Khi
viết dòng tiêu đề đầu tiên, nước mắt tôi chan chứa không thể
nào kìm được. Người đàn ông đã đi qua hai phần ba cuộc đời,
trải qua những năm tháng khó khăn gian khổ, sống sót qua khói
bom lửa đạn, mà có thể mềm lòng đến thế này ư?
Không,
không chỉ riêng mình tôi, chắc chắn có hàng vạn người đàn ông
đã mềm lòng như thế. Đất nước những năm tháng thật buồn.
Giả dối lộng hành
Sẽ có người nói là quá quắt. Chỉ nhìn thấy mảng đen. Không đó là sự thật.
Không
chỉ giả đối để lừa đảo trộm cắp. Sự giả dối đó có từ
ngàn đời và không bao giờ hết. Nhưng sự giả dối trong xã hội
ta hiện nay ở mức đau đớn bởi vì nó hiện diện khắp mọi nơi
với mức độ đáng sợ.
Xã hội hiện đại là
một xã hội thị trường nơi mà hàng hóa ngự trị. Và ta thử
nhìn lại xem, có nơi nào là không có hàng hóa giả. Ngay cả
những lĩnh vực nguy hiểm cho sinh mạng con người như thuốc men
thực phẩm cũng không ngoại lệ.
Không chỉ là hàng hóa, đến giấy tờ bằng cấp cũng giả. Thậm chí đến con người cũng giả.
Sự
giả dối không chỉ trong hàng hóa hay hành động. Sự giả dối
lộng tràn trong cả nhận thức và hành vi. Không chỉ trong người
dân mà trong toàn bộ bộ máy công quyền. Lấy một vài thí dụ
cụ thể.
Để vào bộ máy công quyền, từ
vị trí lao công cho đến lãnh đạo, không vị trí nào mà không
mất tiền. Điều này ai cũng biết. Nhưng khi các cơ quan chức năng
điều tra việc chạy chức chạy quyền thì không phát hiện ra.
Thật là một sự giả dối trớ trêu.
Có ai
trong bộ mấy công quyền không thấy hệ thống của chúng ta có
lỗi phải cải cách căn bản? Có ai trong bộ máy công quyền không
thấy cái đuôi “Định hướng Xã hội Chủ nghĩa” là vô nghĩa? Có
ai trong bộ máy công quyền không thấy ghi sự lãnh đạo của Đảng
Cộng sản Việt Nam vào Hiến Pháp là phi lý? Tất cả họ đều
thấy nhưng đều giả vờ không thấy. Đó mới là sự giả dối đáng
kinh sợ.
Do những người trong bộ máy công
quyền giả dối nên xã hội đang được điều hành bằng một bộ máy
giả dối. Bộ máy giả dối không chỉ vì những người tham gia có
hành vi giả dối. Mà sâu xa hơn, bộ máy giả dối bởi nó không
xứng đáng được quản lý. Tất cả những điều giả dối đang tồn
tại ngập tràn trong xã hội bởi chính vì xã hội đang được
điều hành bởi một bộ máy quản lý giả dối. Đó là tai họa
kinh khủng.
Sự truy sát bạo tàn thời trung cổ
Edward
Snowden gây ra biết bao nhiêu khó khăn cho chính phủ Mỹ, nhưng bố
mẹ của anh ta vẫn bình yên vô sự. Osama Bin Laden bị truy sát
khắp mọi nơi, nhưng người thân họ hàng không ai bị truy sát.
Nhưng
ở chế độ Stalin, Mao Trạch Đông và mọi nơi mà các Đảng Cộng
sản thống trị, chỉ cần tuyên bố 4 từ “Kẻ thù chế độ”, “Kẻ
thù nhà nước”, “Kẻ thù giai cấp”, là bị thủ tiêu không cần
xét xử. Không chỉ có thế, bố mẹ, vợ con, anh em họ hàng, bạn
bè đều bị liên đới, bị truy sát, bị đe dọa, bị quản thúc, bị
cô lập, bị ngược đãi. Không chỉ một năm, mà cả đời. Không chỉ
ở quê nhà, mà khắp mọi nơi cư trú. Một kiểu truy sát bạo tàn
kiểu Thương Ưởng.
Đã 69 năm sau ngày cách
mạng tháng Tám, nhưng vẫn phải kê khai lý lịch: thành phần
trước cách mạng tháng Tám, trong cải cách ruộng đất… Các thế
hệ sinh ra trong các thập niên 80, 90 trở lại đây có liên quan gì
mà phải phân biệt? Đẻ ra ở đâu, đẻ ra lúc nào không phải là
người Việt ư? Chuyện của hôm qua là của hôm qua, sao phải đeo
đẳng mãi về sau?
Đã hơn 400 năm rồi, ở
châu Âu chỉ thực thi chính sách ai làm người đó chịu. Đằng sau
sự dân chủ là một triết lý ngời sáng: Tự do thể hiện. Chỉ
có không liên lụy đến bất cứ ai, ngoại trừ bản thân mình, con
người mới tự do thể hiện những suy tư sáng tạo, tự do dấn thân
vì ước mơ hoài bão. Đó có thể là điều mang lại lợi ích,
nhưng cũng có thể là điều tồi tệ. Nhưng cái tôi tự do cho phép
mỗi cá nhân được tỏa sáng theo cách của mình. Và xã hội vì
thế mà không ngừng phát triển đa dạng. Còn chính sách truy sát
bạo tàn thời trung cổ tiêu diệt hết mọi khả năng tỏa sáng,
dẫu sự tỏa sáng đó có lợi cho tiến bộ xã hội, nhưng mà bất
lợi cho kẻ cầm quyền.
Bất công ngập tràn
Khẩu
hiệu của cách mạng là “Người cày có ruộng”. Nhưng chúng ta
đã tước đi quyền sở hữu đất đai của người dân. Để ném vào
một khái niệm ngu xuẩn: “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân”. Thực
chất là không thuộc của bất cứ người dân nào cả. Mà chỉ
thuộc quyền phán quyết của một thiểu số.
Bởi
vậy mới tạo nên hằng hà sa số bất công trong xã hội. Tịch
thu, lấy đất đền bù giá rẻ của người này để ban phát cho
người khác. Không hoàn toàn vô tư, mà nhiều phần bị chi phối
bởi quyền lợi.
Bị thất thoát thảm hại,
chúng ta buộc phải đi ngược trở lại, là cổ phần hóa các tài
sản của “toàn dân”. Tức là đưa tài sản của nhà nước vào tay
một số người. Cũng không phải hoàn toàn vô tư. Mà cũng bởi vì
quyền lợi. Bởi thế lại tạo ra một hệ thống bất bình đẳng
mới trong xã hội.
Mục tiêu của cái gọi
là “Chủ nghĩa Xã hội” là đem lại công bằng cho người dân, nhưng
trên thực tế những người cầm quyền đã tạo nên một sự bất
bình đẳng phi lý nhất trong lịch sử phát triển dân tộc.
Tiềm lực quốc gia trống rỗng
Một
quốc gia hơn 90 triệu dân, đứng thứ 14 trên thế giới, mà thu
nhập quốc dân bình quân theo đầu người của Việt Nam chỉ đứng
thứ 136/191 vùng quốc gia lãnh thổ (số liệu của Ngân hàng thế
giới và Quỹ tiền tệ quốc tế ngày 13-2-2014). Tổng thu nhập
quốc nội (GDP) của Việt Nam đạt khoảng 170 tỷ USD trong khi
Singgapore (5 009 236 người) có GDP là 293 tỷ USD, còn Thái Lan
(66 982 746 người) là 370 tỷ USD, và Malaysia (27 763 309 người)
đạt 290 tỷ USD.
Đau xót nhất không phải là
thứ hạng về thu nhập GDP, mà là tiềm lực công nghiệp – cột
sống của sức mạnh kinh tế quốc gia – trống rỗng. Đến cái bu
lông cũng không sản xuất được. Vừa qua hãng Samsung đưa ra đơn
đặt hàng phụ kiện, nhưng các doanh nghiệp Việt Nam không cung
cấp được thậm chí chỉ vỏ điện thoại… là một bằng chứng vô cùng
đớn đau.
Chỉ cần nói đến các quốc gia
Bắc Âu. Thụy Điển với số dân 9 592 552 người (2013) mà GDP đạt
557,94 tỷ USD. Điều quan trọng hơn là Thụy Điển có nền công
nghiệp hàng đầu với những tập đoàn công nghiệp nổi tiếng như
Volvo, Ericsson... Năm 2013 xuất khẩu vũ khí của Thụy Điển xếp
hàng thứ 11 thế giới. Na Uy có số dân 5 109 059 người, nhưng đạt
GDP 512,6 tỷ USD thuộc loại giàu có nhất thế giới. Na Uy có
tập đoàn dầu khí khổng lồ Statoil với doanh số 111,6 tỷ USD,
tập đoàn thiết bị công nghiệp Norsk Hydro doanh số 16,3 tỷ USD.
Còn Đan Mạch (dân số 5 591 000 người) có công nghệ đóng tàu vận
tải container bậc nhất thế giới, tập đoàn Novo Nordisk về
thiết bị y tế doanh thu 11,6 tỷ USD, có công nghệ xi măng và
tourbin gió nhiều nước phải đặt hàng. Phần Lan với dân số 5,4
triệu người và GDP 256,84 tỷ USD (2013), có tập đoàn Nokia danh
giá (doanh thu 50,1 tỷ USD), có nền công nghệ lọc dầu Neste Oil
tiên tiến (doanh thu 20 tỷ USD). Các nước Bắc Âu, chẳng được
“dưới sự lãnh đạo” của ai cả, chẳng phải “định hướng” về đâu
cả, mà có nền kinh tế và đời sống xã hội phồn hoa giàu có
bậc nhất địa cầu.
Có thể lấy một thí
dụ khác là Israel. Dân số vỏn vẹn có 8 252 500 người, nhưng GDP
của Israel xếp thứ 16 trên thế giới với 291,36 tỷ USD. Tuy có
GDP xấp xỷ Singgapore và thu nhập bình quân đầu người đứng sau
Singapore, nhưng Israel xếp thứ 8 về xuất khẩu vũ khí. Tiềm lực
của Israel rất khác biệt với Singapore. Singapore giàu có cơ
bản vì thương mại, còn Israel hùng mạnh vì khoa học và công
nghiệp. Israel xứng đáng là một cường quốc.
Còn Việt Nam thân yêu chúng ta? Càng nghĩ càng ứa nước mắt.
Bị ngoại bang chèn ép
Vì
đói nghèo tụt hậu nên bị ngoại bang chèn ép. Bị lũng đoạn
về kinh tế. Bị chi phối về nhân sự. Bị ảnh hưởng về đường
lối. Bị xâm hại cả tài nguyên lẫn lãnh thổ.
Trong
hai mươi lăm năm gần đây, mỗi ngày một thêm bị lệ thuộc vào
Trung Quốc. Điều nguy hiểm không chỉ là nền kinh tế bị Trung
Quốc chi phối mà còn ở chỗ người Trung Quốc đang tràn sang
sống khắp mọi nơi trên đất Việt Nam. Thảm họa kinh tế có thể
khắc phục. Nhưng tai vạ sắc tộc thì khó có thể vượt qua.
Dân tộc bị phân biệt
Mọi
dân tộc sinh ra đều bình đẳng. Tạo hóa không đẻ ra sang hèn.
Nhưng người Việt Nam bị tra xét thảm hại mỗi lần qua biên giới.
Công dân Việt Nam không được bảo vệ, bị xem thường, bị ngược
đãi nhiều nơi trên đất nước người.
Những
người phụ nữ Việt Nam dịu hiền đáng yêu, chịu thương chịu khó,
bị bán đi tìm chồng xứ khác, bị liệt vào hàng thấp cấp, bị
trả tiền rẻ mạt ở những chốn ăn chơi.
Tạo
hóa không sinh ra đẳng cấp. Con người tự làm nên đẳng cấp. Tất
cả là do đói nghèo tụt hậu.Tất cả bởi lỗi tại chính mình.
Ai bắt chúng ta phải đói nghèo?
Trước
đây chúng ta nói rằng dân chúng bị lầm than khổ cực là do
thực dân phong kiến. Chúng ta đã đánh đuổi thực dân, đã lật đổ
phong kiến mà sao không tránh được đói nghèo lầm than? Đừng
nghĩ rằng đói nghèo là chỉ bởi thiếu ăn, lầm than là phải lao
động khổ cực. Đói nghèo lầm than còn phải hiểu là so với ai
và ở vị trí nào trên thế gian này vào cùng thời điểm với
các dân tộc khác.
Đã 40 năm rồi sau ngày
thống nhất đất nước, dưới sự toàn trị, chúng ta càng ngày
càng tụt hậu so với bạn bè quốc tế. Tụt hậu ở tất cả các
phương diện. Sự toàn trị là nguyên nhân của tụt hậu. Sự toàn
trị là chiếc khóa giam cầm bước tiến của dân tộc. Sự toàn
trị đã trở thành kẻ thù của dân tộc.
Chìa
khóa là dân chủ. Không ai ngăn cấm ta dân chủ. Không kẻ thù nào
cản phá ta dân chủ. Dân chủ nằm trong tay chúng ta. Tại sao
chúng ta lại ngăn cản chính mình? Tại sao chúng ta lại tự giam
hãm mình?
Trời làm thì trách trời.
Người làm thì trách người. Nhưng chính mình tự gây ra cho mình
thì không thể không khóc.
Đất nước những năm tháng thật buồn.
V. T. D.
Tác giả gửi BVN.
*****