Chặng đường phấn đấu để làm đúng vai trò chức năng của Quốc hội còn dài, giống như ông giáo Trọng từng nói "Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa?". Vậy trước mắt hãy để cơ quan này thành nơi xôm tụ, họp ra họp, hành tính sau, tức là nơi cần cải nhau chí chóe, đập nhau chan chát thì nó mới nảy ra vướn đề, dư luận sẽ quan tâm hóng hớt, tạo áp lực từ dưới lên và từ đó dân trí cũng nâng dần theo...
Mới đây báo chí ì xèo về chuyện hai ông nghị khùng và nghị rau muống, nhiều vị đăng đàn phản bác, yêu cầu phải đính chính xin lỗi này nọ, bố náo hơn có mấy ông dám ám chỉ người ngồi cùng mâm với mình là tâm thần, nói bậy, viết bậy. Họ coi cơ quan Quốc hội như Viện Hàn lâm, mũ cao áo dài, phun châu nhã chữ phải chuẩn đét, phát biểu mà như nghị quyết thì phát lồm dzề! Họ quên rằng đại biểu Quốc hội là được dân bầu lên, người đại diện cho dân mà dân thì kẻ thấp người cao... đâu phải muôn người như một như Đảng và Nhà nước. Đại biểu của nhóm lợi ích phải khác với đại biểu cho dân cuốc đất, dân cày nhà máy, rồi tâm thần, khuyết tật nữa chứ!
Tui rằng chỉ cần khoảng chục ông bà nữa thôi thì Quốc hội nước nhà sẽ khởi sắc. Phần Thợ Cạo xin đề xuất với bà con bầu chọn cho nhiệm kỳ sau: nhà dăng Đông la đông hét - Dư luận viên hàng đầu và là người phát ngôn của giới ngoại cổm.
____________
Xem thêm bài của Tuan's blog
Chuyện ông nghị Phước và nghị trường
Chuyện
ông nghị Phước viết blog thoá mạ ông nghị Trương Trọng Nghĩa xem ra càng ngày
càng thú vị. Mới đọc một bản tin "Đừng để người bệnh tâm thần ứng cử Quốc
hội", mà tôi nghĩ là nhắm vào ông nghị Hoàng Hữu Phước, và những lùm xùm với
ông nghị Trương Trọng Nghĩa. Bây giờ tôi mới có dịp đọc bài trên blog của ông
Nghị Phước, và cảm thấy … kinh ngạc. Không ngờ một ông nghị, một người có học,
mà chữ nghĩa xem ra chưa xứng tầm với cái vai vế xã hội đó của ông.
Nói
thật, trong Quốc hội khoá này, tôi rất "ấn tượng" và tâm đắc với những
phát biểu "nóng" của ông Trương Trọng Nghĩa. Ấn tượng nhất là bài
"Tiền nhân đã dạy …" (1) vì ông đã nói thay cho hàng chục triệu người
quan tâm đến tình hình an nguy của đất nước. Tôi nghĩ trong số hơn 500 ông bà
nghị, ông Nghĩa là một người rất đặc biệt, một trí thức đích thực.
Vậy
mà không ngờ những ý kiến của ông bị một đồng môn khác là ông Hoàng Hữu Phước tấn
công dữ dội. Hoá ra, hai ông nghị đã từng có tiền sử không thuận nhau. Năm
2011, ông Phước từng nói dân trí cao hơn thì mới ban hành luật biểu tình. Ngay
sau đó, ông Nghĩa có nói rằng xem dân trí thấp là hạ thấp nền dân trí VN. Ông
Phước xem ý kiến đó của ông Nghĩa là "chụp mũ". Đến nay thì hai người
lại có vấn đề với nhau, nhưng công bằng mà nói ông Phước vẫn theo đường cũ, tức
là tấn công cá nhân. Ông thoá mạ ông Nghĩa bằng những từ ngữ thật khó nghe.
Ông
nghị Phước đã có "tiền sử" tấn công cá nhân ông nghị Dương Trung Quốc
bằng những lời lẽ rất xúc phạm. Cho đến nay, những bài đó vẫn còn trên blog của
ông. Nhà thơ Trần Đăng Khoa nói thay cho tôi: "Không thể tưởng tượng được đấy lại là ngôn ngữ của một Ông Nghị. Xúc phạm
một Đại biểu Quốc hội, xúc phạm đến cả dòng tộc người ta là một điều tối kỵ đối
với người Việt. Chả lẽ sự tha hóa về đạo đức đã lan đến cả chốn linh thiêng,
sang trọng vào bậc nhất của Quốc gia sao?" Đến nỗi ông Nguyễn Khoa Điểm
còn kêu lên "Tại sao người ta lại bầu
ông vào Quốc Hội?" (2).
Đến
khi có phản đối mạnh của đồng nghiệp, và người ta yêu cầu ông xin lỗi thì ông
xin lỗi theo … cách của ông. Ông viết trên blog rằng "Tôi luôn là người phục thiện nhanh chóng, vì vậy cách xin lỗi nhanh
chóng nhất đến Ông là tôi phải nhanh chóng sửa lại tất cả các nội dung những
bài viết gần đây liên quan đến các phát biểu của Ông, theo hướng: xóa bỏ tất cả
tên của Ông, xóa bỏ tất cả những ghi chú về cá nhân Ông, xóa bỏ tất cả những từ
ngữ chỉ thích hợp cho trang antichina.blog.com,
và nhất là nội dung đi vào thực chất tập trung tranh luận thuần túy"
(3).
Nhưng
thú vị thay, ông không quên tự khen mình: "Tại nghị trường Quốc hội kỳ này, tôi cặm cụi xử lý các đơn thư mà người
dân ở các tỉnh Miền Bắc gởi đến và từ Thành phố Hồ Chí Minh gởi ra tôi để cầu cứu
kêu oan, và tôi có quyền tự hào chính đáng về cống hiến của tôi." (3) Nói cách khác, ông chẳng xin lỗi
gì cả! Ông chỉ nhân cơ hội để tự quảng bá mình.
Càng
kinh ngạc hơn khi biết ông là người theo đạo Phật. Trang wikipedia mô tả ông
như sau: "Ông cho biết mình là người tu theo Phật, thường hay đọc kinh, và
trong bút hiệu 'Lăng Tần Hoàng Hữu Phước' của ông, chữ 'Lăng Tần' được lấy từ
"Ca Lăng Tần Già" con chim ngậm xâu chuỗi bay theo Phật trong
Lăng-nghiêm kinh" (4). Một người như thế mà có thể viết ra những lời thoá
mạ một cách nặng nề lên đồng nghiệp của mình ở Quốc hội thì thật khó tin.
Nhưng
nghĩ đi nghĩ lại thì tôi cũng không ngạc nhiên. Ở ngoài này, cụ thể là Quốc hội
Úc, cũng có những dân biểu phát ngôn rất khó nghe. Họ xuất thân từ rất nhiều
thành phần xã hội, từ những người có bằng tiến sĩ và giảng viên đại học (rất rất
hiếm), đến luật sư (rất nhiều), và tiểu thương ít học. Chính vì thế mà nghị trường
bên này có cái không khí … vui. Có những phát biểu đầy "trí tuệ",
nhưng ở một cực khác cũng có những phát biểu rất "trần ai". Có khi họ
nóng giận và không kìm chế được cảm tính nên dùng đến chửi thề. Có khi họ phát
biểu những câu sặc mùi kì thị. Điển hình cho kì thị là bà Pauline Hanson, một
người có tiệm bán cá và khoai chiên (fish and chip shop), bà không ưa người Á
châu, và thế là bà nói thẳng. Bà nói thẳng bằng những ngôn từ rất "giang hồ".
Vì bà không có học cao, nên bà không biết đến những chữ tiếng Anh loại sang, do
đó, vũ khí của bà là những chữ rất bình dân, nhưng ai cũng hiểu bà nói gì, và
cũng gây ảnh hưởng khá lớn trong chính trường. Những người với trình độ học thức
như bà Hanson thì có nhiều trong Quốc hội, nhưng không phải ai cũng cực đoan
như bà. Do đó, tôi nói nghị trường của Úc nó vui nhộn vì quan điểm khác nhau,
và cách nói cũng phản ảnh cái tính đa dạng của xã hội đa văn hoá.
Sự
hiện diện của những người như ông Phước trong Quốc hội, nếu là ở nước ngoài,
thì không ngạc nhiên. Nhưng ở VN thì hơi ngạc nhiên một chút. Tôi nghĩ trước
khi thành đại biểu QH chắc ông là một đảng viên, và đa số thành viên QH là đảng
viên. Ở trong đảng, chắc chắn người ta có huấn luyện về cách hành xử ở nơi công
cộng từ lời nói đến điệu bộ và dáng đi cho những "người của công
chúng". Ấy thế mà lại xuất hiện một ông nghị Phước thì cũng hơi ngạc
nhiên. Có lẽ sự có mặt của ông ở QH (hay việc ông được "bầu" vào QH)
thể hiện một sự thất bại của hệ thống. Dù cách nói của ông quá thô và không xứng
đáng với cái vị trí xã hội của ông, nhưng tôi nghĩ quan điểm cực đoan và
"bảo hoàng hơn vua" của ông cũng là quan điểm của một số ít người
trong cộng đồng, và nhìn như thế thì sự có mặt của ông trong QH cũng có lí do.
===
*****