Tim thông tin blog này:

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

Quân tình nguyện VN đã sống và chiến đấu như thế nào...(XIII)

Đêm hôm đó D7 chúng tôi đã bỏ qua một lực lượng địch trên đường hành quân để tìm đến đúng mục tiêu đã định , thực hiện như đã được cấp trên phân công cho nhiệm vụ của đơn vị luồn sâu hành quân tác chiến . Những nguyên tắc cơ bản của chiến thuật cho những đơn vị luồn sâu đánh nở hoa trong lòng địch là tránh giao tranh với quân địch trên suốt dọc đường đi , cái điều cấp trên cần là đơn vị đó phải vào đến đúng mục tiêu đã xác định đúng thời gian đánh vào những mục tiêu quan trọng mang tính quyết định của chiến địch chứ không phải giao tranh hơn thua với mấy thằng lính địch hay đơn vị lẻ tẻ của địch trên dọc đường đi , yếu tố bí mật bất ngờ , táo bạo pha chút lạnh lùng của chiến trận cần thiết hơn .
 Khoảng 4h sáng là chúng tôi đã vào gần sát mục tiêu được xác định sẵn , mục tiêu là cái chùa cũ xác sơ cùng thời gian và vài căn nhà sàn xiêu vẹo cùng thời gian , nơi đây có lẽ từ rất lâu rồi không có người ở , vẫn rừng bao quanh cái phum cũ này , cây cối um tùm mọc tràn cả vào những khoảng đất mà có lẽ xưa kia là những nương rẫy trồng trọt canh tác của người dân địa phương .

 Đội hình tạm dừng lại triển khai đội hình tác chiến sau khi trinh sát vòng trở lại báo cáo địa hình phía trước , một BCH tác chiến gồm D trưởng Hồng , tác chiến Điều tây , trinh sát E D và các cán bộ C bộ binh nhanh chóng chia đội hình D7 vào vị trí chiến đấu , các cánh quân cũng được nhanh chóng triển khai vây bọc kín cái phum với mấy mái nhà và cái chùa cũ nát kia . Mệnh lệnh cũng khá rõ ràng , cố gắng bắt sống địch để khai thác tin tức và chỉ hạ gục khi chúng cố sống cố chết chống trả hay bỏ chạy , C2 được giao nhiệm vụ bọc sâu xuống cuối phum nằm chờ phục kích khi địch tháo chạy về hướng đó còn mũi đánh chính trong D7 là C3 C5 hỏa lực , C1 vòng bên cánh phải phum , tiểu đoàn bộ đi cùng C1 , lúc đó thời gian cũng còn gần cả tiếng đồng hồ nữa trời mới sáng đủ thời gian cho các đơn vị triển khai theo hướng của mình , nhận lệnh xong chúng tôi vận động theo mũi của đơn vị mình ngay không chậm trễ trời sắp sáng rồi , cũng chính thời điểm này là thời điểm quyết định sự thắng thua bí mật bật ngờ hay không ? Bất ngờ nổ súng ở cự ly gần khi địch còn đang mắt nhắm mắt mở thì phần thắng cầm chắc trong tay , vì hiểu được điều đó nên những người lính chúng tôi rất có ý thức kỷ luật chiến trường , cố gắng hết sức giữ bí mật đến giờ nổ súng trong suốt thời gian ép sát mục tiêu này .
 Khoảng 5h sáng khi bóng ánh sáng ban mai đã bắt đầu ló lên lờ mờ thì chúng tôi đã vào vị trí của mình từ lâu rồi , những người lính C2 chúng lặng lẽ ôm súng trong tư thế chiến đấu nấp sau những địa hình có lợi nhất chờ đợi thời khắc quan trọng của trận đánh . Đúng lúc đó thì 3 phát đạn bên hướng C1 nổ rồi im lặng , sự im lặng muôn thủa của vùng đất này , không một bóng người , không có bất kể một sự phản ứng nào xảy ra và đáp trả lại 3 phát súng đó chỉ là sự im lặng , chỉ một loáng đã thấy lính C3 đi lại trong những con đường cái nhà và cái chùa đổ nát ở phum đó . Phum không có người , không có địch và cũng chẳng có gì hết ngoài những gì chúng tôi có thể thấy bằng mắt thường , các cánh quân bao bọc cái phum này bắt đầu đổ dồn về giữa phum . Kết thúc một trận đánh không có kết quả .
 Lính chúng tôi chán nản người ngồi góc này góc kia quanh cái phum đó nghỉ ngơi , ai đó xách súng đi vào mấy cái nhà kia lục lọi tìm tòi , lục lọi cái gì ? Có gì nữa ở đây đâu mà lục lọi , họa may có mấy ông du kích K đầu xùm xụp mũ cối đi lục đồ chứ mấy thằng lính chúng tôi thì chẳng thiết tha gì mấy thứ đồ vớ vẩn đó , anh em sau khi đi ngó nghiêng về thì kháo nhau :
- Này ! Có dấu tích để lại là ở đây mới có người ở , bếp tro còn mới , vỏ củ quả còn tươi vứt quanh đó .
 Người thì bất mãn phát biểu :
- Biết thế này đêm qua thì đánh luôn cái bọn mà mình gặp dọc đường đó lại hóa hay hơn . Vào tới đây chẳng được cái chó gì vừa mệt vừa vất vả .
 Anh em thấy tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội diệt địch dọc đường luồn sâu , ai đó nhận định rất tham mưu :
- Chắc cái bọn hôm qua mình gặp giữa đường nó đã ở đây , nó đi ra mình đi vào chứ còn ai nữa , đáng ra mình đánh luôn mới là đúng đỡ rách việc .
 Lúc đó anh Tấn B phó lính Thái bình người bé con con ngồi gần nghe lính kháo nhau tức tai quá nên cáu rồi vừa mắng vừa nói :
- Chúng mày biết cái quái gì mà nói , lính luồn sâu mà gặp đâu đánh đó thì còn nói gì là chiến thuật đánh nở hoa trong lòng địch nữa , đã không biết thì im mồm đi cứ tham mưu vớ vẩn bàn tán lung tung . Cấp trên họ đâu có ngu mà phải đến lượt chúng mày tham mưu , họ cần chúng ta đánh vào bộ phận chỉ huy đầu não của địch nên mới cần chúng ta vất vả thế này , không gặp địch ở đây thì đơn vị khác họ sẽ gặp và tiêu diệt chúng chứ sao . Vớ vẩn .
 Anh ấy nói có lý và cũng đúng thế thật , lính thì tiếc thế thôi chứ chiến lược chiến thuật thì cái cấp chiến sỹ biết thế nào được mà bình luận .
 Chúng tôi đã ở lại vị trí này hết ngày hôm đó , hình như có phải đi càn quét chung quanh vị trí đó nhưng trên D xét thấy không cần thiết nên cũng lờ đi cho lính chúng tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi thì phải , trưa hôm đó lính tráng chúng tôi mắc võng nghỉ tùm lum trong những vạt rừng quanh khu đó , nhiều người bỏ đi qua những C khác chơi với anh em đồng hương đồng khói của mình thấy nhàn tản lắm , phút nhàn dỗi trên chiến trường nó cũng bình thường như những cuộc sống đời thường khác .
 Chiều tối hôm đó chúng tôi lại tiếp tục hành quân luồn sâu tiếp , công tác chuẩn bị cũng đơn giản sau bữa cơm chiều mỗi người 2 nắm cơm là đủ , chúng tôi đã quá quen với chuyện này rồi , giờ đây có thêm đám du kích K đi cùng nên những gì nặng nhọc họ gánh vác đỡ nên lính chúng tôi cũng đỡ vất vả hơn , cái anh du kích K tên Dân kia khỏe ra phết gánh nặng trĩu trên vai đi băng băng , cái quần ngắn đến nửa bụng chân với cái ống quần phất phơ nhìn đến buồn cười , đã vậy trên đầu lúc nào cũng xùm xụp cái mũ cối với cái khăn cà ma sọc đỏ trên cổ nhìn không ra loại người này thuộc phe cánh nào nữa .
 Lúc này chúng tôi biết rất rõ mục tiêu sắp đến của D7 chúng tôi sẽ phải vào đến nơi trong sáng ngày mai , gì chứ chỗ này chúng tôi không lạ , đó là cái thác nước lần trước chúng tôi đã vào , khu vực này có cái chùa đổ với những tượng Phật lăn lóc dưới đất trên bờ suối cao , mấy mái nhà tôn phía dưới sát suối , nhiệm vụ đã được giao khi vào sát đó thì C2 sẽ đi xuống bờ suối đánh ngược lên thác , các đơn vị khác sẽ bọc phần trên bờ , bộ phận phục vụ và du kích K sẽ theo đội hình D không bám theo chúng tôi lúc chiến đấu , anh Phượng phổ biến nhiệm vụ và phân công các B rất cụ thể đến từng chiến sỹ , cũng chẳng có mấy người cả C2 chiến đấu chúng tôi có vẻn vẹn 20 người nên ai cũng nắm rất rõ trách nhiệm của mình trước trận đánh .
 Đêm hôm đó lại là 1 đêm nữa luồn sâu khá vất vả , càng vào sâu càng khó đi hơn nhất là cắt rừng trong đêm , vướng víu lắm , leo dốc hay qua suối đều phải bám vào nhau mà đi súng ống lỉnh kỉnh nhưng so với lần trước vượt dãy U ran thì chẳng thấm thía vào đâu .
 Gần sáng lúc đó cũng đã tờ mờ sáng rồi thì chúng tôi vào đến gần thác nước sâu trong Amleeng , C2 tách khỏi đội hình D7 xuống cánh trái đội hình đi dọc bờ suối thốc ngược lên thác nước , bụi nước cùng âm thanh thác đổ vẫn vang vang bên tai như hôm nào , C2 dàn hàng ngang càn lên đi qua những lùm cây ẩm ướt của núi rừng , bụi chuối rừng gày gộc mọc sát ven suối , con suối với những tảng đá to giữa dòng nước cuộn trôi lòng suối rộng khó có thể vượt qua , nếu không có địch ở đây thì chịu chứ nếu có thì đố thằng Pốt nào chạy thoát nổi khỏi tay chúng tôi .
 Bỗng tiếng súng bên trên lưng chừng đồi phía trên nổ rộ , thằng Hùng thông tin lên máy vội hỏi vọng lên chờ lệnh D , chúng tôi có lệnh khẩn trương vận động theo dọc suối thật nhanh , lúc này cũng đã gần đến mấy mái nhà tôn kia rồi thấp thoáng bóng nhà tôn sau những cành lá chuối rừng , chúng tôi xốc nhanh đội hình C2 vượt lên , súng phía trên vẫn nổ đì đùng mũi chúng tôi cũng đã bắt đầu nổ súng mấy thằng bên B3 phát hiện ra 2 bóng lính Pốt chạy từ cái nhà tôn ra lao lên dốc chạy ngược lên chỗ chùa đổ nên nổ súng bắn đuổi theo , cũng phải đuổi một quãng thì anh em hạ xong 2 thằng này thu về 1 khẩu AK , tôi bám theo anh em lên đến nơi thì đã thấy 2 thằng Pốt nằm đó rồi , chúng ngã ra nằm treo nhùng nhằng giữa những bụi cây , cùng lúc đó hướng trên thác súng cũng nổ vang , tiếng nổ vọng vào vách đá dội ngược lại chúa chát bên tai rồi tiếng nước chảy của thác ầm ầm tạo lên mớ âm thanh hỗn độn , rồi tiếng anh em lính mình phía trên gọi vọng xuống ầm ỹ cả , lúc đó chúng tôi mới biết C1 đã gặp địch chạy ngược lên thác lên nổ súng đánh chặn đường bỏ chạy khiến chúng phải vận động ngược trở lại hướng chúng tôi , địa hình quá hiểm ác chúng không thể vượt qua bên kia suối trong hoàn cảnh này nên chạy quanh như chuột bị sập bẫy vậy , đội hình C2 đẩy cao theo suối đi qua mấy cái nhà tôn trống hơ trống hoác đó và đâu đây tôi thoáng thấy mùi gì đó không bình thường chua chua khó ngửi và hình như giữa cái nhà mái tôn kia có cái gì đó động đậy trên cái bệ xi măng và trên đó hàng đống rẻ hay quần áo chăn chiếu gì đó , mấy thằng lính chúng tôi quay súng định nã đạn vào chỗ đó cho chắc ăn trước lúc vượt qua nhưng anh em khác gạt đi nói :
- Chúng tao xem rồi , 2 đứa con gái Pốt sốt rét gần chết , chúng tao mới ngó vào nhìn nó ghê lắm chỉ có da và xương .
 Chúng tôi cài lại vài người chỗ khu mái nhà tôn này rồi vận động ngược theo lên thác , C1 dồn xuống C2 dồn lên cho đến khi gặp nhau thì quay lại , không thằng Pốt nào chạy thoát khỏi những tay súng của C1 ở đoạn trên thác .
 Khi quay lại khu nhà tôn chúng tôi mới có thời gian kiểm tra lại khu vực này , những cái bể xi măng kia được chúng ngâm măng chua loét , bể nào cũng đầy măng , cả một khu vực bẩn không gì tả hết , ăn ở sinh hoạt của lính Pốt ở đây thuộc loại hủi , đống rẻ chăn chiếu cáu bẩn mùi bốc lên khiến chúng tôi thằng nào cũng liên tục nhổ nước bọt với nhăn nhó , anh Hồng cùng số anh em trên D lội xuống theo chiền dốc đứng của vách suối xuống chỗ chúng tôi kiểm tra kết quả trận địa , chắc không chịu nổi cái cảnh này lên anh ra lệnh phá hủy đi rồi rút khỏi đây , nhưng phá hủy thế nào đây ? nhà tôn mấy cái cột cây với mái tôn , bể xây xi măng thì đốt làm sao cho được nên cuối cùng anh Hồng quyết định phá bằng cách bắn cho mỗi cái bể ngâm măng chua kia quả B40 cho nó vỡ ra , cái gì đập được thì đập cái gì ném được xuống suối thì ném , khi hỏi về 2 con Pốt còn đang thoi thóp vì sốt rét kia giải quyết thế nào thì anh Hồng xăm xăm đi lại lật tấm chăn đắp đó ra xem mặt mũi chúng nó ra sao , tôi cũng bám theo anh Hồng vào cái mái tôn đó xem sao , khi lật tấm chăn lên thì lộ ra 2 đứa con gái Pốt nằm đó , một cảnh tượng khiến tôi rùng mình mà cả đời này chắc chẳng bao giờ quên , chúng là 2 bộ xương tóc tai rũ rượi con mắt chỉ còn lòng trắng đảo lên nhìn lại anh em chúng tôi , không còn 1 phản xạ tự nhiên nào khác , hoàn toàn trần truồng không mặc quần áo gì hết , cả thân hình chúng được quấn , đắp bằng mớ rẻ rách , mùi phân và nước tiểu chúng thải ra cũng nằm luôn ở đó . Chúng đang chờ thần chết đến mang đi khỏi cần chúng tôi phải động thủ , chúng bệnh tật ốm đau trên mức bình thường chúng là những con ma giữa ban ngày chứ không phải là con người nữa .
 Anh em tôi quay ra ngay không thể chịu nổi sự khủng khiếp của sự bẩn thỉu đó thêm 1 giây nào nữa , anh Hồng ra lệnh phá hủy rồi lội ngược leo lên vách suối còn chúng tôi phá huỷ xong thì theo đường cũ mà lên , anh em C2 lùi lại cho xạ thủ B40 giải quyết mấy cái bể măng ngâm kia , 4 5 phát B40 nổ vang trời , những bao muối được lính chúng tôi lẳng hết xuống suối , vác con mác ra chặt đổ mấy cái cột của mái nhà tôn cho tang hoang rồi rời bỏ đi ngay , 2 con Pốt nằm lẫn trong đóng ngổn ngang kia chẳng cần biết nó còn sống hay đã chết , chắc khó có thể sống nổi sau mấy tiếng nổ của đạn B40 nổ ngay cạnh kể cả không bị mảnh B40 hay mảnh vật liệu khác văng phải chúng cũng không thể sống thêm nổi nữa . Bể măng ngâm vỡ bung bét nước chua chảy lênh láng mùi càng khủng khiếp , măng nát bét văng vít lung tung cả , chúng tôi nhanh chóng rời khỏi khu vực này không ai muốn ở lại đó thêm 1 giây nào nữa .
 Không bao giờ chúng tôi quay lại cái thác nước này nữa nhưng phải thừa nhận một điều rằng nếu như  không có mấy cái mái nhà tôn trống hơ trống hoác kia , những bể măng ngâm chống đói của bọn lính Pốt và 2 đứa nữ Pốt kia thì tôi khẳng định rằng đó là một nơi rất đẹp mà thiên nhiên đã ban tặng cho con người . Chiến tranh đã làm cho méo mó tất cả những gì con người đáng ra nên hưởng thụ .

Giải quyết xong mấy bể măng chua và  những mái nhà tôn  là chúng tôi đi ngay , vẫn theo đường cũ rút lên khi về đến nơi thì D7 đã chờ chúng tôi ở điểm rẽ đó từ bao giờ rồi , không nán lại nơi này thêm một chút nào nữa chúng tôi đi ngay theo đội hình tác chiến của D7 .
 Khi đi khoảng đến 10h trưa thì chúng tôi bắt liên lạc được với D8 của E209 , hóa ra D8 cũng có mặt tại đây trong chiến dịch này , có thể BCH tiểu đoàn thì biết rồi nhưng chúng tôi thì bây giờ mới biết tin này . Lính 2 tiểu đoàn trong đội hình E209 gặp nhau và một vài điều bất ngờ nhất tôi đã biết cũng từ đây .
 Anh Đông C phó C2 của chúng tôi , người bị thương ở bụng trận ngã tư đường tàu sau một thời gian nằm viện thì về đơn vị cũ , chắc anh ấy nằm trong số thương binh có thương tật dưới 31 % nên phải quay lại chiến trường chiến đấu tiếp , lúc đó bên D8 thiếu cán bộ nên trên E đã điều anh ấy qua làm CTV phó D8 , anh em tôi gặp nhau mừng quá , lúc đó tôi đang đi lên ngược dốc súng vác trên vai ngước mắt nhìn lên thấy anh Đông đứng đó đang chào hỏi anh em đơn vị cũ , ôm trầm lấy tôi cả nguyên cái ba lô và khẩu súng rồi túm 2 vai tôi anh ấy lắc lắc miệng nói :
- Xem thằng em tôi lâu nay ra sao rồi nào .
 Mừng quá từ khi anh ấy bị thương đi viện đến nay gần 1 năm qua rồi , lo lắng cho anh Đông lúc đó nhưng cuộc chiến triền miên đã lôi cuốn hết thời gian để nhớ lại những gì về anh , hôm nay con người thật bằng xương bằng thịt của anh Đông đây , anh ấy đã trở về tiếp tục đứng trong hàng ngũ chiến đấu cùng chúng tôi . Rồi xoa đầu tôi anh ấy giới thiệu tôi với mấy anh em cán bộ BCH bên D8 :
- Thằng em liên lạc C2 của tôi ( anh ấy ba hoa tôi là LL của C trưởng cơ mà ), cái thằng mà tôi kể với các anh vụ nó đẩy tôi cùng BCH E209 đi kiểm tra trận địa ở Nam Chóp xuống mương ướt hết đây . Bướng lắm , nhiều lý sự lắm .
 Mấy anh bên BCH D8 cũng biết tôi từ trước rồi , những lần theo anh Hồng đi chuẩn bị trận địa chúng tôi có cùng đi với nhau lạ gì nữa , có người còn hỏi lại :
- Ơ ! Thằng em trước là liên lạc của lão Hồng Hải phòng cơ mà ?
- Thì lão Hồng là C trưởng C2 nó là liên lạc C2 thì đúng rồi còn gì nữa ?
 Lúc đó anh Đông mới nói :
- Nó làm liên lạc C2 từ thời còn ở Nam Chóp từ thời lão Lịch còn là C trưởng C2 cơ .
 Lúc đó một anh mới nói :
- Ngày ở Chóp tôi nghe nói C2 có cái dớp toàn chết và bị thương C trưởng C2 và liên lạc đại đội có đúng không ? Nghe nói thằng nào thọ nhất là được 3 tháng , 1 năm ở Chóp mà C trưởng C2 có lẽ gần chục thằng chứ không phải ít , này nhé anh Phước ....xong đến ... đến ... Động ...Lịch ....
- Đúng ngày đó C2 chúng tôi toàn chết và bj thương C trưởng với liên lạc không thôi , thằng em này là thọ được 1 năm rồi đấy .
 Các anh BCH D8 cứ thể lật tung cái trích ngang C2 của chúng tôi lên mà bình luận chuyện cái dớp hy sinh bị thương C trưởng và liên lạc đại đội 2 chúng tôi , mà đúng thế thật ngày ở Chóp Pốt nó cứ nhè bộ phận này mà phang nên thằng liên lạc nào thọ nhất cũng không quá 3 tháng và giờ đây tôi là người giữ chức vụ liên lạc đại đội phá kỷ lục vượt lên trên cái dớp mà C2 lâu nay vẫn vướng mắc .
 Điều ngạc nhiên nữa khi đội hình  2D gặp nhau là sáng nay D8 đánh vào vị trí nào đó trong địa hình rừng Amleeng này đã bắt sống 3 đứa con gái Pốt , khi chúng tôi đi ngang thấy 3 đứa tay bị trói bằng dây dù võng đứng ghờm ghờm nhìn hàng quân D7 hành quân ngang đầy hận thù , trông 3 đứa này có phần khác 2 đứa nữ Pốt chúng tôi mới gặp nhiều , chúng béo tốt hơn nhưng cũng không lẫn với người bị đói bởi nước da xanh tái và gày gò do thiếu chất , anh em D8 cho biết ngay sau khi bắt sống chúng khai thác tin tức mà chúng quyết không chịu khai không trả lời lấy 1 tiếng , chúng thuộc loại lỳ lợm chứ không đơn thuần chỉ là những tù binh bình thường .
 Lúc này cũng đã tới tầm trưa rồi , từ sáng đến giờ chúng tôi chưa nghỉ để ăn bữa cơm sáng nên khi 2 tiểu đoàn gặp nhau cùng tranh thủ nghỉ ăn cơm trưa luôn , những xuất cơm nắm của lính rất đơn giản tự động móc từ cóc ba lô ra mà ăn , ai đó bên D8 vẫn tức chuyện 3 con nữ Pốt này không chịu khai nên đã vác thêm dây ra trói giang tay dạng chân chúng ra giữa trời nắng trong lúc chúng tôi nghỉ ăn cơm , ngồi gần cách đó khoảng 30m tôi thấy mặt chúng nó cứ lỳ ra , ngồi dựa gốc cây gặm nắm cơm tôi cố ngắm nhìn tìm trên nét mắt chúng lấy 1 phản xạ nào đó nhưng kết thúc không thấy được điều gì từ 3 bộ mặt nữ Pốt kia , không sợ sệt , không hoảng loạn hay mất lý chí chỉ thấy những bộ mặt đó trơ như đá và hình như có nét giống như tượng đá đền Angko vậy .
 Mấy anh bên D8 nói đùa với chúng tôi :
- Này mấy thằng em bên D7 , chúng mày lính lục quân sang Tây còn trẻ như vậy đã có thằng nào biết mùi đàn bà chưa ? Có muốn biết không hôm nay các anh cho thấy .
 Mấy anh nói xong thì cùng cười hô hố với nhau cả làm đám lính trẻ chúng tôi bên này ngượng không biết trốn đi đâu .
 Khiếp các anh chỉ cậy lớn ở nhà đã có vợ con rồi nên bạo mồm quá , nhân chuyện tù binh nữ này mà mang ra trêu chọc các em , chúng em toàn 17 18 đã đi vào chiến trường rồi biết quái gì mà các anh trêu .
 Ăn trưa xong nghỉ ngơi ít phút là chúng tôi đi ngay , D7  hành quân trước vì chúng tôi phải đi theo hướng riêng của mình , lại cắt rừng đi ra và có lúc chập vào đường đi cũ mà hôm đi vào trong đêm tối luồn sâu đó chúng tôi đã đi , khi qua cái phum có mấy cái võng mắc trong căn nhà sàn xiêu vẹo ở đó không còn 1 bóng người , tôi không đi ra chỗ cái xác Pốt bị anh Hỗ đâm chết nên không biết , lúc này D cho lệnh đốt hết tất cả những căn nhà trong rừng trước khi rút ra , bất kể đâu có nhà là đốt , nhà cũ nhà mới làn trại hay chỉ là những cành cây gác ngang trú nắng trú mưa đều đốt hết . Cũng khoảng một lúc sau mới đốt được những mái nhà sàn kia , chúng tôi hành quân đi phía sau lưng lửa ngùn ngụt bốc cháy .
 Khi ra cách ngã 3 trong của Amleeng khoảng 10km thì chúng tôi có lệnh cắt ngang đội hình vòng sang núi Kimry , từ Amleeng ra là rẽ trái cắt rừng mà đi , vẫn đội hình D hàng 1 đó hành quân cho đến khi gặp con đường thì dừng lại chuẩn bị nơi nghỉ lại qua đêm .
 Theo bố trí đội hình của D7 lúc đó , C2 bên phải đường đất , C3 bên trái đường , C1 sau lưng C3 nhưng nằm xa cuối con dốc và quay lưng lại với đội hình , D bộ nằm sau C2 và C5 nằm sau D bộ ngang với C1 , như vậy là C2 và C3 cạnh nhau và chốt lại cao bằng nhau nhưng do bố trí theo địa hình gốc cây ụ mối có lợi hơn nên C3 lại có vọng gác cao nhất thấp hơn C2 chúng tôi khoảng 20m , anh em giữa 2 C đã qua lại thống nhất với nhau phương án đánh địch khi có sự cố trong đêm , nghiêm cấm bắn qua hướng của nhau chỉ được bắn thẳng phía trước mặt .
 Tôi không nhớ là B nào hôm đó chốt trên mũi cao nhất của C2 vì lúc đó quân số giữa các B chiến đấu còn rất ít lại còn phải dè chừng mấy ông du kích K đi theo học tập nữa nên lính ta giải rác lắm , ai vớ được chỗ nào có thể móc võng nằm là cố thủ ở đó ngay , rừng thì thưa có cây xa nhau nên cần dây võng dài mới mong có chỗ nằm và lính chúng tôi thì không thể nằm võng không có màn được muỗi nhiều lắm , nhom sanh nuôi cùng du kích K lúc tối đến đã đốt 1 đống lửa to cho đến đêm thì chỉ còn than cây âm ỷ cho đỡ muỗi , lính du kích K không có màn họ nằm gần đó  thỉnh thoảng đạp muỗi đen đét , chiều hôm đó lúc tìm chỗ móc võng tôi vớ ngay 2 cây khá liền nhau ngay sát đường , 2 cây to chắc rất lý tưởng để móc võng , rừng gỗ dầu cây có thể to bằng bắp chân nhưng khi móc võng vào cây nó mềm cong xuống chứ nó không chắc như cây khác , lớp vỏ ngoài cây gỗ dầu nhỏ khá dày nên cây không có độ cứng , chỗ móc võng của tôi cách mép đường khoảng 2m là cùng vì liền đó có cái dãnh thoát nước của đường ngay dưới lưng võng ra một chút , bên trong lại có cái hố sâu cỡ cái thúng và tròn như vậy , nếu có sự cố chỉ cần tụt khỏi võng là có thể có cái lỗ chiến đấu tự nhiên khá ấm cái chỗ đội mũ rồi , yên tâm tôi móc võng tăng màn ở đó , kiểm tra đi kiểm tra lại độ chắc chắn cũng như nhòm ngó trước địa hình phòng khi bất chắc , tính cẩn thận nên tôi chặt thêm 3 cọc nhỏ đóng xuống đất rồi đặt cái ba lô của mình lên lấy vải mưa phủ lên trên ba lô dựa cây súng AKM thân yêu của tôi bên cạnh , quá yên tâm để làm một giấc sau nhiều ngày hành quân , phía trước mặt tôi khoảng 40m là vọng gác tiền tiêu của C2 , qua bên kia đường 20m là vọng gác C3 , và thật xa xuống dưới con dốc kia thì C1 và C5 D bộ , quá ổn khỏi cần lo nghĩ . Anh Phượng cũng móc võng nằm gần tôi cách nhau khoảng 15m nhưng ở phía bên trong , vì cây nhỏ lại xa nhau lên không có chỗ móc màn chỉ đủ dây căng cái tăng nên anh ấy chui vào giữa 2 lớp võng nằm cuộn tròn người trong giữa cái võng phủ nửa võng kia thay màn tránh muỗi . Hôm nay anh phượng cũng lên võng ngủ sớm sau một hồi kiểm tra hò hét anh em với cái giọng the thé .
 Tối đó cơm nước xong tôi dạo một vòng quanh đội hình C2 , anh em nằm phía trong rừng cũng khá ổn định , đội hình C2 trong đêm đó có 4 vọng gác đẩy ra xa còn lại móc võng nằm trong cả .
 Nhưng Trời ơi , màn xô của lính ban ngày đen xì xì bẩn không tả hết vậy mà đêm tối giăng lên sao nó trắng thế , có lẽ cũng rất lâu rồi tôi mới thấy hình ảnh cả D7 túm tùm quanh một vị trí thế này , đấy là vẫn còn thiếu số anh em vẫn đang nằm chờ ở ngoài ngã 3 trong Amleeng đấy nếu không sẽ còn đông nữa màn còn móc trắng nữa
 Chẳng còn gì nữa tôi tranh thủ lên võng ngủ sớm , ngủ được sẽ rất nhanh lại sức và ngủ là cái mà những thằng lính chúng tôi lúc nào cũng cần vì luôn là thiếu . Tôi lên võng nằm nhẹ nhàng lấy nửa phần màn đã buộc như màn chữ A cuốn xuống lưng võng cho dày phía dưới lưng đỡ muỗi đốt còn nửa bên này cài vào giữa 2 lần võng dù , yên tâm vài hút sau tôi đã trìm vào giấc ngủ ngon .
 Thời gian cũng chẳng bao lâu sau khi tôi lên võng nằm chỉ khoảng 30 phút là cùng  . Bỗng 2 loạt đạn nổ liên tiếp ngay bên tai .

Hai phát đạn AK điểm xạ đầu tiên chúa chát trong đêm tối vang lên .
 Đoàng ...đoàng .. phát thứ nhất làm tôi bừng tỉnh ngay và phát đạn thứ 2 là tôi vén được cạnh màn bên này lật người rơi xuống đất , tiếp theo là loạt đạn điểm xạ thứ 2 cũng 2 viên đều đoàng ... đoàng  rồi tiếng súng hướng hố gác tiền tiêu của cả 2 C chiến đấu C3 và C2 đồng loạt nổ rộ .
 Khi tiếng nổ thứ 3 của loạt điểm xạ thứ 2 là tay tôi đã vơ được khẩu AKM của mình dựng ngay dưới chân và bàn tay phải đã lướt qua an toàn súng mở ra ở tư thế sẵn sàng chiến đấu rồi , một bóng người cao to đen xì chạy lướt qua đầu võng của tôi bám theo sau có thêm một người nữa , 2 bóng này chạy cắt ngang giữa đội hình C2 , khi chạy ngang qua đầu võng của tôi và tôi cũng mới rời khỏi võng rơi xuống cái hố bằng cái thúng phía dưới lưng võng thì người chạy đầu lia súng vào hướng võng của tôi quật ngay 2 viên đạn AK vào cái đống tăng võng đó , súng nổ ngay trên đầu từ đầu nòng đến cuối tầm đạn không quá 3 4m , người chạy thứ 2 phía sau cũng lia tiếp 2 viên nữa vào đống tăng võng đó rồi bóng 2 người đó chạy cắt ngang đội hình C2 , nhảy qua đống lửa dẫm đạp lên cả đám du kích K nằm lẫn lộn đâu đó quanh đống lửa đã tàn chỉ còn than mà chạy , tôi kịp hoàn hồn lia súng định bắn theo nhưng lại thôi bởi nếu tôi bắn đuổi 2 tên lính Pốt ở tư thế này thì anh Phượng hay đám du kích K hay anh em B chốt bên ngoài kia dễ dính đạn của tôi , nhìn theo 2 cái bóng lính Pốt nhảy nhảy chạy cắt ngang đội hình C2 rồi biến mất trong đêm tối trước mắt mình làm tôi tức đến sặc máu , bên trong nhiều anh em khác cũng đã có những phản xạ như tôi nhưng họ cũng không dám nổ súng sợ bắn đạn lạc vào đồng đội đang ở quanh đây .
 Cả D7 chúng tôi thức giấc trong đêm tối , anh Hồng trên D bộ xuống C2 C3 kiểm tra trận địa nắm tình hình diễn biến mới xảy ra , thì ra một nhóm lính Pốt 7 đứa ( kể cả 2 thằng chạy thoát ) chúng hành quân trên đường , cứ giữa con lộ đỏ đó chúng đi và chúng hoàn toàn không biết chúng tôi đang ở đây , lính gác C2 hôm đó ngủ gật thế nào đó chứ không ai dám bỏ gác đêm đâu đã để chúng đi lọt vào đội hình vượt qua vọng gác đầu tiên của C2 phía trên , khoảng cách theo trục trên đường giữa hố gác C2 và C3 khoảng 20m như vậy là địch đã vượt qua khỏi C2 thì bị vọng gác lính C3 phát hiện , thằng lính gác C3 nổ súng khi đã có 2 thằng lính Pốt đã đi qua ngang tầm nó lên 2 thằng này chạy cắt vào rừng thì đâm vào chỗ võng tôi nằm rồi chạy cắt ngang đội hình C2 biến mất trong rừng đêm hôm đó , 5 thằng đang đi trên đường bị thằng lính C3 bắn hạ tại chỗ 2 thằng , thằng dính đạn đầu tiên không chạy nổi một bước nó nằm ngang giữa đường thằng thứ 2 lết được xuống dãnh nước vế đường của C2 rồi gục chết tại đó , 3 thằng còn lại hốt hoảng chạy ra thì thốc vào lưng lính C2 nằm trong gần hố gác tiền tiêu , khi đó anh em C2 đang ngủ chồm dậy xách súng truy đuổi và bắn chết một thằng bên trên hố gác , viên đạn AK ở cự ly gần giữa lưng nó nằm đó thở khoảng 10 phút thì tắc tử , 2 thằng còn lại bị thương chạy cố đến một ụ mối nhỏ rồi nằm lại cố thủ đánh trả giữ mạng sống , xong lính C3 và C2 với hỏa lực RPD vận động lên bọc cánh không cho chúng chạy thoát bắn dìm đầu địch xuống ụ mối , biết không thể thoát chúng dùng lựu đạn tự sát , một tiếng nổ cùng ánh chớp lựu đạn trong đêm tối kết thúc một trận tao ngộ chiến mà kẻ địch đã vô tình đâm sầm vào đội hình chúng tôi khi đó .
 Gần 2 giờ đồng hồ D7 nhốn nháo bởi mấy thằng lính Pốt đi mò mẫm trong đêm rồi cũng dần đi vào ổn định , mấy anh em trên D bộ chửi ầm ỹ mấy thằng lính C2 chuyện gác xách trong đêm , có người không ngần ngại nói thẳng rằng lính C2 đêm đó bỏ gác nên mới bị như thế nhưng tôi thì nghĩ khác , chuyện bỏ gác là chuyện hoàn toàn khó không ai dám làm điều đó trong hoàn cảnh này , cùn như anh Đông ske của C2 thì cũng đến vác súng ra vọng gác mà ngồi chứ không thể bỏ gác được , nếu có thì có thể do ngủ gật hay nhãng đi ít phút , đúng lúc đó thì 7 thằng lính Pốt này đi qua nên chúng có cơ hội vượt qua được vọng gác đầu tiên mà chưa bị phát hiện , có thể chúng ta nghi ngờ ở sự tắc trách thiếu ý thức cảnh giác chứ không thể quy tội vô kỷ luật chiến trường quá như vậy đối với anh em có những sai sót trong chiến đấu , dù sao thì bảo vệ đồng đội nơi chiến trường cũng chính là bảo vệ bản thân mình .
 Lúc này tôi mới có thời gian kiểm tra lại những thiệt hại sau trận đánh bất ngờ này , trên thân võng của tôi dính 3 viên đạn và nếu như khi đó tôi không nhanh lật người rơi khỏi võng xuống cái hố bằng cái thúng phía dưới đất thì dính đủ cả 3 viên đạn AK của lính Pốt ở cự ly không quá 3m , hú vía , khi thằng thứ 2 chạy qua nó lia súng vào hướng võng của tôi nhả đạn , đầu nòng súng của nó tóe lửa ngay trên trán tôi nhìn rõ cả đầu ruồi nòng súng chỉ tiếc mình không thể bắn trả dù là 1 viên đạn gỡ gạc chút danh dự người lính .
 Thiệt hại kinh tế thì rất đáng kể , khi tôi bật xuống khỏi võng thì cái võng của tôi nó căng ra , người nằm thì nó hơi trùng xuống , tôi thích nằm căng võng cho thẳng lưng hơn nằm trùng , vừa chặt và căng màn vừa đỡ mỏi , lúc võng co lên thì dúm lại theo chiều dọc của võng chỉ còn là bó vải chạy dọc nên khi dính đạn thì thủng lỗ chỗ do võng xếp nhiều lớp trên thân tấm võng dù đen mà tôi thu được của lính Pốt còn khá mới , tấm đắp dù hoa kỷ vật được cắt bằng cái dù lấy ở sân bay Puchentong nó theo tôi gần 1 năm nay với bao đường đất từng đi qua cũng là nạn nhân của mấy viên đạn Pốt , tăng màn thủng vài lỗ nhưng cái mạng sống của tôi thì còn , một chút rủi và cả một đống may mắn trong gang tấc , một chút thời gian bỏ ra nhìn ngó địa hình địa lợi trước đó và cả một chút cẩn thận gọn gàng ngăn nắp trong sinh hoạt , nhanh nhẹn trong chiến đấu đã giúp tôi thoát khỏi bàn tay lưỡi hái của tử thần .
 Trời sáng dần tôi dậy gấp lại tăng võng màn thu dọn tư trang chuẩn bị lên đường , bao giờ cũng vậy tấm đắp dù , cái võng nylon đen và cái màn cũng được tôi gấp riêng cho vào túi nylon trắng rồi mới bỏ vào ba lô , làm vậy tôi sẽ luôn có những thứ để ngủ sạch sẽ thơm tho hơn không bị ẩm ướt hôi hám mùi mồ hôi , cái tăng vải mưa TQ khá dày dặn với những cái tai căng góc cùng cạnh tăng khá chắc chắn được gấp rất gọn bỏ lên trên và cuối cùng là cái tấm vải đi mưa ở trên cùng của ba lô phòng khi nào trời mưa có thể lấy ra dùng được ngay , bị đông nước đeo bên sườn trên cái dây lưng với vài quả lựu đạn cầu , sau này anh em xin hết lựu đạn của tôi dùng ném cá nên cũng hết và từ đó chẳng mấy khi thấy được phát lại loại lựu đạn này nữa , đối với cách đánh cùng địa hình nơi chúng tôi hoạt động thì lựu đạn gần như không cần thiết , cái bát men trắng nhỏ dùng ăn cơm hay uống trà cũng được với đôi đũa nhét cóc ba lô , cái bao xe đeo ngực lúc nào cũng đầy căng đạn dây buộc khá chắc và vừa người thoải mái nhất trong tư thế vận động , nhiều anh em không để ý chi tiết này nên khi tác chiến rất vướng víu , lỏng quá chạy nó lắc lư dây lưng buộc chằng sau lưng không chịu buộc cho chặt chẽ lỏng lẻo để nó sệ xuống dưới cạp quần đi lại rất vướng , cái bao xe nó chính là cái áo giáp che ngực cho mình đấy nên tôi hay buộc cao vừa tầm ngực mình , sử dụng thay thế băng tiếp đạn cũng tiện và khi mảnh đạn hay đạn nhọn bắn thẳng ít nhiều nó cũng đỡ hơn , kinh nghiệm nhiều người đã thoát chết cũng nhờ cái bao xe đạn này rồi , mảnh pháo , mảnh cối đôi khi nó cũng chê cái bao xe này đấy và thằng lính chúng tôi cũng chỉ mong có thế . Có người hơi có chút hài hước đã ba hoa rằng :
- Trận đó ... ngày tháng đó ... ở địa danh đó ... thằng đó ... ở đơn vị đó .... nó đeo bao xe tiếp đạn AK khi đánh vận động bị 1 viên đạn 12.8ly của địch bắn thẳng giữa ngực trúng cái bao xe có hộp tiếp đạn bên trong ... viên đạn 12.8ly kia .. nẩy ra .
 Hài hước đến thế là cùng nhưng ít nhất cũng làm cho thằng lính ý thức được rằng đeo bao xe tiếp đạn cẩn thận có lợi cho mình hơn .
 Lúc này anh Phượng đã tranh thủ đi một vòng đơn vị kiểm tra lại hết diễn biến đã xảy ra đêm hôm qua trước giờ chúng tôi chuẩn bị rời vị trí này , miệng anh ấy lẩm bẩm chửi mấy thằng lính C2 hôm qua mất cảnh giác quá :
- Đấy là địch nó yếu đấy chứ nó mà mạnh như ở Svay rieng thì D7 hôm qua chẳng còn thằng nào . Anh ấy nói vậy .
 Đội hình D7 chúng tôi càn thốc về hướng bắc núi Kimry , đi suôi theo con đường 1 đoạn thì chúng tôi cắt rừng đi , tôi hơi ngờ ngợ con đường này , nó hao hao giống con đường mà lần trước chúng tôi đã bắt sống 15 nữ Pốt , to rộng phẳng như vậy nhưng thôi những con đường mà đơn vị chúng tôi từng cắt ngang cắt dọc đi qua nhiều vô khối và chẳng thể nhớ hết cho được .
 Chúng tôi đi khoảng đến trưa thì bắt liên lạc được với bộ phận nằm ở ngã 3 trong Amleeng , bộ phận này đuổi theo chúng tôi , họ là những người lần trước được cho ở lại đó vì lý do sức khỏe , nay chúng tôi rút ra đến đây quay hướng khác càn quét thì họ phải đi theo đơn vị của mình , hình như chiều hôm qua anh Hồng đã cử nhóm trinh sát D về ngã 3 Amleeng đón họ thì phải , nhóm trinh sát E do anh Hỗ chỉ huy cũng đi từ bao giờ không còn thấy trong đội hình hành quân của D7 nữa .
 Nhiệm vụ lần này của D7 chúng tôi độc lập càn quét khu vực bắc Kimry , chung quanh chúng tôi không có bất kể đơn vị bạn nào khác , cứ thấy có địch là nổ súng khỏi cần ám hiệu bắt liên lạc với bất kể ai , tất cả những gì gọi là chỗ có thể trú chân tránh mưa tránh nắng trên đường hành quân qua thì chúng tôi phải có trách nhiệm gửi ông hỏa hỏi thăm , từ đây sau lưng D7 mỗi lúc qua phum sóc nào đó cũ kỹ trong rừng thì khi đi qua luôn là những đám cháy lớn ở lại , nhiều thằng mò mẫm sau những tấm vách lá hay giọt mái dui mè trên nóc nhà lôi ra hàng bó tiền Campuchia từ những năm xa xưa nào đó .
 Campuchia ngày hôm qua chỉ còn là dĩ vãng , những đồng tiền của thời dĩ vãng và Campuchia hôm nay sơ xác đến điêu tàn . Một đất nước có một nền văn minh đáng kinh ngạc từ nhiều thế kỷ trước và hôm nay nó đang ở tận đáy cùng tận của của nền văn minh nhân loại .

Khi đội hình D7 chúng tôi đã về đến phía Bắc của núi Kimry và ổn định ngay đội hình cấp tiểu đoàn độc lập tác chiến , những cuộc họp bàn giao ban chớp nhoáng trên D bộ phân chia đội hình tác chiến , nếu theo quân số chính thức của lính C2 hay các C bộ binh khác trong D7 thì mỗi C cũng chỉ trên 20 người , thêm đám du kích K nữa là gần 30 người , với quân số như vậy lúc đó thì cũng đã là mạnh rồi vì lúc đó địch ở đây rất yếu , chúng đói ăn thiếu thốn vũ khí đạn dược quân số xé lẻ chạy trốn quanh trong rừng bởi vậy với 30 người cho một mũi quân truy quét thì quả là mạnh hơn những nhóm địch lẻ tẻ 5 7 thằng Pốt nhiều lần .
 Chính vì điều đó BCH tiểu đoàn dưới sự chỉ đạo của D trưởng Hồng quyết định xé lẻ đội hình D7 càn quét khu vực bắc Kimry cho nhanh và tạo được đồng loạt nhiều mũi cùng hướng . Chiều hôm đó trong cuộc họp giao ban trên D tôi theo anh Phượng cùng lên D vì lúc này C2 chúng tôi đóng cách D bộ khoảng 700m , không xa nhưng cũng chẳng gần để anh Phượng đi một mình bất tiện , đường qua D bộ cách 1 cái trảng khá rộng với cỏ cao cỡ đầu gối đã bắt đầu có những lá khô , nhiệm vụ của tôi theo và bảo vệ C trưởng khi cần thiết và anh Phượng cũng muốn tôi cùng đi để nghe được những điều cần biết , 1 năm làm liên lạc đại đội qua 3 đời thủ trưởng trực tiếp chưa ai kêu ca về tôi chuyện hóng hớt này bởi tôi hóng hớt có lợi cho đơn vị , hóng hớt để biết để hướng đơn vị đi đúng cái mà cấp trên đã thống nhất .
 Cuộc họp trên D ngay cạnh võng D trưởng Hồng , các C trưởng lên đầy đủ ai thích ngồi đâu thì ngồi chung quanh đó còn tôi với mấy thằng liên lạc ra một góc ngồi nghe và hút thuốc vặt , anh Hồng chải tấm bản đồ ra và chỉ từng vị trí các C đang dừng chân , tỷ lệ bản đồ tác chiến 2x2cm thì bằng 1km vuông thực địa nên khá rõ từng con suối nhỏ đến từng nóc nhà từ xa xưa , nói chung là bản đồ khá chính xác , nhiều lần tôi cũng đã để ý và tìm thử nơi thực địa với con suối rất nhỏ mà thời gian đã lấp đầy vậy mà vẫn có trên thực địa , vẫn nhận ra đó là con suối cũ , anh Hồng cắt bản đồ theo từng ô chia cho mỗi C mỗi khoảng , với yêu cầu mỗi ngày mỗi C phải càn quét đủ 8km vuông , chia rất rõ sáng 4km vuông và chiều 4km vuông mà càn , chấm sẵn cho điểm dừng chân ngày hôm sau để lúc nào cũng ở tư thế đi mà không quay trở lại chỗ đã nghỉ hôm qua , các cán bộ C tự động sao lại vào bản đồ của mình kế hoạch của D cho khớp kế hoạch đã thống nhất , như vậy là từng mảng thuộc khu vực bắc Kimry đã được lên kế hoạch rất cụ thể và mỗi C tự biết ai đang đi cạnh mình và tới đâu sẽ gặp nhau , cứ theo cách này thì các C chúng tôi cách nhau khoảng 4km , với 4km thì đủ để vận động tới chi viện cho nhau khi cần thiết hay đón lõng đầu trước khi phát hiện địch chạy về mũi nào của D7 đang càn , kể cả khi không bật máy vô tuyến lên với 4km cũng đủ có thể nghe được tiếng súng nổ của nhau , vẫn kế hoạch súng nổ là tất cả lên máy nếu không thì 1h đồng hồ 1 lần lên máy bắt liên lạc với D bộ . Phương án kế hoạch tác chiến rất khoa học , tiết kiệm thời gian đội hình càn tản rộng nhiều vị trí đồng loạt truy quét địch .
 Tối hôm đó sau khi cơm nước xong các cán bộ B lên giao ban trên C bộ tôi ngồi lại B chơi với Vinh lùn và Bình , tôi vẫn luôn để mắt đến Vinh lùn , với thằng Bình thì khỏi phải lo cho nó , nó có quá nhiều kinh nghiệm hành quân tác chiến rồi , bản thân nó lại khỏe có độ bền dẻo dai luôn là khom lưng cặm cũi bước trên đường khẩu B40 cắm đạn cả ở 2 đầu súng , nhưng với Vinh lùn thì lần này đi tác chiến với nó mới là lần đầu tiên vẫn biết Vinh lùn nhiều kinh nghiệm sống hơn chúng tôi nhưng kinh nghiệm chiến trường thì gần như chưa có gì và để trang bị cho được như chúng tôi thì Vinh lùn phải mất cả năm nữa mới bằng , những lúc nhàn dỗi thế này anh em tranh thủ phổ biến cho nhau , thằng Bình ra vẻ bí mật thì thầm vào tai chúng tôi mặc dù ở đó chẳng có ai ngoài 3 thằng chúng tôi :
- Này ! Tao nói cho chúng mày biết nhé , người ta vẫn nói làm cái gì ác nó vận vào mình đấy , lệnh cho đốt nhà thì là lệnh nhưng chúng mày đừng có đốt đấy nhé , đốt nhà người ta thì về sau này không có nhà mà ở đâu . Kệ mẹ nó ai muốn đốt thì đi mà đốt còn bọn mình đừng thằng nào đốt nhà .
 Thế rồi nó thao thao bất tuyệt những chuyện sứt môi lồi rốn của con nhà thằng A lão B nào đó ở HN từng làm điều ác bị Trời quả báo nên đến hôm nay vẫn còn phải trả nợ đời , thằng này có tính hơi duy tâm hơi mê tín tý chút nhưng không sao , giữa chốn sống chết này nó vẫn muốn làm người thiện bởi nó tin ở đâu đó có Thiên Đàng và có cả Địa Ngục , những hỡi ơi nó đâu có biết rằng nó cũng đang ở chốn địa ngục giữa trần gian .
 Vinh lùn ít nói , không mấy khi nói lộ ra ý định của mình trừ với tôi , nói thì hơi quá chứ Vinh lùn nó sắp đánh ai người đó cũng không thể biết được bởi tất cả không hề lộ ra bằng nét mặt , cứ lừ lừ như ông từ vào đền và khi ai đó biết rồi thì chuyện cũng đã kết thúc , Vinh không nói nhưng chắc cũng đồng ý với ý kiến của thằng Bình , còn tôi thì đó không phải là nhiệm vụ của mình và cũng chẳng ai để tôi phải làm việc đó .
 Dù sao thì tôi cũng ghi nhận thằng Bình có được 1 ý kiến khá hay , nó làm tôi suy nghĩ mãi về chuyện này và cũng từ đó tôi bật ra đước ý tưởng mới , tối đó sau khi C họp bàn kế hoạch ngày mai xong thì tôi nói với anh Phượng :
- Em nghĩ chuyện đốt nhà theo mệnh lệnh trên đường hành quân , đành rằng đó là lệnh phải thiêu hủy bất kể nhà cửa mà địch có thể ở khiến cho chúng không có chỗ cư trú chống lại ta , nhưng dù sao em vẫn thấy nó thế nào ấy , những hình ảnh trên phim tài liệu hay bài báo mà trước kia em đã từng xem thấy lính Mỹ ở miền Nam VN đốt nhà dân , nó không giải quyết được việc gì chỉ tăng thêm lòng căm thù giặc Mỹ của nhân dân cả 2 miền Nam Bắc , vì vậy em đã suy nghĩ về vấn đề này và cũng đặt mình vào vị trí của người dân K lúc này để hiểu họ đang nghĩ gì về QTN VN chúng ta ? Bởi vậy theo ý kiến của riêng em hường C2 mình lính C2 đừng đốt nhà hay lán trại trong rừng mà việc đó anh giao cho bọn du kích K kia làm , chúng nó đốt nhà của dân nó không liên qua gì đến mình , em thấy làm thế hay hơn anh ạ .
 Anh Phượng nghe xong đồng ý ngay với ý kiến của tôi và từ đó nhiệm vụ này giao hắn cho nhóm du kích K làm , mỗi khi có chỗ nào cần đốt phá là lính C2 chỉ cần gọi du kích K là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy , nhóm này làm công tác này hăng hái lắm , ít nhất chúng tôi cũng thấy cái tâm mình nó nhẹ nhàng hơn .
 Sáng hôm sau chúng tôi bắt đầu càn quét theo đội hình của mình . Vùng Bắc Kimry khá đẹp những triền đồi của bình độ thoai thoải với rừng gỗ dầu thưa cây không quá to với những tán lá xòa rộng xanh tốt , dưới mặt đất những cây trúc nhỏ họ nhà tre với thân vàng bóng lá xanh mướt như giống trúc cảnh cao ngang thắt lưng , tôi hay bẻ những cành trúc nhỏ làm tăm xỉa răng vì mỗi tay trúc chỉ bằng cái tăm , lúc đội hình cả D7 bắt đầu xuất quân thì cùng đi về 1 hướng ,vẫn đội hình hàng 1 vì lúc này chưa tách theo vị trí đã thống nhất , C2 chúng tôi đi đầu trong buổi sáng hôm đó , sương đêm qua xuống nhiều trời vẫn còn những đám sương mờ mờ trước mặt , tiếng chim chóc cũng đã bắt đầu hót sau một đêm ngủ dậy và sương đọng trên lá trúc làm quần chúng tôi ướt hết từ cạp quần trở xuống , hôm nay chúng tôi đi sớm vì không ăn bữa sáng cứ đi đã vào vị trí rồi ăn sáng sau , ánh sáng ban mai mới lên không khí trong lành , chim muôn ríu rít chuyền từ cành này sang cây khác ngay trên đỉnh đầu , thảm trúc nhỏ xanh mướt bên triền 2 quả đồi thấp dồn xuống dưới khum khum như lòng bàn tay và chúng tôi đi bên sườn bên này , cây thưa tầm nhìn rộng , một chốn mộng mơ không thua gì cảnh đồi thông Đà lạt . C2 đi đầu tôi là người đi khoảng giữa đội hình C2 và cứ thế tiếp theo cho hết cả D7 .
 Bỗng ! Cách đội hình hàng dọc đó vế bên trái hướng xuống sườn bình độ 1 cái đầu lính Pốt đen xì bỗng chốc thò lên trên cái nền thảm xanh ngắt của trúc nhỏ , nó thò lên rất nhanh và thụt xuống vội cách thằng đi đầu C2 khoảng 20m là cùng về bên trái , thôi thì nổ súng , thằng lính Pốt kia chạy dọc theo đội hình D7 lúc đầu nhô cao hơn cây trúc lúc mất hút dưới thảm lá trúc kia rồi lại nhô lên cứ thế , cái đầu nó lúc thò lên khi thụt xuống cứ như quả bóng lăn trên mặt sóng biển vậy , tôi cũng nổ súng tham gia hạ nó vì nó chạy ngang qua sườn của tôi , cũng quá gần chỉ khoảng 30m là cùng , cũng chỉ bằng bắn ứng dụng lia vội súng về hướng nó mà bóp cò , 2 viên đạn lướt trên ngọn trúc về hướng cái đầu thằng lính Pốt kia , đường đạn ăn cao và khi đầu đạn nó bay đi với tốc độ nhanh cuốn lên cả những hạt sương còn đọng trên ngọn trúc tạo thành một đường đạn với những làn bụi nước cho đến khi hết tầm , khi thằng lính Pốt chạy qua khỏi chỗ tôi thì tiếp theo sẽ là người khác bắn cứ thế nó chạy dọc đội hình D7 cho số anh em giữ súng AK nổ súng , nhiều người hăng máu xách súng đuổi theo nhưng bị gọi lại ngay vì sợ anh em bắn đạn lạc vào nhau , cho mãi đến cuối hàng quân tôi vẫn thấy súng nổ , một lúc sau tôi thấy cái đầu nó lại thò lên khỏi thảm trúc nhỏ ở tận sườn đồi bên kia , lần đó cả tiểu đoàn 7 chúng tôi bắn 1 thằng lính Pốt ở khoảng cách gần như vậy mà không hạ nổi nó , có thể thằng này chưa hết số chứ thoát chết như vậy thật là vô lý vậy mà nó chạy thoát trước mặt chúng tôi .
 Anh Hồng cáu nhặng cả lên :
- Chúng mày bắn thế à ? Có mỗi một thằng mà cả tiểu đoàn bắn không xong , toàn bọn ăn hại bắn hàng rổ đạn mà chẳng hạ nổi nó .
 Thằng lính Pốt thoát chết trong hy hữu và chắc sau khi thoát chết đó thế nào nó cũng nói :
- Lính QTN VN bắn dở vô cùng , tao đây này chạy ngang đội hình 1 D của chúng nó cách có 30m mà chúng nó bắn có chết được tao đâu .
 Dù sau này chúng tôi có hạ được bao nhiêu thằng lính Pốt ở Kimry đi chăng nữa nhưng ở lần đó thì phải thừa nhận rằng cả D7 chúng tôi đã thua 1 thằng lính Pốt . Thua vì nó nhanh hơn và nó cũng rất may mắn trong hy hữu .

Theo đội hình độc lập tác chiến D7 đã phân công nhiệm vụ thì C2 sẽ càn hướng sát trong núi Kimry và toàn đội hình D7 sẽ càn về hướng Đông của núi vậy là C2 bên phải đội  hình , nếu cứ 4km cho mỗi C thì chúng tôi sẽ có 16km hàng ngang vòng quanh núi và mỗi ngày D7 chúng tôi sẽ càn quét được 32km vuông , một con số đáng kể cho một tiểu đoàn thiếu hoàn thành nhiệm vụ , nếu chúng tôi cứ nhằng nhẵng cả D lướt thướt càn như mọi lần thì những chặng đường chúng tôi cần phải đi qua sẽ gấp 4 lần và đương nhiên thời gian cũng phải là 4 lần .
 Chưa hết , với cách phân chia này cũng khá khoa học , các đơn vị vẫn chi viện được cho nhau nếu cần thiết , giải rộng đội hình nên nắm bắt tình hình địch cũng rộng hơn luôn kiểm soát được những khu vực có nhiều nghi vấn . Thêm một điều nữa có lẽ tôi hiểu anh Hồng hơn cả , anh ấy muốn các cấp dưới của anh ấy ( C trưởng ) phải biết phát huy cái tài năng cầm quân của mình , chủ động trước những sự cố bất ngờ tránh ỷ lại và cố gắng hết mình trước mọi khó khăn phát huy thế mạnh , nói ngắn gọn là anh ấy trao cho các C trưởng quyền tự quyết và chủ động tìm địch đánh trong phạm vi quyền hạn và trách nhiệm của mình .
 Theo tôi đó cũng là 1 cách giáo dục truyền đạt những kinh nghiệm chiến đấu cho cán bộ cấp dưới , nhiều lần anh Hồng cũng đã từng nói : Nếu ta không trao cho họ cái quyền đó thì đến bao giờ họ mới làm được cái việc mà chúng ta yêu cầu , chủ động giao trách nhiệm đó vào tay họ tức khắc họ sẽ phải cố gắng hết mình thực hiện tốt nhất nhiệm vụ , thực tế khắc nghiệt nhất sẽ đào tạo lên những cán bộ dày dạn kinh nghiệm chiến trường . Tôi cho ít nhất đó là đúng nếu như không muốn nói đó là rất đúng , sau này trước cuộc sống tôi cũng áp dụng cách quản lý công việc từ những kinh nghiệm của anh Hồng và thu được kết quả đáng kể .
 Trận càn đó bắt đầu từ buổi sáng sau khi vào vị trí , các B tản rộng lội ngang những cánh rừng thành một quệt hàng ngang , đạp tràn lên những ngọn trúc nhỏ để bước , lúc lên theo bình độ lúc xuống những rãnh khe của những bình độ tiếp giáp nhau , phía bắc núi Kimry rừng rất đẹp xanh tốt mượt mà , thế rồi những phát hiện mới bởi những bãi phân voi to cỡ cái nồi gang bé , từng cục từng cục đâu đó quanh một bãi đất phẳng , mấy bác lính con nhà nông chắc có kinh nghiệm chuyện này hơn nên xăm soi tìm hiểu từ những bãi phân voi này , cũng áp dụng từ kinh nghiệm hiểu biết về phân trâu để bình luận bãi phân voi này lâu rồi hay mới đây , phân voi để lại nhiều chất xơ của lá trúc từng búi rối tung vào nhau nước mưa hay sương đêm chưa làm nó giã ra nằm đó màu cỏ úa , vài cái bếp dã chiến với mấy cục than củi đun dở đã tắt từ bao giờ trơ chọi với 3 ông đầu rau lạc lõng giữa cánh rừng , cả buổi sáng hôm đó C2 chúng tôi chẳng gặp thêm bất kể chuyện gì nhưng trong đội hình D7 thì lác đác có tiếng súng xa xa vọng tới .
 Rồi cả những ngày tiếp theo hướng C2 chúng tôi đảm nhiệm sát vế trong núi gần như không gặp sự trở ngại nào hay phát hiện mới về tình hình địch , nhưng những đơn vị khác thì vẫn gặp địch lẻ tẻ ở vòng ngoài núi , vẫn nổ súng diệt địch , truy đuổi bắt sống tù binh , có những chuyện được anh em D7 chúng tôi kháo nhau chuyện bắt sống tù binh nghe như chuyện đùa , chẳng khác gì mèo vờn chuột , chẳng cần bắn hay làm gì khác cứ việc đuổi săn đầu này chặn đầu kia , các đơn vị thông tin cho nhau theo hướng địch chạy mà bắt sống , có những thằng lính Pốt chạy vài trăm mét là lăn ra đó mà thở chờ quân ta đến trói lại giải đi , địch quá yếu về thể lực cũng như sức chiến đấu , khi bị phát hiện là chúng chạy không bắn trả nổi 3 viên đạn , nhiều thằng lính Pốt bé con con chỉ 13 14 tuổi mặt mũi ngơ ngác đến thảm hại , hình như cái lứa tuổi này chúng chưa hiểu hết chiến tranh là cái gì chắc chúng nghĩ rằng chiến tranh chỉ là cái trò đùa giữa những thằng lính đuổi bắt nhau của những trò chơi trẻ con vậy , bắt sống rồi mà mặt chúng cứ ngây ngô chẳng thấy sợ là gì , có thằng mới bắt sống đó thì đúng bữa cơm ăn của chúng tôi , cái gì thừa thì cho chúng nó ăn vì chúng đói lắm rồi , cho miếng cơm nắm nó còn ra đòi xin cá khô kho ăn và chê mặn chê nhạt , ăn xong quẹt mỏ bằng tay áo ra xin nước uống cứ nhơn nhơn cái mặt mà không biết được rằng chúng tôi thích để cái mạng nó sống hay lấy đi lúc nào cũng được .
 Trong cái đám tù binh lần đó bị D7 chúng tôi bắt sống trong vài ngày đầu thỉnh thoảng cũng gặp vài thằng có mặt mũi già dặn hơn , thường những thằng lính đó to con hơn lính QTN VN chúng tôi nhưng chúng cũng cùng chung cảnh ngộ với cái lũ nhóc ôn con kia bởi chúng đang rất đói , hạ địch hay bắt sống tù binh thì luôn thấy trong bồng đồ của chúng những gói đựng cái loại củ quả đã phơi khô xắt lát mỏng như miếng xà phòng 72% hơi ngả vàng , có thằng có cả dúm vải nhỏ bằng cỡ quả táo hay quả ổi nhỏ mở ra trong có vài hạt gạo lép được chúng bóc lớp vỏ trấu bên ngoài cất đi làm lương thực dự trữ , đây là những hạt lúa ma trên những trảng ruộng quanh núi Kimry trổ bông lên hạt rất tự nhiên bọn này lần tìm từng hạt thóc lép bóc lấy cái hạt gạo răn rúm bên trong làm lương thực dự trữ . Vũ khí thu được của chúng cũng chẳng có gì ngoài súng AK , thằng nào nhiều nhất là 3 băng đạn và thường không có đạn rời và chẳng mấy khi thấy chúng có gì ngoài những thứ không đáng quan tâm , đám du kích K luôn kiểm soát khá kỹ bồng đồ của tù binh Pốt , tận thu tất cả những gì thu được nhét vào bồng đồ riêng của họ từ mảnh vải đến cái dao cạo râu dùng dở không bỏ xót bất kể cái gì .
 Cho đến một hôm C2 chúng tôi đụng 4 thằng lính Pốt vào tầm 8h sáng hôm đó , 4 thằng với 2 chiếc võng mắc toòng teeng bên bờ một con suối , từ xa thoáng thấy bóng 2 thằng đi lại chúng tôi bí mật tiến vào , khi vào sát chỉ còn 30m lúc đó lính C2 mới hò hét uy hiếp tinh thần địch , 2 thằng nằm chết lặng trên võng không dám nhúc nhích chịu thúc thủ giơ tay hàng trong cái thế không biết ở đâu bỗng chốc gần 30 con người xuất hiện trong nháy mắt đó , 2 thằng kia bỏ chạy thì bị anh em truy đuổi nổ súng hạ gục , một thằng chỉ bị bắn bị thương nhưng chắc khó sống lên lính C2 đã giúp nó ra đi thanh thản nhất , mấy du kích K hăng hái tra khảo tù binh và hình như có cả thượng cẳng chân hạ cẳng tay nữa và cũng từ đây chúng tôi có những thông tin khá chính xác từ những tù binh này . Tin khai thác nhanh đã được chuyển ngay về cấp trên :
 Trong 2 thằng Pốt bị bắt sống trên võng kia có 1 thằng là D trưởng lính Pốt cũ , đơn vị nó bị đánh tan tác từ đầu chiến dịch GP K rút chạy về đây và cầm cự cho đến hôm nay , nó nhận nhiệm vụ từ cấp trên bám giữ khu vực này xây dựng lại lực lượng và bắt liên lạc với nhóm Pốt mới ở Thái lan luồn về , cách đây không lâu Tà Mốc tư lệnh quân khu tây nam Pốt đã ở Kimry nhưng mỗi bước di chuyển đều có voi cùng khoảng 1C bảo vệ , từ đây về vị trí có dân K sinh sống khoảng 20km nên chúng lợi dụng địa hình này để đi lại giữa 2 vùng , bọn này có nhiệm vụ móc nối giữa khu có dân và nhóm địch chính quy với sự trang bị mới quay lại đất K kháng chiến lâu dài , đã có sự móc nối lên lính Pốt ở đây đã bắt đầu có gạo ăn nguồn gạo cung cấp lấy từ dân K vùng giáp ranh ra .
 Cũng bởi tin tức quan trọng này mà cả E209 chúng tôi đổ dồn về hết đây trong thời gian đó , những cánh quân ở các mũi đồng loạt  được điều động về bao vây khu vực núi Kimry với quyết tâm bắt sống hoặc tiêu diệt bằng được TL quân khu Tây nam Pốt Tà Mốc và đây là chiến dịch thứ 2 săn đuổi tên tướng Pốt nhiều mưu mẹo này . Những cuộc hành quân tác chiến liên miên luồn sâu trong đêm hết vị trí này đến vị trí khác trong vòng bán kính quanh khu vực núi Kimry trên 10km của nhiều đơn vị hàng tháng trời , nhưng Tà Mốc thì luôn là một ẩn số , cứ chúng tôi đến thì nghe tin nó mới bỏ đi khỏi đấy 1 2 ngày , nhiều bãi phân voi mới với thức ăn thừa của voi bỏ lại sau lưng và chẳng ai biết mặt Tà Mốc là thằng nào cả , những thằng lính Pốt trẻ có thể bỏ qua chứ thấy thằng nào mặt mũi già dặn chút ít thì kiểu gì cũng trói gập cánh khủy lại chưa cần biết nếp tẻ gì , cảnh giác cao độ với những thằng lính Pốt già vì có thể nó là kẻ chúng tôi đang mất công tìm kiếm , quanh núi Kimry hướng D7 không có lúc nào ngày nào không có tiếng súng nổ diệt địch gần như ngày nào cũng có chuyện bắt sống tù binh và cả ở những điều ngớ ngẩn nhất .
 Một chuyện cười ra nước mắt ở C5 chúng tôi :
 Thằng nào đó của C5 trưa hôm đó muốn đi vệ sinh , nó xách quần chạy xuống khe suối ngay dưới chân nó , đơn vị thì trưa đó càn đến đấy thì dừng lại ăn cơm trưa , anh em ngồi ngay mấy cây tre gai rậm trên bờ , anh em đấy , nó ngồi ị ở đây cách nhau vài mét chứ mấy đâu , khúc suối thì đã cạn chỉ còn cát vàng và lùm tre ngả về lòng suối , nếu ngồi giữa suối cạn mà ị thì phô quá khó coi nên nó chạy sát gần bờ chỗ gần anh em cho khó thấy vì vướng khóm tre gai , khi đi xuống nó cũng đâu mang theo súng ống làm gì , anh em thì toàn đực dựa cả với nhau ai mất công để ý chuyện thằng nào cởi quần chim cò thỗn thện và đang làm cái việc không mấy đẹp mắt ấy . Lúc đó nó đang thả hồn theo bước thứ 2 của Quận công , lúc đang thỏa thích xả bớt cặn bã năng lượng thì nó đưa mắt nhìn vào chỗ cái gốc của bụi tre gai dưới lòng suối , ở đó có một khoảng đen ngòm lõm vào trong do mùa mưa nước chảy trôi hết đất chỉ còn cái hàm ếch với rễ tre hóm vào trong , ở đó mới có cái gì động đậy , cũng chỉ là tò mò nó đưa tay vạch ra tìm xem cái gì trong đó thì phát hiện ra 2 thằng ôn con lính Pốt đang rúc đầu dưới gốc bụi tre , nó bật ngửa ra hét ầm lên cho anh em ở trên biết , cả C5 ở trên lao vội xuống xỉa súng vào lôi ra 2 thằng lính Pốt , vì đông người cùng nhảy xuống một lúc nên chẳng mấy ai để ý mà chỉ chăm chăm tìm địch nên dẫm đạp lung tung vào cái thứ mà thằng lính C5 mới thải ra , gần như ai cũng đạp dính và từ chuyện này chúng tôi hay lấy đó làm chuyện để trêu anh em bên C5 dẫm phải mìn tươi .
 Lính chiến đánh trận như vậy nhưng đôi khi cũng có những mẩu chuyện vui quanh đời sống lính cả khóc lẫn cả cười .

Cả D7 chúng tôi đã càn quét xong khu vực hướng bắc núi Kimry và bắt đầu chuyển về hướng đông của núi , từ khu vực này về khu có dân cũng không xa lắm , nếu cứ căn theo núi mà đi về hướng đông thì khoảng gần 20km là bắt đầu có dân ở rồi , những nhóm dân ở những phum sóc này chẳng biết là dân ta hay dân địch nữa , cũng chẳng biết chính quyền bác Hênh đã về đây chưa tổ chức chính quyền của họ ra sao ?
 Thời đó phong trào du kích địa phương trong chính quyền bác Hênh phát triển mạnh , họ cũng tổ chức những nhóm du kích K giữ gìn bảo vệ phum sóc giữ chính quyền Cách mạng K non trẻ , chỉ có điều họ ăn mặc lôm nhôm quá , vẫn mấy khẩu AK vài ba băng đạn và quân trang cũng chẳng có , vẫn những bộ quần áo đen như thời Pốt mũ mềm chân đi dép cao su , họ chẳng khác gì những thằng lính Pốt từng bị hạ gục ở BGTN hay những thằng mới bị D7 chúng tôi hạ ngày hôm qua bên hướng Bắc núi Kimry này , để khẳng định một thằng lính Pốt hay du kích K lúc đó thì chẳng có cái căn cứ nào để nói được đó là chắc chắn . Ta địch lẫn lộn khó nhìn bằng hình thức và cả khó đoán bằng cảm tính cũng như linh cảm của người lính .
 Hướng đông Kimry lác đác có đồng ruộng , những bông lúa ma mọc lên giữa những trảng ruộng cũ đất đai có vẻ màu mỡ hơn và cây rừng cũng thưa hơn xong sự hoang sơ của suối cạn cùng những bụi tre gai nhằng nhịt bám quanh những trảng ruộng thì vẫn là nhiều hơn vùng khác , vùng này nhiều cây me chua cho quả lủng lẳng với xoài cây to đại thụ nhưng quả thì èo uột quắt keo chua loét , lính chúng tôi ăn chua giỏi lắm cứ gặp cây là hái quả mà ăn đôm đốp nhai rau ráu chấm với muối ớt giã nhiễn , ăn xong mặt mũi đỏ gay uống nước ừng ực vậy mà lần sau lại ăn chẳng thấy ghê răng gì cả .
 Thế rồi một sáng hôm đó khi đang càn ở hướng đông Kimry ngay gần một con đường mòn chúng tôi phát hiện từ xa một chiếc xe bò đang túc tắc đi trên đường vào hướng núi , chiếc xe khá đẹp và cầu kỳ theo phong cách xe bò Khmer với cái đầu càng cong vút bên trên buộc những túm len màu xanh đỏ , từng khấc của càng cong có những chiếc khuyên bịt kim loại trắng , cặp bò trắng khá đẹp khỏe mạnh lông trơn bóng với 2 cặp sừng đều tăm tắp của 2 con bò đực cường tráng , người Khmer họ chăm chút cho cái xe bò và cặp bò kéo rất kỹ , đó là phương tiện đi lại , là công cụ sản xuất , sức cày sức kéo , là cỗ xe chuyên chở là xe hoa đưa đón cô dâu trong ngày cưới và cả niềm tự hào của những gia đình dân tộc Khmer , với họ đó là tài sản lớn trong gia đình là thứ giúp họ đi qua cuộc sống khi không có một thứ văn minh phát triển nào khác , đó là cuộc sống đời thường của những người dân thuần nông Khmer từ nhiều đời nay và họ vẫn sống bằng cái truyền thống đó .
 Chiếc xe bò bị chúng tôi bất ngờ chặn lại , khi xe vào gần mới phát hiện ra bộ đội VN rồi bỗng chốc từ sau những gốc cây đồng loạt chúng tôi đứng dậy thì chủ xe mới biết đã đi lọt vào ổ phục kích của chúng tôi chờ sẵn , trên xe có 2 người một già cũng cỡ 60 tuổi rồi , nét già nua cằn cỗi thể hiện trên nét mặt với thằng cu con cũng cỡ 12 13 tuổi ( tuổi biết bắn súng rồi ) , họ chắc là 2 ông cháu chứ không phải cha con , ông lão người K sau khi hốt hoảng thấy sự đột ngột xuất hiện của chúng tôi trước mặt thì nhảy vội xuống xe nói gì đó với QTN VN , ông ấy móc trong túi ngực ra tờ giấy nhàu nhĩ với vài chữ tiếng VN , đọc mấy dòng chữ này thấy lộn hết cả con ngươi mắt bởi chữ ông bộ đội VN nào đó mà xấu thế không biết , hàng lối lộn xộn vừa đọc vừa phải luận chữ với câu cú lủng lẳng chẳng dấu má củ khoai con triện gì cả , tôi cũng chẳng nhớ cụ thể lắm ở câu chữ trong tờ giấy đó nhưng đại ý : QDVNVN - Đây là dân phum này sóc kia tỉnh KamPong chnang ( tỉnh cái niêu đất ) đi làm ruộng , đề nghị những đơn vị VN khác nếu gặp tạo điều kiện cho họ đi làm ruộng làm ăn . Chúng tôi kiểm tra xe nhưng không có bất kể cái gì nghi vấn ngoài vài dụng cụ sản xuất , khám người họ cũng chẳng có gì .
 Anh Phượng kiên quyết ra lệnh bắt quay trở lại không cho vào khu vực Kimry , gọi thằng Ánh là thằng biết tiếng K khá nhất C2 chúng tôi lúc đó vì thằng này hay trốn ra dân học tiếng nên biết nhiều , bảo nó dịch lại cho 2 ông cháu nhà kia nghe , lệnh ngay tức khắc rời khỏi vị trí này , nếu gặp thêm lần nữa sẽ " banh ngọp " không chậm chễ .
 Xe quay đi rồi chúng tôi vẫn thấy thắc mắc không hiểu vì sao họ đi vào đây làm gì , giữa cái chốn ta địch tùm lum thế này , đất ngoài kia thiếu gì mà phải lội vào đây mà trồng trọt , củ quả rừng ngoài kia có khi còn hơn trong này nhiều vì ở đây có gì đâu , vào đây nhỡ chúng tôi bắn chết nhầm thì sao ? Vừa khổ cho họ mà chúng tôi thì cũng chẳng xung sướng gì .
 Chiều hôm đó chúng tôi nhận được điện của D7 gọi lên D lấy thực phẩm , nhóm anh nuôi tổ chức mấy người đi lên D bộ , anh Phình lúc này là quản lý C2 muốn nhờ tôi đi cùng vì tôi thuộc đường hướng hơn những thằng khác trong C bộ , cực chẳng đã thì phải đi thôi chứ đi về cũng cả chục km đấy , tôi xách súng dẫn anh em anh nuôi đi , khi đến nơi tôi thấy anh em hậu cần D đang xả những tảng thịt bò lớn chia nhau nhìn kỹ thì nhận ra hình như đây là thịt con bò trắng mà sáng nay chúng tôi mới gặp 2 ông cháu kia trong rừng , thì ra 2 ông cháu nhà kia không quay ra ngay như lời cảnh báo của anh Phượng mà rẽ đường khác đi gặp lính D7 họ chẳng nói chẳng rằng phệt luôn một con bò ngã gục rồi cắt xẻo lấy phần ngon nhất mang về chia cho các C bộ binh cùng ăn , số còn lại bèo nhèo bùng nhùng đó họ bê ném hết lên cái xe bò của 2 ông cháu nhà kia và nghe đâu họ đang loay hoay mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa đi được bao xa bởi xe bò kéo có cặp mà họ chỉ còn 1 con bò , sang ngày hôm sau lính C khác vẫn gặp họ trong cái cảnh bò 1 bên 2 ông cháu 1 bên đẩy xe bò loanh quanh trong rừng chưa đi được bao xa .
 Tôi thấy tội nghiệp cho họ nhưng rồi cũng cố đẩy cái ý nghĩ đó khỏi đầu mình bởi biết đâu tình thương cảm này của mình không đúng chỗ .
 Rồi những trận đánh nhỏ lẻ diễn ra chớp nhoáng với ít phút nổ súng là đi vào trật tự ngay , ta thắng địch thua là chuyện đương nhiên rồi , trong suốt thời gian đó chưa 1 lần địch chủ động tấn công vào đội hình càn quét của chúng tôi mặc dù chúng tôi đi khơi khơi giữa những con đường trong rừng hay trảng trống , chúng luôn bị truy đuổi và chạy tháo thân trước mũi súng lính D7 , diệt địch bên hướng Đông núi Kimry ít hơn và cũng ít ngày sau là chúng tôi càn quét xong hướng này , mũi D7 cũng đã chuyển dần về hướng nam Kimry , đoạn đường này chúng tôi đã đi qua 1 lần rồi và bộ nhớ của những thằng lính thì chưa thể quên nhanh như thế được về địa hình này . Lúc đó gần như thằng lính bộ binh nào của D7 chúng tôi cũng có cái địa bàn của TQ , chiến lợi phẩm thu được của địch nhiều người cũng chẳng biết dùng làm gì nhưng cũng cứ lấy nhét vào ba lô thỉnh thoảng lấy ra chơi , anh em xin những tấm bàn đồ cũ rồi những lúc nhàn dỗi lôi ra dạy nhau cách xem bản đồ hoặc tìm phương hướng , có lẽ lính dạy lính nhanh tiếp thu nên gần như lính C2 thằng nào cũng biết chút ít về bản đồ địa bàn chỉ có điều không mấy khi sử dụng đến , kể từ đây cả khu vực Kimry này chúng tôi thuộc từng hòn đá gốc cây trảng cỏ vạt rừng bờ suối cây cầu gỗ hay những mái nhà trong nhưng phum cũ chưa kịp đốt phá của lần tác chiến trước . C2 của chúng tôi có thằng Do lính đại liên chuyên vác cái tầm súng là loại ngơ ngơ nhất đơn vị , nó cứ như thằng thiểu năng trí tuệ vậy nhưng khỏe thì không ai bằng , ăn cũng khỏe , nó có thể làm bất kể cái gì miễn được ăn no và 2kg gạo cho 1 bữa nó đánh bay , với nó ăn no và đánh nhau là cái đáng quan tâm còn lại mặc xác chúng mày muốn dắt tao đi đâu cũng được , ấy vậy mà đôi khi nó cũng nói nhiều câu hay ra phết , đi đến đâu sẽ gặp cái gì ở đâu và ở đâu , chỗ đó nó được ăn cái gì , ai kiếm được cái gì cải thiện giữa cái chốn củ gì trái gì lính Pốt nó cũng hái hết cả rồi trừ mấy quả chua không thể ăn nhiều được . Lính đã thuộc nằm lòng vùng đất này tới từng con suối ngọn cây .
 Chiều hôm đó khi ánh chiều cũng đã tà tà rồi , quá trưa nắng gắt mệt mỏi vì đi trong rừng thưa đến giờ cũng đã thấy mát hơn rất nhiều , mặt trời đã xuống thấp hơn ngọn cây , lúc đó chúng tôi bắt đầu về đến hướng Nam Kimry , cứ đi một đoạn lại đụng xác chết của địch , một khúc lại gặp thêm vài xác nữa nằm lộ thiên giữa trời đất bao la , mùi ô uế nhức mũi chịu không nổi , chỉ cần cách khoảng 100m đã ngửi mùi và lại gần 50 thì phải nín thở , nhiều xác chỉ còn là bộ xương lùng bùng trong cái đống rẻ đen đó vài xác trương phềnh căng nứt ngả màu nâu đen dưới trời nắng gắt và ruồi nhặng luôn vi vu trên những cái tổ ô uế này , với ai tôi không biết nhưng với tôi thì cái này là tôi sợ nhất trên đời , tránh xa , đi nhanh khỏi đó là cái tôi luôn là thằng nhanh nhất đơn vị mỗi khi đụng cái của nợ này . Thế rồi lần đó đang càn thì thấy anh em đi đầu hô ầm lên đuổi đuổi , tôi đi phía sau cách người trước cũng cả 50m , trên tôi có vài du kích K gánh gồng đi trước và tôi cũng đã bắt đầu ngửi thấy cái mùi ô ếu kia phảng phất , thường thì những chỗ có mùi ô ếu đó là không có địch chắc lính Pốt nó cũng chẳng muốn ở gần đồng đội của nó lúc này nên tránh xa , mấy du kích K vứt cả đòn gánh bồng đồ mà xách đòn gánh đuổi , thôi thì nhốn nháo nhiều người hô tránh ra để bắn , người khác bảo đừng sợ đạn lạc , chúng tôi cũng nhao lên xem cái gì , giữa những cây trúc nhỏ ngang tầm bụng mà cứ thấy cái gì đó lao phía dưới rẽ hết cả cây ra mà chạy thành những vệt đường và cuối cùng thì những thằng chạy lên sau như tôi cũng biết được là con kỳ đà , vừa hay cái tay Dân du kích K to cao lừng lững kia phang 1 đòn gánh vào giữa lưng con kỳ đà làm nó lăn quay ra , thế rồi mọi người xúm vào đập , dùng những hòn đá to đập thẳng vào đầu nó đến nát bét sau đó buộc cổ vào cái đòn gánh của tay Dân kia mà gánh đi .
 Trời đất ! Chưa bao giờ tôi thấy con kỳ đà nào mà to đến như vậy , nó to như con rồng Komodo của Indonexia vậy khi Dân gánh trên vai mà cái đuôi nó còn quệt đất một khúc dài , nhóm du kích K và QTN VN đều lắc đầu lè lưỡi với loài bò sát này . Sau đó anh em đi đầu kể lại :
 Khi tới chỗ đó lão Thi B phó B3 đi đầu phát hiện ra con kỳ đà này đang rúc đầu vào bụng xác một thằng Pốt chết nằm đó ăn nội tạng , khiếp quá kẻ thu dọn chiến trường bằng cái quy luật rất tự nhiên khiến tôi thấy rùng mình .
 Chiều hôm đó đám du kích K rất hăng hái tả bổ xỉa con kỳ đà chẳng quan tâm gì đến tăng võng hay cơm nước như mọi khi , họ thay nhau lôi về những khúc cành cây củi lớn trong rừng về đốt một đống to gần mấy hòn đá thấp , rồi mổ con kỳ đà đó khan vậy thôi , chẳng nước nôi rửa ráy gì cả ,nào lột da phơi khô trơ ra lớp thịt , móc nội tạng vứt bỏ rồi cắt khúc mà nướng , từng khúc thịt kỳ đà dưới đống than hồng hay lửa nhỏ chúng  vàng dần bốc mùi thơm phức , hơn một chục người K cả du kích lẫn tù binh Pốt bị bắt theo đơn vị hăng hái vào cuộc và hình như họ đã quên mất hình ảnh con kỳ đà này nó mới chui đầu từ bụng thằng lính Pốt chết kia ra vậy , hình ảnh đó ám ảnh tâm trí tôi nhiều năm vì sau này chuyện đó chúng tôi gặp thường xuyên ở Kimry .
 Khi thịt đã chín họ mang từng khúc thịt được bày trên những tấm lá cây gỗ dầu to mang đến chia cho anh em QTN VN cùng ăn , nhưng lính C2 đã nháy nhau đừng ai ăn cả , chúng tôi không dám ăn thật , ngay đến thằng Do đại liên ham ăn là thế mà cũng lắc đầu quầy quậy từ chối .
 Nhóm du kích và tù binh K kia mỗi người mỗi khúc thịt kỳ đà to tổ bố nướng thơm phức ngồi vắt vẻo trên những hòn đá bóc rỡ thịt kỳ đà chấm với muối hạt nhồm nhoàm ăn nét mặt đầy thỏa mãn , bữa cơm chiều hôm đó họ đã thay thế bằng thịt kỳ đà rồi tối đó lăn ra ngủ vô tư giữa cánh rừng xanh ngắt , 6 du kích K và đâu 4 5 tù binh Pốt nằm lẫn lộn với nhau không ai biết họ là người thuộc bên nào nhưng họ biết tất cả số họ đều là người Khmer , giữa họ không có sự thù địch chỉ còn lại sự đồng cảm giữa những con người mặc dù họ đã từng mang đau khổ đến cho nhau .

Thế rồi chúng tôi cũng nhanh chóng càn quét chà đi sát lại khắp khu vực hướng nam núi Kimry xong , lùng sục khắp các bờ suối hang cùng ngõ hẻm của khu vực này cho đến 1 ngày về đến ngã 3 cây me ngọt trong núi Kimry . Đây là một cái phum cũ chắc có từ lâu đời rồi vì nhà cũ với sàn vách gỗ cầu thang lên nhà sàn khá chắc chắn 5 7 cái , chung quanh nhà mới cây và lá thốt nốt lợp che vách mái cũng nhiều , hàng dãy dài chạy khắp cái khu vực ngã 3 nhưng luôn là im lặng không một bóng người thường thấy ở đây , vườn tược cây cối sơ xác tiêu điều cây rừng mọc lấn cả vào phum , những cây rau ăn được mọc bò lan khắp bờ rào mái nhà hàng cọc cây và ngay gần cái ngã 3 đó có một cây me không to lắm đường lính cỡ trên 30cm là cùng mọc sâu bên trong vườn cách ngã 3 cỡ 30m , cái ngã 3 vuông vắn hình chữ T đi về 3 hướng của con đường đất cỏ cây mọc trùm cả ra đường .
 Nếu đứng ở giữa trung tâm ngã ba cây me này chúng tôi có 3 hướng khá chính xác ở sườn tây của núi Kimry , 1 đường hướng lên phiá bắc , 1 đường đi về phía nam và sẽ ra đường 136 và một đường sẽ đi về hướng đông chạy song song với sườn núi Kimry , từ ngã 3 cây me này đi về hướng đông khoảng gần 2km nữa sẽ có một sườn dốc với chiếc cầu gỗ khá chắc chắn bắc ngang , đường to rộng hơn và nhà lá bám dọc 2 bên đường , qua khỏi chiếc cầu gỗ lại là một cái phum khác cũng nhiều nhà gỗ mái ngói cũ cùng nhà lá bám quanh với những bãi đất quang đãng trước mặt và xa xa dốc đổ xuống là khe những dòng suối nhỏ quanh co hướng mặt về phía nam , cũng vẫn đi thẳng tiếp theo con đường đó 700m xuống cuối con dốc và xoay về hướng chính nam sẽ qua thêm chiếc cầu gỗ nữa khá chắc chắn có thể cho xe cơ giới đi lại với thành lan can cầu bằng gỗ , phía dưới lòng suối rộng trên 50m là những cây hoa súng nở bông tím đỏ cả một khúc suối , nước sâu trong vắt và bên kia bờ có một bãi phẳng ngay mép suối rất tiện cho lính tắm giặt , nước ăn cũng được lính chúng tôi đến đây lấy về ăn chỉ cần đứng trên cầu thả cái gầu như múc nước giếng sẽ có được những gầu nước sạch ( sau này sang cuối tháng 3.1980 căn cứ của E209 tiền phương của chúng tôi có chuyển về đây 1 thời gian khoảng gần 2 tháng nên địa hình khu vực này chúng tôi nắm càng rõ ) , qua khỏi cầu gỗ thứ 2 đi theo con lộ đất đỏ đấy thì cũng về đến đường 136 với mấy dãy nhà ngói ven đường là nơi E bộ đóng quân , nhưng từ đó ra đến nơi cũng trên 20km nữa đường rừng , có đoạn  đường rộng đang đắp dở thoáng rộng có đoạn đường cũ khó đi cây cối mọc tràn ra đường nhưng xe ô tô vẫn chạy được và thỉnh thoảng vẫn thấy vết bánh xe bò mới trên những đoạn đường in trên đất cát .
 Cũng từ ngã 3 cây me ngọt đó đi về hướng bắc sẽ qua một dãy nhà trong phum xen lẫn nhà cũ vách sàn gỗ với nhà lá là con đường cặp với sườn tây của núi Kimry , gần phum cây hoa cứt lợn mọc tràn cả xuống mặt đường chỉ còn là con đường mòn nhỏ tẹo , bên phải sát với rừng cùng cây lúp xúp vài ụ mối nhỏ gần mấy cây to cách đường 15m , bên trái thoáng hơn không có cây to nhưng lại nhiều cây hoa cứt lợn mọc um tùm , những thân cây bằng cỡ bắp đùi người có thể trèo lên mà đi được , chúng mọc cao đổ xuống rồi những mầm khác lại mọc lên từ thân đổ đó vươn cao lại đổ xuống cứ thế tạo thành một dãy của bùng nhùng cây cứt lợn giăng giăng trên khoảng rộng đó tạo thành phía dưới như những cái hang ngay sát con đường mòn nho nhỏ và dưới những rãnh thoát nước cỏ gà mọc dài trùm kín đan xen cây cứt lợn che kín chẳng nhìn thấy gì phía dưới mặc dù đang ở giữa ban ngày , ra khỏi đó một đoạn thì rừng bằng phẳng với cây táo dại rất nhiều mọc ngang lối đi , rừng gỗ dầu thưa hướng lên phía bắc và xa xa có vài thửa ruộng với mấy ngọn lúa ma phất phơ sau những cánh rừng trảng trống , chẳng đâu nhiều cây hà thủ ô bằng ở đây vừa to thân mập vừa dài ngọn cho nước xanh biếc như nước chè tươi .
 Một cái ngã 3 điêu tàn của chiến tranh đang ở đó và cả từ trước thời những người lính QTN VN chúng tôi có mặt ở đây cái ngã 3 này chắc cũng đã chứng kiến nhiều tàn tích của chiến tranh bởi nó không phải sự điêu tàn của cuộc chiến tranh ngày hôm nay mà nó đã điêu tàn từ những cuộc chiến tranh ngày hôm qua trên đất nước Chùa tháp này . Hình ảnh những cái phum kiểu này chúng tôi đã biết quá nhiều suốt những chặng đường hành quân 1 năm nay rồi , chẳng có gì khác lạ chẳng có gì là mới mẻ hết , đâu đâu cũng vậy hình ảnh này luôn là con số nhiều mà mắt những người lính thường thấy . Với tôi lúc đầu nó cũng vậy thôi nhưng sau này thì cái ngã 3 bình thường này gắn liền với 2 kỷ niệm không thể nào quên , một khoảng khắc nhỏ của cuộc đời người lính mang theo đến hết cuộc đời cùng sự suy ngẫm khiến nhiều đêm giật mình tỉnh giấc .
 Thời gian đó khoảng giữa tháng 12.1979 lúc đó D7 chúng tôi càn về đế ngã 3 cây me ngọt hướng núi Kimry , cũng khoảng tầm trưa rồi chúng tôi mới về đến đấy , lính chẳng có đồng hồ để biết rõ thời gian mà chỉ là ước đoán cũng khoảng 11h gì đó , lần đó do cắt đường thế nào đó mà chúng tôi đi lệch hướng vào ngã 3 cây me lên phải đi ngược từ dưới hướng nam lên khá xa khiến lính tráng mệt mỏi cáu chửi lầm bầm trong miệng với nhau , trời thì nắng nóng vai vác nặng cũng bởi mới được bổ sung thêm lương thực , nhìn thằng nào cũng mồ hôi mồ kê dòng dòng mặt mũi đỏ gay , mấy tay du kích K cũng phờ phạc đường đất với đi bộ gồng gánh , lúc này hội du kích K cũng đã khoác súng rồi lúc đầu chúng tôi còn tháo kim hỏa cất đi vì sợ họ 2 mặt nhưng sau một thời gian ở với nhau , hiểu nhau hơn có tình cảm với nhau nên tin tưởng dần và vũ khí thu được của Pốt đều giao cho họ giữ cả , đêm cũng đã bắt đầu phân công họ cùng gác , vài thằng tù binh Pốt sau một thời gian ở với QTN VN cũng dần quen , chúng nó luôn mồm khen ở với QTN VN sướng quá có thể xin đi theo mãi cũng được , những lúc dỗi hỏi đùa chúng bây giờ cho đi theo Pôn Pốt nữa thì có bỏ đi không ? Thằng nào cũng lắc đầu quầy quậy than khổ than nhục , có thằng không ngần ngại kể về gia cảnh của mình với những uất ức chế độ Pôn Pốt đến tận xương tủy mà vẫn phải cầm súng chiến đấu chống lại QTN VN mặc dù lòng nó không muốn , có thằng chỉ hiểu đơn giản đi lính Pốt là bởi Ăngka bắt phải như vậy , nếu không đi mẹ cha anh em nhà nó sẽ phải chết , thế thôi còn nó chẳng biết gì nữa , đánh nhau là điều nó không muốn nhưng nó cũng chẳng có đường để mà lùi dù là lùi vào bất kể cái só nào trên cái đất nước lắm đau thương này . Trong cái đội hình C2 chúng tôi khi đó trên 30 con người thì trên 10 thằng là du kích K và tù binh Pốt mới bị bắt sống gần đây và trong đội hình hành quân thì luôn có những thằng lính mặc đồ đen quấn khăn cà ma nhưng lại đội mũ cối AK khoác vai gành gồng cùng bước .
 Đã có những trận đánh nhỏ lẻ diễn ra và mấy tay du kích K cũng như tù binh Pốt xách súng truy đuổi địch hăng hái lắm , họ cũng rất trật tự giữ kỷ luật chiến đấu nghiêm , lăn xả vào trận đánh không hề có chút vụ lợi hay hèn nhát , trong số tù binh tôi có cảm tình nhất với một thằng , nó chăm chỉ lắm , chất bao nhiêu đồ nặng lên vai nó thì nó cũng mang chẳng hề kêu ca câu nào , thu súng tháo kim hỏa ấn cho nó thì nó cũng khoác lên người , tôi hay đùa gọi nó là cái xe cải tiến xe thồ hàng , thế rồi một lần đụng địch C2 hạ thằng Pốt ngay giữa trảng trống súng rơi ngang xác chết thì nó ném hết đồ nó đang mang vận động lên thu súng rồi cứ thế theo đội hình vận động của C2 đánh lên phía trước , lúc đầu tôi cảnh giác với nó sợ nó làm phản nên vận động sát nó trong tư thế cảnh giác mọi hành động và nếu nó có phản ứng bất thường gây hại cho đồng đội của tôi thì ngay tức khắc tôi sẽ là người kết thúc nó trong nháy mắt . Nhưng không , nó nổ súng về hướng địch xung phong truy đuổi rúc bờ chui bụi lùng sục khắp nơi như một chiến sỹ QTN VN trong trận đánh và có lần nổ 2 phát súng nó quay lại nhìn tôi nhoẻm miệng cười , nụ cười của người chiến thắng của kẻ có niềm tin trên gương mặt rạng ngời của nó , nụ cười để tôi hiểu rằng nó đã là đồng đội của chúng tôi .
 Chúng tôi đi về hướng bắc của ngã 3 cây me rồi dừng lại nghỉ trưa cơm nước , cũng là nghỉ tạm nhưng cũng có sự bố trí đội hình cẩn thận chứ không đến nỗi gặp chăng hay chớ , C bộ đóng ở cái nhà sàn gỗ cuối cùng phum bên phải đường , nhìn sang dãy nhà bên kia là bếp anh nuôi cùng nhóm du kích tù binh K ở đó , họ dừng chân là lo chuyện cơm nước cho lính ai vào việc nấy cho nhanh có cơm ăn rồi tranh thủ nghỉ trưa ít phút để có sức chiều càn tiếp , con đường to thì cỏ gà và cây cứt lợn mọc kín chỉ còn con đường mòn nhỏ từ phum đi ra bên phải đường cạnh cái rãnh thoát nước như cái mương nhỏ dưới chân , từ C bộ đi ra khoảng 70m bên phải đường 15 20m là B1 dừng chân quanh cái ụ mối , hơi chếch lên trên tý chút qua bên kia đường cách B1 khoảng 50m là B2 dừng chân quanh một gốc cây to khá mát , dưới C bộ là hỏa lực dừng chân qua bên kia đường là B3 đang ở , chúng tôi dưới sự bố trí đội hình của anh Phượng rồi nhanh chóng ổn định nằm chờ cơm , sau một buổi càn quét trong rừng lại còn đi lệch mất hướng chút ít làm lính thấy mệt mỏi nên cũng tranh thủ móc cái võng nghỉ ngơi , súng đạn dựng dựa quanh chỗ nằm sao cho tiện nhất , nhiều ngày nay tấn công địch trong tư thế áp đảo làm lính cũng chủ quan kinh địch ít để ý chuyện canh phòng cảnh giới . Trên C bộ chúng tôi thì trễm trệ leo lên nhà sàn ở móc võng nghỉ ngơi , đạp tung tấm vách cho có gió mát lùa qua , tầm nhìn rộng về hướng đông nam chứ nằm dưới sàn nhà vừa nóng vừa khuất tầm nhìn vì cây dại mọc sát cột nhà sàn .
 Khoảng gần 12h trưa anh nuôi đứng giữa khoảng sân rộng gần C bộ gọi to anh em lên lấy cơm về ăn , anh nuôi thuộc loại khá chuyên nghiệp chỉ chưa đầy 1h đã có cơm ăn cho trên 30 con người , bộ phận này khá chu đáo và toàn người rất có tâm cùng nhiệt tình với anh em , họ luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình và cả tham gia chiến đấu nếu cần thiết , anh nuôi của chúng tôi đánh nhau cũng chẳng kém gì lính bộ binh cả và phần lớn họ là lính từ thời chốt chặn BGTN cơ bản là lính 1977 và 2 thằng lính 1978 và họ lo chuyện bát cơm manh áo cho chũng tôi không chê vào đâu được , ngay chuyện cải thiện ăn uống cũng một tay họ lo cả , anh em kiếm thêm cái gì về cũng mang hết lên giao anh nuôi tự làm rồi chia đều cho anh em trong đơn vị cùng hưởng , ngay bữa trưa đó cũng có món rau cải thiện do anh em và anh nuôi hái được bên bờ rào về nấu canh cho đơn vị có chút chất rau giữa rừng .
 Các bộ phận lên bếp nhận cơm về ăn trên C bộ cũng vậy , mấy anh em quây quần bên chậu cơm canh trên cái nhà sàn đó , gắp thức ăn xong chan canh vào rồi lui ra một góc mà ăn cho đỡ nóng xúm nhau lại làm gì , tôi ra chỗ mới đạp vách đổ thành cửa sổ ngồi ăn nhìn ra xa , nắng trưa vàng gay gắt bốc nhiệt hoa hoa theo hướng mắt mình . Mùa khô Campuchia đã bắt đầu một mùa mới và theo kinh nghiệm thì cũng chính là mùa ra trận , thằng Pốt cũng đã nằm ngủ sau 1 mùa mưa giờ đây là lúc nó bắt đầu tỉnh dậy và thằng Pốt chắc chắn không bỏ qua cơ hội này để vực dậy một thây ma từng làm chấn động dư luận Thế giới .
 Giật mình tôi nhẩm tính tháng 12 rồi .
 À ! một năm qua rồi từ trận đánh đầu đời đã qua ngày đó , bao nhiêu thăng trầm bao nhiêu biến đổi kẻ mất người còn ở cái mốc 1 năm này ? Nhưng ít nhất cũng hiểu rằng giai đoạn khó khăn nhất của cuộc chiến cũng đã đi qua và cái giá để người những lính C2 chúng tôi đã phải trả thì không hề rẻ chút nào .

ứng nơi gốc cây cách đường 15 20m kia , tay anh Thành tréc B phó quyền B trưởng vẫn cầm bát cơm trên tay mồm vẫn nhai cơm như chẳng có  chuyện gì xảy ra cả , lại gần B1 tôi hỏi vọng vào :
- Chuyện gì thế anh Thành ơi ?
- Hình như có mấy thằng lính Pốt nó mới vào phum bắn bị thương thằng nào đó bên B2 và có bắn cả B tao nữa nhưng chúng chạy ra hết rồi .
 Trả lời tôi như vậy mà mồm anh ấy vẫn còn nhai cơm và nhất là tiếng Quảng ninh hơi nặng thêm phần lúng búng rất khó nghe nhưng tôi đã hiểu điều anh ấy muốn nói , anh ấy lính lâu năm của C2 chúng tôi nhưng vì trình độ có hạn nên luôn là B phó sơ cua , chỉ được cái đánh nhau máu lắm chẳng biết sợ là gì , đến địch luồn vào đội hình bắn vào B2 bắn cả vào B1 của mình mà vẫn còn ăn cơm cái đã đủ biết ông này thuộc loại điếc không sợ súng , nó bắn mình rồi chạy ra thì cho qua chả cần truy đuổi hay xem xét B2 có chuyện gì đáng tiếc hay không , từ đây qua B2 còn bao xa nữa đâu , B2 nằm cao hơn B1 vài chục thước bên kia đường sâu trong khoảng 20m chứ mấy , đúng là ông Thành tréc đánh nhau nhiều đôi khi cũng thành chai sạn , đầu đạn AK bắn mình coi như hòn sỏi thằng nào ném mình vậy . Chịu ông này luôn .
 Tôi xách súng đi về hướng B2 , nếu quay lại để đi qua phần giữa lòng đường với hàng đống cây cứt lợn giữa đường rồi vòng lên thì mất nhiều thời gian quá , vừa xa lại vừa bị nắng , đi tiếp theo con đường mòn cạnh đường to với những bụi cây cứt lợn thì rất gần đường dễ đi mà anh em mình ở hết cả đây trước mặt sau lưng đều có sợ gì thằng Pốt nào mà phải quay lui làm gì , nghĩ vậy sau đó tôi đi thẳng theo đường đi lên , dây súng khoác vai thân súng AK quay ngang chân bước mắt hướng nhìn về phía B2 , lúc này tôi thấy tiếng thằng Chuyển cứ oang oang quát tháo gì đó , nhóm bên đó thằng Nam Angola cũng hay cãi nhau với thằng Chuyển mặc dù cả 2 thằng đều là đồng hương Hà Nam Ninh đấy nhưng động tý là cãi nhau chẳng thằng nào chịu nhường thằng nào đến là lạ , tôi cứ nghĩ là 2 thằng này đang cãi nhau gì đó nên bụng bảo dạ để đấy hôm nào tôi gọi 2 thằng này ra chửi cho chúng nó một trận về chuyện này , 2 thằng đó rất nể tôi nên nói thế nào chúng nó cũng nghe .
 Bỗng ! Phía sau lưng tôi khoảng 20m , cũng chỉ 20m thôi không thể xa hơn được , một thằng đầu quấn khăn cà ma sọc đỏ mặc bộ đồ đen với cái mũ vải mềm của lính Pốt vẫn đội , tay nó cầm khẩu AK cứ xỉa súng nổ vào lưng tôi từng tràng , đạn cày chung quanh chân , nổ toang toác cạnh tai làm tôi hốt hoảng quay lại nhìn thấy nó , nó thì cứ lao ầm ầm về phía tôi bắn loạn xạ vào lưng mình , chỉ một chút thời gian nhưng tôi vẫn nghĩ :
- Cái thằng du kích giời đánh nào đây mà bắn loạn vào lưng tôi như vậy , tôi đã nghĩ như thế vì cứ tưởng là du kích K phát hiện ra mục tiêu trước mặt tôi nên bắn còn tôi thì chẳng thấy thằng Pốt nào ở trước mặt mình cả
 Bằng phản xạ hết sức tự nhiên tôi nghiêng người ngã nhào về bên trái tỳ vai xuống cái rãnh thoát nước dưới đường , rồi bóng thằng Pốt từ phía sau lưng tôi chạy vượt lên , nó chạy nhanh lắm chạy rầm rầm khi vượt qua tôi còn đang mới ngã xuống cái rãnh thoát nước , lúc đó tiếng anh Thành cùng anh em B1 hét ầm lên từ khi thằng Pốt bắn vào phía sau lưng tôi , anh em nháo nhào vứt hết cơm nước xách súng lao ra , anh em đứng bên trong B1 nhìn ra thấy rõ diễn biến của sự việc đó và khi thấy tôi ngã xuống lòng rãnh thoát nước thì ai cũng chắc mẩm rằng cái thằng liên lạc tôi đã xong , không thể thoát nổi ở cự ly đó , không thể sống nổi ở hơn chục viên đạn của thằng lính Pốt kia . Lúc đó tôi mới hiểu và kịp ngóc đầu lên khỏi rãnh thoát nước nâng khẩu AKM của tôi lên điểm xạ 2 phát , tiếp theo 2 phát nữa rồi xách súng vượt lên khỏi vị trí đó , thằng lính Pốt kia đã chạy xa chỗ tôi gần 30m , ở loạt đạn đầu tôi bắn 1 viên đạn trúng sau kheo chân nó đầu đạn trổ ra giữa bánh chè chân trái của nó , nó đang thế vận động nhanh ngã nhào về phía trước , điểm nó ngã là một khoảng đất phẳng bạc màu với nhưng viên sỏi đỏ nho nhỏ làm nó lăn trượt theo một đoạn , súng của nó văng qua 1 bên , khi hết đà ngã nó còn nhao lên định tìm súng để chống trả , cũng vừa hay tôi vận động lên đến nơi , một chân dẫm lên băng tiếp đạn khẩu AK của nó còn thằng Pốt trong tư thế ngồi bệt dưới đất nó giơ nguyên cái mặt cho tôi dùng chân giữ súng làm trụ co chân kia lên đá cho nó một phát vào giữa mặt , anh em B1 lao lên trợ giúp tôi giải quyết thằng Pốt này , anh em B2 cũng xách súng lao ra thằng nào máu cũng sôi lên sùng sục chỉ muốn ăn tươi nuốt sống , thằng Chuyển đang tức vụ bị địch bắn bị thương lính mình và du kích K của B2 đang ăn cơm bị bắn trộm , nay biết chuyện tôi tý chết cũng vì cái thằng Pốt của nợ này , nó chẳng nói chẳng rằng gì hướng nòng khẩu RPD về chỗ thằng Pốt đang ngồi ôm đầu gối kia xiết cò , có lẽ cũng phải 5 viên chứ không ít , thằng Pốt kia bật ngửa giãy giãy , chúng tôi kiểm tra khẩu AK của nó trên băng tiếp đạn chỉ còn trên chục viên , như vậy là thằng Pốt này ở cự ly khoảng 20m nó đã nã 10 mấy viên vào lưng tôi mà chẳng có viên nào trúng cả , anh em không tin cứ đòi kiểm tra người tôi xem có dính viên đạn nào của nó không nhưng quả thật là không trúng viên đạn nào thật , mắt mọi người thấy nó bắn vào tôi ai cũng nhận định là không thể trượt được vậy mà trượt hết , trượt thật tôi có số không chết về bom đạn ai cũng bảo thế .
 Lúc này anh em mới nói rõ ngọn ngành để hiểu sự việc , anh em 2 B đang xúm xít ăn uống không mấy ai để ý , một nhóm Pốt 5 thằng vô tình đi vào trận địa , 2 vào trước thì gặp B1 ở đó thì chui vội xuống cái rãnh thoát nước chui sâu vào bụi cây cứt lợn um tùm một đống lớn chạy dài theo giữa đường đất kia , 3 thằng ở ngoài nổ súng vào đội hình B1 và B2 rồi bỏ chạy ra ngoài mất , B1 bị thương 2 người trong đó có 1 du kích K thì anh em thấy 3 thằng Pốt đã chạy ra nên lo chuyện cứu thương băng bó đã , thằng Chyển nóng tính muốn xách súng đuổi theo quyết hạ bằng được 3 thằng lính Pốt kia nhưng thằng Nam cản lại không cho đi như vậy , đang lộn ruột chuyện cũ lại tiếp đến tôi bị thằng Pốt bắn sau lưng nên thằng Chuyển hạ luôn cho bõ tức , liền đó thằng Nam nói :
- Thế nào cũng còn thằng nữa chui trong cái đống cây cứt lợn này , chúng mày lui ra .
 Mồm nói tay nó xăm xăm xách khẩu RPD của nó ra xả từng tràng đạn găm vào cái bụi  cây đó , liên tục di chuyển đều đều bắn như kiểu người ta đi đâm cá , thằng Chuyển cũng phụ họa bắn theo , mấy anh em B1 cũng điên tiết lên cũng bắn trợ chiến , bắn thăm dò bắn tìm thằng trốn dưới bụi cứt lợn đó , lúc này anh Phượng đang đi xuống thấy lính mình bắn kinh quá sốt ruột nên chạy xuống thấy vậy gọi vọng anh em dừng bắn , vừa hay có tiếng nói từ trong bụi vọng ra , thôi đúng đây rồi , đúng ông nội mày đây rồi , anh em nhanh chóng nhảy vào lôi một thằng Pốt trong bụi ra , đang cơn hăng máu anh em hỏi nó súng đâu ? vì khi lôi nó ra tay nó không có súng , nó trả lời không có súng , thằng Chuyển nổi máu lên sẵn nòng khẩu RPD trên tay nó lắc ngang nòng súng giữa mồm thằng lính Pốt đến tóe máu rồi hỏi : Mày là lính Pốt mà không có súng à ? tao tìm thấy súng trong bụi cây tao bắn mày chết . Mồm nói chân nó bước vào bui cây làm thằng lính Pốt sợ hết hồn nó liền khai ra khẩu súng nó giấu dưới bụi cây góc kia kìa . Một du kích K chui vào móc khẩu súng ra , hỏi tiếp : trọng bụi cây còn thằng nào nữa không ? Nó nói hết chỉ có 2 thằng chúng nó đi vào sâu quá gặp B1 sợ nên chui vào bụi nằm , 1 thằng lao ra rồi bắn tôi mở đường máu chạy ra nhưng vô phúc cho nó rằng tôi chưa tới số ngược lại số nó thì chỉ đến đấy là hết , bởi vậy thằng nằm trong bụi sợ quá nằm yên đó nhưng vẫn không thoát , thằng Chuyển vẫn nghi trong bụi cây còn lính Pốt trốn trong đó , nó hò hét anh em cùng với nó lùng xục lần nữa , tôi cũng trèo vào bước trên nhưng thân cây cứt lợn to cỡ bắp đùi mình chứ không ít thì ra ở dưới là những khoảng trống khá rộng và cây mọc um tùm lùm lên trên đổ xuống lại mọc một bụi to tướng dài mấy chục mét ngay trên cái đường đất , xục mãi rồi cũng lôi ra được 1 cái bồng đồ , vậy mà khi nãy hỏi thằng Pốt kia còn gì trong đó không nó nói hết rồi , thằng Chuyển lại điên tiết lên cầm cái bồng đồ cua nó ra dí vào mặt nó hỏi : Cái gì đây ? thế là nó đánh thằng Pốt , nắm đấm rắn như cục sắt của dân đánh cá biển nó đánh thằng Pốt một trận tơi bời tội nói dối , chúng tôi thấy ghét cái thằng này lên mặc kệ cho thằng Chuyển nó xả bớt uất ức , nhóm du kích K được quyền hưởng chiến lợi phẩm thu được , vài chục viên đạn lắp lại vào súng còn lại đồ khác họ chia nhau lấy dùng .
 Sau khi nắm được rõ tình hình anh Phượng quyết định lấy nhanh một bộ phận đuổi theo truy kích địch , theo nhận định 3 thằng còn lại kia cũng chỉ loanh quanh đâu đây thôi , khoảng trên chục người đi luôn lúc đó không cần mang theo nhiều đạn sẽ thốc thẳng theo đường về hướng bắc khoảng 2km rồi càn cua về thế nào cũng gặp . Chúng tôi đi luôn lúc đó , cả ẫm ức lẫn hậm hực chuyện này cần tìm gặp 3 thằng lính Pốt kia giải quyết một lần cho xong .
 Chúng tôi lên khoảng trên 1km thì gặp 3 thằng Pốt ôn con này thật , chúng đang ngồi trơ vơ cháo váo ở một khoảng trống giữa rừng , cũng nhanh lắm chúng xách súng bỏ chạy , anh em nã đạn đuổi theo một thằng trúng 1 viên đạn ngang hông nằm lăn ra đó , chúng tôi vơ luôn súng của nó rồi đuổi theo nhóm 2 thằng còn lại nhưng được một  đoạn thì anh Phượng bảo tôi quay lại giữ thằng tù binh kia không sợ nó trốn mất , tôi biết nó bị thương ở hông chưa biết có vào xương hay không nhưng đi thì chắc là không được rồi nhưng anh Phượng đã nói thế thì tôi quay lại , khi tôi lại gần nó , nó trợn tròn mắt nhìn tôi lúc này tôi mới có thời gian ngắm nhìn địch thủ của mình , một thằng ranh con khoảng 15 tuổi gày gò xanh xao đến thảm hại và đang bị thương ở hông nhăn nhó , rồi từ người nó bốc lên cái mùi hôi không tả nổi , cả cái bãi đó rất rộng có mỗi tôi với nó mà mùi hôi chịu không nổi , tôi bước tránh xa nó đến 20m mà vẫn thấy cái mùi hôi đó và quả thật khi đó tôi chẳng biết cái mùi đó từ đâu ra .
 Anh em quay lại chỗ tôi sau khi nổ vài loạt đạn hướng đuổi theo địch , hình như có hạ thêm thằng nữa còn 1 thằng chạy mất không thấy , bây giờ lo chuyện thằng tù binh Pốt này thế nào đây , lão Chỉnh lúc đầu hăng hái lắm , rêu rao to mồm chuyện chính sách tù binh đòi cõng tù binh về cứ , tôi không lạ lão này mồm to vậy đấy nhưng làm thì dúi thằng khác cho mà xem , bởi vậy tôi nói thẳng : Anh thực hiện chính sách đối với tù binh trước đi , anh em sẽ noi theo học tập . Lão chỉnh hăng hái định đến cõng thằng tù binh kia thật nhưng khi vào gần ngửi mùi hôi từ nó toát ra thì lão ấy bỏ chạy , lão Chỉnh chửi ầm lên là lính Pốt nó ăn cái gì mà phân nó thối thế , thằng này đã bậy ra quần cả đống với mùi kinh tởm không tả nổi , đến lúc đó chính lão Chỉnh ra đề nghị giải quyết thằng này đi với nhiều lý do không thể sống nổi bởi vết thương của nó quá nặng , tôi biết tỏng cái lão này , mồm mép cơ hội thích sao thích gạch thì nói rõ ra cho xong bày đặt gương mẫu chính sách địch vận tù binh .
 Một loạt điểm xạ phía sau lưng tôi , tôi chẳng buồn nhìn lại xem cái kết quả ở phía đó vì tôi cũng quá biết cái kết quả cuối cùng kia sẽ đi đến đâu .
 Trên đường trở về tôi thấy mình là người hôm nay may mắn , đã rất nhiều lần tôi đã tự hỏi : Tại sao tôi lại thoát được từng đó viên đạn bắn lại từ sau lưng ở cự ly quá gần như vậy ? Luôn là không có câu trả lời mà chỉ có ông Trời biết .

Khoảng trung tuần tháng 4.1980 đơn vị tôi có lệnh vào núi Kimry chốt giữ xây dựng căn cứ tại đó , chúng tôi đóng quân ở dãy nhà ngói xiêu vẹo nằm giữa 2 cái cầu gỗ gần phum ngã 3 có cây me ngọt , các B bố trí đội hình dải rác chung quanh C bộ , hàng ngày củng cố nơi ăn chốn ở hầm hố giao thông hào cho chắc chắn vì có lệnh sẽ ở đây lâu dài , trước mặt C bộ ra xa con dốc về hướng chính nam là suối nước nhưng cạn và bùn bẩn lắm , nước ăn phải ra chỗ cái cầu gỗ cách đó 700m mà gánh về , anh em tắm giặt cũng ra đó cả , khu đó vừa sạch đẹp lại có cả cây hoa súng hái về ăn thay rau , từ đó cứ theo cầu gỗ đấy đi thêm 2km nữa là D bộ đóng quân nên anh em lính C2 hay đi về hướng đó nhiều hơn đi về cái cầu hướng tây đi về phum ngã 3 cây me ngọt , suối ở đó cũng nông và nhiều bùn mặc dù gần hơn nhưng chẳng ai đến đó tắm cả .
 Rồi nhiệm vụ càn quét khu vực này cũng thưa dần , lính thuộc từng gốc cây hòn đá trảng rừng trảng trống đi lại lội ùm ùm ngang những vạt rừng bước ngang , địch thì chẳng thấy đâu càn mãi rồi cũng chán , lúc đó đội hình C2 đông người hơn nên mỗi B ít nhất cũng 6 người trở lên và đại đội cũng 40 con người chứ chẳng ít , anh em đi viện về , đi học HSQ mới về và cả một số SQLQ2 đào tạo nhanh 9 tháng quạy lại chiến trường , nếu nói 1 C chiến đấu mà đội hình như vậy là thấy âm ấm lắm rồi sợ gì vài ba thằng Pốt lẻ tẻ .
 Lính đi càn theo B chia theo đội hình mũi đi hàng ngày gần như tuần tra canh gác , nhiều ông B trưởng lười lùa anh em đi cách đơn vị 1 2 km rồi mắc võng nằm ngủ giữa rừng với nhau cả , có người xách súng đi bắn chim mò mẫm vào phum cũ hái nắm lá rau dại mọc hoang hay tìm mấy hạt mòng tơi tím về nhuộm cái màn , nói chung thời đó lính dong chơi là chính chứ địch ở đâu ra mà diệt mãi như vậy được . May khu vực đó trước kia diệt địch ít nên đỡ chịu ngửi mùi chứ như hướng D bộ hay C3 thì cái mùi khăn khẳn thỉnh thoảng lùa một cơn anh em chạy rẽ đất vì mùi . Kinh lắm .
 Cái suối trước mặt C bộ cũng được anh em tranh thủ chặn lại từng khúc rồi tát nước bắt cá cải thiện , chẳng có gì nhiều vài ba con cá bé như ngón tay về kho ăn với nhau cho vui cũng là công việc , bắt cá 2h ăn 15 phút hết sạch cá mà thời gian đi tắm giặt 3h vẫn chưa sạch hết bùn đất trên người , vậy mà vẫn thích rủ nhau đi tát cá cải thiện .
 Gần trưa hôm đó thằng Ấn đại liên lên anh nuôi lấy cơm ăn cho hỏa lực , nó mang theo mấy quả me ngăn ngắn quắt queo vỏ trắng mốc chìa cho tôi mấy quả , chẳng muốn ăn nhưng nể nó thì cầm , nó nói :
- Me ngọt lắm đấy ăn đi , loại này có thể ăn no bụng cũng được không hề ghê răng tý nào .
 Tôi không tin vì xưa nay làm gì có me ngọt , đã nói me là phải chua , cả ngàn cây me chúng tôi từng đi qua mấy ai ăn được nhiều đâu vì loại này chua đến xoắn ruột ấy chứ ai chẳng biết , chỉ được cái ba xạo . Nhưng nể nó vì thằng này nó rất quý tôi ít nhiều cũng đồng hương đồng khói , nó dân Thừa Thiên Huế , bố nó xưa dân biệt động thành bị lộ lên ra Bắc , mẹ nó hy sinh từ thời KCCM một mình nó bơ vơ giữa dòng đời cho đến ngày bố nó về Huế nhận nó thì đầu óc nó đã tiêm nhiễm lối sống anh chị rồi , theo bố ra HNN vì bố nó có vợ mới nên ở hẳn ngoài Bắc không vào Huế nữa , nó ở được 1 năm cứ khen bắp cải ngoài Bắc ăn no bụng không chán nhưng nhớ đám bạn bụi đời sống gầm cầu bến ga nên nó trốn bố về Huế lại , vừa hay có đợt nghĩa vụ quân sự nó đăng ký đi luôn , bố nó thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất nó cũng đi bộ đội chứ không phải đi tù , còn nó thì ngơ ngác giữa chiến trường như tôi , tôi với nó có cái đồng cảnh nên thân nhau chút ít hơn anh em khác .
 Bóc quả me ăn thử , ồ ngọt thật , ăn hết cả nắm me mà chẳng ghê răng gì cả ( loại này bây giờ thấy bán đầy ) nhưng lúc đó tôi thấy lạ , ai cũng thấy thế nên hỏi nó :
- Hái ở đâu đấy ? Chỉ chỗ cho bọn tao đi hái về ăn .
- Thì cây me trên ngã 3 đường trên kia chứ đâu , tao mới hái 1 ba lô rồi còn nhiều lắm chúng mày lên đấy mà hái .
 Thế là mấy anh em tôi rủ nhau cơm trưa xong sẽ xách ba lô đi lên đó hái về ăn , anh nuôi có thằng Hồi đăng ký đi cùng chúng tôi , trên C bộ có tôi và thằng Hợi , thằng này mới lên liên lạc CTV đại đội thay thằng Việt bọ đi học cứu thương băng bó rồi chuyển qua tiểu đoàn 429 dân vận ăn rồi đi phát gạo cho dân K , nó biến mất khỏi đơn vị từ sau đợt đi học đó , có lần nằm viện ở DDT5 tôi gặp nó làm KSQS trên đường gần trường ĐH Bách khoa K nó nhe răng ra cười khi gặp tôi đang khóc dở mếu dở vì sốt rét , nó hỏi thăm anh em nhặng xị cả , khi biết tin thằng Diễm y tá đã hy sinh trong rừng Pousat F339 nó thoáng buồn , dù sao nó may mắn và ổn hơn bọn tôi nhưng lòng nó vẫn luôn nhớ về những người anh em của C2 cũ là được rồi . Thằng Hợi dân Vĩnh phú thấp lùn béo tròn như hạt mít , chắc như nắm cơm và khỏe lắm nó làm liên lạc cho CTV C2 là đúng rồi lúc đó lão Thao hay ăn nên nó cõng đồ cho lão ấy có cái ăn thì quả thật là đúng thày đúng trò , chẳng như tôi với anh Phượng cả 2 anh em cùng gày nhẳng gày nhằng cao lêu đêu ăn uống chỉ là chuyện ví dụ .
 3 thằng tôi hẹn nhau sau buổi trưa đó sẽ đi hái me ngọt trên ngã 3 kia , cây và vị trí đó thì tôi biết rồi chỉ có không biết là cây me này nó lại ngọt .
 Cơm trưa xong 3 thằng chúng tôi lên đường giữa cái trời nắng như đổ lửa lên đầu tháng 4 đó , thằng Hồi và thằng Hợi mỗi thằng xách một cái ba lô còn tôi khoác theo khẩu súng của mình , ngã 3 ngay trên kia khoảng chưa tới 2km chứ mấy mang nhiều súng đạn làm gì , trước khi đi tôi cũng đã lưỡng lự tý chút hình như linh tính mách bảo thì phải , nhưng vì tính chủ quan kinh địch nên hơi có nghi ngại chút ít nhưng vẫn bỏ qua , cũng nghĩ băng đạn của mình còn đầy ai nghĩ đâu anh em vác bắn chim bắn cá không lắp đạn trả nên cũng chẳng biết súng mình hiện có bao nhiêu viên đạn bên trong , còn đạn trên buồng nòng thì là lẽ đương nhiên rồi chỉ cần mở an toàn súng là có thể bòm bòm được ngay thôi  .
 Khi 3 thằng chúng tôi ra đến cái cầu gỗ gặp vài anh em đi từ dưới cầu đi lên hỏi chúng tôi đi đâu đấy ? Anh em còn bảo hái nhiều vào về chia cho cùng ăn nhé , chúng tôi vui vẻ chào nhau đi cho sớm còn chuyện chia me ngọt cùng ăn thì khỏi cần nhắc , chúng tôi hái về thì tiếc ai đâu mà phải dặn , của Campuchia thì chia cho anh em mình là đúng rồi .
 Lên đến nơi ngã 3 cây me đây rồi , cây nhỏ đường kính 30 đến 40cm là cùng cành lá thưa thớt , quả cũng ít chứ không nhiều , chắc do thằng Ấn nó hái hết cành gần rồi lên chúng tôi phải dùng cái gậy khều khều mà hái , loại me này quả ngắn tròn chứ không dài như các loại me chua khác nên muốn hái nhiều phải có thời gian , cũng nêu cao tinh thần cảnh giác tôi nói với thằng Hồi anh nuôi , mày ở dưới cảnh giới gác cho 2 thằng chúng tao leo lên cây hái me , tôi giao súng cho nó rồi leo lên cây tầm cao khoảng 5m hái ở những cành có thể với bằng tay ra được , thằng Hợi giỏi hơn chuyện leo trèo nó thoăn thoắt leo lên ngọn cây hái những trùm me tít trên cao , tôi ôm thân cây còn sợ ngã còn nó thì vít cành này kéo cánh kia như là khỉ , tôi chỉ sợ nó ngã nên luôn mồm nhắc nhở nó , thằng Hợi thì thấy tôi nhát độ cao lên càng lấy đó làm vui mà dọa tôi ở khúc dưới , thằng Hồi đứng dưới gốc cây cảnh giới cũng bị cuốn vào với 2 thằng chúng tôi đùa nghịch bên trên , nó dựng súng gốc cây rồi cũng tham gia chỉ chỏ hái quả này cành kia vui lắm , chúng tôi đùa nghịch như trẻ con hồn nhiên vô tư lòng chẳng chút một gợn nghĩ , thằng Hợi ở trên cao hái được nhiều hơn bỏ thẳng vào ba lô của nó ở phía trên còn tôi ở dưới hái ít quả vụn vặt thì thả xuống cho thằng Hồi nhét vào ba lô , quả rơi vung vãi phía dưới thằng Hồi chạy góc này góc kia nhặt quả chẳng để ý gì chung quanh .
 Cũng hết sức linh tính trong lúc đang vui dộn dã tiếng cười đùa đó mắt tôi đá nhìn về ngã 3 đường , từ cây me ra đến ngã 3 cũng chỉ 30m với 1 khoảng khá trống trải , tự nhiên tôi thấy 3 thằng Pốt đang khom khom ôm súng trong thế vận động bám sát vào gần , đảo mắt tiếp qua bên vạt cây hướng đường về phía bắc tôi thấy vài bóng đen đang luồn giữa những khóm cây tiến lại gần chúng tôi , trong khi đó 2 thằng bạn tôi vẫn mải mê nhặt hái me ngọt . Chỉ 1 giây sững sờ khựng lại tôi hét thật to : Miên .
 Chỉ từng đó thôi và nhanh như sóc tôi ôm cây tụt nhanh xuống , thằng Hợi ở trên cao nghe xong tiếng hét của tôi nó cũng nhoằng nhoằng nhoằng tụt xuống , nó ở cao hơn tôi đến 3m vậy mà hình như nó xuống đất trước cả tôi , nó đúng là khỉ , còn tôi thì nhiều nhất là 3 giây đã xuống đến đất rồi , vứt hết dép cao su với ba lô me ở đó tôi vồ vội khẩu AKM của mình rồi chạy , vừa chạy vừa mở an toàn súng vừa bắn trả , cả 3 thằng tôi vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng .
 Bọn lính Pốt phát hiện ra chúng tôi đang trèo cây hái me ngọt chúng bí mật đội hình định bò sát vào tiêu diệt gọn , không ngờ tôi vô tình đá mắt ra đường phát hiện ra chúng lên chúng tôi tá hỏa bỏ chạy , chúng nổ súng ngay nhưng loạt đạn đầu trượt cả thế là chúng hò nhau đuổi theo 3 thằng chúng tôi và chỉ mình tôi có súng , với cách đánh lúc đó thì tôi có thể ghìm chân chúng cản bước truy đuổi của địch cho đồng đội tháo chạy , mấy thằng này hạ nổi tôi cũng còn mệt , cứ từng bước lùi nhắm sẵn vị trí có lợi phía sau mà vận động lui nhát gừng bắn trả những mục tiêu gần nhất , cứ thế lùi còn 2 thằng kia thì chạy thục mạng quên hết Tổ quốc , chúng nó tay không nên khiếp sợ cũng là phải , ai từng có cảm giác bị truy đuổi mà tay mình không có cái gì chống trả sẽ hiểu được sự hoảng loạn lúc này , còn tôi ít nhiều 1 khẩu súng với băng đạn đủ để cầm cự cho đến khi  anh em lên chi viện . Mấy thằng Pốt kia biết chúng tôi yếu thế lên hung hăng lắm hò hét chô chô loạn xạ khắp trước mặt tôi , lúc đó tôi cũng đã lùi về xa lắm rồi còn 2 thằng kia đã chạy về đến cái cầu gỗ nó vẫy gọi anh em trong đơn vị vận động nhanh lên trợ chiến cho tôi .
 Anh em ở nhà nghe tiếng súng nổ trên đó là biết có chuyện rồi , mấy anh em B3 tự động xách súng lao qua cầu chạy lên chẳng cần ai nhắc nhở , họ lo cho chúng tôi đơn thương độc mã trên đó , lúc này tôi vẫn đang tìm địa hình có lợi phía sau để lùi thêm bước nữa nhưng phần đất phía sau lưng trống quá đang lo chưa biết lui tiếp bằng cách nào , cũng định điểm xạ 1 loạt nữa rồi chạy thật nhanh về cái bờ đất cao hơn phía lưng rồi nằm lại , nhổm dậy bóp cò súng , một tiếng nổ rồi tiếp tiếng tạch nhẹ bấc khô khan , tôi hơi giật mình nhìn xuống băng tiếp đạn , cái vạch trắng lộ ra hết đạn , thôi chết súng của tôi hết đạn , lúc đó tôi hoảng loạn thật sự , chúng nó mang súng của tôi đi bắn bậy không lắp trả đạn lại khiến tôi khốn đốn lúc này , nỗi kinh hoàng nhanh chóng phủ kín cái thân thể tôi , chưa bao giờ tôi thấy mình đã sợ đến như thế . 36 chước có lẽ nên vận dụng chước cuối cùng phó thác cho trời đất may rủi vậy , tôi co giò chạy một hơi không dám ngoái cổ nhìn lại , chạy tháo thân chạy lấy sống chạy để biết mình còn sống để chạy nữa , tôi chạy còn nhanh hơn bất kể một vận động viên điền kinh nước rút nào đó và điều tôi lo nhất là lúc vượt qua cầu gỗ kia , nhưng may lúc đó anh em đã kịp tổ chức vận động lên giải cứu cho tôi . Khi tôi chạy chúng bắn theo kinh quá nhưng phúc tổ 70 đời nhà tôi chẳng bị sao cả chỉ có chân tôi dẫm be bét cành cây bật máu dưới gang bàn chân .
 Tôi được anh em tiếp thêm đạn , lắp xong băng đạn tôi lại có thể chiến máu hơn bao giờ hết , chúng tôi vận động lên lại vị trí cũ bọn lính Pốt đã bỏ chạy hết rồi , may đôi dép của tôi chúng không lấy vẫn còn đó cái ba lô me ngọt ở dưới bị chúng lấy đi chỉ còn lại cái ba lô me ngọt trên cây của thằng Hợi còn treo đó , chúng tôi ra về mà lòng đầy uất ức , từ rất lâu rồi chưa từng bị lính Pốt truy đuổi vậy mà lần này tôi đã bị truy đuổi kiệt cùng sát sao và tý nữa bỏ mạng cũng chỉ vì chuyện hái quả trèo cây .
 Thêm một kinh nghiệm nữa trên chiến trường , mỗi lúc đi đâu làm gì bao giờ tôi cũng kiểm tra súng cẩn thận , không bao giờ cho ai dùng súng của mình nữa , với tôi nó là vật bất ly thân và tôi yêu nó hơn tất cả những gì gom góp được của đời lính .
 Thêm  một chuyện may mắn thoát chết của tôi trong gang tấc , nếu như hôm đó tôi không vô tình nhìn ra đường thấy được mấy thằng lính Pốt đang vận động vào thì có lẽ chúng tôi chịu thúc thủ để địch bắt sống và chúng tôi luôn hiểu đối với lính Pốt không có chính sách tù binh , chúng sẵn sàng hành xử chúng tôi bằng những hành động manh rợ nhất và những người lính chúng tôi lúc đó chiến đấu trên chiến trường K luôn hiểu không bao giờ giơ tay hàng địch , hoặc chết hoặc sống ngay lúc đó đơn giản thế thôi .

haanh
hehe , phản ứng của thằng Pốt đó không có gì phải ngạc nhiên . Thằng lính khi rơi vào tình trạng đó sợ quá sẽ có 2 loại phản ứng hoặc sẽ tê liệt tay chân nằm chết dí 1 chổ hoặc sẽ phát rồ lao ra do không chịu nổi áp lực tâm lý . Chính vì nó hóa rồ nên mới bắn trượt chứ nó bình tỉnh thì xong hàng bác BY rồi  Grin
Căng thẳng về tâm lý như vậy rất nguy hiểm vì nó dẫn đến hiện tượng " bể trận" cứ nghe tiếng súng là tay chân run bần bật , không làm chủ được mình . Sau này Pốt nó khai thác triệt để vụ này nên thường tập trung quân đánh cho đứt 1 đơn vị mình để cho lính mình bị " bể trận " . Lính "bể trận" thậm chí cũng không dám đào ngũ là gánh nặng cho đơn vị vì phải bố trí công việc phù hợp , phân công người kềm cặp để kiểm soát hành vi và nếu có cơ hội là đẩy luôn về hậu cứ cho trồng rau tăng gia để rảnh nợ  Grin

binhyen1960
Lão luật sư he he hôm nay phân tích tâm lý con người trong hoàn cảnh sợ hãi tột đỉnh dẫn đến hành động cụ thể và những hậu quả phản ứng dây truyền tiếp theo một cách triết lý thế  Grin
 Lại còn dẫn chứng bằng hiện tượng cụ thể đã mà lính Pốt từng khai thác một vài trường hợp ở QTN VN chúng ta từng có trên chiến trường K  Grin .
 Hì ..hì ! BY thì không có những triết lý về tâm lý con người khi hoảng loạn quá mức nỗi sợ hãi tột đỉnh nhưng lại có cái thực tế mà mình từng biết .
 Kể góp vui cùng anh em để hiểu thêm tâm lý con người :
1- Ngày mới vào bộ đội , tập ngắm bắn đạn thật bài 1 với 3 viên trên bệ bắn , thời gian không hạn chế , thước ngắm 3 đường đạn ăn lên 25cm chỉ cần ngắm vạch trắng dưới bia rồi bình tĩnh bóp cò , có thể bắn bằng súng CKC hoặc AK để nấc phát một . Vậy mà có thằng nằm trên bệ bắn đái cả ra quần , C 18 của tôi lúc đang huấn luyện tân binh có vài trường hợp , hỏi tại sao vậy ? Sợ , vâng nó sợ thật đấy sợ tới mức không thể tự kiểm soát được van đóng mở của mình dẫn đến cho mở tự do .Còn tôi thì cứ nghĩ mãi .
 - Quái thật có vậy mà cũng sợ đến thế cơ à . Tôi không thấy có gì là phải sợ cả nhưng người khác lại thấy sợ . Ai đó có sợ cũng là chuyện bình thường .
2- Trận đánh đầu đời của tôi . Trước đó đã nằm chốt 2,5 tháng bên BGTN rồi , súng đạn cũng quen dần rồi .Trước lúc nổ súng tôi nằm bên bờ tre miệng cắn chặt cái băng tiếp đạn trên miệng , vậy mà vẫn nghe răng mình gõ vào vỏ thép băng tiếp đạn côm cốp , chắc lúc đó không hề dũng cảm một tý nào vì đang sợ . Nên ai mà nói trận đánh nhau đầu đời mà không có cảm giác sợ thì tôi không ngần ngại cho rằng chỉ là nói phét , sợ lắm chứ
3- Trong trận 12.12.1978 , thằng lính Thái bình sợ đến mức bỏ gác để địch bò vào ép sát mục tiêu mà không biết , đúng giờ nổ súng địch nhanh chóng chiếm hết 3 hầm bên dưới cánh phải của C2 và không quá 5 phút B trưởng Đoàn chạy về báo cáo cánh đó không còn thằng nào , sau này tôi kiểm tra cánh này và thấy rằng lính C2 ở đó không có ai hy sinh trên công sự chiến đấu mà hy sinh ở trong hầm tránh pháo lúc đang ngủ hay rút chạy co cụm về hầm bị địch hạ bằng ném lựu đạn hay thủ pháo tiêu diệt , không phải hy sinh bằng đạn pháo dập vì hầm vẫn còn nguyên .
 Sau này chúng tôi rút kinh nghiệm điều tra ra sự thật . Thằng lính Thái bình gác kia nó sợ cả ma trở đi  , đến phiên nó gác thì nó bỏ về nằm cùng anh em khiến người khác cũng chết oan vì nó , lúc súng nổ địch di chuyển dưới công sự mà nó cũng không dám thò mặt ra đánh báo động cho anh em khác mà chui vào hầm trốn như trẻ con chơi trốn tìm vậy .
 Nó bị cảm giác sợ đến tê liệt thần kinh mất hết phản xạ hay bản năng sinh tồn tự nhiên của con người .
4- Thằng lính trinh sát C21 ( tôi nhớ nó tên Dũng ) sống sót duy nhất chạy thoát được về ở trận bên ngã 4 đường tàu .
 Nó không còn hồn nữa vì hồn nó đã phiêu du tận đẩu tận đâu rồi , nó đã sợ đến mức không còn nhận ra được đâu là quân ta và thằng nào là thằng lính Pốt nữa , hôm đó nếu thằng này chỉ cần một hành động nhỏ để tôi cảm nhận được sẽ không an toàn khi tiếp cận rồi dìu nó chạy vào chốt thì chính tôi buộc lòng phải hạ nó trước khi nó hoảng loạn bắn cả tôi , an toàn cho mình tôi luôn đặt lên hàng đầu khi tác chiến . May chưa đến nỗi phải xử sự tình huống đến như vậy nhưng thằng Dũng trinh sát đó nó không còn hồn người nữa , nó vừa trải qua một nỗi kinh hoàng trên mức chịu đựng của một con người .
5- Trận 12.12.1978 , súng của tôi bị mảnh pháo bẹp mất thành súng mà không biết nên khi bắn chỉ nổ duy nhất 1 phát rồi thoi đẩy về không lên lại được đưa viên đạn tiếp theo vào buồng nòng , chỉ một thoáng sợ kinh khủng khiếp vì súng hỏng nhưng tôi trấn tĩnh lại được ngay vì bên tôi còn có đồng đội đang ngồi cách mấy mét với khẩu RPD đầy đạn , cách đó vài mét súng lính mình dựng đó mấy khẩu , nhưng vẫn là sợ .
 Lần sau súng hết đạn khi bị Pốt truy đuổi , nỗi sợ tột đỉnh bởi không có đạn thì súng của mình cũng chỉ là thanh sắt và mình trở về với cái bản gốc của con người đó là hết sức yếu đuối song chưa đến mức tê liệt toàn thân phó mặc cho Pốt muốn làm gì mình thì làm vì còn biết co giò chạy thục mạng . Khi được anh em tiếp cho băng đạn lắp vào súng là tôi hết cảm giác sợ và lại muốn đuổi lại bọn lính Pốt kia . Thế mới máu chứ . Grin
 Trở lại chuyện thằng Pốt chui trong bụi cây cứt lợn .
 B1 vẫn đang ăn cơm trước mặt nó , tôi đi qua hỏi anh Thành xong là đi tiếp lên trên rồi rẽ ngang về B2 , thằng Pốt chui vào giữa khoảng đó nên khi nó chui ra bắn tôi thì cả 2 B đều nhìn rõ , B1 anh Thành hốt hoảng vứt vội bát cơm ôm súng lao ra , anh em B2 thấy nhưng chưa kịp phản ứng .
  2 thằng Pốt chui vào giữa đội hình C2 mấy thằng đi sau bắn loạn vào B2 và B1 rồi bỏ chạy ra 2 thằng kẹt lại bên trong chui vào bụi cây , ở cái thế vào không được ra không xong đồng bọn thì bỏ rơi , chỗ nào cũng thấy QTN VN thì sự hoảng loạn của 2 thằng lính Pốt lúc đó cũng là lẽ thường , khi đã sợ tới mức hoảng loạn thì mất hết lý trí mất hết bản năng cùng sự chính xác trong hành động , tôi cũng từng biết có người lúc mất bình tĩnh thôi đã có những hành động thừa đến ngớ ngẩn làm những việc chẳng ra đâu vào với đâu cả , vậy thì lúc hoảng loạn tinh thần rồi thì hành động thiếu chính xác cũng là lẽ đương nhiên .
 Ở trường hợp 2 thằng Pốt này thì theo BY nghĩ 1 thằng tê liệt luôn ( chắc nó sợ oai của tôi vì tôi đi ngang qua mặt nó mà nó vẫn nằm im không hề phản ứng ) , còn 1 thằng thì sợ đến mức hành động thiếu chính xác , chúng hoàn toàn bị động không hề có một chút nào là thế chủ động cả , bắn loạn về phía trước , vừa chạy vừa bắn chẳng cần biết viên đạn sẽ đi đến đâu , bắn để chạy khỏi đó , bắn để có tiếng nổ trấn an tinh thần bản thân mình , bắn để cho đối phương biết rằng tao cũng có súng đây .
 BY may mắn gặp thằng Pốt loại này chứ nếu gặp nó cỡ như bác Hai Ruộng thì ngày giỗ lần thứ 30 của BY đã qua 5 tháng rồi . Giỗ năm tròn số chắc bố mẹ anh em của BY làm đám giỗ to lắm đây . Grin Grin Grin 

______________


*****

Tìm kiếm Blog này