Tim thông tin blog này:

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Dân ba miền

Kể với bạn chuyện vui có thật cho nhẹ nhõm tâm tư. Bạn tôi là sếp ngành giao thông công chánh, trong lần nhậu hơi say nên rút ruột như vầy:

"Hễ con đường, đoạn hẻm nào vừa đổ vật tư xuống mà sáng hôm sau mất phân nửa cát/đá thì y như rằng nơi đó lắm Bắc kỳ sinh sống. Nếu đường vừa làm xong mấy bữa mà ngập rác & khai nồng sặc sụa thì rõ ràng Nam bộ chiếm số đông. Còn điện năng thất thoát cao bất ngờ & nước yếu đột xuất thì ko nghi ngờ gì nữa, nơi đó đa phần dân Trung ở!"

Bàn nhậu hôm đó đủ cả 3 miền. Ai nấy đều giật mình tự ái rồi công nhận chí lý Vậy là vui vẻ cười xòa.

Ngẫm lại sẽ thấy: Suốt thời gian dài thiếu thốn trăm bề, kham khổ nhọc nhằn vô số kể nên nảy sinh trong đầu (rất vô thức, tự nhiên) phản xạ bòn mót dự phòng. Rất có thể vài ba thúng cát/đá kia chưa hề có nhu cầu sử dụng, nhưng biết đâu - mai này, có khi cần đến? Vậy là cứ xúc vào dấu ém ở góc sân, dù 10 năm sau vẫn chả thấy nhu cầu. Đó là 'phản xạ có điều kiện' của dân Bắc kỳ, dù bây giờ họ là đại gia/trọc phú.

Dân Nam bộ dù vài ba thế hệ sinh ra & lớn lên trên đất SG, giờ đây học cao hiểu rộng, bằng cấp cùng mình nhưng "dễ gì quên cái vi vu lộng gió - giữa cánh đồng cứ thế chổng mông lên"?! Vườn đất mênh mông rộng rãi thì rác của ta cứ vứt ở vườn ta, ai dám nói gì? Thói quen đó di căn hàng trăm năm nữa chứ nào phải 1 đôi ngày là chỉnh sửa được đâu?

Miền Trung (quê tôi) nhọc nhằn vất vả. Hạt gạo củ khoai cũng sần chai như người sớm hôm lam lũ với nắng gắt/gió lào/mưa dầm/bão quật/lũ dâng.. Dẫu vén khéo lo xa cũng thiếu trước hụt sau, chạy ăn từng bữa. Nay sẵn của Trời ban sao nỡ phí, chút gian dối vặt này suy ra cũng chả chết ai. Thôi, biết là khó coi nhưng rất chi dễ chịu. Đỡ đồng mô hay đồng nớ, biết răng chừ!

Từ chuyện vui nho nhỏ đó suy ra, cái thâm căn cốt lõi có sức bền (ỳ) ghê gớm.

Nguồn: Nhula 1 giacmo

Tìm kiếm Blog này