Đường về xã Kim Bình len lỏi qua những
cánh đồng lúa bát ngát xanh đương thì con gái ngào ngạt hương trong
tiết thu chiều. Địa chỉ hỏi thăm là nhà bà Tâm, mẹ ông giáo Chinh. Một
cô gái đưa chúng tôi đến tận cánh cổng đung đưa bao nhiêu hoa và nói:
nhà bà Tâm đây!
Một bà già mở cổng đưa chúng tôi theo
con đường gạch nhưng ngược dốc dẫn vào căn nhà nhỏ đơn sơ, tĩnh lặng
khác thường. Bên phải bộ bàn ghế cũ kỹ chơ vơ đĩa ấm chén con là chiếc
giường buông màn lặng lẽ đến ái ngại. Bà già mở cổng ban nãy khẽ khàng
gọi vọng vào màn: "Mẹ ơi, nhà ta có khách!”.
Tấm màn hơi chao động, một cụ bà gầy
guộc nhỏ bé run rẩy vén màn. Bà ngước cặp mắt đục mờ nhìn chúng tôi như
cố bày tỏ sự mừng rỡ. Người đi cùng tôi hôm đó là nhà báo già Thuận
Giang, là bạn của con cụ. Ông Thuận Giang nói: "Đây là vợ cả cụ Lương,
bà Lê Thị Tâm”.
Hôm nay là ngày giỗ cụ Lương, trên bàn
thờ là di ảnh người đàn ông quắc thước đạo mạo chừng ngoài 70 tuổi.
Gương mặt chữ điền, miệng rộng, trán cao và mái tóc bạc trắng của ông
không giấu được nét kiêu bạc và chất phong trần một đời trai. Bên cạnh
bàn thờ ông là tấm bằng tiến sĩ danh dự của Trường đại học Los Angeles
cấp cho ông. Chúng tôi xin phép bà Tâm thắp cho ông nén nhang và nghe
câu chuyện về cuộc đời của một "ông tổ” thám tử Việt Nam.
Ông Lê Văn Lương sinh năm 1913 trong gia
đình có truyền thống nho học tại chính căn nhà này. Năm 17 tuổi, ông
lấy bà Lê Thị Tâm là người khác thôn nhưng cùng xã, cùng tuổi và xinh
đẹp nhất vùng. Ông Lương làm nghề dạy học, vợ trồng lúa, dệt cửi. Cuộc
sống êm đềm như bóng tre mùa thu. Nhưng khát vọng đã căng đầy trong
huyết quản chàng trai trẻ.
Sau đó ông Lương rời quê, xa vợ con lên
Hà Nội học. Những năm tháng ở đất phồn hoa ông Lương đã quen cô Tường Vi
xinh đẹp, đài các và học giỏi. Tường Vi lại là con nhà thế phiệt trâm
anh. Anh trai cô chính là quốc vương Bảo Đại. Hai người tâm đầu ý hợp và
ông Lương đã đưa Tường Vi về quê tổ chức đám cưới, bất chấp sự phản đối
của gia đình.
Sống ở Hà Nội một thời gian, ông Lương
vào làm giáo viên Trường Quốc học Vinh, rồi Quốc học Huế. Tuy là người
có máu phiêu bạt phong tình nhưng ông Lương không bao giờ đắm chìm trong
thanh sắc mà lúc nào cũng học hỏi, tìm tòi, khao khát vươn lên.
Khi vào tới Sài Gòn, ông Lương lấy thêm hai bà vợ. Bà vợ tư tên là cô Nhiều, ở hẻm Kỳ Đồng nên gọi là Tư Kỳ Đồng. Lúc này ông đã học thành thạo năm thứ tiếng: Anh, Pháp, Trung, Nhật, Nga cùng nhiều bằng cấp về luật pháp, kinh tế và võ thuật.
Khi vào tới Sài Gòn, ông Lương lấy thêm hai bà vợ. Bà vợ tư tên là cô Nhiều, ở hẻm Kỳ Đồng nên gọi là Tư Kỳ Đồng. Lúc này ông đã học thành thạo năm thứ tiếng: Anh, Pháp, Trung, Nhật, Nga cùng nhiều bằng cấp về luật pháp, kinh tế và võ thuật.
Ông Lương đưa hai con của vợ cả vào cùng
ở nhưng rồi ông bị chính quyền thân Pháp bấy giờ bắt giam vì đã có thời
ông làm giáo viên dạy tiếng Nhật. Thoát khỏi chốn lao lung, gia đình
tan nát, ông Lương làm đủ thứ nghề, thịnh vượng nhất là khi ông làm luật
gia với văn phòng tư vấn pháp lý. Từ văn phòng này ông Lương thường
xuyên sang Hong Kong tìm hiểu nghề thám tử tư.
Đến năm 1962 ông mở văn phòng thám tử tư
tiếng tăm nhất Sài thành và trở thành một trong những người nắm giữ
nhiều thông tin làm ăn và đấu đá của giới doanh nhân, chính khách chóp
bu của chế độ ngụy quyền.
Theo lời kể của nhà báo Thuận Giang, ở
Sài Gòn thời ấy, tòa nhà số 109A đẹp nhất phố Pasteur có nhiều gia đình
đang ở, đã được bán cho một ông chủ với giá 300 lượng vàng. Ông chủ đập
nhà cũ và xây nên tòa nhà lộng lẫy hơn xưa nhiều phần rồi treo lên tấm
biển Lelion Lefort Agency và hàng chữ tiếng Việt là Văn phòng thám tử
tư.
Người ta thường thấy lui tới đây một
người đàn ông cao lớn, đạo mạo đi chiếc xe hơi hiệu Mercedes SE 280, một
trong ba chiếc xe sang trọng nhất Sài Gòn bấy giờ. Hai chiếc xe còn lại
do ông chủ hãng xây dựng người Pháp và Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu sở
hữu.
Theo nhà báo Thuận Giang, thám tử Lê Văn
Lương đã điều tra nhiều vụ việc tham nhũng, buôn lậu nổi tiếng trong bộ
máy giới chức và kinh doanh ở Sài Gòn thời bấy giờ. Tại tòa nhà rộng
mấy trăm mét vuông đó luôn có những ông bảo vệ, bà bán nước, người trực
cầu thang là tai mắt của thám tử Lương. Văn phòng thám tử này thịnh
vượng hàng chục năm trời và trở thành một thế lực trong xã hội Sài Gòn
cũ.
Nhà báo Thuận Giang còn cho biết chính
ông được ông Lương tâm sự về ý tưởng làm thám tử của mình. Thuở nhỏ ông
Lương rất ngưỡng mộ tác phẩm Thám tử Lê Phong của Thế Lữ. Hình tượng
thám tử Lê Phong khắc sâu vào tâm trí con người giàu nhiệt huyết, trí
tuệ và máu giang hồ này nên đến khi có thể thì ông đã biến giấc mơ thời
trai thành hiện thực. Và ông Lương lấy tên cửa hiệu Lelion Lefort Agency
có nghĩa là Hãng Lê Lương - Lê Phong.
Tâm nguyện đó ít người được biết, nhưng
sau này cháu đích tôn ông Lương mở một cửa hiệu kinh doanh trên đường
Hoàng Hoa Thám, Hà Nội cũng lấy tên cửa hiệu Lê Phong.
Theo TUỔI TRẺ ONLINE
*****