NHỮNG HIỂU BIẾT MỚI VỀ NAM BỘ
Nguyễn Văn Huy (Pháp)
Những nhóm dân cư đầu tiên tại miền Nam
Những
nhóm Khmer Krom thường viện dẫn những lý do lịch sử và văn hóa để chứng
minh chủ quyền của người Khmer trên lãnh thổ miền Nam. Sự tiếp cận này
tuy hợp lý nhưng không đúng. Người Khmer chưa hề làm chủ vùng đất này.
Đế quốc Angkor trong thời cực thịnh nhất, từ thế kỷ 8 đến thế kỷ 12,
cũng chưa bao giờ làm chủ vùng đất này vì một lý do giản dị : người
Khmer không có mặt trên đồng bằng sông Cửu Long. Cho đến nay khoa khảo
cổ học không tìm thấy đền đài nào của thời Angkor trên đồng bằng sông
Cửu Long. Cũng nên biết nền văn minh chói sáng của các thời đại Angkor
thể hiện qua các công trình kiến trúc bằng đá, tất cả đều tập trung
quanh khu vực Siem Reap và Battambang. Thời kỳ sau đó, từ thế kỷ thứ 15
đến thế kỷ 17, lãnh thổ của vương quốc Chân Lạp chỉ quanh quẩn từ khu
vực phía nam hồ Tonle Sap đến khu Mỏ Vẹt phía đông, và từ Stung Treng
phía bắc đến Tàkeo về phía nam, mỗi khu vực do một tiểu vương chiếm giữ
và đánh phá lẫn nhau. Những danh xưng như Moat Chruk (Châu Đốc), Phsar
Dek (Sa Đéc), Toek Khmau (Cà Mau), v.v. chỉ xuất hiện sau này khi người
Khmer theo chân người Việt và người Minh Hương đến khai phá đồng bằng
sông Cửu Long, từ giữa thế kỷ 17 đến cuối thế kỷ 19. Di tích xưa nhất
của người Khmer : các chùa chiền có cùng niên đại với sự xuất hiện của
người Hoa và người Việt, nghĩa là cách đây khoảng 300 năm.
Những
khám phá khảo cổ gần đây cho thấy những cư dân đầu tiên trên lãnh thổ
miền Nam cách đây từ 8 đến 10.000 năm là người Melanesien, da đen, tóc
quắn, thấp người, sinh sống bằng nghề hái lượm ; nhóm này đã đồng hóa
những nhóm Veda có mặt cách đây trên 15.000 năm. Về sau là các sắc dân
Indonesien di cư từ miền Tây Ấn Độ, cách đây từ 2.500 đến 4.000 năm, đến
lập nghiệp, nhóm này đồng hóa những nhóm Melanesien có mặt trước đó.
Địa bàn cư trú của những người này là những vùng đất cao, xa biển, có
nhiều rừng và sông ngòi. Dấu vết người Indonesien được tìm thấy nhiều
nhất tại tỉnh Đồng Nai và Kiên Giang, với những dụng cụ bằng đá và sắt.
Vào
đầu công nguyên, ở vùng địa đầu miền Nam Việt Nam, những nhóm
Indonesien bản địa, người Môn, đã kết hợp lại cùng nhau xây dựng vương
quốc Phù Nam. Di chỉ Óc Eo ngày nay là một chứng tích. Hấp dẫn bởi sự
phồn vinh của Phù Nam, nhiều nhóm Malayo-Polynesien (Nam Đảo) từ vùng
biển phía nam đổ bộ lên vịnh Hà Tiên sinh sống, truyền bá luôn văn hóa
và tổ chức xã hội theo khuôn mẫu Ấn Độ mà họ đã hấp thụ. Trong thế kỷ
thứ 5, Phù Nam bị suy yếu dần vì nạn hải tặc ; đến giữa thế kỷ thứ 7,
Phù Nam bị những nhóm Khmer từ cao nguyên Korat tràn xuống tiêu diệt và
thành lập đế quốc Angkor. Đồng bằng sông Cửu Long trở thành một vùng đất
hoang, địa bàn sinh trú của các bầy thú dữ và rắn độc.
Trong
suốt thời kỳ hưng thịnh nhất của đế quốc Angkor, trung tâm chính trị và
văn hóa được thiết lập phía bắc hồ Tonlé Sap, quanh Battambang và Siem
Reap, nơi các đền Đế Thiên (Angkor Wat), Đế Thích (Angkor Thom) được xây
dựng. Gần như tất cả dân cư sinh sống quanh trung tâm này đều bị bắt về
làm nô lệ để xây dựng đền đài. Khi đế quốc Angkor bị người Xiêm La
(Thái Lan) tiêu diệt vào giữa thế kỷ 15, không người Khmer nào dám phiêu
lưu xuống đồng bằng sông Cửu Long lánh nạn hay lập nghiệp vì sợ rừng
thiêng nước độc. Gần như tất cả dân cư Khmer đều tập cư quanh nơi tiếp
giáp Biển Hồ và sông Mekong, tức thủ đô Pnom Penh ngày nay. Về sau, để
tránh cảnh lụt lội, một số di dân phiêu lưu xuống những gò đất cao
(giồng) tại Đồng Tháp và Châu Đốc định cư.
Mở rộng miền Đông
Theo Mak Phoeun (Histoire du Cambodge
de la fin du XVIe siècle au début du XVIIe, EFEO, Paris, tr. 178), cho
tới cuối thế kỷ 17 vùng đất phía Đông Nam, Prei Nokor (Gia Định) chỉ
chính thức được sáp nhập vào lãnh thổ vương quốc Chân Lạp dưới triều
Paramaraja III (1566-1576). Lý do là Paramaraja III muốn ngăn chặn sự
xâm nhập của người Champa (Chăm và Thượng) vào sâu trong nội địa Chân
Lạp, lúc đó đã có mặt đông đảo tại Barea (Bà Rịa) và Daung Nay (Đồng
Nai). Trong quá khứ, Chiêm Thành và Chân Lạp đã nhiều lần tranh chấp và
xâm chiếm lãnh thổ lẫn nhau. Đi theo đoàn quân này là một số nông dân
Khmer phiêu lưu đến Tuol Ta Mauk (Thủ Dầu Một) và Kanhchoeu (Cần Giờ)
khai khẩn đất hoang.
Để tách khỏi sự kềm chế của Xiêm La, năm
1620 Jayajettha II (1619-1627) muốn kết nghĩa sui gia với chúa Nguyễn ở
Đàng Trong bằng cách cho người sang Phú Yên xin cưới công chúa Ngọc Vạn.
Hậu ý của Jayajettha II là muốn được quân Việt tiếp cứu khi bị Xiêm La
tấn công, đây là một tính toán chiến lược quan trọng vì người Việt ở quá
xa lãnh thổ Chân Lạp nên không lo ngại bị xâm chiếm vì có vương quốc
Champa làm khu trái đệm. Trong thời kỳ này, Sãi Vương Nguyễn Phúc Nguyên
(1613-1635), đang tranh chấp với chúa Trịnh, rất cần nguồn lương thực
để nuôi quân ; có được một đồng minh chiến lược như Chân Lạp để làm hậu
cần thì không gì quí bằng. Cả hai đều ngại kết hợp với người Chăm tại
Panduranga để làm đồng minh. Bù lại, Jayajettha II nhượng cho Sãi vương
quyền khai thác lãnh thổ Prei Nokor trong vòng 5 năm để làm nơi thu mua
và vận chuyển hàng hóa (súc vật và lúa gạo) ra miền Trung. Kompong
Trabei (Bến Nghé, tức Sài Gòn hiện nay) là nơi tồn trữ súc vật.
Từ
1622 đến 1623, quân Xiêm La tiến chiếm khu vực tây-bắc Biển Hồ và xúi
giục các lãnh chúa địa phương chống lại Udong, thủ phủ Chân Lạp. Chống
không lại, Jayajettha II cử người sang xứ Đàng Trong cầu cứu. Sau vài
trận giao tranh, quân Xiêm bị đánh bật ra khỏi lãnh thổ, nhiều người bị
bắt làm tù binh. Từ đó vua Khmer rất cần sự hiện diện của quân Việt trên
lãnh thổ của mình, việc thu hồi hai nhượng địa Prei Nokor và Kompong
Trabei không còn đặt ra nữa. Để tăng cường địa bàn hậu cần này, chúa
Nguyễn đưa tù nhân bị đày biệt xứ và khuyến khích cư dân miền Bình Trị
Thiên vào đây lập nghiệp.
Năm 1627, khi Jayajettha II qua đời,
Chân Lạp trở nên loạn lạc. Anh em, chú bác và con cháu các dòng vương
tôn tranh ngôi báu lẫn nhau, tất cả đều nhờ Xiêm La hoặc Đàng Trong vào
can thiệp. Năm 1658 quân Xiêm tiến chiếm toàn bộ lãnh thổ phía tây-bắc
Biển Hồ, Hiền Vương Nguyễn Phúc Tần (1648-1687) mang quân sang lấy lại.
Nhưng sự hiện diện của quân đội nước ngoài trên lãnh thổ Chân Lạp không
giải quyết được gì, các dòng vương tôn tiếp tục tranh chấp lẫn nhau ngôi
báu.
Năm 1674, Nặc Ông Nộn (Ang Nan hay Padumaraja) bị Nặc Ông
Đài (Jayachettha III), người anh con chú bác, nhờ quân Xiêm giúp chiếm
ngôi vua. Ông Nộn chạy sang Khánh Hòa (dinh Thái Khang) cấu cứu. Chúa
Hiền sai Nguyễn Dương Lâm (tổng trấn Khánh Hòa) và Nguyễn Đình Phái
(tham mưu) đưa Nặc Ông Nộn về chiếm lại Sài Gòn (Prei Nokor), Gò Bích
(Longvek) và Nam Vang (Phom Penh), rồi vây thành Long Úc (Oudong). Nặc
Ông Đài chạy vào rừng trốn, em là Nặc Ông Thu (Ang Sor hay Jayajettha
IV) ra hàng. Từ đó Chân Lạp bị chia ra làm hai : Nặc Ông Thu làm đệ nhất
vương cai trị vùng đất cao phía tây sông Mekong, thuộc ảnh hưởng của
Xiêm La, thủ đô đóng tại Long Úc ; Nặc Ông Nộn làm đệ nhị vương cai trị
vùng đất phía đông sông Mekong, tức miền Đông Nam phần (Châu Đốc, Đồng
Tháp, Gia Định), thuộc ảnh hưởng của chúa Nguyễn, thủ đô đặt tại Prei
Nokor (Sài Gòn). Nhưng tình hình vẫn không yên, cậy thế được quân Xiêm
hay quân Việt bảo vệ, lãnh tụ hai phe Khmer tiếp tục tranh chấp lẫn nhau
để giành độc quyền lãnh đạo lãnh thổ trung tâm. Cho đến gần cuối thế kỷ
17, khu vực Sài Gòn - Gia Định là một vùng tranh chấp, không thế lực
nào làm chủ quyền thật sự.
Năm 1679 hai vị tướng nhà Minh - Dương
Ngạn Địch (tổng binh quận Long Môn, tỉnh Quảng Tây) cùng phó tướng
Hoàng Tiến, và Trần Thượng Xuyên (tổng binh các quận Cao-Lôi-Liêm, tỉnh
Quảng Đông) cùng phó tướng Trần An Bình - không chịu hàng nhà Thanh,
mang 3.000 quân bản bộ đi trên 50 chiến thuyền tới bể Tư Dung (Đà Nẵng)
xin tị nạn, chúa Hiền chấp thuận và được đưa vào miền Đông khẩn hoang
đất mới. Dương Ngạn Địch và phó tướng Hoàng Tiến đem binh thuyền vào cửa
Soài Rạp và Đại Tiểu, đồn trú tại Lộc Dã (Đồng Nai), Mỹ Tho (Định
Tường) và Cao Lãnh (Cai Lậy). Trần Thượng Xuyên (Trần Thắng Tài) và Trần
An Bình cùng binh sĩ dừng lại ở cù lao Phố (Nông Nại Đại Phố, hay Đồng
Nai đại phố), Bàn Lân (Biên Hòa) và Đề Ngạn (Gia Định cũ) lập nghiệp.
Nhiều người Minh Hương tị nạn trước đó tại những làng xã dọc bờ biển
miền Trung cũng xin miền Đông lập nghiệp với hai binh đoàn này.
Từ
đó hai đoàn quân Minh triều cùng với người Minh Hương vỡ đất phá rừng,
đào kinh, cất phố, lập chợ, đưa văn hóa, văn minh và kỹ thuật cao của
Trung Hoa vào thẳng miền Nam Việt Nam. Họ chọn những vị trí thuận lợi
cho việc giao thông (những vùng đất cao cạnh mé sông) và tập trung khai
thác những vùng đất mới.
Cũng nên biết miền Đông vào thời này còn
rất hoang dã, nhiều huyền thoại của người Hoa còn lưu truyền cho đến
nay, như huyền thoại về các võ sư người Hoa đến đất Gia Định tìm long
mạch để khôi phục lại nhà Minh., từ đó xảy ra nhiều chuyện đấu võ giữa
các võ sư phái Thiếu Lâm Tự và các võ sư bản địa, nhất là với phái võ
Bình Định của Tây Sơn tại 18 thôn Vườn Trầu. Năm 1770 ông Tăng Ân, một
võ sư người Hoa, đánh cọp bằng tay không tại chợ Tân Cảnh (Gia Định).
Năm 1786, ông Võ Tánh đánh cọp tại thôn Vườn Trầu. Đất Gia Định thời đó
còn nổi tiếng về ma quái và bùa phép. Nhiều am miếu, chùa chiền của
người Hoa được xây dựng trong địa bàn Biên Hòa (cù lao Phố) và Gia Định
như chùa Quan Đế năm 1694, chùa Giác Lâm do Lý Thoại Long xây năm 1774,
chùa Kim Chương (hay Kim Chung) năm 1775, chùa Gia Thạnh năm 1789, Quan
Võ Miếu năm 1820, chùa Bà Thiên Hậu... để tạ ơn các vị thần và trấn áp
ma quỷ vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.
Sau khi tạm ổn định cư
trú và muốn phát triển vùng đất mới, Trần Thượng Xuyên kêu gọi những
thương nhân gốc Hoa từ các quốc gia khác (Singapore, Mã Lai, Trung Hoa)
đến buôn bán và làm phát triển nền kinh tế của vùng đất mới. Thương
thuyền các nước Trung Hoa, Nhật Bản, Java qua lại trao đổi và buôn bán
rất tấp nập.
Trong giai đoạn này sự phân chia lãnh thổ cư trú
giữa các thành phần chủng tộc cũng khá đặc biệt. Quân và lưu dân Việt
Nam trú đóng mạn bắc Sài Gòn (Bà Rịa và Bến Nghé). Quân Minh triều cũ và
người Minh Hương đồn trú tại Gia Định, Biên Hòa, Mỹ Tho và Định Tường.
Dân chúng Khmer tập trung tại Phú Lâm và các làng xã dọc hai bờ sông Cửu
Long, đông nhất là tại Sóc Trăng. Ba thành phần sắc tộc này, do điều
kiện sinh kế, đã sống xen kẽ và nương tựa lẫn nhau. Người Khmer thích ở
nhà sàn, định cư trên những vùng đất cao (giồng), người Việt và Hoa
thích nhà trệt và sống trong các vùng đất thấp (đồng bằng). Sự giao lưu
giữa ba thành phần này có lúc rất hài hòa nhưng cũng có lúc rất gay go
vì ngôn ngữ và văn hóa bất đồng.
Năm 1698, Minh vương Nguyễn Phúc
Chu phong Nguyễn Hữu Kính làm Kinh lược sứ lãnh thổ miền Đông, ông lấy
xứ Đồng Nai làm huyện Phước Long, lấy xứ Sài Côn làm huyện Tân Bình, lấy
đất Biên Hòa lập Trấn Biên dinh và đất Gia Định lập Phiên Trấn dinh.
Ông chiêu mộ lưu dân ngũ Quảng (Quảng Bình, Thừa Thiên, Quảng Nam, Bình
Định và Phú Yên) vào khai khẩn đất hoang. Từ đó toàn bộ đất đai miền
Đông được sát nhập vào sổ bộ Việt Nam. Những thành phố, làng xã mang tên
Khmer đều được phiên âm ra tiếng Nôm (dựa theo cách phát âm của người
Hoa). Theo Trịnh Hoài Đức (Gia Định thành thông chí), vào đầu thế kỷ 18,
đất Gia Định rộng 1.000 dặm, dân số được hơn 40.000 hộ (200.000 người),
đa số là người di dân gốc Việt, số còn lại là người Hoa và Khmer sinh
sống bằng nghề buôn bán và làm rẫy.
Khai phá miền Tây
Năm 1671, một người Hoa tên Mạc
Cửu (Mạc Kính Cửu), quê ở Lôi Châu tỉnh Quảng Đông, mang cả gia đình,
binh sĩ và một số sĩ phu khoảng 400 người lên thuyền rời khỏi Phúc Kiến.
Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển cả, phái đoàn Mạc Cửu đổ bộ lên một
vùng đất hoang trong Vịnh Thái Lan. Sau khi dò hỏi và biết vùng đất này
thuộc ảnh hưởng Chân Lạp, phái đoàn liền tìm đường đến Oudong xin tị
nạn, nhưng lúc đó nội bộ Chân Lạp có loạn. Mạc Cửu gặp Nặc Ông Thu (Ang
Sur, Jayajettha III) và ở lại hợp tác cho đến năm 1681. Vì không được
tin cậy, Mạc Cửu từ giả nhà vua và được chấp thuận khai khẩn vùng đất
hoang trong vịnh Thái Lan mà không phải trả một khoảng thuế nào. Cũng
nên biết trong giai đoạn này uy quyền của vua Chân Lạp không ảnh hưởng
gì trên những vùng đất ven biển, vịnh Thái Lan là nơi hành nghề của các
đám hải tặc gốc Hoa và Thái vì thương thuyền qua lại nơi này rất đông.
Mạc
Cửu là một người giỏi tổ chức. Nhận thấy có khả năng khai thác nguồn
lợi từ những đám hải tặc trong vịnh này mang lại, ông lập ra 7 sòng bạc
dọc bờ biển để kinh tài : Mán Khảm (Peam), Long Kỳ (Ream), Cần Bột
(Kampot), Hương Úc (Kompong Som), Sài Mạt (Cheal Meas), Linh Quỳnh (Rạch
Giá) và Phú Quốc (Koh Tral). Thủ phủ đặt tại Mán Khảm (cảng của người
Mán, rtức người Khmer), sau đổi thành Căn Khẩu (Căn Kháo hay Căn Cáo).
Tiếng đồn vang xa, lưu dân gốc Hoa từ khắp nơi trong vịnh Thái Lan xin
vào đây lập nghiệp, dần dần vùng đất này trở thành một lãnh địa phồn
vinh với tên gọi mới : Căn Khẩu Quốc. Đảo Koh Tral cũng đổi tên thành
Phú Quốc (vùng đất phú cường). Nhiều gia đình Khmer trong nội địa đã di
cư đến đây lập nghiệp và sinh sống bằng nghề phục dịch. Những tay phiêu
lưu giang hồ tứ xứ đến đầu quân dưới trướng Mạc Cửu ngày càng đông và là
một đe dọa uy cho quyền Xiêm La đang lên trong vùng.
Năm 1708
Mạc Cửu liên lạc được với Minh vương Nguyễn Phúc Chu và năm 1711 được
mời ra Huế tiếp kiến. Năm 1714, Mạc Cửu xin làm thuộc hạ của chúa Nguyễn
và được phong chức tổng binh cai trị đất Căn Khẩu. Năm 1724, Mạc Cửu
dâng luôn toàn bộ đất đai và được phong làm đô đốc cai trị lãnh thổ Căn
Khẩu, đổi tên thành Long Hồ dinh. Từ 1729, Long Hồ dinh nổi tiếng là
vùng đất trù phú nhất vịnh Thái Lan. Mạc Cửu mất (1735), con là Mạc Sĩ
Lân, sau đổi thành Mạc Thiên Tứ, được phong làm đô đốc, kế nghiệp cha
cai trị Long Hồ dinh. Gia đình họ Mạc được Ninh vương Nguyễn Phúc Trú
nâng lên hàng vương tôn. Long Hồ dinh đổi tên thành trấn Hà Tiên. Năm
1739, Mạc Thiên Tứ lập thêm bốn huyện : Long Xuyên (Cà Mau), Kiên Giang
(Rạch Giá), Trấn Giang (Cần Thơ) và Trấn Di (bắc Bạc Liêu).
Thời
bấy giờ nội bộ Chân Lạp tiếp tục có loạn, các vương tôn tranh nhau ngôi
báu. Mỗi dòng đều cậy nhờ quân Việt hoặc quân Xiêm vào giúp đỡ. Năm
1755, Nặc Nguyên nhờ Mạc Thiên Tứ dâng chúa Nguyễn lãnh thổ hai phủ Tầm
Bôn (Cần Thơ) và Lôi Lập (Long Xuyên) để được về Nam Vang cai trị. Năm
1758, chúa Nguyễn đưa Nặc Tôn (Ang Ton II) lên làm vua và được tặng thêm
lãnh thổ Tầm Phong Long (Châu Đốc và Sa Đéc). Nặc Tôn tặng riêng Mạc
Thiên Tứ lãnh thổ 5 phủ miền Đông-Nam Chân Lạp : Hương Úc (Kompong Som),
Cần Bột (Kampot), Trực Sâm (Chưng Rừm), Sài Mạt (Cheal Meas) và Linh
Quỳnh (vùng duyên hải từ xã Sré Ambel đến làng Peam), nói chung là toàn
bộ vùng biển ven duyên quanh đảo Phú Quốc, Mạc Thiên Tứ dâng hết cho Võ
vương Nguyễn Phúc Khoát. Thật ra đây là những vùng đất hoang, không
người Khmer nào sinh sống tại đây vì sình lầy và lụt lội quanh năm. Võ
vương sát nhập tất cả các vùng đất mới vào trấn Hà Tiên, giao cho Mạc
Thiên Tứ cai trị.
Từ đó các lãnh thổ miền Tây được qui thành ba
đạo : Đông Khẩu đạo (Sa Đéc), Tân Châu đạo (Tiền Giang) và Châu Đốc đạo
(Hậu Giang). Long Hồ dinh được chuyển về Tầm Bào (Vĩnh Long) thuộc Châu
Đốc đạo. Năm 1759, công cuộc bình định đất đai miền Nam xem như hoàn
tất.
Cộng đồng người Khmer dưới triều Nguyễn
Trong cuộc
tranh chấp giữa các vua chúa Chân Lạp, cộng đồng người Khmer tại miền
Nam giữ thái độ trung lập. Dân chúng Khmer thường tìm cách tránh xa nơi
nào có giao tranh, hoặc di cư về những vùng đất cao dọc hai bờ Tiền
Giang và Hậu Giang (Ba Thắc) sinh sống (Trà Vinh, Sóc Trăng ngày nay)
lập nghiệp. Khi thấy chúa Nguyễn bị quân Tây Sơn nhiều lần đánh bại
(1776-1777), cộng đồng người Khmer tại Trà Vinh có nổi lên ủng hộ nhưng
bị Đỗ Thành Nhân cùng binh đoàn Đông Sơn tàn sát rất dã man năm 1780. Từ
đó người Khmer giữ thái độ trung lập trong các cuộc tranh chấp giữa
người Việt và người Hoa tiến chiếm các tỉnh miền Đông và miền Tây, cộng
đồng người Khmer tránh xa những nơi hành quân và tranh chấp giữa quân
Việt và quân Pháp.
Dưới thời Gia Long (1802-1820), toàn bộ lãnh
thổ miền Nam tương đối ổn định. Khu vực biên giới giữa Việt Nam (Gia
Định, Vĩnh Thanh) và Chân Lạp , tuy chưa được phân chia một cách rõ ràng
nhưng rất ổn định. Chủ quyền trên các hải đảo trong vịnh Thái Lan cũng
đã rõ ràng : đảo Phú Quốc, đảo Thổ Châu thuộc về nhà Nguyễn. Toàn bộ
lãnh thổ Chân Lạp từ Phnom Penh đến hữu ngạn sông Hậu Giang (Kandal,
Takeo, Kocong) đặt dưới quyền bảo hộ của nhà Nguyễn.
Năm 1817,
Nguyễn Văn Thoại (Thoại Ngọc Hầu) tuyển mộ người Việt và người Khmer đào
kinh Núi Sập (Thoại Hà) từ Hậu Giang đến Rạch Giá. Từ đầu năm 1818,
tướng Lê Văn Duyệt chỉ huy 55.000 dân công, trong đó dân công Việt được
tuyển mộ ở Vĩnh Thanh và Định Tường do Thoại Ngọc Hầu điều khiển, dân
công Khmer tuyển mộ ở Trà Ôn (đồn Uy Viễn) do Nguyễn Văn Tồn (một tướng
gốc Khmer được Gia Long ban họ Nguyễn) chỉ huy đào kinh Vĩnh Tế, nối
liền Châu Đốc với Hà Tiên đến năm 1823 thì hoàn tất. Từ đó đồng bằng
sông Cửu Long đông đảo dần, người Việt và người Khmer sinh sống xen kẽ
với nhau. Các tỉnh Bến Tre, Trà Vinh, Vĩnh Long, Sa Đéc, Sóc Trăng, Long
Xuyên, Châu Đốc, Cần Thơ trở nên trù phú. Do đất đai còn rộng, nhiều
gia đình Khmer tự ý thay đổi chỗ ở khi có người Việt hoặc người Hoa đến
lập nghiệp kế bên. Cũng nên biết người Khmer rất tôn trọng sự thuần
chủng, những cuộc hôn nhân dị chủng, nhất là với phái nữ, rất khó được
chấp nhận. Thêm vào đó yếu tố tôn giáo cũng rất quan trọng, đa số người
Khmer theo văn hóa Ấn Độ và Phật giáo tiểu thừa nên không muốn có sự
chung chạ trong các lễ đưa nước, rước nước?
Dưới thời các chúa
Nguyễn và Gia Long, cộng đồng người Khmer hưởng qui chế tự trị. Sang
thời Minh Mạng, chính sách đồng hóa (về văn hóa), dưới tên gọi "nhất thị
đồng nhơn", nghĩa là phải coi họ là người (như chúng ta), được áp dụng
chung cho tất cả các sắc tộc, kể cả những cộng đồng người Khmer sinh
sống từ lâu tại miền Nam : Trà Ôn (Châu Đốc), Lạc Hóa (Cầu Kè, Tiểu
Cần), Ba Thắc (Sóc Trăng, Kế Sách), Ô Môn (bắc Cần Thơ), Hà Tiên. Quyền
hạn của giới tăng lữ Phật giáo tiểu thừa cũng bị giới hạn. Chịu không
nổi chính sách đồng hóa của Minh Mạng, năm 1820 nhiều lãnh tụ Khmer như
Achar Kuy (Chauvai Kuy), Teva Som ở Trà Cú kêu gọi dân chúng Khmer nổi
lên chống lại, tất cả đều bị dẹp trong biển máu. Từ sau khi Lê Văn Khôi
bị đánh dẹp năm 1835, cộng đồng người Khmer càng bị trù dập nhiều hơn :
phải sống cố định, phum, sóc đổi thành làng, xã và họ tên của mỗi người
phải được phiên âm tiếng Việt như Sơn, Thạch, Kim, Kiên?
Chính
sách đồng hóa này gây bất mãn trong cộng đồng người Khmer. Năm 1838, một
người tên Gi, giữ chức an phủ, và một viên quản cơ Khmer ở vùng biên
giới Hà Tiên-An Giang cấu kết với quân Xiêm chống lại triều đình ; cuộc
nổi dậy bị thất bại và tất cả các thủ lãnh đều bị giết. Năm 1840, người
Khmer tiếp tục chống đối ở vùng biên giới này, hàng ngàn người Khmer từ
núi Thất Sơn tràn qua biên giới đốt phá làng xã, chợ búa của người Kinh
tại Kiên Giang, Rạch Giá, Tri Tôn.
Dưới thời Thiệu Trị, những
cuộc nổi loạn của người Khmer xảy ra nhiều hơn, đặc biệt là tại Lạc Hóa
(Trà Vinh, Cầu Kè, Tiểu Cần, Cầu Chong), tức Trà Vinh (nay là Vĩnh
Bình). Cuộc nổi dậy kéo dài 7 tháng, từ tháng 3 đến tháng 10-1841, thủ
lãnh là Sana Som (Lâm Sum). Lâm Sum dùng bùa phép xui giục dân chúng
Khmer địa phương theo nếu không sẽ bị hại, đa số người Khmer vì sợ thần
thánh đã nghe theo. Khoảng 8.000 quân nổi loạn chiếm cứ một vùng đất dài
hơn 30 km dọc hai bờ sông Hậu Giang. Thừa thắng xông lên, dân chúng
Khmer sinh sống tại Sóc Trăng, Ba Xuyên, Trà Tâm, Sóc Sâm do Sana Tía
lãnh đạo và tại Thất Sơn, Vĩnh Tế, Rầy Đéc, Cần Sư, Tịnh Biên, Hà Dương,
Hà Âm, được quân Xiêm La do Phi Nhã Chất Tri (Chakri) lãnh đạo, cũng
nổi lên chống lại quân triều đình. Nhà Nguyễn phải gởi những tướng nổi
tiếng nhất của triều đình thời đó (Bùi Công Huyên, tổng đốc, tham tán
trấn Tây Thành, Nguyễn Tấn Lâm, Nguyễn Công Trứ, Nguyễn Tri Phương,
Trương Minh Giảng) đến dẹp, tất cả đã phải rất khó khăn mới dẹp được
yên.
Từ sau 1842, quan quân triều Nguyễn tỏ ra rất dè dặt với
người Khmer, người Kinh từ miền Trung và những tội nhân thường phạm được
ồ ạt đưa vào sống xen kẽ với người Khmer tại Lạc Hóa, Ba Xuyên, Tịnh
Biên, nhiều kinh lạch được đào thêm để sự di chuyển của quân đội được dễ
dàng, đặc biệt là trên kinh Long An Hà, nhiều đồn điền quân sự được
thành lập dọc vùng biên giới (Giang Thành, Vĩnh Tế). Cộng đồng người
Khmer tại đồng bằng sông Cửu Long bị cô lập hoàn toàn với triều đình
Chân Lạp. Nói chung, cho đến khi Pháp chiếm đóng Lục Tỉnh, toàn bộ đồng
bằng sông Cửu Long đã được tổ chức rất nề nếp, mỗi địa phương quan trọng
đều có một quan gốc Kinh cai trị.
Dưới thời Pháp thuộc, khu vực
biên giới miền Nam và Cambodge đã được xác định lại khá rõ ràng. Tại một
vài nơi như Cà Mau và Rạch Giá, người Pháp để người Khmer cai quản
người Việt nên đã xảy ra nhiều cuộc tranh chấp đáng tiếc giữa hai cộng
đồng năm 1868. Tuy nhiên đời sống người Khmer trong thời kỳ này thấp hơn
người Kinh, vì người Khmer rất sợ giới quan quyền nên chịu nhiều thiệt
thòi về ruộng đất và quyền lợi. Thêm vào đó, các quan chức Pháp rất coi
thường người Khmer vì cho rằng không có kiến thức, trừ những người đã có
chức phận từ thời nhà Nguyễn. Tên họ những người Khmer bị đặt một cách
tùy tiện như Danh cho đàn ông và Thị cho đàn bà.
Trong những năm
mất mùa vì lụt lội hay bão tố, cộng đồng người Khmer đã cùng người Kinh
nhiều lần nổi lên chống lại những chính sách ức hiếp của người Pháp như
năm 1928 tại Rạch Giá (vụ Ninh Thạnh Lợi) chống tịch biên ruộng đất và
đòi dân sinh do chủ điền Chọt, Mốc và Cồ Cui cầm đầu. Nhưng nói chung,
cộng đồng người Khmer vẫn thích sống tách biệt với cộng đồng người Việt
và người Hoa. Trong thập niên 1940 phong trào Việt Minh có tiếp cận cộng
đồng này, nhưng không đạt hiệu quả mong muốn, chỉ vài người như Lâm
Phát (phó chủ tịch ủy ban hành chánh kháng chiến tỉnh Cửu Long), Maha
Thông (hội trưởng hội Khmer Issarak), Thạch Ngọc Biên đã tỏ ra tích cực
hợp tác. Tại một vài nơi, quân đội Pháp không dám vào Cầu Kè, Cầu Ngang,
Hòa Tú, Lộc Hòa, Trường Khánh, Trà Vinh do Việt Minh chiếm giữ.
Trong một bài viết khác của ông Huy có nhiều tình tiết rất đang lưu ý (trích)
Ngày
Nay: Trong chuyện tranh giành biên giới, một số dư luận Miên (kể cả cựu
hoàng Sihanouk) nói Phú Quốc thuộc về họ, có đúng không ?
Ts Nguyễn Văn Huy: Không đúng.
Năm
1681, một phái đoàn người Minh Hương tị nạn, do Mạc Cửu dẫn đầu, đổ bộ
vào vùng Panthais, trong eo biển Vịnh Xiêm La, tức lãnh thổ Hà Tiên ngày
nay. Họ đã không gặp một cư dân nào và cũng không biết vùng đất này
thuộc về ai. Đúng là một vùng đất vô chủ (terra nullus). Sau nhiều ngày
đi sâu vào nội địa, gần đến địa phận Oudong, phái đoàn mới gặp được các
vị vương Khmer, lúc đó đang tranh chấp ngôi vị với nhau. Mạc Cửu giúp
Jayachetta III chiếm lại ngôi vua và được quyền khai thác toàn bộ vùng
duyên hải trong vịnh Xiêm La. Mạc Cửu đã tìm được bảy địa điểm cao ráo,
từ Hà Tiên đến Kompong Som ngày nay, để thành lập những sòng bài thu hút
số tiền do những đám hải tặc, đa số là người Hoa, đang hoành hành trong
vịnh Xiêm La. Không ngờ, với thời gian, vùng đất này trở thành sầm uất.
Khách giang hồ tứ xứ nườm nượp đến đây lập nghiệp và giúp Mạc Cửu xây
dựng một vùng đất phú cường. Đảo Phú Quốc (tên Khmer là Koh Tral), trước
kia la một đảo hoang, trở thành địa điểm họp mặt của những tay giang hồ
trao đổi hàng hóa do cướp giựt hay thu mua từ khắp nơi mang về. Lãnh
thổ do Mạc Cửu lãnh đạo mang tên Căn Khẩu, và là một đe dọa cho chính
quyền Ayuthia, thủ đô Xiêm La do Trình Quốc Anh, một người Minh Hương
khác, đang giữ quyền lãnh đạo. Trong suốt giai đoạn này, không một người
Khmer nào xuất hiện để tranh giành ảnh hưởng với Mạc Cửu. Lo sợ bị quân
Xiêm tấn công, năm 1714 Mạc Cửu xin thần phục Minh Vương Nguyễn Phúc
Trăn và được giao quyền lãnh đạo Căn Khẩu quốc. Năm 1724, sau khi chúa
Nguyễn đánh bại quân Xiêm tại Căn Khẩu, Mạc Cửu xin dâng toàn bộ vùng
đất này. Căn Khẩu Quốc đổi tên thành Long Hồ Dinh, thủ phủ đặt tại Hà
Tiên. Con Mạc Cửu là Mạc Thiên Tứ (tên thật là Mạc Sĩ Lân) được nhìn
nhận là truyền nhân của dòng họ Mạc. Dưới thời Mạc Thiên Tứ, lãnh thổ
Long Hồ phát triển và được nới rộng thêm đến Long Xuyên và Cà Mau ngày
nay.
Một tình cờ khác là năm 1739, Nặc Nguyên (Ang Sgnuon), một
vương tôn Khmer, bị chúa Nguyễn đánh bại và được Mạc Thiên Tứ xin khoan
hồng, đã tặng riêng Mạc Thiên Tứ lãnh thổ Tầm Bôn (Cần Thơ) và Lôi Lập
(Long Xuyên), một hình thức để hợp thức hóa bốn huyện do Mạc Thiên Tứ
thành lập từ lâu để tạ ơn. Năm 1758, một vương tôn khác tên Nặc Tôn (Ang
Ton) nhờ Mạc Thiên Tứ giúp lên ngôi. Sau khi thành công Nặc Tôn đã tặng
chúa Nguyễn vùng đất Tầm Phong Long (Châu Đốc) để tạ ơn và tặng riêng
Mạc Thiên Tứ vùng bờ biển trong vịnh Xiêm La, từ Kompong Som đến Rạch
Giá. Tiến trình hợp thức hóa quyền làm chủ toàn bộ lãnh thổ miền Nam,
tức đồng bằng sông Cửu Long, đến năm 1758 coi như hoàn tất.
Vấn đề là
giới trí thức và chính trị Khmer, mặc dù biết rõ việc này, đã lờ đi coi
như không có. Những người Khmer quá khích, kể cả Norodom Sihanouk,
không muốn nhắc lại giai đoạn u tối này trong lịch sử của họ, và chỉ
nhắc lại với người Pháp gia đình họ yêu cầu Pháp bảo hộ và dựa vào thế
lực của Pháp đòi lại những vùng đất đã mất, tức một phần lãnh thổ Đắc
Lắc, vùng đất quanh Tây Ninh và Mỏ Vẹt, và nhất là chủ quyền trên đảo
Phú Quốc, vì những nguồn lợi dưới lòng biển mà người Khmer tin rằng có
dầu lửa.
Nói tóm lại, việc đòi chủ quyền trên đảo Phú Quốc là không đúng và trái với sự thật lịch sử.
Ngày Nay: Chủ quyền của Việt Nam trên Vịnh Xiêm La tỏa rộng đến đâu ?
Ts
Nguyễn Văn Huy: Xin nhắc lại là cho đến năm 1914, chủ quyền của Việt
Nam trên vịnh Xiêm La kéo dài từ Kompong Som (Hương Úc hay Vũng Thơm)
đến Hà Tiên. Sự kiện này có thể làm người Khmer thất vọng và phẫn nộ
nhưng đó là sự thật.
Sau khi tiêu diệt Phù Nam cuối thế kỷ thứ 7, đầu
thế kỷ thứ 8, vương triều Angkor bỏ rơi Oc Eo để thành lập đế đô tại
khu vực Battambang-Siemreap, một vùng đất sình lầy nhưng gần các núi đá
hoa cương, phía Tây-Bắc Biển Hồ (Tonlé Sap). Trong suốt bảy thế kỷ cầm
quyền, các triều vương Angkor chỉ lo tổ chức chiến tranh để bắt thêm nô
lệ về xây dựng đền đài. Vùng đất dọc vùng duyên hải Vịnh Xiêm La trở nên
hoang vắng vì không còn dân cư cho đến cuối thế kỷ 17 khi phái đoàn Mạc
Cửu đổ bộ lên đất liền năm 1681. Từ sau ngày đó, người Hoa sau đó là
người Việt làm chủ vùng đất này trong suốt hơn 300 năm và biến thành một
vùng đất phồn vinh. Chính sự phồn vinh này đã làm người Khmer thèm muốn
và bằng mọi giá muốn thu hồi lại. Sự tranh chấp về mặt hành chánh và
quân sự giữa miền Nam và Cambodge buộc chính quyền thuộc địa Pháp ban
hành thông tư ngày 31-1-1939 xác định lãnh hải phân chia hai vùng đất là
một đường thẳng từ kinh tuyến 104 : toàn bộ các đảo phía Bắc kinh tuyến
này thuộc vương quốc Cambodge, toàn bộ hải đảo phía Nam kinh tuyến này
thuộc về Nam Kỳ. Đường phân ranh này được tôn trọng cho đến 1958.
Về
việc phân chia lãnh hải và đảo Phú Quốc bắt đầu từ kinh tuyến 104 và vĩ
tuyến 10 là một sự thật hiển nhiên. Người Khmer chưa bao giờ làm chủ đảo
Phú Quốc mặc dù đảo này nằm sát cạnh vùng duyên hải hiện hành so với
Việt Nam chỉ vì một lý do giản dị : dân tộc Khmer chưa bao giờ là một
dân tộc hàng hải và sống bằng nghề đánh cá biển. Người Khmer chỉ bắt đầu
làm quen với biển cả khi được Pháp bảo hộ, và họ chỉ hành nghề đánh cá.
Việc biên phòng lãnh hải đều do hải quân Pháp đảm nhiệm.
Tháng
2-1958, hải quân Khmer đã đơn phương chiếm đóng các đảo Hòn Tai và Hòn
Tre Nam và tháng 3-1960 chiếm đóng quần đảo Phù Du gồm Hòn Nang Trong và
Hòn Nang Ngoài) để chuẩn bị cho phe cộng sản Bắc Việt đưa người người
và vũ khí vào miền Nam. Lực lượng hải quân Việt Nam Cộng Hòa đã chiếm
lại các hòn đảo nói trên và kiểm soát luôn mọi ngỏ ra vào bằng đường
biển trong Vịnh Xiêm La. Tình trạng này chỉ chấm dứt sau năm 1975 khi
lực lượng hải quân Việt Nam di tản ra nước ngoài và lực lượng hải quân
Khmer đỏ liền thay thế và chiếm đóng một số hải đảo quanh đảo Phú Quốc
cho đến cuối năm 1978.
Giới đối lập Khmer hiện nay vẫn tiếp tục
phản bác sự phân chia này vì cho rằng bất công và không phù hợp với
những nguyên tắc công pháp quốc tế, và phản bác luôn những văn kiện về
lãnh hải đã chính thức ký kết với Việt Nam tháng 7-1982, và thỏa thuận
bổ sung ngày 10-10-2005 vừa qua. Để làm gì ? Họ muốn làm rùm beng một sự
kiện không quan trọng để che giấu những tranh chấp nội bộ giữa các phe
phái chính trị, nhất là sự ghen tức với đương kim thủ tướng Hun Sen,
được chính quyền cộng sản Việt Nam ủng hộ.
Vượt lên những tranh
chấp chính trị trong nội bộ chính quyền Khmer, chúng ta, người Việt Nam,
chỉ yêu cầu những người Khmer nhìn lại sự thật lịch sử để tránh những
va chạm vô ích và không cần thiết giữa hai quốc gia và hai dân tộc trong
quá trình chia sẻ một tương lai chung trong vùng Đông Nam Á. Nếu những
người Khmer quá khích tiếp tục đòi xét duyệt lại các đường biên giới
theo nguyên tắc uti possidetis juris thì lãnh thổ Việt Nam kéo dài đến
cảng Kompong Som (Sihanoukville) ngày nay. Lịch sử Đông Dương không thể
bắt đầu từ sau khi Campuchia bị Pháp bảo hộ năm 1863, và đó cũng không
phải là một ngày không vinh quang gì cho dân tộc Khmer.
______________
Nguyễn Văn Huy là tiến sỹ dân tộc học và giáo sư tại Đại học Paris.
Theo: Ttvnol