Về nước mỗi người mỗi ngả, tự kiếm việc mà sống bương chải kiếm cơm, rồi lấy vợ sinh con. Hầu hết sống dưới cái đáy xã hội mà họ từng ra sức bảo vệ... Bằng khen, chứng nhận danh hiệu, huân huy chương, mấy ai có hiện vật để đeo, trị giá bằng tiền cũng không nốt. Giấy để lâu ngày mối mọt, theo thời gian ngã màu vàng ố. Chính sách duy nhất từ nhà nước mà mọi cựu binh đều được là thẻ bảo hiểm y tế. Thế mà họ vờ như nhầm lẫn, đành đoạn hạ mức bảo hiểm từ 100% xuống 80%, CCB khắp nơi la làng chói lói đòi trả lại mức cũ, họ mới làm lại giấy.
Ngày nay, đời sống anh em cải thiện cũng do chính bàn tay gia đình mình, có điều kiện nên thỉnh thoảng đi lại thăm nhau, tụ tập bên ly rượu chén trà, ngồi kể chuyện hồi xưa tụi mình thế này thế nọ, nhắc thằng nọ thằng kia, ai sống ai chết. Người có đời sống tốt hơn giúp ít tiền cho đồng đội khó khăn, ốm đau bệnh tật. Vẫn là những người lính với nhau như thuở chung một chiến hào...