Quan điểm thứ hai cho
rằng Triệu Đà là người Hán, theo lệnh Tần Thủy Hoàng đi chinh phạt Bách
Việt, khi nhà Tần mất thì mới tách ra cát cứ, do đó Triệu Đà là kẻ
ngoại bang đến xâm lược nước Âu Lạc. An Dương Vương mất nước là mở đầu
thời kỳ Bắc thuộc.
Quan điểm công nhận nhà Triệu là triều đại chính thống của Việt Nam
Từ khi giành lại quyền tự chủ, nhiều triều đại Việt đề cao vai trò lịch
sử của Triệu Đà. Các bộ quốc sử Việt Nam suốt thời phong kiến đều chép
nhà Triệu là một triều đại chính thống. Nhà Trần phong ông là Khai thiên
Thế đạo Thánh vũ Thần triết Hoàng đế.
Đời Trần, sử gia Lê Văn Hưu soạn bộ Đại Việt sử ký, chép từ Triệu Vũ Đế
đến Lý Chiêu Hoàng. Ông so sánh Vũ Đế với các bậc vua hiền thời cổ như
Thuấn, Văn Vương:
"Đất Liêu Đông không có Cơ Tử thì không thành phong tục mặc áo đội mũ
[như Trung Hoa], đất Ngô Cối không có Thái Bá thì không thể lên cái mạnh
của bá vương. Đại Thuấn là người Đông Di nhưng là bậc vua giỏi trong
Ngũ Đế. Văn Vương là người Tây Di mà là bậc vua hiền trong Tam Đại. Thế
mới biết người giỏi trị nước không cứ đất rộng hay hẹp, người Hoa hay
Di, chỉ xem ở đức mà thôi. Triệu Vũ Đế khai thác đất Việt ta mà tự làm
đế trong nước, đối ngang với nhà Hán, gửi thư xưng là "lão phu", mở đầu
cơ nghiệp đế vương cho nước Việt ta, công ấy có thể nói là to lắm vậy.
Người làm vua nước Việt sau này nếu biết bắt chước Vũ Đế mà giữ vững bờ
cõi, thiết lập việc quân quốc, giao thiệp với láng giềng phải đạo, giữ
ngôi bằng nhân, thì gìn giữ bờ cõi được lâu dài, người phương Bắc không
thể lại ngấp nghé được".
(Bộ sử này nay không còn, nhưng lời bàn của Lê Văn Hưu được Ngô Sĩ Liên dẫn lại trong Đại Việt sử ký toàn thư.)
Sau khi bình xong quân Minh, Nguyễn Trãi thay lời Bình Định Vương Lê Lợi soạn Bình Ngô đại cáo, rằng:
Tự Triệu, Đinh, Lí, Trần chi triệu tạo ngã quốc,
Dữ Hán, Đường, Tống, Nguyên nhi các đế nhất phương.
Tức là:
Từ Triệu, Đinh, Lí, Trần bao đời gây nên độc lập,
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên xưng đế một phương .
Hai câu này khẳng định nước Việt không những độc lập với phương Bắc mà
còn xưng đế hiệu cùng một thời (nhà Triệu với nhà Hán), tỏ ra hoàn toàn
ngang hàng.
Trong bộ Đại Việt sử ký toàn thư, Ngô Sĩ Liên, sử gia nhà Lê cũng dành cho Triệu Vũ Đế những lời tốt đẹp:
"Truyện Trung Dung có câu: "Người có đức lớn thì ắt có ngôi, ắt có danh,
ắt được sống lâu". Vũ Đế làm gì mà được như thế? Cũng chỉ vì có đức mà
thôi. Xem câu trả lời Lục Giả thì oai anh vũ kém gì Hán Cao. Đến khi
nghe tin Văn Đế đặt thủ ấp trông coi phần mộ tổ tiên, tuế thời cúng tế,
lại ban thưởng ưu hậu cho anh em, thì bấy giờ vua lại khuất phục nhà
Hán, do đó tông miếu được cúng tế, con cháu được bảo tồn, thế chẳng phải
là nhờ đức ư? Kinh Dịch nói: "Biết khiêm nhường thì ngôi tôn mà đức
sáng, ngôi thấp mà không ai dám vượt qua". Vua chính hợp câu ấy".
Trong An Nam chí lược, Lê Tắc viết: "Triệu Đà làm vua Nam Việt, mới lấy
thi lễ giáo hóa nhân dân một ít. Điều này chứng tỏ Triệu Đà là người
mang sự học đến Việt Nam từ trước chứ không phải Sĩ Nhiếp".
Cuối đời Nguyễn, Trần Trọng Kim soạn Việt Nam sử lược vẫn chép nhà Triệu là chính thống.
Quan điểm phủ nhận nhà Triệu là triều đại chính thống của Việt Nam
Người đầu tiên đánh giá lại vai trò của nhà Triệu có lẽ là Ngô Thì Sĩ,
cuối đời Hậu Lê. Trong Việt sử tiêu án, ông khẳng định nước Nam Việt là
ngoại bang, Triệu Đà là kẻ ngoại tộc:
"An Dương Vương mất nước, để quốc thống về họ Triệu, chép to 4 chữ: "Kỷ
Triệu Vũ Đế". Người đời theo sau đó không biết là việc không phải. Than
ôi! Đất Việt Nam Hải, Quế Lâm không phải là đất Việt Giao Chỉ, Cửu Chân,
Nhật Nam. Triệu Đà khởi phát ở Long Xuyên, lập quốc ở Phiên Ngung, muốn
cắt đứt bờ cõi, gồm cả nước ta vào làm thuộc quận, đặt ra giám chủ để
cơ mi lấy dân, chứ chưa từng đến ở nước ta. Nếu coi là đã làm vua nước
Việt, mà đến ở cai trị nước ta, thì sau đó có Lâm Sĩ Hoằng khởi ở đất
Bàn Dương, Hưu Nghiễm khởi ở Quảng Châu, đều xưng là Nam Việt Vương,
cũng cho theo Quốc kỷ được ư? Triệu Đà kiêm tính Giao Châu, cũng như
Ngụy kiêm tính nước Thục, nếu sử nước Thục có thể đưa Ngụy tiếp theo Lưu
Thiện, thì quốc sử ta cũng có thể đưa Triệu tiếp theo An Dương. Không
thế, thì xin theo lệ ngoại thuộc để phân biệt với nội thuộc vậy".
Ngô Thì Sĩ kết luận: "Nước ta bị nội thuộc vào nước Tàu từ đời Hán đến
Đường, truy nguyên thủ họa chả Triệu Đà thì còn ai nữa? Huống chi Triệu
Đà chia nước ta làm quận huyện, duy chỉ biết biên số thổ địa, thu thuế
má, cung cấp ngọc bích cho nhà Hán, đầy túi tham của Lục Giả thôi. Đến
như việc xướng ra cơ nghiệp đế vương trước tiên, tán tụng Triệu Đà có
công to, Lê Văn Hưu sáng lập ra sử chép như thế, Ngô Sĩ Liên theo cách
chép hẹp hòi ấy, không biết thay đổi, đến như bài Tổng luận sử của Lê
Tung, thơ vịnh sử của Đặng Minh Khiêm thay nhau mà tán tụng, cho Triệu
Đà là bậc thánh đế của nước ta. Qua hàng nghìn năm mà không ai cải chính
lại vì thế mà tôi phải biện bạch kỹ càng".
Học giả Đào Duy Anh, trong cuốn Lịch sử cổ đại Việt Nam, cũng phê phán sử cũ và coi nhà Triệu là mở đầu thời kỳ Bắc thuộc.
Đó cũng là quan điểm chính thống hiện nay của Việt Nam, phản ảnh trong tất cả sách sử và trong cả các lãnh vực khác.
Chỉ có ngoại lệ là cuốn Niên biểu Việt Nam[1], tiếp theo nhà Thục, kê rõ
nhà Triệu với đầy đủ các đời vua, tiếp theo là đến "Thời kỳ đấu tranh
chống phong kiến Trung Hoa thống trị lần thứ nhất" tính từ năm 111 TCN.
Trong bảng tra cứu niên hiệu các đời vua Việt Nam cũng liệt kê niên hiệu
Kiến Đức của Thuật Dương Vương, vua cuối nhà Triệu (thật ra Kiến Đức là
tên húy của ông vua này). Ngoại lệ này có lẽ do sách niên biểu cốt để
phục vụ việc tra cứu, trong khi nhiều sử sách xưa của Việt Nam đã coi
nhà Triệu là vua Việt Nam.
Các luận điểm tranh cãi chính
Vấn đề nguồn gốc của dòng vua
Xoay quanh vấn đề Triệu Đà và nhà Triệu, mấu chốt là do quan điểm nhìn
nhận. Các sử gia không có xu hướng coi nặng việc tìm nguồn gốc Triệu Đà
và bản chất dân nước Nam Việt sẽ nhìn nhận Triệu Đà là vua Việt Nam.
Ngược lại những người coi trọng nguồn gốc xuất thân, dân tộc của người
cầm đầu chính quyền, và bản chất dân nước Nam Việt thì sẽ có nhìn nhận
khác.
Triệu Đà là người Hán, vốn là tướng nhà Tần, quê ở Chân Định (tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc ngày nay), mộ cha mẹ vẫn táng ở đấy.
Bên công nhận nhà Triệu cho rằng:
Nếu đặt ra vấn đề nguồn gốc của Triệu Đà, thì chính nguồn gốc của An
Dương vương, gần đây cũng được nhiều nhà nghiên cứu nêu ra, sẽ không
khác gì Triệu Đà. Theo một số công trình nghiên cứu gần đây (Lịch sử
Việt Nam tập 1, Theo dòng lịch sử - nhiều tác giả) thì Thục Phán vốn gốc
là dòng dõi người nước Thục ở Tứ Xuyên (Trung Quốc) và sang xâm lược
nước Văn Lang, tiêu diệt Hùng Vương. Nếu vậy, An Dương vương liệu còn là
một triều đại Việt Nam không? [2] Đi xa hơn nữa, nếu truy về nguồn cội
tổ tiên, thì còn những trường hợp khác mà sử đã ghi, như Lý Nam đế (Lý
Bí) có tổ 7 đời là người phương Bắc (Trung Hoa) vào Việt Nam, hoặc tổ
tiên 5 đời của nhà Trần cũng vốn xuất thân từ đất Mân (Phúc Kiến - Trung
Quốc) sang; tổ tiên của Hồ Quý Ly là Hồ Hưng Dật sang Việt Nam thời
Dương Tam Kha (sử chép là thời Hậu Hán 947 - 950, tương đương Dương Bình
vương) được phong chức ở châu Hoan...
Một số nhà nghiên cứu cho rằng, trên thế giới, việc một người nước ngoài
làm vua không phải là không có. Chẳng hạn nước Nga vẫn ghi nhận vợ của
Pyotr Đại đế là Ekaterina I, dù không phải là người Nga, nhưng được
chồng cho thừa kế ngôi, là nữ hoàng như các nữ hoàng khác.
Tuy nhiên, những người phản bác cho rằng trường hợp nữ hoàng Ekaterina I
của Nga cũng không thể so với Triệu Đà: một đàng chỉ một người ngoại
quốc đã "nhập gia" quê chồng, còn triều đình, quân đội, ngôn ngữ vẫn là
bản địa, đằng kia toàn bộ triều đình, quân đội, ngôn ngữ là dị biệt. Đặt
giả định nếu nhà Tần không mất thì Triệu Đà sẽ không tách ra cát cứ, và
cũng sẽ chẳng có nước Nam Việt mà đó chỉ là một quận của Trung Hoa mà
thôi. Vai trò của Triệu Đà khi ấy sẽ chẳng khác gì những viên quan Thái
thú người Hán khác đã cai trị Việt Nam suốt thời Bắc thuộc.
Theo tác giả Hà Văn Thùy[3], cuối thế kỷ 18, vua nước Xiêm là một người
Trung Quốc tên Trịnh Quốc Anh[4] từng kéo quân sang đánh Hà Tiên. Trong
khi đó, Triệu Đà có vợ Trình Thị là người Đường Thâm, Giao Chỉ, nên các
con cháu ông - các đời vua sau của nhà Triệu - đều có phần máu Việt.
Cũng theo ông Hà Văn Thùy thì "đúng Triệu Đà là người Hán nhưng đất Nam
Việt lúc đó hầu hết là người Việt, vì vậy không thể phủ nhận việc ông là
vị vua đầu tiên của nước Nam Việt, ông vua khai sáng của Việt Nam chúng
ta".
Vấn đề "xâm lược" hay "thống nhất"
Những người phản đối tính chính thống của nhà Triệu, trong đó có Ngô Thì
Sĩ, lập luận rằng Triệu Đà khởi phát ở bên ngoài lãnh thổ nước Việt,
chiếm nước Việt làm quận huyện. Nước Nam Việt của Triệu Đà không phải
nước Việt với ba vùng Giao Chỉ, Cửu Chân, Nhật Nam mà trong sử sách Việt
Nam vẫn coi là lãnh thổ của mình. Do đó, nếu coi Triệu Đà là một vua
Việt Nam thì giả thuyết này coi nước Việt Nam lúc ấy bao gồm cả các tỉnh
Quảng Đông, Quảng Tây, một phần của tỉnh Hồ Nam, Vân Nam, và Phúc Kiến
của Trung Quốc bây giờ. Nếu không thì phải cho đây là một sự xâm lược.
Một số học giả lại không cho việc Triệu Đà sáp nhập vùng đất của Âu Lạc
vào Nam Việt là xâm lược. Tác giả Hà Văn Thùy[3] lập luận rằng "sự liên
kết trong mỗi quốc gia còn lỏng lẻo và biên giới từng quốc gia chưa ổn
định, đang trong xu hướng sáp nhập tập trung thành những quốc gia đủ
mạnh để tồn tại. Do đó, việc thôn tính các nước Sở, Ngô, Việt... để
thành nước Tần không phải hành động xâm lược mà là công lớn thống nhất
đất nước. Tương tự vậy, việc Triệu Đà chiếm Âu Lạc cũng không thể coi là
cuộc xâm lược mà là hành động thống nhất những nhóm, những tiểu quốc
người Việt lại thành môt nước Việt lớn hơn, ngăn chặn hành động thôn
tính của kẻ mạnh ở phương Bắc." Học giả này đánh giá cao vai trò của nhà
Triệu trong việc "tạo nên và củng cố tinh thần quốc gia của người
Việt", và cho rằng đó là "di sản quý báu nhất họ Triệu để lại cho người
Việt".
Theo một nghiên cứu của tác giả E Lusuo người Đài Loan về quá trình nhà
Tần bình định vùng Nam Việt, dẫn tại [5], vào thời nhà Tần, dân cư bên
này hay bên kia biên giới Việt-Trung hiện đại là không thể phân biệt
được[6]; các học giả Trung Quốc gọi họ là người Lạc Việt, họ được cho là
sử dụng cùng một ngôn ngữ.
Vấn đề chấp nhận triều đại ngoại tộc
Có người cho rằng quan điểm của các sử gia Việt Nam và Trung Quốc, một
nước phong kiến khác tại châu Á, có sự khác nhau. Ở Trung Quốc, có nhiều
triều đại, điển hình là Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều, nhà Nguyên, nhà
Thanh đều xuất thân ngoại tộc, không phải người Hán, nhưng sử sách vẫn
chép như những triều đại khác của Trung Quốc, không coi là thời kỳ bị
nội thuộc Hung Nô hay Mông Cổ. Những triều đại này sử dụng tiếng Hán,
nghi lễ tập tục trong triều đã Hán hóa khá nhiều. Thậm chí người Mãn đã
Hán hóa đến mức ngày nay chỉ còn một số rất ít người già còn biết tiếng
Mãn, còn lớp trẻ chỉ biết tiếng Hán, một phần người Mông Cổ hay người
Mãn ngày nay là 2 trong số 56 dân tộc của Trung Quốc, tức là lịch sử của
họ cũng có thể coi là một phần lịch sử quốc gia. Ngoài ra, đất đai của
các triều đại này phần lớn là lãnh thổ Trung Quốc ngày nay.
Theo học giả Lê Thành Khôi thì mặc dù gốc Trung Hoa, Triệu Đà đã chịu
đồng hóa với dân Nam Việt, mà ông chấp nhận các phong tục tập quán đến
độ gần như quên cả quá khứ của mình.[7]
--------------------------------------------------------------
Chú thích:
1. Vụ Bảo tồn Bảo tàng, Niên biểu Việt Nam, Hà Nội:Nxb Khoa học Xã hội, 1984
2. Có thuyết khác cho rằng Thục Phán không thể xuất xừ từ nước Thục ở Tứ Xuyên vì nơi đó quá xa Việt Nam, mà Thục Phán chính là thủ lĩnh của người Âu Việt (người Tày và người Nùng cổ) ở phía Tây Bắc Việt Nam.
3. Hà Văn Thùy, Tìm lại cội nguồn tổ tiên cội nguồn văn hóa.
4. Trịnh Chiêu (郑昭) - Taksin, vua Xiêm từ 1767 đến 1782, sinh tại Ayutthaya, Thái Lan, bố là người gốc Trừng Hải (澄海), Trung Quốc, mẹ là người Thái.
5. Jeffrey Barlow, The Zhuang: A Longitudinal Study of Their History and Their Culture, Section Chap. 3: The Qin Invasion of the Lingnan
6. Một sự kiện lịch sử ủng hộ thuyết này đó là: cuộc khởi nghĩa của Hai Bà Trưng cũng nhận được sự ủng hộ và tham gia của cư dân tại các quận Nam Hải, Hợp Phố mà nay thuộc địa phận Trung Quốc.
7. Lê Thành Khôi, Le Vietnam, histoire et civilisation, les Edition de Minuit, Paris 1955, tr 93
2. Có thuyết khác cho rằng Thục Phán không thể xuất xừ từ nước Thục ở Tứ Xuyên vì nơi đó quá xa Việt Nam, mà Thục Phán chính là thủ lĩnh của người Âu Việt (người Tày và người Nùng cổ) ở phía Tây Bắc Việt Nam.
3. Hà Văn Thùy, Tìm lại cội nguồn tổ tiên cội nguồn văn hóa.
4. Trịnh Chiêu (郑昭) - Taksin, vua Xiêm từ 1767 đến 1782, sinh tại Ayutthaya, Thái Lan, bố là người gốc Trừng Hải (澄海), Trung Quốc, mẹ là người Thái.
5. Jeffrey Barlow, The Zhuang: A Longitudinal Study of Their History and Their Culture, Section Chap. 3: The Qin Invasion of the Lingnan
6. Một sự kiện lịch sử ủng hộ thuyết này đó là: cuộc khởi nghĩa của Hai Bà Trưng cũng nhận được sự ủng hộ và tham gia của cư dân tại các quận Nam Hải, Hợp Phố mà nay thuộc địa phận Trung Quốc.
7. Lê Thành Khôi, Le Vietnam, histoire et civilisation, les Edition de Minuit, Paris 1955, tr 93
__________________
Lời giới thiệu của chủ blog Bách Việt:
Một trong những chủ đề luôn gây tranh cãi trong lịch sử VN là vai trò
của Triệu Đà và nước NamViệt. Trong khi các triều đại TQ không thừa nhận
vai trò của Triệu Đà và Nam Việt, thì các vua chúa VN trước thời kỳ Hậu
Lê đều đã coi Triệu Đà là "bậc tiền bối", nhưng từ thời Hậu Lê về sau
bắt đầu có tư tưởng bác bỏ; và sau CM tháng Tám cũng tiếp tục làm ngơ
không bàn lại chuyện này. Tuy nhiên trong bối cảnh ngày nay khi tái xuất
hiện của CN bành trướng đại Hán đang đe dọa nền độc lập tự chủ của VN
thì có lẽ không thể không bàn lại chủ đề này không chỉ vì sự thật lịch
sử mà còn vì yêu cầu thiết thực của nó.
Để cung cấp thêm dữ liệu tham khảo về chủ đề nói trên, trang chủ Bách Việt xin mạn phép trích đăng lại nguyên văn tài liệu dưới đây của tạp chí Nghiên cứu Lịch sử http://nghiencuulichsu.com/2014/07/04/nhan-thuc-cua-le-van-huu-va-ngo-si-lien-ve-lich-su-viet-nam/ để thiện tham khảo -Bách Việt.
Để cung cấp thêm dữ liệu tham khảo về chủ đề nói trên, trang chủ Bách Việt xin mạn phép trích đăng lại nguyên văn tài liệu dưới đây của tạp chí Nghiên cứu Lịch sử http://nghiencuulichsu.com/2014/07/04/nhan-thuc-cua-le-van-huu-va-ngo-si-lien-ve-lich-su-viet-nam/ để thiện tham khảo -Bách Việt.