoảng 4 nóc nhà là còn nguyên vẹn. Các anh Biên phòng cũng đang đi lại tới lui trong xóm, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi là 42 xác chết người dân được các anh Biên phòng xếp lại thành hàng ngay ngắn.
Kế bên là xác cũa khoãn trên 1 chục thằng pót cũng được xếp ngay ngắn, phía bên ngoài đường ranh giới cách xóm khoãn 200m tôi đếm được khoãn gần 50 xác pót nữa, như vậy là có tổng cộng khoãn 50 tên pót bị diệt tại chổ. Bộ đội và cả du kích cũa ta hi sinh 12 người trong đó có 8 du kich và 4 Bộ Đội Biên Phòng, riêng thằng Trung bạn thân cũa tôi thì không bị sao cả, nghe mấy anh trong đơn vị nói lá nó đang ở bên kia biên giới để thám thính thêm tình hình địch.
Bỗng chốc tôi rùng mình, vì trong đóng xác chết cả xác cũa Cha mẹ Trinh, thế là tôi hoảng loạn chạy tìm xác Trinh, nhưng tìm mãi vẫn không gặp, tôi chạy loạn cả lên, hết đầu này đến đầu kia nhưng chỉ thấy toàn là xác cũa những người trong xóm trên chứ không hề thấy xác em Trinh cũa tôi đâu. Khi tôi quay sang bên đám xác chết cũa tụi Pót thì 1 cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trước mắt tôi, thằng Hùng nó đang cầm cây cuốc chẻ nát đầu cũa mấy xác pót, tôi và mấy anh em nữa chạy qua ôm cổ lôi nó ra nhưng lúc đó sức mạnh cũa nó thật là ghê gớm, nó gào thét và vùng ra cho bằng được, nó đòi ôm súng 1 mình chạy qua bên kia biên giới để giết chết hết dân campuchia. Thì ra trong những xác người dân xóm trên có xác cũa gia đình Chú ruột nó nữa, và đứa em nhỏ - con cũa ông chú nó mới 1 tuổi đầu bị bon pót xé ra làm đôi. Nó rất thương thằng cu tí con ông chú. Mỗi lần Hùng theo tôi qua nhà Trinh chơi, nó vẫn thường hay qua nhà chú nó đùa ngịch với thằng cu tí ấy, vậy mà giờ đây thằng cu tí đã thành 2 mãnh rời nhau. Thương nó quá, nhưng tôi vẫn còn đang hoảng loạn vì tôi vẫn chưa tìm gặp được Trinh mặc dù xác Cha Mẹ em vẫn còn đang nằm đây, vậy thì em Trinh cũa tôi đã biến đâu mất rồi.
Ảnh: nhiều đoàn phóng viên quốc tế đã đến chứng kiến tội ác của bọn diệt chủng.
Rồi bất chợt trong tôi lóe lên 1 tia sáng nào đó và tôi hỏi các anh Bộ đội: thế những người bị thương đâu hết rồi các anh? Một anh dáng người cao to nói với tôi: những người dân bị thương đưa về trạm y tế xã từ lúc gần sáng hết rồi, mà đâu cũng chỉ 2-3 người gì thôi, tụi nó giết hết rồi con ai nữa đâu. Tôi lập tức chạy về trạm y tế xã, trên đường về tôi đi ngang qua Đồn biên phòng, tôi thấy bà con xóm tôi bu lại xem cái gì đông lắm, nhưng nó không làm tôi mấy quan tâm vì tâm trạng tôi bây giờ rất lo lắng, khi chạy đến nơi tôi gặp Trinh đang nằm trên giường bệnh. Người em bê bết máu và băng trắng xóa cả 2 chân và 1 tay, em đang ngủ, tôi không dám kêu chỉ đứng cạnh bên khẽ nhìn, tôi hỏi cô y tá là tình trạng cũa em sao rồi, cô y tá hình như ở trên Huyện mới cử xuống lúc sáng, nói là em bị gẩy 2 chân và 1 tay đã được nẹp tre và băng bó, mới vừa tiêm thuốc kháng sinh xong em đang ngủ. Thế là tôi tranh thủ thời gian chạy về nhà để kêu mẹ nấu ít cháo cá lóc lên cho em khi nào thức dậy.
Kẻ sát nhân là người quen từng được cưu mang
Trên đường về tôi đi ngang qua Đồn biên phòng, lúc này tôi thấy mọi người bu càng đông xem cái gì đó, tôi cũng chen vào xem, chỗ gốc cây me ở giữa sân có 2 thằng pót đang bị trói như 2 con heo, đứng kế bên là 3 anh Bộ đội. Tôi đi qua bên phòng trong thì thấy 1 thằng đang bị trói chặt trên ghế ngồi để lấy lời khai, miệng nó phì phèo điếu thuốc mà chắc có ai mới châm cho nó, vì 2 tay nó bị trói chặt rồi. Vừa lúc đó Trung cũng về tới đơn vị, tôi hỏi Trung: mấy thằng này sao mà mình bắt được nó hay vậy? Trung nói: khi đánh vào trong xóm, tụi nó chạy về biên giới hết nhưng có 1 bộ phận quân ta đánh bọc hậu từ biên giới, phục kích nên tụi nó chạy được vài trăm mét cũng bị tiêu diệt hết. Còn 3 thằng này nó sợ quá trốn trong ống cống, bị phát hiện, bắt đem về đây không dám để ở ngoài, sợ dân ức quá giết tụi nó thì không lấy được lời khai. 2 thằng bị trói ngoài kia là lính còn thằng ngồi trong đây là Đại đội trưởng cũa quân địa phương bên huyện Prây-vêng giáp ranh với xã tôi. Tôi quay sang nhìn kỹ thì thấy thằng này quen quen, có 1 bàn tay 6 ngón giống hệt thằng Sa Rốt, hay gánh ống tre đựng nước thốt nốt qua bên xóm tôi bán hàng ngày, lúc tôi còn học ở trường làng, trước tôi hay qua bên Phum cũa tụi nó bán lúa với Cha tôi cũng gặp nó.
Tôi liền hỏi nó: "phải mầy không Rốt"? nó quay sang nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt: "dạ, bòng (anh) Be phãi không?". Như vậy là đúng rồi, thằng này ngày xưa gánh thốt nốt qua xóm tôi bán nhìn nó tội nghiệp lắm, tôi hay cho nó mấy cái bánh in mẹ tôi làm, đổi lại nó cho tôi uống nước thốt nốt trừ. "Vay ngóp me (đánh chết mẹ) mầy, Rốt à!" - tôi nói, rồi lao vào túm cổ áo nó đánh túi bụi, thằng Trung ôm tôi ra, anh Bộ đội đang lấy lời khai nó thì kêu thằng Trung đuổi tôi ra ngoài. Thằng Trung vừa lôi tôi ra tôi vừa chửi nó: "ngày xưa mày qua xóm tao chơi, tụi tao đối xử với mầy như thế nào mà bây giờ mầy kéo lính qua giết dân tao, mầy mà còn mạng ra khỏi đất này thì tao sẽ làm con chó". Thế nhưng 1 điều rất bất ngờ các bạn à, thằng đó không những ra khỏi đât mình được mà bây giờ nó đang làm Đại tá quân đội Campuchia, hiện nó có căn biệt thự to lắm ở bên Prây-vêng đó các bạn, năm ngoái tôi sang bên đó chơi có nhậu với nó 1 lần, nó gặp tôi mừng lắm, thế mới biết Chính phủ mình nhân đạo thế nào!
Quân Pol Pot xâm nhập bị bộ đội ta bắt năm 1978
Trở lại vấn đề, thằng Trung lôi tôi ra, vừa lôi nó vừa an ủi, 3 thằng đó chỉ lấy lời khai vậy thôi rồi cũng giết à, mầy yên tâm về lo công việc đi, nó không sống nổi đâu, tôi nghe vậy cũng hả giận, đi về.
Trốn mẹ cầm súng đánh giặc bảo vệ quê hương
Về đến nhà, tôi cặm cuội ngồi nấu nồi cháo và làm con cá lóc, mẹ tôi hỏi: sao con đi đâu từ hôm qua đến giờ không về nhà? tôi nói: con đi đánh pót mẹ ạ! Mẹ tôi giận lắm, mẹ giận cũng phãi thôi vì nhà có mấy anh em mà 1 người đi lính VNCH và chết trận, còn 2 người đi theo Cách mạng đánh đấm túi bụi đến bây giờ tôi cũng đi đánh nhau thì mẹ tôi giân lắm. Mẹ nói: mai mốt giăc có qua nữa thì con ở nhà với mẹ, có mấy chú Bộ đội với Du kích lo rồi, đừng đi nữa con ơi, tôi nói với mẹ: nếu con không đi tiếp sức với mấy anh ấy thì lở chúng tràn qua được, nhà mình cũng giết sạch mà thôi, giặc đến nhà đàn bà cũng đánh huống chi con là thanh niên trai tráng sao lại làm ngơ hở mẹ. Rồi tôi chăm chú vào công việc mần thịt con cá, mặc cho mẹ nói ngồi than vãn cả buổi trời.
Sau khi nấu xong nồi cháo cá, tôi cẩn thận để vào khay đem vào thăm Trinh, lúc đó trời cũng đã xế chiều, khi tôi vào thì em đã tỉnh hẳn nhưng nét vẫn còn rất bàng hoàng, tôi vừa đút cháo cho em vừa hỏi về tình hình đêm qua. Em thều thào nói, lúc em đang nấu bánh dưới sàn nhà thì nghe tiếng pháo nổ to lắm, rồi nhà sập đè em, em lịm đi trong giây lát, khoãn 5 phút sau mới hồi tỉnh dậy thì nghe tiếng quân pot la in ỏi khắp xóm, rồi cả tiếng la thất thanh cũa dân trong xóm. Em thì bị đè dưới đống đổ nát cũa ngôi nhà không thể nào chui ra được, chỉ biết dùng mắt quan sát khắp nơi, rồi có 1 thằng pót quay rọi đèn pin ngay em, em lập tức nhắm mắt lại giã chết nên nó bỏ đi, lúc đó em không dám mở mắt ra nữa cho đến khi bộ đội tìm thấy em trong đống đổ nát. Tôi vừa đút cháo vừa an ủi em, dĩ nhiên là tôi không dám nói với em là Cha Mẹ em đã bị pot giết hết, tôi nói dối là 2 bác cũng bị thương như em nhưng đang nằm điều trị ở trên Huyện rồi.
Tôi ngồi bên em cho đến tối mịt thì có người chạy lại báo với tôi là về Ủy ban gom hết hồ sơ tài chính cũa xã rút về tuyết sau hết vì có tin báo đêm nay pot sẽ đánh lớn. Tôi lập tức chạy về Ủy Ban, ở đây không khí đang rất khẩn trương, tôi gặp anh 3 tôi ở đó và hỏi anh: thế còn dân mình thì di chuyển thế nào, còn trạm y tế nơi có những người bị thương, anh tôi nói: trạm y tế thì đã có xe cấp cứu cũa quân đội chuyển đi rồi, còn dân thì di chuyển tự túc nhưng chỉ được đem những tài sản quý giá nhất thôi, mọi thứ đều phãi bỏ lại.
Sau khi dọn hết giấy tờ quan trong bỏ lên xe tải thì tôi cũng nhanh chân chạy về nhà phụ tiếp gia đình di tản. Về đến nhà thì mọi người đã đi hết rồi chỉ còn lại mấy thằng em tôi đang đứng hút thuốc nói chuyện với mấy anh Du kich xã, tôi hỏi: sao chúng mầy chưa đi theo Cha mẹ mà còn đứng đây, tụi nó nói là Cha Mẹ và thằng Út đã đi về Ba Chúc lánh tạm ở nhà người bà con rồi, 2 đứa em được bên du kích xã nhận vào gấp vì đang thiếu lực lượng. Tôi hỏi: thế 2 đứa mầy có biết bắng súng không mà vào du kích xã, tụi nó trả lời là chỉ làm nhiệm vụ hậu cần mà thôi, tôi cũng tạm yên tâm.
Tôi quay lại Ủy Ban xem anh em di chuyển đồ đạc, rồi chạy qua Trạm Y tế, cũng vừa lúc đó có xe cũa Sư 330 xuống chở bệnh nhân đi lên tuyến huyện. Tôi xin đi theo Trinh nhưng các anh không cho nói là xe chỉ vận chuyển đồ đạc và bệnh nhân Trạm Y tế mà thôi, thế là tôi lại quay về Ủy Ban xách chiếc xe honda 67 chạy về hướng Ba Chúc xem tình hình Cha Mẹ tôi thế nào. Từ xã tôi qua Ba Chúc cũng khoãn chừng 4 km, trên đường đi tôi thấy xe bộ đội chạy ngược lại rất đông, có kéo theo cả pháo và có 2-3 xe thiết giáp M113 nữa, tôi hỏi thì biết được là 1 Tiểu đoàn trực thuộc Sư đoàn 330, có nhiệm vụ chặn địch ở hướng Vĩnh Gia - Lạc Quới.
Khi tôi chạy đến được nhà người bà con thì thấy cha mẹ tôi đang ngồi tâm sự với các cụ khác quanh xóm, tôi chạy vào hỏi thăm Cha mẹ về đồ đạc gia đình di chuyển được những gì và ngồi nói chuyện với mọi người. Chừng 2 tiếng sau tức là khoảng 7 giờ tối, tôi nghe tiếng nổ vang trời ở hướng Biên giới, tôi vội xách xe chạy về xã. Chạy đến đoạn cầu sắt Vĩnh Thông (cây cầu mà 1 năm sau bọn Pon Pot đã hành quyết hàng ngàn người dân xã Ba Chúc ở dưới chân cầu) thì bị 1 nhóm bộ đội chặn lại, họ nói là chiến sự đang diển ra ngoài Biên giới, yêu cầu ai không có phận sự thì miễn vào vùng chiến sự, tôi nói dối tôi là quân du kích mới đi liên lạc xong bây giờ phãi về đơn vị gắp, các anh mới cho qua. Khi chạy tới Ủy Ban thì mọi người đã đi hết rồi chỉ còn mấy anh công an xã đang ngồi dưới chiến hào quan sát trận đánh đang diễn ra cách chúng tôi chừng 1 km. Tôi liền bỏ xe lại đó và chạy thẳng lên chốt Du kích tìm 2 thằng bạn thân và 2 thằng em cũa tôi, khi tôi chạy đến chốt thì gặp đủ mặt hết, tôi hỏi về tình hình thì anh em nói là bon nó pháo kích qua nãy h gần 1 tiếng đồng hồ rồi mà không thấy đánh qua.
Xác chết những người dân vô tôi ở cầu sắt Vĩnh Thông trong câu chuyện (14/4/1978)
Dốc toàn lực tràn ngập biên giới thảm sát
Bộ đội đang án ngữ tuyến trên cách chúng tôi độ chừng 100m, tôi cùng anh em ngồi dưới hố xem pháo bắng chừng 10p nữa thì bỗng nhiên không gian im lăng, không 1 tiếng súng, khung cảnh im lặng đó kéo dài khoãn 10p nữa thì bất chợt tôi nghe thấy tiếng la "chôl.chôl", rồi từ đường chân trời, ở đâu xuất hiện trùng trùng điệp điệp đầu người lô nhô chạy về hướng chúng tôi, tôi ước lượng khoãn trên một ngàn cái đầu lấp ló. Tiếng súng từ 2 phía rộ lên, những bóng người vẫn tiếp tục tiến về phía chúng tôi với tốc độ rất nhanh, tôi thấy bộ đội mình ở tuyến trên bật chốt chạy về rất đông. Quân địch tiến quá nhanh và bất ngờ, anh em ở chốt du kích nằm phía sau cũng đã bắt đâu nổ súng nhưng bắng rất chậm vì còn phãi né lực lượng bộ đội mình chạy về nữa, trong giây lát bỗng chốc mấy anh em du kích cũng tháo chạy nốt, có lẽ vì quân địch quá đông và đánh quá bất ngờ ở cự ly gần nữa. Thế là tôi chạy theo, khi chạy được đến bờ kênh xóm tôi, chúng tôi không chạy nữa mà nằm lại tận dụng bờ kênh làm chiến hào, bọn địch ngoài đồng vẫn tràn vô mỗi lúc một gần.
Bỗng ở đâu xuất hiên 2 chiếc M113 xông lên, đạn trên xe bắn xối xả vào toán địch dẫn đầu, thế là địch bị chặn lại, buột chúng phãi nằm xuống tránh đạn. Tranh thủ thời gian, các anh bộ đội Sư 330 và Biên Phòng dừng lại không chạy nữa mà quay súng bắng lại địch. Có thể nói lần đầu tiên tôi chứng kiến 1 trận đánh y hệt trong mơ, nó hoành tráng con hơn cả những bộ phim chiến tranh mà sau này tôi đc xem. Nếu thời điểm đó mà tôi có trong tay máy quay phim hoặc máy chụp hình thì những hình ảnh đó các bạn xem ghiền luôn!
Chỉ đánh nhau bằng cơ giới M113 và bộ binh mà thôi, lúc đó pháo 2 bên không bắn nữa. Cuộc chiến cũa một bên là ngàn quân đang di chuyển với tốc độ rất nhanh và một bên khoãn trên 200 quân nhưng bắn trả lại cũng rất ác liệt. Bỗng một chiếc M113 cũa quân ta không bắn nữa mà im bặt, tôi không biết lý do kẹt đạn hay anh bộ đội bắng súng trên xe bị thương mà chiếc xe bỗng nhiên không bắn nữa, quay đầu chạy. Rồi ở đâu B40 trên 10 quả đạn nhắm vào chiếc xe mà bay đến, một cảnh tượng thật kinh khủng, chiếc xe bốc cháy dữ dội, sáng cả một góc trời, thế là xong 1 tổ lái M113. Tiếp, tôi lại nghe tiếng la ở tuyến trên, giống như là đang đánh xáp lá cà, tiếng la hét bắt đầu nhỏ dần rồi im bặt trong tiếng súng nổ điếc đặc cả tai. Chắc có lẽ một bộ phận cũa ta ở tuyến trên lúc nãy không rút kịp đã xáp lá cà với địch và bị tiêu diêt hết. Chúng quá đông, hơn cả ngàn quân dàn hàng mà tiến giống hệt quân Trung Quốc vậy, chúng tiến càng ngày càng gần, anh em du kích cũng bắt đầu bắn.
Bỗng thằng Thanh đang nằm kế tôi, la lớn lên: tao bi trúng đạn rồi và nó ôm vai la hét um sùm, tôi vội lăn qua chụp ngay cây súng cũa nó đang bắn, tôi bắt đầu bắn thế nó. Nhưng bắn được khoãn 10 viên thì súng hết đạn, tôi hỏi: đạn cũa mầy đâu hết rồi nó bảo tôi móc đạn bên thắt lưng nó vì tay nó đang bi thương, tôi lấy ra đc 1 băng đạn và mấy chục viên đạn nữa. Tôi nạp băng đạn mới vào, bắn tiếp, bắn tràn ra xung quanh vì ở hướng nào cũng có địch cả. Lại hết đạn, tôi lại phải ngồi gài từng viên đạn vào băng, sao lúc đó thao tác cũa tôi nhanh thế, chỉ loay hay 1 tí là xong 1 băng đan. Tôi lại bắn tiếp, nhưng lần này tôi thấy các anh bộ đội lại bật dậy bỏ chạy về hướng chúng tôi lần nữa, thế là cả bọn ùa bỏ chạy, bơi qua kênh.
Thằng Thanh bị thương, tôi phải dìu nó bơi qua kênh, mang luôn khẩu súng cũa nó trên vai, khi chúng tôi bơi qua kênh hết thì mấy anh bộ đội cũng chạy đến bờ kênh. Vừa lúc đó, pháo cũa ta ở sau bắn ra rất nhiều, bắn cấp tập vào hướng đối diện trước mặt chúng tôi, thế là quân địch không tiến được nữa mà chỉ nằm trên đồng chịu trận, tôi thấy địch chết nằm la liệt ngoài đồng, một số bỏ chạy. Pháo bắn được khoãn nửa tiếng thì cũng thôi, và quân địch cũng đã rút lui, chúng tôi lo băng bó cho thằng Thanh, tiếng súng lâu lâu vẫn vang lên đâu đó gần chúng tôi.
Ảnh vệ tinh: địa hình, làng xóm, trục đường - nơi diễn ra những trận đánh.
Đến sáng, địch đã rút hết về Biên giới, mọi người cùng nhau ra đồng cõng xác bộ đội về.
Tôi thấy xác bộ đội mình chết rất nhiều, nhưng xác Pot chết còn nhiều hơn rất nhiều lần, cứ 1 xác bộ đội là gặp khoãn 5,6 xác Pot. Sau khi chúng tôi đã chuyển hết xác bộ đội về và thu gom hết súng đạn thì tôi mới bắt đầu quay lại đếm xác Pot và lần mò xem trong người chúng nó có gì không, lúc tôi đến gần vũng nước ngoài đồng thì bắt gặp một thằng bị thương nặng đang nằm hấp hối, nó bị trúng pháo, cả mãng ruột lòi ra nhưng vẫn còn thở và nhìn tôi. Tôi định lại gần xem sao thì thằng Hùng đứng sau vội chạy đến, nó cầm cái que chọc vào nắm ruột thắng Pot cho lòi thức ăn ra, mặc cho thằng Pot rên la năn nỉ. Tôi thấy vậy cũng cầm một cái que chọc chọc vào mắt nó, Hai thằng càng chọt càng hăng, chọt cho nó la càng lớn trong tuyệt vọng, khoãn 10 phút sau nó mới chết, thằng Hùng vui vẻ tống thêm 1 viên AK cho chắc ăn, rồi 2 thằng đi về trong niềm vui được hành hạ, trả thù cho bà con về tội ác tối hôm qua tụi nó đã gây ra.
Theo Võ Văn Be/ Vnmilitaryhistory
(còn tiếp)